Chương 9: Gặp nhau (2)
Lục Quang
09/06/2017
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Không có Lý thị không có việc gì làm lại châm chọc bịa đặt, Dương Như Tuyên ngày càng vui vẻ hơn, cũng không biết do tâm tình vui vẻ hay do đến tuổi trổ mã, nàng lớn lên càng xinh đẹp động lòng người hơn, quyến rũ mà không lẳng lơ, tươi đẹp mà không tầm thường, ánh mắt không nhiễm bụi trần giống như lưu ly, mỗi khi nàng xao động cười lên đều tỏa ra ánh sang mê hoặc.
Nhưng mà, xinh đẹp như vậy lại không khiến nàng lấy làm kiêu ngạo, thậm chí nàng còn không thích ăn mặc kiểu cách, ngay cả quần áo cũng không xem trọng, nếu không phải Mục thị kiên trì hàng năm hai mùa đông hè nhất định làm them cho nàng hai bộ y phục, Hoàng thị yêu thương mua chút trang sức cho nàng, nàng sẽ chỉ mong sao mỗi ngày mặc những bộ y phục cũ đơn giản là tốt rồi.
Đáng tiếc là, hàng năm nàng đều cao thêm, y phục cũ cũng không mặc được bao lâu, mắt thấy sang năm đã đến tuổi cập kê, nàng bắt đầu sốt ruột.
Cập kê đại biểu cô nương đó đã đến tuổi nên cưới gả, nhưng nàng không muốn lấy chồng, muốn vĩnh viễn ở Dương phủ.
"Tuyên tiểu thư, người xem cây trâm vàng lão phu nhân đưa này, thật sự cực kỳ xinh xắn, là chi phượng đầu sai, mỏ Phượng còn ngậm một viên Hồng Ngọc, phía cuối đuôi phượng đều khảm Hồng Ngọc... Nếu đi ra ngoài đường, theo bước đi, kêu đinh đang, khẳng định cực kỳ đẹp." Mật Nhi giúp nàng chải đầu tán thưởng, cắm trâm vàng lên búi tóc của nàng, không nhịn được cứ nhìn mãi trong gương.
"Đừng, dùng cái này làm gì." Dương Như Tuyên không có hứng thú, lấy một cây trâm xanh biếc trong hộp trang sức.
"Cái này làm sao được! Lão phu nhân muốn dẫn người đến Phiền phủ xem diễn kịch, chỗ đó tụ tập rất nhiều thiên kim quan gia, khẳng định mọi người sẽ phô ra hết những trang sức đẹp, ngọc trâm kia quá... Mộc mạc rồi." Mật Nhi không thể nói lên hai chữ ‘xấu xí’, nàng biết đó là đồ mẫu thân Tuyên tiểu thư để lại cho nàng.
"Mộc mạc mới tốt." Dương Như Tuyên kiên trì, để Mật Nhi gỡ trâm vàng xuống, thay ngọc trâm lên.
Đến Phiền phủ xem diễn kịch, mời thiên kim quan gia đến... Đây là vì muốn chọn kế thất cho Phiền Bách Nguyên.
Lúc trước bởi vì nàng không thích thân cận với bà nội, cho nên hình như là đi trước với nương, nhưng lúc này nàng lại không thể từ chối được.
Không phải nàng quá để ý mình, cho rằng người Phiền gia sẽ để ý mình, mà là Phiền phủ... Nếu có thể, đời này kiếp này nàng không muốn liên quan gì đến họ, nhưng thân thể nương không khoẻ, tuổi Như Hâm lại quá nhỏ, bây giờ đến Như Kỳ cũng bị giam ở Phàn Đào viện, tính tình bà nội tuyết đối không thể đi với Như Kỳ.
Cho nên, nàng không thể không đi, không đi không được.
Thay đổi quần áo tối hôm qua, nhìn khuôn mặt chưa trang điểm, búi tóc đơn giản, Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, đang định tháo cả ngọc trâm xuống, bên ngoài truyền đến tiếng của Hạnh Nhi.
"Tuyên tiểu thư, lão phu nhân đã đợi ở trên xe ngựa rồi."
"Ta đến ngay." Khẽ thở dài, dù không nguyện, nàng vẫn phải đi theo.
Đang muốn ra ngoài cửa, Mật Nhi vội vàng lây một cái áo choàng từ trong tủ quần áo ra, khoác lên vai nàng: "Tiểu thư, giờ đã là ngày tháng 10, thời tiết rất lạnh, phải khoác thêm áo."
Dương Như Tuyên liếc nàng một cái, không vạch trần chút tâm tư kia của nàng.
Nhưng quả thật trên người nàng quá mộc mạc, sợ rằng đến Phiền phủ sẽ bị chê cười, mới đặc biệt khoác thêm cho nàng... Vốn định đổi bộ khác, nhưng dưới góc áo có gắn thêm chuông bạc xinh xắn, khiến nàng rất thích. Điểm nhẹ mũi Mật Nhi một cái, nàng thỏa hiệp theo sát Hạnh Nhi ra cửa lớn, lên xe ngựa.
Địch Dương thành là nơi gần hoàng cung nhất, trọng thần và quan lớn của triều đình đều ở trong thành, ra ngoài thành là nơi náo nhiệt nhất thành, cửa hàng bày bán, thương gia phú hộ tụ tập, ngoài cùng là nơi dân chúng bình thường cư trú.
Mà xe ngựa Dương phủ đương nhiên sẽ không rời khỏi nội thành, trên thực tế, Phiền phủ và Dương phủ chỉ cách nhau có hai ngã tư, đi bộ sẽ mất một khắc, và cùng ở thành Đông.
Dương Như Tuyên và Hoàng thị tán gẫu mấy câu, xe ngựa đã qua hai cánh cổng, đến chỗ rộng rãi nhất Phiền phủ. Bên ngoài Phiền phủ đã có không ít xe ngựa. Dương Như Tuyên mơ hồ đảo qua, lmt@lqd, không biết được mấy cái, nhưng dựa theo những gì Dương Trí Cần đã giải thích, huy hiệu phức tạp, xe ngựa có màu vàng, khẳng định là trọng thần trong triều, như vậy xem ra thân phận những người tới hôm nay cũng không phải tầm thường.
Xem ra lão phu nhân Phiền phủ cũng muốn thay Phiền Bách Nguyên tìm vị kế thất có tiếng, mặc dù hắn chỉ là Hầu gia, nhưng lại là Hầu gia do hoàng thượng sắc phong, thân phận đương nhiên tôn quý.
Nhưng, cũng vô dụng, trọng thần quyền quý nào sẽ hứa gả thiên kim cho một Hầu gia mù có tước vị mà không có thực quyền.
Theo bản năng, Dương Như Tuyên cúi mặt, đi theo Hoàng thị vào Phiền phủ, lại theo bản năng né tránh từng người gác cổng và quản sự, chỉ sợ bị nhận ra.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao cứ cúi mặt vậy?" Hạnh Nhi theo hầu ở bên cho rằng thân thể nàng không khoẻ, mở miệng khẽ hỏi.
"Ta..." Mới mở miệng, đột nhiên nàng cười đến tự giễu.
Xem nàng này, sợ gì chứ, ở kiếp này, nàng cũng chưa từng gặp Phiền Bách Văn, chưa từng tới Phiền phủ, ai có thể nhận ra nàng?
"Tiểu thư?"
"Không có việc gì, đi thôi." Nàng thở sâu, giữ vững tinh thần, nhấc chân nhẹ nhàng theo sát phía sau Hoàng thị.
Phiền phủ dựng sân khấu kịch ở trên quảng trường lát đá phía sau đại sảnh.
Hai bên quảng trường đều có hành lang thông tới các chủ viện khác, bước trên cầu kiều qua hồ nhân tạo, hướng đông là Mai Trinh viện, đi thẳng, hướng tây là Hoán Hương viện của Phiền Bách Văn. Lúc trước nàng bước trên cầu kiều này, đần độn đưa thứ đồ kia đến trước mặt Phiền Bách Nguyên... Nghĩ đến đây, nàng đóng chặt mắt, mặc cho đoạn hồi ức chán ghét kia quấy rầy chính mình.
Sân khấu kịch đã được sắp xếp từ sớm, dưới sự dẫn dắt của ma ma, nàng và Hoàng thị ngồi ở vị trí bên trong, chờ chủ nhà mở màn nói nói mấy câu, màn diễn chính thức được trình diễn, rất nhiệt náo.
Đáng tiếc là, trên sân khấu kịch diễn gì, chỉ sợ người phía dưới cũng không nhìn rõ. Tham dự hội nghị không chỉ là thiên kim quan lớn, cũng có không ít huynh trưởng của họ đi cùng, ngồi thành vòng tròn bàn luận những chuyện trên triều đình gần đây.
Quả nhiên, chuyện của Đại Bá Phụ thành tiêu điểm của ngày hôm nay.
Một tháng trước, Đại Bá Phụ phù trợ phái Đại hoàng tử, bức điên nhị hoàng tử có danh hiền lành, cuối cùng bị Tam hoàng tử tố giác, vì thế Đại Bá Phụ cũng chạy không thoát lao ngục tai ương, cả nhà bị áp giải vào đại lao, kết cục... Là mấy ngày nữa xử tử.
Phụ thân vì thế mà đau lòng, mệt mỏi mà lại bất lực, mà nàng cũng chỉ có thể nói, đều do Đại Bá Phụ quá mức nóng lòng muốn thăng quan, không biết giấu tài, mới có thể để khi Đại hoàng tử ngã xuống, không kịp thanh minh quan hệ đã bị áp giải vào trong tù.
Thở dài, cố gắng rời lực chú ý chuyên chú trên sân khấu kịch, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khiến toàn thân nàng không tự giác run lên.
"Bà nội, đại ca không đến con cũng không có biện pháp? Dù sao con cũng đa gọi hắn rồi."
Nàng không giương mắt, nhưng nàng quen thuộc giọng nói này hơn ai hết. Mà người bị gọi là bà nội, chính là lão phu nhân Phiền phủ Lư thị, cá tính cực kỳ nghiêm cẩn nghiêm trang, không dễ ở chung... Lại có lẽ do trong lòng xem thường người trong phòng Phiền bách Văn, cho nên mới luôn không vừa mắt nàng.
"Chuyện này làm sao được? Ngươi đi gọi lần nữa đi."
"Ta không cần, chúng ta xem diễn kịch."
Nghe giọng nói giả dối kia, nàng có thể tưởng tượng sự châm chọc và khinh thường trên khuông mặt Phiền Bách Văn. Vẫn là như vậy, từ trước đến nay hắn - con vợ kế và Phiền Bách Nguyên thân là con trai trưởng lại có công danh trong người luôn bất hòa, nếu không sau này sao lại nhẫn tâm tính kế nàng hạ độc giết Phiền Bách Nguyên.
Vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại hắn... Nàng híp mắt, lmt@lqd, suy tư, nói với Hoàng thị bên cạnh: "Bà nội, nơi này nhiều người ầm ĩ, con có chút không thoải mái, ra phía sau hít thở không khí chút nha."
"Nơi này là nhà người ta, đừng đi quá xa." Hoàng thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vỗ nhẹ tay nàng: "Nếu thân thể không khoẻ thì nói một tiếng, ở lại này xem diễn kịch xong, chúng ta trở về phủ."
"Được, bà nội." Nàng cười miễn cưỡng, đưa lưng về phía Phiền bách Nguyên, nói với Hạnh Nhi bên người: "Chăm sóc bà nội, ta ra phía sau hít thở không khí."
"Nô tỳ biết rồi."
Cả một đường nàng đều đưa lưng về phía Phiền Bách Văn, từng bước bước vào trong rừng phong, vốn muốn ở trong này nghỉ ngơi một chút, nhưng tiếng kèn trống trên sân khấu làm nàng đau đầu, suy nghĩ chút, nàng đi về phía đông.
Trong ấn tượng, Phiền Bách Nguyên thích yên tĩnh, phần lớn đều ở trong phòng, mà trong Mai Trinh viện cũng không có nhiều người, dọc theo đường đi cũng không thấy hạ nhân, huống hồ nàng muốn đến đây hít thở không khí, nên cũng thấy không sao cả.
Sau khi đi qua cầu, cuối cùng cũng có thể ném những âm thanh ầm ĩ kia ra sau đầu, rốt cuộc bên tai thanh tĩnh, nhưng qua cầu kiều vài bước co một cái đình, xuất hiện một bóng dáng màu đen kiến nàng dừng cước bộ.
Làm sao hắn có thể ở chỗ này? Hai mắt hắn không thể nhìn thấy gì, rất ít khi đi ra phòng ngoài, bên cạnh lại không có hạ nhân theo hầu... Nàng hơi híp mắt lại, thoáng nhìn thấy tay hắn chảy máu.
Nghĩ thầm rằng không nên tiếp cận hắn, nhưng lúc trước nàng hại chết hắn, gặp lại trên tay hắn lại là bị thương đang chảy máu, lòng tràn đầy áy náy khiến nàng không thể rời đi được, đành phải thả cước bộ đi đến gần hắn.
"... Ai?"
Còn chưa bước vào trong đình, Dương Như Tuyên bị giọng nói khàn khàn của hắn dọa sợ tới mức đứng im tại chỗ, không khỏi đoán, dù sao cũng là người chinh chiến sa trường, nhĩ lực quả thực tốt hơn người bình thường, nàng không dám im lặng quá lâu, tìm lời để nói: "Nô tỳ mới tới, phụng lệnh lão phu nhân mời Hầu gia đến quảng trường xem kịch."
Nàng lợi dụng lời của Phiền Bách Văn nói với Lư.
Đã thấy hắn nhếch môi cười lạnh: “Xem diễn kịch? Để người ta xem bản hầu gia thành truyện cười?"
Dương Như Tuyên nghe vậy, lông mi khẽ run.
Nàng biết Phiền Bách Nguyên quái dị, nhưng nghe nói bởi vì hắn ra chiến trường nên mắt mới bị thương, sau khi hồi kinh mới biến thành như vậy... Không khó để cảm nhận tâm tình của hắn, dù sao cũng từng là thiên chi kiêu tử, nháy mắt thành Hầu gia hữu danh vô thật, dù là ai cũng sẽ không cam tâm.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêng của hắn, hai mắt của hắn chưa mở, mày rậm dưới tóc mai, mũi thẳng như đao, môi dày vừa phải, hắn rất ưa nhìn, bề ngoài xuất sắc, xuất thân tôn quý, còn trẻ đã lãnh binh chinh chiến, lại rơi vào kết cục bị mù, thậm chí còn bị nàng độc chết... Nghĩ đến đây, lòng của nàng rất đau, khiến nàng không nhịn được mà bước vào trong đình.
"Ra ngoài, ai cho ngươi vào trong đình? !" Phiền Bách Nguyên giận dữ giương mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Như Tuyên không tự chủ được mà mở to mắt, chỉ vì cặp mắt kia của hắn... Tròng mắt một loại mâu đồng, cho dù đã cố tình che giấu cũng không che được phong thái này... Thật đáng tiếc, hai mắt đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy gì.
Phiền Bách Nguyên không nhận được câu trả lời, tức giận nheo mắt lại: "Làm càn!"
Dương Như Tuyên đột nhiên hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến có phần nóng lên, không thể tin được mình lại mê muội mà nhìn hắn đến xuất thần, vội rút khăn tay từ trong lòng ra.
"Nô tỳ không có ý khác, chỉ muốn thay Hầu gia băng bó miệng vết thương." Nàng không dám tùy tiện đụng chạm vào hắn, chỉ sợ chạm đến cấm kỵ của hắn.
"Không cần."
"Nhưng tay Hầu gia đang chảy máu, làm sao lại bị thương?" Nàng bật thốt lên hỏi, nhìn kỹ miệng vết thương kia, giống như vô ý bị ngã, tay bị mài mà tạo thành.
"Mắc mớ gì đến ngươi?"
"Nô, nô tỳ chỉ lo lắng." Nàng sợ hãi thốt lên.
"Dư thừa."
Dương Như Tuyên nghe vậy, đau lòng vì hắn nhưng cũng buồn bực hắn bất cận nhân tình, cắn chặt răng, giữ chặt tay hắn, thừa dịp hắn kinh ngạc mà quấn khăn lụa vào lòng bàn tay hắn rồi buộc một vòng.
"Nô tỳ đi tìm người lấy thuốc tới cho Hầu gia." Dứt lời, nàng lập tức bước nhanh rời đi.
Phiền Bách Nguyên nheo mắt lại, làm sao cũng thấy không rõ nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng... Hắn cười châm biếm, đang muốn kéo khăn tay xuống, lại nghe thấy tiếng bước chân thoạt nhiên đến nhưnhẹ nhàng, hắn chưa mở miệng, người tới đã trách móc trước.
"Azi, sao trên tay Hầu gia lại có khăn tay của cô nương?" Người đến là phó tướng dưới trướng của hắn, lại cam tâm làm tùy tùng theo hầu ở bên cạnh hắn.
"Mặc Ngôn, ngươi không nhìn thấy có người nha hoàn rời đi sao?" Hắn thấp giọng hỏi.
Mặc Ngôn cầm Sang Dược trong tay Kim, nhìn lại: "Đó không phải nha hoàn, thuộc hạ chưa gặp nha hoàn nào ăn mặc tinh xảo như vậy."
"Là sao?" Hắn trầm ngâm, kéo khăn tay xuống.
Mặc Ngôn lập tức thay hắn bôi thuốc, đồng thời hỏi: "Hầu gia, muốn đến quảng trường nghe hí kịch không?"
"Không đi, nếu ngươi nhất thời thiếu kiên nhẫn mà giáo huấn Phiền Bách Văn, sẽ chỉ khiến ta thêm phiền toái thôi."
"Ai kêu vừa rồi hắn cố ý làm Hầu gia trượt chân." Mặc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm.
"Chờ xem, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại gấp bội những gì ta đã phải chịu!"
Không có Lý thị không có việc gì làm lại châm chọc bịa đặt, Dương Như Tuyên ngày càng vui vẻ hơn, cũng không biết do tâm tình vui vẻ hay do đến tuổi trổ mã, nàng lớn lên càng xinh đẹp động lòng người hơn, quyến rũ mà không lẳng lơ, tươi đẹp mà không tầm thường, ánh mắt không nhiễm bụi trần giống như lưu ly, mỗi khi nàng xao động cười lên đều tỏa ra ánh sang mê hoặc.
Nhưng mà, xinh đẹp như vậy lại không khiến nàng lấy làm kiêu ngạo, thậm chí nàng còn không thích ăn mặc kiểu cách, ngay cả quần áo cũng không xem trọng, nếu không phải Mục thị kiên trì hàng năm hai mùa đông hè nhất định làm them cho nàng hai bộ y phục, Hoàng thị yêu thương mua chút trang sức cho nàng, nàng sẽ chỉ mong sao mỗi ngày mặc những bộ y phục cũ đơn giản là tốt rồi.
Đáng tiếc là, hàng năm nàng đều cao thêm, y phục cũ cũng không mặc được bao lâu, mắt thấy sang năm đã đến tuổi cập kê, nàng bắt đầu sốt ruột.
Cập kê đại biểu cô nương đó đã đến tuổi nên cưới gả, nhưng nàng không muốn lấy chồng, muốn vĩnh viễn ở Dương phủ.
"Tuyên tiểu thư, người xem cây trâm vàng lão phu nhân đưa này, thật sự cực kỳ xinh xắn, là chi phượng đầu sai, mỏ Phượng còn ngậm một viên Hồng Ngọc, phía cuối đuôi phượng đều khảm Hồng Ngọc... Nếu đi ra ngoài đường, theo bước đi, kêu đinh đang, khẳng định cực kỳ đẹp." Mật Nhi giúp nàng chải đầu tán thưởng, cắm trâm vàng lên búi tóc của nàng, không nhịn được cứ nhìn mãi trong gương.
"Đừng, dùng cái này làm gì." Dương Như Tuyên không có hứng thú, lấy một cây trâm xanh biếc trong hộp trang sức.
"Cái này làm sao được! Lão phu nhân muốn dẫn người đến Phiền phủ xem diễn kịch, chỗ đó tụ tập rất nhiều thiên kim quan gia, khẳng định mọi người sẽ phô ra hết những trang sức đẹp, ngọc trâm kia quá... Mộc mạc rồi." Mật Nhi không thể nói lên hai chữ ‘xấu xí’, nàng biết đó là đồ mẫu thân Tuyên tiểu thư để lại cho nàng.
"Mộc mạc mới tốt." Dương Như Tuyên kiên trì, để Mật Nhi gỡ trâm vàng xuống, thay ngọc trâm lên.
Đến Phiền phủ xem diễn kịch, mời thiên kim quan gia đến... Đây là vì muốn chọn kế thất cho Phiền Bách Nguyên.
Lúc trước bởi vì nàng không thích thân cận với bà nội, cho nên hình như là đi trước với nương, nhưng lúc này nàng lại không thể từ chối được.
Không phải nàng quá để ý mình, cho rằng người Phiền gia sẽ để ý mình, mà là Phiền phủ... Nếu có thể, đời này kiếp này nàng không muốn liên quan gì đến họ, nhưng thân thể nương không khoẻ, tuổi Như Hâm lại quá nhỏ, bây giờ đến Như Kỳ cũng bị giam ở Phàn Đào viện, tính tình bà nội tuyết đối không thể đi với Như Kỳ.
Cho nên, nàng không thể không đi, không đi không được.
Thay đổi quần áo tối hôm qua, nhìn khuôn mặt chưa trang điểm, búi tóc đơn giản, Dương Như Tuyên hơi híp mắt lại, đang định tháo cả ngọc trâm xuống, bên ngoài truyền đến tiếng của Hạnh Nhi.
"Tuyên tiểu thư, lão phu nhân đã đợi ở trên xe ngựa rồi."
"Ta đến ngay." Khẽ thở dài, dù không nguyện, nàng vẫn phải đi theo.
Đang muốn ra ngoài cửa, Mật Nhi vội vàng lây một cái áo choàng từ trong tủ quần áo ra, khoác lên vai nàng: "Tiểu thư, giờ đã là ngày tháng 10, thời tiết rất lạnh, phải khoác thêm áo."
Dương Như Tuyên liếc nàng một cái, không vạch trần chút tâm tư kia của nàng.
Nhưng quả thật trên người nàng quá mộc mạc, sợ rằng đến Phiền phủ sẽ bị chê cười, mới đặc biệt khoác thêm cho nàng... Vốn định đổi bộ khác, nhưng dưới góc áo có gắn thêm chuông bạc xinh xắn, khiến nàng rất thích. Điểm nhẹ mũi Mật Nhi một cái, nàng thỏa hiệp theo sát Hạnh Nhi ra cửa lớn, lên xe ngựa.
Địch Dương thành là nơi gần hoàng cung nhất, trọng thần và quan lớn của triều đình đều ở trong thành, ra ngoài thành là nơi náo nhiệt nhất thành, cửa hàng bày bán, thương gia phú hộ tụ tập, ngoài cùng là nơi dân chúng bình thường cư trú.
Mà xe ngựa Dương phủ đương nhiên sẽ không rời khỏi nội thành, trên thực tế, Phiền phủ và Dương phủ chỉ cách nhau có hai ngã tư, đi bộ sẽ mất một khắc, và cùng ở thành Đông.
Dương Như Tuyên và Hoàng thị tán gẫu mấy câu, xe ngựa đã qua hai cánh cổng, đến chỗ rộng rãi nhất Phiền phủ. Bên ngoài Phiền phủ đã có không ít xe ngựa. Dương Như Tuyên mơ hồ đảo qua, lmt@lqd, không biết được mấy cái, nhưng dựa theo những gì Dương Trí Cần đã giải thích, huy hiệu phức tạp, xe ngựa có màu vàng, khẳng định là trọng thần trong triều, như vậy xem ra thân phận những người tới hôm nay cũng không phải tầm thường.
Xem ra lão phu nhân Phiền phủ cũng muốn thay Phiền Bách Nguyên tìm vị kế thất có tiếng, mặc dù hắn chỉ là Hầu gia, nhưng lại là Hầu gia do hoàng thượng sắc phong, thân phận đương nhiên tôn quý.
Nhưng, cũng vô dụng, trọng thần quyền quý nào sẽ hứa gả thiên kim cho một Hầu gia mù có tước vị mà không có thực quyền.
Theo bản năng, Dương Như Tuyên cúi mặt, đi theo Hoàng thị vào Phiền phủ, lại theo bản năng né tránh từng người gác cổng và quản sự, chỉ sợ bị nhận ra.
"Tiểu thư, người làm sao vậy? Sao cứ cúi mặt vậy?" Hạnh Nhi theo hầu ở bên cho rằng thân thể nàng không khoẻ, mở miệng khẽ hỏi.
"Ta..." Mới mở miệng, đột nhiên nàng cười đến tự giễu.
Xem nàng này, sợ gì chứ, ở kiếp này, nàng cũng chưa từng gặp Phiền Bách Văn, chưa từng tới Phiền phủ, ai có thể nhận ra nàng?
"Tiểu thư?"
"Không có việc gì, đi thôi." Nàng thở sâu, giữ vững tinh thần, nhấc chân nhẹ nhàng theo sát phía sau Hoàng thị.
Phiền phủ dựng sân khấu kịch ở trên quảng trường lát đá phía sau đại sảnh.
Hai bên quảng trường đều có hành lang thông tới các chủ viện khác, bước trên cầu kiều qua hồ nhân tạo, hướng đông là Mai Trinh viện, đi thẳng, hướng tây là Hoán Hương viện của Phiền Bách Văn. Lúc trước nàng bước trên cầu kiều này, đần độn đưa thứ đồ kia đến trước mặt Phiền Bách Nguyên... Nghĩ đến đây, nàng đóng chặt mắt, mặc cho đoạn hồi ức chán ghét kia quấy rầy chính mình.
Sân khấu kịch đã được sắp xếp từ sớm, dưới sự dẫn dắt của ma ma, nàng và Hoàng thị ngồi ở vị trí bên trong, chờ chủ nhà mở màn nói nói mấy câu, màn diễn chính thức được trình diễn, rất nhiệt náo.
Đáng tiếc là, trên sân khấu kịch diễn gì, chỉ sợ người phía dưới cũng không nhìn rõ. Tham dự hội nghị không chỉ là thiên kim quan lớn, cũng có không ít huynh trưởng của họ đi cùng, ngồi thành vòng tròn bàn luận những chuyện trên triều đình gần đây.
Quả nhiên, chuyện của Đại Bá Phụ thành tiêu điểm của ngày hôm nay.
Một tháng trước, Đại Bá Phụ phù trợ phái Đại hoàng tử, bức điên nhị hoàng tử có danh hiền lành, cuối cùng bị Tam hoàng tử tố giác, vì thế Đại Bá Phụ cũng chạy không thoát lao ngục tai ương, cả nhà bị áp giải vào đại lao, kết cục... Là mấy ngày nữa xử tử.
Phụ thân vì thế mà đau lòng, mệt mỏi mà lại bất lực, mà nàng cũng chỉ có thể nói, đều do Đại Bá Phụ quá mức nóng lòng muốn thăng quan, không biết giấu tài, mới có thể để khi Đại hoàng tử ngã xuống, không kịp thanh minh quan hệ đã bị áp giải vào trong tù.
Thở dài, cố gắng rời lực chú ý chuyên chú trên sân khấu kịch, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khiến toàn thân nàng không tự giác run lên.
"Bà nội, đại ca không đến con cũng không có biện pháp? Dù sao con cũng đa gọi hắn rồi."
Nàng không giương mắt, nhưng nàng quen thuộc giọng nói này hơn ai hết. Mà người bị gọi là bà nội, chính là lão phu nhân Phiền phủ Lư thị, cá tính cực kỳ nghiêm cẩn nghiêm trang, không dễ ở chung... Lại có lẽ do trong lòng xem thường người trong phòng Phiền bách Văn, cho nên mới luôn không vừa mắt nàng.
"Chuyện này làm sao được? Ngươi đi gọi lần nữa đi."
"Ta không cần, chúng ta xem diễn kịch."
Nghe giọng nói giả dối kia, nàng có thể tưởng tượng sự châm chọc và khinh thường trên khuông mặt Phiền Bách Văn. Vẫn là như vậy, từ trước đến nay hắn - con vợ kế và Phiền Bách Nguyên thân là con trai trưởng lại có công danh trong người luôn bất hòa, nếu không sau này sao lại nhẫn tâm tính kế nàng hạ độc giết Phiền Bách Nguyên.
Vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại hắn... Nàng híp mắt, lmt@lqd, suy tư, nói với Hoàng thị bên cạnh: "Bà nội, nơi này nhiều người ầm ĩ, con có chút không thoải mái, ra phía sau hít thở không khí chút nha."
"Nơi này là nhà người ta, đừng đi quá xa." Hoàng thị thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vỗ nhẹ tay nàng: "Nếu thân thể không khoẻ thì nói một tiếng, ở lại này xem diễn kịch xong, chúng ta trở về phủ."
"Được, bà nội." Nàng cười miễn cưỡng, đưa lưng về phía Phiền bách Nguyên, nói với Hạnh Nhi bên người: "Chăm sóc bà nội, ta ra phía sau hít thở không khí."
"Nô tỳ biết rồi."
Cả một đường nàng đều đưa lưng về phía Phiền Bách Văn, từng bước bước vào trong rừng phong, vốn muốn ở trong này nghỉ ngơi một chút, nhưng tiếng kèn trống trên sân khấu làm nàng đau đầu, suy nghĩ chút, nàng đi về phía đông.
Trong ấn tượng, Phiền Bách Nguyên thích yên tĩnh, phần lớn đều ở trong phòng, mà trong Mai Trinh viện cũng không có nhiều người, dọc theo đường đi cũng không thấy hạ nhân, huống hồ nàng muốn đến đây hít thở không khí, nên cũng thấy không sao cả.
Sau khi đi qua cầu, cuối cùng cũng có thể ném những âm thanh ầm ĩ kia ra sau đầu, rốt cuộc bên tai thanh tĩnh, nhưng qua cầu kiều vài bước co một cái đình, xuất hiện một bóng dáng màu đen kiến nàng dừng cước bộ.
Làm sao hắn có thể ở chỗ này? Hai mắt hắn không thể nhìn thấy gì, rất ít khi đi ra phòng ngoài, bên cạnh lại không có hạ nhân theo hầu... Nàng hơi híp mắt lại, thoáng nhìn thấy tay hắn chảy máu.
Nghĩ thầm rằng không nên tiếp cận hắn, nhưng lúc trước nàng hại chết hắn, gặp lại trên tay hắn lại là bị thương đang chảy máu, lòng tràn đầy áy náy khiến nàng không thể rời đi được, đành phải thả cước bộ đi đến gần hắn.
"... Ai?"
Còn chưa bước vào trong đình, Dương Như Tuyên bị giọng nói khàn khàn của hắn dọa sợ tới mức đứng im tại chỗ, không khỏi đoán, dù sao cũng là người chinh chiến sa trường, nhĩ lực quả thực tốt hơn người bình thường, nàng không dám im lặng quá lâu, tìm lời để nói: "Nô tỳ mới tới, phụng lệnh lão phu nhân mời Hầu gia đến quảng trường xem kịch."
Nàng lợi dụng lời của Phiền Bách Văn nói với Lư.
Đã thấy hắn nhếch môi cười lạnh: “Xem diễn kịch? Để người ta xem bản hầu gia thành truyện cười?"
Dương Như Tuyên nghe vậy, lông mi khẽ run.
Nàng biết Phiền Bách Nguyên quái dị, nhưng nghe nói bởi vì hắn ra chiến trường nên mắt mới bị thương, sau khi hồi kinh mới biến thành như vậy... Không khó để cảm nhận tâm tình của hắn, dù sao cũng từng là thiên chi kiêu tử, nháy mắt thành Hầu gia hữu danh vô thật, dù là ai cũng sẽ không cam tâm.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêng của hắn, hai mắt của hắn chưa mở, mày rậm dưới tóc mai, mũi thẳng như đao, môi dày vừa phải, hắn rất ưa nhìn, bề ngoài xuất sắc, xuất thân tôn quý, còn trẻ đã lãnh binh chinh chiến, lại rơi vào kết cục bị mù, thậm chí còn bị nàng độc chết... Nghĩ đến đây, lòng của nàng rất đau, khiến nàng không nhịn được mà bước vào trong đình.
"Ra ngoài, ai cho ngươi vào trong đình? !" Phiền Bách Nguyên giận dữ giương mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Như Tuyên không tự chủ được mà mở to mắt, chỉ vì cặp mắt kia của hắn... Tròng mắt một loại mâu đồng, cho dù đã cố tình che giấu cũng không che được phong thái này... Thật đáng tiếc, hai mắt đẹp đến kinh tâm động phách như vậy, nhưng lại không thể nhìn thấy gì.
Phiền Bách Nguyên không nhận được câu trả lời, tức giận nheo mắt lại: "Làm càn!"
Dương Như Tuyên đột nhiên hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến có phần nóng lên, không thể tin được mình lại mê muội mà nhìn hắn đến xuất thần, vội rút khăn tay từ trong lòng ra.
"Nô tỳ không có ý khác, chỉ muốn thay Hầu gia băng bó miệng vết thương." Nàng không dám tùy tiện đụng chạm vào hắn, chỉ sợ chạm đến cấm kỵ của hắn.
"Không cần."
"Nhưng tay Hầu gia đang chảy máu, làm sao lại bị thương?" Nàng bật thốt lên hỏi, nhìn kỹ miệng vết thương kia, giống như vô ý bị ngã, tay bị mài mà tạo thành.
"Mắc mớ gì đến ngươi?"
"Nô, nô tỳ chỉ lo lắng." Nàng sợ hãi thốt lên.
"Dư thừa."
Dương Như Tuyên nghe vậy, đau lòng vì hắn nhưng cũng buồn bực hắn bất cận nhân tình, cắn chặt răng, giữ chặt tay hắn, thừa dịp hắn kinh ngạc mà quấn khăn lụa vào lòng bàn tay hắn rồi buộc một vòng.
"Nô tỳ đi tìm người lấy thuốc tới cho Hầu gia." Dứt lời, nàng lập tức bước nhanh rời đi.
Phiền Bách Nguyên nheo mắt lại, làm sao cũng thấy không rõ nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu trắng... Hắn cười châm biếm, đang muốn kéo khăn tay xuống, lại nghe thấy tiếng bước chân thoạt nhiên đến nhưnhẹ nhàng, hắn chưa mở miệng, người tới đã trách móc trước.
"Azi, sao trên tay Hầu gia lại có khăn tay của cô nương?" Người đến là phó tướng dưới trướng của hắn, lại cam tâm làm tùy tùng theo hầu ở bên cạnh hắn.
"Mặc Ngôn, ngươi không nhìn thấy có người nha hoàn rời đi sao?" Hắn thấp giọng hỏi.
Mặc Ngôn cầm Sang Dược trong tay Kim, nhìn lại: "Đó không phải nha hoàn, thuộc hạ chưa gặp nha hoàn nào ăn mặc tinh xảo như vậy."
"Là sao?" Hắn trầm ngâm, kéo khăn tay xuống.
Mặc Ngôn lập tức thay hắn bôi thuốc, đồng thời hỏi: "Hầu gia, muốn đến quảng trường nghe hí kịch không?"
"Không đi, nếu ngươi nhất thời thiếu kiên nhẫn mà giáo huấn Phiền Bách Văn, sẽ chỉ khiến ta thêm phiền toái thôi."
"Ai kêu vừa rồi hắn cố ý làm Hầu gia trượt chân." Mặc Ngôn thấp giọng lẩm bẩm.
"Chờ xem, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại gấp bội những gì ta đã phải chịu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.