Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 865: Anh ta đã chết, chết rồi…
Phi Tử Nhất Tiếu
06/11/2018
“Dừng xe, tôi muốn xuống xe, dừng xe!” Giang Vũ Phi đột nhiên kích động mở cửa xe, cửa xe bị khóa, cô không mở ra được. Cô quay đầu lại lườm Tiêu Lang: “Dừng xe, anh có nghe thấy không!”
Tiêu Lang mím môi không nói, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Giang Vũ Phi đã xác định100%, mục đích của bọn họ là Nguyễn Thiên Lăng.
“Các người sẽ làm gì anh ấy?” Cô run rẩy hỏi.
“Vũ Phi, lúc trước Nguyễn gia hủy Tiêu gia chúng ta, cho nên chúng ta muốn trả lại anh ta gấp bội!”
“Rốt cuộc các người muốn làm gì anh ấy?” Giang Vũ Phi gào thét hỏi.
Sắc mặt Tiêu Lang âm trầm không nói lời nào, tâm trạng Giang Vũ Phi khủng hoảng kích động, cô vội hạ cửa sổ xe xuống, thò hơn nửa thân người ra ngoài.
“Nguyễn Thiên Lăng…” Cô lớn tiếng hét về phía sau xe: “Cứ kệ em… Đi, đi mau…”
Tiêu Lang dùng sức bắt cô trở lại, Giang Vũ Phi dốc sức liều mạng vùng vẫy: “Thả tôi ra, thả tôi ra!”
Cánh tay cường tráng của người đàn ông khóa chặt ngực cô, tay còn lại cầm lấy cánh tay cô.
“Tiêu Lang, anh đừng khiến tôi hận anh... Thả tôi ra...” Trong mắt Giang Vũ Phi đã không kìm được nước mắt.
Tiêu Lang dùng hết toàn bộ sức lực ôm cô từ phía sau, không có một chút ý định sẽ buông tay.
Nguyễn Thiên Lăng đằng sau, nghe rõ ràng Giang Vũ Phi nói chuyện, anh thấy cô bị Tiêu Lang ôm lấy, ánh mắt anh hung ác nham hiểm, đột nhiên tăng tốc độ xe lên cao nhất, hai chiếc ô tô, giống như mũi tên rời dây cung, đang lao đi như bay trên con đường rộng lớn.
“Đoàng…” Đột nhiên một tiếng súng vang lên, giống như mặt đất bị sét đánh. Toàn thân Giang Vũ Phi chấn động, đồng tử ngay lập tức mở rộng.
"Két…" Viên đạn bắn trúng lốp xe ô tô, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên phanh xe, chiếc xe uốn lượn theo quán tính trên đường, đâm uỳnh một cái vào vách núi đá bên đường, đầu xe bị đụng biến dạng, có khói tỏa ra. Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, chiếc xe sau lưng cũng trong khoảnh khắc đó nổ tung, lửa cháy hừng hực giữa không trung. Nguyễn Thiên Lăng lăn trên mặt đất vài vòng, người mới đứng vững.
Chiếc xe phía trước đã dừng lại, Giang Vũ Phi ngu ngơ nhìn cảnh mạo hiểm vừa rồi kia, có cảm giác toàn thân đều đang run rẩy. Thấy Nguyễn Thiên Lăng không sao, cô còn không kịp thở phào một hơi, lại là một tiếng súng vang lên, lần này, viên đạn bắn trúng bả vai Nguyễn Thiên Lăng.
“Đừng…” Giang Vũ Phi lập tức phát ra tiếng thét chói tai xé ruột xé gan.
Nguyễn Thiên Lăng bịt máu chảy trên bả vai, chạy về hướng Giang Vũ Phi.
“Đoàng…” Lại là một tiếng súng, viên đạn bắn vào bên chân anh. Tốc độ chạy trốn của Nguyễn Thiên Lăng rất nhanh, giữa bọn họ cách mấy trăm mét, khoảng cách giữa anh và bọn họ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
“Đoàng…” Một viên đạn bay vụt tới, đột nhiên bắn trúng lồng ngực anh. Bước chân Nguyễn Thiên Lăng dừng lại, toàn thân lắc lắc, nhưng anh cố gắng không cho bản thân ngã xuống. Anh ngước mắt lên, nhìn về phía Giang Vũ Phi, trong mắt có tình cảm nồng đậm lưu luyến…
Hôm nay là thời gian cử hành hôn lễ của bọn họ, nhưng anh sợ sẽ không thể lấy cô làm vợ nữa.
Thật sự không nỡ, không cam lòng…
“Đoàng…” Lại một viên đạn bắn trúng ngực anh, tim Nguyễn Thiên Lăng đau đến mức giống như muốn nổ tung ra, anh cũng không nhịn được nữa, bất lực té xuống đất…
“A… a…” Tiếng thét xé ruột xé gan chói tai của Giang Vũ Phi vang lên, cô dùng sức đập cửa xe, Tiêu Lang ôm lấy người cô, trầm giọng mở miệng: “Vũ Phi, em đừng như vậy… Anh ta đã chết, chết rồi…”
“Anh ấy không chết! Thả tôi ra…” Giang Vũ Phi không để ý bất cứ cái gì, ấn khóa điều khiển, tài xế phía trước giơ tay ngăn cản, không cho cô mở cửa xe.
Tiêu Lang mím môi không nói, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Giang Vũ Phi đã xác định100%, mục đích của bọn họ là Nguyễn Thiên Lăng.
“Các người sẽ làm gì anh ấy?” Cô run rẩy hỏi.
“Vũ Phi, lúc trước Nguyễn gia hủy Tiêu gia chúng ta, cho nên chúng ta muốn trả lại anh ta gấp bội!”
“Rốt cuộc các người muốn làm gì anh ấy?” Giang Vũ Phi gào thét hỏi.
Sắc mặt Tiêu Lang âm trầm không nói lời nào, tâm trạng Giang Vũ Phi khủng hoảng kích động, cô vội hạ cửa sổ xe xuống, thò hơn nửa thân người ra ngoài.
“Nguyễn Thiên Lăng…” Cô lớn tiếng hét về phía sau xe: “Cứ kệ em… Đi, đi mau…”
Tiêu Lang dùng sức bắt cô trở lại, Giang Vũ Phi dốc sức liều mạng vùng vẫy: “Thả tôi ra, thả tôi ra!”
Cánh tay cường tráng của người đàn ông khóa chặt ngực cô, tay còn lại cầm lấy cánh tay cô.
“Tiêu Lang, anh đừng khiến tôi hận anh... Thả tôi ra...” Trong mắt Giang Vũ Phi đã không kìm được nước mắt.
Tiêu Lang dùng hết toàn bộ sức lực ôm cô từ phía sau, không có một chút ý định sẽ buông tay.
Nguyễn Thiên Lăng đằng sau, nghe rõ ràng Giang Vũ Phi nói chuyện, anh thấy cô bị Tiêu Lang ôm lấy, ánh mắt anh hung ác nham hiểm, đột nhiên tăng tốc độ xe lên cao nhất, hai chiếc ô tô, giống như mũi tên rời dây cung, đang lao đi như bay trên con đường rộng lớn.
“Đoàng…” Đột nhiên một tiếng súng vang lên, giống như mặt đất bị sét đánh. Toàn thân Giang Vũ Phi chấn động, đồng tử ngay lập tức mở rộng.
"Két…" Viên đạn bắn trúng lốp xe ô tô, Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên phanh xe, chiếc xe uốn lượn theo quán tính trên đường, đâm uỳnh một cái vào vách núi đá bên đường, đầu xe bị đụng biến dạng, có khói tỏa ra. Nguyễn Thiên Lăng nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống, chiếc xe sau lưng cũng trong khoảnh khắc đó nổ tung, lửa cháy hừng hực giữa không trung. Nguyễn Thiên Lăng lăn trên mặt đất vài vòng, người mới đứng vững.
Chiếc xe phía trước đã dừng lại, Giang Vũ Phi ngu ngơ nhìn cảnh mạo hiểm vừa rồi kia, có cảm giác toàn thân đều đang run rẩy. Thấy Nguyễn Thiên Lăng không sao, cô còn không kịp thở phào một hơi, lại là một tiếng súng vang lên, lần này, viên đạn bắn trúng bả vai Nguyễn Thiên Lăng.
“Đừng…” Giang Vũ Phi lập tức phát ra tiếng thét chói tai xé ruột xé gan.
Nguyễn Thiên Lăng bịt máu chảy trên bả vai, chạy về hướng Giang Vũ Phi.
“Đoàng…” Lại là một tiếng súng, viên đạn bắn vào bên chân anh. Tốc độ chạy trốn của Nguyễn Thiên Lăng rất nhanh, giữa bọn họ cách mấy trăm mét, khoảng cách giữa anh và bọn họ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
“Đoàng…” Một viên đạn bay vụt tới, đột nhiên bắn trúng lồng ngực anh. Bước chân Nguyễn Thiên Lăng dừng lại, toàn thân lắc lắc, nhưng anh cố gắng không cho bản thân ngã xuống. Anh ngước mắt lên, nhìn về phía Giang Vũ Phi, trong mắt có tình cảm nồng đậm lưu luyến…
Hôm nay là thời gian cử hành hôn lễ của bọn họ, nhưng anh sợ sẽ không thể lấy cô làm vợ nữa.
Thật sự không nỡ, không cam lòng…
“Đoàng…” Lại một viên đạn bắn trúng ngực anh, tim Nguyễn Thiên Lăng đau đến mức giống như muốn nổ tung ra, anh cũng không nhịn được nữa, bất lực té xuống đất…
“A… a…” Tiếng thét xé ruột xé gan chói tai của Giang Vũ Phi vang lên, cô dùng sức đập cửa xe, Tiêu Lang ôm lấy người cô, trầm giọng mở miệng: “Vũ Phi, em đừng như vậy… Anh ta đã chết, chết rồi…”
“Anh ấy không chết! Thả tôi ra…” Giang Vũ Phi không để ý bất cứ cái gì, ấn khóa điều khiển, tài xế phía trước giơ tay ngăn cản, không cho cô mở cửa xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.