Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 163: Anh thật sự muốn đứa con này sao
Phi Tử Nhất Tiếu
17/06/2018
“Như thế cô vừa ý rồi chứ?” Anh nhếch mép, mỉa mai lạnh lùng nói với cô.
Sắc mặt Giang Vũ Phi càng thêm tái nhợt, cô cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Chỉ vì cô muốn giữ lại đứa nhỏ nên mới giấu anh, nói cho ông nội biết chuyện. Cô biết rằng anh sẽ tức giận, nhưng cô không quan tâm được nhiều như thế, cô phải giữ lại đứa nhỏ này.
“Em xin lỗi…” Cô khụt khịt mũi, cố gắng ngăn những giọt nước mặt rơi xuống.
Thế nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô lại quay lưng bỏ đi, rõ ràng là không muốn nhìn thấy cô.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu lên, trái tim như bị bóp nghẹt, nước mắt cũng không thể ngăn được nữa đã tuôn rơi.
Thời gian qua đi, mọi thứ thay đổi, sống lại một lần nữa, hôm nay lại lặp lại chuyện ngày xảy ra vào ngày hôm đó, trái tim cô cũng cảm thấy chua xót.
Vừa rồi nếu không nhìn thấy hoàn cảnh của Tống Hiểu Đồng, cô cũng sẽ không nhớ lại những gì mình đã từng trải qua.
Mọi việc khi sống chung với anh ở kiếp trước đều làm trái tim cô đau đớn, mỗi lần nhớ lại một chuyện đều khiến vết thương trong lòng cô đã sâu càng thêm sâu.
Giang Vũ Phi hít một hơi thật sâu, dần dần xoa dịu tâm trạng khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ ngợi, nếu hôm nay khám ra cô mang thai, anh có còn nói rằng bắt cô bỏ đi không?
Ờ, anh sẽ không nói.
Dù sao hôm qua anh đã từng nói, con của anh làm sao anh có thể không cần.
Lúc cô nghe anh nói xong còn chế nhạo anh, cảm thấy anh rất buồn cười.
Nguyễn Thiên Lăng, anh vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng anh đã từng nói với tôi, bảo tôi bỏ đi đứa nhỏ.
Có điều thực sự muốn cho anh biết về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Không biết sau khi anh biết, anh sẽ như thế nào, nhưng tôi nghĩ biểu cảm của anh sẽ rất đặc sắc.
“Đi toilet ư? Đến lượt cô rồi.” Sau lưng đột nhiên có tiếng nói của Nguyễn Thiên Lăng, anh thấy cô đi đã lâu không quay lại bèn đi tìm.Truyện được- dịch trực tiế-p tại iRE-AD-Giang Vũ Phi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, anh khẽ nhíu mày: “Cô làm sao vậy?”
“Nếu như tôi có thai, anh thật sự muốn đứa con này sao?”
Nguyễn Thiên Lăng không hiểu ý câu nói của cô, ánh mắt dò xét không hiểu nhìn cô.
“Dĩ nhiên là muốn, con của tôi, tại sao tôi lại không muốn.”
Mọi người nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Kiếp trước hay kiếp này đều là anh, tại sao thái độ lại khác nhau đến vậy?
Nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà nghĩ rằng anh thích cô, cho nên mới thích con của cô.
Người anh yêu vẫn là Nhan Duyệt, hiện tại cũng vậy, không có thay đổi gì cả.
Kiếp trước anh vì Nhan Duyệt mà nói ra câu nói bắt cô bỏ đi đứa nhỏ, ở kiếp này không thể không quan tâm đến cảm nhận của Nhan Duyệt mà để cô sinh hạ đứa nhỏ.
Giang Vũ Phi không khỏi nghĩ đến một khả năng khiến toàn thân cô run rẩy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Số 27, Giang Vũ Phi!” Loa phát thanh vang lên âm thanh gọi tên cô. Nguyễn Thiên Lăng không chú ý đến biểu cảm phức tạp của cô, kéo cô đến cửa phòng khám, mở cửa đẩy cô vào trong.
Bác sỹ nghe cô nói qua về tình trạng bệnh lý, đưa cho cô tờ giấy: “Đi làm các xét nghiệm trước, chưa chắc đã là mang thai, cũng có khả năng là dạ dày có vấn đề.”
Giang Vũ Phi nhận tờ giấy, do dự hỏi lại: “Bác sỹ, đã uống thuốc tránh thai thì thật sự có khả năng sẽ mang thai chứ?”
“Đúng, thuốc tránh thai không thể tránh thai đến 100%, có điều về cơ bản uống thuốc tránh thai sẽ không mang thai. Nếu thật sự mang thai, đứa nhỏ chưa chắc có thể giữ lại, uống thuốc trong thời gian mang thai, đứa trẻ khá là dễ xuất hiện vấn đề sức khỏe.”
Nghe được những câu này, Giang Vũ Phi yên tâm hơn rất nhiều. Cô luôn uống thuốc tránh thai đều đặn, nên cô sẽ không thể mang thai dễ dàng như vậy.
Sắc mặt Giang Vũ Phi càng thêm tái nhợt, cô cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Chỉ vì cô muốn giữ lại đứa nhỏ nên mới giấu anh, nói cho ông nội biết chuyện. Cô biết rằng anh sẽ tức giận, nhưng cô không quan tâm được nhiều như thế, cô phải giữ lại đứa nhỏ này.
“Em xin lỗi…” Cô khụt khịt mũi, cố gắng ngăn những giọt nước mặt rơi xuống.
Thế nhưng người đàn ông đứng trước mặt cô lại quay lưng bỏ đi, rõ ràng là không muốn nhìn thấy cô.
Giang Vũ Phi ngẩng đầu lên, trái tim như bị bóp nghẹt, nước mắt cũng không thể ngăn được nữa đã tuôn rơi.
Thời gian qua đi, mọi thứ thay đổi, sống lại một lần nữa, hôm nay lại lặp lại chuyện ngày xảy ra vào ngày hôm đó, trái tim cô cũng cảm thấy chua xót.
Vừa rồi nếu không nhìn thấy hoàn cảnh của Tống Hiểu Đồng, cô cũng sẽ không nhớ lại những gì mình đã từng trải qua.
Mọi việc khi sống chung với anh ở kiếp trước đều làm trái tim cô đau đớn, mỗi lần nhớ lại một chuyện đều khiến vết thương trong lòng cô đã sâu càng thêm sâu.
Giang Vũ Phi hít một hơi thật sâu, dần dần xoa dịu tâm trạng khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ ngợi, nếu hôm nay khám ra cô mang thai, anh có còn nói rằng bắt cô bỏ đi không?
Ờ, anh sẽ không nói.
Dù sao hôm qua anh đã từng nói, con của anh làm sao anh có thể không cần.
Lúc cô nghe anh nói xong còn chế nhạo anh, cảm thấy anh rất buồn cười.
Nguyễn Thiên Lăng, anh vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng anh đã từng nói với tôi, bảo tôi bỏ đi đứa nhỏ.
Có điều thực sự muốn cho anh biết về những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.
Không biết sau khi anh biết, anh sẽ như thế nào, nhưng tôi nghĩ biểu cảm của anh sẽ rất đặc sắc.
“Đi toilet ư? Đến lượt cô rồi.” Sau lưng đột nhiên có tiếng nói của Nguyễn Thiên Lăng, anh thấy cô đi đã lâu không quay lại bèn đi tìm.Truyện được- dịch trực tiế-p tại iRE-AD-Giang Vũ Phi xoay người, ánh mắt lãnh đạm, anh khẽ nhíu mày: “Cô làm sao vậy?”
“Nếu như tôi có thai, anh thật sự muốn đứa con này sao?”
Nguyễn Thiên Lăng không hiểu ý câu nói của cô, ánh mắt dò xét không hiểu nhìn cô.
“Dĩ nhiên là muốn, con của tôi, tại sao tôi lại không muốn.”
Mọi người nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Kiếp trước hay kiếp này đều là anh, tại sao thái độ lại khác nhau đến vậy?
Nhưng cô cũng sẽ không vì thế mà nghĩ rằng anh thích cô, cho nên mới thích con của cô.
Người anh yêu vẫn là Nhan Duyệt, hiện tại cũng vậy, không có thay đổi gì cả.
Kiếp trước anh vì Nhan Duyệt mà nói ra câu nói bắt cô bỏ đi đứa nhỏ, ở kiếp này không thể không quan tâm đến cảm nhận của Nhan Duyệt mà để cô sinh hạ đứa nhỏ.
Giang Vũ Phi không khỏi nghĩ đến một khả năng khiến toàn thân cô run rẩy, sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Số 27, Giang Vũ Phi!” Loa phát thanh vang lên âm thanh gọi tên cô. Nguyễn Thiên Lăng không chú ý đến biểu cảm phức tạp của cô, kéo cô đến cửa phòng khám, mở cửa đẩy cô vào trong.
Bác sỹ nghe cô nói qua về tình trạng bệnh lý, đưa cho cô tờ giấy: “Đi làm các xét nghiệm trước, chưa chắc đã là mang thai, cũng có khả năng là dạ dày có vấn đề.”
Giang Vũ Phi nhận tờ giấy, do dự hỏi lại: “Bác sỹ, đã uống thuốc tránh thai thì thật sự có khả năng sẽ mang thai chứ?”
“Đúng, thuốc tránh thai không thể tránh thai đến 100%, có điều về cơ bản uống thuốc tránh thai sẽ không mang thai. Nếu thật sự mang thai, đứa nhỏ chưa chắc có thể giữ lại, uống thuốc trong thời gian mang thai, đứa trẻ khá là dễ xuất hiện vấn đề sức khỏe.”
Nghe được những câu này, Giang Vũ Phi yên tâm hơn rất nhiều. Cô luôn uống thuốc tránh thai đều đặn, nên cô sẽ không thể mang thai dễ dàng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.