Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 383: Chỗ này của chị rất khó chịu!
Phi Tử Nhất Tiếu
10/08/2018
Giang Vũ Phi giãy giụa đẩy Nguyễn Thiên Lăng ra, bởi vì tức giận mà ngực cô không ngừng phập phồng.
Nếu như cô biết để lại mì cho anh sẽ có kết quả như vậy, cô nhất định sẽ không để lại cho anh.
Cô tức giận lau mùi của anh trên môi đi, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, quay người đi vào phòng ngủ.
Ngược lại Nguyễn Thiên Lăng thì cười vô cùng sung sướng, anh đi vào theo, kéo tay cô.
"Anh biết ngay là em để lại cho anh mà."
Giang Vũ Phi tức giận hất tay anh ra: "Tôi đã nói là không phải tôi để lại cho anh mà, anh không tin đúng không, bây giờ tôi lập tức đi đổ hết chỗ mì đó!"
Nguyễn Thiên Lăng chợt trầm mặt xuống: "Không dược đi!"
"Anh quản được tôi à!" Cô vội vã đi ra ngoài, người đàn ông tiến lên giữ chặt cô, đầu hàng nói: "Được rồi, không phải là để lại cho anh, được chưa nào!"
Lúc này Giang Vũ Phi mới dừng bước lại, chỉ vào cửa nói: "Anh đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Em vừa mới ngủ dậy xong."
"Giờ tôi lại buồn ngủ rồi!"
Nguyễn Thiên Lăng bị cô làm cho nghẹn họng, sắc mặt anh nặng nề, thế nhưng vừa nghĩ tới cô đang mang thai, cô còn để mì lại cho anh, anh lại không có cách nào tức giận cho được.
"Vậy em nghỉ ngơi đi, có điều không nên ngủ quá nhiều, có thể xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo một chút."
Giang Vũ Phi mím môi không nói, anh nhìn cô vài giây, quay người rời đi, xuống dưới lầu ăn mì của anh.
---
Ban đêm, trong phòng VIP của quán bar, lúc Hứa Mạn chạy đến, trên bàn đã có hai bình rượu không.
Nhan Duyệt say khướt đang ôm bình thứ ba, rót đầy rượu vào ly, giơ ly rượu lên cười ngu ngơ với cô ta: "Mạn Mạn, em tới rồi. Nào, đến đây uống với chị một ly."Hứa Mạn đi đến bên cạnh cô ta, có thể ngửi thấy cả người cô ta đầy mùi rượu.
"Duyệt Duyệt, chị đang làm gì vậy? Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?"
"Chỗ này của chị rất khó chịu!" Nhan Duyệt đặt ly rượu xuống, chỉ chỉ vào ngực, sau đó dùng sức vỗ vỗ.
Trong mắt cô ta đều là nước mắt, tất cả đều là những giọt nước mắt đau khổ.
"Mạn Mạn, em không biết đâu, hôm nay Lăng đi công tác. Anh ấy đưa Giang Vũ Phi cùng đi công tác... Buổi sáng hôm nay chị đã lén đi theo phía sau bọn họ, chị đi theo bọn họ tới tận thành phố D. Nhưng mà bọn họ không biết chị đi theo đâu... hihi, kỹ thuật theo dõi của chị thật là tốt..."
Hứa Mạn khẽ nhíu mày, trong lòng cũng khó chịu thay cho Nhan Duyệt.
"Duyệt Duyệt, Nguyễn đại ca sao có thể đối xử với chị như vậy chứ?"
Nhan Duyệt giống như không nghe thấy lời nói của cô ta, tiếp tục cười ha ha nói: "Chị đi theo bọn họ, thấy bọn họ đến biệt thự trên lưng chừng núi ở thành phố D... Biệt thự ở đó rất đẹp, trên ban công còn nở đầy hoa cúc, thật là đẹp... Anh ấy đưa cô ta đến đó nghỉ ngơi, chỉ có hai người bọn họ mà thôi... Nhưng từ trước đến nay anh ấy chưa từng đưa chị đi nghỉ ở ngoài..."
Nói đến đây, Nhan Duyệt quay người ôm lấy Hứa Mạn, bật khóc hu hu.
Hứa Mạn lập tức sợ đến mức tay chân luống cuống, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Nhan Duyệt khóc đến mức thương tâm như vậy.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ về, an ủi Nhan Duyệt đừng khóc.
Nhưng Nhan Duyệt càng khóc càng khó chịu, nước mắt đã thấm ướt quần áo Hứa Mạn.
"Mạn Mạn, nếu như chị biết có ngày Lăng sẽ yêu Giang Vũ Phi, lúc trước chị nhất định không lựa chọn kiên trì điều trị... Chị thà rằng lúc đó chết đi, ít nhất có thể để cho Lăng nhớ chị cả đời... Hu hu, Mạn Mạn, bây giờ chị phải làm sao đây, chị khó chịu quá, chị ghét Giang Vũ Phi!"
Hứa Mạn cũng rất tức giận, cô ta vốn chính là một người dễ dàng bị kích động.
Nhan Duyệt là bạn thân nhất của Hứa Mạn, chuyện của Nhan Duyệt chính là chuyện của cô ta. Bây giờ thấy Nhan Duyệt khổ sở như vậy, cô ta cũng lo lắng không kém bất kỳ ai.
"Duyệt Duyệt, chị đừng đau buồn, người Nguyễn đại ca yêu nhất là chị mà.”
Nếu như cô biết để lại mì cho anh sẽ có kết quả như vậy, cô nhất định sẽ không để lại cho anh.
Cô tức giận lau mùi của anh trên môi đi, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, quay người đi vào phòng ngủ.
Ngược lại Nguyễn Thiên Lăng thì cười vô cùng sung sướng, anh đi vào theo, kéo tay cô.
"Anh biết ngay là em để lại cho anh mà."
Giang Vũ Phi tức giận hất tay anh ra: "Tôi đã nói là không phải tôi để lại cho anh mà, anh không tin đúng không, bây giờ tôi lập tức đi đổ hết chỗ mì đó!"
Nguyễn Thiên Lăng chợt trầm mặt xuống: "Không dược đi!"
"Anh quản được tôi à!" Cô vội vã đi ra ngoài, người đàn ông tiến lên giữ chặt cô, đầu hàng nói: "Được rồi, không phải là để lại cho anh, được chưa nào!"
Lúc này Giang Vũ Phi mới dừng bước lại, chỉ vào cửa nói: "Anh đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"Em vừa mới ngủ dậy xong."
"Giờ tôi lại buồn ngủ rồi!"
Nguyễn Thiên Lăng bị cô làm cho nghẹn họng, sắc mặt anh nặng nề, thế nhưng vừa nghĩ tới cô đang mang thai, cô còn để mì lại cho anh, anh lại không có cách nào tức giận cho được.
"Vậy em nghỉ ngơi đi, có điều không nên ngủ quá nhiều, có thể xuống vườn hoa dưới lầu đi dạo một chút."
Giang Vũ Phi mím môi không nói, anh nhìn cô vài giây, quay người rời đi, xuống dưới lầu ăn mì của anh.
---
Ban đêm, trong phòng VIP của quán bar, lúc Hứa Mạn chạy đến, trên bàn đã có hai bình rượu không.
Nhan Duyệt say khướt đang ôm bình thứ ba, rót đầy rượu vào ly, giơ ly rượu lên cười ngu ngơ với cô ta: "Mạn Mạn, em tới rồi. Nào, đến đây uống với chị một ly."Hứa Mạn đi đến bên cạnh cô ta, có thể ngửi thấy cả người cô ta đầy mùi rượu.
"Duyệt Duyệt, chị đang làm gì vậy? Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?"
"Chỗ này của chị rất khó chịu!" Nhan Duyệt đặt ly rượu xuống, chỉ chỉ vào ngực, sau đó dùng sức vỗ vỗ.
Trong mắt cô ta đều là nước mắt, tất cả đều là những giọt nước mắt đau khổ.
"Mạn Mạn, em không biết đâu, hôm nay Lăng đi công tác. Anh ấy đưa Giang Vũ Phi cùng đi công tác... Buổi sáng hôm nay chị đã lén đi theo phía sau bọn họ, chị đi theo bọn họ tới tận thành phố D. Nhưng mà bọn họ không biết chị đi theo đâu... hihi, kỹ thuật theo dõi của chị thật là tốt..."
Hứa Mạn khẽ nhíu mày, trong lòng cũng khó chịu thay cho Nhan Duyệt.
"Duyệt Duyệt, Nguyễn đại ca sao có thể đối xử với chị như vậy chứ?"
Nhan Duyệt giống như không nghe thấy lời nói của cô ta, tiếp tục cười ha ha nói: "Chị đi theo bọn họ, thấy bọn họ đến biệt thự trên lưng chừng núi ở thành phố D... Biệt thự ở đó rất đẹp, trên ban công còn nở đầy hoa cúc, thật là đẹp... Anh ấy đưa cô ta đến đó nghỉ ngơi, chỉ có hai người bọn họ mà thôi... Nhưng từ trước đến nay anh ấy chưa từng đưa chị đi nghỉ ở ngoài..."
Nói đến đây, Nhan Duyệt quay người ôm lấy Hứa Mạn, bật khóc hu hu.
Hứa Mạn lập tức sợ đến mức tay chân luống cuống, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Nhan Duyệt khóc đến mức thương tâm như vậy.
Cô ta nhẹ nhàng vỗ về, an ủi Nhan Duyệt đừng khóc.
Nhưng Nhan Duyệt càng khóc càng khó chịu, nước mắt đã thấm ướt quần áo Hứa Mạn.
"Mạn Mạn, nếu như chị biết có ngày Lăng sẽ yêu Giang Vũ Phi, lúc trước chị nhất định không lựa chọn kiên trì điều trị... Chị thà rằng lúc đó chết đi, ít nhất có thể để cho Lăng nhớ chị cả đời... Hu hu, Mạn Mạn, bây giờ chị phải làm sao đây, chị khó chịu quá, chị ghét Giang Vũ Phi!"
Hứa Mạn cũng rất tức giận, cô ta vốn chính là một người dễ dàng bị kích động.
Nhan Duyệt là bạn thân nhất của Hứa Mạn, chuyện của Nhan Duyệt chính là chuyện của cô ta. Bây giờ thấy Nhan Duyệt khổ sở như vậy, cô ta cũng lo lắng không kém bất kỳ ai.
"Duyệt Duyệt, chị đừng đau buồn, người Nguyễn đại ca yêu nhất là chị mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.