Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 236: Cô không thể mất mặt
Phi Tử Nhất Tiếu
10/07/2018
Giang Vũ Phi giãy giụa mãi, nhưng mà cơ thể cô đã không còn chút sức lực nào.
Cô không giống anh, có một thể lực dẻo dai, cũng cũng không có sức lực to lớn đến vậy.
Hơn nữa cô càng giãy dụa, anh lại càng mạnh tay, giống như gân bò vậy, càng kéo, nó càng co rút lại.
Tình cảnh có vẻ như không kiểm soát được.
Đây là nơi công cộng, rất nhiều người luyện tập trượt tuyết ở đây.
Mọi người bỏ qua trượt xuống phía dưới, nhưng cũng có người trượt ngang qua nhìn thấy hành vi của bọn họ.
Anh mặt dày, không sợ trời không sợ đất, có lẽ cũng không sợ bị bắt gặp trong tình cảnh mất mặt này.
Nhưng mà cô không thể mất mặt, cô sợ anh còn chưa đủ sao?
Giang Vũ Phi nắm chặt nắm đấm, hận vì không thể đấm vào mặt anh ta.
Không, bây giờ cô rất muốn có con dao trong tay, cắt sạch gốc rễ độc ác của anh!
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên cao, cơ thể Giang Vũ Phi vẫn không thể cử động, như thể bị ép ở trong không khí lạnh làm cho đông cứng.
Đột nhiên thấy đau ở cổ, cô biết anh lại cắn người!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thật sự thích cắn người sao?” Giang Vũ Phi tức giận mắng to, đáp lại cô là “con chó” càng gặm cắn hung ác hơn.
Lúc Giang Vũ Phi sắp không chịu nổi được nữa, sắp bùng nổ.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, con mắt màu đen dưới tấm kính chăm chú nhìn cô, ngọn lửa trong đó vẫn chưa lắng xuống.
“Tôi không ngờ rằng anh vô liêm sỉ như vậy, chúng ta đã ly hôn, anh còn quấy rầy không rõ ràng đối với tôi! Anh đừng quên, Nhan Duyệt cũng ở đây!” Nếu anh ở đây, thì người phụ nữ mặc đồ màu đỏ kia chính là Nhan Duyệt!
Người đàn ông nhếch môi độc ác, chẳng hề để ý.
Giang Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, cánh môi sưng tấy gần như bị cắn nát.
Bọn họ giằng co vài giây, người đàn ông buông cô ra đứng lên, không nhìn cô, quay người đi.
Giang Vũ Phi chậm rãi đứng lên trên mặt đất, cảm thấy toàn thân không có sức lực, hai chân mềm nhũn run rẩy.
Tên khốn kia, thật lưu manh!
Cô hít sâu một hơi, ngã người xuống lại mặt đất, thở dốc một hồi lâu thân thể mới không còn run rẩy.
“Đây là gậy trượt tuyết của cô ư, cất kỹ, chớ có làm mất.” Một người tốt bụng trượt ván trượt xuống, đưa cây gậy trượt tuyết cho cô, rồi trượt đi.
Giang Vũ Phi cầm gậy trượt tuyết đứng lên lần nữa, rời khỏi khu trượt tuyết.
Cô không trượt nữa, mà đi thay quần áo, trả trang bị trượt tuyết rồi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đám người Tiêu Lang đi ra.
Nụ hôn trên cổ khá bắt mắt, thật may hôm nay cô mặc ác len ra ngoài, cô lại xõa tóc, nụ hôn đã có thể che kín hoàn toàn.
Đợi ở khu nghỉ ngơi không lâu, Tiêu Lang liền đi ra.
Người đàn ông đã thay quần áo, anh xách áo khoác màu đen đi về phía cô, thân hình cơ bắp mảnh dẻ còn hoàn hảo hơn so với người mẫu.
Mỗi một bước đi, đều thoải mái thảnh thơi, tùy ý và thong dong.
“Cô ra từ lúc nào?” Anh ngồi xuống bên người cô, nghiêng đầu hỏi.
“Mới một lúc.” Giang Vũ Phi mỉm cười, sắc mặt rất bình thường.
“Học được chưa?” Người đàn ông quan tâm tiếp tục hỏi, cô gật đầu: “Cũng tạm được.”
“Lần sau lại đưa cô tới chơi.”
Giang Vũ Phi cười cười, cô thầm nghĩ không dám đến nữa, ngộ nhỡ lại gặp Nguyễn Thiên Lăng thì sao.
“Tôi đi mua ly nước nóng, cô chờ tôi nhé.” Tiêu Lang đưa áo khoác cho cô, đứng dậy đến quầy chỗ kia mua đồ uống.
Giang Vũ Phi đặt áo anh trên đầu gối, cảm thấy áo quần anh thật to, còn có một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt, giống với mùi hương khi cô nhào vào người anh.
Anh đưa quần áo cho cô, cô không để một bên, mà một tay đặt ở phía trên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Cô không giống anh, có một thể lực dẻo dai, cũng cũng không có sức lực to lớn đến vậy.
Hơn nữa cô càng giãy dụa, anh lại càng mạnh tay, giống như gân bò vậy, càng kéo, nó càng co rút lại.
Tình cảnh có vẻ như không kiểm soát được.
Đây là nơi công cộng, rất nhiều người luyện tập trượt tuyết ở đây.
Mọi người bỏ qua trượt xuống phía dưới, nhưng cũng có người trượt ngang qua nhìn thấy hành vi của bọn họ.
Anh mặt dày, không sợ trời không sợ đất, có lẽ cũng không sợ bị bắt gặp trong tình cảnh mất mặt này.
Nhưng mà cô không thể mất mặt, cô sợ anh còn chưa đủ sao?
Giang Vũ Phi nắm chặt nắm đấm, hận vì không thể đấm vào mặt anh ta.
Không, bây giờ cô rất muốn có con dao trong tay, cắt sạch gốc rễ độc ác của anh!
Ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên cao, cơ thể Giang Vũ Phi vẫn không thể cử động, như thể bị ép ở trong không khí lạnh làm cho đông cứng.
Đột nhiên thấy đau ở cổ, cô biết anh lại cắn người!
“Nguyễn Thiên Lăng, anh thật sự thích cắn người sao?” Giang Vũ Phi tức giận mắng to, đáp lại cô là “con chó” càng gặm cắn hung ác hơn.
Lúc Giang Vũ Phi sắp không chịu nổi được nữa, sắp bùng nổ.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, con mắt màu đen dưới tấm kính chăm chú nhìn cô, ngọn lửa trong đó vẫn chưa lắng xuống.
“Tôi không ngờ rằng anh vô liêm sỉ như vậy, chúng ta đã ly hôn, anh còn quấy rầy không rõ ràng đối với tôi! Anh đừng quên, Nhan Duyệt cũng ở đây!” Nếu anh ở đây, thì người phụ nữ mặc đồ màu đỏ kia chính là Nhan Duyệt!
Người đàn ông nhếch môi độc ác, chẳng hề để ý.
Giang Vũ Phi nhìn anh chằm chằm, cánh môi sưng tấy gần như bị cắn nát.
Bọn họ giằng co vài giây, người đàn ông buông cô ra đứng lên, không nhìn cô, quay người đi.
Giang Vũ Phi chậm rãi đứng lên trên mặt đất, cảm thấy toàn thân không có sức lực, hai chân mềm nhũn run rẩy.
Tên khốn kia, thật lưu manh!
Cô hít sâu một hơi, ngã người xuống lại mặt đất, thở dốc một hồi lâu thân thể mới không còn run rẩy.
“Đây là gậy trượt tuyết của cô ư, cất kỹ, chớ có làm mất.” Một người tốt bụng trượt ván trượt xuống, đưa cây gậy trượt tuyết cho cô, rồi trượt đi.
Giang Vũ Phi cầm gậy trượt tuyết đứng lên lần nữa, rời khỏi khu trượt tuyết.
Cô không trượt nữa, mà đi thay quần áo, trả trang bị trượt tuyết rồi ngồi ở khu nghỉ ngơi chờ đám người Tiêu Lang đi ra.
Nụ hôn trên cổ khá bắt mắt, thật may hôm nay cô mặc ác len ra ngoài, cô lại xõa tóc, nụ hôn đã có thể che kín hoàn toàn.
Đợi ở khu nghỉ ngơi không lâu, Tiêu Lang liền đi ra.
Người đàn ông đã thay quần áo, anh xách áo khoác màu đen đi về phía cô, thân hình cơ bắp mảnh dẻ còn hoàn hảo hơn so với người mẫu.
Mỗi một bước đi, đều thoải mái thảnh thơi, tùy ý và thong dong.
“Cô ra từ lúc nào?” Anh ngồi xuống bên người cô, nghiêng đầu hỏi.
“Mới một lúc.” Giang Vũ Phi mỉm cười, sắc mặt rất bình thường.
“Học được chưa?” Người đàn ông quan tâm tiếp tục hỏi, cô gật đầu: “Cũng tạm được.”
“Lần sau lại đưa cô tới chơi.”
Giang Vũ Phi cười cười, cô thầm nghĩ không dám đến nữa, ngộ nhỡ lại gặp Nguyễn Thiên Lăng thì sao.
“Tôi đi mua ly nước nóng, cô chờ tôi nhé.” Tiêu Lang đưa áo khoác cho cô, đứng dậy đến quầy chỗ kia mua đồ uống.
Giang Vũ Phi đặt áo anh trên đầu gối, cảm thấy áo quần anh thật to, còn có một mùi hương thanh nhã nhàn nhạt, giống với mùi hương khi cô nhào vào người anh.
Anh đưa quần áo cho cô, cô không để một bên, mà một tay đặt ở phía trên, nhẹ nhàng ấn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.