Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 222: Có một đứa trẻ thuộc về chúng ta
Phi Tử Nhất Tiếu
07/07/2018
Anh và ông nội đều là người tốt, sau khi cô chịu tổn thương, ông trời đã cho người tốt đến để an ủi cô.
Hai người đi men theo một hành lang dài có trụ cột kiểu Roma, mở một cánh cửa nhỏ kiểu Anh, đi vào bên trong khách sạn.
Hàng lang trống trải, sàn đất trải thảm đỏ.
Họ lẳng lặng đi tới, bỗng nhiên đằng trước xuất hiện một đôi đang ôm nhau thắm thiết.
Nhan Duyệt đáng ra vốn phải ở sảnh lớn trong bữa tiệc của mình, nhưng lại xuất hiện ở hành lang không người này.
Cô ta đã thay váy khác, hiện đang mặc váy lễ phục màu hồng đào, chân mang đôi giày thủy tinh cao gót màu đỏ.
Người đàn ông đang ôm ấp cô ta không ai khác chính là Nguyễn Thiên Lăng, người vừa mới ly hôn với Giang Vũ Phi.
Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều, anh đang ép cô ta vào vách tường giống như những đôi tình nhân, cúi đầu hôn môi cô ta.
Mà hai tay Nhan Duyệt đang ôm cổ anh, mắt khép hờ, lông mi xoăn nhẹ, đôi má ửng hồng.
Ánh sáng đẹp đẽ, không khí thơ mộng.
Nam thanh nữ tú, hai người họ cùng trong một khung hình, không thể không nói là một cảnh đẹp mỹ miều.
Sau đó có người dần dần đi tới.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Vũ Phi và Tiêu Lang cùng dừng lại.
Tiêu Lang khẽ nhíu mày, anh khẽ kéo tay Vũ Phi định đưa cô đi khỏi đây, để cho cô không phải đau lòng.
Đáng tiếc Giang Vũ Phi đã nhìn thấy hết cảnh thân mật của họ, mở to mắt nhìn trân trân.
Tiêu Lang kéo tay cô rời đi, nhưng cô lại tránh tay anh ta, đi thẳng đến phía hai người kia đang đứng.
Anh nhíu sâu chân mày, cô muốn làm gì đây?
Phát hiện có người đi tới, Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt dừng lại, nhìn thấy người đang đi tới là Giang Vũ Phi, hai người họ đều cảm thấy ngạc nhiên.
Nhan Duyệt nhanh chóng hồi phục vẻ mặt, cô ta ôm lấy cổ Nguyễn Thiên Lăng, thân thể mảnh mai của cô ta lại dựa càng sát vào người anh, đôi mắt nhìn Giang Vũ Phi khiêu khích.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy Tiêu Lang ở cách đó không xa, sắc mặt anh chùng xuống, ánh mắt sắc bén lại nhìn Giang Vũ Phi.
Bọn họ đều không biết Giang Vũ Phi định làm gì, trong lòng có chút bất an, nhìn cô.
Mặt cô không biến sắc đi đến trước mặt bọn họ, đôi mắt trong veo, dịu dàng ngước lên, sắc mặt trắng nhợt, dưới ánh đèn phản chiếu lại càng trở lên nhợt nhạt, không có sức sống.
Cô không thèm nhìn Nhan Duyệt, đôi mắt mang theo vẻ u sầu, nhìn Nguyễn Thiên Lăng không chớp mắt.
Ánh mắt cô giống như đang nói chuyện, dường như đang lên án anh rằng anh vô tình với cô, anh bạc tình, bội nghĩa.
Mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm lắng, môi mỏng nhếch lên, lông mày cau lại đầy vẻ lo lắng.
Giang Vũ Phi bỗng nhiên đưa tay vuốt vuốt bụng mình, yếu ớt nói với anh: “Anh biết không, ở đây có một đứa trẻ thuộc về chúng ta.”
Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc mở to hai mắt, biến sắc, ánh mắt nhanh chóng nhìn xuống bụng cô.
Nhan Duyệt đang nằm trong lòng anh cũng biến sắc, cô ta không còn đắc ý được nữa mà thay vào đó là sự khủng hoảng và trầm mặc.
Trong mắt Giang Vũ Phi không che giấu vẻ đau thương và ai oán, cô hận anh vô tình, tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy.
Cô đau đớn tột cùng, đôi mắt đau đớn nhìn anh.
“Cô nói gì?” Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng mở miệng hỏi cô, giọng nói có chút hoang mang.
Giang Vũ Phi cười thê lương, cô không nói gì nữa, quay người rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, những cảm xúc trong mắt cô đều biến mất, không thấy đau thương và u sầu đâu nữa.
Hai người đi men theo một hành lang dài có trụ cột kiểu Roma, mở một cánh cửa nhỏ kiểu Anh, đi vào bên trong khách sạn.
Hàng lang trống trải, sàn đất trải thảm đỏ.
Họ lẳng lặng đi tới, bỗng nhiên đằng trước xuất hiện một đôi đang ôm nhau thắm thiết.
Nhan Duyệt đáng ra vốn phải ở sảnh lớn trong bữa tiệc của mình, nhưng lại xuất hiện ở hành lang không người này.
Cô ta đã thay váy khác, hiện đang mặc váy lễ phục màu hồng đào, chân mang đôi giày thủy tinh cao gót màu đỏ.
Người đàn ông đang ôm ấp cô ta không ai khác chính là Nguyễn Thiên Lăng, người vừa mới ly hôn với Giang Vũ Phi.
Một người đàn ông cao lớn đứng cạnh một cô gái nhỏ nhắn yêu kiều, anh đang ép cô ta vào vách tường giống như những đôi tình nhân, cúi đầu hôn môi cô ta.
Mà hai tay Nhan Duyệt đang ôm cổ anh, mắt khép hờ, lông mi xoăn nhẹ, đôi má ửng hồng.
Ánh sáng đẹp đẽ, không khí thơ mộng.
Nam thanh nữ tú, hai người họ cùng trong một khung hình, không thể không nói là một cảnh đẹp mỹ miều.
Sau đó có người dần dần đi tới.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, Giang Vũ Phi và Tiêu Lang cùng dừng lại.
Tiêu Lang khẽ nhíu mày, anh khẽ kéo tay Vũ Phi định đưa cô đi khỏi đây, để cho cô không phải đau lòng.
Đáng tiếc Giang Vũ Phi đã nhìn thấy hết cảnh thân mật của họ, mở to mắt nhìn trân trân.
Tiêu Lang kéo tay cô rời đi, nhưng cô lại tránh tay anh ta, đi thẳng đến phía hai người kia đang đứng.
Anh nhíu sâu chân mày, cô muốn làm gì đây?
Phát hiện có người đi tới, Nguyễn Thiên Lăng và Nhan Duyệt dừng lại, nhìn thấy người đang đi tới là Giang Vũ Phi, hai người họ đều cảm thấy ngạc nhiên.
Nhan Duyệt nhanh chóng hồi phục vẻ mặt, cô ta ôm lấy cổ Nguyễn Thiên Lăng, thân thể mảnh mai của cô ta lại dựa càng sát vào người anh, đôi mắt nhìn Giang Vũ Phi khiêu khích.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn thấy Tiêu Lang ở cách đó không xa, sắc mặt anh chùng xuống, ánh mắt sắc bén lại nhìn Giang Vũ Phi.
Bọn họ đều không biết Giang Vũ Phi định làm gì, trong lòng có chút bất an, nhìn cô.
Mặt cô không biến sắc đi đến trước mặt bọn họ, đôi mắt trong veo, dịu dàng ngước lên, sắc mặt trắng nhợt, dưới ánh đèn phản chiếu lại càng trở lên nhợt nhạt, không có sức sống.
Cô không thèm nhìn Nhan Duyệt, đôi mắt mang theo vẻ u sầu, nhìn Nguyễn Thiên Lăng không chớp mắt.
Ánh mắt cô giống như đang nói chuyện, dường như đang lên án anh rằng anh vô tình với cô, anh bạc tình, bội nghĩa.
Mắt Nguyễn Thiên Lăng trầm lắng, môi mỏng nhếch lên, lông mày cau lại đầy vẻ lo lắng.
Giang Vũ Phi bỗng nhiên đưa tay vuốt vuốt bụng mình, yếu ớt nói với anh: “Anh biết không, ở đây có một đứa trẻ thuộc về chúng ta.”
Nguyễn Thiên Lăng kinh ngạc mở to hai mắt, biến sắc, ánh mắt nhanh chóng nhìn xuống bụng cô.
Nhan Duyệt đang nằm trong lòng anh cũng biến sắc, cô ta không còn đắc ý được nữa mà thay vào đó là sự khủng hoảng và trầm mặc.
Trong mắt Giang Vũ Phi không che giấu vẻ đau thương và ai oán, cô hận anh vô tình, tại sao anh lại có thể đối xử với cô như vậy.
Cô đau đớn tột cùng, đôi mắt đau đớn nhìn anh.
“Cô nói gì?” Nguyễn Thiên Lăng thấp giọng mở miệng hỏi cô, giọng nói có chút hoang mang.
Giang Vũ Phi cười thê lương, cô không nói gì nữa, quay người rời đi.
Trong nháy mắt xoay người, những cảm xúc trong mắt cô đều biến mất, không thấy đau thương và u sầu đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.