Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 645: Cứ nghe theo ý của anh ấy đi
Phi Tử Nhất Tiếu
27/09/2018
Bà Nguyễn lắc đầu nói: “Không sao, con nghe thấy
cũng không sao cả, ông nội Thiên Lăng không quan tâm đến chuyện của
Thiên Lăng nữa, mẹ cũng chẳng nói nổi nó, cho nên con lại phải chịu ấm
ức rồi.”
Nhan Duyệt nhắm mắt lại suy nghĩ, nói: “Mẹ, con không tủi thân đâu, mẹ nghĩ cho con như vậy, con rất cảm động. Cũng chỉ vì chuyện của con và Thiên Lăng đã khiến mẹ nhọc lòng rồi.”
Bà Nguyễn thở dài, đúng rồi, có ai biết bà ta đang khó xử đâu chứ.
Bây giờ chỉ có mỗi Nhan Duyệt có thể hiểu cho bà ta.
Bà ta mỉm cười nói: “Duyệt Duyệt, con có thể hiểu cho mẹ như vậy, cũng không uổng công sức mẹ vất vả vì hai đứa.”
“Mẹ, con vẫn luôn biết là mẹ rất tốt mà.” Nhan Duyệt nắm chặt tay bà Nguyễn, tỏ vẻ cảm động, tươi cười: “Mẹ, thực ra là Thiên Lăng đang giận vì lúc trước chúng ta dùng đăng ký kết hôn để uy hiếp anh ấy. Con nghĩ cứ để anh ấy nguôi giận, có lẽ sẽ lại vui vẻ với chúng ta.”
Bà Nguyễn đồng ý, gật đầu: “Mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng phải làm sao để nó nguôi giận chứ?”
Nhan Duyệt mím môi cười: “Mẹ, mẹ là mẹ của Lăng, anh ấy còn có thể thật sự làm gì với mẹ sao. Thực ra thì chỉ cần mẹ nói chuyện tử tế với anh ấy, nói về công sức mẹ đã bỏ ra vì anh ấy, anh ấy sẽ hết giận.”
“Con cho rằng mẹ chưa từng nói những chuyện này sao. Mẹ đã nói rồi, nó không phản ứng gì. Bây giờ nó lại sống chung với Giang Vũ Phi, cho dù mẹ có nhận sai, nó vẫn sống chung với con bé đó.” Bà Nguyễn nói với vẻ tức giận.
Vừa nghĩ đến việc trong mắt con trai chỉ có Giang Vũ Phi mà không có bà ta, bà ta liền rất tức giận.
Nhan Duyệt ngẫm nghĩ, đề nghị: “Mẹ, con hiểu tính Thiên Lăng, càng phản đối anh ấy thì anh ấy lại càng không theo ý mẹ. Chi bằng chúng ta cứ nghe theo ý anh ấy đi.”
Bà Nguyễn hỏi với đầy vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ cứ để nó sống chung với Giang Vũ Phi ư?”
Bà Nguyễn liền lắc đầu: “Như thế không được, tâm địa của Giang Vũ Phi vô cùng độc ác, mẹ không thể để con bé đó tiếp tục sống chung với Thiên Lăng, làm hại nó được.”
“Mẹ, ý của con không phải như vậy…” Nhan Duyệt ghé sát vào tai bà Nguyễn, thì thầm nói.
Bà Nguyễn nghe xong, ánh mắt có thêm vẻ tính toán.
Bà ta vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ không thể để cái gai trong mắt, đề nghị của Nhan Duyệt vốn không có gì cả.
Nhưng khi bà ta nghe xong liền tự động nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Bà ta ngẫm lại, cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, và là biện pháp tốt nhất.
“Được, vậy cứ theo ý của con mà làm. Nhưng tạm thời con đành phải chịu ấm ức vậy.” Bà Nguyễn cười tủm tỉm nói với Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt bày ra nụ cười chu đáo, lương thiện, nói: “Không tủi thân chút nào, mẹ à, chỉ cần chúng ta sớm thành người một nhà, chút tủi thân này có tính là gì.”
“Đúng vậy, chúng ta mới là người một nhà.” Bà Nguyễn cảm động gật đầu. Vì gia đình này, bà ta nhất định phải cố gắng nhiều hơn mới được.
---
Hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng cũng không định đến công ty.
Anh nói sẽ nghỉ phép bảy ngày để ở bên Giang Vũ Phi thì sẽ nghỉ bảy ngày thật.
Hôm nay anh định đưa Giang Vũ Phi ra biển câu cá, anh đã nói với Giang Vũ Phi chuyện này từ tối hôm qua.
Giang Vũ Phi rất vui, sáng sớm đã chuẩn bị, còn đặc biệt mua quần áo mới để mặc nữa.
Đội mũ che nắng rộng vành màu hồng, cũng chuẩn bị cả kính râm, chỉ đợi lúc xuất phát ra biển.
Nguyễn Thiên Lăng mới mua hai chiếc cần câu cá, khi họ đã chuẩn bị xong tất cả, chuẩn bị xuất phát thì Nguyễn Thiên Lăng nhận được điện thoại của ba anh gọi tới.
Nhan Duyệt nhắm mắt lại suy nghĩ, nói: “Mẹ, con không tủi thân đâu, mẹ nghĩ cho con như vậy, con rất cảm động. Cũng chỉ vì chuyện của con và Thiên Lăng đã khiến mẹ nhọc lòng rồi.”
Bà Nguyễn thở dài, đúng rồi, có ai biết bà ta đang khó xử đâu chứ.
Bây giờ chỉ có mỗi Nhan Duyệt có thể hiểu cho bà ta.
Bà ta mỉm cười nói: “Duyệt Duyệt, con có thể hiểu cho mẹ như vậy, cũng không uổng công sức mẹ vất vả vì hai đứa.”
“Mẹ, con vẫn luôn biết là mẹ rất tốt mà.” Nhan Duyệt nắm chặt tay bà Nguyễn, tỏ vẻ cảm động, tươi cười: “Mẹ, thực ra là Thiên Lăng đang giận vì lúc trước chúng ta dùng đăng ký kết hôn để uy hiếp anh ấy. Con nghĩ cứ để anh ấy nguôi giận, có lẽ sẽ lại vui vẻ với chúng ta.”
Bà Nguyễn đồng ý, gật đầu: “Mẹ cũng nghĩ như vậy, nhưng phải làm sao để nó nguôi giận chứ?”
Nhan Duyệt mím môi cười: “Mẹ, mẹ là mẹ của Lăng, anh ấy còn có thể thật sự làm gì với mẹ sao. Thực ra thì chỉ cần mẹ nói chuyện tử tế với anh ấy, nói về công sức mẹ đã bỏ ra vì anh ấy, anh ấy sẽ hết giận.”
“Con cho rằng mẹ chưa từng nói những chuyện này sao. Mẹ đã nói rồi, nó không phản ứng gì. Bây giờ nó lại sống chung với Giang Vũ Phi, cho dù mẹ có nhận sai, nó vẫn sống chung với con bé đó.” Bà Nguyễn nói với vẻ tức giận.
Vừa nghĩ đến việc trong mắt con trai chỉ có Giang Vũ Phi mà không có bà ta, bà ta liền rất tức giận.
Nhan Duyệt ngẫm nghĩ, đề nghị: “Mẹ, con hiểu tính Thiên Lăng, càng phản đối anh ấy thì anh ấy lại càng không theo ý mẹ. Chi bằng chúng ta cứ nghe theo ý anh ấy đi.”
Bà Nguyễn hỏi với đầy vẻ nghi ngờ: “Chẳng lẽ cứ để nó sống chung với Giang Vũ Phi ư?”
Bà Nguyễn liền lắc đầu: “Như thế không được, tâm địa của Giang Vũ Phi vô cùng độc ác, mẹ không thể để con bé đó tiếp tục sống chung với Thiên Lăng, làm hại nó được.”
“Mẹ, ý của con không phải như vậy…” Nhan Duyệt ghé sát vào tai bà Nguyễn, thì thầm nói.
Bà Nguyễn nghe xong, ánh mắt có thêm vẻ tính toán.
Bà ta vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ không thể để cái gai trong mắt, đề nghị của Nhan Duyệt vốn không có gì cả.
Nhưng khi bà ta nghe xong liền tự động nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Bà ta ngẫm lại, cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được, và là biện pháp tốt nhất.
“Được, vậy cứ theo ý của con mà làm. Nhưng tạm thời con đành phải chịu ấm ức vậy.” Bà Nguyễn cười tủm tỉm nói với Nhan Duyệt.
Nhan Duyệt bày ra nụ cười chu đáo, lương thiện, nói: “Không tủi thân chút nào, mẹ à, chỉ cần chúng ta sớm thành người một nhà, chút tủi thân này có tính là gì.”
“Đúng vậy, chúng ta mới là người một nhà.” Bà Nguyễn cảm động gật đầu. Vì gia đình này, bà ta nhất định phải cố gắng nhiều hơn mới được.
---
Hôm sau, Nguyễn Thiên Lăng cũng không định đến công ty.
Anh nói sẽ nghỉ phép bảy ngày để ở bên Giang Vũ Phi thì sẽ nghỉ bảy ngày thật.
Hôm nay anh định đưa Giang Vũ Phi ra biển câu cá, anh đã nói với Giang Vũ Phi chuyện này từ tối hôm qua.
Giang Vũ Phi rất vui, sáng sớm đã chuẩn bị, còn đặc biệt mua quần áo mới để mặc nữa.
Đội mũ che nắng rộng vành màu hồng, cũng chuẩn bị cả kính râm, chỉ đợi lúc xuất phát ra biển.
Nguyễn Thiên Lăng mới mua hai chiếc cần câu cá, khi họ đã chuẩn bị xong tất cả, chuẩn bị xuất phát thì Nguyễn Thiên Lăng nhận được điện thoại của ba anh gọi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.