Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 228: Đều không phải là món anh thích ăn
Phi Tử Nhất Tiếu
10/07/2018
Vừa một ly sữa đậu nành hâm nóng, vừa ăn thứ đồ vật bên cạnh đi bắt xe buýt.
Tám giờ rưỡi sáng, cô đã đứng ở cửa nhà hàng “Người lang thang”.
Chín giờ nhà hàng mới mở cửa, còn khoảng nửa giờ nữa mới đến giờ. Cô ngồi trên bậc thang trước cửa nhà hàng, lấy từ trong túi ra một quyển sách kế toán từ từ xem.
Không biết đã bao lâu, có cái bóng bao phủ trên đầu cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Lang đang tươi cười, cô cũng mỉm cười theo.
Khép sách lại, cô đứng dậy cong môi cười nói: “Ông chủ, từ hôm nay trở đi tôi có thể đi làm chứ?”
Tiêu Lang nhướn mày, đưa bàn tay sạch sẽ đẹp mắt về phía cô: “Tôi đại diện cho tất cả nhân viên của nhà hàng hoan nghênh cô. Cô là một nhân viên chăm chỉ học hỏi, tôi nghĩ cô nhất định sẽ tạo được thành tích rất tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vũ Phi ửng hồng, trong mắt lóe sáng ánh hào quang đẹp đẽ.
Cô cầm tay anh, gật đầu thật mạnh nói: “Ông chủ, tôi nhất định sẽ phấn đấu hết mình!”
Tốn gần hết buổi sáng, Nguyễn Thiên Lăng đã giải quyết xong công việc của hạng mục gần đây nhất. Anh thả văn bản tài liệu trong tay ra, tựa lên chiếc ghế da xoay, đưa tay xoa bóp mi tâm.
Mọi chuyện hoàn thành, tâm trạng của anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều, gần đây lại có thể thư thả một thời gian ngắn.
“Chủ tịch, cô Nhan đến.” Đường dây nội mạng vang lên giọng nói của thư ký, anh nhếch môi nói: “Cho cô ấy vào.”
Cửa lập tức bị đẩy ra, Nhan Duyệt xách một chiếc túi vải thêu hoa nho nhỏ hiệu LV đi vào, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười thuần khiết đẹp đẽ: “Lăng, em đến đưa cơm trưa cho anh.”
Cô ta lắc lắc chiếc túi trong tay, lấy ra một chiếc cà mên giữ ấm ba tầng.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, đón lấy chiếc túi, nhếch môi khẽ cười: “Sao không nói trước với anh một tiếng?”
“Còn chẳng phải vì em muốn cho anh bất ngờ sao. Mau ngồi xuống ăn đi, anh nhất định đói sắp chết rồi.” Người phụ nữ săn sóc kéo anh ngồi xuống sofa, giúp anh lấy cà mên ra, bày thức ăn, rồi lấy đôi đũa được bọc kỹ ra.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn đồ ăn bên trong cà mên, đều là những món anh không thích. Có điều anh cũng không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ nghĩ thầm, có lẽ thời gian chia xa quá lâu, Nhan Duyệt đã quên mất anh thích ăn gì rồi.
“Anh nếm thử xem, bổ dưỡng vô cùng, lại cũng rất ngon.” Nhan Duyệt tự mình gắp miếng bông cải xanh đút cho anh, Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày.
Anh không thích ăn bông cải xanh, anh cứ thấy hương vị của loại thức là lạ thế nào ấy.
Anh kéo tay người phụ nữ xuống, cười nói: “Anh bỗng nhiên muốn ăn đồ tây, em cùng anh đi ăn đồ tây đi.”
“A, những đồ ăn này phải làm sao?” Nhan Duyệt thất vọng hỏi anh, cô ta đặc biệt đem theo cả tấm lòng thương mến tặng cho anh, nhưng anh lại không ăn, lòng cô ta đương nhiên không thoải mái.
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay cô ta, dịu dàng nói: “Giờ anh thực sự không ăn nổi mấy món cơm tàu, có điều anh bằng lòng ăn hết vì em.”
Nhan Duyệt lập tức liền cười: “Không ăn nổi thì đừng ăn! Đi thôi, em cùng anh đi ăn đồ tây.”
Có câu nói đó của anh, sự thất vọng trong lòng cô ta lập tức tan thành mây khói, cô ta đứng dậy thu dọn hộp cơm, ném vào trong thùng rác, sau đó xoay người kéo cánh tay người đàn ông cùng anh đi ra ngoài.
Thân thiết đi bên Nguyễn Thiên Lăng trong cao ốc Nguyễn thị, tâm trạng Nhan Duyệt vô cùng đắc ý và kiêu ngạo. Người đàn ông ưu tú này là của cô ta, về sau vị trí thiếu phu nhân Nguyễn gia cũng là của cô ta.
Cô ta người đầy khí chất cao quý đi trong đại sảnh tràn ngập ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp tao nhã vừa vặn, có điều trong mắt cô ta vẫn chẳng che giấu được sự cao ngạo.
Tám giờ rưỡi sáng, cô đã đứng ở cửa nhà hàng “Người lang thang”.
Chín giờ nhà hàng mới mở cửa, còn khoảng nửa giờ nữa mới đến giờ. Cô ngồi trên bậc thang trước cửa nhà hàng, lấy từ trong túi ra một quyển sách kế toán từ từ xem.
Không biết đã bao lâu, có cái bóng bao phủ trên đầu cô, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Lang đang tươi cười, cô cũng mỉm cười theo.
Khép sách lại, cô đứng dậy cong môi cười nói: “Ông chủ, từ hôm nay trở đi tôi có thể đi làm chứ?”
Tiêu Lang nhướn mày, đưa bàn tay sạch sẽ đẹp mắt về phía cô: “Tôi đại diện cho tất cả nhân viên của nhà hàng hoan nghênh cô. Cô là một nhân viên chăm chỉ học hỏi, tôi nghĩ cô nhất định sẽ tạo được thành tích rất tốt.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Vũ Phi ửng hồng, trong mắt lóe sáng ánh hào quang đẹp đẽ.
Cô cầm tay anh, gật đầu thật mạnh nói: “Ông chủ, tôi nhất định sẽ phấn đấu hết mình!”
Tốn gần hết buổi sáng, Nguyễn Thiên Lăng đã giải quyết xong công việc của hạng mục gần đây nhất. Anh thả văn bản tài liệu trong tay ra, tựa lên chiếc ghế da xoay, đưa tay xoa bóp mi tâm.
Mọi chuyện hoàn thành, tâm trạng của anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều, gần đây lại có thể thư thả một thời gian ngắn.
“Chủ tịch, cô Nhan đến.” Đường dây nội mạng vang lên giọng nói của thư ký, anh nhếch môi nói: “Cho cô ấy vào.”
Cửa lập tức bị đẩy ra, Nhan Duyệt xách một chiếc túi vải thêu hoa nho nhỏ hiệu LV đi vào, trên mặt cô ta hiện lên một nụ cười thuần khiết đẹp đẽ: “Lăng, em đến đưa cơm trưa cho anh.”
Cô ta lắc lắc chiếc túi trong tay, lấy ra một chiếc cà mên giữ ấm ba tầng.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy đi đến trước mặt cô ta, đón lấy chiếc túi, nhếch môi khẽ cười: “Sao không nói trước với anh một tiếng?”
“Còn chẳng phải vì em muốn cho anh bất ngờ sao. Mau ngồi xuống ăn đi, anh nhất định đói sắp chết rồi.” Người phụ nữ săn sóc kéo anh ngồi xuống sofa, giúp anh lấy cà mên ra, bày thức ăn, rồi lấy đôi đũa được bọc kỹ ra.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn đồ ăn bên trong cà mên, đều là những món anh không thích. Có điều anh cũng không so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này, chỉ nghĩ thầm, có lẽ thời gian chia xa quá lâu, Nhan Duyệt đã quên mất anh thích ăn gì rồi.
“Anh nếm thử xem, bổ dưỡng vô cùng, lại cũng rất ngon.” Nhan Duyệt tự mình gắp miếng bông cải xanh đút cho anh, Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày.
Anh không thích ăn bông cải xanh, anh cứ thấy hương vị của loại thức là lạ thế nào ấy.
Anh kéo tay người phụ nữ xuống, cười nói: “Anh bỗng nhiên muốn ăn đồ tây, em cùng anh đi ăn đồ tây đi.”
“A, những đồ ăn này phải làm sao?” Nhan Duyệt thất vọng hỏi anh, cô ta đặc biệt đem theo cả tấm lòng thương mến tặng cho anh, nhưng anh lại không ăn, lòng cô ta đương nhiên không thoải mái.
Nguyễn Thiên Lăng nắm chặt tay cô ta, dịu dàng nói: “Giờ anh thực sự không ăn nổi mấy món cơm tàu, có điều anh bằng lòng ăn hết vì em.”
Nhan Duyệt lập tức liền cười: “Không ăn nổi thì đừng ăn! Đi thôi, em cùng anh đi ăn đồ tây.”
Có câu nói đó của anh, sự thất vọng trong lòng cô ta lập tức tan thành mây khói, cô ta đứng dậy thu dọn hộp cơm, ném vào trong thùng rác, sau đó xoay người kéo cánh tay người đàn ông cùng anh đi ra ngoài.
Thân thiết đi bên Nguyễn Thiên Lăng trong cao ốc Nguyễn thị, tâm trạng Nhan Duyệt vô cùng đắc ý và kiêu ngạo. Người đàn ông ưu tú này là của cô ta, về sau vị trí thiếu phu nhân Nguyễn gia cũng là của cô ta.
Cô ta người đầy khí chất cao quý đi trong đại sảnh tràn ngập ánh sáng, khuôn mặt xinh đẹp tao nhã vừa vặn, có điều trong mắt cô ta vẫn chẳng che giấu được sự cao ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.