Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 181: Điểm nào không bằng giang vũ phi!
Phi Tử Nhất Tiếu
25/06/2018
"Được, để mẹ tìm người hỏi thăm xem."
Nhan Duyệt trở lại phòng chờ đợi không được bao lâu, bà Nhan liền sa sầm mặt đẩy cửa vào: "Duyệt Duyệt, Nguyễn gia bọn họ thật quá đáng!"
"Sao?" Nhan Duyệt hỏi trong lòng đầy bất an, chẳng lẽ sự tình thật sự có liên quan đến cô ta sao?
Bà Nhan đến bên giường ngồi xuống, tức giận nói: "Mẹ cho người đi nghe ngóng mới biết, hôm nay Giang Vũ Phi quỳ xuống xin ông lão Nguyễn gia cho phép cô ta và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, nhưng mà ông cụ lại không đồng ý!"
"Giang Vũ Phi đã quỳ xuống, ông ấy cũng không đồng ý?" Nhan Duyệt cả kinh ngồi dậy.
Cô ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giang Vũ Phi là thân phận gì chứ, thế mà lại quỳ xuống cầu xin ly hôn.
Cô ta coi Nguyễn gia là gì, muốn ly hôn cũng là Nguyễn gia không cần cô ta, không phải cô ta không cần Nguyễn gia!
"Mẹ, mẹ đang nói đùa với con sao. Cô ta đã như vậy, làm sao ông nội Lăng có thể không đồng ý?" Theo cô ta thấy, Nguyễn An Quốc nên lập tức bắt Giang Vũ Phi thu dọn đồ đạc cút xéo đi mới đúng.
Giang Vũ Phi có điểm nào tốt, Nguyễn gia không nỡ để cô ta đi như vậy sao?
Bà Nhan và cô ta suy nghĩ giống nhau: "Mẹ thấy xem ra ông lão Nguyễn gia lớn tuổi, người hồ đồ, loại cháu dâu này mà ông ấy cũng muốn giữ. Không chỉ thế, ông ấy còn vì chuyện này tức đến ngất xỉu. Người làm Nguyễn gia còn nói..."
"Còn nói gì?"
"Duyệt Duyệt, con đừng ở bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, với thân phận của con thì đàn ông dạng nào mà không tìm được. Nguyễn Thiên Lăng rất ưu tú, nhưng mà Nguyễn gia bọn họ sẽ không chấp nhận con." Bà Nhan thở dài an ủi cô ta, vì câu nói cuối mà sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch, đầu óc mụ mị.
"Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì? Tại sao lại nói Nguyễn gia sẽ không chấp nhận con?" Cô ta mở to mắt bất an hỏi, ánh mắt bà Nhan lóe lên, thấy mẹ như vậy, cô ta lại càng thêm hoảng hốt.
"Mẹ, mẹ nói mau đi!"
Bà Nhan nghĩ thầm, cứ nói cho con bé cô biết vậy, để cho nó hết hy vọng.
"Sao lại vậy!" Mặt Nhan Duyệt biến sắc, cô ta lắc đầu khó có thể tin được, hoàn toàn không chịu được cú đả kích này."Duyệt Duyệt, con nghe đừng buồn. Người làm Nguyễn gia nói, ông nội Thiên Lăng quyết định chọn Giang Vũ Phi, để cô ta trở thành bà chủ của Nguyễn gia… Còn nói, ông ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con, ông ấy không sẽ đồng ý Nguyễn Thiên Lăng cưới con vào nhà."
"Sao ông có thể nói như vậy… Con có điểm nào không bằng Giang Vũ Phi!"
Trong lòng Nhan Duyệt, Giang Vũ Phi chính là người phụ nữ hèn mọn thấp kém, không có bất kỳ một điểm nào có thể so sánh được với cô ta.
Chỉ có cô ta mới có tư cách gả vào Nguyễn gia, Giang Vũ Phi nhân lúc cô ta chữa bệnh ở bên ngoài, gả vào Nguyễn gia, cũng coi như Giang Vũ Phi chó ngáp phải ruồi.
Hiện tại cô ta đã trở lại, Giang Vũ Phi phải lập tức nhường vị trí, nhường lại vị trí vốn nên thuộc về cô ta.
Cũng may Giang Vũ Phi biết không thể nào tiếp tục làm vợ Nguyễn Thiên Lăng, liền chủ động đưa ra ly hôn.
Nhưng mà vì sao, ông nội Nguyễn Thiên Lăng không đồng ý chuyện này?
Ông có gì để mà không chịu đồng ý! Chẳng lẽ cô ta còn không bằng một Giang Vũ Phi sao?
Nhan Duyệt cô ta kém cỏi như vậy sao?
Ông già chết tiệt kia, uổng phí cô ta hiếu thuận với ông ta như vậy, tôn trọng ông ta, đối đãi với ông ta như ông nội. Ông ta lại ngấm ngầm ngăn cản cô và Lăng ở bên nhau!
Ông ta có tư cách gì mà ngăn cản, người cô muốn lấy là Nguyễn Thiên Lăng, cũng không phải ông ta!
"Duyệt Duyệt, đừng ở bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng nữa, chúng ta không thèm Nguyễn gia, mẹ tìm cho con một người tốt hơn, cho bọn họ tức chết đi."
"Mẹ…" Nhan Duyệt lạnh lùng cười nhạt, nói: "Con nhất định phải gả cho Lăng, ông nội Nguyễn gia muốn là ngăn cản được sao. Dù sao người con lấy cũng không phải ông ta. Hơn nữa, Lăng rất yêu con, anh ấy sẽ cưới con.”
Nhan Duyệt trở lại phòng chờ đợi không được bao lâu, bà Nhan liền sa sầm mặt đẩy cửa vào: "Duyệt Duyệt, Nguyễn gia bọn họ thật quá đáng!"
"Sao?" Nhan Duyệt hỏi trong lòng đầy bất an, chẳng lẽ sự tình thật sự có liên quan đến cô ta sao?
Bà Nhan đến bên giường ngồi xuống, tức giận nói: "Mẹ cho người đi nghe ngóng mới biết, hôm nay Giang Vũ Phi quỳ xuống xin ông lão Nguyễn gia cho phép cô ta và Nguyễn Thiên Lăng ly hôn, nhưng mà ông cụ lại không đồng ý!"
"Giang Vũ Phi đã quỳ xuống, ông ấy cũng không đồng ý?" Nhan Duyệt cả kinh ngồi dậy.
Cô ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Giang Vũ Phi là thân phận gì chứ, thế mà lại quỳ xuống cầu xin ly hôn.
Cô ta coi Nguyễn gia là gì, muốn ly hôn cũng là Nguyễn gia không cần cô ta, không phải cô ta không cần Nguyễn gia!
"Mẹ, mẹ đang nói đùa với con sao. Cô ta đã như vậy, làm sao ông nội Lăng có thể không đồng ý?" Theo cô ta thấy, Nguyễn An Quốc nên lập tức bắt Giang Vũ Phi thu dọn đồ đạc cút xéo đi mới đúng.
Giang Vũ Phi có điểm nào tốt, Nguyễn gia không nỡ để cô ta đi như vậy sao?
Bà Nhan và cô ta suy nghĩ giống nhau: "Mẹ thấy xem ra ông lão Nguyễn gia lớn tuổi, người hồ đồ, loại cháu dâu này mà ông ấy cũng muốn giữ. Không chỉ thế, ông ấy còn vì chuyện này tức đến ngất xỉu. Người làm Nguyễn gia còn nói..."
"Còn nói gì?"
"Duyệt Duyệt, con đừng ở bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, với thân phận của con thì đàn ông dạng nào mà không tìm được. Nguyễn Thiên Lăng rất ưu tú, nhưng mà Nguyễn gia bọn họ sẽ không chấp nhận con." Bà Nhan thở dài an ủi cô ta, vì câu nói cuối mà sắc mặt Nhan Duyệt trắng bệch, đầu óc mụ mị.
"Mẹ, mẹ nói lời này là có ý gì? Tại sao lại nói Nguyễn gia sẽ không chấp nhận con?" Cô ta mở to mắt bất an hỏi, ánh mắt bà Nhan lóe lên, thấy mẹ như vậy, cô ta lại càng thêm hoảng hốt.
"Mẹ, mẹ nói mau đi!"
Bà Nhan nghĩ thầm, cứ nói cho con bé cô biết vậy, để cho nó hết hy vọng.
"Sao lại vậy!" Mặt Nhan Duyệt biến sắc, cô ta lắc đầu khó có thể tin được, hoàn toàn không chịu được cú đả kích này."Duyệt Duyệt, con nghe đừng buồn. Người làm Nguyễn gia nói, ông nội Thiên Lăng quyết định chọn Giang Vũ Phi, để cô ta trở thành bà chủ của Nguyễn gia… Còn nói, ông ấy sẽ không bao giờ chấp nhận con, ông ấy không sẽ đồng ý Nguyễn Thiên Lăng cưới con vào nhà."
"Sao ông có thể nói như vậy… Con có điểm nào không bằng Giang Vũ Phi!"
Trong lòng Nhan Duyệt, Giang Vũ Phi chính là người phụ nữ hèn mọn thấp kém, không có bất kỳ một điểm nào có thể so sánh được với cô ta.
Chỉ có cô ta mới có tư cách gả vào Nguyễn gia, Giang Vũ Phi nhân lúc cô ta chữa bệnh ở bên ngoài, gả vào Nguyễn gia, cũng coi như Giang Vũ Phi chó ngáp phải ruồi.
Hiện tại cô ta đã trở lại, Giang Vũ Phi phải lập tức nhường vị trí, nhường lại vị trí vốn nên thuộc về cô ta.
Cũng may Giang Vũ Phi biết không thể nào tiếp tục làm vợ Nguyễn Thiên Lăng, liền chủ động đưa ra ly hôn.
Nhưng mà vì sao, ông nội Nguyễn Thiên Lăng không đồng ý chuyện này?
Ông có gì để mà không chịu đồng ý! Chẳng lẽ cô ta còn không bằng một Giang Vũ Phi sao?
Nhan Duyệt cô ta kém cỏi như vậy sao?
Ông già chết tiệt kia, uổng phí cô ta hiếu thuận với ông ta như vậy, tôn trọng ông ta, đối đãi với ông ta như ông nội. Ông ta lại ngấm ngầm ngăn cản cô và Lăng ở bên nhau!
Ông ta có tư cách gì mà ngăn cản, người cô muốn lấy là Nguyễn Thiên Lăng, cũng không phải ông ta!
"Duyệt Duyệt, đừng ở bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng nữa, chúng ta không thèm Nguyễn gia, mẹ tìm cho con một người tốt hơn, cho bọn họ tức chết đi."
"Mẹ…" Nhan Duyệt lạnh lùng cười nhạt, nói: "Con nhất định phải gả cho Lăng, ông nội Nguyễn gia muốn là ngăn cản được sao. Dù sao người con lấy cũng không phải ông ta. Hơn nữa, Lăng rất yêu con, anh ấy sẽ cưới con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.