Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 641: Em đừng để tâm đến họ
Phi Tử Nhất Tiếu
26/09/2018
Bà Nguyễn chau mày trầm ngâm nghĩ ngợi, thản nhiên bảo: “Để mẹ gọi điện xác nhận thử!”
“Vâng.” Nhan Duyệt vội buông tay bà ta.
Bà Nguyễn ngồi xuống ghế sofa, cầm điện thoại bấm số của Nguyễn Thiên Lăng.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu Nguyễn Thiên Lăng mới nghe máy: “Alo.”
“Thiên Lăng, là mẹ đây.” Bà Nguyễn cũng chẳng quanh co lòng vòng gì với anh, thẳng thừng hỏi: “Bây giờ con đang ở với ai? Với Giang Vũ Phi sao?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt: “Đúng, con đang ở với cô ấy.”
“Thiên Lăng! Sao con lại có thể ở với nó, lẽ nào con đã quên nó đối xử với con ra sao rồi hả? Con cắt đứt với nó ngay lập tức, đừng có để nó hại con thêm lần nữa.”
Nguyễn Thiên Lăng chẳng thèm nghe, cất giọng lạnh tanh: “Còn chuyện gì nữa không, không còn thì con cúp máy.”
“Thiên Lăng...”
Không đợi bà Nguyễn nói gì thêm, anh quả quyết cúp máy, làm bà Nguyễn ở đầu dây bên kia vô cùng bực tức.
“Ai gọi vậy?” Giang Vũ Phi đã tắm xong vừa ra khỏi phòng tắm, cười hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng quay người bước đến trước mặt cô, vươn tay ôm lấy người cô.
“Vũ Phi, anh muốn nói với em một chuyện.”
Hàng mi dài của Giang Vũ Phi chớp chớp: “Chuyện gì?”
Nguyễn Thiên Lăng dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, nhếch miệng nói: “Anh muốn nói với em, dẫu có xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh đều ở bên em.”
Giang Vũ Phi ngượng ngùng bật cười: “Sao đột nhiên anh lại nói thế?”
Mắt người đàn ông tối đi, nhếch môi cười nhạt: “Có mấy người phụ nữ luôn phản đối chuyện chúng ta qua lại, anh sợ họ sẽ nói nhăng nói cuội gì đó với em.”
“Ai vậy?” Giang Vũ Phi bồn chồn hỏi: “Ai phản đối chuyện chúng ta bên nhau?”
“Sau này em sẽ gặp họ thôi, nhưng em đừng để tâm đến họ, lời họ nói toàn hàm chứa ác ý. Nếu có điều gì băn khoăn, em cứ hỏi thẳng anh, nhất thiết đừng tin lời người khác.”
Anh càng nói thế, lòng Giang Vũ Phi lại càng mất bình tĩnh.
“Nguyễn Thiên Lăng, rốt cuộc thì họ là ai?”
Là người phụ nữ thích anh sao?
Hay là người phụ nữ từng qua lại với anh trước đó?
Nguyễn Thiên Lăng hôn lên trán cô, không trả lời câu hỏi đó: “Đừng hỏi nữa, sau này rồi em sẽ biết. Anh không muốn nhắc đến họ, em mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh.”
Giang Vũ Phi thấy không hỏi được đáp án nên cũng chẳng gặng hỏi tiếp.
Nguyễn Thiên Lăng sợ cô lo nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bế bổng cô lên, bước về phía chiếc giường king size.
Nhẹ nhàng thả cô xuống giường, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Mạch suy nghĩ của Giang Vũ Phi bị anh xoay chuyển, chẳng mấy chốc đã chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng, nóng bỏng của anh...
Lại là một đêm xuân quấn quýt.
8 giờ sáng hôm sau, Giang Vũ Phi mới tỉnh giấc.
Chỗ bên cạnh đã không thấy Nguyễn Thiên Lăng đâu, cô sờ sang giường bên đó, không còn độ ấm nữa.
Có lẽ anh đã dậy lâu rồi.
Giang Vũ Phi vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi rồi xuống lầu, nhưng dưới này cũng chẳng thấy bóng dáng Nguyễn Thiên Lăng đâu.
Thím Lý vừa từ ngoài phòng khách bước vào, trông thấy cô, cười hỏi: “Cô Giang, bây giờ dùng bữa sáng luôn không?”
“Thím Lý, thiếu gia nhà thím đâu rồi?”
“Thiếu gia đang ở ngoài cổng.”
“Anh ấy làm gì ngoài đó?” Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi.
Thím Lý cười ra vẻ thần bí nói: “Cô đi xem là biết ngay ấy mà.”
Giang Vũ Phi lấy làm tò mò đi ra ngoài, còn chưa tới cổng đã thấy Nguyễn Thiên Lăng đang chỉ huy hai người làm treo cái gì đó lên trên gờ đá của cổng lớn.
“Thiếu gia, được chưa ạ?”
“Sang trái một chút.” Nguyễn Thiên Lăng thong dong đứng một bên chỉ huy bọn họ.
Hai người đó đứng trên chiếc thang cao ngất, thoạt trông làm người ta không khỏi thấy hơi hãi hùng.
“Vâng.” Nhan Duyệt vội buông tay bà ta.
Bà Nguyễn ngồi xuống ghế sofa, cầm điện thoại bấm số của Nguyễn Thiên Lăng.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu Nguyễn Thiên Lăng mới nghe máy: “Alo.”
“Thiên Lăng, là mẹ đây.” Bà Nguyễn cũng chẳng quanh co lòng vòng gì với anh, thẳng thừng hỏi: “Bây giờ con đang ở với ai? Với Giang Vũ Phi sao?”
Nguyễn Thiên Lăng hơi nheo mắt: “Đúng, con đang ở với cô ấy.”
“Thiên Lăng! Sao con lại có thể ở với nó, lẽ nào con đã quên nó đối xử với con ra sao rồi hả? Con cắt đứt với nó ngay lập tức, đừng có để nó hại con thêm lần nữa.”
Nguyễn Thiên Lăng chẳng thèm nghe, cất giọng lạnh tanh: “Còn chuyện gì nữa không, không còn thì con cúp máy.”
“Thiên Lăng...”
Không đợi bà Nguyễn nói gì thêm, anh quả quyết cúp máy, làm bà Nguyễn ở đầu dây bên kia vô cùng bực tức.
“Ai gọi vậy?” Giang Vũ Phi đã tắm xong vừa ra khỏi phòng tắm, cười hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng quay người bước đến trước mặt cô, vươn tay ôm lấy người cô.
“Vũ Phi, anh muốn nói với em một chuyện.”
Hàng mi dài của Giang Vũ Phi chớp chớp: “Chuyện gì?”
Nguyễn Thiên Lăng dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, nhếch miệng nói: “Anh muốn nói với em, dẫu có xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh đều ở bên em.”
Giang Vũ Phi ngượng ngùng bật cười: “Sao đột nhiên anh lại nói thế?”
Mắt người đàn ông tối đi, nhếch môi cười nhạt: “Có mấy người phụ nữ luôn phản đối chuyện chúng ta qua lại, anh sợ họ sẽ nói nhăng nói cuội gì đó với em.”
“Ai vậy?” Giang Vũ Phi bồn chồn hỏi: “Ai phản đối chuyện chúng ta bên nhau?”
“Sau này em sẽ gặp họ thôi, nhưng em đừng để tâm đến họ, lời họ nói toàn hàm chứa ác ý. Nếu có điều gì băn khoăn, em cứ hỏi thẳng anh, nhất thiết đừng tin lời người khác.”
Anh càng nói thế, lòng Giang Vũ Phi lại càng mất bình tĩnh.
“Nguyễn Thiên Lăng, rốt cuộc thì họ là ai?”
Là người phụ nữ thích anh sao?
Hay là người phụ nữ từng qua lại với anh trước đó?
Nguyễn Thiên Lăng hôn lên trán cô, không trả lời câu hỏi đó: “Đừng hỏi nữa, sau này rồi em sẽ biết. Anh không muốn nhắc đến họ, em mới là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh.”
Giang Vũ Phi thấy không hỏi được đáp án nên cũng chẳng gặng hỏi tiếp.
Nguyễn Thiên Lăng sợ cô lo nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bế bổng cô lên, bước về phía chiếc giường king size.
Nhẹ nhàng thả cô xuống giường, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Mạch suy nghĩ của Giang Vũ Phi bị anh xoay chuyển, chẳng mấy chốc đã chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng, nóng bỏng của anh...
Lại là một đêm xuân quấn quýt.
8 giờ sáng hôm sau, Giang Vũ Phi mới tỉnh giấc.
Chỗ bên cạnh đã không thấy Nguyễn Thiên Lăng đâu, cô sờ sang giường bên đó, không còn độ ấm nữa.
Có lẽ anh đã dậy lâu rồi.
Giang Vũ Phi vệ sinh cá nhân, thay đồ xong xuôi rồi xuống lầu, nhưng dưới này cũng chẳng thấy bóng dáng Nguyễn Thiên Lăng đâu.
Thím Lý vừa từ ngoài phòng khách bước vào, trông thấy cô, cười hỏi: “Cô Giang, bây giờ dùng bữa sáng luôn không?”
“Thím Lý, thiếu gia nhà thím đâu rồi?”
“Thiếu gia đang ở ngoài cổng.”
“Anh ấy làm gì ngoài đó?” Giang Vũ Phi nghi hoặc hỏi.
Thím Lý cười ra vẻ thần bí nói: “Cô đi xem là biết ngay ấy mà.”
Giang Vũ Phi lấy làm tò mò đi ra ngoài, còn chưa tới cổng đã thấy Nguyễn Thiên Lăng đang chỉ huy hai người làm treo cái gì đó lên trên gờ đá của cổng lớn.
“Thiếu gia, được chưa ạ?”
“Sang trái một chút.” Nguyễn Thiên Lăng thong dong đứng một bên chỉ huy bọn họ.
Hai người đó đứng trên chiếc thang cao ngất, thoạt trông làm người ta không khỏi thấy hơi hãi hùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.