Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 555: Hành tung của cô ấy bị phát hiện
Phi Tử Nhất Tiếu
11/09/2018
Gần đây Nguyễn thiếu đang bận gì vậy?” Bạch Thiệu Minh thản nhiên hỏi.
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt: “Bận rất nhiều chuyện, không biết kiểm sát trưởng Bạch gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
“Nghe nói vợ cũ của anh mất tích, anh đang tìm kiếm cô ta.”
“Tin tức của kiểm sát trưởng Bạch thật nhanh nhạy.” Nguyễn Thiên Lăng không có vẻ gì là bất ngờ.
Để tìm kiếm Giang Vũ Phi, nhờ anh còn đến cả thế lực hắc đạo và bạch đạo, Bạch Thiệu Minh có nghe được tin tức cũng không phải là lạ.
“Tôi biết cô ta ở đâu, nếu như Nguyễn thiếu không ngại, chúng ta có thể làm giao dịch.”
Nụ cười trên khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng biến mất không thấy đâu nữa, đôi mắt đen lập tức phủ đầy những tia lạnh giá: “Anh nói đi.”
Bạch Thiệu Minh thản nhiên nói: “Gần đây tôi đang điều tra một vụ án, còn thiếu một chứng cứ quan trọng mới có thể phá án, nếu như Nguyễn thiếu ra tay, nhất định có thể giúp tôi mau chóng phá án, không biết giao dịch này như thế nào?”
“Vụ án nào, có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm.”
Bạch Thiệu Minh nói đại khái về vụ án một chút, Nguyễn Thiên Lăng nghe xong, tỏ vẻ có thể giúp chuyện này.
“Nếu Nguyễn thiếu đã mở lời vàng ngọc, toàn bộ vụ án này xin nhờ anh.” Khóe miệng Bạch Thiệu Minh nhếch một nụ cười nhẹ nhõm, vụ án khiến anh ta mệt nhọc hai tháng cuối cùng cũng sắp kết thúc.
“Vợ cũ của tôi ở đâu?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
“Cô ta ở thị trấn Hoa Lan, thành phố D…”
“Thiệu Minh!” Tống Hiểu Đồng đột nhiên đẩy cửa vào cắt ngang lời anh ta nói: “Anh đang nói gì, anh đừng ăn nói lung tung.”
Cô vốn định mang quà đến cho anh ta, kết quả lại nghe thấy anh ta đang gọi điện thoại. Cô đứng ở cửa chờ chứ không vào, nghĩ bụng chờ anh ta gọi xong sẽ vào.
Từ trong lời nói của anh ta, cô nghe được một số thông tin, đại khái là anh ta biết vợ cũ của Nguyễn Thiên Lăng ở đâu, muốn lấy tin tức này làm một giao dịch với Nguyễn Thiên Lăng.
Tống Hiểu Đồng biết, chồng cô là một kiểm sát trưởng thiết diện vô tư, vì phá án, anh ta sẽ rất lãnh khốc vô tình.
Biết anh ta lấy tin tức về vợ cũ của Nguyễn Thiên Lăng để giao dịch, cô không cảm thấy gì.
Nhưng khi cô nghe thấy anh ta nhắc đến thị trấn Hoa Lan, thành phố D, cô mới ý thức được sự không ổn.
Thị trấn Hoa Lan, thành phố D, không phải là nơi cô vừa trở về sao?
Đầu óc cô phản ứng rất nhanh, lập tức nghĩ đến cái móc khóa cô đặt trên tủ đầu giường.
Bạch Thiệu Minh là vì xem bức phác họa trên móc khóa nên mới đến thư phòng gọi điện thoại, cho nên người phụ nữ có lòng tốt giúp đỡ cô hôm nay rất có thể chính là vợ cũ của Nguyễn Thiên Lăng.
Vì vậy, cô không suy nghĩ gì nhiều liền đẩy cửa xông vào.
“Thiệu Minh, em xin anh đừng nói!” Tống Hiểu Đồng nhìn anh ta van xin, căng thẳng lắc đầu, cô không thể hại ân nhân của mình, không thể để cho Nguyễn Thiên Lăng tìm được cô ấy.
Trực giác của cô nói cho cô biết, người phụ nữ đó không muốn trở về, bởi vì lúc cô ấy đi dạo ở thị trấn, thần sắc rất nhẹ nhõm rất vui vẻ.
Chắc hẳn cô ấy rất thích sự yên tĩnh ở thị trấn nhỏ này, ngay cả Nguyễn Thiên Lăng cũng không tìm được cô ấy, đã chứng tỏ cô ấy cố ý trốn đi, không muốn cho người khác tìm được cô ấy.
Nhưng bây giờ lại vì cô, hành tung của cô ấy bị phát hiện…
Nhìn qua ánh mắt khẩn cầu của Tống Hiểu Đồng, nhưng mặt Bạch Thiệu Minh lại không chút biểu cảm, anh ta cất điện thoại, đứng dậy lạnh lùng nói: “Lời tôi đã nói ra, cho nên bây giờ cô cầu xin tôi cũng vô dụng.”
Đúng vậy, vừa rồi anh ta đã nói ra, anh ta chỉ cần nói ra thị trấn Hoa Lan thành phố D, mấy chữ đó là đủ.
Tống Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng có lỗi với ân nhân, trong mắt cô đã có nước mắt: “Sao anh có thể như vậy!”
Cô vứt bỏ món quà, quay người muốn chạy đến thị trấn Hoa Lan.
Bạch Thiệu Minh tiến lên một bước túm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra phía sau, người Tống Hiểu Đồng đụng vào bàn sách.
Nguyễn Thiên Lăng cười nhạt: “Bận rất nhiều chuyện, không biết kiểm sát trưởng Bạch gọi điện cho tôi có chuyện gì?”
“Nghe nói vợ cũ của anh mất tích, anh đang tìm kiếm cô ta.”
“Tin tức của kiểm sát trưởng Bạch thật nhanh nhạy.” Nguyễn Thiên Lăng không có vẻ gì là bất ngờ.
Để tìm kiếm Giang Vũ Phi, nhờ anh còn đến cả thế lực hắc đạo và bạch đạo, Bạch Thiệu Minh có nghe được tin tức cũng không phải là lạ.
“Tôi biết cô ta ở đâu, nếu như Nguyễn thiếu không ngại, chúng ta có thể làm giao dịch.”
Nụ cười trên khóe miệng Nguyễn Thiên Lăng biến mất không thấy đâu nữa, đôi mắt đen lập tức phủ đầy những tia lạnh giá: “Anh nói đi.”
Bạch Thiệu Minh thản nhiên nói: “Gần đây tôi đang điều tra một vụ án, còn thiếu một chứng cứ quan trọng mới có thể phá án, nếu như Nguyễn thiếu ra tay, nhất định có thể giúp tôi mau chóng phá án, không biết giao dịch này như thế nào?”
“Vụ án nào, có thể làm được thì tôi nhất định sẽ làm.”
Bạch Thiệu Minh nói đại khái về vụ án một chút, Nguyễn Thiên Lăng nghe xong, tỏ vẻ có thể giúp chuyện này.
“Nếu Nguyễn thiếu đã mở lời vàng ngọc, toàn bộ vụ án này xin nhờ anh.” Khóe miệng Bạch Thiệu Minh nhếch một nụ cười nhẹ nhõm, vụ án khiến anh ta mệt nhọc hai tháng cuối cùng cũng sắp kết thúc.
“Vợ cũ của tôi ở đâu?” Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại.
“Cô ta ở thị trấn Hoa Lan, thành phố D…”
“Thiệu Minh!” Tống Hiểu Đồng đột nhiên đẩy cửa vào cắt ngang lời anh ta nói: “Anh đang nói gì, anh đừng ăn nói lung tung.”
Cô vốn định mang quà đến cho anh ta, kết quả lại nghe thấy anh ta đang gọi điện thoại. Cô đứng ở cửa chờ chứ không vào, nghĩ bụng chờ anh ta gọi xong sẽ vào.
Từ trong lời nói của anh ta, cô nghe được một số thông tin, đại khái là anh ta biết vợ cũ của Nguyễn Thiên Lăng ở đâu, muốn lấy tin tức này làm một giao dịch với Nguyễn Thiên Lăng.
Tống Hiểu Đồng biết, chồng cô là một kiểm sát trưởng thiết diện vô tư, vì phá án, anh ta sẽ rất lãnh khốc vô tình.
Biết anh ta lấy tin tức về vợ cũ của Nguyễn Thiên Lăng để giao dịch, cô không cảm thấy gì.
Nhưng khi cô nghe thấy anh ta nhắc đến thị trấn Hoa Lan, thành phố D, cô mới ý thức được sự không ổn.
Thị trấn Hoa Lan, thành phố D, không phải là nơi cô vừa trở về sao?
Đầu óc cô phản ứng rất nhanh, lập tức nghĩ đến cái móc khóa cô đặt trên tủ đầu giường.
Bạch Thiệu Minh là vì xem bức phác họa trên móc khóa nên mới đến thư phòng gọi điện thoại, cho nên người phụ nữ có lòng tốt giúp đỡ cô hôm nay rất có thể chính là vợ cũ của Nguyễn Thiên Lăng.
Vì vậy, cô không suy nghĩ gì nhiều liền đẩy cửa xông vào.
“Thiệu Minh, em xin anh đừng nói!” Tống Hiểu Đồng nhìn anh ta van xin, căng thẳng lắc đầu, cô không thể hại ân nhân của mình, không thể để cho Nguyễn Thiên Lăng tìm được cô ấy.
Trực giác của cô nói cho cô biết, người phụ nữ đó không muốn trở về, bởi vì lúc cô ấy đi dạo ở thị trấn, thần sắc rất nhẹ nhõm rất vui vẻ.
Chắc hẳn cô ấy rất thích sự yên tĩnh ở thị trấn nhỏ này, ngay cả Nguyễn Thiên Lăng cũng không tìm được cô ấy, đã chứng tỏ cô ấy cố ý trốn đi, không muốn cho người khác tìm được cô ấy.
Nhưng bây giờ lại vì cô, hành tung của cô ấy bị phát hiện…
Nhìn qua ánh mắt khẩn cầu của Tống Hiểu Đồng, nhưng mặt Bạch Thiệu Minh lại không chút biểu cảm, anh ta cất điện thoại, đứng dậy lạnh lùng nói: “Lời tôi đã nói ra, cho nên bây giờ cô cầu xin tôi cũng vô dụng.”
Đúng vậy, vừa rồi anh ta đã nói ra, anh ta chỉ cần nói ra thị trấn Hoa Lan thành phố D, mấy chữ đó là đủ.
Tống Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng có lỗi với ân nhân, trong mắt cô đã có nước mắt: “Sao anh có thể như vậy!”
Cô vứt bỏ món quà, quay người muốn chạy đến thị trấn Hoa Lan.
Bạch Thiệu Minh tiến lên một bước túm lấy tay cô, kéo mạnh cô ra phía sau, người Tống Hiểu Đồng đụng vào bàn sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.