Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 485: Ngay cả kiếp sau cũng không buông tha cho cô
Phi Tử Nhất Tiếu
28/08/2018
Nguyễn Thiên Lăng tuyên bố chắc chắn với thi thể của cô, cũng giống như
một lời nguyền rủa vậy. Đồng tử của Giang Vũ Phi hơi co lại, cô cảm thấy chấn động vì lời nói của anh.
Không, cô đã chết trên tay anh một lần, vì sao ngay cả kiếp sau anh cũng không buông tha cho cô chứ. Chẳng lẽ đời đời kiếp kiếp, cô đều không thể thoát khỏi tên ác ma này sao?
Giang Vũ Phi liều mạng muốn chạy trốn, thân thể cô càng lúc càng xa bay, nhưng giọng nói của Nguyễn Thiên Lăng vẫn cứ bám theo cô giống như âm thanh của ma quỷ vậy, làm sao cũng không thoát được.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em…
Mặc kệ em hận anh nhiều ra sao, em ghét anh nhiều như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay em…
Chết cũng không buông tay!
Giang Vũ Phi, em nghe kĩ cho anh, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em… Mặc kệ em hận anh nhiều ra sao, em ghét anh nhiều như thế nào…
Đừng nói, đừng nói nữa!
Anh sẽ không buông tay em, chết cũng không buông tay…
Đừng nói nữa!
Nhưng giọng nói của anh cứ mãi lặp đi lặp lại xung quanh cô, mặc cho cô trốn ở đâu cũng vẫn có thể nghe thấy!
A… đủ rồi, đủ rồi…
Giang Vũ Phi không chịu nổi nữa, cô phẫn nộ thét lên, người cũng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ.
"Cô Giang, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!" Thím Lý thấy cô mở mắt ra, lập tức thở phào một hơi: "Cô có biết không, cô đã mê man một ngày một đêm rồi, nếu cô không tỉnh lại, chắc chúng tôi phải đưa cô đi bệnh viện mất thôi."
Giang Vũ Phi sợ hãi đến mức thở không ra hơi, thím Lý nói gì cô cũng không nghe lọt vào tai.
Trong đầu cô không ngừng hiện ra cảnh tượng trong mộng. Tại sao lại mơ giấc mơ như vậy?
Đó là chuyện thực sự xảy ra sau khi cô chết ở kiếp trước, hay là do bản thân cô nghĩ ngợi lung tung mà ra?Nguyễn Thiên Lăng mà lại có thể sám hối với cô, thật sự quá buồn cười, đó nhất định là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Kiếp trước anh ta đối với cô lạnh lùng, vô tình như thế nào, cô rõ ràng hơn bất kì ai. Cô chết đi anh ta cũng không chớp mắt một cái, làm sao lại có thể sám hối với cô được chứ? Hơn nữa cô cũng không thể nào lại mơ tới chuyện xảy ra sau khi cô chết ở kiếp trước, nếu không thì cũng quá vô lý rồi. Nhưng cô có thể sống lại sau khi đã chết, chẳng phải cũng là chuyện rất vô lý đó sao?
"Cô Giang, cô sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?" Thím Lý nhìn ánh mắt cô đờ đẫn, vội quan tâm hỏi han.
Nếu tất cả chuyện trong mơ đều là sự thật, như vậy những lời nói cuối cùng đó của Nguyễn Thiên Lăng cũng là thật sao?
Giang Vũ Phi cảm thấy trong lòng thật hỗn loạn.
Chính là bởi vì kiếp trước sau khi cô chết, anh ta đã nói sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên kiếp này mới dây dưa với cô như thế, chết cũng không buông tay?
Anh ta cũng đã hại chết cô một lần rồi, sao còn không chịu buông tha cho cô nữa?
Rốt cuộc anh ta muốn thế nào mới chịu buông tay đây?
"Cô Giang? Cô đừng dọa tôi, cô làm sao thế... Thiếu gia, cô Giang tỉnh lại rồi, nhưng hình như cô ấy không có phản ứng gì cả!" Thím Lý mau chóng mở cửa đi ra ngoài, xa như vậy nhưng Giang Vũ Phi vẫn có thể nghe thấy tiếng bà kêu la.
Rất nhanh sau đó, Nguyễn Thiên Lăng đã vội vàng chạy lại, anh bước đến bên giường nhíu mày nhìn cô: "Giang Vũ Phi, em có thể nghe thấy anh nói không?"
Giang Vũ Phi xoay chuyển ánh mắt nhìn sang anh, đôi mắt hết sức lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô có phản ứng, lông mày cũng giãn ra. Anh quay người căn dặn thím Lý: "Đi làm cho cô ấy chút gì để ăn, ngoài ra, gọi điện thoại bảo bác sĩ đến tái khám."
"Vâng, thiếu gia."
Thím Lý lui ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên giường, giơ tay sờ trán cô một chút: "Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Giang Vũ Phi nhìn vào mặt anh, cô chỉ nhìn thấy vẻ lạnh lẽo cứng ngắc trên mặt anh, mà không cách nào nhìn thấy sự quan tâm trong mắt anh.
Tên ác ma này, kiếp trước lẫn kiếp này đều không buông tha cho cô, rốt cuộc cô mắc nợ anh ta cái gì chứ!
Không, cô đã chết trên tay anh một lần, vì sao ngay cả kiếp sau anh cũng không buông tha cho cô chứ. Chẳng lẽ đời đời kiếp kiếp, cô đều không thể thoát khỏi tên ác ma này sao?
Giang Vũ Phi liều mạng muốn chạy trốn, thân thể cô càng lúc càng xa bay, nhưng giọng nói của Nguyễn Thiên Lăng vẫn cứ bám theo cô giống như âm thanh của ma quỷ vậy, làm sao cũng không thoát được.
Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em…
Mặc kệ em hận anh nhiều ra sao, em ghét anh nhiều như thế nào, anh cũng sẽ không buông tay em…
Chết cũng không buông tay!
Giang Vũ Phi, em nghe kĩ cho anh, nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ tìm được em… Mặc kệ em hận anh nhiều ra sao, em ghét anh nhiều như thế nào…
Đừng nói, đừng nói nữa!
Anh sẽ không buông tay em, chết cũng không buông tay…
Đừng nói nữa!
Nhưng giọng nói của anh cứ mãi lặp đi lặp lại xung quanh cô, mặc cho cô trốn ở đâu cũng vẫn có thể nghe thấy!
A… đủ rồi, đủ rồi…
Giang Vũ Phi không chịu nổi nữa, cô phẫn nộ thét lên, người cũng giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ.
"Cô Giang, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!" Thím Lý thấy cô mở mắt ra, lập tức thở phào một hơi: "Cô có biết không, cô đã mê man một ngày một đêm rồi, nếu cô không tỉnh lại, chắc chúng tôi phải đưa cô đi bệnh viện mất thôi."
Giang Vũ Phi sợ hãi đến mức thở không ra hơi, thím Lý nói gì cô cũng không nghe lọt vào tai.
Trong đầu cô không ngừng hiện ra cảnh tượng trong mộng. Tại sao lại mơ giấc mơ như vậy?
Đó là chuyện thực sự xảy ra sau khi cô chết ở kiếp trước, hay là do bản thân cô nghĩ ngợi lung tung mà ra?Nguyễn Thiên Lăng mà lại có thể sám hối với cô, thật sự quá buồn cười, đó nhất định là do cô tưởng tượng ra mà thôi.
Kiếp trước anh ta đối với cô lạnh lùng, vô tình như thế nào, cô rõ ràng hơn bất kì ai. Cô chết đi anh ta cũng không chớp mắt một cái, làm sao lại có thể sám hối với cô được chứ? Hơn nữa cô cũng không thể nào lại mơ tới chuyện xảy ra sau khi cô chết ở kiếp trước, nếu không thì cũng quá vô lý rồi. Nhưng cô có thể sống lại sau khi đã chết, chẳng phải cũng là chuyện rất vô lý đó sao?
"Cô Giang, cô sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?" Thím Lý nhìn ánh mắt cô đờ đẫn, vội quan tâm hỏi han.
Nếu tất cả chuyện trong mơ đều là sự thật, như vậy những lời nói cuối cùng đó của Nguyễn Thiên Lăng cũng là thật sao?
Giang Vũ Phi cảm thấy trong lòng thật hỗn loạn.
Chính là bởi vì kiếp trước sau khi cô chết, anh ta đã nói sẽ không bỏ qua cho cô, cho nên kiếp này mới dây dưa với cô như thế, chết cũng không buông tay?
Anh ta cũng đã hại chết cô một lần rồi, sao còn không chịu buông tha cho cô nữa?
Rốt cuộc anh ta muốn thế nào mới chịu buông tay đây?
"Cô Giang? Cô đừng dọa tôi, cô làm sao thế... Thiếu gia, cô Giang tỉnh lại rồi, nhưng hình như cô ấy không có phản ứng gì cả!" Thím Lý mau chóng mở cửa đi ra ngoài, xa như vậy nhưng Giang Vũ Phi vẫn có thể nghe thấy tiếng bà kêu la.
Rất nhanh sau đó, Nguyễn Thiên Lăng đã vội vàng chạy lại, anh bước đến bên giường nhíu mày nhìn cô: "Giang Vũ Phi, em có thể nghe thấy anh nói không?"
Giang Vũ Phi xoay chuyển ánh mắt nhìn sang anh, đôi mắt hết sức lạnh lùng, không có một chút ấm áp nào.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô có phản ứng, lông mày cũng giãn ra. Anh quay người căn dặn thím Lý: "Đi làm cho cô ấy chút gì để ăn, ngoài ra, gọi điện thoại bảo bác sĩ đến tái khám."
"Vâng, thiếu gia."
Thím Lý lui ra ngoài, Nguyễn Thiên Lăng ngồi bên giường, giơ tay sờ trán cô một chút: "Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Giang Vũ Phi nhìn vào mặt anh, cô chỉ nhìn thấy vẻ lạnh lẽo cứng ngắc trên mặt anh, mà không cách nào nhìn thấy sự quan tâm trong mắt anh.
Tên ác ma này, kiếp trước lẫn kiếp này đều không buông tha cho cô, rốt cuộc cô mắc nợ anh ta cái gì chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.