Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 526: Người bỏ thuốc chính là giang vũ phi
Phi Tử Nhất Tiếu
04/09/2018
Phòng phẫu thuật trong bệnh viện, Nguyễn Thiên Lăng đang được cấp cứu.
Ông bà Nguyễn vội vàng chạy đến, trên mặt ngập tràn vẻ lo lắng.
“Duyệt Duyệt, Thiên Lăng có chuyện gì vậy? Tại sao lại trúng độc, là ai bỏ thuốc nó?” Bà Nguyễn nắm lấy tay Nhan Duyệt, lo lắng hỏi.
Mắt Nhan Duyệt đỏ hoe, khuôn mặt hơi trắng có sự lo lắng và khủng hoảng không thể che giấu.
“Bác gái, cháu cũng không biết là ai bỏ thuốc cho Lăng. Hôm nay cháu muốn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng đến bệnh viện một mình rất buồn nên cháu đi tìm Lăng, muốn bảo anh ấy đi cùng với cháu. Kết quả là phát hiện anh ấy ở trong phòng ngủ ngủ hoài không tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong mới xác định anh ấy bị người ta bỏ thuốc mê, còn là một loại thuốc mê rất nguy hiểm.”
Bà Nguyễn kinh ngạc mở to hai mắt, một giây sau đó, trong mắt bà ta bắn ra một tia ác liệt.
“Giang Vũ Phi đâu? Không phải chúng nó ở cùng nhau sao? Cô ta đâu rồi, kêu cô ta tới đây, tôi muốn hỏi cô ta xem chuyện này là như thế nào!”
Nhan Duyệt cắn môi, do dự nói: “Bác gái, cháu nghi ngờ là Giang Vũ Phi bỏ thuốc.”
“Thật sự là cô ta?” Bà Nguyễn vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin được.
Nhan Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi có người gọi điện thoại cho Lăng, cháu nghe máy, là thuộc hạ của anh ấy gọi đến, nói Giang Vũ Phi đã trốn mất, bây giờ chưa tìm thấy cô ta. Bác gái, có một chuyện cháu không nói với hai người, cũng là do Lăng không cho cháu nói.”
“Chuyện gì?” Ông Nguyễn nhíu mày trầm giọng mở miệng.
Nhan Duyệt nhìn bọn họ, quyết định nói: “Trước kia Giang Vũ Phi cũng bỏ trốn một lần, lần đó cô ta cũng bỏ thuốc Lăng rồi bỏ trốn. Lúc đó suýt chút nữa Lăng đã chết trên tay cô ta, anh ấy phải nhập viện vài ngày. Anh ấy không nói ra chuyện này, nhưng cháu biết, vì lúc anh ấy nằm trong bệnh viện là cháu chăm sóc anh ấy…”
Sắc mặt bà Nguyễn sa sầm, cắn răng, hận không thể cho Giang Vũ Phi mấy cái bạt tai.
Không nghi ngờ gì nữa, người bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng chính là Giang Vũ Phi. Cô ta từng làm chuyện này, hơn nữa bây giờ cũng đã trốn mất, không phải cô ta thì là ai!
“Ông xã, anh còn ngẩn ra đó làm gì, lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát bắt con tiện nhân đó đi!” Bà Nguyễn tức giận nói với Nguyễn Minh Đào.
“Bác gái, không thể báo cảnh sát.” Nhan Duyệt vội vàng ngăn cản bọn họ: “Lần trước Lăng nói với cháu, không thể báo cảnh sát. Anh ấy không muốn Giang Vũ Phi rơi vào tay cảnh sát, lần này cháu đoán là anh ấy cũng không muốn báo cảnh sát đâu. Hơn nữa cho dù là báo cảnh sát bắt Giang Vũ Phi, sau khi tỉnh lại Lăng cũng sẽ cứu cô ta ra mà thôi. Bây giờ Giang Vũ Phi bỏ trốn thì cứ để cô ta trốn đi, đừng để cô ta dây dưa với Lăng nữa. Nếu báo cảnh sát bắt cô ta về, chẳng phải là lại đẩy cô ta về bên cạnh Lăng hay sao.”
Trong mắt bà Nguyễn có vẻ đau thương khó giấu.
“Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con như vậy chứ… Rốt cuộc Giang Vũ Phi có chỗ nào tốt, cô ta đã mưu hại nó hai lần, tại sao nó vẫn không bỏ được cô ta…”
“Có lẽ là càng không có được thì càng muốn có được.” Nhan Duyệt cụp mắt xuống, lạc lõng nói.
Một tay cô ta chống sau lưng, một tay vuốt ve bụng, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Ánh mắt của bà Nguyễn khẽ động đậy: “Duyệt Duyệt, nếu như Thiên Lăng có thể nhìn thấy cháu thì thật tốt.”
Nhan Duyệt ngước mắt lên, đau khổ nói: “Bác gái, Lăng đã nói cả đời này cũng sẽ không lấy cháu làm vợ, bất kể cháu có tốt cỡ nào, bất kể Giang Vũ Phi có đối xử với anh ấy như thế nào, anh ấy cũng không đổi ý.”
Cô ta càng nói như vậy, bà Nguyễn càng hận Giang Vũ Phi đến nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta bỗng nhiên nhớ đến tối hôm đó ở bên ngoài thư phòng nghe lén ba chồng nói chuyện.
Ông bà Nguyễn vội vàng chạy đến, trên mặt ngập tràn vẻ lo lắng.
“Duyệt Duyệt, Thiên Lăng có chuyện gì vậy? Tại sao lại trúng độc, là ai bỏ thuốc nó?” Bà Nguyễn nắm lấy tay Nhan Duyệt, lo lắng hỏi.
Mắt Nhan Duyệt đỏ hoe, khuôn mặt hơi trắng có sự lo lắng và khủng hoảng không thể che giấu.
“Bác gái, cháu cũng không biết là ai bỏ thuốc cho Lăng. Hôm nay cháu muốn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng đến bệnh viện một mình rất buồn nên cháu đi tìm Lăng, muốn bảo anh ấy đi cùng với cháu. Kết quả là phát hiện anh ấy ở trong phòng ngủ ngủ hoài không tỉnh, gọi thế nào cũng không tỉnh. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra xong mới xác định anh ấy bị người ta bỏ thuốc mê, còn là một loại thuốc mê rất nguy hiểm.”
Bà Nguyễn kinh ngạc mở to hai mắt, một giây sau đó, trong mắt bà ta bắn ra một tia ác liệt.
“Giang Vũ Phi đâu? Không phải chúng nó ở cùng nhau sao? Cô ta đâu rồi, kêu cô ta tới đây, tôi muốn hỏi cô ta xem chuyện này là như thế nào!”
Nhan Duyệt cắn môi, do dự nói: “Bác gái, cháu nghi ngờ là Giang Vũ Phi bỏ thuốc.”
“Thật sự là cô ta?” Bà Nguyễn vô cùng kinh ngạc, cảm thấy rất khó tin được.
Nhan Duyệt gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi có người gọi điện thoại cho Lăng, cháu nghe máy, là thuộc hạ của anh ấy gọi đến, nói Giang Vũ Phi đã trốn mất, bây giờ chưa tìm thấy cô ta. Bác gái, có một chuyện cháu không nói với hai người, cũng là do Lăng không cho cháu nói.”
“Chuyện gì?” Ông Nguyễn nhíu mày trầm giọng mở miệng.
Nhan Duyệt nhìn bọn họ, quyết định nói: “Trước kia Giang Vũ Phi cũng bỏ trốn một lần, lần đó cô ta cũng bỏ thuốc Lăng rồi bỏ trốn. Lúc đó suýt chút nữa Lăng đã chết trên tay cô ta, anh ấy phải nhập viện vài ngày. Anh ấy không nói ra chuyện này, nhưng cháu biết, vì lúc anh ấy nằm trong bệnh viện là cháu chăm sóc anh ấy…”
Sắc mặt bà Nguyễn sa sầm, cắn răng, hận không thể cho Giang Vũ Phi mấy cái bạt tai.
Không nghi ngờ gì nữa, người bỏ thuốc Nguyễn Thiên Lăng chính là Giang Vũ Phi. Cô ta từng làm chuyện này, hơn nữa bây giờ cũng đã trốn mất, không phải cô ta thì là ai!
“Ông xã, anh còn ngẩn ra đó làm gì, lập tức báo cảnh sát, để cảnh sát bắt con tiện nhân đó đi!” Bà Nguyễn tức giận nói với Nguyễn Minh Đào.
“Bác gái, không thể báo cảnh sát.” Nhan Duyệt vội vàng ngăn cản bọn họ: “Lần trước Lăng nói với cháu, không thể báo cảnh sát. Anh ấy không muốn Giang Vũ Phi rơi vào tay cảnh sát, lần này cháu đoán là anh ấy cũng không muốn báo cảnh sát đâu. Hơn nữa cho dù là báo cảnh sát bắt Giang Vũ Phi, sau khi tỉnh lại Lăng cũng sẽ cứu cô ta ra mà thôi. Bây giờ Giang Vũ Phi bỏ trốn thì cứ để cô ta trốn đi, đừng để cô ta dây dưa với Lăng nữa. Nếu báo cảnh sát bắt cô ta về, chẳng phải là lại đẩy cô ta về bên cạnh Lăng hay sao.”
Trong mắt bà Nguyễn có vẻ đau thương khó giấu.
“Tại sao tôi lại sinh ra một đứa con như vậy chứ… Rốt cuộc Giang Vũ Phi có chỗ nào tốt, cô ta đã mưu hại nó hai lần, tại sao nó vẫn không bỏ được cô ta…”
“Có lẽ là càng không có được thì càng muốn có được.” Nhan Duyệt cụp mắt xuống, lạc lõng nói.
Một tay cô ta chống sau lưng, một tay vuốt ve bụng, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Ánh mắt của bà Nguyễn khẽ động đậy: “Duyệt Duyệt, nếu như Thiên Lăng có thể nhìn thấy cháu thì thật tốt.”
Nhan Duyệt ngước mắt lên, đau khổ nói: “Bác gái, Lăng đã nói cả đời này cũng sẽ không lấy cháu làm vợ, bất kể cháu có tốt cỡ nào, bất kể Giang Vũ Phi có đối xử với anh ấy như thế nào, anh ấy cũng không đổi ý.”
Cô ta càng nói như vậy, bà Nguyễn càng hận Giang Vũ Phi đến nghiến răng nghiến lợi.
Bà ta bỗng nhiên nhớ đến tối hôm đó ở bên ngoài thư phòng nghe lén ba chồng nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.