Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 11: Nguyễn phu nhân, cô ghen sao?
Phi Tử Nhất Tiếu
14/06/2018
Giang Vũ Phi phản đối trong lòng, ai mà thèm cái tôn nghiêm chính thất của anh chứ.
Cô đã nói rõ ràng, cô không muốn làm cái bánh bao trút giận nữa.
“Tùy anh nói sao cũng được, bỏ tay ra, đi mà dỗ Kim Bối Nhi của anh kìa!” - Giang Vũ Phi giằng gỡ tay anh ra, xoay người đi thẳng, cổ tay cô lại bị nắm lại.
Nguyễn Thiên Lăng đến gần bên cạnh cô, nheo mắt lại, nhếch môi cười đầy mê hoặc: “Nguyễn phu nhân, cô ghen sao?”
“Ai mà thèm ghen!”
“Đừng có mà không thừa nhận, là cô đang ghen. Đi nào, theo tôi đi ăn cơm, cũng là để mọi người thấy cô mới chính là Nguyễn phu nhân.” - Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô đi về hướng chiếc xe của anh.
Giang Vũ Phi tức đến nỗi không nói được, anh ta có thể bớt “tự luyến” thái quá được không.
Thực sự cô không ghen, cô càng không cần mọi người biết đến cô là Nguyễn phu nhân.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi phải đi về! Anh buông tôi ra, tôi không muốn đi ăn cơm.” Giang Vũ Phi vừa đi vừa vùng vằng.
Đôi tay Nguyễn Thiên Lăng thật có sức, anh túm lấy cô như chiếc kềm sắt kẹp cứng.
“Ăn cơm với tôi xong, tôi đưa cô về.”
“Tôi đã nói là tôi không ăn cơm!”
Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu giọng trầm xuống: “Cô nhất định đối đầu với tôi phải không?”
Giang Vũ Phi mím chặt môi, trong mắt ánh lên vẻ cương quyết.
Nhìn xem, người đàn ông này đúng là ngang ngược, không ai được làm trái ý anh ta, nếu không anh ta nói trở mặt là sẽ trở mặt.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng mới tỏ ra hòa hoãn đôi chút.
Giang Vũ Phi không phản kháng, đi theo anh đến một nhà hàng.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn chung với nhau.
Nguyễn Thiên Lăng cưới cô về nhà cũng xem như vật trang trí, bình thường đã rất ít khi liếc nhìn cô, đừng nói chi dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Giang Vũ Phi cảm thấy thật khôi hài, ngày xưa cô ngoan ngoãn nghe lời, từ đầu đến cuối anh xem cô như không có.
Bây giờ cô không thèm đếm xỉa đến anh thì anh lại đưa cô đi ăn cơm, xem có khôi hài không chứ?
Nguyễn Thiên Lăng để cô chọn món, Giang Vũ Phi chọn một món canh, một món rau xào rồi thôi.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô gọi ít như vậy nên gọi thêm món gà hấp nấm, một lồng miến hấp thịt, còn thêm một đĩa salad trái cây.
Lúc ăn cơm, Giang Vũ Phi ăn trong im lặng, Nguyễn Thiên Lăng ăn vài miếng thì không ăn nữa.
Hai người cơ bản là không có chủ đề gì để nói, vì vậy chỉ đến để ăn thôi thì quả thực là một thất sách.
“Nguyễn thiếu gia!” - Ngay lúc này, một cô gái trang điểm thật thời thượng hớn hở đi tới.
Cô ta trang điểm tông khói rất đậm, thật không thể nhìn ra dung nhan thật của cô ta.
Xem như không có sự tồn tại của Giang Vũ Phi, cô ta ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, ôm lấy cổ của anh một cách thân thiết, cười duyên: “Nguyễn thiếu gia, gặp anh thật hay quá. Em cũng đến ăn cơm nè, hay là em ăn chung với anh nha?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái này khẳng định cũng là người của Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi thực sự buồn nôn chết đi được, gã đàn ông này lưu tình khắp nơi. Một ngày bên ngoài mà gặp được hai ả tình nhân của anh ta, điều này chỉ có thể chứng minh anh ta có quá nhiều người tình.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn sang Giang Vũ Phi, nhếch môi nhướn mày.
Giang Vũ Phi tự động hiểu ý anh ta, anh ta đang để cho cô phát huy tôn nghiêm của một chính thất.
Lúc nãy cô đối phó với Kim Bối Nhi là vì cô ta đã từng sỉ nhục cô còn cô gái này hoàn toàn không liên can tới cô. Cô không ăn nữa để tránh tự chuốc lấy phiền phức.
“Nguyễn tiên sinh, tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ.” - Giang Vũ Phi cười đứng dậy, xoay người một cách tao nhã.
Cô đã nói rõ ràng, cô không muốn làm cái bánh bao trút giận nữa.
“Tùy anh nói sao cũng được, bỏ tay ra, đi mà dỗ Kim Bối Nhi của anh kìa!” - Giang Vũ Phi giằng gỡ tay anh ra, xoay người đi thẳng, cổ tay cô lại bị nắm lại.
Nguyễn Thiên Lăng đến gần bên cạnh cô, nheo mắt lại, nhếch môi cười đầy mê hoặc: “Nguyễn phu nhân, cô ghen sao?”
“Ai mà thèm ghen!”
“Đừng có mà không thừa nhận, là cô đang ghen. Đi nào, theo tôi đi ăn cơm, cũng là để mọi người thấy cô mới chính là Nguyễn phu nhân.” - Nguyễn Thiên Lăng kéo tay cô đi về hướng chiếc xe của anh.
Giang Vũ Phi tức đến nỗi không nói được, anh ta có thể bớt “tự luyến” thái quá được không.
Thực sự cô không ghen, cô càng không cần mọi người biết đến cô là Nguyễn phu nhân.
“Nguyễn Thiên Lăng, tôi phải đi về! Anh buông tôi ra, tôi không muốn đi ăn cơm.” Giang Vũ Phi vừa đi vừa vùng vằng.
Đôi tay Nguyễn Thiên Lăng thật có sức, anh túm lấy cô như chiếc kềm sắt kẹp cứng.
“Ăn cơm với tôi xong, tôi đưa cô về.”
“Tôi đã nói là tôi không ăn cơm!”
Anh đột nhiên dừng bước, quay đầu giọng trầm xuống: “Cô nhất định đối đầu với tôi phải không?”
Giang Vũ Phi mím chặt môi, trong mắt ánh lên vẻ cương quyết.
Nhìn xem, người đàn ông này đúng là ngang ngược, không ai được làm trái ý anh ta, nếu không anh ta nói trở mặt là sẽ trở mặt.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng mới tỏ ra hòa hoãn đôi chút.
Giang Vũ Phi không phản kháng, đi theo anh đến một nhà hàng.
Trong trí nhớ của cô, đây là lần đầu tiên hai người họ đi ăn chung với nhau.
Nguyễn Thiên Lăng cưới cô về nhà cũng xem như vật trang trí, bình thường đã rất ít khi liếc nhìn cô, đừng nói chi dẫn cô ra ngoài ăn cơm.
Giang Vũ Phi cảm thấy thật khôi hài, ngày xưa cô ngoan ngoãn nghe lời, từ đầu đến cuối anh xem cô như không có.
Bây giờ cô không thèm đếm xỉa đến anh thì anh lại đưa cô đi ăn cơm, xem có khôi hài không chứ?
Nguyễn Thiên Lăng để cô chọn món, Giang Vũ Phi chọn một món canh, một món rau xào rồi thôi.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô gọi ít như vậy nên gọi thêm món gà hấp nấm, một lồng miến hấp thịt, còn thêm một đĩa salad trái cây.
Lúc ăn cơm, Giang Vũ Phi ăn trong im lặng, Nguyễn Thiên Lăng ăn vài miếng thì không ăn nữa.
Hai người cơ bản là không có chủ đề gì để nói, vì vậy chỉ đến để ăn thôi thì quả thực là một thất sách.
“Nguyễn thiếu gia!” - Ngay lúc này, một cô gái trang điểm thật thời thượng hớn hở đi tới.
Cô ta trang điểm tông khói rất đậm, thật không thể nhìn ra dung nhan thật của cô ta.
Xem như không có sự tồn tại của Giang Vũ Phi, cô ta ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thiên Lăng, ôm lấy cổ của anh một cách thân thiết, cười duyên: “Nguyễn thiếu gia, gặp anh thật hay quá. Em cũng đến ăn cơm nè, hay là em ăn chung với anh nha?”
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô gái này khẳng định cũng là người của Nguyễn Thiên Lăng.
Giang Vũ Phi thực sự buồn nôn chết đi được, gã đàn ông này lưu tình khắp nơi. Một ngày bên ngoài mà gặp được hai ả tình nhân của anh ta, điều này chỉ có thể chứng minh anh ta có quá nhiều người tình.
Nguyễn Thiên Lăng nhìn sang Giang Vũ Phi, nhếch môi nhướn mày.
Giang Vũ Phi tự động hiểu ý anh ta, anh ta đang để cho cô phát huy tôn nghiêm của một chính thất.
Lúc nãy cô đối phó với Kim Bối Nhi là vì cô ta đã từng sỉ nhục cô còn cô gái này hoàn toàn không liên can tới cô. Cô không ăn nữa để tránh tự chuốc lấy phiền phức.
“Nguyễn tiên sinh, tôi ăn no rồi, hai người cứ từ từ.” - Giang Vũ Phi cười đứng dậy, xoay người một cách tao nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.