Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 807: Nguyễn Thiên Lăng, em xin lỗi
Phi Tử Nhất Tiếu
27/10/2018
Ánh mắt Giang Vũ Phi hơi lóe lên.
"Những lời ngày đó đã nói, em đều quên rồi phải không?" Anh cắn răng âm trầm ép hỏi cô.
Ngày đó tại bờ biển, cô đã hứa với anh rất nhiều, anh còn nói cô không được quên…
Đột nhiên trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu. Vận mệnh vẫn luôn trêu ngươi bọn họ. Lúc trước cô thà chết cũng muốn rời khỏi anh, kết quả cô mất trí nhớ nên lại tiếp tục dây dưa với anh, thậm chí còn yêu anh thêm một lần nữa.
Được rồi, mất trí nhớ thì mất trí nhớ thôi, khiến cô mất trí nhớ cả đời cũng được, nhưng lại cứ nửa đường để cho cô biết thân thế của mình có điều bí ẩn. Và đến khi cô hoàn toàn một lòng chấp nhận anh, dự định kết hôn với anh, cô lại khôi phục trí nhớ.
Rốt cuộc vận mệnh muốn đùa giỡn bọn họ thế nào đây?
Không cho bọn họ xa nhau, nhưng cũng không cho bọn họ ở bên nhau. Chẳng lẽ muốn tiếp tục dây dưa như vậy mãi sao?
Đời người rất ngắn ngủi, và mỗi người cũng đều có rất nhiều chuyện phải làm, sao phải lãng phí thời gian trong chuyện tình cảm phân phân hợp hợp này chứ.
Giang Vũ Phi nghĩ đến đây, đột nhiên cảm giác rất mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi, tựa như trong nháy mắt, cô mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ…
"Nguyễn Thiên Lăng, xin lỗi." Giang Vũ Phi đau khổ nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói xin lỗi. Cô không thể giữ lời hứa với anh, cho nên cô xin lỗi anh…
Thoáng chốc sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tái nhợt, tức giận đến mức cũng không lựa lời nói: "Khỉ thật, em nói xin lỗi cái gì, anh không chấp nhận lời xin lỗi!"
"…"
"Người phụ nữ này, em cho rằng đùa giỡn anh rất thú vị phải không. Chuyện đã đồng ý với anh, nhất định em phải làm được, nếu không làm được, anh sẽ giết em!" Người đàn ông hung hăng uy hiếp cô, thế nhưng nhưng kỳ quái là Giang Vũ Phi cũng không có cảm giác sợ hãi.
"Xin lỗi..." Cô lại nói một lần nữa. Nếu trong lòng đã không muốn kết hôn với anh, vậy thì nói rõ ràng sớm một chút đi.
"Em không hiểu lời anh nói hả? Anh nói rồi, anh không chấp nhận lời xin lỗi của em!" Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi quát từng từ từng chữ.
Anh chắc chắn vô cùng tức giận nên mới có thể đỏ mặt tía tai, mới mất đi sự tỉnh táo thường ngày như thế. Hơn nữa anh càng như vậy, trong lòng Giang Vũ Phi lại càng áy náy…
Trước kia là anh áy náy với cô, bây giờ vật đổi sao dời, biến thành cô áy náy với anh.
"... Xin lỗi." Giang Vũ Phi không sợ chết lại nói một câu nữa. Hình như trừ nói một câu kia, thì cô sẽ không nói cái gì khác, nhưng điều anh muốn nghe lại không phải một câu này…
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt của anh lại trở nên càng hung ác, đáng sợ hơn.
"Em thử nói thêm một câu nữa xem!" Anh lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói hàm chứa uy hiếp.
Trái tim Giang Vũ Phi hoảng hốt đập loạn lên, đột nhiên đôi mắt giàn giụa nước mắt. Nước mắt lấp lánh tràn đầy hốc mắt cô, cô nhìn anh mơ hồ không rõ.
"Giang Vũ Phi, em có bản lĩnh thì đừng có khóc, nếu em dám rơi một giọt nước mắt, cho dù anh chết cũng sẽ không buông tay em đâu!" Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm giận dữ, lời nói ra cũng không có chút độ ấm nào.
Nếu như cô khóc, vậy là nói lên trong lòng cô cũng không nỡ…
Nếu không nỡ, vậy thì anh sẽ không buông tay.
Giang Vũ Phi dùng sức mở to hai mắt, cô hít một hơi thật sâu, nước mắt dần dần bị cô nuốt trở về.
"Ý của anh là, nếu em không khóc, anh sẽ đồng ý chia tay phải không?" Cô hỏi lại anh.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khẩy lạnh nhạt. Ánh mắt sắc bén sâu thẳm mắt của anh giống như tia X-quang nhìn chằm chằm vào cô, Giang Vũ Phi lập tức hơi hoảng hốt.
Có phải anh đã nhìn ra cái gì hay không?
Chẳng lẽ anh biết chuyện cô khôi phục trí nhớ rồi?
Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô vài giây, sau đó anh đứng dậy buông cô ra, gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu em khóc, anh sẽ không bỏ qua cho em. Bây giờ, em có thể xuống xe rồi…"
"Những lời ngày đó đã nói, em đều quên rồi phải không?" Anh cắn răng âm trầm ép hỏi cô.
Ngày đó tại bờ biển, cô đã hứa với anh rất nhiều, anh còn nói cô không được quên…
Đột nhiên trong lòng Giang Vũ Phi rất khó chịu. Vận mệnh vẫn luôn trêu ngươi bọn họ. Lúc trước cô thà chết cũng muốn rời khỏi anh, kết quả cô mất trí nhớ nên lại tiếp tục dây dưa với anh, thậm chí còn yêu anh thêm một lần nữa.
Được rồi, mất trí nhớ thì mất trí nhớ thôi, khiến cô mất trí nhớ cả đời cũng được, nhưng lại cứ nửa đường để cho cô biết thân thế của mình có điều bí ẩn. Và đến khi cô hoàn toàn một lòng chấp nhận anh, dự định kết hôn với anh, cô lại khôi phục trí nhớ.
Rốt cuộc vận mệnh muốn đùa giỡn bọn họ thế nào đây?
Không cho bọn họ xa nhau, nhưng cũng không cho bọn họ ở bên nhau. Chẳng lẽ muốn tiếp tục dây dưa như vậy mãi sao?
Đời người rất ngắn ngủi, và mỗi người cũng đều có rất nhiều chuyện phải làm, sao phải lãng phí thời gian trong chuyện tình cảm phân phân hợp hợp này chứ.
Giang Vũ Phi nghĩ đến đây, đột nhiên cảm giác rất mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi, tựa như trong nháy mắt, cô mất đi hứng thú với tất cả mọi thứ…
"Nguyễn Thiên Lăng, xin lỗi." Giang Vũ Phi đau khổ nhìn anh, đột nhiên mở miệng nói xin lỗi. Cô không thể giữ lời hứa với anh, cho nên cô xin lỗi anh…
Thoáng chốc sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tái nhợt, tức giận đến mức cũng không lựa lời nói: "Khỉ thật, em nói xin lỗi cái gì, anh không chấp nhận lời xin lỗi!"
"…"
"Người phụ nữ này, em cho rằng đùa giỡn anh rất thú vị phải không. Chuyện đã đồng ý với anh, nhất định em phải làm được, nếu không làm được, anh sẽ giết em!" Người đàn ông hung hăng uy hiếp cô, thế nhưng nhưng kỳ quái là Giang Vũ Phi cũng không có cảm giác sợ hãi.
"Xin lỗi..." Cô lại nói một lần nữa. Nếu trong lòng đã không muốn kết hôn với anh, vậy thì nói rõ ràng sớm một chút đi.
"Em không hiểu lời anh nói hả? Anh nói rồi, anh không chấp nhận lời xin lỗi của em!" Nguyễn Thiên Lăng nghiến răng nghiến lợi quát từng từ từng chữ.
Anh chắc chắn vô cùng tức giận nên mới có thể đỏ mặt tía tai, mới mất đi sự tỉnh táo thường ngày như thế. Hơn nữa anh càng như vậy, trong lòng Giang Vũ Phi lại càng áy náy…
Trước kia là anh áy náy với cô, bây giờ vật đổi sao dời, biến thành cô áy náy với anh.
"... Xin lỗi." Giang Vũ Phi không sợ chết lại nói một câu nữa. Hình như trừ nói một câu kia, thì cô sẽ không nói cái gì khác, nhưng điều anh muốn nghe lại không phải một câu này…
Nguyễn Thiên Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, nhưng ánh mắt của anh lại trở nên càng hung ác, đáng sợ hơn.
"Em thử nói thêm một câu nữa xem!" Anh lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói hàm chứa uy hiếp.
Trái tim Giang Vũ Phi hoảng hốt đập loạn lên, đột nhiên đôi mắt giàn giụa nước mắt. Nước mắt lấp lánh tràn đầy hốc mắt cô, cô nhìn anh mơ hồ không rõ.
"Giang Vũ Phi, em có bản lĩnh thì đừng có khóc, nếu em dám rơi một giọt nước mắt, cho dù anh chết cũng sẽ không buông tay em đâu!" Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng âm trầm giận dữ, lời nói ra cũng không có chút độ ấm nào.
Nếu như cô khóc, vậy là nói lên trong lòng cô cũng không nỡ…
Nếu không nỡ, vậy thì anh sẽ không buông tay.
Giang Vũ Phi dùng sức mở to hai mắt, cô hít một hơi thật sâu, nước mắt dần dần bị cô nuốt trở về.
"Ý của anh là, nếu em không khóc, anh sẽ đồng ý chia tay phải không?" Cô hỏi lại anh.
Nguyễn Thiên Lăng hơi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười khẩy lạnh nhạt. Ánh mắt sắc bén sâu thẳm mắt của anh giống như tia X-quang nhìn chằm chằm vào cô, Giang Vũ Phi lập tức hơi hoảng hốt.
Có phải anh đã nhìn ra cái gì hay không?
Chẳng lẽ anh biết chuyện cô khôi phục trí nhớ rồi?
Ánh mắt sắc bén của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô vài giây, sau đó anh đứng dậy buông cô ra, gật đầu nói: "Đúng vậy, nếu em khóc, anh sẽ không bỏ qua cho em. Bây giờ, em có thể xuống xe rồi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.