Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 125: Nhốt ở đây vài ngày?
Phi Tử Nhất Tiếu
16/06/2018
Đã chịu tổn thương nhiều như vậy mà cô vẫn khờ khạo, tại sao vẫn còn chọc tức anh để gây thêm phiền phức cho mình chứ?
Bây giờ Giang Vũ Phi mới nhận thức rõ ràng không chọc tức anh, đó chính là kiểu tự bảo vệ cho chính mình.
Cô chậm chạp đứng thẳng dậy, quay lưng về phía anh, mí mắt nhắm lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Được rồi, đều là do tôi sai! Anh muốn trừng phạt thế nào cũng được, nhưng anh có thể tha cho thím Lý bọn họ được không?”
Câu chuyện nói một hồi lại quay lại điểm bắt đầu.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, lạnh lùng hỏi lại: “Cô muốn tôi tha cho bọn họ? Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Là tôi tự muốn đi ra ngoài, không liên quan đến họ! Tôi nói rồi, trong lòng anh có gì không thoải mái cứ trút giận lên đầu tôi, đừng trách phạt người vô tội.”
“Tôi không phạt oan ai cả, tôi đã hạ lệnh yêu cầu họ trông chừng cô, không cho phép cô đi ra ngoài. Bọn họ đã biết vậy mà vẫn cố ý, tôi phát lương nuôi họ để họ làm trái ý tôi sao?”
Giang Vũ Phi cứng họng, bèn mềm giọng khuyên anh: “Họ đều đã làm việc ở Nguyễn gia mười mấy năm rồi, lần này họ đã biết sai, cũng sẽ không dám tái phạm. Nếu anh sa thải họ, anh tìm đâu cho được những người làm phù hợp hơn cơ chứ?”
“Cô thật sự muốn xin cho họ?” - Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại, giọng điệu đã có chút nhẹ nhàng hơn.
“Phải!” - Giang Vũ Phi gật đầu.
Mấy người thím Lý vẫn luôn đối xử tốt với cô, cô không thể để họ bị liên lụy.
Cho dù Nguyễn Thiên Lăng có trừng phạt cô lần nữa, cô đều sẽ chịu đựng hết.
Nhìn thấy cô bất chấp mọi giá mà cầu xin, anh bật cười nói: “Thư giãn đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Anh cúi người lấy điện thoại bàn, ngón tay bấm một dãy số, rồi đưa máy cho cô.
“Nói với ông rằng cô sẽ ra ngoài giải khuây mấy ngày. Cái gì nên nói và không nên nói, cô nên biết rõ.”
“Anh muốn nhốt tôi ở đây vài ngày? Vì sao?” - Giang Vũ Phi lập tức hỏi lại.
“Điện thoại đã được kết nối.” - Anh lạnh nhạt nhắc nhở cô, đôi mắt lạnh lùng của anh như cảnh cáo cô rằng đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Nếu cô không làm theo ý của anh, thì mấy người thím Lý sẽ thật sự bị đuổi việc.
Giang Vũ Phi không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải nhận điện thoại, khóe miệng cong lên, dáng vẻ tươi cười: “A lô, ông nội ạ!”
Cô nói theo ý của Nguyễn Thiên Lăng, đồng thời cũng để cho ông yên tâm về cô.
Ngắt điện thoại rồi cô hỏi anh: “Anh có thể không đuổi mấy người thím Lý được chứ?”
“Nếu còn có lần sau, ai xin cho họ cũng sẽ vô dụng.” - Anh bỏ lại mấy lời này rồi sải chân bước ra khỏi phòng khách.
Giang Vũ Phi cuối cùng cũng đứng không vững nữa, cô chật vật ngồi xuống ghế sofa. Thím Lý chạy tới, cảm kích nói: “Thiếu phu nhân, cám ơn cô rất nhiều! Lần này nếu không có cô, chúng tôi đã phải thu dọn đồ đạc và rời đi.”
Sống ở tầng lớp bình dân, đặc biệt là những người dân bình thường trong thành phố lớn, nếu mất đi công việc sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Giang Vũ Phi hiểu rằng bọn họ sống cũng không dễ dàng gì. Cô cười cười, nhẹ nhàng nhờ thím Lý: “Thím Lý, thím có thể đi mua giúp tôi ít thuốc tránh thai không? Tôi uống hết rồi.”
Cô đã không thể ra ngoài, vậy thì chỉ có thể nhờ người khác đi mua.
“Được, tôi đi ngay đây!” - Thím Lý cười, Giang Vũ Phi không nhìn thấy ánh mắt bất thường của thím.
Thím Lý đi ra ngoài, không chỉ mua về thuốc tránh thai mà còn mua thêm cả lọ thuốc trị bỏng.
“Thiếu phu nhân, đây là loại thuốc trị bỏng đặc hiệu. Cô thử dùng cái này đi, đảm bảo mấy ngày nữa vết thương sẽ liền lại.”
Trên hộp thuốc trị bỏng đều là chữ tiếng Anh, chắc là hàng nhập khẩu
Bây giờ Giang Vũ Phi mới nhận thức rõ ràng không chọc tức anh, đó chính là kiểu tự bảo vệ cho chính mình.
Cô chậm chạp đứng thẳng dậy, quay lưng về phía anh, mí mắt nhắm lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc.
“Được rồi, đều là do tôi sai! Anh muốn trừng phạt thế nào cũng được, nhưng anh có thể tha cho thím Lý bọn họ được không?”
Câu chuyện nói một hồi lại quay lại điểm bắt đầu.
Nguyễn Thiên Lăng nhếch môi, lạnh lùng hỏi lại: “Cô muốn tôi tha cho bọn họ? Tại sao tôi phải làm vậy?”
“Là tôi tự muốn đi ra ngoài, không liên quan đến họ! Tôi nói rồi, trong lòng anh có gì không thoải mái cứ trút giận lên đầu tôi, đừng trách phạt người vô tội.”
“Tôi không phạt oan ai cả, tôi đã hạ lệnh yêu cầu họ trông chừng cô, không cho phép cô đi ra ngoài. Bọn họ đã biết vậy mà vẫn cố ý, tôi phát lương nuôi họ để họ làm trái ý tôi sao?”
Giang Vũ Phi cứng họng, bèn mềm giọng khuyên anh: “Họ đều đã làm việc ở Nguyễn gia mười mấy năm rồi, lần này họ đã biết sai, cũng sẽ không dám tái phạm. Nếu anh sa thải họ, anh tìm đâu cho được những người làm phù hợp hơn cơ chứ?”
“Cô thật sự muốn xin cho họ?” - Nguyễn Thiên Lăng hỏi lại, giọng điệu đã có chút nhẹ nhàng hơn.
“Phải!” - Giang Vũ Phi gật đầu.
Mấy người thím Lý vẫn luôn đối xử tốt với cô, cô không thể để họ bị liên lụy.
Cho dù Nguyễn Thiên Lăng có trừng phạt cô lần nữa, cô đều sẽ chịu đựng hết.
Nhìn thấy cô bất chấp mọi giá mà cầu xin, anh bật cười nói: “Thư giãn đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
Anh cúi người lấy điện thoại bàn, ngón tay bấm một dãy số, rồi đưa máy cho cô.
“Nói với ông rằng cô sẽ ra ngoài giải khuây mấy ngày. Cái gì nên nói và không nên nói, cô nên biết rõ.”
“Anh muốn nhốt tôi ở đây vài ngày? Vì sao?” - Giang Vũ Phi lập tức hỏi lại.
“Điện thoại đã được kết nối.” - Anh lạnh nhạt nhắc nhở cô, đôi mắt lạnh lùng của anh như cảnh cáo cô rằng đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Nếu cô không làm theo ý của anh, thì mấy người thím Lý sẽ thật sự bị đuổi việc.
Giang Vũ Phi không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải nhận điện thoại, khóe miệng cong lên, dáng vẻ tươi cười: “A lô, ông nội ạ!”
Cô nói theo ý của Nguyễn Thiên Lăng, đồng thời cũng để cho ông yên tâm về cô.
Ngắt điện thoại rồi cô hỏi anh: “Anh có thể không đuổi mấy người thím Lý được chứ?”
“Nếu còn có lần sau, ai xin cho họ cũng sẽ vô dụng.” - Anh bỏ lại mấy lời này rồi sải chân bước ra khỏi phòng khách.
Giang Vũ Phi cuối cùng cũng đứng không vững nữa, cô chật vật ngồi xuống ghế sofa. Thím Lý chạy tới, cảm kích nói: “Thiếu phu nhân, cám ơn cô rất nhiều! Lần này nếu không có cô, chúng tôi đã phải thu dọn đồ đạc và rời đi.”
Sống ở tầng lớp bình dân, đặc biệt là những người dân bình thường trong thành phố lớn, nếu mất đi công việc sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Giang Vũ Phi hiểu rằng bọn họ sống cũng không dễ dàng gì. Cô cười cười, nhẹ nhàng nhờ thím Lý: “Thím Lý, thím có thể đi mua giúp tôi ít thuốc tránh thai không? Tôi uống hết rồi.”
Cô đã không thể ra ngoài, vậy thì chỉ có thể nhờ người khác đi mua.
“Được, tôi đi ngay đây!” - Thím Lý cười, Giang Vũ Phi không nhìn thấy ánh mắt bất thường của thím.
Thím Lý đi ra ngoài, không chỉ mua về thuốc tránh thai mà còn mua thêm cả lọ thuốc trị bỏng.
“Thiếu phu nhân, đây là loại thuốc trị bỏng đặc hiệu. Cô thử dùng cái này đi, đảm bảo mấy ngày nữa vết thương sẽ liền lại.”
Trên hộp thuốc trị bỏng đều là chữ tiếng Anh, chắc là hàng nhập khẩu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.