Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 131: Nỗi hận trong lòng cô
Phi Tử Nhất Tiếu
16/06/2018
Bà Nhan rất rõ ràng chuyện giữa bọn họ, bà vuốt ve đầu con gái, thở dài
nói: "Con ghét cô ta thì có thể thế nào, trên danh nghĩa cô ta mới là
vợ của Nguyễn Thiên Lăng. Trước khi bọn họ ly hôn, con cũng đừng có chen chân vào."
"Không sai! Cô ta là vợ của Lăng, nhưng người Lăng yêu là con! Năm đó nếu không phải con bị bệnh, hiện tại vợ của Lăng sẽ là con! Mẹ, vốn dĩ con được gả cho Lăng, là cô ta cướp đi vị trí của con!"
Bà Nhan thấy cô ta như vậy, đã có chút tức giận.
"Nếu đã nghĩ như vậy, tại sao lúc trước lại quyết định làm như thế? Nếu con có thể để lộ một ít tin tức trước khi Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, chắc chắn nó sẽ không lấy người phụ nữ khác."
Nhan Duyệt hơi cắn môi, cụp mắt u oán nói: "Lúc ấy cũng là tại con giận anh ấy, làm sao anh ấy có thể quên con rồi muốn lấy người phụ nữ khác! Khi đó chỉ cần nghĩ tới anh ấy muốn kết hôn với người khác, con liền rất hận anh ấy…"
Nhưng dù oán hận thế nào, cô ta vẫn không thể quên được anh, vẫn cứ luôn yêu anh.
Bây giờ cô ta đã biết hối hận rồi, cho nên cô ta nhất định phải đoạt lại, để anh một lần nữa hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cô ta.
Bà cô ở chơi một tuần thì dự định lên đường về nhà.
Giang Vũ Phi rất lưu luyến bà cụ này. Chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, cô đã thích bà cô rồi. Cô cảm thấy bà cô rất thân thiết, rất hiền từ, giống như bà nội ruột của cô vậy.
Lúc bà cô rời đi, bà đã nắm tay cô dặn dò: “Về sau, nếu có việc gì không ai giúp được cháu, hãy gọi điện thoại cho bà. Bất kể là chuyện gì, bà đều làm chủ cho cháu!”
Giang Vũ Phi hơi đỏ mắt, bà cô đối với cô quá tốt. Cô cười gật đầu, nói nhất định sẽ không phụ tấm lòng yêu thương của bà cô.
Bà cô lại nắm chặt tay cô, thở dài nói: "Chuyện của cháu và Thiên Lăng bà cũng nhìn ra được một chút. Đứa nhỏ này, cháu cái gì cũng tốt chỉ là tâm tư quá nặng. Là phụ nữ ấy mà, phải đối tốt với chính mình một chút. Bớt oán trách, nhìn xem những việc tốt đẹp trên thế giới này nhiều vào. Tích lũy oán hận dưới đáy lòng lâu dài, cuối cùng sẽ hại người hại mình."
Giang Vũ Phi bỗng dưng kinh ngạc, sao bà cô có thể nhìn thấu tâm tư của cô?
Cặp mắt tinh anh của cụ già lóe lên, lại hiền từ cười nói: "Bà đi tạm biệt bọn họ, lần này đi, cũng không biết bao giờ mới lại có thể gặp mặt."
Sau khi đưa bà cô lên máy bay, mọi người cũng lên xe về nhà.
Trên đường trở về, cô dựa vào lưng ghế, cụp mắt nghĩ đến những lời bà cô đã nói. Chẳng lẽ sự oán hận của cô đã rõ ràng đến mức có thể làm cho người ta dễ dàng nhìn ra sao?
Nói thật là trước khi sống lại, cô chưa từng oán hận bất cứ chuyện gì. Tất cả mọi người đều nói cô là một tờ giấy trắng, đơn thuần đến mức gần như không có một tia tạp chất.
Nhưng mà sau khi sống lại, chuyện cô oán hận càng ngày càng nhiều.
Cô hận Nguyễn Thiên Lăng vô tình đối với cô, hận anh gây tổn thương cho cô, hận anh nhục mạ cô. Cô cũng thử không oán hận, chỉ muốn thoát khỏi anh, bước sang cuộc sống hoàn toàn mới.
Nhưng mà người chứ không phải cỏ cây, làm sao có thể nói không hận là không hận ngay được.
Nỗi hận trong lòng cô, chỉ sợ là dù có qua bao nhiêu thời gian cũng không phai đi được.
Nguyễn Thiên Lăng liếc cô một cái, thấy thần sắc cô như có tâm sự nặng nề, còn tưởng rằng cô lưu luyến bà cô rời đi.
Anh mở miệng nói: "Tôi rất ít khi thấy bà cô thích một người, bà cô đối với cô rất tốt, khó trách cô lưu luyến như vậy."
Giang Vũ Phi cụp mắt, xoay chiếc vòng trên cổ tay, không muốn nói gì cả.
"Chiếc vòng tay này cô nên cất giữ cẩn thận một chút, bình thường đi ra ngoài đừng đeo, sẽ rất dễ dàng dẫn đến phiền toái." - Nguyễn Thiên Lăng lại nói.
"Không sai! Cô ta là vợ của Lăng, nhưng người Lăng yêu là con! Năm đó nếu không phải con bị bệnh, hiện tại vợ của Lăng sẽ là con! Mẹ, vốn dĩ con được gả cho Lăng, là cô ta cướp đi vị trí của con!"
Bà Nhan thấy cô ta như vậy, đã có chút tức giận.
"Nếu đã nghĩ như vậy, tại sao lúc trước lại quyết định làm như thế? Nếu con có thể để lộ một ít tin tức trước khi Nguyễn Thiên Lăng kết hôn, chắc chắn nó sẽ không lấy người phụ nữ khác."
Nhan Duyệt hơi cắn môi, cụp mắt u oán nói: "Lúc ấy cũng là tại con giận anh ấy, làm sao anh ấy có thể quên con rồi muốn lấy người phụ nữ khác! Khi đó chỉ cần nghĩ tới anh ấy muốn kết hôn với người khác, con liền rất hận anh ấy…"
Nhưng dù oán hận thế nào, cô ta vẫn không thể quên được anh, vẫn cứ luôn yêu anh.
Bây giờ cô ta đã biết hối hận rồi, cho nên cô ta nhất định phải đoạt lại, để anh một lần nữa hoàn toàn chỉ thuộc về một mình cô ta.
Bà cô ở chơi một tuần thì dự định lên đường về nhà.
Giang Vũ Phi rất lưu luyến bà cụ này. Chỉ trong thời gian một tuần ngắn ngủi, cô đã thích bà cô rồi. Cô cảm thấy bà cô rất thân thiết, rất hiền từ, giống như bà nội ruột của cô vậy.
Lúc bà cô rời đi, bà đã nắm tay cô dặn dò: “Về sau, nếu có việc gì không ai giúp được cháu, hãy gọi điện thoại cho bà. Bất kể là chuyện gì, bà đều làm chủ cho cháu!”
Giang Vũ Phi hơi đỏ mắt, bà cô đối với cô quá tốt. Cô cười gật đầu, nói nhất định sẽ không phụ tấm lòng yêu thương của bà cô.
Bà cô lại nắm chặt tay cô, thở dài nói: "Chuyện của cháu và Thiên Lăng bà cũng nhìn ra được một chút. Đứa nhỏ này, cháu cái gì cũng tốt chỉ là tâm tư quá nặng. Là phụ nữ ấy mà, phải đối tốt với chính mình một chút. Bớt oán trách, nhìn xem những việc tốt đẹp trên thế giới này nhiều vào. Tích lũy oán hận dưới đáy lòng lâu dài, cuối cùng sẽ hại người hại mình."
Giang Vũ Phi bỗng dưng kinh ngạc, sao bà cô có thể nhìn thấu tâm tư của cô?
Cặp mắt tinh anh của cụ già lóe lên, lại hiền từ cười nói: "Bà đi tạm biệt bọn họ, lần này đi, cũng không biết bao giờ mới lại có thể gặp mặt."
Sau khi đưa bà cô lên máy bay, mọi người cũng lên xe về nhà.
Trên đường trở về, cô dựa vào lưng ghế, cụp mắt nghĩ đến những lời bà cô đã nói. Chẳng lẽ sự oán hận của cô đã rõ ràng đến mức có thể làm cho người ta dễ dàng nhìn ra sao?
Nói thật là trước khi sống lại, cô chưa từng oán hận bất cứ chuyện gì. Tất cả mọi người đều nói cô là một tờ giấy trắng, đơn thuần đến mức gần như không có một tia tạp chất.
Nhưng mà sau khi sống lại, chuyện cô oán hận càng ngày càng nhiều.
Cô hận Nguyễn Thiên Lăng vô tình đối với cô, hận anh gây tổn thương cho cô, hận anh nhục mạ cô. Cô cũng thử không oán hận, chỉ muốn thoát khỏi anh, bước sang cuộc sống hoàn toàn mới.
Nhưng mà người chứ không phải cỏ cây, làm sao có thể nói không hận là không hận ngay được.
Nỗi hận trong lòng cô, chỉ sợ là dù có qua bao nhiêu thời gian cũng không phai đi được.
Nguyễn Thiên Lăng liếc cô một cái, thấy thần sắc cô như có tâm sự nặng nề, còn tưởng rằng cô lưu luyến bà cô rời đi.
Anh mở miệng nói: "Tôi rất ít khi thấy bà cô thích một người, bà cô đối với cô rất tốt, khó trách cô lưu luyến như vậy."
Giang Vũ Phi cụp mắt, xoay chiếc vòng trên cổ tay, không muốn nói gì cả.
"Chiếc vòng tay này cô nên cất giữ cẩn thận một chút, bình thường đi ra ngoài đừng đeo, sẽ rất dễ dàng dẫn đến phiền toái." - Nguyễn Thiên Lăng lại nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.