Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 470: Tâm trạng sa sút!
Phi Tử Nhất Tiếu
26/08/2018
Anh Lăng, chuyện của Hứa Mạn anh thật sự không thể thương lượng sao?” Đông Phương Dục hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào sofa, hai chân gác lên bàn, anh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Đông Phương Dục: “Hứa gia nhờ cậu xin hộ à?”
Đông Phương Dục cười hì hì nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ đến tìm em để xin xỏ. Anh Lăng, dù sao thì mấy người chúng ta đã cùng nhau lớn lên, anh cũng biết rõ tính tình của Hứa Mạn, rất dễ kích động mà làm sai, anh dạy dỗ cô ấy một chút là được, nếu thật sự để cô ấy bị tòa phán ngồi tù bảy, tám năm, vậy thì cả cuộc đời cô ấy đều bị hủy hoại rồi.”
“Xử cô ta bảy, tám năm là còn nhẹ.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói.
Đông Phương Dục hiểu rõ, nhìn từ thủ đoạn xử lý của Nguyễn Thiên Lăng từ trước tới nay, như thế này đúng là không có quá đáng. Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ cho ngồi tù đến hai mươi năm luôn ấy chứ. Chỉ để Hứa Mạn bị phán bảy, tám năm, so với hai mươi năm, là quá nhẹ rồi.
Thế nhưng đối với Hứa Mạn mà nói, bảy, tám năm lại là một hình phạt rất nặng nề. Bảy, tám năm sau ra tù, cô ta đã thành gái già, thời kỳ hoàng kim của đời người con gái thì cô ta đều ở trong tù, như vậy không phải là hủy hoại cả cuộc đời Hứa Mạn sao?
Đông Phương Dục phát hiện, nhìn bề ngoài Nguyễn Thiên Lăng đang đối xử rất nhân từ với Hứa Mạn, nhưng thực ra tâm tư rất đen tối. Để Hứa Mạn bảy, tám năm sau mới ra tù, lúc đó đã hơn ba mươi tuổi, đó không phải là một sự trừng phạt nhân từ với cô ta, mà là một cách trừng phạt biến tướng mà thôi.
Hứa Mạn là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, lòng tự trọng rất cao. Lúc cô ta ra tù là hơn ba mươi tuổi, cô ta vẫn còn trẻ, chưa đến nỗi già, vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ, nhưng cô ta không trẻ lại được nữa, hoàn toàn không thể bằng người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi. Sau đó Hứa Mạn sẽ rơi vào thế rất khó xử, nói cô ta trẻ à, cô ta đã hơn ba mươi rồi, còn nếu nói cô ta già, cô mới hơn ba mươi mà thôi.
Hơn nữa cũng không thể gả cho gia đình tốt, không chỉ bởi tuổi tác của cô ta, mà còn vấn đề cô ta đã từng ngồi tù. Dù cô ta có tiếp tục là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng không thể tìm được một người đàn ông tốt muốn cưới. Quá kém cỏi, cô ta sẽ không để ý, nếu vì việc chọn chồng mà mất vài năm thì càng bi kịch, tuổi càng lớn thì càng nóng lòng muốn lấy chồng, lại rất dễ mắc sai lầm nữa. Cho nên cô ta sẽ cao không được mà thấp cũng không xong, như vậy thực sự rất giày vò người khác.
Anh nói anh giam cô ta hai, ba năm thử xem, cô ta ra ngoài vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn hai mươi tuổi. Hoặc anh giam cô ta hai mươi năm, cô ta ra ngoài thì đã già rồi, có thể không phải lo lắng về việc lập gia đình. Nhưng anh lại cứ muốn giam cô ta bảy, tám năm, không nhiều cũng không ít, như vậy không phải cố ý giày vò người khác thì là gì.
Đông Phương Dục thầm nghĩ, anh ta và Hứa Mạn dù gì cũng có chút tình cảm, không thể nào cứ trơ mắt nhìn cả cuộc đời cô ta bị hủy hoại.
“Anh Lăng, thực sự không thể nể mặt em mà tha cho Hứa Mạn sao? Cứ giam cô ấy một, hai năm cũng được, bảy, tám năm thì nặng quá.”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu không biết cô ta phạm tội gì à?”
“Em biết chứ, không phải là cô ấy thuê sát thủ, suýt nữa thì hại chết Giang Vũ Phi sao.”
“Lúc ấy Vũ Phi đang mang thai con của tôi.”
Câu nói này của Nguyễn Thiên Lăng đã chặn họng Đông Phương Dục. Phải rồi, Hứa Mạn thực sự đã dẫm phải bom rồi, con của anh Lăng suýt chút nữa thì bị cô ta hại chết, tội danh nghiêm trọng như vậy, anh không có cách nào giúp cô ta được.
“Con bé đó thực sự ngốc nghếch quá mà, sao có thể làm ra chững chuyện như vậy chứ, đáng đời!” Đông Phương Dục thở dài lắc đầu.
Nguyễn Thiên Lăng đã uống cạn rượu trong chai, tiếp tục cầm chai khác uống.
“Anh Lăng, anh uống ít thôi, rượu này nặng lắm đó.”
“Lát nữa cậu có trách nhiệm đưa tôi về.” Nói xong Nguyễn Thiên Lăng lại tiếp tục uống.
Nguyễn Thiên Lăng lười biếng dựa vào sofa, hai chân gác lên bàn, anh mắt lạnh nhạt liếc nhìn Đông Phương Dục: “Hứa gia nhờ cậu xin hộ à?”
Đông Phương Dục cười hì hì nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ đến tìm em để xin xỏ. Anh Lăng, dù sao thì mấy người chúng ta đã cùng nhau lớn lên, anh cũng biết rõ tính tình của Hứa Mạn, rất dễ kích động mà làm sai, anh dạy dỗ cô ấy một chút là được, nếu thật sự để cô ấy bị tòa phán ngồi tù bảy, tám năm, vậy thì cả cuộc đời cô ấy đều bị hủy hoại rồi.”
“Xử cô ta bảy, tám năm là còn nhẹ.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng nói.
Đông Phương Dục hiểu rõ, nhìn từ thủ đoạn xử lý của Nguyễn Thiên Lăng từ trước tới nay, như thế này đúng là không có quá đáng. Nếu là người khác, có lẽ anh sẽ cho ngồi tù đến hai mươi năm luôn ấy chứ. Chỉ để Hứa Mạn bị phán bảy, tám năm, so với hai mươi năm, là quá nhẹ rồi.
Thế nhưng đối với Hứa Mạn mà nói, bảy, tám năm lại là một hình phạt rất nặng nề. Bảy, tám năm sau ra tù, cô ta đã thành gái già, thời kỳ hoàng kim của đời người con gái thì cô ta đều ở trong tù, như vậy không phải là hủy hoại cả cuộc đời Hứa Mạn sao?
Đông Phương Dục phát hiện, nhìn bề ngoài Nguyễn Thiên Lăng đang đối xử rất nhân từ với Hứa Mạn, nhưng thực ra tâm tư rất đen tối. Để Hứa Mạn bảy, tám năm sau mới ra tù, lúc đó đã hơn ba mươi tuổi, đó không phải là một sự trừng phạt nhân từ với cô ta, mà là một cách trừng phạt biến tướng mà thôi.
Hứa Mạn là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, lòng tự trọng rất cao. Lúc cô ta ra tù là hơn ba mươi tuổi, cô ta vẫn còn trẻ, chưa đến nỗi già, vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ, nhưng cô ta không trẻ lại được nữa, hoàn toàn không thể bằng người phụ nữ mới hơn hai mươi tuổi. Sau đó Hứa Mạn sẽ rơi vào thế rất khó xử, nói cô ta trẻ à, cô ta đã hơn ba mươi rồi, còn nếu nói cô ta già, cô mới hơn ba mươi mà thôi.
Hơn nữa cũng không thể gả cho gia đình tốt, không chỉ bởi tuổi tác của cô ta, mà còn vấn đề cô ta đã từng ngồi tù. Dù cô ta có tiếp tục là thiên kim tiểu thư, nhưng cũng không thể tìm được một người đàn ông tốt muốn cưới. Quá kém cỏi, cô ta sẽ không để ý, nếu vì việc chọn chồng mà mất vài năm thì càng bi kịch, tuổi càng lớn thì càng nóng lòng muốn lấy chồng, lại rất dễ mắc sai lầm nữa. Cho nên cô ta sẽ cao không được mà thấp cũng không xong, như vậy thực sự rất giày vò người khác.
Anh nói anh giam cô ta hai, ba năm thử xem, cô ta ra ngoài vẫn trẻ trung xinh đẹp hơn hai mươi tuổi. Hoặc anh giam cô ta hai mươi năm, cô ta ra ngoài thì đã già rồi, có thể không phải lo lắng về việc lập gia đình. Nhưng anh lại cứ muốn giam cô ta bảy, tám năm, không nhiều cũng không ít, như vậy không phải cố ý giày vò người khác thì là gì.
Đông Phương Dục thầm nghĩ, anh ta và Hứa Mạn dù gì cũng có chút tình cảm, không thể nào cứ trơ mắt nhìn cả cuộc đời cô ta bị hủy hoại.
“Anh Lăng, thực sự không thể nể mặt em mà tha cho Hứa Mạn sao? Cứ giam cô ấy một, hai năm cũng được, bảy, tám năm thì nặng quá.”
Nguyễn Thiên Lăng lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Cậu không biết cô ta phạm tội gì à?”
“Em biết chứ, không phải là cô ấy thuê sát thủ, suýt nữa thì hại chết Giang Vũ Phi sao.”
“Lúc ấy Vũ Phi đang mang thai con của tôi.”
Câu nói này của Nguyễn Thiên Lăng đã chặn họng Đông Phương Dục. Phải rồi, Hứa Mạn thực sự đã dẫm phải bom rồi, con của anh Lăng suýt chút nữa thì bị cô ta hại chết, tội danh nghiêm trọng như vậy, anh không có cách nào giúp cô ta được.
“Con bé đó thực sự ngốc nghếch quá mà, sao có thể làm ra chững chuyện như vậy chứ, đáng đời!” Đông Phương Dục thở dài lắc đầu.
Nguyễn Thiên Lăng đã uống cạn rượu trong chai, tiếp tục cầm chai khác uống.
“Anh Lăng, anh uống ít thôi, rượu này nặng lắm đó.”
“Lát nữa cậu có trách nhiệm đưa tôi về.” Nói xong Nguyễn Thiên Lăng lại tiếp tục uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.