Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 800: Thân phận của mẹ em không đơn giản
Phi Tử Nhất Tiếu
25/10/2018
Cô nói với anh như vậy, là thực sự hy vọng anh có thể xử lý tốt tất cả phiền muộn, bởi vì cô rất lo lắng sau hôn lễ, anh sẽ không có tâm tư
làm việc…
Biểu cảm của Nguyễn Thiên Lăng nhu hòa, anh kéo người cô lại, hôn lên trán cô.
“Nếu như đây là yêu cầu của em, thì anh đồng ý với em.” Anh cong môi cười dịu dàng, Giang Vũ Phi cũng thở phào một hơi.
Cứ như vậy, Nguyễn Thiên Lăng lái xe đưa cô đi spa, sau đó anh lại lái xe đến công ty tiếp tục đi làm.
Giang Vũ Phi đi vào trong thẩm mỹ viện rồi lại đi ra rất nhanh.
…
Trong một quán cà phê trang nhã, đang phát nhạc vô cùng thư giãn, Giang Vũ Phi ngồi trong một góc, đeo một cái kính râm gọng trắng, rộng trên sống mũi.
Tiêu Lang đi về phía cô, ngồi xuống đối diện cô. Anh cầm menu, chọn một cốc cà phê, đợi sau khi nhân viên phục vụ mang cà phê ra, anh mới mở miệng nói chuyện.
“Có chứng thực được gì không?”
Giang Vũ Phi gật đầu: “Anh có ảnh chụp của Tiêu Trạch Tín không, tôi muốn xem một chút xem ông ta trông như thế nào?”
“Có.” Tiêu Lang lấy từ trong áo lót âu phục ra một bức ảnh cũ, mới được rửa, đưa cho cô.
Giang Vũ Phi khẩn trương nhận lấy, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trong tấm ảnh, hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Chính là ông ấy…
Người đàn ông cô nhìn thấy trong ngăn kéo của Nguyễn An Quốc, giống người này như đúc.
“Vũ Phi, em nhìn kỹ đi, các nét trên mặt bọn họ có rất nhiều nét tương đồng, có phải không?” Tiêu Lang cười nói với cô.
Giang Vũ Phi gỡ kính râm xuống, nhìn kỹ các đường nét của Tiêu Trạch Tín. Thực sự có rất nhiều điểm tương đồng…
Cho dù tướng mạo không giống, cô cũng sẽ không hoài nghi ông là ba ruột của cô. Bởi vì lần đầu tiên cô nhìn thấy ông, cũng có cảm giác rất thân thiết, rất quen thuộc. Nếu như không phải là người thân, làm sao lại có loại cảm giác tâm linh này…
“Tấm ảnh này có thể cho tôi không?” Giang Vũ Phi ngước mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Không thành vấn đề, em lấy đi.”
“Không biết trong tay anh có ảnh chụp mẹ tôi không?”
Tiêu Lang ngưng trọng lắc đầu: “Không có… Nói thật, anh đã tìm kiếm khắp nơi ảnh mẹ em, nhưng không tìm thấy gì, mà ngay cả môt chút tin tức về bà cũng không điều tra được…”
“Tại sao lại như vậy?” Giang Vũ Phi nghi hoặc nhíu mày.
“Anh cũng không biết. Có điều, anh điều tra ra, người duy nhất quen biết mẹ em là Giang Lân, đáng tiếc Giang Lân đã chết, manh mối cũng đứt đoạn. Vũ Phi, anh nghi ngờ thân phận mẹ em không đơn giản, nếu không tư liệu về bà không thể bị tiêu hủy toàn bộ như vậy…”
Mẹ cô, thần bí như vậy sao?
Giang Vũ Phi trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Anh có biết tên bà là gì không?”
Tiêu Lang nói: “Theo như ba anh nói, bà hình như tên là Cung Cẩn Nguyệt, nhưng tên này là giả.”
“Giả?”
“Đúng.”
Giang Vũ Phi càng tỏ ra hiếu kỳ, rốt cuộc mẹ cô là người như thế nào?
Tiêu Lang liếc nhìn cô một cái, phá vỡ sự trầm tư của cô: “Vũ Phi, hiện giờ em cũng đã chứng thực được ba em và Nguyễn An Quốc có quan hệ, vậy em vẫn sẽ lấy Nguyễn Thiên Lăng sao?”
Giang Vũ Phi liền giật mình, cô bưng cà phê lên, uống một ngụm. Vị cà phê đắng, tựa như tâm trạng hiện giờ của cô…
Ánh mắt Tiêu Lang thâm thúy nhìn cô chằm chằm, chờ cô trả lời.
Giang Vũ Phi đặt cà phê xuống, thản nhiên nói: “Tôi sẽ hỏi rõ ràng năm đó lão gia có ân oán gì với Tiêu Trạch Tín… Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
Cô vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên Tiêu Lang trầm giọng nói: “Em cho rằng anh lừa em sao?”
“…”
“Em muốn đi chứng thực rõ ràng, nếu bọn họ không có ân oán gì, em sẽ đồng ý lấy Nguyễn Thiên Lăng, đúng không?”
Biểu cảm của Nguyễn Thiên Lăng nhu hòa, anh kéo người cô lại, hôn lên trán cô.
“Nếu như đây là yêu cầu của em, thì anh đồng ý với em.” Anh cong môi cười dịu dàng, Giang Vũ Phi cũng thở phào một hơi.
Cứ như vậy, Nguyễn Thiên Lăng lái xe đưa cô đi spa, sau đó anh lại lái xe đến công ty tiếp tục đi làm.
Giang Vũ Phi đi vào trong thẩm mỹ viện rồi lại đi ra rất nhanh.
…
Trong một quán cà phê trang nhã, đang phát nhạc vô cùng thư giãn, Giang Vũ Phi ngồi trong một góc, đeo một cái kính râm gọng trắng, rộng trên sống mũi.
Tiêu Lang đi về phía cô, ngồi xuống đối diện cô. Anh cầm menu, chọn một cốc cà phê, đợi sau khi nhân viên phục vụ mang cà phê ra, anh mới mở miệng nói chuyện.
“Có chứng thực được gì không?”
Giang Vũ Phi gật đầu: “Anh có ảnh chụp của Tiêu Trạch Tín không, tôi muốn xem một chút xem ông ta trông như thế nào?”
“Có.” Tiêu Lang lấy từ trong áo lót âu phục ra một bức ảnh cũ, mới được rửa, đưa cho cô.
Giang Vũ Phi khẩn trương nhận lấy, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trong tấm ảnh, hốc mắt cô bỗng nhiên đỏ lên.
Chính là ông ấy…
Người đàn ông cô nhìn thấy trong ngăn kéo của Nguyễn An Quốc, giống người này như đúc.
“Vũ Phi, em nhìn kỹ đi, các nét trên mặt bọn họ có rất nhiều nét tương đồng, có phải không?” Tiêu Lang cười nói với cô.
Giang Vũ Phi gỡ kính râm xuống, nhìn kỹ các đường nét của Tiêu Trạch Tín. Thực sự có rất nhiều điểm tương đồng…
Cho dù tướng mạo không giống, cô cũng sẽ không hoài nghi ông là ba ruột của cô. Bởi vì lần đầu tiên cô nhìn thấy ông, cũng có cảm giác rất thân thiết, rất quen thuộc. Nếu như không phải là người thân, làm sao lại có loại cảm giác tâm linh này…
“Tấm ảnh này có thể cho tôi không?” Giang Vũ Phi ngước mắt, nhẹ giọng hỏi.
“Không thành vấn đề, em lấy đi.”
“Không biết trong tay anh có ảnh chụp mẹ tôi không?”
Tiêu Lang ngưng trọng lắc đầu: “Không có… Nói thật, anh đã tìm kiếm khắp nơi ảnh mẹ em, nhưng không tìm thấy gì, mà ngay cả môt chút tin tức về bà cũng không điều tra được…”
“Tại sao lại như vậy?” Giang Vũ Phi nghi hoặc nhíu mày.
“Anh cũng không biết. Có điều, anh điều tra ra, người duy nhất quen biết mẹ em là Giang Lân, đáng tiếc Giang Lân đã chết, manh mối cũng đứt đoạn. Vũ Phi, anh nghi ngờ thân phận mẹ em không đơn giản, nếu không tư liệu về bà không thể bị tiêu hủy toàn bộ như vậy…”
Mẹ cô, thần bí như vậy sao?
Giang Vũ Phi trầm tư trong chốc lát, lại hỏi: “Anh có biết tên bà là gì không?”
Tiêu Lang nói: “Theo như ba anh nói, bà hình như tên là Cung Cẩn Nguyệt, nhưng tên này là giả.”
“Giả?”
“Đúng.”
Giang Vũ Phi càng tỏ ra hiếu kỳ, rốt cuộc mẹ cô là người như thế nào?
Tiêu Lang liếc nhìn cô một cái, phá vỡ sự trầm tư của cô: “Vũ Phi, hiện giờ em cũng đã chứng thực được ba em và Nguyễn An Quốc có quan hệ, vậy em vẫn sẽ lấy Nguyễn Thiên Lăng sao?”
Giang Vũ Phi liền giật mình, cô bưng cà phê lên, uống một ngụm. Vị cà phê đắng, tựa như tâm trạng hiện giờ của cô…
Ánh mắt Tiêu Lang thâm thúy nhìn cô chằm chằm, chờ cô trả lời.
Giang Vũ Phi đặt cà phê xuống, thản nhiên nói: “Tôi sẽ hỏi rõ ràng năm đó lão gia có ân oán gì với Tiêu Trạch Tín… Cũng không còn sớm nữa, tôi đi trước đây.”
Cô vừa muốn đứng lên, bỗng nhiên Tiêu Lang trầm giọng nói: “Em cho rằng anh lừa em sao?”
“…”
“Em muốn đi chứng thực rõ ràng, nếu bọn họ không có ân oán gì, em sẽ đồng ý lấy Nguyễn Thiên Lăng, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.