Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu
Chương 120: Thiếu phu nhân, tôi biết cô tủi thân
Phi Tử Nhất Tiếu
16/06/2018
“Thím Lý, tôi không thể nhịn được!” - Giang Vũ Phi chẳng chút do dự từ chối bà.
Cô chịu đựng Nguyễn Thiên Lăng như thế đã quá đủ rồi, cô không bao giờ muốn sống một cuộc đời ăn nói khép nép như vậy nữa.
Anh muốn đối với cô như thế nào cũng được, cô không quan tâm.
Dù sao đi nữa, kêu cô ngoan ngoãn nghe lời anh, đó là chuyện không thể.
Thím Lý thở dài nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết cô uất ức! Nhưng mà, chuyện này còn có cách nào nữa. Tôi cũng biết, nếu cô nhất quyết muốn ra ngoài, chúng tôi cũng không dám ngăn cô lại. Nhưng chúng tôi đều là người làm công ở Nguyễn gia mười mấy năm, nếu như rời khỏi Nguyễn gia, chúng tôi sẽ đi đâu kiếm sống đây?”
Ánh mắt Giang Vũ Phi khẽ động, cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào thím Lý nói: “Thím muốn dùng cách này uy hiếp tôi sao?”
“Tôi không có ý nghĩ đó!” - Thím Lý khúm núm tránh người sang, cung kính nói với cô: “Thiếu phu nhân, cô muốn ra ngoài cũng được nhưng phải đi nhanh về nhanh, đừng để thiếu gia biết việc này.”
Giang Vũ Phi còn tưởng rằng thím Lý sẽ sống chết ngăn cản cô cho bằng được, nhưng không ngờ bà lại nói như vậy.
Lòng cô không khỏi có chút cảm động, đồng thời cũng mềm lòng.
“Được, tôi sẽ nhanh chóng trở về!” - Cô vẫn đi ra ngoài, cô vốn định sau khi rời đi liền đi tìm ông nội. Có ông ở đây, Nguyễn Thiên Lăng sẽ không dám làm gì cô.
Thế nhưng cô đã đổi ý.
Ông nội đã nhiều tuổi, cô không thể lấy những chuyện này làm khổ ông nữa. Nếu như sức khỏe của ông vì chuyện của cô mà xấu đi, cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho mình được.
Giang Vũ Phi cảm kích tấm lòng tốt của thím Lý, ra ngoài mua một hộp thuốc tránh thai và lọ thuốc trị vết thương, sau đó lập tức trở về.
Cô biết rõ tính khí của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh bảo thím Lý trông chừng cô, thím Lý nhất định phải trông chừng cô. Nếu như làm trái ý, chắc chắn anh sẽ trừng phạt bọn họ.
Họ chẳng qua chỉ là người làm công ăn lương, cô không cần phải làm khó họ.
Thấy cô về đến biệt thự, thím Lý đang lo lắng sốt ruột liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Cô muốn ăn cơm không? ” - Bà hỏi cô.
Hôm nay cô chẳng ăn uống gì mấy, nhưng cô không muốn ăn vì không nuốt nổi. Nhưng nếu không ăn sẽ không có sức.
“Được! Đi ăn cơm.”
Miễn cưỡng ăn một chén, cô liền lên lầu nghỉ ngơi. Nguyễn Thiên Lăng bắt cô ở đây, cô liền ở đây, cô cũng không muốn lại chuốc khổ vào thân.
Tối muộn, Giang Vũ Phi tắm rửa, bôi thuốc lên vết thương xong liền nằm xuống ngủ thật say. Đang lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên người cô, làm cô không thở nổi.
Trong tiềm thức, cô luôn đề phòng Nguyễn Thiên Lăng.
Cho nên ngay khi cảm thấy không thoải mái, cô liền mở to mắt, quả nhiên chạm phải ánh mắt của anh.
“Tỉnh rồi à, tỉnh rồi thì tốt.” Người đàn ông một tay đặt lên eo cô, tay còn lại vịn cằm của cô, đưa môi xuống hôn cô.
Giang Vũ Phi hơi ngơ ngác một chút rồi vùng vẫy.
Cô không biết hôm nay anh bị làm sao mà lại đụng vào mình nữa. Lẽ nào, trong khoảng thời gian này anh thật sự không làm chuyện ấy với Nhan Duyệt sao? Cho nên mới tìm cô để thỏa mãn nhu cầu?
Nhưng mà không phải anh rất chán ghét cô, khinh thường cô sao?
Nhan Duyệt cũng đã trở lại, sao anh lại đối với cô như vậy?
Ban ngày thì có thể nói là anh trừng phạt cô.
Vậy bây giờ là gì?
Cô chịu đựng Nguyễn Thiên Lăng như thế đã quá đủ rồi, cô không bao giờ muốn sống một cuộc đời ăn nói khép nép như vậy nữa.
Anh muốn đối với cô như thế nào cũng được, cô không quan tâm.
Dù sao đi nữa, kêu cô ngoan ngoãn nghe lời anh, đó là chuyện không thể.
Thím Lý thở dài nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết cô uất ức! Nhưng mà, chuyện này còn có cách nào nữa. Tôi cũng biết, nếu cô nhất quyết muốn ra ngoài, chúng tôi cũng không dám ngăn cô lại. Nhưng chúng tôi đều là người làm công ở Nguyễn gia mười mấy năm, nếu như rời khỏi Nguyễn gia, chúng tôi sẽ đi đâu kiếm sống đây?”
Ánh mắt Giang Vũ Phi khẽ động, cô hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào thím Lý nói: “Thím muốn dùng cách này uy hiếp tôi sao?”
“Tôi không có ý nghĩ đó!” - Thím Lý khúm núm tránh người sang, cung kính nói với cô: “Thiếu phu nhân, cô muốn ra ngoài cũng được nhưng phải đi nhanh về nhanh, đừng để thiếu gia biết việc này.”
Giang Vũ Phi còn tưởng rằng thím Lý sẽ sống chết ngăn cản cô cho bằng được, nhưng không ngờ bà lại nói như vậy.
Lòng cô không khỏi có chút cảm động, đồng thời cũng mềm lòng.
“Được, tôi sẽ nhanh chóng trở về!” - Cô vẫn đi ra ngoài, cô vốn định sau khi rời đi liền đi tìm ông nội. Có ông ở đây, Nguyễn Thiên Lăng sẽ không dám làm gì cô.
Thế nhưng cô đã đổi ý.
Ông nội đã nhiều tuổi, cô không thể lấy những chuyện này làm khổ ông nữa. Nếu như sức khỏe của ông vì chuyện của cô mà xấu đi, cả đời này cô sẽ không thể tha thứ cho mình được.
Giang Vũ Phi cảm kích tấm lòng tốt của thím Lý, ra ngoài mua một hộp thuốc tránh thai và lọ thuốc trị vết thương, sau đó lập tức trở về.
Cô biết rõ tính khí của Nguyễn Thiên Lăng.
Anh bảo thím Lý trông chừng cô, thím Lý nhất định phải trông chừng cô. Nếu như làm trái ý, chắc chắn anh sẽ trừng phạt bọn họ.
Họ chẳng qua chỉ là người làm công ăn lương, cô không cần phải làm khó họ.
Thấy cô về đến biệt thự, thím Lý đang lo lắng sốt ruột liền thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Cô muốn ăn cơm không? ” - Bà hỏi cô.
Hôm nay cô chẳng ăn uống gì mấy, nhưng cô không muốn ăn vì không nuốt nổi. Nhưng nếu không ăn sẽ không có sức.
“Được! Đi ăn cơm.”
Miễn cưỡng ăn một chén, cô liền lên lầu nghỉ ngơi. Nguyễn Thiên Lăng bắt cô ở đây, cô liền ở đây, cô cũng không muốn lại chuốc khổ vào thân.
Tối muộn, Giang Vũ Phi tắm rửa, bôi thuốc lên vết thương xong liền nằm xuống ngủ thật say. Đang lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên người cô, làm cô không thở nổi.
Trong tiềm thức, cô luôn đề phòng Nguyễn Thiên Lăng.
Cho nên ngay khi cảm thấy không thoải mái, cô liền mở to mắt, quả nhiên chạm phải ánh mắt của anh.
“Tỉnh rồi à, tỉnh rồi thì tốt.” Người đàn ông một tay đặt lên eo cô, tay còn lại vịn cằm của cô, đưa môi xuống hôn cô.
Giang Vũ Phi hơi ngơ ngác một chút rồi vùng vẫy.
Cô không biết hôm nay anh bị làm sao mà lại đụng vào mình nữa. Lẽ nào, trong khoảng thời gian này anh thật sự không làm chuyện ấy với Nhan Duyệt sao? Cho nên mới tìm cô để thỏa mãn nhu cầu?
Nhưng mà không phải anh rất chán ghét cô, khinh thường cô sao?
Nhan Duyệt cũng đã trở lại, sao anh lại đối với cô như vậy?
Ban ngày thì có thể nói là anh trừng phạt cô.
Vậy bây giờ là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.