Chương 125
Lục Dược
10/10/2018
Nên biết rằng, vì
bệnh tình của Sở Hoài Xuyên, Trưởng Công Chúa đã truy tìm gần hết thầy
thuốc trên cả Đại Liêu, vậy mà hôm nay Lưu Minh Thứ lại giễu cợt mấy đại phu chẩn bệnh cho Sở Hoài Xuyên đều là lang băm. Nếu để mấy lão gia hỏa Thái Y Viện nghe được, không chừng người nào cũng sẽ giận đến rung râu.
Trong lòng Sở Hoài Xuyên kích động, hắn cảm thấy trái tim mình rung lên mãnh liệt, đôi môi hắn mấp máy, nhất thời không thốt được nên lời. Trước mắt lại mơ hồ hiện lên nụ cười rực rỡ của Lục Giai Bồ.
"Lời này của Lưu tiên sinh là có ý gì?" Giọng nói của Trưởng Công Chúa cũng mang theo run rẩy.
Cho dù bà đã trù bị được tất cả mọi chuyện sau khi Sở Hoài Xuyên chết, nhưng bà vẫn hy vọng Sở Hoài Xuyên có thể sống! Dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt của bà, dù sao cũng là đứa trẻ một tay bà nuôi nấng!
Trong lòng Lục Vô Nghiên cảm thấy không phải khiếp sợ bình thường. Hắn luôn có biểu hiện ngoài mặt thật sự ghét bỏ Sở Hoài Xuyên từ khi còn bé, lúc nào cũng đi theo phía sau hắn khóc lóc. Năm đó chuyện hắn bị đưa đến Kinh Quốc, cho dù hắn cam tình nguyện thay Sở Hoài Xuyên cản một kiếp, nhưng sau khi hắn trải qua nhiều hành hạ như vậy, khó tránh khỏi những suy nghĩ phức tạp khi đối mặt với Sở Hoài Xuyên.
Nhưng cho dù hắn luôn miệng nói không để ý như thế nào đi nữa, thì trong lòng hắn cũng rất quan tâm Sở Hoài Xuyên. Bởi vì Sở Hoài Xuyên là người thân của hắn.
Trong lòng Diệp Tiêu cũng vui mừng, cảm nhận được Sở Hoài Xuyên, Lục Vô Nghiên và Trưởng Công Chúa bán tín bán nghi, là người quen biết cũ với Lưu Minh Thứ, ông liền nói: "Lưu mù. . . . . . Lưu tiên sinh đã nói như vậy nhất định là có hi vọng!"
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Lưu Minh Thứ phân phó thị nữ lấy giấy bút, bắt đầu kê đơn thuốc. Nhìn hành động này của hắn, Trưởng Công Chúa và Sở Hoài Xuyên đưa mắt nhìn nhau, nói cho cùng . . . . . hắn là người mù.
Trước đó ở Nhập Lâu, Lục Vô Nghiên đã nhìn thấy Lưu Minh Thứ viết chữ, cho nên cũng không bất ngờ lắm.
Lưu Minh Thứ viết rất nhanh, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không giống với một người mù. Đám thị nữ trong phòng Trưởng Công Chúa và Sở Hoài Xuyên cũng trố mắt kinh ngạc.
Lưu Minh Thứ viết thật lâu.
Đừng nhìn hắn nói năng nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng khi ra đơn thuốc, lại hết sức cẩn thận. Bởi vì đôi mắt hắn mù, chữ viết của hắn cũng to hơn một chút, cho nên hắn kê đơn thuốc dài đến gần mười tờ.
Trong phòng hết sức an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bàn tay đang viết chữ của Lưu Minh Thứ.
Trưởng Công Chúa không biến sắc nháy mắt ra hiệu cho Nhập Y ở sau lưng. Nhập Y sáng tỏ, liền tiến lên hai bước, lặng lẽ đến gần xem Lưu Minh Thứ kê đơn thuốc.
Trưởng Công Chúa có tính đa nghi trời sinh, cho dù có sự bảo đảm của Diệp Tiêu, bà cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Lưu Minh Thứ, đơn thuốc hắn kê ra dĩ nhiên phải được người của bà tra xét qua.
Viết xong chữ cuối cùng, Lưu Minh Thứ đặt bút xuống nói: "Dược liệu, cách nấu, số lần dùng và liều lượng đều có viết, y theo phương thuốc này uống ba tháng, sau ba tháng, đổi phương thuốc khác kết hợp với châm cứu."
Lưu Minh Thứ quả thật rất ít chữa bệnh cho người khác, nhưng một khi hắn đã quyết định tiếp nhận, nhất định vô cùng nghiêm túc.
Hắn nói vân đạm phong khinh, giống như bệnh nhân ngồi đối diện bất quá chỉ mắc phải phong hàn mà thôi.
Trưởng Công Chúa cân nhắc từng từ ngữ, rồi mới nói: "Không phải Bổn cung không tin Lưu tiên sinh, chỉ là. . . . . . Từ nhỏ thân thể của nó đã suy nhược, những năm qua, Bổn cung đã mời không ít danh y tới chẩn bệnh cho nó, nhưng kết quả. . . . . ."
Lưu Minh Thứ chỉ tùy ý trả lời Trưởng Công Chúa một câu "Tin hay không thì tùy".
Nhất thời giằng co.
"Đa tạ Lưu tiên sinh." Sở Hoài Xuyên hít một hơi thật sâu, trong mắt dâng đầy sức sống.
Hắn tin.
Đối với Sở Hoài Xuyên mà nói, hắn đã sớm không còn hy vọng gì, nhưng vào giờ khắc này, có một người nói cho hắn biết hắn còn có thể sống nữa! Trong lòng hắn có thể nào không kích động?
Mặc kệ hắn có thể sống thật hay không, nhưng hắn thật sự đã nhìn thấy hi vọng. Hắn chưa bao giờ có khát vọng sống như hôm nay.
Hắn vừa nghĩ tới đôi mắt đỏ hoe của Lục Giai Bồ, liền không nỡ ra đi, hắn bắt đầu quyến luyến sự sống, quyến luyến mỗi giờ mỗi khắc được ở cùng với nàng, hận không thể sống thật lâu. . . . . .
Bàn tay khoác lên tay vịn của Sở Hoài Xuyên không khỏi nắm chặt, hiện tại hắn đặc biệt muốn lập tức hồi cung, đặc biệt muốn được lập tức nhìn thấy Lục Giai Bồ, sau đó ôm nàng, từ từ siết thật chặt.
Trưởng Công Chúa vốn định giữ lại phương thuốc của Lưu Minh Thứ, nhưng Lưu Minh Thứ hiển nhiên không có ý định trông coi bệnh nhân Sở Hoài Xuyên. Ngày đó liền trở về Nhập Lâu cùng với Lục Vô Nghiên, hơn nữa còn lôi kéo Diệp Tiêu đi cùng.
Trong lòng Tưởng Công Chúa đối với phương thuốc của Lưu Minh Thứ vẫn tồn tại nghi ngờ, định sai tất cả thái y trong Thái Y Viện nhìn qua một phen, nhìn thử xem có chỗ nào không đúng hay không. Nhưng Sở Hoài Xuyên lại ngăn bà lại, phân phó hạ nhân chiếu theo phương thuốc mà sắc là được.
Hắn cười cười nói: "Hoàng tỷ, đệ vốn cũng chỉ còn sống hơn một tháng, hắn có thể hại được gì đệ đây?"
Trưởng Công Chúa ngẩn người, không cho mời người của Thái Y Viện nữa. Bà vỗ vỗ vai Sở hoài Xuyên. "Đúng vậy, nếu đám lang băm Thái Y Viện kia dùng được, thì Xuyên Nhi của Bổn cung cũng không cần phải chịu nhiều khổ cực như vậy."
Trưởng Công Chúa nói đến hai chữ "lang băm" thì không khỏi nở nụ cười. Dám gọi toàn bộ thái y cùng với tất cả danh y trên Đại Liêu này là "lang băm", Lưu Minh Thứ hắn là người đầu tiên.
Ngay đêm đó, Lục Vô Nghiên trở lại phủ Ôn Quốc Công kể cho Phương Cẩn Chi nghe chuyện hôm nay Lưu Minh Thứ chẩn mạch cho Sở Hoài Xuyên, trong lòng Phương Cẩn Chi cũng vô cùng vui mừng.
Sắp đến Tiết Trùng Dương, ban ngày nàng phải bận rộn chuyện hậu trạch phủ Ôn Quốc Công, còn muốn đến Nhập Lâu thăm Phương Tông Khác, chỉ có buổi tối mới có thể dành ra chút thời gian thêu hà bao -- cái hà bao thêu cho Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên không khỏi đau lòng giục nàng đi ngủ sớm: "Được rồi, đừng thêu vào buổi tối, hại mắt. Thêu hà bao cho người khác xong là được rồi, của ta không vội."
"Thêu gần xong rồi! Chàng ngủ trước đi!" Phương Cẩn Chi đẩy Lục Vô Nghiên ra khỏi phòng thêu.
Nàng còn không hiểu Lục Vô Nghiên sao? Nếu đến ngày Trùng Dương, hà bao nàng làm cho người khác đều xong, chỉ còn có cái của hắn, sao hắn có thể không nổi giận?
Phương Cẩn Chi vừa thêu cái hà bao trong tay vừa le lưỡi một cái. Lục Vô Nghiên nói lúc nàng ở trước mặt hắn thỉnh thoảng sẽ giống như một đứa trẻ. Nhưng còn hắn? Ở trước mặt nàng không phải thường có tính trẻ con hay sao. . . . . .
Diệp Tiêu đi theo Lưu Minh Thứ trở về Nhập Lâu dĩ nhiên là vì Phương Tông Khác.
Ngay đêm đó, ba người ngồi quây quần một chỗ.
"Tông Khác, ngươi đừng uống rượu. Nhìn ta và Lưu mù uống rượu là được." Diệp Tiêu lắc lắc ly rượu trong tay.
Phương Tông Khác tự rót một ly rượu, im lặng uống cạn.
Diệp Tiêu nhìn hắn, lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Cũng thật kỳ quái, cái người một lòng tìm chết như ngươi, lại còn có thể sống đến hiện tại."
"Ta tìm chết bao giờ?" Phương Tông Khác cau mày, hiển nhiên là không thích nghe.
Diệp Tiêu cười khổ, lại hỏi Lưu Minh Thứ: "Không ngờ lại có thể nhìn thấy ngươi ở đây, Vô Nghiên mời ngươi tới như thế nào?"
"Lừa gạt, trộm trâm ngọc của nàng ấy." Lưu Minh Thứ rũ mắt, trong đầu không khỏi hiện lên một tiểu cô nương mặc áo đỏ, nụ cười tươi sáng đẹp làm sao.
Trâm ngọc này là hắn tặng cho nàng vào lễ cập kê, đáng tiếc đến cuối cùng hắn cũng không có tư cách đưa cho nàng, chỉ có thể giữ lại bên cạnh mình.
Diệp Tiêu cười khổ, buồn bã lắc đầu: "Hai người các ngươi a. . . . . ."
Lưu Minh Thứ cười cười, nói: "Hiện tại nàng ấy sống rất tốt, vậy là đủ rồi."
"Đúng vậy, nàng ấy sống tốt là được." Diệp Tiêu lại rót thêm một ly rượu. "Nàng" trong miệng ông dĩ nhiên không phải là "nàng" trong miệng của Lưu Minh Thứ".
Hai người đối diện với ly rượu, đều mang theo chút u sầu.
"Không đủ." Phương Tông Khác bỗng uống một ngụm lớn rượu. "Nếu nàng ấy còn sống thì tốt hơn."
Diệp Tiêu và Lưu Minh Thứ cũng im lặng.
Mặc dù hai người bọn họ không thể cùng người trong lòng bên nhau cả đời, nhưng người trong lòng bọn họ vẫn còn sống, các nàng cũng tìm được người mà trái tim các nàng ấy muốn ràng buộc cả đời. Người trong lòng bọn họ hạnh phúc, sao bọn họ lại không mãn nguyện?
Chúc phúc, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến người trong lòng Phương Tông Khác đã sớm không còn trên đời, Diệp Tiêu và Lưu Minh Thứ không thể không an ủi hắn.
"Tông Khác, cô nương đó đã ra đi mười lăm năm rồi. Ngươi. . . . . . Cũng nên buông bỏ." Lưu Minh Thứ khuyên.
Phương Tông Khác cười cười, hỏi ngược lại: "Nếu cô nương trong lòng ngươi chết rồi, ngươi có thể buông bỏ nàng ấy?"
Lưu Minh Thứ bậc cười.
"Ngươi thì sao? Nếu ngày nào đó Trưởng Công Chúa bị ta giết chết, ngươi có thể buông bỏ bà ta sao?" Phương Tông Khác lại hỏi Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu hơi sửng sốt, hắn không vui lắm với cách nói của Phương Tông Khác, cho dù là nếu, cũng không muốn lấy cái chết của Trưởng Công Chúa làm giả thiết.
Nhưng ông biết trước mắt phải khuyên nhủ Phương Tông Khác, chỉ nói: "Buông hay không buông không phải là vấn đề, lúc ta còn trẻ thiếu chút nữa đã lấy thê tử đấy."
"Thiếu chút nữa?" Lưu Minh Thứ nhíu mày.
"À!" Diệp Tiêu đáp một tiếng. "Có lẽ ta là người vận rủi quá nặng, vừa định thân cùng với Nhị cô nương Thẩm gia, nàng ấy liền gặp cảnh ngộ bất trắc. Cho nên a, ta không thể không biết thân biết phận, không tiếp tục nghị hôn nữa, tránh liên lụy cô nương gia khác."
Ông lại tặng thêm một câu: "Ta mới không phải vì Trưởng Công Chúa mà làm ra cái chuyện ngu xuẩn cả đời không thành gia lập thất."
Thật ra thì ông vẫn chưa hoàn toàn nói thật. Lúc ông còn trẻ, quả thật trong nhà đã định thân cho ông và Nhị cô nương Thẩm gia. Nhưng ông không đồng ý, ông đang định đi từ hôn, thì không ngờ Nhị cô nương Thẩm gia xảy ra chuyện, hôn sự này đương nhiên không thành.
Sau đó, vì không chịu nổi thúc giục trong nhà, ông mới đi chu du khắp nơi, chỉ vào những ngày tết mới về Diệp gia một chuyến. Đã nhiều năm như vậy, trưởng bối Diệp gia cũng hết cách với ông, hay bởi vì ông không phải là trưởng tử trong nhà, nên không thèm quan tâm đến ông.
"Thẩm gia? Thẩm gia nào?" Phương Tông Khác chợt nhíu mày.
"Nhị nữ nhi của Thẩm ngự sử Thẩm Hành Nhất." Diệp Tiêu suy nghĩ một chút. "Đúng rồi, lại nói nữ nhi của Thẩm Hành Nhất đều tài đức vẹn toàn, nhưng cũng đều là hồng nhan bạc mệnh. Không chỉ có Nhị cô nương gặp phải người gian ác, ngay cả trưởng nữ của ông ấy được gả cho Cẩm Hi Vương trước đó cũng vậy, đáng tiếc không được hưởng bao nhiêu phúc đã chết rồi. . . . . ."
Phương Tông Khác bỗng siết chặt ly rượu trong tay.
"Ngươi biết người Thẩm gia?" Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn Phương Tông Khác.
"Không biết." Phương Tông Khác thu lại vẻ kinh dị trong mắt, rồi tiếp tục uống rượu. Nhưng chân mày hắn nhíu chặt, trong nhất thời trong lòng có chút phức tạp.
Rất nhanh đã tới ngày Trùng Dương, hôm nay có rất nhiều việc phải bận rộn, cho nên Phương Cẩn Chi dậy rất sớm. Nàng vừa ngáp vừa ngồi dậy, Lục Vô Nghiên liền ôm lấy eo nàng, kéo nàng trở lại ngực mình.
Phương Cẩn Chi mỉm cười xoay người, khẽ hôn lên môi Lục Vô Nghiên một cái, dịu dàng nói: "Ta phải dậy trước, canh giờ vẫn còn sớm, chàng ngủ thêm một lúc nữa đi."
Lục Vô Nghiên vẫn không mở mắt ra, nhưng nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, có chút không tình nguyện buông lỏng hai tay.
Nhưng khi Phương Cẩn Chi vừa rời khỏi lồng ngực Lục Vô Nghiên, cơn buồn ngủ của Lục Vô Nghiên lập tức biến mất, hắn đành phải xỏ giầy, lười biếng đi vào tịnh thất.
Đợi đến khi Lục Vô Nghiên từ tịnh thất đi ra, Phương Cẩn Chi đã gặp mấy vị mụ mụ quản sự trong phủ xong, đang ngồi đối chiếu sổ sách và gõ gõ cái bàn tính bằng vàng nhỏ nhắn.
Ánh mắt của Lục Vô Nghiên rơi vào cái bàn tính vàng trong tay Phương Cẩn Chi, hắn nói: "Đó là cái ta đã làm cho nàng khi còn bé, bây giờ dùng cũng không chê nhỏ sao."
Phương Cẩn Chi cũng không ngẩng đầu lên, cười nói: "Dùng quen rồi ạ."
Lục Vô Nghiên đi tới: "Sáng mai bảo Ngọc Thạch Trai làm cho nàng một cái khác."
"Cũng được."
"Sao nàng lại tự mình tính toán sổ sách? Bảo mụ mụ quản sự làm không phải là được rồi sao?" Lục Vô Nghiên đi tới bên cạnh nàng.
"Không phải việc thu chi của Lục gia, mà là việc buôn bán của Phương gia, những lúc rãnh rỗi, cách một thời gian ta thường tự mình xem sổ sách một lần." Phương Cẩn Chi ghi chép cẩn thận trương mục cuối cùng vào sổ sách, rồi mới ngẩng đầu lên.
Lục Vô Nghiên liền chìa tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi đứng dậy, từ trong một cái rổ lấy ra một cái hà bao Thù Du đã được thêu xong cho Lục Vô Nghiên, vừa cười vừa cột vào thắt lưng trên hông hắn.
Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn hoa văn được thêu trên hà bao.
Trong lòng Sở Hoài Xuyên kích động, hắn cảm thấy trái tim mình rung lên mãnh liệt, đôi môi hắn mấp máy, nhất thời không thốt được nên lời. Trước mắt lại mơ hồ hiện lên nụ cười rực rỡ của Lục Giai Bồ.
"Lời này của Lưu tiên sinh là có ý gì?" Giọng nói của Trưởng Công Chúa cũng mang theo run rẩy.
Cho dù bà đã trù bị được tất cả mọi chuyện sau khi Sở Hoài Xuyên chết, nhưng bà vẫn hy vọng Sở Hoài Xuyên có thể sống! Dù sao cũng là đệ đệ ruột thịt của bà, dù sao cũng là đứa trẻ một tay bà nuôi nấng!
Trong lòng Lục Vô Nghiên cảm thấy không phải khiếp sợ bình thường. Hắn luôn có biểu hiện ngoài mặt thật sự ghét bỏ Sở Hoài Xuyên từ khi còn bé, lúc nào cũng đi theo phía sau hắn khóc lóc. Năm đó chuyện hắn bị đưa đến Kinh Quốc, cho dù hắn cam tình nguyện thay Sở Hoài Xuyên cản một kiếp, nhưng sau khi hắn trải qua nhiều hành hạ như vậy, khó tránh khỏi những suy nghĩ phức tạp khi đối mặt với Sở Hoài Xuyên.
Nhưng cho dù hắn luôn miệng nói không để ý như thế nào đi nữa, thì trong lòng hắn cũng rất quan tâm Sở Hoài Xuyên. Bởi vì Sở Hoài Xuyên là người thân của hắn.
Trong lòng Diệp Tiêu cũng vui mừng, cảm nhận được Sở Hoài Xuyên, Lục Vô Nghiên và Trưởng Công Chúa bán tín bán nghi, là người quen biết cũ với Lưu Minh Thứ, ông liền nói: "Lưu mù. . . . . . Lưu tiên sinh đã nói như vậy nhất định là có hi vọng!"
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Lưu Minh Thứ phân phó thị nữ lấy giấy bút, bắt đầu kê đơn thuốc. Nhìn hành động này của hắn, Trưởng Công Chúa và Sở Hoài Xuyên đưa mắt nhìn nhau, nói cho cùng . . . . . hắn là người mù.
Trước đó ở Nhập Lâu, Lục Vô Nghiên đã nhìn thấy Lưu Minh Thứ viết chữ, cho nên cũng không bất ngờ lắm.
Lưu Minh Thứ viết rất nhanh, động tác như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không giống với một người mù. Đám thị nữ trong phòng Trưởng Công Chúa và Sở Hoài Xuyên cũng trố mắt kinh ngạc.
Lưu Minh Thứ viết thật lâu.
Đừng nhìn hắn nói năng nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng khi ra đơn thuốc, lại hết sức cẩn thận. Bởi vì đôi mắt hắn mù, chữ viết của hắn cũng to hơn một chút, cho nên hắn kê đơn thuốc dài đến gần mười tờ.
Trong phòng hết sức an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bàn tay đang viết chữ của Lưu Minh Thứ.
Trưởng Công Chúa không biến sắc nháy mắt ra hiệu cho Nhập Y ở sau lưng. Nhập Y sáng tỏ, liền tiến lên hai bước, lặng lẽ đến gần xem Lưu Minh Thứ kê đơn thuốc.
Trưởng Công Chúa có tính đa nghi trời sinh, cho dù có sự bảo đảm của Diệp Tiêu, bà cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Lưu Minh Thứ, đơn thuốc hắn kê ra dĩ nhiên phải được người của bà tra xét qua.
Viết xong chữ cuối cùng, Lưu Minh Thứ đặt bút xuống nói: "Dược liệu, cách nấu, số lần dùng và liều lượng đều có viết, y theo phương thuốc này uống ba tháng, sau ba tháng, đổi phương thuốc khác kết hợp với châm cứu."
Lưu Minh Thứ quả thật rất ít chữa bệnh cho người khác, nhưng một khi hắn đã quyết định tiếp nhận, nhất định vô cùng nghiêm túc.
Hắn nói vân đạm phong khinh, giống như bệnh nhân ngồi đối diện bất quá chỉ mắc phải phong hàn mà thôi.
Trưởng Công Chúa cân nhắc từng từ ngữ, rồi mới nói: "Không phải Bổn cung không tin Lưu tiên sinh, chỉ là. . . . . . Từ nhỏ thân thể của nó đã suy nhược, những năm qua, Bổn cung đã mời không ít danh y tới chẩn bệnh cho nó, nhưng kết quả. . . . . ."
Lưu Minh Thứ chỉ tùy ý trả lời Trưởng Công Chúa một câu "Tin hay không thì tùy".
Nhất thời giằng co.
"Đa tạ Lưu tiên sinh." Sở Hoài Xuyên hít một hơi thật sâu, trong mắt dâng đầy sức sống.
Hắn tin.
Đối với Sở Hoài Xuyên mà nói, hắn đã sớm không còn hy vọng gì, nhưng vào giờ khắc này, có một người nói cho hắn biết hắn còn có thể sống nữa! Trong lòng hắn có thể nào không kích động?
Mặc kệ hắn có thể sống thật hay không, nhưng hắn thật sự đã nhìn thấy hi vọng. Hắn chưa bao giờ có khát vọng sống như hôm nay.
Hắn vừa nghĩ tới đôi mắt đỏ hoe của Lục Giai Bồ, liền không nỡ ra đi, hắn bắt đầu quyến luyến sự sống, quyến luyến mỗi giờ mỗi khắc được ở cùng với nàng, hận không thể sống thật lâu. . . . . .
Bàn tay khoác lên tay vịn của Sở Hoài Xuyên không khỏi nắm chặt, hiện tại hắn đặc biệt muốn lập tức hồi cung, đặc biệt muốn được lập tức nhìn thấy Lục Giai Bồ, sau đó ôm nàng, từ từ siết thật chặt.
Trưởng Công Chúa vốn định giữ lại phương thuốc của Lưu Minh Thứ, nhưng Lưu Minh Thứ hiển nhiên không có ý định trông coi bệnh nhân Sở Hoài Xuyên. Ngày đó liền trở về Nhập Lâu cùng với Lục Vô Nghiên, hơn nữa còn lôi kéo Diệp Tiêu đi cùng.
Trong lòng Tưởng Công Chúa đối với phương thuốc của Lưu Minh Thứ vẫn tồn tại nghi ngờ, định sai tất cả thái y trong Thái Y Viện nhìn qua một phen, nhìn thử xem có chỗ nào không đúng hay không. Nhưng Sở Hoài Xuyên lại ngăn bà lại, phân phó hạ nhân chiếu theo phương thuốc mà sắc là được.
Hắn cười cười nói: "Hoàng tỷ, đệ vốn cũng chỉ còn sống hơn một tháng, hắn có thể hại được gì đệ đây?"
Trưởng Công Chúa ngẩn người, không cho mời người của Thái Y Viện nữa. Bà vỗ vỗ vai Sở hoài Xuyên. "Đúng vậy, nếu đám lang băm Thái Y Viện kia dùng được, thì Xuyên Nhi của Bổn cung cũng không cần phải chịu nhiều khổ cực như vậy."
Trưởng Công Chúa nói đến hai chữ "lang băm" thì không khỏi nở nụ cười. Dám gọi toàn bộ thái y cùng với tất cả danh y trên Đại Liêu này là "lang băm", Lưu Minh Thứ hắn là người đầu tiên.
Ngay đêm đó, Lục Vô Nghiên trở lại phủ Ôn Quốc Công kể cho Phương Cẩn Chi nghe chuyện hôm nay Lưu Minh Thứ chẩn mạch cho Sở Hoài Xuyên, trong lòng Phương Cẩn Chi cũng vô cùng vui mừng.
Sắp đến Tiết Trùng Dương, ban ngày nàng phải bận rộn chuyện hậu trạch phủ Ôn Quốc Công, còn muốn đến Nhập Lâu thăm Phương Tông Khác, chỉ có buổi tối mới có thể dành ra chút thời gian thêu hà bao -- cái hà bao thêu cho Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên không khỏi đau lòng giục nàng đi ngủ sớm: "Được rồi, đừng thêu vào buổi tối, hại mắt. Thêu hà bao cho người khác xong là được rồi, của ta không vội."
"Thêu gần xong rồi! Chàng ngủ trước đi!" Phương Cẩn Chi đẩy Lục Vô Nghiên ra khỏi phòng thêu.
Nàng còn không hiểu Lục Vô Nghiên sao? Nếu đến ngày Trùng Dương, hà bao nàng làm cho người khác đều xong, chỉ còn có cái của hắn, sao hắn có thể không nổi giận?
Phương Cẩn Chi vừa thêu cái hà bao trong tay vừa le lưỡi một cái. Lục Vô Nghiên nói lúc nàng ở trước mặt hắn thỉnh thoảng sẽ giống như một đứa trẻ. Nhưng còn hắn? Ở trước mặt nàng không phải thường có tính trẻ con hay sao. . . . . .
Diệp Tiêu đi theo Lưu Minh Thứ trở về Nhập Lâu dĩ nhiên là vì Phương Tông Khác.
Ngay đêm đó, ba người ngồi quây quần một chỗ.
"Tông Khác, ngươi đừng uống rượu. Nhìn ta và Lưu mù uống rượu là được." Diệp Tiêu lắc lắc ly rượu trong tay.
Phương Tông Khác tự rót một ly rượu, im lặng uống cạn.
Diệp Tiêu nhìn hắn, lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Cũng thật kỳ quái, cái người một lòng tìm chết như ngươi, lại còn có thể sống đến hiện tại."
"Ta tìm chết bao giờ?" Phương Tông Khác cau mày, hiển nhiên là không thích nghe.
Diệp Tiêu cười khổ, lại hỏi Lưu Minh Thứ: "Không ngờ lại có thể nhìn thấy ngươi ở đây, Vô Nghiên mời ngươi tới như thế nào?"
"Lừa gạt, trộm trâm ngọc của nàng ấy." Lưu Minh Thứ rũ mắt, trong đầu không khỏi hiện lên một tiểu cô nương mặc áo đỏ, nụ cười tươi sáng đẹp làm sao.
Trâm ngọc này là hắn tặng cho nàng vào lễ cập kê, đáng tiếc đến cuối cùng hắn cũng không có tư cách đưa cho nàng, chỉ có thể giữ lại bên cạnh mình.
Diệp Tiêu cười khổ, buồn bã lắc đầu: "Hai người các ngươi a. . . . . ."
Lưu Minh Thứ cười cười, nói: "Hiện tại nàng ấy sống rất tốt, vậy là đủ rồi."
"Đúng vậy, nàng ấy sống tốt là được." Diệp Tiêu lại rót thêm một ly rượu. "Nàng" trong miệng ông dĩ nhiên không phải là "nàng" trong miệng của Lưu Minh Thứ".
Hai người đối diện với ly rượu, đều mang theo chút u sầu.
"Không đủ." Phương Tông Khác bỗng uống một ngụm lớn rượu. "Nếu nàng ấy còn sống thì tốt hơn."
Diệp Tiêu và Lưu Minh Thứ cũng im lặng.
Mặc dù hai người bọn họ không thể cùng người trong lòng bên nhau cả đời, nhưng người trong lòng bọn họ vẫn còn sống, các nàng cũng tìm được người mà trái tim các nàng ấy muốn ràng buộc cả đời. Người trong lòng bọn họ hạnh phúc, sao bọn họ lại không mãn nguyện?
Chúc phúc, cũng là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến người trong lòng Phương Tông Khác đã sớm không còn trên đời, Diệp Tiêu và Lưu Minh Thứ không thể không an ủi hắn.
"Tông Khác, cô nương đó đã ra đi mười lăm năm rồi. Ngươi. . . . . . Cũng nên buông bỏ." Lưu Minh Thứ khuyên.
Phương Tông Khác cười cười, hỏi ngược lại: "Nếu cô nương trong lòng ngươi chết rồi, ngươi có thể buông bỏ nàng ấy?"
Lưu Minh Thứ bậc cười.
"Ngươi thì sao? Nếu ngày nào đó Trưởng Công Chúa bị ta giết chết, ngươi có thể buông bỏ bà ta sao?" Phương Tông Khác lại hỏi Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu hơi sửng sốt, hắn không vui lắm với cách nói của Phương Tông Khác, cho dù là nếu, cũng không muốn lấy cái chết của Trưởng Công Chúa làm giả thiết.
Nhưng ông biết trước mắt phải khuyên nhủ Phương Tông Khác, chỉ nói: "Buông hay không buông không phải là vấn đề, lúc ta còn trẻ thiếu chút nữa đã lấy thê tử đấy."
"Thiếu chút nữa?" Lưu Minh Thứ nhíu mày.
"À!" Diệp Tiêu đáp một tiếng. "Có lẽ ta là người vận rủi quá nặng, vừa định thân cùng với Nhị cô nương Thẩm gia, nàng ấy liền gặp cảnh ngộ bất trắc. Cho nên a, ta không thể không biết thân biết phận, không tiếp tục nghị hôn nữa, tránh liên lụy cô nương gia khác."
Ông lại tặng thêm một câu: "Ta mới không phải vì Trưởng Công Chúa mà làm ra cái chuyện ngu xuẩn cả đời không thành gia lập thất."
Thật ra thì ông vẫn chưa hoàn toàn nói thật. Lúc ông còn trẻ, quả thật trong nhà đã định thân cho ông và Nhị cô nương Thẩm gia. Nhưng ông không đồng ý, ông đang định đi từ hôn, thì không ngờ Nhị cô nương Thẩm gia xảy ra chuyện, hôn sự này đương nhiên không thành.
Sau đó, vì không chịu nổi thúc giục trong nhà, ông mới đi chu du khắp nơi, chỉ vào những ngày tết mới về Diệp gia một chuyến. Đã nhiều năm như vậy, trưởng bối Diệp gia cũng hết cách với ông, hay bởi vì ông không phải là trưởng tử trong nhà, nên không thèm quan tâm đến ông.
"Thẩm gia? Thẩm gia nào?" Phương Tông Khác chợt nhíu mày.
"Nhị nữ nhi của Thẩm ngự sử Thẩm Hành Nhất." Diệp Tiêu suy nghĩ một chút. "Đúng rồi, lại nói nữ nhi của Thẩm Hành Nhất đều tài đức vẹn toàn, nhưng cũng đều là hồng nhan bạc mệnh. Không chỉ có Nhị cô nương gặp phải người gian ác, ngay cả trưởng nữ của ông ấy được gả cho Cẩm Hi Vương trước đó cũng vậy, đáng tiếc không được hưởng bao nhiêu phúc đã chết rồi. . . . . ."
Phương Tông Khác bỗng siết chặt ly rượu trong tay.
"Ngươi biết người Thẩm gia?" Diệp Tiêu kinh ngạc nhìn Phương Tông Khác.
"Không biết." Phương Tông Khác thu lại vẻ kinh dị trong mắt, rồi tiếp tục uống rượu. Nhưng chân mày hắn nhíu chặt, trong nhất thời trong lòng có chút phức tạp.
Rất nhanh đã tới ngày Trùng Dương, hôm nay có rất nhiều việc phải bận rộn, cho nên Phương Cẩn Chi dậy rất sớm. Nàng vừa ngáp vừa ngồi dậy, Lục Vô Nghiên liền ôm lấy eo nàng, kéo nàng trở lại ngực mình.
Phương Cẩn Chi mỉm cười xoay người, khẽ hôn lên môi Lục Vô Nghiên một cái, dịu dàng nói: "Ta phải dậy trước, canh giờ vẫn còn sớm, chàng ngủ thêm một lúc nữa đi."
Lục Vô Nghiên vẫn không mở mắt ra, nhưng nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, có chút không tình nguyện buông lỏng hai tay.
Nhưng khi Phương Cẩn Chi vừa rời khỏi lồng ngực Lục Vô Nghiên, cơn buồn ngủ của Lục Vô Nghiên lập tức biến mất, hắn đành phải xỏ giầy, lười biếng đi vào tịnh thất.
Đợi đến khi Lục Vô Nghiên từ tịnh thất đi ra, Phương Cẩn Chi đã gặp mấy vị mụ mụ quản sự trong phủ xong, đang ngồi đối chiếu sổ sách và gõ gõ cái bàn tính bằng vàng nhỏ nhắn.
Ánh mắt của Lục Vô Nghiên rơi vào cái bàn tính vàng trong tay Phương Cẩn Chi, hắn nói: "Đó là cái ta đã làm cho nàng khi còn bé, bây giờ dùng cũng không chê nhỏ sao."
Phương Cẩn Chi cũng không ngẩng đầu lên, cười nói: "Dùng quen rồi ạ."
Lục Vô Nghiên đi tới: "Sáng mai bảo Ngọc Thạch Trai làm cho nàng một cái khác."
"Cũng được."
"Sao nàng lại tự mình tính toán sổ sách? Bảo mụ mụ quản sự làm không phải là được rồi sao?" Lục Vô Nghiên đi tới bên cạnh nàng.
"Không phải việc thu chi của Lục gia, mà là việc buôn bán của Phương gia, những lúc rãnh rỗi, cách một thời gian ta thường tự mình xem sổ sách một lần." Phương Cẩn Chi ghi chép cẩn thận trương mục cuối cùng vào sổ sách, rồi mới ngẩng đầu lên.
Lục Vô Nghiên liền chìa tay về phía Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi đứng dậy, từ trong một cái rổ lấy ra một cái hà bao Thù Du đã được thêu xong cho Lục Vô Nghiên, vừa cười vừa cột vào thắt lưng trên hông hắn.
Lục Vô Nghiên cúi đầu nhìn hoa văn được thêu trên hà bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.