Thê Khống

Chương 187: Hồi cuối (hai)

Lục Dược

07/10/2021

Editor: Hoàng Nam

Lưu Minh Thứ đứng ở trước mặt bàn của tầng hai tiểu lâu để chế thuốc, từ cánh cửa sổ mở một nửa đoạn hội thoại giữa hai tiểu cô nương truyền đến tai hắn không sót một chữ.

Hắn đổ số thuốc bột đã nghiền nhỏ vào trong hộp gỗ, lắc nhẹ nhàng để cho các loại thuốc trong hộp trộn đều nhau rồi sau đó để sang một.

Hắn đứng nguyên tại chỗ, nghiêng tai lắng nghe âm thanh của hai tiểu cô nương trong sân. Hai tiểu cô nương Bình Bình và An An đã không còn khóc nữa, thậm chí có thể nghe tiếng cười của các nàng.

Lưu Minh Thứ cho có chút ngoài ý muốn —— hai người bọn họ còn có thể cười được.

Hắn nghĩ trong chốc lát, xoay người đi về phía tường đối diện, chỉnh cái giá sách. Hắn trèo lên thang, lục lọi trong ngăn kéo phía trên cao để tìm dược liệu.

"Lưu tiên sinh, ngài muốn tìm cái gì? Chúng con tìm giúp ngài!" Bình Bình và An An đã từ trong sân viện đi lên lầu, đứng ở cửa phòng, thấy Lưu Minh Thứ loay hoay tìm kiếm dược liệu, vội chạy tới giúp đỡ.

"Không cần." Lưu Minh Thứ cho đếm các ô vuông, rút hộp ra, lấy thuốc bên trong, lại tiếp tục đi xuống đếm ô vuông khác để tìm dược liệu.

Lưu Minh Thứ vẫn luôn tự mình làm việc này, cho tới bây giờ cũng không cần người khác hỗ trợ, sợ người khác không tìm thấy.

Bình Bình và An An bèn đứng im bên cạnh nhìn hắn bận rộn.

Lưu Minh Thứ sắp sửa tìm mấy loại dược liệu mình cần tìm, biết Bình Bình và An An còn ở lại trong phòng, nhân tiện nói: "Nếu muốn giúp đỡ, vậy hãy mang những thứ này ra sân phơi nắng đi, sau đó nghiền thành bột phấn."

"Vâng! Chúng con đi ngay đây!" Bình Bình và An An ước gì có thể giúp đỡ Lưu Minh Thứ làm chút việc, hai người bọn họ mang chỗ dược liệu Lưu Minh Thứ đưa cho,thoăn thoắt chạy xuống lầu, làm theo lời Lưu Minh Thứ phân phó.

Bình Bình và An An đem toàn bộ các loại dược thảo nghiền nát, Ánh mặt trời ấm áp dần dần chuyển thành ánh nắng chói chang, trán hai người bắt đầu lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

Bình Bình nhìn về phía cửa lớn, nói: "Tỷ tỷ sắp tới đây rồi đấy."

An An gật đầu đồng tình, "Bây giờ tỷ tỷ đang mang thai, lại còn phải quan tâm đến chúng ta nữa..."

Trên mặt hai tiểu cô nương mang theo biểu tình áy náy, nhưng rồi họ lại nhanh chóng nói cười vui vẻ. Họ đã thống nhất với nhau rồi, hôm nay là ngày cuối cùng họ dính liền nhau, cho nên cả ngày phải thật vui vẻ.

"Đi hái cho tỷ tỷ dưa và trái cây đi, lát nữa tỷ tỷ đến nhất định sẽ cảm thấy nóng."

"Được!"

Hai người bọn họ rất nhanh chui vào phòng bếp, không chỉ mang các loại dưa và trái cây thường ngày Phương Cẩn Chi thích ăn ra cắt thành miếng nhỏ, mà còn nấu một nồi cháo đậu xanh.

Cháo đậu xanh nấu xong cũng là lúc Phương Cẩn Chi xuống xe ngựa.

"Nàng và các muội muội cùng nhau trò chuyện, ta đi tìm Lưu tiên sinh hỏi thăm tình hình một chút." Lục Vô Nghiên nói.

Phương Cẩn Chi gật đầu.

Bình Bình và An An vội vàng nghênh đón, đỡ Phương Cẩn Chi vào trong phòng, tránh không để cho nàng bị ánh nắng mặt trời thiêu đốt. Cẩn thận bưng dưa, trái cây và cháo đậu xanh đã chuẩn bị chuẩn bị bày ra trước mặt nàng.

Phương Cẩn Chi nhìn hai muội muội bình tĩnh đành nuốt một bụng thiên ngôn vạn ngữ nuốt xuống, tủm tỉm cười. Đây là sự lựa chọn của hai muội muội, Phương Cẩn Chi biết hai muội muội đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Bây giờ chỉ cần chúc phúc và chờ đợi thôi.

Nàng bưng chén cháo đậu xanh nho nhỏ trước mặt lên, chầm chậm ăn từng miếng một, cảm xúc ngọt ngào từng chút từng chút len lỏi thấm vào trong tim nàng.

"Tỷ tỷ, đứa nhỏ giờ đã biết cử động rồi sao?" An An nhìn bụng Phương Cẩn Chi, cẩn thận từng li từng tí vươn tay chạm vào, lại có chút sợ hãi rút tay về.

"Biết cử động lâu rồi, trước kia còn ngoan, gần đây thường đá tỷ một cái, hoặc đấm cho tỷ một quyền." Nhắc tới tiểu tử trong bụng, nụ cười trên mặt Phương Cẩn Chi trở lên ấm áp, nàng kéo tay An An đặt trên bụng mình.

An An lạ lẫm sờ sờ, mặc dù không sờ được tiểu tử đang ở trong bụng Phương Cẩn Chi.

Nàng mím môi, trong lòng âm thầm thoảng qua một ý niệm —— cũng không biết mình có thể nhìn thấy hắn ra đời hay không.

Nghĩ như vậy, trong mắt nàng lóe lên cảm xúc tiếc nuối. Nhưng rất nhanh nàng vội che giấu sự tiếc nuối này, cười nói: "Tỷ tỷ, đứa bé này sinh ra nhất định sẽ rất đáng yêu và ngoan ngoãn!"

Phương Cẩn Chi cười, lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói: "Tỷ thấy người khác mang thai cũng không bị dày vò như tỷ đây, cho nên tỷ cảm thấy tên tiểu tử trong bụng này về sau sẽ rất nghịch ngợm phá phách."

Trong lúc nói chuyện, Lục Vô Nghiên và Lưu Minh Thứ trở lại, đi tới cửa.

Thấy hắn tới, trong lòng Phương Cẩn Chi không khỏi khẩn trương. Nàng vội vàng đứng lên, cũng không cần Bình Bình và An An đỡ, vội vã đi về phía Lục Vô Nghiên, dùng ánh mắt thăm dò hắn.

"Lưu tiên sinh nói rằng bắt đầu vào buổi trưa." Lục Vô Nghiên lấy tay đỡ Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi  gật đầu một cái, trong lòng có chút nặng nề.

Bình Bình và An An trầm mặc một hồi, rồi cười ngọt ngào, "Tỷ tỷ, bữa trưa hôm nay bọn muội sẽ tự mình chế biến, để cho tỷ tỷ thử xem tài nấu nướng của bọn muội có thay đổi gì không!"

"Được." Phương Cẩn Chi nhìn bọn họ.

Bình Bình và An An lập tức đi vào phòng bếp, hết lòng chuẩn bị bữa ăn trưa.

Đợi các nàng đi khuất, Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi Lục Vô Nghiên: "Lưu tiên sinh rốt cuộc nói như thế nào, có nói nắm được mấy phần chắc chắn không?"

Phương Cẩn Chi nắm tay Lục Vô Nghiên, trong lòng khẩn trương.

Lục Vô Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ, nói: "Thái độ của lão Lưu lúc này vẫn giống như lúc ban đầu, chỉ nói là sẽ cố gắng hết sức, những thứ khác không nói gì."

Chân mày Phương Cẩn Chi nhíu chặt lại.

"Việc đã đến nước này, đừng lo lắng." Lục Vô Nghiên vỗ vỗ đầu vai Phương Cẩn Chi.

"Thiếp hiểu rồi..." Phương Cẩn Chi gật đầu, "Nhưng thật sự thiếp rất lo lắng sẽ không còn được gặp lại An An, thậm chí rất muốn ngăn cản hai muội ý tách ra..."

Lục Vô Nghiên nhẹ giọng an ủi nàng: "Cẩn Chi, mỗi người đều tự có số mệnh của mình, có sự lựa chọn của riêng mình. Là người thân của các nàng, chuyện chúng ta cần làm là hiểu và tôn trọng quyết định của các nàng. Không phải bởi vì lo lắng mà dùng tình cảm làm lý do để ngăn cản quyết định của các nàng."

Phương Cẩn Chi thở dài thật dài, "Đạo lý này thiếp hiểu, chỉ là có chút khổ sở..."

"Được rồi, đừng lo lắng." Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực, để cho nàng tựa vào đầu vai của mình.

Chuyện nguy hiểm này không cần phải nói, nếu thất bại, An An sẽ rơi vào kết cục giống như Cố Vọng. Nếu thật là như vậy, hôm nay chính là ngày cuối cùng của An An.

Loại cảm giác biết người thân nhất của mình lập tức rất có thể bị chết đi thật sự là cực kỳ đau khổ.

Khoảng thời gian này, Phương Cẩn Chi vô số lần muốn ngăn cản trận chia lìa này, để hai muội muội vĩnh viễn liền nhau cũng tốt, ít nhất có thể giữ được tánh mạng của các nàng.

Nhưng tách ra là sự lựa chọn của hai người.

Nghe lời nói của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi từ từ tỉnh táo lại.

Trong lòng Phương Cẩn Chi hiểu rất rõ hai muội muội một khi đã hạ quyết tâm cũng sẽ không hối hận, cho dù hôm nay An An thật sự có chuyện không hay xảy ra, các nàng cũng không hối hận.

Nghĩ như thế, trong lòng của Phương Cẩn Chi ngược lại dễ chịu hơn một chút.

Rất nhanh Bình Bình và An An bê lên một bàn ăn lớn, toàn bộ thức ăn trên mặt bàn là  những món thường ngày Phương Cẩn Chi thích ăn. Họ cười nói và cùng ăn cơm với nhau, giống như ăn một bữa cơm bình thường.

Dùng xong bữa trưa, tỷ muội ba người lại dựa sát nhau nói chuyện. Trong phòng vẫn tràn đầy tiếng cười vui của các nàng, cho đến khi Lưu Minh Thứ xuất hiện tại cửa.

Trong nháy mắt tiếng cười trong phòng lập tức dừng lại.

Ngay sau đó, Bình Bình và An An có chút lo lắng đứng lên. Loại cảm xúc bất an này rất nhanh bị hai người bọn họ ép xuống, lập tức tươi cười, ngọt ngào nói với Phương Cẩn Chi: "Tỷ tỷ, bọn muội ra ngoài một chút."

Phương Cẩn Chi nắm chặt tay hai người bọn họ, không muốn buông ra.

Bình Bình và An An bình tĩnh nhìn Phương Cẩn Chi, cười nhợt nhạt.

Cuối cùng Phương Cẩn Chi  từ từ buông tay ra, nhìn hai muội muội đi theo Lưu Minh Thứ rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng hai muội muội biến mất sau cánh cửa không nhìn thấy nữa, ngay cả âm thanh bước đi của bọn họ cũng tiêu tan, Phương Cẩn Chi hốt hoảng, khẩn trương xoay người, gắt gao nắm chặt tay Lục Vô Nghiên.

"Vô Nghiên, thiếp muốn đi lên cùng với họ có được hay không? Có được hay không?" Phương Cẩn Chi đỏ mắt, thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước mắt.

Lục Vô Nghiên lần này không chiều theo ý nàng, hắn kiên quyết lắc đầu, "Trường hợp này không thích hợp với nàng...nàng không thể đi. Hơn nữa nàng cũng không giúp được cái gì. Nghe lời, chúng ta tại chỗ này đợi họ."

Phương Cẩn Chi cắn môi, có chút chán nản cúi đầu.

Bất quá nàng cũng không đòi đi lên lầu với Bình Bình và An An nữa, nàng biết Lục Vô Nghiên nói đúng. Nàng đã mang thai đến tháng thứ tám, cảnh tượng như vậy xác thực không thích hợp cho nàng nhìn thấy.

Nàng ngẩng đầu, nhìn lên phía trên lầu.

Bình Bình và An An hiện tại đang nằm ở phòng trên lầu. Hai người bọn họ có sợ hay không? Tâm của Phương Cẩn Chi bất an, lo lắng vì bọn họ.

Lúc này, ở trên lầu Bình Bình và An An nằm im trên giường cứng, có chút sợ hãi nhìn các loại dao lớn, dao bé ở trên mặt bàn.

Nhập Độc đưa cho Bình Bình và An An một chén thuốc, "Uống cái này vào, sẽ không đau nữa."

Bình Bình và An An run rẩy cầm chén thuốc trên tay, đợi các nàng uống xong chén thuốc, do tay run run khi uống nên một chút thuốc đã bị rớt xuống quần áo.

Nhập Y ngồi ở bên cạnh bàn kiểm tra dụng cụ cho Lưu Minh Thứ, do dự mở miệng: "Lưu tiên sinh, ngài muốn tự mình làm sao? Hay là ngài đứng bên cạnh hướng dẫn, nô tỳ và Nhập Độc tiến hành làm?"

Lưu Minh Thứ là một người mù!

"Lượng thuốc không đủ, cho các nàng uống thêm hai chén thuốc nhỏ nữa đi." Lưu Minh Thứ lạnh nhạt nói.

Nhập Độc liếc mắt nhìn vệt thuốc rơi trên áo của Bình Bình và An An, lại nhìn về phía Lưu Minh Thứ.

Lưu Minh Thứ quay đầu lại, tròng mắt không có tiêu cự rơi vào trên người Nhập Độc.

Nhập Độc thấy lạnh sống lưng, vội vàng bưng bát thuốc tới cho Bình Bình và An An.

Người mù này nhạy cảm đến đáng sợ!

Bình Bình và An An uống thêm nửa chén thuốc nhỏ nữa, hai người bọn họ đưa lại chén không cho Nhập Độc, từ từ nằm xuống. Cũng không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không, lúc hai nàng nằm xuống, ý thức đã mơ hồ. Mí mắt nặng trĩu, rất nhanh khép lại.



Lưu Minh Thứ  nghiêng tai, lắng hơi thở  của Bình Bình và An An dần dần ổn định, mới đứng dậy đi tới bên giường.

Bình Bình và An An trong lúc mơ mơ màng màng nhìn thấy bóng dáng của Lưu Minh Thứ thoáng qua trước mặt, nhưng ngay sau đó hai người bọn họ liền tiến vào giấc ngủ sâu, cái gì cũng không biết.

Phương Cẩn Chi đợi đến khi bên ngoài trời tối đã tối vẫn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào trên lầu vọng xuống. Nàng tưởng rằng sẽ nghe được tiếng khóc của hai muội muội nhưng không nghĩ đến cả một buổi chiều vẫn luôn an tĩnh như vậy.

Bầu không khí an tĩnh này càng khiến cho sự lo lắng trong lòng của Phương Cẩn Chi tăng thêm.

Lục Vô Nghiên một mực ở bên cạnh nàng, luôn chú ý tới tâm tình của nàng. Thậm chí hắn còn lặng lẽ chuẩn bị đại phu đề phòng nếu Phương Cẩn Chi cảm thấy không thoải mái, liền lập tức gọi họ tới để khám cho nàng.

Hắn lo lắng cảm xúc không yên trong lòng của Phương Cẩn Chi sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.

Tới giờ Dậu hai tiểu thị nữ bưng bữa tối lên.

Phương Cẩn Chi vẫn ngồi bên cửa sổ, dĩ nhiên là không có tâm tình ăn uống. Lục Vô Nghiên cẩn thận từng li từng tí bế nàng ngồi trên đùi, cầm muỗng tự mình đút cho nàng ăn.

"Cũng lâu lắm rồi không đút cho nàng ăn kiểu như vậy, há mồm ra nào...."

Phương Cẩn Chi miễn cưỡng cười cười, có chút áy náy nói: "Hiện tại thiếp nặng lắm."

"Ta còn ôm được." Lục Vô Nghiên liếc qua mấy món ăn trên bàn, hỏi: "Muốn ăn cái gì? ngó sen ngâm dấm?"

"Để thiếp tự mình ăn." Phương Cẩn Chi cố ý trượt xuống khỏi đùi Lục Vô Nghiên, ngồi ở một bên quy quy củ củ ăn cơm.

Nàng gắp từng miếng từng miếng đồ ăn trên bàn. Không lâu sau, một chén nhỏ cơm cũng bị nàng ăn sạch.

Vô luận như thế nào, nàng cũng hiểu cho dù trong lòng gấp gáp thế nào đi nữa cũng không thể không ăn cơm, không thể để tiểu tử trong bụng đói.

Cho đến tận đêm khuya, trên lầu cũng không hề có một chút tin tức nào.

Chỉ lát nữa là đến giờ Tý, Lục Vô Nghiên khẽ cau mày. Hắn biết nếu lúc này khuyên Phương Cẩn Chi đi ngủ, nhất định nàng sẽ không đồng ý, nàng không thể ngủ.

Hắn nghĩ nghĩ, đỡ Phương Cẩn Chi đến bên ghế tựa ngồi xuống."Dựa vào ta, nếu mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."

"Được." Phương Cẩn Chi  nghiêng đầu, tựa vào vai Lục Vô Nghiên, từ từ nhắm mắt lại.

Trong phòng vốn đã yên tĩnh, sau khi nàng nhắm mắt lại càng cảm thấy tĩnh mịch hơn, nàng không thích loại cảm giác này. Phương Cẩn Chi cầm tay Lục Vô Nghiên, nói: "Vô Nghiên, nói chuyện với thiếp một chút đi."

"Cẩn Chi, nàng có gì phải tiếc nuối không? Có nơi nào muốn đi, hoặc là muốn ăn gì đó, muốn gặp ai không?" Lục Vô Nghiên nói chuyện, phân tán lực chú ý của nàng.

"Có a, có một điều thiếp rất nuối tiếc."

Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc, vội ngắm nhìn nàng, đợi nàng nói ra điều nàng tiếc nuối.

Nhưng Phương Cẩn Chi chợt nở nụ cười, nói: "Thôi, vẫn là không nên nói."

"Có cái gì không thể nói? Hãy nói điều tiếc nuối của nàng ra, ta giúp nàng hoàn thành." Lục Vô Nghiên cau mày.

Phương Cẩn Chi lắc đầu, đổi chủ đề: "Vô Nghiên,trước tiên chàng phải đặt tên cho con chúng ta. Mấy ngày nay thiếp nghĩ mãi mà không thể nghĩ ra được cái tên nào vừa hay lại vừa có ý nghĩa."

"Ta đã nghĩ ra rồi."

"Hả?" Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên, "Thật không? Chàng đã nghĩ ra từ khi nào? Còn chưa biết là con trai hay con gái mà chàng đã nghĩ được ra tên cho con rồi sao?"

"Lục Chung Cẩn." Lục Vô Nghiên động nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mượt mà của Phương Cẩn Chi, "Con trai hay con gái cũng sẽ đặt tên này."

Phương Cẩn Chi nhắc lại cái tên.

Nàng lần nữa chúi đầu vào vai Lục Vô Nghiên, mặt mày và bờ môi tràn ra ý cười nhợt nhạt, rồi từ từ nở rộ, càng ngày càng rạng rỡ.

Trên lầu chợt vang lên một chuỗi âm thanh, Phương Cẩn Chi cả kinh, vội vàng ngồi thẳng người.

Từ cửa cầu thang truyền đến tiếng bước chân chậm rãi.

Phương Cẩn Chi vội lôi kéo Lục Vô Nghiên đứng dậy, lao ra khỏi phòng. Nàng đứng ngoài cửa, gắt gao nhìn chằm chằm về phía cầu thang.

Lưu Minh Thứ từng bước từng bước đi xuống, trên người hắn dính vệt máu lớn. Vẻ mặt hắn vô cùng mỏi mệt.

"Lưu tiên sinh!" Phương Cẩn Chi vội vàng nghênh đón, trong lòng cảm giác hy vọng lẫn sợ hãi lẫn lộn nhau, hỏi: "Lưu tiên sinh, muội muội ta như thế nào?"

"Không biết." âm thanh Lưu Minh Thứ vẫn thản nhiên như bình thường.

Phương Cẩn Chi lập tức giận giữ.

"Cái gì gọi là không biết? Ngươi là đại phu! Sao ngươi có thể lại có thái độ như vậy! Đó là mạng người! Mọi người đều nói thầy thuốc đều có lương tâm,nhưng ta thấy ngươi không có lấy nửa phần lương tâm đó."

Lưu Minh Thứ sửng sốt, đây là lần đầu tiên hắn bị người trì chích không chút lưu tình. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không kịp phản ứng.

"Thật xin lỗi...Ta nói ngươi có chút quá đáng...." Phương Cẩn Chi  nhấp môi, không hỏi Lưu Minh Thứ nữa, trực tiếp bước qua hắn, đi lên lầu.

"Ta thật sự là không biết... " Lưu Minh Thứ ho nhẹ một tiếng, hắn có chút xấu hổ ngẩng lên đầu, ánh mắt vô hồn hướng về phía Phương Cẩn Chi vừa rời khỏi.

"Hai người bọn họ đã được tách ra, còn chưa tỉnh lại. Chỉ có thể nói tạm thời còn sống, nhưng tình huống xảy ra sau khi tỉnh lại còn phải theo dõi..."

"Cám ơn... " Phương Cẩn Chi nói một tiếng cám ơn, lôi kéo Lục Vô Nghiên vội vã lên lầu.

Trong phòng trên lầu tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

Nhập Y và Nhập Độc đang dọn dẹp đồ dùng trong phòng, từng cục bông gạc lớn thấm đẫm máu, dược liệu, dụng cụ dao kéo la liệt.

"Bình Bình! An An!" Phương Cẩn Chi buông tay Lục Vô Nghiên ra, bước nhanh về phía giường.

Trên người Bình Bình chỉ có chiếc áo ngực, mà cả người An An bị bọc kín bằng băng gạc, Lục Vô Nghiên không tiện đi vào, chỉ có thể chờ ở ngoài cửa.

Sắc mặt Bình Bình và An An trắng bệch, nằm lặng yên ở trên giường. Ga giường màu trắng, chăn đắp ở trên người các nàng cũng nhuộm từng mảng máu lớn.

Hai người bọn họ từ khi ra đời thân thể đã gắn liền với nhau giờ rốt cuộc cũng bị tách ra.

Phương Cẩn Chi cẩn thận từng li từng tí kéo chăn ra.

Một người thì bị băng gạc trắng quấn kín cả cánh tay, nhất là chỗ bả vai từng tầng từng tầng băng gạc quấn dày cộp.

Cánh tay này về sau chỉ thuộc về một người, thuộc về Bình Bình.

Tình huống của An An so với Bình Bình nghiêm trọng hơn một chút, cả nửa người cơ hồ đều bị băng gạc trắng bao bọc tầng tầng lớp lớp thật dày, máu tươi vẫn từ vị trí vai trái của nàng chảy ra, nhiễm đỏ lớp băng gạc, nhiễm đỏ cả giường chỗ nàng nằm.

Cho dù là hôn mê, chân mày nàng vẫn nhíu chặt.

Nhìn bộ dáng hai người bọn họ như thế, nước mắt Phương Cẩn Chi rơi tí tách. Nàng cẩn thận nắm hai bàn tay của hai muội muội, tay của các nàng thật lạnh, không giống như lúc trước sưởi ấm lòng bàn tay của nàng.

"Bình Bình? An An?" Phương Cẩn Chi nhỏ giọng gọi tên hai người bọn họ.

"Tam thiếu nãi nãi đừng lo lắng, Lưu tiên sinh đã nói qua, cho các nàng dùng dược sẽ làm cho hai nàng ngủ mê mệt, ít nhất phải đến buổi trưa mai mới có thể tỉnh lại." Nhập Y đứng ở bên cạnhPhương Cẩn Chi giải thích.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, khẽ dùng sức cầm hai bàn tay của muội muội, lần nữa đắp kín chăn cho hai người bọn họ.

"Ngài yên tâm đi, có nô tỳ và Nhập Độc ở chỗ này chăm sóc các nàng. Thân thể hiện tại của ngài không thể  bị mệt mỏi, hãy mau trở về nghỉ ngơi đi. Đợi các nàng tỉnh lại, nô tỳ nhất định lập tức đi thông báo cho ngài." Nhập Y nhìn Bình Bình và An An nằm trên giường, nói.

Phương Cẩn Chi ngồi lại bên giường thêm nửa canh giờ nữa, không nỡ dày vò thân thể mình, cẩn thận rời đi, cũng không quên giao phó cho Nhập Y và  Nhập Độc, nếu Bình Bình và  An An tỉnh lại, mặc kệ là lúc nào cũng đều phải báo cho nàng biết đầu tiên.

Nhập Y và Nhập Độc đồng ý.

Một ngày của Phương Cẩn Chi  trôi qua trong căng thẳng và lo lắng, thân thể đã sớm mệt mỏi, vừa bước vào phòng ngủ đã nôn hết ra. Lục Vô Nghiên sợ hãi vừa vỗ lưng cho nàng, vừa phân phó thị nữ kêu đại phu, bưng nước ấm tới.

Đại phu bắt mạch cho Phương Cẩn Chi, chỉ nói là trong lòng nàng có nhiều lo lắng dẫn đến bị động thai khí, kê cho nàng đơn thuốc an thai.

Mùi vị thuốc an thai không dễ ngửi, vốn là Phương Cẩn Chi rất sợ mùi vị đó, vừa ngửi thấy thì ngực, bụng đã cuồn cuộn nôn ra.

"Thôi, không muốn uống cũng được." Lục Vô Nghiên đau lòng cầm chén thuốc để cách xa Phương Cẩn Chi, đỡ nàng ngồi xuống giường.

"Có muốn ăn gì không? Hay là ngủ một giấc không cần ăn gì. Bát thuốc kia không muốn uống cũng được." Lục Vô Nghiên biết nguyên nhân phản ứng này là do Phương Cẩn Chi lo lắng hai muội muội, hơn nữa nàng không nghỉ ngơi suốt một ngày, thuốc kia chỉ có thể trị được ngọn không thể trị được gốc.

Sắc mặt Phương Cẩn Chi trắng bệch, hết sức mệt mỏi dựa vào Lục Vô Nghiên, suy yếu nói: "Bưng chén thuốc tới cho thiếp đi, thiếp sẽ uống."

Hai muội muội đủ để cho nàng lo lắng lắm rồi, nàng không nghĩ sẽ khiến cho đứa bé của nàng gặp chuyện không may.

Lục Vô Nghiên bưng chén thuốc tới cho nàng, đau lòng nhìn nàng cau mày, khổ sở từng ngụm từng ngụm uống hết chén thuốc, Lục Vô Nghiên thậm chí hận không thể lôi tên tiểu tử trong bụng Phương Cẩn Chi ra ngoài, hung hăng đánh một trận.

"Thiếp khiến chàng vất vả rồi..." Phương Cẩn Chi áy náy nói.

Tay cầm chén thuốc của Lục Vô Nghiên dừng lại một chút, ngay sau đó lấy một cái đĩa nhỏ để trên mặt bàn, bên trong đĩa có mấy viên đậu đỏ bao đường.

"Trong miệng đắng, ăn một miếng bánh rồi hãy ngủ."

"Chàng còn mua cả cái này nữa à..." Phương Cẩn Chi cầm một viên đậu đỏ bao đường ngậm trong miệng, mùi vị quen thuộc khiến khuôn mặt nàng giãn ra, lộ vẻ sung sướng.

Lục Vô Nghiên khom lưng cởi giày, tất cho Phương Cẩn Chi, đặt hai chân nàng lên giường, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống,bản thân mình nằm ở bên ngoài ôm lấy nàng, nói: "Ừ, mua được từ tiểu cô nương kia. Nàng ta bây giờ không phải bán hàng ngoài đường nữa rồi, đã thuê được một cửa hàng nhỏ, bán được nhiều kẹo chứ không ít, buôn bán không tệ."

Lục Vô Nghiên nhỏ giọng rù rì nói chuyện với Phương Cẩn Chi, muốn phân tán lực chú ý của nàng, không để cho nàng suy nghĩ tiếp của Bình Bình và An An.

Trời gần sáng Phương Cẩn Chi mới ngủ, ngủ thiếp đi không bao lâu lại tỉnh lại, nàng vừa tỉnh lại liền hỏi: "Bình Bình và An An đã tỉnh lại chưa?"

"Vẫn chưa tỉnh, yên tâm ngủ thêm một lúc nữa. Đợi lúc nào các nàng tỉnh ta sẽ bảo nàng." Lục Vô Nghiên ôm nàng vào trong ngực, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Phương Cẩn Chi gật đầu một cái, tiếp tục ngủ thiếp đi.

Mấy lần nàng tỉnh lại. Lần nào tỉnh lại câu nói đầu tiên đều là hỏi về Bình Bình và An An, khi biết hai người bọn họ vẫn chưa tỉnh lại thì tiếp tục ngủ.

Bởi vì thai nhi đã lớn nên thể lực của nàng không chống đỡ được.



Qua thêm một khắc đồng hồ, mệt mỏi trên người Phương Cẩn Chi mới hoàn toàn biến mất. Lục Vô Nghiên muốn để cho nàng ngủ thêm một lúc nữa, nhưng nàng không chịu, vội vã rời giường đi xem Bình Bình và An An.

Bình Bình và An An vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc Phương Cẩn Chi đi vào, Nhập Y đang thay băng bông và băng bó lại cho An An.

"Thế nào hôm nay lại băng bó nữa, phải đổi thuốc hay sao vậy?" Phương Cẩn Chi vừa nói vừa bước lên phía trước. Đợi đến nàng nhìn thấy trạng thái của An An lúc này thì không cần Nhập Y giải thích cho nàng nữa.

Băng gạc trắng như tuyết trên người An An đã bị thấm đẫm máu tươi, ướt dầm dề.

Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, cố gắng nuốt nước mắt trở lại.

"Nơi này mùi máu tươi nồng nặc, ngài đi ra ngoài trước đi, đợi đến khi họ tỉnh, nô tỳ sẽ đi báo cho ngài?" Nhập Y thử thăm dò nói.

Phương Cẩn Chi  lắc đầu một cái, không hề nói gì, chỉ đứng ở bên giường nhìn hai muội muội vẫn ngủ mê man như cũ.

Thấy nàng không chịu đi, Nhập Y lại khuyên mấy câu, nàng vẫn không nghe. Nhập Y  đành phải mang một cái ghế đến cho nàng, đỡ nàng ngồi xuống.

Phương Cẩn Chi  đợi một chút đến buổi trưa, thấy Bình Bình và An An vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng nàng không khỏi luống cuống.

"Lưu tiên sinh không phải đã nói các nàng giữa trưa sẽ tỉnh lại sao?" Phương Cẩn Chi  nắm hai bàn tay của muội muội, hỏi Nhập Y.

Nhập Y  vội vàng giải thích: "Lưu tiên sinh nói là sớm nhất buổi trưa có thể tỉnh lại, cũng có thể trễ hơn một chút  ..."

Phương Cẩn Chi không nói.

Nhập Độc cũng tới khuyên nhủ: "Tam thiếu nãi nãi, hay là ngài chờ ở bên ngoài. Nơi này mùi máu tươi quá đậm, hơn nữa đến bữa ăn trưa rồi. Coi như ngài không muốn ăn nhưng phải vì đứa nhỏ trong bụng mà ăn một chút đồ."

Cố tình lúc này, đứa nhỏ trong bụng Phương Cẩn Chi đá nàng một cước như phụ họa cùng lời nói của Nhập Độc, chứng minh hắn thật sự đói bụng.

Phương Cẩn Chi sững sờ, ánh mắt dời xuống rơi vào trên bụng của mình.

Đúng vậy, Nhập Độc nói không sai. Nàng không thể cứ như vậy mà không để ý đến đứa nhỏ trong bụng.

Phương Cẩn Chi nhìn chăm chú vào hai muội muội, không nỡ rời đi. Vào lúc nàng quay trở lại phòng chính, Lục Vô Nghiên cũng bưng khay đồ ăn lên.

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc nhìn hắn bê hai chén Mì Dương Xuân để lên bàn.

"Ta mới học làm, nàng nếm thử một chút?" Lục Vô Nghiên mỉm cười nhìn Phương Cẩn Chi, đưa đũa cho nàng.

Bởi vì nếu là đồ ăn hắn tự mình làm, nàng sẽ ăn hết, cho nên hắn mới đích thân xuống bếp.

Mỗi lần gặp phải chuyện khó khăn khổ sở, hắn đều xuống bếp nấu ăn.

Phương Cẩn Chi  cười, nhận lấy đôi đũa, từng ngụm từng ngụm ăn hết bát mỳ Mì Dương Xuân. Nàng cũng không biết Mì Dương Xuân có mùi vị gì, chỉ biết đây là bát mỳ mà  Lục Vô Nghiên dồn hết công sức nấu lên, mặc dù ghét bỏ phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu, nhưng vẫn cố gắng chế biến đồ ăn cho nàng.

Lúc trời chạng vạng tối Bình Bình đã tỉnh lại, khi nàng tỉnh lại động tác thứ nhất chính là nghiêng đầu nhìn vào An An bên cạnh.

Lặng yên ngủ.

Ánh mắt Bình Bình nhìn từ mặtAn An hạ thấp xuống rơi vào vai trái của An An, nàng lúc này mới hiểu ra được một điều hai người bọn họ đã tách nhau ra. Hai người bọn họ không bao giờ là một cơ thể nữa.

Cảm giác đầu tiên không phải vui sướng, mà là thấp thỏm lo âu.

Giống như sinh mệnh của mình bị cắt đi một nửa!

"An... " Cổ họng Bình Bình khô khốc, âm thanh khàn khàn, muốn kêu tên của muội muội mà không kêu được. Nước mắt ở trong hốc mắt chảy ào ra.

Thấy nàng tỉnh, Nhập Y vui mừng, vội vàng chạy xuống gian chính, báo tin cho Phương Cẩn Chi.

Khi Nhập Y nói tin tức tốt cho Phương Cẩn Chi nghe, Phương Cẩn Chi đang ngẩn người nhìn con ngựa gỗ mà Bình Bình và An An đã cùng nhau tỉ mỉ làm.

Nghe nói Bình Bình rốt cuộc đã tỉnh lại, Phương Cẩn Chi  trong nháy mắt ngẩn ngơ sau đó lậptức đứng dậy, chạy chậm lên lầu.

"Chậm một chút!" Lục Vô Nghiên đuổi theo nàng, nhưng cũng không ngăn cản nàng, mà là đỡ nàng, ở bên cạnh che chở cho nàng.

"Bình Bình!" Phương Cẩn Chi hai mắt đẫm lệ nhìn Bình Bình.

"Tỷ.  .." Bình Bình ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phương Cẩn Chi, khó khăn nở nụ cười.

Phương Cẩn Chi mừng rỡ xông tới, kéo Bình Bình lại, nói "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi..."

Bình Bình nâng cánh tay trái của mình ôm lấy hông của Phương Cẩn Chi, cố gắng dùng  sức vỗ vỗ nàng.

Bình Bình khôi phục rất nhanh, ít nhất không giống như vết thương ban đầu của Cố Hi, đau đớn do vết thương gây ra khiến nàng đau đến không muốn sống. Nàng nằm trên giường bảy tám ngày đã có thể xuống giường, cánh tay phải mặc dù không làm gì được nhưng có cảm giác. Chỉ cần có cảm giác là tốt rồi, chỉ cần có cảm giác sẽ chứng minh được sớm muộn sẽ khôi phục triệt để hoàn toàn.

Lưu Minh Thứ thở phào nhẹ nhõm.

Mà An An lại hôn mê gần một tháng không tỉnh lại.

Lưu Minh Thứ đứng ở bên giường, lắng nghe hơi thở mỏng manh của An An, khẽ cau mày. Hắn đã trì hoãn ở Liêu Quốc quá lâu, hắn không thể ở lại chỗ này nữa rồi.

Thế nhưng tiểu cô nương.  ..

Hắn khẽ cúi người xuống, lấy tay sờ lên vết thương bên vai trái của An An —— có chút ướt.

Lại chảy máu.

Vết thương An An không khỏi hẳn hoàn toàn, ngược lại vẫn như cũ thường xuyên chảy máu.

Lưu Minh Thứ đứng ở bên giường suy tư một lúc lâu mới xoay người đi ra ngoài. Hắn đến phòng thuốc ngay bên cạnh, trèo lên thang, lục lọi tìm kiếm dược liệu cần thiết.

Một loại rồi một loại.

Hắn muốn điều chế cho An An một phương thuốc khác phù hợp hơn.

......

Lục Vô Nghiên đứng trước vườn hoa ở hậu viện, đọc nhanh tin mật báo do Tống Từ mang tới.

Chiến tranh giữa Liêu Quốc và Kinh Quốc đã diễn ra hơn nửa năm. Với thực lực tương đương của hai đại quốc gia, trận chiến sự này sợ rằng phải giằng co thêm vài năm nữa.

Tống Từ chờ Lục Vô Nghiên xem xong tập tin tình báo quân sự, mới hỏi: "Ngài thật sự không có ý định tự mình đi?"

"Không đi." Lục Vô Nghiên cầm binh phù quân đội trả lại cho Tống từ, "Nói cho mẫu thân của ta biết, trong vòng ba năm tới ta sẽ không rời khỏi Hoàng Thành. Trong nước không thiếu võ tướng, không cần ta phải tự mình đi."

Tống Từ gãi gãi đầu, muốn nói cái gì, lại ngại ngần không dám nói.

Mặc kệ nói thế nào, hắn vẫn là thuộc hạ của Lục Vô Nghiên, có mấy lời hắn không thể khuyên được. Còn nữa, với trình độ cố chấp của Lục Vô Nghiên, người khác khuyên hắn cái gì, hắn căn bản không nghe lọt.

Tống Từ chợt nhớ đến một chuyện khác, vội nói: "Đúng rồi, Cố Hi nói hi vọng lần này có thể có cơ hội xuất chinh."

Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, nói: "Để cho hắn đi đi, không cần bởi vì hắn còn nhỏ mà chăm sóc hắn. Để hắn rèn luyện trong quân, cho hắn xông pha."

Lục Vô Nghiên đưa mắt nhìn hoa cúc nở rộ trong vườn: "Chưa có tin tức của hắn?"

Tống Từ lập tức khẩn trương.

Hắn có chút chột dạ nói: "Hoàn toàn không có tin tức của hắn, thật sự giống như Cung Vũ Tiên bị hỏa hoạn thiêu cháy toàn bộ..."

Lục Vô Nghiên lành lạnh nhìn hắn. truyện kiếm hiệp hay

Tống Từ trong lòng cả kinh, vội vàng nói: "Nhưng tai mắt ở Trấn Bắc Trừng phát hiện tung tích của Tần Cẩm Phong!"

Lục Vô Nghiên lúc này mới gật đầu một cái, nói: "Nếu như ngay cả Tần Cẩm Phong cũng không tìm được, ngươi cũng nên từ chức đi."

"Dạ! Thuộc hạ nhất định bắt hắn trở lại!" Tống Từ lập tức đồng ý, vội vã rời khỏi Nhập Lâu, chạy tới Trấn Bắc Trừng.

Lục Vô Nghiên cúi người xuống, hái hai bó hoa cúc mới nở trong vườn, xoay người trở lại phòng ngủ, đặt hai bó hoa cúc vào trong bình sứ trắng.

Hai bó hoa cúc một trắng tinh một vàng rực cắm chung một chỗ khiến căn phòng trở nên ấm áp có sức sống.

Hắn xoay người, vòng qua bức bình phong gỗ hoa lê màu trắng, đi về phía giường ngủ.

Phương Cẩn Chi đang ngủ say, chưa tỉnh lại.

Phương Cẩn Chi càng gần tới ngày sinh, càng trở nên thích ngủ, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian đều mơ màng ngủ trên giường.

Ngắm nhìn khuôn mặt Phương Cẩn Chi đang ngủ say, ánh mắt Lục Vô Nghiên đầy tràn dịu dàng. Hắn cởi giầy, nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống bên cạnh Phương Cẩn Chi.

Trong giấc mộng Phương Cẩn Chi giống như cảm thấy, lông mày của nàng khẽ cau lại, sau đó chậm rãi xoay người lại, theo thói quen sờ sờ bên cạnh, cho đến sờ tới áo Lục Vô Nghiên, mới nắm chặt vạt áo của hắn trong lòng bàn tay.

Thói quen này của nàng được hình thành từ nhỏ, đã qua nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.

Cũng không biết ban đêm ngủ túm được bao nhiêu quần áo của Lục Vô Nghiên, cũng may Lục Vô Nghiên đã quen với kiểu bị túm áo này.

Trời chạng vạng tối, Phương Cẩn Chi mới tỉnh lại.

Nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt ra đập vào mắt nàng chính là mảng ngực trắng như tuyết của Lục Vô Nghiên. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mặt của Lục Vô Nghiên.

Nàng nhìn hắn chằm chằm thật lâu.

Đợi đến Phương Cẩn Chi dời mắt, Lục Vô Nghiên mới mở mắt, hỏi: "Không nhìn nữa?"

Phương Cẩn Chi sửng sốt trong chốc lát, bật cười đẩy ngực Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng oán giận: "Chàng lại giả bộ ngủ để gạt người!"

"Vô Nghiên,thiếp cảm thấy gần đây thiếp trở nên ngây ngốc và chậm chạp." Phương Cẩn Chi nói rất nghiêm túc, "Thiếp muốn hiện tại ngắm nhìn chàng nhiều hơn một chút, nếu không thiếp sợ sau khi Chung Cẩn ra đời, thiếp sẽ không còn hứng thú để nhìn chàng nữa..."

Lục Vô Nghiên nắm lấy cằm Phương Cẩn Chi, buộc nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía mình, nói: "Nghĩ hay quá nhỉ, ta đã tìm được mười hai bà vú. Đứa nhỏ này đã làm ảnh hưởng rất lớn tới tình cảm vợ chồng chúng ta rồi. Chờ hắn ra đời, ném được bao xa thì ném! Ta cũng không muốn nhìn thấy hắn nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thê Khống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook