Chương 193: Phương Cẩn Chi
Lục Dược
19/11/2021
"Ngươi nghĩ gì vậy? Ai thèm đến thăm ngươi? Nhìn ngươi một thân rách
nát, hèn mọn kìa! Trước kia cứ nghĩ ngươi gả đến Tần gia sẽ thay đổi,
không ngờ cũng không ngóc đầu lên được, lại còn không biết tranh thủ
tình cảm. Chậc, hiện tại Tần Cẩm Phong sống không được bao lâu, người
nào dám nhận họ hàng với một thứ nữ như ngươi? Nếu như không phải vì tới thăm Nhân Nhân, ta thèm vào đến chỗ ngươi? Xuy!"
Khương ngũ lang thay đổi săc mặt, tươi cười nhìn Lục Giai Nhân, tiến lên một bước, thâm tình nói: "Nhân Nhân, dù sao Tần Cẩm Phong cũng không về được, nàng hãy theo ta! Ta không ngại nàng đã gả một lần, nàng cũng đừng ghét bỏ ta là thứ xuất. Chúng ta vừa vặn phù hợp!"
"Người nào phù hợp với ngươi! Đồ không biết xấu hổ!" Sắc mặt Lục Giai Nhân đỏ lên vì giận giữ, nàng ta liên tiếp thối lui về phía sau, chạy về phía Tần phu nhân .
"Mẫu thân! Con bị hãm hại! Người phải tin tưởng con!" Nàng ta gắt gao nắm tay Tần lao phu nhân, khẩn cầu bà tin tưởng nàng ta.
Cho dù nàng ngu xuẩn, cũng không dám dùng danh tiếng của chính mình để đùa giỡn!
Tần phu nhân đã tỉnh táo hơn một chút, bà đứng thẳng người, đẩy tay Lục Giai Nhân ra, lạnh lùng nói: "Trước tiên chỉnh đốn lại y phục của ngươi đi!"
Lục Giai Nhân cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra y phục của mình chưa buộc lại, bên trong lộ một góc cái yếm màu đỏ tươi. Nàng đỏ mắt vừa chỉnh lại y phục, vừa tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Khương ngũ lang, hét to: "Ngươi còn dám cợt nhã ta như vậy! Ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Khương ngũ lang lập tức trừng mắt lớn hơn so với nàng ta.
"Lục Giai Nhân ! Lời này của nàng nói không đúng! Nàng ghét bỏ thân phận của ta không đủ, không có bản lãnh, những thứ này đều là sự thật! Ta không trách nàng! Nhưng bây giờ xảy ra chuyện nàng không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người ta! Rõ ràng là nàng kêu ta mượn danh nghĩa thăm Hàm Tử để tới đây gặp nàng còn gì!"
"Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy! Từ trước đến nay ta không biết ngươi là ai! Làm sao ta có thể hẹn hò với ngươi!" Lục Giai Nhân giận đến run người.
"Hu..hu...!" Khương ngũ lang vừa khóc vừa cười, "Nhân Nhân, ta không thể nghĩ rằng nàng lại cư xử tuyệt tình với ta như vậy. Ta mất công tính toán, không phải vì muốn đến thăm nàng, ôm nàng một cái sao? Không ngờ nàng lại là như vậy người. . . Không phải đã nói với nhau có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu sao?"
Khương ngũ lang hít mũi, hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống. Nhìn giống như đang khốn khổ vì tình, đau lòng muốn chết.
Khương Hàm Tử chậm rãi nói: "Lão phu nhân, mặc dù hắn là huynh trưởng của nô tỳ, nhưng chuyện xảy ra ở trong Quất Loan viện, nô tỳ cũng hi vọng ngài sẽ điều tra làm rõ chuyện này để tránh những lời đồn vô căn cứ . Tránh cho. . . oan uổng người. . ."
Tần phu nhân rất lo lắng cho Tần Cẩm Phong, hơn nữa trong thâm tâm bà cũng không thích Lục Giai Nhân, lúc này càng thêm giận giữ. Nào còn có sự tỉnh táo như ngày thường. Bà than thở: "Hôm nay người ta đã tìm tới tận cửa, còn cái gì có thể nói! Nhìn một chút bộ dạng quần áo bọn họ không chỉnh tề, quả thật kỳ cục! Trước khi tứ lang rời đi đã lệnh cho nàng ta không được đến Quất Loan viện. Mấy tháng nay nàng ta cũng không tới đây, nhưng cố tình hôm nay đúng lúc huynh trưởng ngươi đến thăm, nàng ta thừa dịp ngươi không có ở trong sân đã chạy tới, nếu không phải đã có ước hẹn trước, thì nàng ta đến đây làm gì!"
"Không!" Lục Giai Nhân bén nhọn hô to một tiếng, "Không phải tự nhiên con tới, là nàng ta gọi con tới!"
Lục Giai Nhân chỉ vào Khương Hàm Tử, tức giận quát: "Được lắm, ta biết rồi, là ngươi, con tiện nhân này kêu ta tới đây, cùng huynh trưởng ngươi thiết kế hãm hại ta!"
Khương Hàm Tử bị nàng hét to thân thể khẽ phát run, sợ hãi lui về phía sau một chút, lùi dần đến bên người Tần phu nhân . Nàng kinh hoảng nhìn Lục Giai Nhân, run giọng nói: "Nô tỳ. . . Nô tỳ sao phải mời phu nhân tới đây. . ."
Đào Nhi quỳ thụp xuống, "Lão phu nhân, Khương di nương của nô tỳ rất sợ Tứ phu nhân, ngày thường trốn trong phòng ít ra ngoài, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng căn bản không dám bước ra khỏi Quất Loan Viện nửa bước. Mỗi ngày lo lắng đề phòng chỉ sợ Tứ phu nhân đi tìm, sao có thể mời Tứ phu nhân tới làm khách được?"
Chuyện mấy lần Lục Giai Nhân muốn giết chết Khương Hàm Tử mọi người trong phủ ai cũng biết, mấy tháng này Khương Hàm Tử càng tìm cách trốn tránh Lục Giai Nhân, ai mà nhắc tới Lục Giai Nhân trước mặt nàng, nàng sẽ sợ hãi, rúm ró. Hôm nay, những gia nhân trong sân nghe lời nói của Đào Nhi, lại nhìn Khương Hàm Tử từng chút từng chút chút rụt thân thể về phía sau nên không thể không tin tưởng lời Đào Nhi nói.
Lục Giai Nhân đá một cước vào bả vai Đào Nhi, lớn tiếng nói: "Ngươi là cẩu nô tài, dĩ nhiên nói chuyện giúp cho nàng ta! Chính là ngươi! Chính là ngươi đến báo tin cho ta! Bây giờ lại không nhận tội, nên xé rách miệng của ngươi!"
Nàng lại xoay người nhìn A Xuân ở phía sau lưng: "A Xuân! Lặp lại những lời mà nha đầu chết tiệt kia nói với ngươi một lần nữa cho ta!"
"Cái... lời nói gì ạ. . . . . ." A Xuân khẩn trương siết vạt áo.
"Sao ngươi đần như vậy!" Lục Giai Nhân nóng nảy, "Đương nhiên là Khương Hàm Tử mời ta tới đây, muốn tạ lỗi với ta!"
A Xuân còn chưa lên tiếng, vẫn trầm mặc thì Tần Vũ Nam yếu ớt mở miệng: "Tứ tẩu, Khương di nương tại sao muốn nói xin lỗi với tẩu? Khương di nương làm chuyện có lỗi với tẩu sao?"
"Nàng ta dĩ nhiên làm chuyện có lỗi với ta! Nàng. . ." Lục Giai Nhân ngẩn người tại đó, nhất thời cứng họng.
"Đủ rồi!" Tần phu nhân hít sâu một hơi, "Hiện tại ta chỉ muốn biết rốt cuộc giữa hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì!"
"Con đã nói là con bị oan uổng!" Lục Giai Nhân đã sớm tức giận, vọt thẳng đến trước mặt Tần phu nhân hô lên.
Tần Vũ Nam đẩy nàng ra, không nhanh không chậm nói: "Tứ tẩu, tẩu không thể nói năng nhẹ nhàng như con nhà gia thế sao? Đừng có hô to gọi nhỏ vô lễ trước mặt mẫu thân như vậy, thật giống như người đàn bà chanh chua chợ búa."
Lục Giai Nhân chưa bao giờ bị người nào trách móc ngay trước mặt như vậy, hơn nữa người nói mình vẫn chỉ là một người ít tuổi, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi! Mặt Lục Giai Nhân nóng hừng hực.
"Ngươi!" Lục Giai Nhân giơ tay lên, làm bộ muốn cho Tần Vũ Nam một cái tát.
Một ma ma vẫn luôn đứng ở sau lưng Tần Vũ Nam tiến lên một bước, nắm cổ tay Lục Giai Nhân.
"Kính xin Tứ phu nhân thu tay lại." Ma ma cười nói với Lục Giai Nhân. Chỉ là khí lực bà khi nắm không nhẹ, cổ tay Lục Giai Nhân đã bị siết đỏ.
Lục Giai Nhân tự mình rút ra tay, lui về phía sau hai bước. Nàng ta hung tợn quét mắt, nhìn một vòng những người trong phòng, nói: "Được lắm! Tần gia các ngươi khi dễ người! Chẳng lẽ là muốn khi dễ Lục gia ta!"
Tần phu nhân vốn dĩ e ngại thân phận Lục Giai Nhân là nữ nhi con vợ cả của Ôn quốc công phủ, nên vẫn cố chịu đựng hành vi ngang ngược của nàng ta. Hôm nay nghe Lục Giai Nhân trực tiếp mang Lục gia ra đè người, trong lòng Tần phu nhân ngược lại sinh ra một cỗ lửa tức giận.
Trên đời này, làm gì có chuyện mẹ chồng bị con dâu chèn ép như vậy chứ!
"Được, hôm nay nếu đã nói đến Lục gia, vậy thì càng nên đem chuyện này điều tra tìm hiểu rõ, tránh cho ngươi nói với Lục gia rằng Tần gia khi dễ ngươi! Nhưng nếu chuyện hôm nay là thật, nàng dâu dù là người Lục gia cao quý, Tần gia cũng không dám nhận. Người đâu! Đi mời bà thông gia tới đây!"
"Dạ!" Lão bà tử đi theo sau lưng Tần phu nhân lập tức xoay người đi đến Ôn quốc công phủ mời người.
Sáng sớm hôm nay Tam phu nhân Ôn quốc công phủ ngủ dậy thấy mí mắt nháy không ngừng, trong lòng bà ta mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nha hoàn bên cạnh trấn an mấy câu, trong lòng bà ta vừa thoáng an ổn một chút, ngay lập tức nghe hạ nhân bẩm báo, người Tần gia tới, muốn mời bà ta đến Tần gia nói chuyện.
Không phải lễ tết hay tiệc tùng hội họp, đột nhiên mời bà đi Tần gia làm cái gì?
Chẳng lẽ là vì chuyện Tần Cẩm Phong mà đi nhờ vả? Trong lòng tam phu nhân đầy hoài nghi đi Tần gia.
Tam phu nhân vừa đến Tần gia, Lục Giai Nhân chạy tới ngã vào trong ngực bà, gào khóc nức nở.
"Giai Nhân, con làm sao vậy?"
"Bọn họ khi dễ người! Bọn họ khi dễ Lục gia ta!"
Lục Giai Nhân chỉ khóc không thể nói rõ ràng, khiến cho tam phu nhân càng sốt ruột. Ánh mắt tam phu nhân vội vã lướt qua phòng khách, Tần phu nhân, Tần Vũ Nam, tiểu thiếp đang mang thai của Tần Cẩm Phong, và một nam nhân chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ánh mắt Tam phu nhân không khỏi rơi trên người Khương Hàm Tử, nghĩ thầm liệu có phải Lục Giai Nhân động thủ với người tiểu thiếp đó.
Nàng vỗ vỗ bả vai Lục Giai Nhân, đẩy nhẹ ra, quở trách:"Khóc lóc cái gì, nếu thật là người Tần gia khi dễ con, có mẫu thân ở đây, sẽ không để cho con bị khi dễ. Con hãy nói cho mẫu thân nghe rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Có phải tiểu thiếp đó va chạm với con hay không?"
Khi vừa mới bắt đầu nói giọng nói của bà ta có chút trách cứ, nhưng về sau thì chỉ có sự che chở.
"Bà thông gia, chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì với Khương di nương."
"Thế thì là chuyện gì?" Tam phu nhân nhíu lông mày.
Lục Giai Nhân vẫn khóc, trong lòng tam phu nhân mắng nàng ta không có tiền đồ, hơi dùng sức bấm tay của nàng ta một cái, cho nàng ta một ánh mắt, cảnh cáo nàng ta không được khóc nữa.
"Chuyện như vậy, ta không tiện nói. Nhưng mà nếu Giai Nhân không tự mình nói được, vậy. . . " Tần phu nhân quay về phía một nha hoàn trong phòng ngoắc ngoắc tay, "Tố Cẩm, ngươi kể từ đầu tới cuối chuyện ngày hôm nay cho Lục gia tam phu nhân nghe một chút."
"Vâng" nha hoàn tên Tố Cẩm đi ra, thi lễ một cái, kể lại câu chuyện xảy ra ngày hôm nay từ đầu tới cuối cho tam phu nhân nghe.
Tố Cẩm là một người biết ăn nói, có thể kể chuyện khiến một câu chuyện hết sức bình thường trở nên vô cùng hấp dẫn, sinh động nên Tần phu nhân chọn nàng ta kể chuyện này cho tam phu nhân nghe, quả nhiên nàng ta kể chuyện sinh động như thật, tất cả mọi người ai nói gì, làm gì, vẻ mặt như thế nào cũng nói rõ ràng, thậm chí ngay cả chi tiết Lục Giai Nhân bị hở cái yếm màu đỏ tươi cũng không bỏ qua.
Càng nghe Tố Cầm nói, sắc mặt của tam phu nhân càng trở nên không tốt.
Tứ phu nhân còn nói: “ Tần gia khi dễ người chẳng lẽ là muốn khi dễ Lục gia ta . . .”
"Đủ rồi!" Tam phu nhân cắt ngang lời Tố Cẩm.
Tố Cẩm liếc mắt nhìn sắc mặt của Tần phu nhân , quy quy củ củ khuỵ gối, lui sang một bên đi.
"Mẫu thân! Người phải tin tưởng con, con thật sự không cùng một ngoại nam gặp gỡ riêng tư. Là Khương di nương cùng huynh trưởng nàng ta thiết kế hãm hại con" Lục Giai Nhân vừa nói vừa khóc.
"Xì!" Khương ngũ lang vẫn ôm cánh tay đứng ở một bên, cười lạnh một tiếng. Hắn nhỏ giọng lầm bầm: "Ban đầu không biết là người nào hẹn hò với tỷ phu mình, cuối cùng gả thay, thành công cướp tỷ phu từ trong tay tỷ tỷ ruột của mình. Chậc, hiện tại còn nói tuyệt đối sẽ không cùng một ngoại nam gặp gỡ riêng tư. . ."
Hắn nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để cho mọi người trong phòng nghe rõ ràng.
"Ngươi câm mồm cho ta!" Lục Giai Nhân thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nhìn Khương ngũ lang.
Chuyện thiết kế hãm hại chiếm đoạt Tần Cẩm Phong từ trong tay Lục Giai Bồ, tỷ tỷ ruột của nàng, vẫn để lại vết thương trong lòng Tần Cẩm Phong, nàng ta không muốn nhắc tới, lại càng không nguyện ý bị người khác nhắc tới chuyện này. Hôm nay Khương ngũ lang nói ra như vậy trước mặt mọi người, Lục Giai Nhân cảm thấy giống như bị ai đó đánh vào mặt mình.
Tam phu nhân bình tĩnh trở lại, bà xông lên chắn giữa Lục Giai Nhân và mọi người, chất vấn: "Giai Nhân nhà ta toàn tâm toàn ý đối với Cẩn Phong, hôm nay nói nó cùng người khác gặp gỡ riêng tư, người làm mẫu thân ta đây không thể tin được. Cho dù thế nào, ta cũng không cho phép người khác hãm hại con ta."
Tần phu nhân bị chọc giận quá mà cười lên, nói: " Ý bà thông gia đây là nói ta hãm hại con dâu? Tần gia ta là môn đệ thư hương, để ý nhất là danh tiếng! Tính tình của nữ nhi bà là loại gì bà không phải là không biết! Mặc kệ nàng ta làm cái gì, ta đây là mẹ chồng từ trước tới nay luôn đóng cửa trong nhà nói chuyện, trước mặt người ngoài chưa bao giờ nói xấu nàng dâu! Hôm nay, bà thông gia muốn chỉ trích ta hãm hại nàng ta? Ta ngày đêm nghĩ tới Cẩn Phong nhà ta làm sao có thể vào lúc hắn chưa biết sống chết ra sao mà thừa dịp hãm hại thê tử của hắn!"
Tần phu nhân vỗ bàn một cái, hiển nhiên là rất tức giận. Từ trước đến nay bà là người tính tình mềm mỏng, hôm nay nói ra nhiều điều như vậy là đã nói ra hết tất cả những điều bất mãn với Lục Giai Nhân tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
Sắc mặt của tam phu nhân lúc này mới hòa hoãn chút, bà ta dịu giọng, nói: "Ta nào có ý đó. Cũng là vì lo lắng, thấy chuyện này có chút kỳ quặc, lo có người lập mưu thiết kế muốn hại Giai Nhân nhà ta. Mặc kệ nói thế nào, ta nhất định sẽ không hoài nghi bà thông gia oan uổng Giai Nhân"
Thấy sắc mặt của Tần phu nhân cũng hơi hòa hoãn một chút, tam phu nhân nói tiếp: "Ta hiểu rõ nữ nhi này bị ta làm hư, tính tình kiêu căng, nổi loạn, nhưng nó không phải loại người không có liêm sỉ, không để ý luân thường đạo lý. . ."
"Ha, vài người cướp phu quân của tỷ tỷ mình mà vẫn còn mặt mũi nói mình không phải là kẻ không có liêm sỉ, không phải không để ý đến luân thường đạo lý." Khương ngũ lang sâu kín nói.
"Ngươi!" Tam phu nhân híp mắt quan sát Khương ngũ lang, "Nghe nói ngươi là huynh trưởng của Khương di nương? Hừ, ngươi nói ngươi và Giai Nhân nhà ta có tư tình. Mà Giai Nhân lại quả quyết không biết ngươi là ai. Rõ ràng chính ngươi giúp đỡ muội muội ngươi hãm hại Giai Nhân, phá hủy danh tiết của nó!"
Khương ngũ lang biết tam phu nhân không ngu xuẩn như Lục Giai Nhân nên thẳng lưng cẩn thận ứng phó. Hắn nhếch nhếch miệng, cười hì hì nói: "Ta hẹn gặp riêng nàng nhưng bị nhiều người như vậy phát hiện ra. Hắc, quần áo chúng ta lại không chỉnh tề, chúng ta ở phía sau nhà làm cái gì phu nhân có muốn nghe một chút hay không?"
"Là ngươi lôi kéo ta! Muốn cởi y phục của ta! May mà ta chạy trốn kịp thời!" Lục Giai Nhân lập tức phản bác lại.
"Hừ, " Khương ngũ lang nhíu mày, "Ta kéo nàng...nàng chạy thoát? Rõ ràng khi ta và nàng hẹn gặp nhau, ta ôm nàng thì nàng trách ta động tác thô lỗ, không vui bỏ đi"
"Ngươi nói dối!" Lục Giai Nhân cầm lấy lọ hoa đặt trên bàn bên cạnh, giơ lên ném về phía Khương ngũ lang. Khương ngũ lang nhanh chóng hướng tránh sang bên cạnh, bình hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tần phu nhân chỉ vào Lục Giai Nhân , hỏi tam phu nhân: "Đây chính là nữ nhi của Lục gia bà?"
Trong lòng tam phu nhân mắng Lục Giai Nhân một câu ngu xuẩn, ngoài miệng vẫn vì nàng giải thích: "Bất kể là ai khi bị nói oan uổng cùng nam nhân khác có tư tình đều không chịu được!"
Bà xoay người đi về phía Khương ngũ lang, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu luôn miệng nói cùng nữ nhi của ta có tư tình, vậy ngươi có bằng chứng gì?"
"Bằng chứng? Cái này có tính không?" Khương ngũ lang cười ha hả từ trong ngực móc ra một cái khăn gấm.
Hắn cầm khăn gấm đưa tới trước mắt tam phu nhân, nói: "Chẳng lẽ phu nhân không biết nữ công của nữ nhi mình? Hơn nữa, phía trên này còn thêu tên của nàng."
Dĩ nhiên Tam phu nhân liếc mắt một cái đã nhận ra cái khăn này là của Lục Giai Nhân, bà vừa định một mực chắc chắn đây không phải là khăn của Lục Giai Nhân, mà là người khác bắt chước, nhưng bà còn chưa có há mồm, chỉ nghe thấy Lục Giai Nhân ở sau lưng hô to một tiếng: "Tại sao khăn tay của ta lại ở trong tay ngươi?"
Tam phu nhân ở trong lòng lại mắng Lục Giai Nhân một câu, đầu lưỡi muốn phủ nhận đánh một vòng, lập tức đổi lời nói: " Nếu ngươi muốn vu khống hãm hại, sẽ ăn trộm một cái khăn. Nhất định không thể vì một cái khăn mà cho rằng con gái ta cùng ngươi qua lại."
"Trong tay ta cũng không chỉ có cái này khăn này!" Khương ngũ lang lại từ trong tay áo móc ra một cái ngọc bội, hắn cầm cái dây đỏ buộc ngọc bội, giơ lên trước mặt tam phu nhân, "Vật này, phu nhân cũng không xa lạ chứ?"
Tam phu nhân sửng sốt một chút, bà xoay người nhìn về phía hông của Lục Giai Nhân, Trên eo của Lục Giai Nhân đang đeo một cái ngọc bội khác. Khối ngọc bội này vốn là một đôi, khi Lục Giai Nhân cập kê bà tự mình đưa cho Lục Giai Nhân.
Ban đầu Lục Giai Nhân muốn tặng ngọc bội này cho Tần Cẩm Phong nhưng Tần Cẩm Phong lấy lý do không lấy thích ngọc bội nên cự tuyệt. Sau đó Lục Giai Nhân vẫn đeo cái của mình, còn cái được tặng nàng ta cất trong hộp.
"Ngươi trộm ngọc bội của ta! Trả lại đây cho ta!" Lục Giai Nhân vươn người muốn cướp lại khối ngọc bội.
Khương ngũ lang đem ngọc bội giấu ở phía sau, nhìn chằm chằm Lục Giai Nhân, nói lớn tiếng: "Nữ nhân này sao có thể như vậy, đây chính là tín vật lúc chúng ta hẹn thề đã trao đổi với nhau! Ta không đòi lại cây trâm đã trao cho nàng sao nàng có thể đòi ngọc bội trở về?"
"Người nào đính ước với ngươi! Ngươi nói kim trâm gì ta không biết!"
"Không biết? Không phải cây trâm ngươi đang cài trên đầu sao?"
Lục Giai Nhân giật cây trâm trên đầu xuống, cả giận nói: "Cây trâm vàng này là ta tự mình mua, tại sao có thể là của ngươi đưa được!"
Khương ngũ lang giận dữ, một tay giật lấy cây trâm trong tay Lục Giai Nhân, một tay giật hết những đoá hoa nhỏ ở đầu cây trâm ra, chỉ vào dòng chữ nho nhỏ khắc trên đó, nói: "Phía trên này còn có tên ta! Nàng sao có thể không thừa nhận đây là tín vật đính ước ta đưa cho nàng!"
Lục Giai Nhân sững sờ nhìn kim trâm trong tay Khương ngũ lang, kim trâm này sau khi nhổ hết mấy đoá hoa nhỏ ra đích xác có khắc hai chữ "Mậu Huy".
Một bên Khương Hàm Tử khẽ"A" một tiếng.
Bị nói như vậy Lục Giai Nhân hoàn toàn bối rối, ngay cả tam phu nhân cũng nhất thời không kịp phản ứng, bà ta đứng im tại chỗ, không biết nên nói gì.
Tần phu nhân thấy hơi mệt thở dài, "Bà thông gia, bà có lời gì để nói nữa không? Từ xưa tới nay, nữ nhân có bảy điều cấm kỵ. Không hiếu thảo với cha mẹ, không con cái, làm điều dâm loạn, ghen tuông, bị bệnh hiểm nghèo, lắm mồm miệng, trộm cắp. Lục Giai Nhân chống đối ta không phải là một lần hai lần, là điều thứ nhất; mấy năm nay không con cái, là điều thứ hai; cùng ngoại nam hẹn hò làm ra điều dâm loạn là điều thứ ba; nhiều lần dùng thủ đoạn tàn nhẫn mưu hại, hạ độc muốn giết hại di nương vì ghen ghét là điều thứ tư; hơn nữa còn cùng người khác nhàn thoại đồn thổi nói xấu Vũ Nam nhà ta, đây là điều thứ năm."
"Trong bảy điều nàng ta đã phạm phải năm điều" Tần phu nhân nhắm mắt, "Hôm nay con ta không có ở nhà, ta sẽ thay hắn làm chủ việc này! Nhất định sẽ hoà ly! Vì mặt mũi Lục gia, Tần gia ta cho phép hoà ly. Nhưng nếu Lục gia không muốn, ta sẽ thay nhi tử viết thư bỏ vợ!"
Tần phu nhân nói chắc như đinh đóng cột, không để cho ai có cơ hội thay đổi.
Tam phu nhân không nghĩ Tần phu nhân sẽ nói chắc chắn như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến Lục gia ở sau lưng! Bà ta trầm ngâm, nói: "Bà thông gia cần gì phải nóng giận, hôm nay Cẩm Phong vẫn còn ở trong thiên lao, sinh tử chưa biết, trước mắt hai nhà chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cứu Cẩm Phong ra mới là quan trọng nhất."
Ngụ ý, có Lục gia chống lưng.
Nghe lời của bà ta..., Trên mặt Tần phu nhân lộ ra vẻ chần chờ.
Lục Giai Nhân chợt nói lớn tiếng: "Tại sao lại muốn bỏ con? Tứ lang không ở nhà, mẫu thân không thể thay chàng làm chủ! Con phải chờ tứ lang trở lại!"
Chợt một nha hoàn hốt hoảng chạy vào, nàng ta che ngực, thở không ra hơi nói: "Tứ, Tứ thiếu gia trở lại!"
"Cái gì!" Tần phu nhân lập tức đứng lên.
"Tứ ca ca!" Tần Vũ Nam cả kinh đứng lên.
Nha hoàn thở dốc nói tiếp: "Là Tào đại nhân và Khương đại nhân đưa Tứ thiếu gia trở về!"
Khương Hàm Tử còn chưa phục hồi tinh thần khi nghe tin Tần Cẩm Phong trở lại, lại nghe nha hoàn nói đến Khương đại nhân. Khương đại nhân này chẳng lẽ là cha nàng?
"Mau! Mau đỡ ta đi xem một chút!" Tần phu nhân vội vã đi ra ngoài, đại nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà.Tần Vũ Nam chạy trước một bước ra ngoài.
"Tứ ca ca!" Vừa nhìn thấy Tần Cẩm Phong, mắt Tần Vũ Nam lập tức đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, lăn nhanh trên gương mặt.
Tần Cẩm Phong tự mình đi tới hậu viện, Tào đại nhân và Khương đại nhân không tiện đi tới hậu viện, đã đượcTần lão gia mời đến nhà chính, nói lời cảm tạ.
Tần Cẩm Phong đi vào trong sân, ngẩng đầu lên, cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với Tần Vũ Nam. Y phục trên người hắn đã thay đổi, nhưng không che giấu được sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, thân hình gầy gò, trên cổ và mặt vẫn còn lộ vết roi.
"Vũ Nam"
Tần Cẩm Phong ngoắc ngoắc tay với Tần Vũ Nam, Tần Vũ Nam trực tiếp nhào vào trong lòng hắn, khóc không ngừng.
"Được rồi, được rồi, không phải đều nói cho muội rồi sao, Vũ Nam của chúng ta đã là đại cô nương rồi, không thể dễ dàng khóc nhè như vậy." Tần Cẩm Phong cười vuốt vuốt đầu của nàng, đẩy nàng ra một chút.
Tần Vũ Nam lúc này mới buông Tần Cẩm Phong ra, lau lau nước mắt trên mặt.
"Cẩm Phong !" Tần phu nhân nhìn Tần Cẩm Phong, trong nháy mắt hốc mắt cũng đỏ lên.
"Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, khiến mẫu thân phải lo lắng." Tần Cẩm Phong lập tức nghênh đón, trong mắt tràn đầy áy náy.
Tần phu nhân nhìn vết roi lộ ra bên ngoài mặt và tay Tần Cẩm Phong, trong lòng giống như bị kim châm đâm vào, bà cẩn thận vuốt ve gương mặt Tần Cẩm Phong, nghẹn ngào nói: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . ."
"Tứ lang, chàng đã trở lại!" Lục Giai Nhân mừng rỡ nhìn Tần Cẩm Phong.
Tần Cẩm Phong quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Giai Nhân và tam phu nhân đứng ở bên cạnh, hơi gật đầu. Khi hắn thu hồi ánh mắt, trong lúc thoáng qua nhìn thấy Khương Hàm Tử trốn ở trong góc phía sau. Hắn sửng sốt nhìn cái bụng nhô lên của Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử mang thai đứa bé của hắn? Hắn đã làm cha rồi?
Tần phu nhân vẫn nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía Khương Hàm Tử, bèn ngoắc ngoắc tay gọi Khương Hàm Tử, kêu nàng đến trước người. Bà cười với Tần Cẩm Phong nói: "Con còn chưa biết Khương di nương có bầu, cũng gần đến ngày sinh rồi. Hôm nay con đã trở lại rồi, đây quả thực là song hỉ lâm môn!"
"Tứ thiếu gia bình an trở về là tốt rồi." Khương Hàm Tử uốn gối muốn hành lễ.
Thai của nàng cũng đã lớn, động tác hết sức bất tiện. Chỉ một động tác uốn gối cũng hết sức khó khăn. Thấy nàng đỡ ngang lưng còn phải hành lễ, Tần Cẩm Phong vội vàng đưa tay đỡ nàng, nói: "Thân thể bất tiện, không cần hành lễ."
Trong nháy mắt sắc mặt vui mừng trên mặt Lục Giai Nhân tản đi, trong lòng bốc mùi dấm chua nồng nặc!
Nàng ta mới là thê tử của hắn, Khương Hàm Tử chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp! Tại sao đối nàng gật đầu lạnh nhạt như vậy, nhưng đối với Khương Hàm Tử lại quan tâm như vậy!
Lục Giai Nhân sắp bị ngọn lửa ghen ghét thiêu cháy.
"Thời tiết lạnh như thế, đừng đứng ở chỗ này, mau vào nhà thôi." Tần phu nhân vội nói.
Những người đứng ở trong sân đều đi vào trong nhà, Tần phu nhân dẫn đầu đi đằng trước, Tần Vũ Nam đỡ bà đi bên cạnh. Khi Tần Cẩm Phong vượt qua ngưỡng cửa, quay đầu lại nhìn Khương Hàm Tử một cái, thấy Khương Hàm Tử đỡ ngang lưng, cẩn thận từng li từng tí bước qua bậu cửa, khẽ chau mày, nói: "Nha hoàn đâu mau đỡ Khương di nương."
Khương Hàm Tử ngượng ngùng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng ngại, đứa bé không làm khó người. . ."
Đào Nhi bước ra trong đám người hầu, đỡ Khương Hàm Tử, cúi thấp đầu luôn miệng nhận lỗi: "Là nô tỳ nhất thời sơ xuất, về sau không dám nữa."
Tần Cẩm Phong gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì.
Lục Giai Nhân vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn một màn này, thấy mình như bị đặttrong hầm băng. Một khắc trước nàng ta cũng bởi vì ghen ghét và giận giữ, trong lòng thật giống như bị lửa đốt cháy bừng bừng, hiện tại toàn thân rét run, hai tầng lửa và băng bốc lên mãnh liệt.
Nàng nhìn Khương Hàm Tử nâng cao bụng to đi vào trong phòng, đi gần Tần Cẩm Phong giống như hai người bọn họ mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Nhưng nàng ta mới là thê tử của Tần Cẩm Phong!
Giết chết nàng ta, phải giết chết cả đứa bé trong bụng của nàng ta nữa!
Ý niệm điên cuồng đó cuồn cuồn nổi lên trong đầu Lục Giai Nhân, ngay sau đó, nàng ta cái gì cũng không đoái hoài tới, lao lên.
Tam phu nhân đứng bên cạnh Lục Giai Nhân còn chưa kịp kéo nàng ta lại, đợi đến khi tam phu nhân phản ứng lại, Lục Giai Nhân đã nhào tới bên người của Khương Hàm Tử, trực tiếp đẩy Khương Hàm Tử té nhào xuống đất.
Trong nháy mắt trong phòng vang lên tiếng hô kinh hãi của Khương Hàm Tử.
Tần Cẩm Phong , Tần phu nhân , Tần Vũ Nam, còn có một Khương ngũ lang núp ở góc, và một phòng nha hoàn khiếp sợ nhìn một màn này.
"Ta giết chết ngươi! Ta giết chết ngươi! Ta giết chết ngươi!" Lục Giai Nhân đè ở trên người của Khương Hàm Tử, đôi tay gắt gao bóp cổ của Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử kéo mái tóc dài ra khiến cây trâm ngọc trai rơi xuống đất, trên mặt nàng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khổ sở, một tay nàng đẩy người Lục Giai Nhân tránh cho nàng ta đè ép bụng của mình, một tay vừa nắm lấy tay Lục Giai Nhân.
Một bên Đào Nhi cũng kéo Lục Giai Nhân, "Tứ phu nhân người mau buông Khương di nương ra!"
Tam phu nhân thầm nói một tiếng"Cái thai", bà ta định xông lên kéo Lục Giai Nhân ra, nhưng khi nhìn những người trong phòng. . . Lại nhớ tới điều Tần phu nhân kiên định nói muốn bỏ Lục Giai Nhân. Trước bà còn có thể lấy lý do Lục gia sẽ tìm cách cứu Tần Cẩm Phong ra ngoài để trì hoãn, nhưng bây giờ Tần Cẩm Phong đã quay trở về.
Trong lòng Tam phu nhân trở lên lạnh lẽo, bà đã nhìn ra chuyện hôm nay không cách nào cứu vãn được, cho dù bà có bản lãnh thông thiên, lần này cũng không thể cứu được Lục Giai Nhân.
"Dừng lại, buông ta ra. . . Đau quá, bụng của ta. . ." cổ của Khương Hàm Tử bị bóp chặt, nàng hết sức khó khăn mới có thể nói ra lời này.
"Lục Giai Nhân ngươi điên rồi sao!" Tần Cẩm Phong vội vã đi tới, nắm lấy bả vai Lục Giai Nhân, muốn kéo nàng ta dậy. Nhưng thân thể Tần Cẩm Phong đang bị thương, ngay cả đi lại cũng phải cố gắng hết sức, trên người nào còn chút hơi sức nào. Hắn không chỉ không thể kéo Lục Giai Nhân lên, còn bị Lục Giai Nhân đẩy ra, lảo đảo hai bước.
"Tứ ca!" Tần Vũ Nam vội vàng chạy lại đỡ Tần Cẩm Phong.
Mặc dù Tần Cẩm Phong không thể kéo Lục Giai Nhân lên, nhưng cũng thành công dời đi lực chú ý của Lục Giai Nhân. Rốt cuộc tay Lục Giai Nhân cũng buông lỏng cổ Khương Hàm Tử ra, nàng ta ngồi trên người của Khương Hàm Tử, xoay người chỉ vào Tần Cẩm Phong, tức giận nói: "Tần Cẩm Phong, ngươi vì một tiểu thiếp mà đánh ta!"
Tần Cẩm Phong chưa kịp nói chuyện, Tần phu nhân nói lớn tiếng: "Dù là một thiếp, cũng là người hoài thai cốt nhục cho Tần gia ta! Còn nữa, ngươi đã không còn là con dâu của Tần gia ta nữa rồi!"
Tần Cẩm Phong có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Tần phu nhân .
"Cẩm Phong ! Nữ nhân này vào lúc con không có ở nhà đã hẹn hò với ngoại nam, nàng ta còn phạm phải bảy điều cấm kỵ, hôm nay mẫu thân đã thay con bỏ nàng ta rồi !"
"Không! Ta không đồng ý! Tất cả . . . Đều là vì con tiện nhân này!" Lục Giai Nhân như bị phát điên, nhặt trâm cài tóc rơi trên mặt đất của Khương Hàm Tử đâm vào ngực Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử hoảng sợ nhìn Lục Giai Nhân, dùng toàn bộ sức lực còn lại giữ cổ tay của nàng ta, ngăn cản không cho cây trâm cài tóc đến gần mình.
"Nhân Nhân! Hắn muốn bỏ ngươi không phải vừa đúng ý của chúng ta sao? Chúng ta có thể cao bay xa chạy!" Khương ngũ lang từ trong góc xông ra ngoài. Hắn lập tức xông lên ôm Lục Giai Nhân vào trong ngực.
Lục Giai Nhân bị hắn ôm như vậy, thân thể ngửa về sau, trâm cài tóc trong tay cũng bị Khương Hàm Tử đoạt mất. Khương Hàm Tử nhìn trâm cài tóc trong tay, vết sẹo trên mặt không thể biến mắt hoàn toàn soi rõ trên cây trâm ngọc trai bóng loáng, lòng thù hận xông lên đầu.
Phía sau Khương Hàm Tử là góc chết không có người, mà Khương ngũ lang ôm Lục Giai Nhân lại vừa đúng chặn lại tầm mắt mọi người.
Khương Hàm Tử nắm chặt trong tay trâm cài tóc, hướng mặt của Lục Giai Nhân vạch một đường, từ xương gò má mãi cho đến khóe miệng.
Lục Giai Nhân hét to đau đớn.
Trong tiếng gào thét của Lục Giai Nhân, Khương Hàm Tử vội đem cây trâm cầm trong tay nhét lại vào lòng bàn tay Lục Giai Nhân, rồi cầm tay đó đâm về phía đầu vai mình.
Trên đầu vai đau nhói, làm cho Khương Hàm Tử không nhịn được rên lên.
Khương ngũ lang thấy một màn như vậy vô cùng sửng sốt, hắn khựng lại nhìn Khương Hàm Tử, lập tức ôm Lục Giai Nhân lên, vừa kéo vừa khóc nói: "Giai Nhân! Tại sao nàng lại muốn đâm Hàm Tử bị thương! A! Mặt của nàng! Không sao, bất luận nàng biến thành hình dáng gì ta cũng không quan tâm!"
"Giai Nhân !" Tam phu nhân nhìn thấy mặt của Lục Giai Nhân đầy máu, chạy tới.
"Nói hươu nói vượn gì vậy, người kia là ai?" Tần Cẩm Phong ngơ ngác nhìn Khương ngũ lang.
Tần phu nhân há miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
"A! Máu! Thật là nhiều máu!"
"Nhanh đi mời đại phu!"
Trong phòng loạn thành một đoàn.
Tần Cẩm Phong đẩy Tần Vũ Nam ra, cố gắng đi đến bên cạnh Khương Hàm Tử, kéo nàng lên.
Khương Hàm Tử nắm tay Tần Cẩm Phong, khổ sở nói: "Nô tỳ. . . . Nô tỳ hình như sắp sinh. . ."
Đau đớn khi trâm cài tóc đâm vào trên vai nàng cũng không so được với trận đau bụng này, tựa như bị thuỷ triều đánh úp.
Tần Cẩm Phong nhìn xuống dưới, thấy phía dưới Khương Hàm Tử có một vũng máu nhỏ.
"Hàm Tử!" Tần Cẩm Phong bất chấp tất cả, trực tiếp bế Khương Hàm Tử lên, chạy chậm vào phòng ngủ phía trong.
"Đứa bé của ta. .." Khương Hàm Tử che bụng của mình, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ.
Trong lòng Tần Cẩm Phong vô cùng lo lắng, hắn cầm tay Khương Hàm Tử, khuyên nàng: "Đừng sợ, ngươi và đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Vì Khương Hàm Tử gần đến ngày sinh nên Tần gia đã chuẩn bị bà mụ nổi tiếng cho nàng. Bà mụ nghe được tin tức lập tức chạy tới.
Tần phu nhân phái thêm hai có ma ma có kinh nghiệm đi theo hỗ trợ.
Bà cũng ở bên giường trấn an Khương Hàm Tử đôi câu, rồi khuyên Tần Cẩm Phong ra khỏi phòng sanh.
Sau khi Tần Cẩm Phong đi theo Tần phu nhân đi ra ngoài, lập tức đi vào trong sảnh chính tìm Lục Giai Nhân, Lục Giai Nhân đang ôm mẫu thân của mình khóc không ngừng.
"Mặt của con, mặt của con, con tiện nhân đó dám rạch mặt con, con muốn giết nó! Ô ô ô. . ."
Tần Cẩm Phong đứng ở cửa nhìn bộ dáng này của Lục Giai Nhân, trong lòng trở lên yên tĩnh lạ thường, cảm giác mỏi mệt cũng biến mất hoàn toàn.
Tần phu nhân đứng ở sau lưng hắn than nhẹ một tiếng.
Lục Giai Nhân nhìn thấy Tần Cẩm Phong đứng ở cửa, sợ bộ dạng xấu xí của mình bị nhìn thấy vội ngừng khóc.
"Tứ lang, chàng hãy nghe ta giải thích. .." Nàng ta hốt hoảng vội vàng đứng lên, đi về phía Tần Cẩm Phong, nhưng nàng ta còn chưa đi được mấy bước, thân thể như bị mộng du, đột nhiên ngã quỵ về phía sau.
"Giai Nhân !" Tam phu nhân vội vàng đỡ nàng ta.
Đúng lúc này đại phu tới, tam phu nhân vội vàng bảo ông ta tới kiểm tra cho Lục Giai Nhân.
"Đại phu, mau tới đây bắt mạch cho nữ nhi của ta. Nó bị kích động, trên mặt lại bị thương, không tốt chút nào, ông mau tới xem giúp ta, có nặng lắm không. . ."
Tần gia cũng không tiện làm việc quá tuyệt tình, dáng vẻ Lục Giai Nhân hiện giờ xác thực không tốt lắm, Tần phu nhân cũng không thể ngăn đại phu thăm khám cho Lục Giai Nhân.
Tần Cẩm Phong từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc đứng ở một bên, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
"Đại phu, con gái của ta có nặng lắm không, vết thương trên mặt nó..." Lòng Tam phu nhân như lửa đốt.
Lục Giai Nhân tỉnh lại nhìn Tần Cẩm Phong, nhỏ giọng khóc.
Đại phu bắt mạch cho Lục Giai Nhân một lúc lâu mới buông tay, ông ta xoa xoa mồ hôi trên trán, cố gắng lựa lời nói: "Phu nhân không phải bị kích thích mà té xỉu, mà . . . Mà bởi vì đã mang thai hai tháng rưỡi . . ."
Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh mịch.
Khương ngũ lang thay đổi săc mặt, tươi cười nhìn Lục Giai Nhân, tiến lên một bước, thâm tình nói: "Nhân Nhân, dù sao Tần Cẩm Phong cũng không về được, nàng hãy theo ta! Ta không ngại nàng đã gả một lần, nàng cũng đừng ghét bỏ ta là thứ xuất. Chúng ta vừa vặn phù hợp!"
"Người nào phù hợp với ngươi! Đồ không biết xấu hổ!" Sắc mặt Lục Giai Nhân đỏ lên vì giận giữ, nàng ta liên tiếp thối lui về phía sau, chạy về phía Tần phu nhân .
"Mẫu thân! Con bị hãm hại! Người phải tin tưởng con!" Nàng ta gắt gao nắm tay Tần lao phu nhân, khẩn cầu bà tin tưởng nàng ta.
Cho dù nàng ngu xuẩn, cũng không dám dùng danh tiếng của chính mình để đùa giỡn!
Tần phu nhân đã tỉnh táo hơn một chút, bà đứng thẳng người, đẩy tay Lục Giai Nhân ra, lạnh lùng nói: "Trước tiên chỉnh đốn lại y phục của ngươi đi!"
Lục Giai Nhân cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra y phục của mình chưa buộc lại, bên trong lộ một góc cái yếm màu đỏ tươi. Nàng đỏ mắt vừa chỉnh lại y phục, vừa tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm Khương ngũ lang, hét to: "Ngươi còn dám cợt nhã ta như vậy! Ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Khương ngũ lang lập tức trừng mắt lớn hơn so với nàng ta.
"Lục Giai Nhân ! Lời này của nàng nói không đúng! Nàng ghét bỏ thân phận của ta không đủ, không có bản lãnh, những thứ này đều là sự thật! Ta không trách nàng! Nhưng bây giờ xảy ra chuyện nàng không thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người ta! Rõ ràng là nàng kêu ta mượn danh nghĩa thăm Hàm Tử để tới đây gặp nàng còn gì!"
"Ngươi nói hươu nói vượn gì đấy! Từ trước đến nay ta không biết ngươi là ai! Làm sao ta có thể hẹn hò với ngươi!" Lục Giai Nhân giận đến run người.
"Hu..hu...!" Khương ngũ lang vừa khóc vừa cười, "Nhân Nhân, ta không thể nghĩ rằng nàng lại cư xử tuyệt tình với ta như vậy. Ta mất công tính toán, không phải vì muốn đến thăm nàng, ôm nàng một cái sao? Không ngờ nàng lại là như vậy người. . . Không phải đã nói với nhau có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu sao?"
Khương ngũ lang hít mũi, hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống. Nhìn giống như đang khốn khổ vì tình, đau lòng muốn chết.
Khương Hàm Tử chậm rãi nói: "Lão phu nhân, mặc dù hắn là huynh trưởng của nô tỳ, nhưng chuyện xảy ra ở trong Quất Loan viện, nô tỳ cũng hi vọng ngài sẽ điều tra làm rõ chuyện này để tránh những lời đồn vô căn cứ . Tránh cho. . . oan uổng người. . ."
Tần phu nhân rất lo lắng cho Tần Cẩm Phong, hơn nữa trong thâm tâm bà cũng không thích Lục Giai Nhân, lúc này càng thêm giận giữ. Nào còn có sự tỉnh táo như ngày thường. Bà than thở: "Hôm nay người ta đã tìm tới tận cửa, còn cái gì có thể nói! Nhìn một chút bộ dạng quần áo bọn họ không chỉnh tề, quả thật kỳ cục! Trước khi tứ lang rời đi đã lệnh cho nàng ta không được đến Quất Loan viện. Mấy tháng nay nàng ta cũng không tới đây, nhưng cố tình hôm nay đúng lúc huynh trưởng ngươi đến thăm, nàng ta thừa dịp ngươi không có ở trong sân đã chạy tới, nếu không phải đã có ước hẹn trước, thì nàng ta đến đây làm gì!"
"Không!" Lục Giai Nhân bén nhọn hô to một tiếng, "Không phải tự nhiên con tới, là nàng ta gọi con tới!"
Lục Giai Nhân chỉ vào Khương Hàm Tử, tức giận quát: "Được lắm, ta biết rồi, là ngươi, con tiện nhân này kêu ta tới đây, cùng huynh trưởng ngươi thiết kế hãm hại ta!"
Khương Hàm Tử bị nàng hét to thân thể khẽ phát run, sợ hãi lui về phía sau một chút, lùi dần đến bên người Tần phu nhân . Nàng kinh hoảng nhìn Lục Giai Nhân, run giọng nói: "Nô tỳ. . . Nô tỳ sao phải mời phu nhân tới đây. . ."
Đào Nhi quỳ thụp xuống, "Lão phu nhân, Khương di nương của nô tỳ rất sợ Tứ phu nhân, ngày thường trốn trong phòng ít ra ngoài, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng căn bản không dám bước ra khỏi Quất Loan Viện nửa bước. Mỗi ngày lo lắng đề phòng chỉ sợ Tứ phu nhân đi tìm, sao có thể mời Tứ phu nhân tới làm khách được?"
Chuyện mấy lần Lục Giai Nhân muốn giết chết Khương Hàm Tử mọi người trong phủ ai cũng biết, mấy tháng này Khương Hàm Tử càng tìm cách trốn tránh Lục Giai Nhân, ai mà nhắc tới Lục Giai Nhân trước mặt nàng, nàng sẽ sợ hãi, rúm ró. Hôm nay, những gia nhân trong sân nghe lời nói của Đào Nhi, lại nhìn Khương Hàm Tử từng chút từng chút chút rụt thân thể về phía sau nên không thể không tin tưởng lời Đào Nhi nói.
Lục Giai Nhân đá một cước vào bả vai Đào Nhi, lớn tiếng nói: "Ngươi là cẩu nô tài, dĩ nhiên nói chuyện giúp cho nàng ta! Chính là ngươi! Chính là ngươi đến báo tin cho ta! Bây giờ lại không nhận tội, nên xé rách miệng của ngươi!"
Nàng lại xoay người nhìn A Xuân ở phía sau lưng: "A Xuân! Lặp lại những lời mà nha đầu chết tiệt kia nói với ngươi một lần nữa cho ta!"
"Cái... lời nói gì ạ. . . . . ." A Xuân khẩn trương siết vạt áo.
"Sao ngươi đần như vậy!" Lục Giai Nhân nóng nảy, "Đương nhiên là Khương Hàm Tử mời ta tới đây, muốn tạ lỗi với ta!"
A Xuân còn chưa lên tiếng, vẫn trầm mặc thì Tần Vũ Nam yếu ớt mở miệng: "Tứ tẩu, Khương di nương tại sao muốn nói xin lỗi với tẩu? Khương di nương làm chuyện có lỗi với tẩu sao?"
"Nàng ta dĩ nhiên làm chuyện có lỗi với ta! Nàng. . ." Lục Giai Nhân ngẩn người tại đó, nhất thời cứng họng.
"Đủ rồi!" Tần phu nhân hít sâu một hơi, "Hiện tại ta chỉ muốn biết rốt cuộc giữa hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì!"
"Con đã nói là con bị oan uổng!" Lục Giai Nhân đã sớm tức giận, vọt thẳng đến trước mặt Tần phu nhân hô lên.
Tần Vũ Nam đẩy nàng ra, không nhanh không chậm nói: "Tứ tẩu, tẩu không thể nói năng nhẹ nhàng như con nhà gia thế sao? Đừng có hô to gọi nhỏ vô lễ trước mặt mẫu thân như vậy, thật giống như người đàn bà chanh chua chợ búa."
Lục Giai Nhân chưa bao giờ bị người nào trách móc ngay trước mặt như vậy, hơn nữa người nói mình vẫn chỉ là một người ít tuổi, một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi! Mặt Lục Giai Nhân nóng hừng hực.
"Ngươi!" Lục Giai Nhân giơ tay lên, làm bộ muốn cho Tần Vũ Nam một cái tát.
Một ma ma vẫn luôn đứng ở sau lưng Tần Vũ Nam tiến lên một bước, nắm cổ tay Lục Giai Nhân.
"Kính xin Tứ phu nhân thu tay lại." Ma ma cười nói với Lục Giai Nhân. Chỉ là khí lực bà khi nắm không nhẹ, cổ tay Lục Giai Nhân đã bị siết đỏ.
Lục Giai Nhân tự mình rút ra tay, lui về phía sau hai bước. Nàng ta hung tợn quét mắt, nhìn một vòng những người trong phòng, nói: "Được lắm! Tần gia các ngươi khi dễ người! Chẳng lẽ là muốn khi dễ Lục gia ta!"
Tần phu nhân vốn dĩ e ngại thân phận Lục Giai Nhân là nữ nhi con vợ cả của Ôn quốc công phủ, nên vẫn cố chịu đựng hành vi ngang ngược của nàng ta. Hôm nay nghe Lục Giai Nhân trực tiếp mang Lục gia ra đè người, trong lòng Tần phu nhân ngược lại sinh ra một cỗ lửa tức giận.
Trên đời này, làm gì có chuyện mẹ chồng bị con dâu chèn ép như vậy chứ!
"Được, hôm nay nếu đã nói đến Lục gia, vậy thì càng nên đem chuyện này điều tra tìm hiểu rõ, tránh cho ngươi nói với Lục gia rằng Tần gia khi dễ ngươi! Nhưng nếu chuyện hôm nay là thật, nàng dâu dù là người Lục gia cao quý, Tần gia cũng không dám nhận. Người đâu! Đi mời bà thông gia tới đây!"
"Dạ!" Lão bà tử đi theo sau lưng Tần phu nhân lập tức xoay người đi đến Ôn quốc công phủ mời người.
Sáng sớm hôm nay Tam phu nhân Ôn quốc công phủ ngủ dậy thấy mí mắt nháy không ngừng, trong lòng bà ta mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra. Nha hoàn bên cạnh trấn an mấy câu, trong lòng bà ta vừa thoáng an ổn một chút, ngay lập tức nghe hạ nhân bẩm báo, người Tần gia tới, muốn mời bà ta đến Tần gia nói chuyện.
Không phải lễ tết hay tiệc tùng hội họp, đột nhiên mời bà đi Tần gia làm cái gì?
Chẳng lẽ là vì chuyện Tần Cẩm Phong mà đi nhờ vả? Trong lòng tam phu nhân đầy hoài nghi đi Tần gia.
Tam phu nhân vừa đến Tần gia, Lục Giai Nhân chạy tới ngã vào trong ngực bà, gào khóc nức nở.
"Giai Nhân, con làm sao vậy?"
"Bọn họ khi dễ người! Bọn họ khi dễ Lục gia ta!"
Lục Giai Nhân chỉ khóc không thể nói rõ ràng, khiến cho tam phu nhân càng sốt ruột. Ánh mắt tam phu nhân vội vã lướt qua phòng khách, Tần phu nhân, Tần Vũ Nam, tiểu thiếp đang mang thai của Tần Cẩm Phong, và một nam nhân chưa từng nhìn thấy bao giờ. Ánh mắt Tam phu nhân không khỏi rơi trên người Khương Hàm Tử, nghĩ thầm liệu có phải Lục Giai Nhân động thủ với người tiểu thiếp đó.
Nàng vỗ vỗ bả vai Lục Giai Nhân, đẩy nhẹ ra, quở trách:"Khóc lóc cái gì, nếu thật là người Tần gia khi dễ con, có mẫu thân ở đây, sẽ không để cho con bị khi dễ. Con hãy nói cho mẫu thân nghe rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Có phải tiểu thiếp đó va chạm với con hay không?"
Khi vừa mới bắt đầu nói giọng nói của bà ta có chút trách cứ, nhưng về sau thì chỉ có sự che chở.
"Bà thông gia, chuyện ngày hôm nay không có quan hệ gì với Khương di nương."
"Thế thì là chuyện gì?" Tam phu nhân nhíu lông mày.
Lục Giai Nhân vẫn khóc, trong lòng tam phu nhân mắng nàng ta không có tiền đồ, hơi dùng sức bấm tay của nàng ta một cái, cho nàng ta một ánh mắt, cảnh cáo nàng ta không được khóc nữa.
"Chuyện như vậy, ta không tiện nói. Nhưng mà nếu Giai Nhân không tự mình nói được, vậy. . . " Tần phu nhân quay về phía một nha hoàn trong phòng ngoắc ngoắc tay, "Tố Cẩm, ngươi kể từ đầu tới cuối chuyện ngày hôm nay cho Lục gia tam phu nhân nghe một chút."
"Vâng" nha hoàn tên Tố Cẩm đi ra, thi lễ một cái, kể lại câu chuyện xảy ra ngày hôm nay từ đầu tới cuối cho tam phu nhân nghe.
Tố Cẩm là một người biết ăn nói, có thể kể chuyện khiến một câu chuyện hết sức bình thường trở nên vô cùng hấp dẫn, sinh động nên Tần phu nhân chọn nàng ta kể chuyện này cho tam phu nhân nghe, quả nhiên nàng ta kể chuyện sinh động như thật, tất cả mọi người ai nói gì, làm gì, vẻ mặt như thế nào cũng nói rõ ràng, thậm chí ngay cả chi tiết Lục Giai Nhân bị hở cái yếm màu đỏ tươi cũng không bỏ qua.
Càng nghe Tố Cầm nói, sắc mặt của tam phu nhân càng trở nên không tốt.
Tứ phu nhân còn nói: “ Tần gia khi dễ người chẳng lẽ là muốn khi dễ Lục gia ta . . .”
"Đủ rồi!" Tam phu nhân cắt ngang lời Tố Cẩm.
Tố Cẩm liếc mắt nhìn sắc mặt của Tần phu nhân , quy quy củ củ khuỵ gối, lui sang một bên đi.
"Mẫu thân! Người phải tin tưởng con, con thật sự không cùng một ngoại nam gặp gỡ riêng tư. Là Khương di nương cùng huynh trưởng nàng ta thiết kế hãm hại con" Lục Giai Nhân vừa nói vừa khóc.
"Xì!" Khương ngũ lang vẫn ôm cánh tay đứng ở một bên, cười lạnh một tiếng. Hắn nhỏ giọng lầm bầm: "Ban đầu không biết là người nào hẹn hò với tỷ phu mình, cuối cùng gả thay, thành công cướp tỷ phu từ trong tay tỷ tỷ ruột của mình. Chậc, hiện tại còn nói tuyệt đối sẽ không cùng một ngoại nam gặp gỡ riêng tư. . ."
Hắn nhỏ giọng lầm bầm, âm thanh tuy nhỏ, nhưng cũng đủ để cho mọi người trong phòng nghe rõ ràng.
"Ngươi câm mồm cho ta!" Lục Giai Nhân thay đổi sắc mặt, hoảng sợ nhìn Khương ngũ lang.
Chuyện thiết kế hãm hại chiếm đoạt Tần Cẩm Phong từ trong tay Lục Giai Bồ, tỷ tỷ ruột của nàng, vẫn để lại vết thương trong lòng Tần Cẩm Phong, nàng ta không muốn nhắc tới, lại càng không nguyện ý bị người khác nhắc tới chuyện này. Hôm nay Khương ngũ lang nói ra như vậy trước mặt mọi người, Lục Giai Nhân cảm thấy giống như bị ai đó đánh vào mặt mình.
Tam phu nhân bình tĩnh trở lại, bà xông lên chắn giữa Lục Giai Nhân và mọi người, chất vấn: "Giai Nhân nhà ta toàn tâm toàn ý đối với Cẩn Phong, hôm nay nói nó cùng người khác gặp gỡ riêng tư, người làm mẫu thân ta đây không thể tin được. Cho dù thế nào, ta cũng không cho phép người khác hãm hại con ta."
Tần phu nhân bị chọc giận quá mà cười lên, nói: " Ý bà thông gia đây là nói ta hãm hại con dâu? Tần gia ta là môn đệ thư hương, để ý nhất là danh tiếng! Tính tình của nữ nhi bà là loại gì bà không phải là không biết! Mặc kệ nàng ta làm cái gì, ta đây là mẹ chồng từ trước tới nay luôn đóng cửa trong nhà nói chuyện, trước mặt người ngoài chưa bao giờ nói xấu nàng dâu! Hôm nay, bà thông gia muốn chỉ trích ta hãm hại nàng ta? Ta ngày đêm nghĩ tới Cẩn Phong nhà ta làm sao có thể vào lúc hắn chưa biết sống chết ra sao mà thừa dịp hãm hại thê tử của hắn!"
Tần phu nhân vỗ bàn một cái, hiển nhiên là rất tức giận. Từ trước đến nay bà là người tính tình mềm mỏng, hôm nay nói ra nhiều điều như vậy là đã nói ra hết tất cả những điều bất mãn với Lục Giai Nhân tích tụ trong lòng bấy lâu nay.
Sắc mặt của tam phu nhân lúc này mới hòa hoãn chút, bà ta dịu giọng, nói: "Ta nào có ý đó. Cũng là vì lo lắng, thấy chuyện này có chút kỳ quặc, lo có người lập mưu thiết kế muốn hại Giai Nhân nhà ta. Mặc kệ nói thế nào, ta nhất định sẽ không hoài nghi bà thông gia oan uổng Giai Nhân"
Thấy sắc mặt của Tần phu nhân cũng hơi hòa hoãn một chút, tam phu nhân nói tiếp: "Ta hiểu rõ nữ nhi này bị ta làm hư, tính tình kiêu căng, nổi loạn, nhưng nó không phải loại người không có liêm sỉ, không để ý luân thường đạo lý. . ."
"Ha, vài người cướp phu quân của tỷ tỷ mình mà vẫn còn mặt mũi nói mình không phải là kẻ không có liêm sỉ, không phải không để ý đến luân thường đạo lý." Khương ngũ lang sâu kín nói.
"Ngươi!" Tam phu nhân híp mắt quan sát Khương ngũ lang, "Nghe nói ngươi là huynh trưởng của Khương di nương? Hừ, ngươi nói ngươi và Giai Nhân nhà ta có tư tình. Mà Giai Nhân lại quả quyết không biết ngươi là ai. Rõ ràng chính ngươi giúp đỡ muội muội ngươi hãm hại Giai Nhân, phá hủy danh tiết của nó!"
Khương ngũ lang biết tam phu nhân không ngu xuẩn như Lục Giai Nhân nên thẳng lưng cẩn thận ứng phó. Hắn nhếch nhếch miệng, cười hì hì nói: "Ta hẹn gặp riêng nàng nhưng bị nhiều người như vậy phát hiện ra. Hắc, quần áo chúng ta lại không chỉnh tề, chúng ta ở phía sau nhà làm cái gì phu nhân có muốn nghe một chút hay không?"
"Là ngươi lôi kéo ta! Muốn cởi y phục của ta! May mà ta chạy trốn kịp thời!" Lục Giai Nhân lập tức phản bác lại.
"Hừ, " Khương ngũ lang nhíu mày, "Ta kéo nàng...nàng chạy thoát? Rõ ràng khi ta và nàng hẹn gặp nhau, ta ôm nàng thì nàng trách ta động tác thô lỗ, không vui bỏ đi"
"Ngươi nói dối!" Lục Giai Nhân cầm lấy lọ hoa đặt trên bàn bên cạnh, giơ lên ném về phía Khương ngũ lang. Khương ngũ lang nhanh chóng hướng tránh sang bên cạnh, bình hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Tần phu nhân chỉ vào Lục Giai Nhân , hỏi tam phu nhân: "Đây chính là nữ nhi của Lục gia bà?"
Trong lòng tam phu nhân mắng Lục Giai Nhân một câu ngu xuẩn, ngoài miệng vẫn vì nàng giải thích: "Bất kể là ai khi bị nói oan uổng cùng nam nhân khác có tư tình đều không chịu được!"
Bà xoay người đi về phía Khương ngũ lang, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu luôn miệng nói cùng nữ nhi của ta có tư tình, vậy ngươi có bằng chứng gì?"
"Bằng chứng? Cái này có tính không?" Khương ngũ lang cười ha hả từ trong ngực móc ra một cái khăn gấm.
Hắn cầm khăn gấm đưa tới trước mắt tam phu nhân, nói: "Chẳng lẽ phu nhân không biết nữ công của nữ nhi mình? Hơn nữa, phía trên này còn thêu tên của nàng."
Dĩ nhiên Tam phu nhân liếc mắt một cái đã nhận ra cái khăn này là của Lục Giai Nhân, bà vừa định một mực chắc chắn đây không phải là khăn của Lục Giai Nhân, mà là người khác bắt chước, nhưng bà còn chưa có há mồm, chỉ nghe thấy Lục Giai Nhân ở sau lưng hô to một tiếng: "Tại sao khăn tay của ta lại ở trong tay ngươi?"
Tam phu nhân ở trong lòng lại mắng Lục Giai Nhân một câu, đầu lưỡi muốn phủ nhận đánh một vòng, lập tức đổi lời nói: " Nếu ngươi muốn vu khống hãm hại, sẽ ăn trộm một cái khăn. Nhất định không thể vì một cái khăn mà cho rằng con gái ta cùng ngươi qua lại."
"Trong tay ta cũng không chỉ có cái này khăn này!" Khương ngũ lang lại từ trong tay áo móc ra một cái ngọc bội, hắn cầm cái dây đỏ buộc ngọc bội, giơ lên trước mặt tam phu nhân, "Vật này, phu nhân cũng không xa lạ chứ?"
Tam phu nhân sửng sốt một chút, bà xoay người nhìn về phía hông của Lục Giai Nhân, Trên eo của Lục Giai Nhân đang đeo một cái ngọc bội khác. Khối ngọc bội này vốn là một đôi, khi Lục Giai Nhân cập kê bà tự mình đưa cho Lục Giai Nhân.
Ban đầu Lục Giai Nhân muốn tặng ngọc bội này cho Tần Cẩm Phong nhưng Tần Cẩm Phong lấy lý do không lấy thích ngọc bội nên cự tuyệt. Sau đó Lục Giai Nhân vẫn đeo cái của mình, còn cái được tặng nàng ta cất trong hộp.
"Ngươi trộm ngọc bội của ta! Trả lại đây cho ta!" Lục Giai Nhân vươn người muốn cướp lại khối ngọc bội.
Khương ngũ lang đem ngọc bội giấu ở phía sau, nhìn chằm chằm Lục Giai Nhân, nói lớn tiếng: "Nữ nhân này sao có thể như vậy, đây chính là tín vật lúc chúng ta hẹn thề đã trao đổi với nhau! Ta không đòi lại cây trâm đã trao cho nàng sao nàng có thể đòi ngọc bội trở về?"
"Người nào đính ước với ngươi! Ngươi nói kim trâm gì ta không biết!"
"Không biết? Không phải cây trâm ngươi đang cài trên đầu sao?"
Lục Giai Nhân giật cây trâm trên đầu xuống, cả giận nói: "Cây trâm vàng này là ta tự mình mua, tại sao có thể là của ngươi đưa được!"
Khương ngũ lang giận dữ, một tay giật lấy cây trâm trong tay Lục Giai Nhân, một tay giật hết những đoá hoa nhỏ ở đầu cây trâm ra, chỉ vào dòng chữ nho nhỏ khắc trên đó, nói: "Phía trên này còn có tên ta! Nàng sao có thể không thừa nhận đây là tín vật đính ước ta đưa cho nàng!"
Lục Giai Nhân sững sờ nhìn kim trâm trong tay Khương ngũ lang, kim trâm này sau khi nhổ hết mấy đoá hoa nhỏ ra đích xác có khắc hai chữ "Mậu Huy".
Một bên Khương Hàm Tử khẽ"A" một tiếng.
Bị nói như vậy Lục Giai Nhân hoàn toàn bối rối, ngay cả tam phu nhân cũng nhất thời không kịp phản ứng, bà ta đứng im tại chỗ, không biết nên nói gì.
Tần phu nhân thấy hơi mệt thở dài, "Bà thông gia, bà có lời gì để nói nữa không? Từ xưa tới nay, nữ nhân có bảy điều cấm kỵ. Không hiếu thảo với cha mẹ, không con cái, làm điều dâm loạn, ghen tuông, bị bệnh hiểm nghèo, lắm mồm miệng, trộm cắp. Lục Giai Nhân chống đối ta không phải là một lần hai lần, là điều thứ nhất; mấy năm nay không con cái, là điều thứ hai; cùng ngoại nam hẹn hò làm ra điều dâm loạn là điều thứ ba; nhiều lần dùng thủ đoạn tàn nhẫn mưu hại, hạ độc muốn giết hại di nương vì ghen ghét là điều thứ tư; hơn nữa còn cùng người khác nhàn thoại đồn thổi nói xấu Vũ Nam nhà ta, đây là điều thứ năm."
"Trong bảy điều nàng ta đã phạm phải năm điều" Tần phu nhân nhắm mắt, "Hôm nay con ta không có ở nhà, ta sẽ thay hắn làm chủ việc này! Nhất định sẽ hoà ly! Vì mặt mũi Lục gia, Tần gia ta cho phép hoà ly. Nhưng nếu Lục gia không muốn, ta sẽ thay nhi tử viết thư bỏ vợ!"
Tần phu nhân nói chắc như đinh đóng cột, không để cho ai có cơ hội thay đổi.
Tam phu nhân không nghĩ Tần phu nhân sẽ nói chắc chắn như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến Lục gia ở sau lưng! Bà ta trầm ngâm, nói: "Bà thông gia cần gì phải nóng giận, hôm nay Cẩm Phong vẫn còn ở trong thiên lao, sinh tử chưa biết, trước mắt hai nhà chúng ta nên đồng tâm hiệp lực cứu Cẩm Phong ra mới là quan trọng nhất."
Ngụ ý, có Lục gia chống lưng.
Nghe lời của bà ta..., Trên mặt Tần phu nhân lộ ra vẻ chần chờ.
Lục Giai Nhân chợt nói lớn tiếng: "Tại sao lại muốn bỏ con? Tứ lang không ở nhà, mẫu thân không thể thay chàng làm chủ! Con phải chờ tứ lang trở lại!"
Chợt một nha hoàn hốt hoảng chạy vào, nàng ta che ngực, thở không ra hơi nói: "Tứ, Tứ thiếu gia trở lại!"
"Cái gì!" Tần phu nhân lập tức đứng lên.
"Tứ ca ca!" Tần Vũ Nam cả kinh đứng lên.
Nha hoàn thở dốc nói tiếp: "Là Tào đại nhân và Khương đại nhân đưa Tứ thiếu gia trở về!"
Khương Hàm Tử còn chưa phục hồi tinh thần khi nghe tin Tần Cẩm Phong trở lại, lại nghe nha hoàn nói đến Khương đại nhân. Khương đại nhân này chẳng lẽ là cha nàng?
"Mau! Mau đỡ ta đi xem một chút!" Tần phu nhân vội vã đi ra ngoài, đại nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà.Tần Vũ Nam chạy trước một bước ra ngoài.
"Tứ ca ca!" Vừa nhìn thấy Tần Cẩm Phong, mắt Tần Vũ Nam lập tức đỏ lên, nước mắt từ từ rơi xuống, lăn nhanh trên gương mặt.
Tần Cẩm Phong tự mình đi tới hậu viện, Tào đại nhân và Khương đại nhân không tiện đi tới hậu viện, đã đượcTần lão gia mời đến nhà chính, nói lời cảm tạ.
Tần Cẩm Phong đi vào trong sân, ngẩng đầu lên, cố gắng lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với Tần Vũ Nam. Y phục trên người hắn đã thay đổi, nhưng không che giấu được sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc, thân hình gầy gò, trên cổ và mặt vẫn còn lộ vết roi.
"Vũ Nam"
Tần Cẩm Phong ngoắc ngoắc tay với Tần Vũ Nam, Tần Vũ Nam trực tiếp nhào vào trong lòng hắn, khóc không ngừng.
"Được rồi, được rồi, không phải đều nói cho muội rồi sao, Vũ Nam của chúng ta đã là đại cô nương rồi, không thể dễ dàng khóc nhè như vậy." Tần Cẩm Phong cười vuốt vuốt đầu của nàng, đẩy nàng ra một chút.
Tần Vũ Nam lúc này mới buông Tần Cẩm Phong ra, lau lau nước mắt trên mặt.
"Cẩm Phong !" Tần phu nhân nhìn Tần Cẩm Phong, trong nháy mắt hốc mắt cũng đỏ lên.
"Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, khiến mẫu thân phải lo lắng." Tần Cẩm Phong lập tức nghênh đón, trong mắt tràn đầy áy náy.
Tần phu nhân nhìn vết roi lộ ra bên ngoài mặt và tay Tần Cẩm Phong, trong lòng giống như bị kim châm đâm vào, bà cẩn thận vuốt ve gương mặt Tần Cẩm Phong, nghẹn ngào nói: "Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi. . ."
"Tứ lang, chàng đã trở lại!" Lục Giai Nhân mừng rỡ nhìn Tần Cẩm Phong.
Tần Cẩm Phong quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Giai Nhân và tam phu nhân đứng ở bên cạnh, hơi gật đầu. Khi hắn thu hồi ánh mắt, trong lúc thoáng qua nhìn thấy Khương Hàm Tử trốn ở trong góc phía sau. Hắn sửng sốt nhìn cái bụng nhô lên của Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử mang thai đứa bé của hắn? Hắn đã làm cha rồi?
Tần phu nhân vẫn nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía Khương Hàm Tử, bèn ngoắc ngoắc tay gọi Khương Hàm Tử, kêu nàng đến trước người. Bà cười với Tần Cẩm Phong nói: "Con còn chưa biết Khương di nương có bầu, cũng gần đến ngày sinh rồi. Hôm nay con đã trở lại rồi, đây quả thực là song hỉ lâm môn!"
"Tứ thiếu gia bình an trở về là tốt rồi." Khương Hàm Tử uốn gối muốn hành lễ.
Thai của nàng cũng đã lớn, động tác hết sức bất tiện. Chỉ một động tác uốn gối cũng hết sức khó khăn. Thấy nàng đỡ ngang lưng còn phải hành lễ, Tần Cẩm Phong vội vàng đưa tay đỡ nàng, nói: "Thân thể bất tiện, không cần hành lễ."
Trong nháy mắt sắc mặt vui mừng trên mặt Lục Giai Nhân tản đi, trong lòng bốc mùi dấm chua nồng nặc!
Nàng ta mới là thê tử của hắn, Khương Hàm Tử chẳng qua chỉ là một tiểu thiếp! Tại sao đối nàng gật đầu lạnh nhạt như vậy, nhưng đối với Khương Hàm Tử lại quan tâm như vậy!
Lục Giai Nhân sắp bị ngọn lửa ghen ghét thiêu cháy.
"Thời tiết lạnh như thế, đừng đứng ở chỗ này, mau vào nhà thôi." Tần phu nhân vội nói.
Những người đứng ở trong sân đều đi vào trong nhà, Tần phu nhân dẫn đầu đi đằng trước, Tần Vũ Nam đỡ bà đi bên cạnh. Khi Tần Cẩm Phong vượt qua ngưỡng cửa, quay đầu lại nhìn Khương Hàm Tử một cái, thấy Khương Hàm Tử đỡ ngang lưng, cẩn thận từng li từng tí bước qua bậu cửa, khẽ chau mày, nói: "Nha hoàn đâu mau đỡ Khương di nương."
Khương Hàm Tử ngượng ngùng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Không có gì đáng ngại, đứa bé không làm khó người. . ."
Đào Nhi bước ra trong đám người hầu, đỡ Khương Hàm Tử, cúi thấp đầu luôn miệng nhận lỗi: "Là nô tỳ nhất thời sơ xuất, về sau không dám nữa."
Tần Cẩm Phong gật đầu một cái, cũng không nói thêm cái gì.
Lục Giai Nhân vẫn đứng ở ngoài cửa nhìn một màn này, thấy mình như bị đặttrong hầm băng. Một khắc trước nàng ta cũng bởi vì ghen ghét và giận giữ, trong lòng thật giống như bị lửa đốt cháy bừng bừng, hiện tại toàn thân rét run, hai tầng lửa và băng bốc lên mãnh liệt.
Nàng nhìn Khương Hàm Tử nâng cao bụng to đi vào trong phòng, đi gần Tần Cẩm Phong giống như hai người bọn họ mới là vợ chồng danh chính ngôn thuận.
Nhưng nàng ta mới là thê tử của Tần Cẩm Phong!
Giết chết nàng ta, phải giết chết cả đứa bé trong bụng của nàng ta nữa!
Ý niệm điên cuồng đó cuồn cuồn nổi lên trong đầu Lục Giai Nhân, ngay sau đó, nàng ta cái gì cũng không đoái hoài tới, lao lên.
Tam phu nhân đứng bên cạnh Lục Giai Nhân còn chưa kịp kéo nàng ta lại, đợi đến khi tam phu nhân phản ứng lại, Lục Giai Nhân đã nhào tới bên người của Khương Hàm Tử, trực tiếp đẩy Khương Hàm Tử té nhào xuống đất.
Trong nháy mắt trong phòng vang lên tiếng hô kinh hãi của Khương Hàm Tử.
Tần Cẩm Phong , Tần phu nhân , Tần Vũ Nam, còn có một Khương ngũ lang núp ở góc, và một phòng nha hoàn khiếp sợ nhìn một màn này.
"Ta giết chết ngươi! Ta giết chết ngươi! Ta giết chết ngươi!" Lục Giai Nhân đè ở trên người của Khương Hàm Tử, đôi tay gắt gao bóp cổ của Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử kéo mái tóc dài ra khiến cây trâm ngọc trai rơi xuống đất, trên mặt nàng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khổ sở, một tay nàng đẩy người Lục Giai Nhân tránh cho nàng ta đè ép bụng của mình, một tay vừa nắm lấy tay Lục Giai Nhân.
Một bên Đào Nhi cũng kéo Lục Giai Nhân, "Tứ phu nhân người mau buông Khương di nương ra!"
Tam phu nhân thầm nói một tiếng"Cái thai", bà ta định xông lên kéo Lục Giai Nhân ra, nhưng khi nhìn những người trong phòng. . . Lại nhớ tới điều Tần phu nhân kiên định nói muốn bỏ Lục Giai Nhân. Trước bà còn có thể lấy lý do Lục gia sẽ tìm cách cứu Tần Cẩm Phong ra ngoài để trì hoãn, nhưng bây giờ Tần Cẩm Phong đã quay trở về.
Trong lòng Tam phu nhân trở lên lạnh lẽo, bà đã nhìn ra chuyện hôm nay không cách nào cứu vãn được, cho dù bà có bản lãnh thông thiên, lần này cũng không thể cứu được Lục Giai Nhân.
"Dừng lại, buông ta ra. . . Đau quá, bụng của ta. . ." cổ của Khương Hàm Tử bị bóp chặt, nàng hết sức khó khăn mới có thể nói ra lời này.
"Lục Giai Nhân ngươi điên rồi sao!" Tần Cẩm Phong vội vã đi tới, nắm lấy bả vai Lục Giai Nhân, muốn kéo nàng ta dậy. Nhưng thân thể Tần Cẩm Phong đang bị thương, ngay cả đi lại cũng phải cố gắng hết sức, trên người nào còn chút hơi sức nào. Hắn không chỉ không thể kéo Lục Giai Nhân lên, còn bị Lục Giai Nhân đẩy ra, lảo đảo hai bước.
"Tứ ca!" Tần Vũ Nam vội vàng chạy lại đỡ Tần Cẩm Phong.
Mặc dù Tần Cẩm Phong không thể kéo Lục Giai Nhân lên, nhưng cũng thành công dời đi lực chú ý của Lục Giai Nhân. Rốt cuộc tay Lục Giai Nhân cũng buông lỏng cổ Khương Hàm Tử ra, nàng ta ngồi trên người của Khương Hàm Tử, xoay người chỉ vào Tần Cẩm Phong, tức giận nói: "Tần Cẩm Phong, ngươi vì một tiểu thiếp mà đánh ta!"
Tần Cẩm Phong chưa kịp nói chuyện, Tần phu nhân nói lớn tiếng: "Dù là một thiếp, cũng là người hoài thai cốt nhục cho Tần gia ta! Còn nữa, ngươi đã không còn là con dâu của Tần gia ta nữa rồi!"
Tần Cẩm Phong có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Tần phu nhân .
"Cẩm Phong ! Nữ nhân này vào lúc con không có ở nhà đã hẹn hò với ngoại nam, nàng ta còn phạm phải bảy điều cấm kỵ, hôm nay mẫu thân đã thay con bỏ nàng ta rồi !"
"Không! Ta không đồng ý! Tất cả . . . Đều là vì con tiện nhân này!" Lục Giai Nhân như bị phát điên, nhặt trâm cài tóc rơi trên mặt đất của Khương Hàm Tử đâm vào ngực Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử hoảng sợ nhìn Lục Giai Nhân, dùng toàn bộ sức lực còn lại giữ cổ tay của nàng ta, ngăn cản không cho cây trâm cài tóc đến gần mình.
"Nhân Nhân! Hắn muốn bỏ ngươi không phải vừa đúng ý của chúng ta sao? Chúng ta có thể cao bay xa chạy!" Khương ngũ lang từ trong góc xông ra ngoài. Hắn lập tức xông lên ôm Lục Giai Nhân vào trong ngực.
Lục Giai Nhân bị hắn ôm như vậy, thân thể ngửa về sau, trâm cài tóc trong tay cũng bị Khương Hàm Tử đoạt mất. Khương Hàm Tử nhìn trâm cài tóc trong tay, vết sẹo trên mặt không thể biến mắt hoàn toàn soi rõ trên cây trâm ngọc trai bóng loáng, lòng thù hận xông lên đầu.
Phía sau Khương Hàm Tử là góc chết không có người, mà Khương ngũ lang ôm Lục Giai Nhân lại vừa đúng chặn lại tầm mắt mọi người.
Khương Hàm Tử nắm chặt trong tay trâm cài tóc, hướng mặt của Lục Giai Nhân vạch một đường, từ xương gò má mãi cho đến khóe miệng.
Lục Giai Nhân hét to đau đớn.
Trong tiếng gào thét của Lục Giai Nhân, Khương Hàm Tử vội đem cây trâm cầm trong tay nhét lại vào lòng bàn tay Lục Giai Nhân, rồi cầm tay đó đâm về phía đầu vai mình.
Trên đầu vai đau nhói, làm cho Khương Hàm Tử không nhịn được rên lên.
Khương ngũ lang thấy một màn như vậy vô cùng sửng sốt, hắn khựng lại nhìn Khương Hàm Tử, lập tức ôm Lục Giai Nhân lên, vừa kéo vừa khóc nói: "Giai Nhân! Tại sao nàng lại muốn đâm Hàm Tử bị thương! A! Mặt của nàng! Không sao, bất luận nàng biến thành hình dáng gì ta cũng không quan tâm!"
"Giai Nhân !" Tam phu nhân nhìn thấy mặt của Lục Giai Nhân đầy máu, chạy tới.
"Nói hươu nói vượn gì vậy, người kia là ai?" Tần Cẩm Phong ngơ ngác nhìn Khương ngũ lang.
Tần phu nhân há miệng, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì.
"A! Máu! Thật là nhiều máu!"
"Nhanh đi mời đại phu!"
Trong phòng loạn thành một đoàn.
Tần Cẩm Phong đẩy Tần Vũ Nam ra, cố gắng đi đến bên cạnh Khương Hàm Tử, kéo nàng lên.
Khương Hàm Tử nắm tay Tần Cẩm Phong, khổ sở nói: "Nô tỳ. . . . Nô tỳ hình như sắp sinh. . ."
Đau đớn khi trâm cài tóc đâm vào trên vai nàng cũng không so được với trận đau bụng này, tựa như bị thuỷ triều đánh úp.
Tần Cẩm Phong nhìn xuống dưới, thấy phía dưới Khương Hàm Tử có một vũng máu nhỏ.
"Hàm Tử!" Tần Cẩm Phong bất chấp tất cả, trực tiếp bế Khương Hàm Tử lên, chạy chậm vào phòng ngủ phía trong.
"Đứa bé của ta. .." Khương Hàm Tử che bụng của mình, trong miệng phát ra từng tiếng rên rỉ thống khổ.
Trong lòng Tần Cẩm Phong vô cùng lo lắng, hắn cầm tay Khương Hàm Tử, khuyên nàng: "Đừng sợ, ngươi và đứa bé sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Vì Khương Hàm Tử gần đến ngày sinh nên Tần gia đã chuẩn bị bà mụ nổi tiếng cho nàng. Bà mụ nghe được tin tức lập tức chạy tới.
Tần phu nhân phái thêm hai có ma ma có kinh nghiệm đi theo hỗ trợ.
Bà cũng ở bên giường trấn an Khương Hàm Tử đôi câu, rồi khuyên Tần Cẩm Phong ra khỏi phòng sanh.
Sau khi Tần Cẩm Phong đi theo Tần phu nhân đi ra ngoài, lập tức đi vào trong sảnh chính tìm Lục Giai Nhân, Lục Giai Nhân đang ôm mẫu thân của mình khóc không ngừng.
"Mặt của con, mặt của con, con tiện nhân đó dám rạch mặt con, con muốn giết nó! Ô ô ô. . ."
Tần Cẩm Phong đứng ở cửa nhìn bộ dáng này của Lục Giai Nhân, trong lòng trở lên yên tĩnh lạ thường, cảm giác mỏi mệt cũng biến mất hoàn toàn.
Tần phu nhân đứng ở sau lưng hắn than nhẹ một tiếng.
Lục Giai Nhân nhìn thấy Tần Cẩm Phong đứng ở cửa, sợ bộ dạng xấu xí của mình bị nhìn thấy vội ngừng khóc.
"Tứ lang, chàng hãy nghe ta giải thích. .." Nàng ta hốt hoảng vội vàng đứng lên, đi về phía Tần Cẩm Phong, nhưng nàng ta còn chưa đi được mấy bước, thân thể như bị mộng du, đột nhiên ngã quỵ về phía sau.
"Giai Nhân !" Tam phu nhân vội vàng đỡ nàng ta.
Đúng lúc này đại phu tới, tam phu nhân vội vàng bảo ông ta tới kiểm tra cho Lục Giai Nhân.
"Đại phu, mau tới đây bắt mạch cho nữ nhi của ta. Nó bị kích động, trên mặt lại bị thương, không tốt chút nào, ông mau tới xem giúp ta, có nặng lắm không. . ."
Tần gia cũng không tiện làm việc quá tuyệt tình, dáng vẻ Lục Giai Nhân hiện giờ xác thực không tốt lắm, Tần phu nhân cũng không thể ngăn đại phu thăm khám cho Lục Giai Nhân.
Tần Cẩm Phong từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc đứng ở một bên, trên mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
"Đại phu, con gái của ta có nặng lắm không, vết thương trên mặt nó..." Lòng Tam phu nhân như lửa đốt.
Lục Giai Nhân tỉnh lại nhìn Tần Cẩm Phong, nhỏ giọng khóc.
Đại phu bắt mạch cho Lục Giai Nhân một lúc lâu mới buông tay, ông ta xoa xoa mồ hôi trên trán, cố gắng lựa lời nói: "Phu nhân không phải bị kích thích mà té xỉu, mà . . . Mà bởi vì đã mang thai hai tháng rưỡi . . ."
Không khí trong phòng thoáng chốc trở nên tĩnh mịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.