Chương 42
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
28/04/2018
Editor: Gà
Ám sát Khâm sai là một chuyện lớn, mặc dù tính tình Khánh Đức đế dễ chịu, nhưng gặp phải chuyện như vậy, vẫn cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta đánh vỡ, lập tức giận dữ cho người điều tra.
Hạ Hành đứng bên cạnh Hạ Kỳ, nghe Hạ Kỳ căm phẫn hùng hồn kể lể, tựa như thật sự đang giúp phụ hoàng phân ưu, đuôi lông mày hắn khẽ giật, im lặng cúi đầu.
"Đã như vậy, chuyện này giao cho Ninh Vương và Hình bộ điều tra." Khánh Đức đế chưa hết giận nên giọng nói vẫn hơi cứng rắn: "Kẻ này, quá mức ngông cuồng rồi!"
"Nhi thần tuân mệnh." Hạ Kỳ quỳ một chân xuống nhận thánh chỉ, rủ thấp đầu giấu vẻ hài lòng trong mắt.
Sau khi hạ triều, Hạ Kỳ không nói chuyện với người khác như thường ngày, mà vội vã đi mất, Hạ Hành nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Kỳ, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Đoan Vương điện hạ có từng nghe kể chuyện xưa về bọ ngựa bắt ve chưa." Binh Bộ Thượng thư La Trường Thanh đi đến bên cạnh Hạ Hành, thi lễ với hắn, rồi cười ha hả nhìn bóng lưng Ninh Vương: "Mặc dù cố sự này hơi dung tục, nhưng vẫn có chút ý nghĩa."
Hạ Hành khẽ vuốt cằm, cười nói: "La đại nhân thật cao kiến."
"Cao kiến hay không là dựa vào cách nhìn, cũng chỉ nói hai câu nhảm nhí mà thôi." La Trường Thanh vuốt râu, tiếp tục cười ha hả: "Không biết thương thế của Thành vương điện hạ thế nào rồi, những thần tử như chúng thần thật sự rất lo lắng."
"Xin La đại nhân không cần lo lắng, Tứ đệ của Bổn vương chỉ bị thương cánh tay, người báo tin nói, thương thế đã được xử lý tốt rồi." Hạ Hành bắt tay ra sau lưng, vượt lên cách La Trường Thanh nửa bước: "Phụ hoàng đã phái Thái Y viện và khoái mã nhanh chóng đến đó rồi."
"Quá tốt rồi, những kẻ bề tôi như chúng thần, cũng không cần lo lắng nữa." Lấy được đáp án mình muốn, La Trường Thanh cười ha hả thi lễ nói: "Đoan vương điện hạ, vi thần còn có việc đi trước một bước, cáo từ."
"La đại nhân đi thong thả." Hạ Hành cười nhạt gật đầu với ông.
Nhìn La Trường Thanh không nhanh không chậm đi xa, nụ cười của Hạ Hành dần nhạt mất, lão hồ ly La Trường Thanh này chắc hẳn vì lo lắng cho tôn tế của ông ta rồi, nói nửa ngày, cũng chỉ muốn xác nhận tin tức của Hạ Minh mà thôi.
Nghĩ đến lão Đại và lão Tam chơi những trò xiếc kia sau lưng, Hạ Hành hơi cong môi, dù người này trung thành, nhưng vào lúc nào đó vẫn sẽ chỉ suy tính cho bản thân, ví như La gia hiện tại.
Nếu Hạ Minh thật sự xảy ra chuyện, cô nương La gia sẽ thành quả phụ, chỉ sợ La gia sẽ không bỏ qua đơn giản vậy đâu. Theo lời của lão hồ ly La Trường Thanh này, chắc chắn đã đoán ra người thật sự ra tay là người nào rồi, về phần tại sao đối phương phải nói cho hắn biết, hắn cũng không quan tâm, nhưng ít nhất hắn khẳng định, đó chính là người La gia có ác cảm với lão Đại và lão Tam.
Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư nhìn hoa đăng treo trong sân, rồi bảo hạ nhân cất hoa đăng vào, tuy hoa đăng trông rất đẹp, nhưng mỗi đêm đều phải cần người thắp sáng, còn phải có người trông chừng để tránh bị nước dính vào, đây thật quá giày vò người rồi, mặc dù nàng thích hưởng thụ cuộc sống, nhưng không muốn chỉ vì việc nhỏ này mà đi giày vò người khác. Huống chi, những thứ tốt đẹp thì nên xem vào khoảng thời gian đặc biệt, vậy mới càng thêm tốt đẹp.
"Vương phi, nô tỳ nghe nói hôm nay trong phủ Thụy vương hơi ầm ĩ, Thụy Vương phi giận đến nỗi ngồi xe ngựa trở về nhà mẹ." Kim Trản đi đến sau lưng Khúc Khinh Cư, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài còn có người đồn đại nói phủ Xương Đức công muốn đưa Tam tiểu thư đến phủ Thụy vương." Nàng ấy hơi khó thể hiểu được, Tam tiểu thư là một đích tiểu thư tài mạo song toàn, sao lại chấp nhận làm một tiểu thiếp?
Động tác Khúc Khinh Cư đưa tay lấy hoa đăng hơi dừng một chút, sau đó mất hứng thu tay lại, vịn tay nàng ấy đi ra ngoài sân: "Năm đó Lương thị cũng dùng hết tâm tư để vào cửa chính phủ Xương Đức công như thế, chưa qua trăm ngày mà phụ thân tốt của ta đã vội nghênh đón bà ta vào phủ Xương Đức công. Trên thế gian này, mỗi người mỗi ý, người khác chọn đường ra sao, chúng ta không nên xen vào, chỉ cần không liên quan đến chúng ta là được rồi."
Kim Trản nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói của nàng, nàng ấy cũng hiểu phủ Xương Đức công không tốt với Vương phi, ba người nàng ấy, Ngân Liễu và Ngọc Trâm từ phủ Tường Thanh hầu đến phủ công gia, để có thể kề bên hầu hạ Vương phi, còn Mộc Cẩn tỷ là người được phu nhân nhận nuôi khi bà còn sống, sau khi sinh Vương phi thì tỷ ấy đã đi theo Vương phi, mặc dù những năm gần đây họ rất che chở cho Vương phi, nhưng vẫn khiến Vương phi chịu không ít uất ức. Hôm nay Vương phi lạnh nhạt với người của phủ công gia, thật sự quá bình thường rồi.
"Nhưng nô tỳ lo bọn họ làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vương phi ngài." Kim Trản nhớ đến những chuyện người của phủ công gia đã làm, ghét bỏ cau mày nói: "Thật sự khiến người ta tức giận."
"Tức cái gì?" Khúc Khinh Cư cười lên: "Cả Kinh thành ai không biết quan hệ giữa Đoan Vương phi ta đây và phủ Xương Đức công không tốt, hơn nữa đã trở mặt với kế mẫu. Huống chi trong Kinh thành này, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng ta do mợ nuôi dạy trưởng thành, Khúc Ước Tố hành động thế nào, chỉ có thể liên quan đến Lương thị, không dính dáng gì đến ta."
Kim Trản lập tức tỉnh ngộ, kể từ sau khi vương phi khỏi hẳn, thì bắt đầu xa lánh người của phủ Xương Đức công, thân cận với phủ Tường Thanh hầu, chuyện này đã sớm truyền khắp Kinh thành. Nàng ấy vui mừng nói: "Thật cảm tạ trời đất, không để những người này ảnh hưởng đến Vương phi." Nếu vì chút chuyện này mà khiến Vương gia hiểu lầm Vương phi, thì thật sự là tai họa rồi.
Khúc Khinh Cư chỉ cười, trên đời đâu có nhiều may mắn và trùng hợp như vậy, chỉ là việc do người gây ra thôi. Nghĩ đến gia đình đó, nụ cười của nàng chợt lạnh, mà thế gian cũng không nhiều người lấy đức báo oán như vậy.
Đi ra chính viện, là một con đường đá xanh nhỏ, hai bên trồng nhiều khóm trúc ẩn phía sau hòn non bộ, khiến không gian có vài phần thanh tịnh. Xuyên qua Nguyệt Lượng môn, đối diện là vườn hoa lớn của vương phủ, cuối con đường đá xanh có một dòng suối nhỏ, trên dòng suối nhỏ có một chiếc cầu hình vòm, lúc Khúc Khinh Cư rảnh rỗi thường thích đến cây cầu này cho cá ăn, việc này còn thú vị hơn so với khi ngồi nhìn cá vàng ở ao sen trên hành lang cửu khúc.
Tùy ý ném một nắm thức ăn cho cá, thấy thỉnh thoảng có vài con cá vàng vừa cẩn thận vừa nhanh chóng nuốt vào miệng, nàng chỉ vào một con cá màu đen bình thường nói: "Mặc dù con cá này không phải loại cá chép xinh đẹp, nhưng luôn lẳng lặng bơi bên cạnh tảng đá, không nhìn kỹ thật sự không phát hiện được."
Kim Trản nhìn kỹ một chút, hơi không xác định nói: "Con này giống một con cá chép, nhưng không quá bắt mắt.
Nhíu mày, lại rải một ít thức ăn cho cá vào, nàng nhìn thấy con cá chép màu đen kia như một tia chớp, lủi vào ngậm chặt đồ ăn rồi bơi ra, quả nhiên vừa nhanh vừa chuẩn.
Khúc Khinh Cư hơi mất hứng đổ hết thức ăn xuống, nhàm chán nói: "Ngày mai có những ai đến phủ trưởng công chúa?"
"Nô tỳ không rõ lắm, nhưng nghe nói trưởng công chúa mời không ít người." Kim Trản suy nghĩ một chút: "Nô tỳ nghe nói rất nhiều tiểu thư chưa chồng trong Kinh thành cũng nhận được thiệp mời của phủ trưởng công chúa."
Khúc Khinh Cư gật đầu, hiểu được dụng ý của trưởng công chúa, thay vì để một người nam nhân làm mình đau lòng, không bằng tìm người đến làm thú vui cho bản thân?
Nữ nhân, sẽ đối tốt với bản thân hơn một chút.
"Phủ Xương Đức công cũng nhận được sao?" Khúc Khinh Cư đột nhiên nghĩ đến, nếu ngày mai Khúc Ước Tố và Tần Bạch Lộ đều đến, không biết dựa vào tính cách của Tần Bạch Lộ, sẽ nháo ra chuyện gì.
Kim Trản gật đầu: "Bên phủ Xương Đức công cũng nhận được thiệp mời."
Khúc Khinh Cư sờ cằm, cười nói: "Ngày mai ta phải cẩn thận một chút, tránh để người ta chọc giận."
Vừa dứt lời, nàng thấy Hoàng Dương vội vã chạy về phía mình, nói Kính quý phi ban thưởng xuống.
Đồ Kính quý phi ban thưởng, hạ nhân không có tư cách tiếp nhận thay, Khúc Khinh Cư đành phải tự mình dẫn người đi nhận ban thưởng, khiến nàng hơi ngoài ý muốn chính là, Kính quý phi cho người mang đến vài loại cung hoa và trâm Lưu Ly, món này được chế tác vô cùng tinh xảo, nhìn thì biết chỉ có chủ tử mới có thể dùng được.
Khó hiểu, Khúc Khinh Cư chợt có cảm giác Kính quý phi đang giúp nàng nở mày nở mặt, ngày mai có nhiều nữ khách lui đến phủ trưởng công chúa, nên bọn họ sẽ rất chú ý ăn mặc, Kính quý phi ban thưởng đồ trong cung, ít nhất thể hiện một điều, vị mẹ chồng Kính quý phi này rất hài lòng đối với con dâu là nàng.
Vuốt ve cung hoa, Khúc Khinh Cư nở nụ cười, có lẽ Kính quý phi muốn nói cho người khác biết, mẹ chồng bà sẽ không bất mãn với con dâu nhà mình vì phủ Xương Đức công.
Hành động lần này của Kính quý phi vừa chặn việc ngày mai nàng có thể bị hai chị em dâu kia giễu cợt, vừa nói với những nữ nhân trong yến ngày mai rằng, Kính quý phi đứng về phía con dâu của bà.
Tuy hành động lần này của Kính quý phi có hơn phân nửa vì Đoan Vương, nhưng Khúc Khinh Cư vẫn tiếp nhận ý tốt này, bởi vì Kính quý phi có rất nhiều biện pháp tỏ rõ lập trường, nhưng lại chọn điều có lợi với nàng nhất.
"Ngày mai ra cửa sử dụng cung hoa và cây trâm Lưu Ly này." Khúc Khinh Cư chọn ra hai cái, đặt vào một hộp gỗ đàn nhỏ, giao cho Ngọc Trâm thường đảm nhiệm việc búi tóc cho nàng: "Mấy món đồ trong cung, luôn tinh xảo và hiếm lạ hơn."
Chủ yếu là, người có mắt nhìn thì có thể nhận ra, đây là đồ được chủ tử có phân vị cao trong cung sử dụng, như vậy thì đồ từ đâu mà đến cũng trở nên rõ ràng hơn rồi.
Trong cung Chung Cảnh, Kính quý phi tựa vào tháp quý phi, nói với Đinh ma ma: "Nếu đã ban thưởng rồi, thì chỉ mong thê tử của Hành nhi có thể hiểu."
"Nương nương yên tâm, Đoan Vương phi là người thông tuệ, nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm của nương nương ngài." Đinh ma ma bưng một chén trà cho bà, cẩn thận hầu hạ nói: "Nương nương có lòng, chắc chắn Đoan Vương phi sẽ cảm động và nhớ mãi ý tốt của ngài."
"Có cảm động và nhớ mãi hay không, không quan trọng." Kính quý phi đang cầm chén trà, nhớ đến nàng dâu đó của mình, thì vô thức nhăn mày lại, cái từ thông tuệ này có thể dùng trên người nàng được sao?
Vi Nhiễm Sương bưng một mâm bánh ngọt đứng yên ở chỗ cũ, mắt lộ ra khổ sở và ghen tỵ, không phải nói mẹ chồng và nàng dâu như trời và đất sao, vì sao ngay cả cô cũng quan tâm Đoan Vương phi như vậy?
Nhớ đến mỗi tiếng nói và cử động của Đoan Vương phi, còn có những điều cô đã từng nói với nàng ta, Vi Nhiễm Sương cắn chặt khớp hàm, lại không cẩn thận làm rơi cái mâm trong tay xuống đất.
Kính quý phi nhìn Vi Nhiễm Sương đứng ở cửa, đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Nhiễm Sương, thời gian ngươi vào cung cũng không ngắn, chắc hẳn mẫu thân ngươi vô cùng nhớ mong ngươi, ngày mai Bổn cung bảo người tiễn ngươi trở về vậy."
Ám sát Khâm sai là một chuyện lớn, mặc dù tính tình Khánh Đức đế dễ chịu, nhưng gặp phải chuyện như vậy, vẫn cảm thấy mặt mũi của mình bị người ta đánh vỡ, lập tức giận dữ cho người điều tra.
Hạ Hành đứng bên cạnh Hạ Kỳ, nghe Hạ Kỳ căm phẫn hùng hồn kể lể, tựa như thật sự đang giúp phụ hoàng phân ưu, đuôi lông mày hắn khẽ giật, im lặng cúi đầu.
"Đã như vậy, chuyện này giao cho Ninh Vương và Hình bộ điều tra." Khánh Đức đế chưa hết giận nên giọng nói vẫn hơi cứng rắn: "Kẻ này, quá mức ngông cuồng rồi!"
"Nhi thần tuân mệnh." Hạ Kỳ quỳ một chân xuống nhận thánh chỉ, rủ thấp đầu giấu vẻ hài lòng trong mắt.
Sau khi hạ triều, Hạ Kỳ không nói chuyện với người khác như thường ngày, mà vội vã đi mất, Hạ Hành nhìn bóng lưng vội vàng của Hạ Kỳ, trên mặt lộ ra một nụ cười.
"Đoan Vương điện hạ có từng nghe kể chuyện xưa về bọ ngựa bắt ve chưa." Binh Bộ Thượng thư La Trường Thanh đi đến bên cạnh Hạ Hành, thi lễ với hắn, rồi cười ha hả nhìn bóng lưng Ninh Vương: "Mặc dù cố sự này hơi dung tục, nhưng vẫn có chút ý nghĩa."
Hạ Hành khẽ vuốt cằm, cười nói: "La đại nhân thật cao kiến."
"Cao kiến hay không là dựa vào cách nhìn, cũng chỉ nói hai câu nhảm nhí mà thôi." La Trường Thanh vuốt râu, tiếp tục cười ha hả: "Không biết thương thế của Thành vương điện hạ thế nào rồi, những thần tử như chúng thần thật sự rất lo lắng."
"Xin La đại nhân không cần lo lắng, Tứ đệ của Bổn vương chỉ bị thương cánh tay, người báo tin nói, thương thế đã được xử lý tốt rồi." Hạ Hành bắt tay ra sau lưng, vượt lên cách La Trường Thanh nửa bước: "Phụ hoàng đã phái Thái Y viện và khoái mã nhanh chóng đến đó rồi."
"Quá tốt rồi, những kẻ bề tôi như chúng thần, cũng không cần lo lắng nữa." Lấy được đáp án mình muốn, La Trường Thanh cười ha hả thi lễ nói: "Đoan vương điện hạ, vi thần còn có việc đi trước một bước, cáo từ."
"La đại nhân đi thong thả." Hạ Hành cười nhạt gật đầu với ông.
Nhìn La Trường Thanh không nhanh không chậm đi xa, nụ cười của Hạ Hành dần nhạt mất, lão hồ ly La Trường Thanh này chắc hẳn vì lo lắng cho tôn tế của ông ta rồi, nói nửa ngày, cũng chỉ muốn xác nhận tin tức của Hạ Minh mà thôi.
Nghĩ đến lão Đại và lão Tam chơi những trò xiếc kia sau lưng, Hạ Hành hơi cong môi, dù người này trung thành, nhưng vào lúc nào đó vẫn sẽ chỉ suy tính cho bản thân, ví như La gia hiện tại.
Nếu Hạ Minh thật sự xảy ra chuyện, cô nương La gia sẽ thành quả phụ, chỉ sợ La gia sẽ không bỏ qua đơn giản vậy đâu. Theo lời của lão hồ ly La Trường Thanh này, chắc chắn đã đoán ra người thật sự ra tay là người nào rồi, về phần tại sao đối phương phải nói cho hắn biết, hắn cũng không quan tâm, nhưng ít nhất hắn khẳng định, đó chính là người La gia có ác cảm với lão Đại và lão Tam.
Trong phủ Đoan Vương, Khúc Khinh Cư nhìn hoa đăng treo trong sân, rồi bảo hạ nhân cất hoa đăng vào, tuy hoa đăng trông rất đẹp, nhưng mỗi đêm đều phải cần người thắp sáng, còn phải có người trông chừng để tránh bị nước dính vào, đây thật quá giày vò người rồi, mặc dù nàng thích hưởng thụ cuộc sống, nhưng không muốn chỉ vì việc nhỏ này mà đi giày vò người khác. Huống chi, những thứ tốt đẹp thì nên xem vào khoảng thời gian đặc biệt, vậy mới càng thêm tốt đẹp.
"Vương phi, nô tỳ nghe nói hôm nay trong phủ Thụy vương hơi ầm ĩ, Thụy Vương phi giận đến nỗi ngồi xe ngựa trở về nhà mẹ." Kim Trản đi đến sau lưng Khúc Khinh Cư, nhỏ giọng nói: "Bên ngoài còn có người đồn đại nói phủ Xương Đức công muốn đưa Tam tiểu thư đến phủ Thụy vương." Nàng ấy hơi khó thể hiểu được, Tam tiểu thư là một đích tiểu thư tài mạo song toàn, sao lại chấp nhận làm một tiểu thiếp?
Động tác Khúc Khinh Cư đưa tay lấy hoa đăng hơi dừng một chút, sau đó mất hứng thu tay lại, vịn tay nàng ấy đi ra ngoài sân: "Năm đó Lương thị cũng dùng hết tâm tư để vào cửa chính phủ Xương Đức công như thế, chưa qua trăm ngày mà phụ thân tốt của ta đã vội nghênh đón bà ta vào phủ Xương Đức công. Trên thế gian này, mỗi người mỗi ý, người khác chọn đường ra sao, chúng ta không nên xen vào, chỉ cần không liên quan đến chúng ta là được rồi."
Kim Trản nghe ra sự lạnh nhạt trong lời nói của nàng, nàng ấy cũng hiểu phủ Xương Đức công không tốt với Vương phi, ba người nàng ấy, Ngân Liễu và Ngọc Trâm từ phủ Tường Thanh hầu đến phủ công gia, để có thể kề bên hầu hạ Vương phi, còn Mộc Cẩn tỷ là người được phu nhân nhận nuôi khi bà còn sống, sau khi sinh Vương phi thì tỷ ấy đã đi theo Vương phi, mặc dù những năm gần đây họ rất che chở cho Vương phi, nhưng vẫn khiến Vương phi chịu không ít uất ức. Hôm nay Vương phi lạnh nhạt với người của phủ công gia, thật sự quá bình thường rồi.
"Nhưng nô tỳ lo bọn họ làm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Vương phi ngài." Kim Trản nhớ đến những chuyện người của phủ công gia đã làm, ghét bỏ cau mày nói: "Thật sự khiến người ta tức giận."
"Tức cái gì?" Khúc Khinh Cư cười lên: "Cả Kinh thành ai không biết quan hệ giữa Đoan Vương phi ta đây và phủ Xương Đức công không tốt, hơn nữa đã trở mặt với kế mẫu. Huống chi trong Kinh thành này, hầu như tất cả mọi người đều cho rằng ta do mợ nuôi dạy trưởng thành, Khúc Ước Tố hành động thế nào, chỉ có thể liên quan đến Lương thị, không dính dáng gì đến ta."
Kim Trản lập tức tỉnh ngộ, kể từ sau khi vương phi khỏi hẳn, thì bắt đầu xa lánh người của phủ Xương Đức công, thân cận với phủ Tường Thanh hầu, chuyện này đã sớm truyền khắp Kinh thành. Nàng ấy vui mừng nói: "Thật cảm tạ trời đất, không để những người này ảnh hưởng đến Vương phi." Nếu vì chút chuyện này mà khiến Vương gia hiểu lầm Vương phi, thì thật sự là tai họa rồi.
Khúc Khinh Cư chỉ cười, trên đời đâu có nhiều may mắn và trùng hợp như vậy, chỉ là việc do người gây ra thôi. Nghĩ đến gia đình đó, nụ cười của nàng chợt lạnh, mà thế gian cũng không nhiều người lấy đức báo oán như vậy.
Đi ra chính viện, là một con đường đá xanh nhỏ, hai bên trồng nhiều khóm trúc ẩn phía sau hòn non bộ, khiến không gian có vài phần thanh tịnh. Xuyên qua Nguyệt Lượng môn, đối diện là vườn hoa lớn của vương phủ, cuối con đường đá xanh có một dòng suối nhỏ, trên dòng suối nhỏ có một chiếc cầu hình vòm, lúc Khúc Khinh Cư rảnh rỗi thường thích đến cây cầu này cho cá ăn, việc này còn thú vị hơn so với khi ngồi nhìn cá vàng ở ao sen trên hành lang cửu khúc.
Tùy ý ném một nắm thức ăn cho cá, thấy thỉnh thoảng có vài con cá vàng vừa cẩn thận vừa nhanh chóng nuốt vào miệng, nàng chỉ vào một con cá màu đen bình thường nói: "Mặc dù con cá này không phải loại cá chép xinh đẹp, nhưng luôn lẳng lặng bơi bên cạnh tảng đá, không nhìn kỹ thật sự không phát hiện được."
Kim Trản nhìn kỹ một chút, hơi không xác định nói: "Con này giống một con cá chép, nhưng không quá bắt mắt.
Nhíu mày, lại rải một ít thức ăn cho cá vào, nàng nhìn thấy con cá chép màu đen kia như một tia chớp, lủi vào ngậm chặt đồ ăn rồi bơi ra, quả nhiên vừa nhanh vừa chuẩn.
Khúc Khinh Cư hơi mất hứng đổ hết thức ăn xuống, nhàm chán nói: "Ngày mai có những ai đến phủ trưởng công chúa?"
"Nô tỳ không rõ lắm, nhưng nghe nói trưởng công chúa mời không ít người." Kim Trản suy nghĩ một chút: "Nô tỳ nghe nói rất nhiều tiểu thư chưa chồng trong Kinh thành cũng nhận được thiệp mời của phủ trưởng công chúa."
Khúc Khinh Cư gật đầu, hiểu được dụng ý của trưởng công chúa, thay vì để một người nam nhân làm mình đau lòng, không bằng tìm người đến làm thú vui cho bản thân?
Nữ nhân, sẽ đối tốt với bản thân hơn một chút.
"Phủ Xương Đức công cũng nhận được sao?" Khúc Khinh Cư đột nhiên nghĩ đến, nếu ngày mai Khúc Ước Tố và Tần Bạch Lộ đều đến, không biết dựa vào tính cách của Tần Bạch Lộ, sẽ nháo ra chuyện gì.
Kim Trản gật đầu: "Bên phủ Xương Đức công cũng nhận được thiệp mời."
Khúc Khinh Cư sờ cằm, cười nói: "Ngày mai ta phải cẩn thận một chút, tránh để người ta chọc giận."
Vừa dứt lời, nàng thấy Hoàng Dương vội vã chạy về phía mình, nói Kính quý phi ban thưởng xuống.
Đồ Kính quý phi ban thưởng, hạ nhân không có tư cách tiếp nhận thay, Khúc Khinh Cư đành phải tự mình dẫn người đi nhận ban thưởng, khiến nàng hơi ngoài ý muốn chính là, Kính quý phi cho người mang đến vài loại cung hoa và trâm Lưu Ly, món này được chế tác vô cùng tinh xảo, nhìn thì biết chỉ có chủ tử mới có thể dùng được.
Khó hiểu, Khúc Khinh Cư chợt có cảm giác Kính quý phi đang giúp nàng nở mày nở mặt, ngày mai có nhiều nữ khách lui đến phủ trưởng công chúa, nên bọn họ sẽ rất chú ý ăn mặc, Kính quý phi ban thưởng đồ trong cung, ít nhất thể hiện một điều, vị mẹ chồng Kính quý phi này rất hài lòng đối với con dâu là nàng.
Vuốt ve cung hoa, Khúc Khinh Cư nở nụ cười, có lẽ Kính quý phi muốn nói cho người khác biết, mẹ chồng bà sẽ không bất mãn với con dâu nhà mình vì phủ Xương Đức công.
Hành động lần này của Kính quý phi vừa chặn việc ngày mai nàng có thể bị hai chị em dâu kia giễu cợt, vừa nói với những nữ nhân trong yến ngày mai rằng, Kính quý phi đứng về phía con dâu của bà.
Tuy hành động lần này của Kính quý phi có hơn phân nửa vì Đoan Vương, nhưng Khúc Khinh Cư vẫn tiếp nhận ý tốt này, bởi vì Kính quý phi có rất nhiều biện pháp tỏ rõ lập trường, nhưng lại chọn điều có lợi với nàng nhất.
"Ngày mai ra cửa sử dụng cung hoa và cây trâm Lưu Ly này." Khúc Khinh Cư chọn ra hai cái, đặt vào một hộp gỗ đàn nhỏ, giao cho Ngọc Trâm thường đảm nhiệm việc búi tóc cho nàng: "Mấy món đồ trong cung, luôn tinh xảo và hiếm lạ hơn."
Chủ yếu là, người có mắt nhìn thì có thể nhận ra, đây là đồ được chủ tử có phân vị cao trong cung sử dụng, như vậy thì đồ từ đâu mà đến cũng trở nên rõ ràng hơn rồi.
Trong cung Chung Cảnh, Kính quý phi tựa vào tháp quý phi, nói với Đinh ma ma: "Nếu đã ban thưởng rồi, thì chỉ mong thê tử của Hành nhi có thể hiểu."
"Nương nương yên tâm, Đoan Vương phi là người thông tuệ, nhất định có thể hiểu nỗi khổ tâm của nương nương ngài." Đinh ma ma bưng một chén trà cho bà, cẩn thận hầu hạ nói: "Nương nương có lòng, chắc chắn Đoan Vương phi sẽ cảm động và nhớ mãi ý tốt của ngài."
"Có cảm động và nhớ mãi hay không, không quan trọng." Kính quý phi đang cầm chén trà, nhớ đến nàng dâu đó của mình, thì vô thức nhăn mày lại, cái từ thông tuệ này có thể dùng trên người nàng được sao?
Vi Nhiễm Sương bưng một mâm bánh ngọt đứng yên ở chỗ cũ, mắt lộ ra khổ sở và ghen tỵ, không phải nói mẹ chồng và nàng dâu như trời và đất sao, vì sao ngay cả cô cũng quan tâm Đoan Vương phi như vậy?
Nhớ đến mỗi tiếng nói và cử động của Đoan Vương phi, còn có những điều cô đã từng nói với nàng ta, Vi Nhiễm Sương cắn chặt khớp hàm, lại không cẩn thận làm rơi cái mâm trong tay xuống đất.
Kính quý phi nhìn Vi Nhiễm Sương đứng ở cửa, đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: "Nhiễm Sương, thời gian ngươi vào cung cũng không ngắn, chắc hẳn mẫu thân ngươi vô cùng nhớ mong ngươi, ngày mai Bổn cung bảo người tiễn ngươi trở về vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.