Chương 77
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
11/05/2018
Khi Hạ Hành dẫn
Khúc Khinh Cư đến cung Thiên Khải thì các phi tần đã có mặt bên trong,
thậm chí Khúc Khinh Cư còn thấy mấy vị công chúa và phò mã không quá
quen thuộc ở đây, hiển nhiên những người này không được Khánh Đức đế coi trọng, đang đứng im lặng ở một bên.
Ngồi bên long sàng không phải ai khác, chính là Kính quý phi, bà nhìn thấy nhi tử và nhi tức của mình tiến vào, cũng không có phản ứng gì, kiên trì hầu hạ Khánh Đức đế uống thuốc xong rồi mới nói: "Hoàng thượng, Hành nhi và thê tử của nó đến rồi."
Sau khi tỉnh lại từ ngày hôm qua, tinh thần Khánh Đức đế đã tốt hơn không ít, ông nhìn nhi tử và nhi tức hành lễ vấn an mình, khoát khoát tay: "Đứng lên đi, không cần đa lễ." Nói xong, liền bảo thái giám ban toạ cho hai người.
Khúc Khinh Cư phát hiện Khánh Đức đế nhìn Kính quý phi cười nói cực kỳ ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hành của cũng hòa ái hơn thường ngày, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ mới bị bệnh mấy ngày, mà sao giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Khánh Đức đế có gì đó sai sai?
Nàng nhìn đám phi tần công chúa còn đang đứng bên cạnh, lại thấy Hạ Hành kéo ghế tới ngồi gần long sàng, liền đi theo ngồi bên cạnh Hạ Hành, ngoan ngoãn an phận nhìn Kính quý phi dịu dàng chèn đệm dựa cho Khánh Đức đế, dịu dàng vén chăn cho Khánh Đức đế, đường như trong mắt Kính quý phi thì Khánh Đức đế còn quan trọng hơn cả sự tồn tại của nhi tử mình.
Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, Khúc Khinh Cư có cảm giác, hình như mình đã nghĩ đến chuyện không nên nghĩ tới, nên yên lặng dời ánh mắt sang nhìn Hạ Hành, thì bắt gặp Hạ Hành đang nhìn Khánh Đức đế bằng ánh mắt lo lắng trùng trùng, nàng cũng bắt đầu điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng không để mình bị tụt lại phía sau hai mẫu tử họ.
"Thân thể phụ hoàng đã khá hơn chút nào chưa, mấy ngày trước nhi thần nghe tin phụ hoàng không được khoẻ, trong lòng cực kỳ lo lắng, đã đến trước cung Thiên Khải chờ đợi mãi, xin được vào hầu hạ chăm sóc nhưng người vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay thấy tinh thần người có vẻ tốt hơn nhiều, cuối cùng nhi tử cũng yên tâm rồi." Sắc mặt Hạ Hành hòa hoãn nhẹ nhõm, xem xét tỉ mỉ sắc mặt Khánh Đức đế xong mới nói: "Nhi thần bất hiếu, phụ hoàng bệnh nặng mà không thể hầu tật ngự tiền."
"Hôm nay con đã lớn, chính sự trên triều cũng bộn bề bận rộn, sao có thể ở bên trẫm hầu tật mãi được." Khánh Đức đế cười cười, nhìn sang Kính quý phi: "Mẫu phi con chăm sóc trẫm rất tốt, hiếu thuận của con, trong lòng trẫm hiểu rõ."
Khúc Khinh Cư nâng mí mắt trộm nhìn sang Kính quý phi, chỉ thấy đối phương khẽ cười thản nhiên.
"Mấy ngày nay, quả thật Kính quý phi đã vất vả rồi." Hoàng hậu vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, bà đi tới bên giường, Hạ Hành và Khúc Khinh Cư đều đứng dậy dạt sang một bên, làm gì có đạo lý hoàng hậu đứng còn bọn họ lại ngồi chứ.
"Hoàng thượng, nếu ngài khỏi bệnh hẳn, nhất định phải ban thưởng Kính quý phi thật hậu đấy. Hai ngày trước thiếp nhiều lần khuyên nàng đi nghỉ ngơi, nàng đều không nỡ rời khỏi ngài." Hoàng hậu nói đến đây, nhìn sang Kính quý phi bất đắc dĩ than: "Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà nàng ấy đã gầy đi trông thấy, đừng nói hoàng thượng, chính ta thấy cũng đau lòng."
Khánh Đức đế gật đầu: "Tâm ý của nàng ấy, trẫm hiểu."
Hoàng hậu lập tức tươi cười, trên mặt không có chút gì gọi là ghen tỵ. Theo Khúc Khinh Cư thấy, hình như hoàng hậu rất hài lòng với tình huống hiện tại, điều này khiến nàng hoài nghi, liệu hoàng hậu có phải là cùng một phía với mẹ chồng của nàng hay không?!
"Hoàng thượng, Thục quý phi và Thụy vương Điện hạ cầu kiến." Thái giám tổng quản đi vào, thấy không khí bên trong ấp áp hoà thuận, liền nhỏ giọng nói: "Thành vương Điện hạ và Thành vương phi cũng ở ngoài điện chờ triệu kiến."
Không biết Khánh Đức đế nghĩ đến việc gì, khẽ cau mày: "Truyền tất cả bọn họ vào đi."
Thấy nữ nhân trong lòng và đứa nhi tử mà ông sủng ái nhất đến, sao Khánh Đức đế lại có nét mặt này nhỉ? Còn nữa, sao Kính quý phi lại cười dịu dàng như thế, hoàng hậu cũng bày ra nụ cười lạnh lùng, hình như tình huống này có gì đó sai sai nữa rồi.
Thục quý phi dẫn theo nhi tử nhi tức của mình đi trước, Hạ Minh và La Văn Dao đi ở phía sau. Sau khi năm người hành lễ xong, Khánh Đức đế cũng không ban toạ, chỉ nói với Thục quý phi: "Trẫm nghe nói nàng hầu hạ trẫm mệt mỏi nên bị bệnh, giờ đã khoẻ lại chưa?"
Hốc mắt Thục quý phi ửng đỏ đi tới bên giường, nức nở nói: "Thiếp không sao, hoàng thượng ngài đã tỉnh lại thì tốt, đều là thiếp vô dụng, nếu không thì có thể ở bên cạnh hầu hạ ngài rồi.” d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
"Kính quý phi hầu hạ trẫm rất chu đáo, không có nàng cũng không có gì bất tiện." Khánh Đức đế nhàn nhạt trả lời, nhìn nhi tử mình sủng ái và hai phu thê Hạ Minh, ho khan vài tiếng rồi mới nói: "Trẫm đã không còn gì đáng ngại, các ngươi không cần lo lắng."
Hạ Uyên nhớ tới những lời mà mẫu phi nói với mình, lại thấy phụ hoàng hết sức thân cận với Kính quý phi, tuy trong lòng cảm thấy bất mãn, nhưng trên mặt lại không thể không cười, nói: "Nhìn thấy phụ hoàng khang phục, nhi thần đã yên tâm hơn nhiều."
"Ừ." Khánh Đức đế gật đầu, thấy trong phòng đứng đầy người, sau khi bảo các phi tần công chúa phò mã kia lui xuống, chỉ lưu lại mấy người bọn họ, mới nói: "Lần này trẫm bệnh nặng, khiến các ngươi lo lắng rồi."
Mọi người đều đồng thanh một lời, chỉ cần hoàng thượng không sao, thì chính là việc tốt nhất, còn nói muốn hoàng thượng phải bảo trọng long thể, vân vân.
"Hôm nay các ngươi cũng đã lớn, đều đã thành gia lập thất, trong lòng trẫm hết sức vui mừng." Khánh Đức đế thở dài một hơi, tầm mắt quét qua ba nhi tử cùng ba vương phi bên cạnh bọn họ, lại ho dữ dội: "Giờ đây trẫm đã già, chính sự trong triều, các ngươi càng phải dốc sức, cũng coi như phân ưu giúp trẫm."
Ba huynh đệ Hạ gia lập tức đồng ý, cùng nói, được phân ưu giúp phụ hoàng, dù muôn lần chết cũng không từ.
Trong lòng Thục quý phi càng lúc càng lo lắng, vì sao hoàng thượng lại nói những lời này, không phải ông coi trọng Uyên nhi nhất sao? Bây giờ nói như thế, sao giống như là đối xử ngang nhau hết vậy?
"Được rồi, trẫm mệt rồi, các ngươi đều lui ra cả đi." Khánh Đức đế suy nghĩ một chút: "Kính quý phi lưu lại."
Thục quý phi hơi biến sắc mặt, thấy hoàng thượng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, nàng nhìn nụ cười trên mặt Kính quý phi, cảm thấy nụ cười đó không khác gì đang cười nhạo bà.
Ra khỏi cung Thiên Khải, khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười của Thục quý phi lập tức trầm xuống, bà lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hành và Khúc Khinh Cư, sau đó mới dẫn Hạ Uyên cùng Tần Bạch Lộ rời đi.
Khúc Khinh Cư quay đầu nhìn nụ cười trên mặt Hạ Hành, bước xuống từng bậc thang bằng cẩm thạch, nói: "Vương gia cười gì thế?"
"Long thể phụ hoàng khỏe mạnh, đương nhiên ta phải vui mừng rồi." Hạ Hành cười quay sang nhìn nàng: "Nàng nói xem, đúng không nào?"
"Chuyện như vậy dĩ nhiên là nên vui mừng." Khúc Khinh Cư cười gật đầu, nghiêng đầu nói với Hạ Minh cùng La Văn Dao đi ở phía sau: "Mấy ngày trước, trong phủ có mời một vị đầu bếp người Thục quốc, trưa nay tứ thúc và tứ đệ muội cùng đến nếm thử nhé?"
La Văn Dao nghiêng đầu nhìn Hạ Minh, thấy y gật đầu đồng ý, mới nói: "Có thể nếm thử mỹ thực trong phủ nhị bá nhị tẩu, là phúc khí của chúng ta."
Khúc Khinh Cư cười cười: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, giữa chúng ta cần gì phải khách khí như thế.”
La Văn Dao ngượng ngùng cười một tiếng, hiển nhiên đã cảm thấy hơi ngượng. Hạ Minh thấy thế, thở dài thay nàng trả lời Khúc Khinh Cư là không phải.
Thấy y che chở La Văn Dao như vậy, Khúc Khinh Cư cười cười: "Thôi thôi, ai không biết còn tưởng tẩu tẩu ta đây đang khi dễ hai người, bỏ qua vấn đề này đi vậy."
Hạ Hành cười nhìn Khúc Khinh Cư thân cận với La Văn Dao, dắt tay nàng nói: "Ta thấy, tốt nhất là nàng nên chú ý bậc thang dưới chân mình đi, nếu không té một sẽ thành trò cười cho người ta đấy."
"Ta nào phải trẻ con chứ.” Khúc Khinh Cư hừ một tiếng, nhưng lại ngoan ngoãn mặc cho Hạ Hành dắt đi.
La Văn Dao đi theo sau hai người, nhìn hai người dắt tay nhau, trên mặt lộ ra ý cười vui vẻ.
Sau khi Thục quý phi về cung, liền bảo tất cả hạ nhân lui xuống, bà nhìn sắc mặt khó coi không khac gì mình của nhi tử, nhỏ giọng nói: "Uyên nhi, ta hoài nghi hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Hạ Hành."
Hạ Uyên chau mày: "Sao có thể như vậy?"
Thục quý phi kể lại dầu đuôi câu chuyện, sau đó nói: "Tâm tư hoàng thượng thay đổi rồi.” Bà thật sự khó có thể chấp nhận việc một ngày nào đó hoàng thượng lựa chọn Vi thị mà khi nhờn bà. Nhưng mới vừa rồi, trong cung Thiên Khải, quả thật hoàng thượng đã thân cận với ả tiện nhân Vi thị kia hơn hẳn bà.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, sao lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng tức giận vì bà không ở bên cạnh hầu tật ư? Nhưng bà vì bị bệnh nên mới về cung mà. Hay là Vi thị đã nói điều gì bất lợi trước mặt hoàng thượng rồi?
"Người có chắc phụ hoàng đã nói lão nhị giống tiên đế không?" Hạ Uyên trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói: "Chưa đến mức đó đâu, từ trước đến giờ phụ hoàng không sủng ái lão Nhị bằng con, sao giờ lại đột nhiên thay đổi, có phải Kính quý phi cố ý truyền tin giả không?"
"Vốn ta cũng hoài nghi, nhưng hôm nay con cũng thấy thái độ hoàng thượng đối với Vi thị đấy." Thục quý phi lạnh lùng nói: "Tâm tư hoàng thượng quả thật đã thay đổi rồi, chúng ta không thể khoanh tay chịu trói. Uyên nhi, ta sẽ không để người khác cướp đi thứ thuộc về con được!"
Hạ Uyên tức giận nói: "Sao phụ hoàng lại cho rằng mẫu tử Vi thị tốt hơn chúng ta được, ông ta mù rồi chắc?"
Tần Bạch Lộ đứng trong góc nghe nói thế, trong lòng giật mình hốt hoảng, không nhịn được càng lui về trong góc, cố giảm bớt sự tồn tại của mình, nàng ta len lén liếc nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Uyên, gần như sắp quên mất Thụy vương mà hai năm trước khiến mình khuynh tâm là ai rồi.
"Uyên nhi!" Thục quý phi nghe Hạ Uyên nói thế, sắc mặt đột biến, nhỏ giọng nói, "Lời đại nghịch bất đạo này mà con cũng có thể nói ra sao?"
"Nhưng rõ ràng năm đó phụ hoàng nói trong hậu cung ông ta chỉ xem trọng người nhất, hoàng tử được sủng ái nhất là con, nhưng bây giờ thì sao?" Hạ Uyên càng nói càng giận: "Vi thị cũng chỉ hầu tật vài hôm, thái độ ông ta đã thay đổi như thế, coi trọng mẫu tử chúng ta mà ông ta nói đây ư?"
"Nhưng ông ấy là hoàng thượng." Hốc mắt Thục quý phi ửng đỏ, dùng khăn tay lau khóe mắt nói: "Nếu ông ấy đã thay lòng, thì chúng ta còn có cách gì chứ?"
"Sao lại không có cách gì." Hạ Hành nhìn Thục quý phi, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại: "Vi thị có thể tranh thủ tình cảm, mẫu phi người cũng có tình cảm nhiều năm với phụ hoàng như vậy, chẳng lẽ chịu thua bà ta?”
Thục quý phi nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt mà hoàng thượng nhìn mình lúc nãy, liền gật đầu.
"Về phần Hạ Hành." Hạ Uyên cười lạnh: "Mặc kệ hắn giống ai, kẻ cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Trước kia con được cưng chiều hơn hắn, sau này cũng sẽ không thua bởi hắn."
Trong cung Thiên Khải, Kính quý phi nhìn Hoàng đế đã ngủ, từ từ rút tay mình ra khỏi tay hoàng đế, sắc mặt bà bình tĩnh nhìn nam nhân già nua trên giường, nhếch khóe miệng.
Cái gì gọi là đã bỏ lỡ nhiều năm?
Hoàng thượng càng ngày càng thích kể chuyện cười, đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, chuyện cười này đã chẳng còn buồn cười nữa rồi.
Ngồi bên long sàng không phải ai khác, chính là Kính quý phi, bà nhìn thấy nhi tử và nhi tức của mình tiến vào, cũng không có phản ứng gì, kiên trì hầu hạ Khánh Đức đế uống thuốc xong rồi mới nói: "Hoàng thượng, Hành nhi và thê tử của nó đến rồi."
Sau khi tỉnh lại từ ngày hôm qua, tinh thần Khánh Đức đế đã tốt hơn không ít, ông nhìn nhi tử và nhi tức hành lễ vấn an mình, khoát khoát tay: "Đứng lên đi, không cần đa lễ." Nói xong, liền bảo thái giám ban toạ cho hai người.
Khúc Khinh Cư phát hiện Khánh Đức đế nhìn Kính quý phi cười nói cực kỳ ôn hòa, ánh mắt nhìn về phía Hạ Hành của cũng hòa ái hơn thường ngày, không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ mới bị bệnh mấy ngày, mà sao giờ nhìn kiểu gì cũng thấy Khánh Đức đế có gì đó sai sai?
Nàng nhìn đám phi tần công chúa còn đang đứng bên cạnh, lại thấy Hạ Hành kéo ghế tới ngồi gần long sàng, liền đi theo ngồi bên cạnh Hạ Hành, ngoan ngoãn an phận nhìn Kính quý phi dịu dàng chèn đệm dựa cho Khánh Đức đế, dịu dàng vén chăn cho Khánh Đức đế, đường như trong mắt Kính quý phi thì Khánh Đức đế còn quan trọng hơn cả sự tồn tại của nhi tử mình.
Đuôi lông mày khẽ nhếch lên, Khúc Khinh Cư có cảm giác, hình như mình đã nghĩ đến chuyện không nên nghĩ tới, nên yên lặng dời ánh mắt sang nhìn Hạ Hành, thì bắt gặp Hạ Hành đang nhìn Khánh Đức đế bằng ánh mắt lo lắng trùng trùng, nàng cũng bắt đầu điều chỉnh vẻ mặt, cố gắng không để mình bị tụt lại phía sau hai mẫu tử họ.
"Thân thể phụ hoàng đã khá hơn chút nào chưa, mấy ngày trước nhi thần nghe tin phụ hoàng không được khoẻ, trong lòng cực kỳ lo lắng, đã đến trước cung Thiên Khải chờ đợi mãi, xin được vào hầu hạ chăm sóc nhưng người vẫn chưa tỉnh lại. Hôm nay thấy tinh thần người có vẻ tốt hơn nhiều, cuối cùng nhi tử cũng yên tâm rồi." Sắc mặt Hạ Hành hòa hoãn nhẹ nhõm, xem xét tỉ mỉ sắc mặt Khánh Đức đế xong mới nói: "Nhi thần bất hiếu, phụ hoàng bệnh nặng mà không thể hầu tật ngự tiền."
"Hôm nay con đã lớn, chính sự trên triều cũng bộn bề bận rộn, sao có thể ở bên trẫm hầu tật mãi được." Khánh Đức đế cười cười, nhìn sang Kính quý phi: "Mẫu phi con chăm sóc trẫm rất tốt, hiếu thuận của con, trong lòng trẫm hiểu rõ."
Khúc Khinh Cư nâng mí mắt trộm nhìn sang Kính quý phi, chỉ thấy đối phương khẽ cười thản nhiên.
"Mấy ngày nay, quả thật Kính quý phi đã vất vả rồi." Hoàng hậu vẫn luôn im lặng lúc này mới lên tiếng, bà đi tới bên giường, Hạ Hành và Khúc Khinh Cư đều đứng dậy dạt sang một bên, làm gì có đạo lý hoàng hậu đứng còn bọn họ lại ngồi chứ.
"Hoàng thượng, nếu ngài khỏi bệnh hẳn, nhất định phải ban thưởng Kính quý phi thật hậu đấy. Hai ngày trước thiếp nhiều lần khuyên nàng đi nghỉ ngơi, nàng đều không nỡ rời khỏi ngài." Hoàng hậu nói đến đây, nhìn sang Kính quý phi bất đắc dĩ than: "Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, mà nàng ấy đã gầy đi trông thấy, đừng nói hoàng thượng, chính ta thấy cũng đau lòng."
Khánh Đức đế gật đầu: "Tâm ý của nàng ấy, trẫm hiểu."
Hoàng hậu lập tức tươi cười, trên mặt không có chút gì gọi là ghen tỵ. Theo Khúc Khinh Cư thấy, hình như hoàng hậu rất hài lòng với tình huống hiện tại, điều này khiến nàng hoài nghi, liệu hoàng hậu có phải là cùng một phía với mẹ chồng của nàng hay không?!
"Hoàng thượng, Thục quý phi và Thụy vương Điện hạ cầu kiến." Thái giám tổng quản đi vào, thấy không khí bên trong ấp áp hoà thuận, liền nhỏ giọng nói: "Thành vương Điện hạ và Thành vương phi cũng ở ngoài điện chờ triệu kiến."
Không biết Khánh Đức đế nghĩ đến việc gì, khẽ cau mày: "Truyền tất cả bọn họ vào đi."
Thấy nữ nhân trong lòng và đứa nhi tử mà ông sủng ái nhất đến, sao Khánh Đức đế lại có nét mặt này nhỉ? Còn nữa, sao Kính quý phi lại cười dịu dàng như thế, hoàng hậu cũng bày ra nụ cười lạnh lùng, hình như tình huống này có gì đó sai sai nữa rồi.
Thục quý phi dẫn theo nhi tử nhi tức của mình đi trước, Hạ Minh và La Văn Dao đi ở phía sau. Sau khi năm người hành lễ xong, Khánh Đức đế cũng không ban toạ, chỉ nói với Thục quý phi: "Trẫm nghe nói nàng hầu hạ trẫm mệt mỏi nên bị bệnh, giờ đã khoẻ lại chưa?"
Hốc mắt Thục quý phi ửng đỏ đi tới bên giường, nức nở nói: "Thiếp không sao, hoàng thượng ngài đã tỉnh lại thì tốt, đều là thiếp vô dụng, nếu không thì có thể ở bên cạnh hầu hạ ngài rồi.” d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
"Kính quý phi hầu hạ trẫm rất chu đáo, không có nàng cũng không có gì bất tiện." Khánh Đức đế nhàn nhạt trả lời, nhìn nhi tử mình sủng ái và hai phu thê Hạ Minh, ho khan vài tiếng rồi mới nói: "Trẫm đã không còn gì đáng ngại, các ngươi không cần lo lắng."
Hạ Uyên nhớ tới những lời mà mẫu phi nói với mình, lại thấy phụ hoàng hết sức thân cận với Kính quý phi, tuy trong lòng cảm thấy bất mãn, nhưng trên mặt lại không thể không cười, nói: "Nhìn thấy phụ hoàng khang phục, nhi thần đã yên tâm hơn nhiều."
"Ừ." Khánh Đức đế gật đầu, thấy trong phòng đứng đầy người, sau khi bảo các phi tần công chúa phò mã kia lui xuống, chỉ lưu lại mấy người bọn họ, mới nói: "Lần này trẫm bệnh nặng, khiến các ngươi lo lắng rồi."
Mọi người đều đồng thanh một lời, chỉ cần hoàng thượng không sao, thì chính là việc tốt nhất, còn nói muốn hoàng thượng phải bảo trọng long thể, vân vân.
"Hôm nay các ngươi cũng đã lớn, đều đã thành gia lập thất, trong lòng trẫm hết sức vui mừng." Khánh Đức đế thở dài một hơi, tầm mắt quét qua ba nhi tử cùng ba vương phi bên cạnh bọn họ, lại ho dữ dội: "Giờ đây trẫm đã già, chính sự trong triều, các ngươi càng phải dốc sức, cũng coi như phân ưu giúp trẫm."
Ba huynh đệ Hạ gia lập tức đồng ý, cùng nói, được phân ưu giúp phụ hoàng, dù muôn lần chết cũng không từ.
Trong lòng Thục quý phi càng lúc càng lo lắng, vì sao hoàng thượng lại nói những lời này, không phải ông coi trọng Uyên nhi nhất sao? Bây giờ nói như thế, sao giống như là đối xử ngang nhau hết vậy?
"Được rồi, trẫm mệt rồi, các ngươi đều lui ra cả đi." Khánh Đức đế suy nghĩ một chút: "Kính quý phi lưu lại."
Thục quý phi hơi biến sắc mặt, thấy hoàng thượng đã nhắm mắt nghỉ ngơi, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, nàng nhìn nụ cười trên mặt Kính quý phi, cảm thấy nụ cười đó không khác gì đang cười nhạo bà.
Ra khỏi cung Thiên Khải, khuôn mặt miễn cưỡng tươi cười của Thục quý phi lập tức trầm xuống, bà lạnh lùng liếc nhìn Hạ Hành và Khúc Khinh Cư, sau đó mới dẫn Hạ Uyên cùng Tần Bạch Lộ rời đi.
Khúc Khinh Cư quay đầu nhìn nụ cười trên mặt Hạ Hành, bước xuống từng bậc thang bằng cẩm thạch, nói: "Vương gia cười gì thế?"
"Long thể phụ hoàng khỏe mạnh, đương nhiên ta phải vui mừng rồi." Hạ Hành cười quay sang nhìn nàng: "Nàng nói xem, đúng không nào?"
"Chuyện như vậy dĩ nhiên là nên vui mừng." Khúc Khinh Cư cười gật đầu, nghiêng đầu nói với Hạ Minh cùng La Văn Dao đi ở phía sau: "Mấy ngày trước, trong phủ có mời một vị đầu bếp người Thục quốc, trưa nay tứ thúc và tứ đệ muội cùng đến nếm thử nhé?"
La Văn Dao nghiêng đầu nhìn Hạ Minh, thấy y gật đầu đồng ý, mới nói: "Có thể nếm thử mỹ thực trong phủ nhị bá nhị tẩu, là phúc khí của chúng ta."
Khúc Khinh Cư cười cười: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, giữa chúng ta cần gì phải khách khí như thế.”
La Văn Dao ngượng ngùng cười một tiếng, hiển nhiên đã cảm thấy hơi ngượng. Hạ Minh thấy thế, thở dài thay nàng trả lời Khúc Khinh Cư là không phải.
Thấy y che chở La Văn Dao như vậy, Khúc Khinh Cư cười cười: "Thôi thôi, ai không biết còn tưởng tẩu tẩu ta đây đang khi dễ hai người, bỏ qua vấn đề này đi vậy."
Hạ Hành cười nhìn Khúc Khinh Cư thân cận với La Văn Dao, dắt tay nàng nói: "Ta thấy, tốt nhất là nàng nên chú ý bậc thang dưới chân mình đi, nếu không té một sẽ thành trò cười cho người ta đấy."
"Ta nào phải trẻ con chứ.” Khúc Khinh Cư hừ một tiếng, nhưng lại ngoan ngoãn mặc cho Hạ Hành dắt đi.
La Văn Dao đi theo sau hai người, nhìn hai người dắt tay nhau, trên mặt lộ ra ý cười vui vẻ.
Sau khi Thục quý phi về cung, liền bảo tất cả hạ nhân lui xuống, bà nhìn sắc mặt khó coi không khac gì mình của nhi tử, nhỏ giọng nói: "Uyên nhi, ta hoài nghi hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Hạ Hành."
Hạ Uyên chau mày: "Sao có thể như vậy?"
Thục quý phi kể lại dầu đuôi câu chuyện, sau đó nói: "Tâm tư hoàng thượng thay đổi rồi.” Bà thật sự khó có thể chấp nhận việc một ngày nào đó hoàng thượng lựa chọn Vi thị mà khi nhờn bà. Nhưng mới vừa rồi, trong cung Thiên Khải, quả thật hoàng thượng đã thân cận với ả tiện nhân Vi thị kia hơn hẳn bà.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, sao lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng tức giận vì bà không ở bên cạnh hầu tật ư? Nhưng bà vì bị bệnh nên mới về cung mà. Hay là Vi thị đã nói điều gì bất lợi trước mặt hoàng thượng rồi?
"Người có chắc phụ hoàng đã nói lão nhị giống tiên đế không?" Hạ Uyên trầm tư hồi lâu, lắc đầu nói: "Chưa đến mức đó đâu, từ trước đến giờ phụ hoàng không sủng ái lão Nhị bằng con, sao giờ lại đột nhiên thay đổi, có phải Kính quý phi cố ý truyền tin giả không?"
"Vốn ta cũng hoài nghi, nhưng hôm nay con cũng thấy thái độ hoàng thượng đối với Vi thị đấy." Thục quý phi lạnh lùng nói: "Tâm tư hoàng thượng quả thật đã thay đổi rồi, chúng ta không thể khoanh tay chịu trói. Uyên nhi, ta sẽ không để người khác cướp đi thứ thuộc về con được!"
Hạ Uyên tức giận nói: "Sao phụ hoàng lại cho rằng mẫu tử Vi thị tốt hơn chúng ta được, ông ta mù rồi chắc?"
Tần Bạch Lộ đứng trong góc nghe nói thế, trong lòng giật mình hốt hoảng, không nhịn được càng lui về trong góc, cố giảm bớt sự tồn tại của mình, nàng ta len lén liếc nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Uyên, gần như sắp quên mất Thụy vương mà hai năm trước khiến mình khuynh tâm là ai rồi.
"Uyên nhi!" Thục quý phi nghe Hạ Uyên nói thế, sắc mặt đột biến, nhỏ giọng nói, "Lời đại nghịch bất đạo này mà con cũng có thể nói ra sao?"
"Nhưng rõ ràng năm đó phụ hoàng nói trong hậu cung ông ta chỉ xem trọng người nhất, hoàng tử được sủng ái nhất là con, nhưng bây giờ thì sao?" Hạ Uyên càng nói càng giận: "Vi thị cũng chỉ hầu tật vài hôm, thái độ ông ta đã thay đổi như thế, coi trọng mẫu tử chúng ta mà ông ta nói đây ư?"
"Nhưng ông ấy là hoàng thượng." Hốc mắt Thục quý phi ửng đỏ, dùng khăn tay lau khóe mắt nói: "Nếu ông ấy đã thay lòng, thì chúng ta còn có cách gì chứ?"
"Sao lại không có cách gì." Hạ Hành nhìn Thục quý phi, sắc mặt dần dần bình tĩnh lại: "Vi thị có thể tranh thủ tình cảm, mẫu phi người cũng có tình cảm nhiều năm với phụ hoàng như vậy, chẳng lẽ chịu thua bà ta?”
Thục quý phi nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt mà hoàng thượng nhìn mình lúc nãy, liền gật đầu.
"Về phần Hạ Hành." Hạ Uyên cười lạnh: "Mặc kệ hắn giống ai, kẻ cười đến cuối cùng mới là người chiến thắng. Trước kia con được cưng chiều hơn hắn, sau này cũng sẽ không thua bởi hắn."
Trong cung Thiên Khải, Kính quý phi nhìn Hoàng đế đã ngủ, từ từ rút tay mình ra khỏi tay hoàng đế, sắc mặt bà bình tĩnh nhìn nam nhân già nua trên giường, nhếch khóe miệng.
Cái gì gọi là đã bỏ lỡ nhiều năm?
Hoàng thượng càng ngày càng thích kể chuyện cười, đáng tiếc đã nhiều năm như vậy, chuyện cười này đã chẳng còn buồn cười nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.