Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 95: Có thai

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

13/06/2018

Editor: Mèo ™

Hoàng thượng nổi giận trong lúc thượng triều, quan viên phía dưới ai cũng nơm nớp lo sợ, nhưng cũng có vài người cực kì hâm mộ Điền gia, có một cháu ngoại gái tốt như vậy, thật đúng là phúc đức tu từ kiếp trước mà.

Bởi vì vụ án ở Giang Nam, cho nên dù Hạ Uyên được vào triều, nhưng trong tay không có bao nhiêu thực quyền, nghe các quan viên bên cạnh nhỏ giọng bàn tán tình cảm đế hậu thế này, thế kia, thế nọ, hắn ta lộ ra nụ cười khinh thường, trên đời này làm gì có nam nhân nào tình sâu như biển, lại có Hoàng đế nào có thể được như Huệ Minh đế tiền triều đâu?

Trước khi Hạ gia đoạt được giang sơn, thiên hạ là do Đồng gia cầm quyền, mà Huệ Minh đế chính là minh quân hiếm có của tiền triều, hơn nữa người này còn có một câu chuyện nổi danh truyền đến đời sau, đó chính là trong hậu cung của ông chỉ có duy nhất một hoàng hậu, ngoài ra không có bất kì nữ nhân nào khác.

Có không ít người đời sau soạn sách viết về câu chuyện tình yêu giữa Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu, những câu chuyện này có thể xúc động lòng người, hoặc bi sầu triền miên, nhưng không có chỗ nào là không ca tụng sự si tình, tài đức sáng suốt của Huệ Minh đế, không có chỗ nào là không khen ngợi tính tình hiền lương thông tuệ của Chiêu Hòa hoàng hậu.

Người đời đều có một tật xấu, phàm là thứ gì hiếm có thì càng được ca tụng, lúc đó Huệ Minh đế và Chiêu Hòa hoàng hậu được nhiều người biên soạn sách truyền đời chẳng phải là vì một tấm chân tình của hoàng đế khó có được đấy thôi?

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Hạ Uyên càng sâu, trên đời có ai được như Huệ Minh đế chứ?

Sau khi Hạ Hành bãi triều liền đi thẳng đến hậu điện cung Thiên Khải, trên đường đi, sắc mặt vốn lạnh lùng của hắn dần dần trở nên nhu hòa, đợi đến khi đi đến cửa điện thì vẻ mặt đã bình thường không khác gì mọi ngày. Thái giám giữ cửa nhìn thấy hắn, vội vàng muốn vào trong thông báo liền bị hắn ngăn lại.

"Minh Hòa, truyền chỉ ý của trẫm, tuyên viện phán Thái y viện đến bắt mạch cho hoàng hậu." Sau khi hắn phân phó xong, mới bước chân vào cửa.

Khúc Khinh Cư cảm thấy kể từ khi mình xuyên qua thời đại này đến nay, sở thích càng lúc càng cao nhã, đọc sách viết chữ, cắm hoa tỉa cành, ngâm thơ vẽ tranh, những chuyện này nàng đều đã thử qua, đáng tiếc những sở thích đó cũng không kiên trì được lâu.

Nhìn bồn cây cảnh bị chính mình tu bổ thành hình dáng tròn ủm như cây nấm, nàng chán ngán thở dài: "Bồn cảnh này cũng hết vui rồi."

Mộc Cận biết hoàng hậu nhà mình đang nhàm chán, dù sao trong hậu cung trừ khoảng thời gian phi tần, mệnh phụ đến vấn an, thì là những hạ nhân trong điện Trung Tỉnh đến hỏi ý kiến sự vụ trong cung, ngày lại ngày cứ thế trôi qua, đúng là vô vị nhàm chán đến không chịu nổi.

"Hoàng hậu nương nương, nô tỳ thấy hoa cúc trong ngự hoa viên vừa độ nở rộ, hay là tuyên triệu một vài mệnh phụ, phi tần vào cung cùng ngắm hoa với người nhé?” Mộc Cận nói: "Như vậy, cũng có thể giúp quan hệ giữa người và các nàng ấy thân thiết hơn.”

Khúc Khinh Cư thở dài, khó trách kiếp trước nàng tìm hiểu tài liệu về lịch sử cổ đại, thì bên trong chắc chắn sẽ có một vài bức tranh vẽ cung tần mỹ nữ cởi ngựa, đùa giỡn với mèo, thậm chí còn có gì mà dạo chơi ngự hoa viên, đá cầu, vân vân. Thì ra là bởi vì cuộc sống quá mức nhàn nhã đơn điệu, một đám bạch phú mỹ [1] đang tìm chuyện làm để giết thời gian đây mà.

[1] Bạch phú mỹ: Người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt

Chỉ là, mối quan hệ giữa hoàng hậu và các mệnh phụ trong triều cũng rất quan trọng, nếu hoàng đế là lão đại của nam nhân trong thiên hạ, thì hoàng hậu chính là đại tỷ của nữ nhân khắp thiên hạ, việc này đích xác là không thể lơ là qua loa được. d 。 đ ღ l 。 q 。 đ ღ

"Được, bổn cung đã biết, vậy cho mời các mệnh phụ phu nhân tam phẩm trở lên ba ngày sau vào cung tham gia thưởng cúc yến đi." Khúc Khinh Cư suy nghĩ một chút. "Nếu trong nhà có đích nữ chưa xuất giá, cũng có thể dẫn theo."

"Dạ, vậy nô tỳ sẽ phân phó các nữ quan đi truyền ý chỉ." Mộc Cận dốc lòng mưu tính thay nàng, phàm là chuyện có lợi cho Khúc Khinh Cư, nàng ấy đều nhanh nhẹn xử lý ổn thoả, không xảy ra chút sai sót nào.

Nàng ấy vừa mới quay người, liền nhìn thấy hoàng thượng đi vào, vội lui qua một bên, quỳ xuống nói: "Nô tỳ bái kiến hoàng thượng."



Khúc Khinh Cư nghe tiếng Mộc Cận thỉnh an, ngẩng đầu liền thấy Hạ Hành đi tới, trên người còn đang mặc long bào lúc thượng triều, nàng đứng dậy đón hắn: "Hoàng thượng, sao lúc này lại tới đây?"

"Mới vừa bãi triều thì nhớ ra hôm nay định truyền thái y bắt mạch cho nàng, nên tới đây xem một chút." Hạ Hành nắm tay nàng, đi đến ngồi xuống nhuyễn tháp, thấy bồn cây cảnh trên bàn được cắt tỉa loạn xạ cả lên, cười nói: "Mới nãy ở bên ngoài có nghe thấy nàng định tổ chức yến tiệc gì đó, có phải hậu cung nhàm chán lắm không?”

Khúc Khinh Cư cười cười: "Ừm, buồn chán hơn lúc còn ở vương phủ, nhưng từ từ rồi sẽ quen thôi."

"Năm nay có lẽ không được, đợi sang năm ta dẫn nàng ra ngoài du ngoạn." Hạ Hành vuốt vuốt tóc nàng, thở dài: "Nếu nhàm chán quá, có thể mời Điền phu nhân vào cung trò chuyện với nàng, đừng để bản thân mình buồn bực."

"Được." Khúc Khinh Cư cảm thấy đối phương xem mình là tiểu bạch hoa cơ khổ không nơi nương tựa mất rồi, nàng bất đắc dĩ cười nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng quá, ta là hoàng hậu, nếu thấy ta nhàm chán, bọn Mộc Cận tự nhiên sẽ nghĩ cách trêu chọc cho ta vui vẻ thôi."

Hạ Hành biết nàng nói có lý, chỉ biết cười khổ, hôm nay nhìn thấy nàng buồn chán như vậy, chính mình cũng thấy không nỡ, đây đại khái chính là tâm lý khi để tâm đến một người chăng?!

Không lâu sau, Minh Hòa vào trong hồi báo, nói là viện phán Thái y viện đến.

Khúc Khinh Cư nhìn thấy một lão nhân chừng sáu mươi tuổi mặc một bộ quan bào Thái y viện đi vào, trên trán còn rịn một lớp mồ hôi, chắc là vội vã chạy tới đây, nếu không bây giờ đã vào thu rồi, sao có thể đổ mồ hôi được?

"Vi thần Đỗ Bạch Thuật bái kiến hoàng thượng, bái kiến hoàng hậu nương nương."

Cái tên này vừa nghe đã biết ông ta xuất thân từ y dược thế gia, Khúc Khinh Cư yên lặng quan sát ông ta một lát, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, mặc dù tóc đã hoa râm, nhưng rất có tinh thần, chắc hẳn là rất chú trọng dưỡng sinh chi đạo.

"Đỗ thái y không cần đa lễ, ngươi vào Thái y viện đã nhiều năm, y thuật nhất định rất cao siêu. Mấy ngày gần đây, hoàng hậu cảm thấy tính khí thất thường, ngươi đến thỉnh mạch cho hoàng hậu xem có chỗ nào không khoẻ không." Hạ Hành nhìn Đỗ Bạch Thuật đang quỳ trước mặt, ý bảo ông tiến lên bắt mạch cho Khúc Khinh Cư.

Đỗ Bạch Thuật nghe thấy bốn chữ tính khí thất thường, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cảm tạ hoàng ân rồi mới khom người đi tới trước mặt Khúc Khinh Cư, chắp tay nói: "Hoàng hậu nương nương, vi thần mạo phạm." Nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cái khăn lụa, đặt lên cổ tay Khúc Khinh Cư, bắt đầu bắt mạch cho Khúc Khinh Cư.

Nửa khắc sau, Đỗ Bạch Thuật lại bảo Khúc Khinh Cư đổi sang tay kia, sau đó nàng thấy sắc mặt ông ta thay đổi, dần dần lộ ra nét vui mừng.

Đỗ Bạch Thuật thu hồi khăn lụa trên cổ tay Khúc Khinh Cư, nét mặt vui vẻ quỳ trước Hạ Hành: "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng, mạch tượng của hoàng hậu nương nương là Hoạt mạch [2] xung hoà, mạnh mẽ có lực, đây là hỉ mạch ạ."

[2] Hoạt mạch: là mạch đi trơn tru như chuỗi hạt châu đập mạnh dưới ngón tay. Phụ nữ có thai thì luôn xuất hiện mạch này.

Chân mày Khúc Khinh Cư nhếch lên, Hoạt mạch. . . . . . Có nghĩa là, nàng mang thai rồi ư?

"Thật sao?" Từ trước đến giờ, Hạ Hành không thích biểu hiện tâm tình ra ngoài, bây giờ lại có chút kinh hỉ hỏi: “Có chẩn ra được mấy tháng rồi không?"

"Bởi vì mạch tượng của hoàng hậu nương nương không hiện rõ, thần nghĩ chắc là chưa đến một tháng, nếu không phải vi thần hành nghề y nhiều năm, sợ rằng vẫn không thể chẩn ra mạch tượng." Đỗ Bạch Thuật vui vẻ, tựa như hoàng hậu có long thai, ông là người vui mừng hơn ai hết, nên lúc này vẫn không quên khoe khoang một chút.

"Tốt, tốt." Hạ Hành lúc này đã vui mừng hớn hở, hắn vung tay lên. "Thưởng, trọng thưởng."

"Vi thần tạ hoàng thượng, tạ hoàng hậu nương nương." Đỗ Bạch Thuật thầm nghĩ trong lòng, hôm nay ông thật may mắn, mặc dù mạch tượng hoàng hậu nương nương không rõ ràng lắm, nhưng chính xác là đã có thai không sai, xem như lần này ông lập được công trước mặt hoàng thượng hoàng hậu rồi. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn



Chuyện này nếu ở thời tiên đế thì ông còn phải nơm nớp lo sợ, nhưng hiện nay hậu cung là do hoàng hậu chưởng quản, hoàng thượng lại độc sủng hoàng hậu, ông vốn không có chút buồn phiền nào, đây thật đúng là chuyện cực tốt.

"Kể từ hôm nay, ngươi không cần bắt mạch cho những người khác, chỉ cần chăm sóc hoàng hậu cho tốt là được." Hạ Hành suy nghĩ một chút, miễn cưỡng ép xuống vui vẻ trong lòng: "Ngươi có thể chọn hai người mà ngươi tín nhiệm trong Thái y viện làm trợ thủ, việc ăn uống nghỉ ngơi của hoàng hậu, trẫm sẽ phái những ma ma có kinh nghiệm chú ý hơn, nếu có thứ gì kiêng kỵ không thể dùng, ngươi đều phải nói cho ma ma biết. Trẫm muốn ngươi bảo đảm hoàng hậu và long thai trong bụng nàng ấy tuyệt đối không xảy ra bất cứ sơ sót nào."

"Thần nhất định không phụ phó thác của hoàng thượng." Đỗ Bạch Thuật dập đầu, cầu phú quý trong nguy hiểm, chỉ cần lần này chăm sóc hoàng hậu được mẹ tròn con vuông, thì địa vị sau này của ông trong Thái y viện, không ai có thể dao động được rồi!

Chờ sau khi Đỗ thái y lui ra, Khúc Khinh Cư mới nhìn về phía Hạ Hành, không dám tin: "Ta có thai rồi?"

Lúc này sắc mặt cung nữ thái giám trong phòng cũng vui mừng hớn hở, cùng nhau quỳ xuống hô to chúc mừng, đối với bọn họ, hoàng hậu mang long thai cũng là chuyện vui của bọn họ. Khi chủ tử tốt, thì đám hạ nhân bọn họ mới có thể tốt theo.

"Đúng vậy, trong bụng nàng có con của chúng ta." Tươi cười trên mặt Hạ Hành vẫn không giảm bớt, hắn thận trọng chạm tay vào bụng Khúc Khinh Cư, hồ như sợ làm đau đứa bé nên liền thu tay lại thật nhanh. "Ngày mai ta sẽ tuyển chọn những ma ma có kinh nghiệm, có thể tin dùng được tới đây hầu hạ nàng, những chuyện khác nàng không cần lo lắng, mọi chuyện đều có ta rồi."

"Hay là giao sự vụ trong hậu cung cho hai vị mẫu hậu chưởng quản đi." Khúc Khinh Cư không quá cố chấp với quyền lợi trong hậu cung lắm, huống chi, có được tâm ý của Hạ Hành, nàng chính là số một trong hậu cung này. Nếu như Hạ Hành đối đãi không tốt với nàng, thì lúc đó dù nàng có nắm toàn bộ quyền hành hậu cung trong tay cũng không có ích gì.

"Được, ta còn muốn thông báo chuyện này cho hai vị mẫu hậu biết." Hạ Hành suy nghĩ một chút. "Nàng chú ý nghỉ ngơi cho tốt, ta đi một chút rồi về dùng ngọ thiện với nàng."

Khúc Khinh Cư giương mắt nhìn Hạ Hành vội vã ra khỏi phòng, bước chân nhẹ nhàng như đang bay, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lộ ra một cười nhạt.

Vi Thái hậu và mẫu hậu Hoàng thái hậu tán gẫu với nhau, nhìn thấy Hoàng đế vội vã đi vào, cũng hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhận thấy trên mặt hắn đều là tươi cười, hai người lập tức tâm sáng như gương, cũng cười lên theo.

"Hai vị mẫu hậu, mới vừa rồi thái y bắt mạch, phát hiện hoàng hậu đã mang long thai." Hạ Hành nhất thời vui mừng, qua loa thi lễ với hai người. "Nhi tử tới để báo tin mừng."

Đã lâu rồi Vi Thái hậu không thấy nhi tử vui mừng hớn hở như vậy, thậm chí bà còn cảm thấy ánh mắt của hắn sáng ngời lên không ít, trong lòng bà ấm áp, cười nói: "Nếu đã như vậy, con nên ở bên cạnh Khinh Cư mới phải, sai người đến chỗ chúng ta báo tin là được rồi."

"Nhi tử nhất thời vui mừng nên quên mất." Lúc này Hạ Hành mới bình tĩnh lại đôi chút, nhưng từ sợi tóc đến bàn chân đều viết rõ bốn chữ ‘vui mừng không dứt’. "Hôm nay nhi tử đến đây, là có chuyện muốn nhờ."

"Ai gia đoán là chuyện quản lý hậu cung, đúng không?!" Mẫu hậu Hoàng thái hậu nghe vậy cười nói: "Ai gia chưởng quản hậu cung mấy chục năm, cũng không muốn làm lại đống chuyện đau đầu đó nữa, nếu con đau lòng cho nhi tức, thì năn nỉ mẫu hậu con ấy, ai gia không muốn nhúng tay vào đâu." Diễễnđàànlêêquýýđôôn

Vi Thái hậu nghe vậy liền nói: "Tỷ tỷ là đang làm khó muội đấy ư... Muội có bao giờ làm qua chuyện này đâu. Hay là thế này đi, muội muội tạm thời chưởng quản sự vụ hậu cung, nhưng thường ngày còn phải nhờ tỷ tỷ hỗ trợ nhiều hơn, đợi sau khi nhi tức chúng ta sinh xong, thì giao lại cho nàng tự mình chưởng quản. Hai chúng ta là mẫu hậu, mặc dù muốn lười, nhưng chung quy cũng là vì thương hậu bối cả thôi."

“Thế cũng được." Mẫu hậu Hoàng thái hậu cười nói: "Đợi đại tôn tử của chúng ta ra đời, chúng ta chỉ cần chơi đùa với tôn tử là được rồi."

Hạ Hành nghe xong, dĩ nhiên là liên tục cảm tạ, còn về phần hai vị Thái hậu nói gần nói xa tỏ ý muốn sau này chỉ để hoàng hậu mang long thai, hắn cũng hiểu tâm ý của hai người.

Sau khi ra khỏi cung Phúc Thọ, Hạ Hành bảo điện Trung Tỉnh dâng lên không ít lễ vật quý hiếm đến cung hai vị Thái hậu, để cảm kích hảo ý của hai vị Thái hậu.

Vi Thái hậu nhìn lễ vật mà Hạ Hành bảo người mang tới, bất đắc dĩ cười cười, thân là mẫu thân, sao nỡ lòng nào làm khó nhi tử mình chứ. Hậu cung an bình, cũng là chuyện cực kỳ quan trọng với Hoàng đế mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Nào Là Hiền Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook