Thế Nào Là Hiền Thê

Chương 110: Múa

Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

26/06/2018

Mùa hạ nóng bức dần đi qua, trong cung các vị chủ tử có thân phận đã thay đổi sa y, bỏ đi cây quạt trong tay, trâm cài cũng từ ngọc thạch đổi thành các kiểu dáng khác. Có cung nữ dụng tâm kín đáo muốn hấp dẫn hoàng thượng, đầu tư vào y phục trang sức một phen, nhưng vì phải tuân thủ quy củ trong cung, làm những người này phải phí sức khổ tâm, đáng tiếc cả trái tim hoàng thượng đều đặt trên người hoàng hậu, không ai hấp dẫn được sự chú ý của hoàng thượng.

Cung Khôi Nguyên đã tân trang xong từ lâu, trong phòng được khảm dạ minh châu nhưng vì hoàng tử Điện Hạ nên toàn bộ đều tháo xuống, đổi thành đèn ngọc Lưu Ly xinh đẹp, phải làm như vậy vì một vị quan viên Công Bộ nào đó từng vô tình nói, dạ minh châu có thể gây hại cho cơ thể.

Dạ minh châu là vật hiếm lạ tất cả mọi người đều biết, rất nhiều người không rõ vì sao hoàng hậu không cần dạ minh châu, cho nên bên ngoài đã có không ít người nhanh chóng khen hoàng hậu tiết kiệm, loại hiểu lầm tốt đẹp này làm Hạ Hành cảm thấy nên để nó tiếp tục lan truyền như vậy.

Mặc dù có người biết hoàng hậu cứ ở cung Thiên Khải như vậy sẽ không hợp quy củ, nhưng hoàng thượng đã nói, cung Khôi Nguyên mới tân trang không lâu, nên không tốt với đứa bé mới sinh. Nhưng vì tháng sáu đã qua, ngày lành chuyển nhà phải chờ đến tháng hai sang năm mới có, cho nên ngày hoàng hậu nương nương dọn đến cung Khôi Nguyên được định vào hai năm sau ngày 12 tháng 2 năm Gia Hựu, cũng là ngày trăm hoa đua nở, đương nhiên hiện tại vẫn cùng tiểu Điện Hạ ở trong cung Thiên Khải.

Hoàng thượng nhà người ta đã quyết định như vậy, trong triều cũng không có ai dám nói nhiều, tình cảm Đế Hậu thâm hậu, người ngoài như bọn họ rảnh rỗi quản này kia chẳng phải sẽ làm hoàng thượng chán ghét sao, huống chi thái hậu nương nương nhà người ta cũng không có ý kiến, cần gì bọn họ phải hàm cật la bặc đạm thao tâm [1]?

[1] hàm cật la bặc đạm thao tâm: chỉ người thích xen vào việc người khác mà nhiều khi dù không biết đầu cua tai nheo như thế nào, dù có thể chỉ làm rắc rối phiền phức hơn; lo chuyện bao đồng; lo bò trắng răng. (Nguồn: https://www.wattpad.com)

Khúc Khinh Cư ngẫu nhiên cũng sẽ nghe một ít tin đồn bên ngoài về bản thân, phần lớn đều nói diện mạo mình tựa thiên tiên, tâm địa thiện lương, cần kiệm yêu dân, tuy nàng cảm thấy lời đồn về hoàng hậu nương nương và mình chẳng có dính dáng gì, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, phía sau những tin đồn này có bóng dáng Hạ Hành thao túng.

Hạ Hành dùng thủ đoạn như vậy bảo vệ nàng, nàng thật sự rất hưởng thụ, cho nên nàng cũng không đành lòng phá vỡ cái đài của Hạ Hành, ngẫu nhiên cũng sẽ lấy danh nghĩa hoàng hậu thưởng cho một số nữ tử thiện tâm có tiếng của triều Đại Long. Thậm chí sau sinh thần vào tháng chín của mình nàng còn tự mình ban thưởng cho một nữ nhân đã tái giá khi cứu mấy đứa trẻ trong lửa lớn.

Nữ tử này vì tái giá mà bị cả thôn châm chọc, nhưng sau khi chiếc khăn tay được thêu ‘Cân quắc bất nhượng tu mi’ [2] được Khúc Khinh Cư ban thưởng xuống, nàng ấy bỗng trở thành phụ nhân được toàn bộ người trong huyện tôn trọng, không vì nàng ấy từng tái giá mà xem thường nàng, ngược lại trở nên khách khí hữu lễ với nàng.

[2] cân quắc bất nhượng tu mi: nữ nhân không thua gì nam nhân.

Khúc Khinh Cư tự nhận mình không có khả năng làm nên lịch sử, nhưng nàng lại muốn làm một số chuyện bản thân có thể làm. Trên thế gian này nam nhân một thê nhiều thiếp còn có thể được khen ngợi là phong lưu, vậy thì vì sao không chấp nhận một nữ nhân đã tái giá?

Mặc dù một số người đọc sách của triều Đại Long cảm thấy một gái không thể lấy hai chồng mới là đức hạnh phụ nhân, nhưng lại không thể xóa bỏ nghĩa cử cứu người của thôn phụ, cho nên cũng không có bao nhiêu người nhảy ra nói hành động lần này của hoàng hậu nương nương không ổn, huống chi hoàng hậu nương nương chỉ khen ngợi hành động cứu người của thôn phụ, chứ không có nói thôn phụ tái giá là tốt, bọn họ nhảy ra thuyết tam đạo tứ [3] cũng không thỏa đáng.

[3] thuyết tam đạo tứ: Nói chuyện linh tinh, góp ý bậy bạ; chỉ trích, phê bình, nói này nói nọ.

Cho nên việc này cứ phong khinh vân đạm cho qua như vậy, Khúc Khinh Cư vẫn làm người đứng đầu hậu cung của nàng, nếu nhàm chán thì nghe khúc, nghe một chút chuyện lý thú ở bên ngoài, sau đó chọn một hai việc để khen thưởng, ban vài thứ xuống, trêu chọc nhi tử, ngày trôi qua cũng rất thoải mái.

Sau thiên thu (sinh nhật) của thái hậu và Khúc Khinh Cư, thì đến tiết vạn thọ (sinh nhật) của Hạ Hành, vì đây là lễ vạn thọ đầu tiên sau khi Hạ Hành đăng cơ, cho nên dù muốn vạn thọ này không long trọng, cũng sẽ trở nên long trọng hơn.

Không nói đến quan viên bổn quốc thế gia của triều Đại Long, hơn nữa còn có một số tiểu quốc phụ thuộc xung quanh đều phái sứ thần đến ăn mừng ngày sinh Tân Đế, bày tỏ sự tôn trọng và chân thành với Tân Đế.

Bởi vì triều Đại Long là một quốc gia cường thịnh, nên có không ít tiểu quốc phụ thuộc, Khúc Khinh Cư lật xem phong thổ và tiến cống mà những năm gần đây các tiểu quốc phụ thuộc đó đã cho cống nạp Đại Long, nháy mắt có loại cảm giác Đại Long thật quá lợi hại.

Điều làm Khúc Khinh Cư thú vị là, trong số những phụ quốc (quốc gia phụ thuộc) có một nước tên là Nhu quốc, hiện nay Quốc vương của quốc gia này là một nữ vương, lần này nàng ta cống nạp cho Đại Long một đôi nữ nhi. Mà lý do hai người kia đến chính là muốn để Hạ Hành hạ chỉ tuyển chọn một người trong đó làm người thừa kế vương vị, thái độ này tỏ vẻ Nhu quốc luôn trung thành với Đại Long.



Loại cảm giác tứ phương đến chúc mừng bát phương đến tảo triều, thật sự làm cả người lẫn vật đều sảng khoái.

Khi Hạ Hành trở lại hậu điện, thấy Khúc Khinh Cư còn đang lật xem tư liệu phụ quốc, đến gần vừa thấy, phát hiện nàng đang xem một ít phong thổ của Nhu quốc, nhân tiện nói: "Nhu Quốc này có gì đặc biệt?"

Khúc Khinh Cư giơ trang giấy trong tay lên: "Nghe nói dung mạo của Hộ quốc công chủ Nhu quốc tuyệt sắc khuynh thành, lần này nàng đến Đại Long chúng ta, không biết sẽ mê đảo bao nhiêu nam tử."

"Chẳng qua chỉ là người trong nước Nhu tự cho là đúng thôi." Trong giọng nói của Hạ Hành có chút không đồng ý: "Nhu quốc địa thế cao, cho nên đa số đều có da đen, có thể xinh đẹp đến đâu chứ? So với nữ tử Đại Long ta, không biết kém thượng bao nhiêu, chẳng qua chỉ nghe nhầm đồn bậy, lừa bịp người không biết mà thôi."

Khóe môi Khúc Khinh Cư khẽ giật, tỏ vẻ nam nhân triều Đại Long quả thật thiên vị nữ tử có làn da trắng nõn thủy nộn, Hạ Hành có thái độ như vậy, có vẻ... rất bình thường.

"Thế nào, không thích nàng công chúa này?" Hạ Hành cho rằng Khúc Khinh Cư đang lo lắng hắn sẽ xem trọng vị công chúa Nhu quốc này, mới nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với nữ nhân khác, huống chi vị Hộ quốc công chủ này muốn làm nữ vương, chứ không phải là phi tần của Đại Long chúng ta."

Khúc Khinh Cư đặt tư liệu Nhu quốc qua một bên, thân thiết nói: "Hoàng thượng, chàng nghĩ nhiều rồi."

"Ừm, là ta nghĩ nhiều, đừng buồn bực nữa." Hạ Hành nhẹ giọng khẽ cười, cầm lấy một chồng tư liệu khác: "Không cần phí tâm suy nghĩ về phụ quốc gì đó, ví như Đa Hàn quốc này, đừng thấy mấy năm nay thành thật, trăm năm trước bọn họ thường ở phương bắc làm lưu phỉ thương tổn dân chúng của Đại Long ta, cuối cùng bị Đại Long ta đánh cho sợ hãi, nhát gan, mới ngoan ngoãn xưng thần."

Không nghe lời sẽ bị đánh sao?

Khúc Khinh Cư hiểu rõ thái độ mà triều Đại Long dùng với phụ quốc, đại ý chính là ngươi ngoan cho lão tử một chút, nghe lời một chút, nếu không ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.

"Ta cũng chỉ nhàm chán mới lật xem thôi." Khúc Khinh Cư xoa gáy mình: "Đại Long chúng ta thật lợi hại."

Hạ Hành khẽ cười: "Lạc hậu sẽ bị đánh, đây là tiền triều giáo huấn chúng ta." Hạ Hành nhẹ nhàng xoa gáy nàng: "Nhưng mà, có phải Khinh Cư đã quên chuyện nàng đã đồng ý với ta rồi không?"

"Chuyện gì?" Khúc Khinh Cư nhíu mày, nàng cảm thấy gần đây trí nhớ bản thân rất tốt, cũng không xuất hiện chuyện nhất dựng sỏa tam niên [4].

[4] nhất dựng sỏa tam niên: có nghĩa người mang thai ngu ngốc trong ba năm, ý nói phụ nữ sau khi sinh con sẽ có triệu chứng hay quên.

"Nói ví dụ như... Nàng đã từng nói sẽ múa cho ta xem." Hạ Hành đưa tay ôm vòng eo mềm mại của nàng: "Ta thường suy nghĩ không biết kỹ thuật nhảy của Khinh Cư như thế nào."

"Lúc trước ta cũng nói sẽ xem biểu hiện của chàng." Khúc Khinh Cư nâng môi cười khẽ, thấy vẻ mặt mất mác của Hạ Hành, cười nói: "Được rồi, thấy gần đây chàng ngoan ngoãn, ba ngày sau sẽ cho chàng mở mang kiến thức một chút, thành thật chờ bản cung đi."

Hai mắt Hạ Hành nhìn nàng đột nhiên trở nên có thần hơn vài phần, toàn bộ mất mác hóa thành ý cười: "Tạ hoàng hậu nương nương ân điển."

"Đó là gì thế?" Lúc chạng vạng tối, Mộc Cận thấy một cung nữ cầm một chồng giấy trong tay đi ra, mặt trên còn có nét mực, lo lắng cung nữ này cầm thứ gì đó không nên cầm ra ngoài, nên đã tự tay lấy một cái trên chồng giấy này, tùy ý nhìn lướt qua, thấy phía trên viết cái gì mà Hộ quốc công chủ duyên dáng xinh đẹp, giỏi nhảy múa, chợt cau mày nói: "Ai cho ngươi thu thập?"



"Mộc Cận tỷ tỷ, đây là nương nương bảo nô tỳ thu thập." Cung nữ thành thật trả lời.

Mộc Cận thấy tuổi tác cung nữ này không lớn, xem như cơ trí, vo thứ trong tay thành một cục: "Cầm đi đốt đi, chỉ là mấy thứ vô dụng thôi." Mặc kệ là gì, chỉ cần chỗ nương nương xuất ra thứ gì đó, các nàng đều sẽ vui lòng bảo người dưới xử lý sạch sẽ.

"Vâng." Tiểu cung nữ nương theo lời nói tiếp nhận chồng giấy, cẩn thận nâng niu trong tay rồi vội lui xuống, hiển nhiên đang vội vã đi thiêu hủy mấy thứ này.

"Vẫn còn hơi non." Mộc Cận thở dài, cơ trí thì cơ trí, nhưng thủ đoạn làm việc còn chưa đủ thành thục, vẫn cần mài dũa nhiều hơn.

Vào nhà thấy hoàng hậu nương nương đang luyện tập hạ eo, nàng theo thói quen tiến lên phía trước nói: "Nương nương, nô tỳ và Kim Trản đã chọn được vải dệt tốt, tay nghề Kim Trản khéo hơn nô tỳ, y phục đều do nàng ấy và Ngọc Trâm cùng làm. Thứ ngài muốn nô tỳ cũng đã chuẩn bị xong, ngài muốn xem qua không?"

"Các ngươi làm việc ta rất yên tâm, không cần phải làm khổ mình thêm lần nữa." Khúc Khinh Cư cười nói: "Tối ngày mai các ngươi chỉ cần bố trí tây điện như ta ra lệnh vậy là xong."

"Nô tỳ hiểu rồi ạ." Mộc Cận không hỏi hoàng hậu nương nương chuẩn bị mấy thứ này để làm gì, là nô tỳ, nàng hiểu rất rõ vị trí của bản thân, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.

Khúc Khinh Cư thu lại dáng đứng, không lập tức ngồi xuống, mà lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Bảo người lấy nước đến, ta muốn tắm rửa."

Đợi sau khi Mộc Cận lui ra ngoài, Khúc Khinh Cư đi đến trước cửa sổ nhìn cây ngô đồng bên ngoài, thở dài một hơi. Cách lần Hạ Hành uống say đó đã gần hai tháng, mỗi khi nhớ đến biểu cảm ủy khuất không cam lòng của Hạ Hành, nàng lại cảm thấy có phải bản thân hơi lãnh tình với Hạ Hành rồi không.

Nhưng nàng là người lý trí lớn hơn tình cảm, khiến nàng mất lý trí đối đãi với một người nam nhân, như vậy không phù hợp với phong cách của nàng, điều nàng có thể làm là chỉ khi đối phương đối tốt với nàng, thì nàng cũng sẽ đối tốt với người đó; nếu đối phương vô tình, nàng cũng sẽ không vứt tự trọng đi nịnh hót, trên thế giới này, mặt trời vẫn luôn mọc như thường mà thôi.

Ngày mùa thu đêm lạnh như nước, nhưng ánh trăng lại đặc biệt sáng ngời, Hạ Hành xử lý xong chính sự thì vội vàng chạy về hậu điện, dù sao hắn vẫn còn nhớ Khúc Khinh Cư đã đồng ý sẽ múa cho hắn xem đấy, kết quả chờ hắn chạy đến hậu điện, lại chỉ bổ nhào vào một phòng trống rỗng, ngay cả bóng dáng Khúc Khinh Cư cũng không thấy.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương mời ngài đến tây điện cung Khôi Nguyên." Ngân Liễu mang theo một đèn lồng mỹ nhân, đứng ở cửa quỳ gối nói: "Mời."

Hạ Hành cũng không buồn bực, ngược lại tâm tình rất tốt đi theo Ngân Liễu, hậu điện cung Khôi Nguyên cũng không xa, nhưng điều Hạ Hành tương đối bất ngờ chính là, trên con đường ảm đạm khác thường này, cái dễ thấy nhất chính là đèn lồng Ngân Liễu cầm theo, trên đèn lồng vẽ mỹ nhân một thân Hồng Y, vươn người muốn bay.

Khi đi đến cung Khôi Nguyên, Hạ Hành nhìn thấy cửa tây điện khép chặt đèn đuốc sáng trưng, hai cung nữ giữ ở cửa, trừ mấy thứ đó ra, hắn chẳng nhìn thấy gì.

Đám người Tiền Thường Tín đi theo phía sau Hạ Hành cảm thấy tò mò, hoàng hậu nương nương đang chơi trò thần bí gì thế?

"Hoàng thượng, mời." Ngân Liễu cười dẫn người đến tây điện, rồi quay đầu nhìn đám người Tiền Thường Tín phía sau hắn.

"Các ngươi đều ở bên ngoài, không có ý chỉ của trẫm, không được tiến vào." Hạ Hành phất tay, ý bảo không cần Ngân Liễu dẫn đường, đi thẳng đến cửa đại điện, thấy hai cung nữ thủ vệ hành lễ với mình xong, rồi lập tức lui xuống, trong lòng càng tò mò, không biết hoàng hậu sẽ biểu diễn cho hắn xem vũ đạo gì?

Hắn hít một hơi, đưa tay chậm rãi đẩy cửa điện ra, chỉ thấy trong điện màn sa bay lượn, trong hơi nóng ngập tràn, như tiên cảnh. Nhưng những thứ này cũng không hấp dẫn người nhất, để hắn không dời mắt được, đó là vô số đèn hoa sen bạch ngọc nổi lơ lửng trên mặt nước, nơi đó có một bồn hoa lớn trôi bồng bềnh, giữa đài hoa, là một mỹ nhân mặc quần đỏ thắm đang nằm nghiêng trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thế Nào Là Hiền Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook