Chương 65: Quyết định
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
28/04/2018
Editor: Mèo ™
Hạ Uyên ung dung bước đến trước mặt Ôn quý tần đang đau khổ cầu xin, cúi đầu nhìn bà ta, cười châm chọc: "Ôn quý tần đang làm gì vậy, gây ồn ào trước cung Thiên Khải là tội lớn đấy."
Ôn quý tần dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, bà ta cười lạnh đứng lên, hất cằm nhìn tên Vương gia cao ngạo trước mắt mình: "Nếu thế thì không biết Thụy vương gia ngài đã bị trị tội bao nhiêu lần rồi. Ta có bị trị tội hay không, là do hoàng thượng định đoạt, không phiền đến Vương gia ngài làm chủ. Từ nhỏ Vương gia đã được học lễ nghi quy củ, chẳng lẽ không ai dạy cho ngài biết lúc đối mặt với kế mẫu thì phải như thế nào sao?"
Hạ Uyên bị một phi tần không được sủng ái dạy dỗ ngược lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn trầm giọng nói: "Lễ nghi của bổn vương như thế nào, không cần ngươi dạy bảo, nếu Ôn quý tần có giỏi, thì cầu xin phụ hoàng thả đại ca ra ra đi." Nói xong, xoay người chắp tay nói với Hạ Hành."Bái kiến nhị ca, nhị tẩu."
"Tam đệ.” Hạ Hành nhìn hộ vệ đứng bốn phía xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười lễ lộ: “Nếu tam đệ đến thăm phụ hoàng, thì nên cho người thông báo trước, bây giờ phụ hoàng đang uống thuốc, sợ là một hồi nữa sẽ nghỉ ngơi rồi."
"Không ngờ nhị ca và tứ đệ còn tới nhanh hơn cả ta." Lời này của Hạ Uyên ám chỉ Hạ Hành cố ý thăm dò tin tức, cho nên mới có mặt sớm hơn cả mình. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
"Chúng ta mới vừa nghe nói phụ hoàng bị bệnh, liền ra roi thúc ngựa nhanh chóng chạy về." Hạ Hành vờ như không hiểu hàm ý trong lời nói của Hạ Uyên: "May mà phụ hoàng hồng phúc tề thiên, không quá lo ngại, còn ta lại luống cuống tự biến mình thành chuyện cười mất rồi."
Hạ Minh đứng sau Hạ Hành thi lễ với Hạ Uyên, sau đó lui sang một bên, không nói gì.
Hạ Uyên nhìn y, không mặn không nhạt nói: "Xem ra thân thể tứ đệ đã khoẻ lên nhiều rồi.”
"Đa tạ tam ca quan tâm, đệ đã không còn gì đáng ngại." Hạ Minh chuyển đề tài, nói tiếp: "Chỉ tiếc đã không làm tốt chuyện phụ hoàng giao phó, cảm thấy thật xấu hổ vô cùng.”
Hạ Uyên nheo mắt nhìn tên đệ đệ tầm thường này, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng, không thèm đáp lại lời của Hạ Minh.
Khúc Khinh Cư trầm mặc xem vở kịch của Hoàng thất đang bày ra trước mắt này. Ôn quý tần có hận ý với Hạ Uyên, Hạ Uyên rõ ràng rất xem thường Hạ Minh, còn mơ hồ bất mãn với Hạ Hành, tất cả những chuyện này đều thu vào mắt Khúc Khinh Cư, nàng cảm thấy trên thế gian này, mối quan hệ vợ chồng, phụ tử, huynh đệ trong Hoàng thất là phức tạp nhất.
Bởi vì trước đó vài ngày, Hạ Uyên bị lão đại hãm hại giam lỏng trong phủ, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng có vẻ thất vọng với hắn ta, bây giờ lệnh giam đã được giải trừ, lại thấy người có liên quan đến Hạ Kỳ, đương nhiên sẽ nhớ tới mối hận bị giam trước kia. Tính tình hắn ta từ trước đến giờ ngạo mạn khinh người, chưa bao giờ chịu oan ức chính mình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Hắn ta nhìn về phía Ôn quý tần, thấy trong mắt đối phương tràn đầy hận ý, liền cười nhạo nói: "Sao Ôn quý tần lại nhìn bổn vương bằng ánh mắt đó, nếu không phải do đại ca hãm hại, sao ta lại bị giam lỏng trong vương phủ mấy ngày qua chứ. Nếu như ngươi muốn hận thì hận tâm tư ác độc của đại ca ấy, chứ đừng hận người vô tội như ta.”
"Thụy vương Điện hạ mà vô tội ư?" Trên người Ôn quý tần hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa đôn hậu của những ngày qua, bà ta chỉ thẳng vào Hạ Uyên, thét lên bằng âm thanh bén nhọn: "Ngươi dám nói ngươi không thao túng lũng đoạn muối, không cho vay nặng lãi, không mua quan bán chức không?!"
Hạ Hành giễu cợt nhìn bà ta, hồi lâu mới nói: "Không có chứng cứ thì chính là vu oan hãm hại, không biết Ôn quý tần thân là phi tử mà lại quan tâm việc triều chính như vậy, là có dụng ý gì?"
Ôn quý tần nhìn hắn, hận đến thấu xương, nhưng không thốt ra được câu nào, bả vai khẽ run, từ từ cúi đầu, một hồi lâu sau không nhìn bất cứ ai, vịn tay cung nữ lảo đảo rời đi.
Khúc Khinh Cư nhìn bộ dáng này của Hạ Uyên, nhớ tới vụ án ở Giang Nam, vụ án đó cứ vậy mà gác lại sao? Đầu óc lão hoàng đế đúng là bị úng nước rồi, đại sự liên quan đến dân chúng bực này, tại sao có thể xem như trò đùa như thế?
Thân là đế vương, bởi vì thiên vị nhi tử của mình mà không màng đến sống chết của dân chúng. Cho vay nặng lãi, thao túng lũng đoạn thị trường muối, mua quan bán chức, đều là chuyện lớn tày trời. Nếu không phải bị vạch trần ra, thì không biết còn che giấu gây ác đến mức nào nữa. Nếu người bị tố giác không phải là đứa con cưng của mình, thì hoàng thượng sẽ không hề biết những chuyện này, huống hồ càng không thèm quản đến. Đám người hoàng thất bọn họ, ỷ mình tôn quý rồi muốn làm gì thì làm sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng nảy sinh ra một loại cảm giác ghê tởm khó hiểu. Để một người như thế làm hoàng đế, đúng là hại nước hại dân mà. Nếu lúc trước Tiên hoàng sinh thêm một đứa con trai, chỉ sợ đế vị cũng sẽ không rơi vào đầu loại người như vậy.
Lúc này một thái giám vội vã đi ra, nói là hoàng thượng cho gọi Thụy vương vào trong yết kiến.
Khúc Khinh Cư nhìn tiểu thái giám cúi đầu khom lưng đón Hạ Uyên vào, sau đó dời tầm mắt, đi theo Hạ Hành xuống bậc thềm cẩm thạch. Cho đến khi ngồi trên xe ngựa trở về phủ Đoan Vương, nàng mới nhìn Hạ Hành nói: "Vương gia, bách tính trên thế gian này thật không dễ dàng." Nói xong, nàng đưa tay vén rèm xe lên, nhìn dân chúng mặc áo vải bên đường đang nép vào nhường đường cho xe ngựa của bọn họ đi, nét mặt đầy thật thà kính sợ và cẩn thận.
Nàng không phải tiểu thư thế gia chân chính, mặc dù thích y phục đẹp thức ăn ngon. Nhưng sẽ không lấy chuyện áp bức người khác, hy sinh cả đống người để thỏa mãn dục vọng của mình là chuyện đương nhiên.
Hạ Hành không ngờ Khúc Khinh Cư sẽ nói lời này với mình. Hắn lẳng lặng nhìn đối phương, vào lúc này trên mặt nàng không có sự quyến rũ, không có nụ cười, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không đặt trên người hắn, thế nhưng hắn lại cảm thấy, ngay khoảnh khắc này, nàng đáng nhận được sự tôn trọng nhất từ trước đến nay.
Hắn theo tay của nàng nhìn đám người trên phố, ánh mắt dần dần trầm tĩnh lại, một hồi lâu sau, hắn rũ mắt xuống nói: "Đúng là bọn họ không dễ dàng gì, người đứng đầu cần phải cần chính nghiêm minh hơn."
Khúc Khinh Cư buông rèm xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Hành, đột nhiên cười rộ lên, nàng gật đầu một cái, như đã quyết định chuyện gì đó: "Vương gia cao kiến, ta tin chàng."
Hạ Hành trầm mặc nhìn nàng, đưa tay cầm tay của nàng, thở dài một tiếng: "Nàng đó."
Khúc Khinh Cư cúi đầu nhìn tay mình trong tay hắn, có lẽ người ở trước mắt này không phải là nam nhân tốt, nhưng có thể trở thành một vị hoàng đế tốt. Nàng vốn không thèm để ý đến việc ai sẽ làm Hoàng đế, nhưng sau ngày hôm nay, nàng lại hi vọng người nam nhân này sẽ trở thành đế vương hơn bao giờ hết.
Nàng không phải Thánh mẫu, nàng là một con người, cho nên không thể nào chấp nhận được cách làm của Khánh Đức đế và Hạ Uyên, không thể đồng ý với tư tưởng thối nát đó của bọn họ được.
Cho nên. . . . . . Nếu Hạ Hành muốn làm Hoàng đế, nàng sẽ ủng hộ hắn.
Phủ Thành vương và phủ Đoan Vương cách nhau một con đường. Lúc Hạ Minh cáo từ nhị ca nhị tẩu thì y cảm thấy không khí giữa hai người họ có gì đó hơi khác thường, mặc dù vẫn thân mật như thường, nhưng lại nhiều hơn một loại cảm giác khó mà nói thành lời, không thể giải thích rõ được.
Sau khi Hạ Minh về đến phủ Thành vương, liền nhận được danh sách liệt kê sính lễ sẽ đưa đến phủ La Thượng Thư do Lễ bộ biên soạn, đây đều là những lễ vật theo tiêu chuẩn của hoàng thất, nếu như y không có ý kiến gì thì bọn họ sẽ theo đó mà chuẩn bị.
Đặt bản danh sách qua một bên, Hạ Minh nhớ đến cảnh nhị ca ở cùng với nhị tẩu, gọi Tôn Hải tới, thêm vào không ít những món lễ vật quý giá, mặc dù y không được sủng ái, nhưng vẫn là Vương Gia tôn quý, không nghèo túng đến mức không thể bổ sung thêm ít lễ vật nào.
Ngày hôm sau, quan viên Lễ bộ nhận lại danh sách từ phủ Thành vương, sau khi xem xong không khỏi cảm khái, Thành vương này đúng là hào phòng, La Thượng Thư cũng coi như thật có phúc.
Vài ngày sau, danh sách những sĩ tử thi kỳ thi mùa xuân được công bố, phần lớn đều là con nhà thế gia. Có người thông minh phát hiện ra, trong bảng danh sách lần này, không có tên của những người do Ninh vương tiến cử, người được Thuỵ vương tiến cử cũng không nhiều lắm, những người đứng đầu danh sách đa số là thứ tử trong những gia tộc không nổi danh lắm. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ninh Vương bây giờ đã bị giam giữ, những người do hắn ta tiến cử không lọt vào danh sách cũng là chuyện đương nhiên, nhưng người của Thụy vương cũng không có mấy ai, việc này nói lên điều gì?
Rất nhanh đã có người dò la được chuyện mấy ngày trước Thụy vương tranh cãi ầm ĩ với kế mẫu ngay trước cung Thiên Khải. Trong lòng mấy quan viên bảo thủ không khỏi than thở, dù cho thân phận kế mẫu không cao, nhưng dù gì cũng là mẹ đẻ của Ninh vương, Thuỵ vương làm như vậy thật sự là không để ai vào mắt, thật quá ngông cuồng rồi.
Sau khi công bố danh sách sĩ tử không bao lâu là đến thi đình. Lúc này Hạ Hành vẫn dưỡng thương trong phủ, trong phủ thường xuyên nhận được ban thưởng của hoàng thượng, hoàng hậu hoặc Kính quý phi. Những đồ ban thưởng này đều được Khúc Khinh Cư bảo người nhập hết vào khố phòng.
Nàng nhớ lúc vào cung bái kiến phụ hoàng thì ông có ám chỉ Hạ Hành sau khi dưỡng thương xong thì vào triều nghị sự càng sớm càng tốt. Nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Hạ Hành, hiển nhiên là muốn kéo dài qua kỳ khoa cử mới thượng triều.
"Vương gia xem bồn hoa ta vừa cắt tỉa này thế nào?" Khúc Khinh Cư buông cây kéo trong tay, thấy Hạ Hành đi vào, liền ngoắc gọi hắn tới thưởng thức tác phẩm mới của mình.
Nhìn bồn cây cảnh kia, trong lúc nhất thời Hạ Hành không thể tìm ra được từ ngữ thích hợp nào để hình dung, bởi vì cây cảnh quan trọng nhất ở ý cảnh, mà vương phi của hắn lại cường bạo cắt tỉa bồn cây cảnh đó thành một lùm tròn quay.
"Hình dáng rất... Lạ, rất có ý vị riêng." Hạ Hành cười đưa tay sờ sờ lùm cây tròn quay, thấy nhánh cây rơi đầy bàn cũng không ghét bỏ, hắn nói: "Hôm nay ta đi cùng Tứ đệ đưa sính lễ đến phủ La Thượng Thư, La lão phu nhân có hỏi thăm nàng."
"La lão phu nhân chiếu cố ta rất nhiều, có lẽ nhìn thấy Vương gia nên tiện thể nhớ đến ta đó." Khúc Khinh Cư cười cười, quay người rửa tay trong chậu nước do Kim Trản bưng lên, vừa lau tay vừa nói: "Quà cưới tặng cho La cô nương ta đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hạ Hành cũng không cảm thấy hứng thú lắm với chuyện của nữ nhân, nghe nói thế cũng chỉ cười cười. Đối với nữ nhân mà mình tin tưởng, giao hậu viện cho nàng, hắn không cần phải quan tâm quá nhiều.
"Không lâu nữa tứ đệ sẽ thành gia lập thất." Hắn nhíu mày nói: "Năm nay trong cung tuyển vào không ít tú nữ, không biết phụ hoàng có ý định gì đây."
Động tác lau tay của Khúc Khinh Cư khựng lại, ngay sau đó đưa khăn tay cho nha hoàn sau lưng, đuôi lông mày nàng khẽ động: "Ý của Vương gia là, trong phủ sẽ có người mới vào?"
Hạ Hành cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, cũng không có gì khác thường, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng, hắn do dự một lúc mới nói: "Chuyện này ta không chắc, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không nhìn trúng ai đâu."
"Ai thèm quản chàng có nhìn trúng ai hay không, dù sao ngày còn dài mỹ nhân còn nhiều mà." Khúc Khinh Cư đứng lên, lườm hắn, nói: "Vương Gia, thiếp cảm thấy hơi khó chịu, nên vào nghỉ ngơi trước đây." Nói xong, vịn tay Mộc Cận xoay người rời đi.
Hạ Hành vuốt mũi, bất đắc dĩ cười ra tiếng, đứng dậy đi theo sau nàng vào trong. Không hiểu sao khi thấy Khúc Khinh Cư lườm mình, hắn lại cảm thấy thoải mái thư sướng hết cả người.
Hạ Uyên ung dung bước đến trước mặt Ôn quý tần đang đau khổ cầu xin, cúi đầu nhìn bà ta, cười châm chọc: "Ôn quý tần đang làm gì vậy, gây ồn ào trước cung Thiên Khải là tội lớn đấy."
Ôn quý tần dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, bà ta cười lạnh đứng lên, hất cằm nhìn tên Vương gia cao ngạo trước mắt mình: "Nếu thế thì không biết Thụy vương gia ngài đã bị trị tội bao nhiêu lần rồi. Ta có bị trị tội hay không, là do hoàng thượng định đoạt, không phiền đến Vương gia ngài làm chủ. Từ nhỏ Vương gia đã được học lễ nghi quy củ, chẳng lẽ không ai dạy cho ngài biết lúc đối mặt với kế mẫu thì phải như thế nào sao?"
Hạ Uyên bị một phi tần không được sủng ái dạy dỗ ngược lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, hắn trầm giọng nói: "Lễ nghi của bổn vương như thế nào, không cần ngươi dạy bảo, nếu Ôn quý tần có giỏi, thì cầu xin phụ hoàng thả đại ca ra ra đi." Nói xong, xoay người chắp tay nói với Hạ Hành."Bái kiến nhị ca, nhị tẩu."
"Tam đệ.” Hạ Hành nhìn hộ vệ đứng bốn phía xung quanh, trên mặt lộ ra nụ cười lễ lộ: “Nếu tam đệ đến thăm phụ hoàng, thì nên cho người thông báo trước, bây giờ phụ hoàng đang uống thuốc, sợ là một hồi nữa sẽ nghỉ ngơi rồi."
"Không ngờ nhị ca và tứ đệ còn tới nhanh hơn cả ta." Lời này của Hạ Uyên ám chỉ Hạ Hành cố ý thăm dò tin tức, cho nên mới có mặt sớm hơn cả mình. DD ‹ˆLê•Quý•Đônˆ›
"Chúng ta mới vừa nghe nói phụ hoàng bị bệnh, liền ra roi thúc ngựa nhanh chóng chạy về." Hạ Hành vờ như không hiểu hàm ý trong lời nói của Hạ Uyên: "May mà phụ hoàng hồng phúc tề thiên, không quá lo ngại, còn ta lại luống cuống tự biến mình thành chuyện cười mất rồi."
Hạ Minh đứng sau Hạ Hành thi lễ với Hạ Uyên, sau đó lui sang một bên, không nói gì.
Hạ Uyên nhìn y, không mặn không nhạt nói: "Xem ra thân thể tứ đệ đã khoẻ lên nhiều rồi.”
"Đa tạ tam ca quan tâm, đệ đã không còn gì đáng ngại." Hạ Minh chuyển đề tài, nói tiếp: "Chỉ tiếc đã không làm tốt chuyện phụ hoàng giao phó, cảm thấy thật xấu hổ vô cùng.”
Hạ Uyên nheo mắt nhìn tên đệ đệ tầm thường này, hồi lâu sau mới cười lạnh một tiếng, không thèm đáp lại lời của Hạ Minh.
Khúc Khinh Cư trầm mặc xem vở kịch của Hoàng thất đang bày ra trước mắt này. Ôn quý tần có hận ý với Hạ Uyên, Hạ Uyên rõ ràng rất xem thường Hạ Minh, còn mơ hồ bất mãn với Hạ Hành, tất cả những chuyện này đều thu vào mắt Khúc Khinh Cư, nàng cảm thấy trên thế gian này, mối quan hệ vợ chồng, phụ tử, huynh đệ trong Hoàng thất là phức tạp nhất.
Bởi vì trước đó vài ngày, Hạ Uyên bị lão đại hãm hại giam lỏng trong phủ, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng có vẻ thất vọng với hắn ta, bây giờ lệnh giam đã được giải trừ, lại thấy người có liên quan đến Hạ Kỳ, đương nhiên sẽ nhớ tới mối hận bị giam trước kia. Tính tình hắn ta từ trước đến giờ ngạo mạn khinh người, chưa bao giờ chịu oan ức chính mình, muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm.
Hắn ta nhìn về phía Ôn quý tần, thấy trong mắt đối phương tràn đầy hận ý, liền cười nhạo nói: "Sao Ôn quý tần lại nhìn bổn vương bằng ánh mắt đó, nếu không phải do đại ca hãm hại, sao ta lại bị giam lỏng trong vương phủ mấy ngày qua chứ. Nếu như ngươi muốn hận thì hận tâm tư ác độc của đại ca ấy, chứ đừng hận người vô tội như ta.”
"Thụy vương Điện hạ mà vô tội ư?" Trên người Ôn quý tần hoàn toàn không còn vẻ ôn hòa đôn hậu của những ngày qua, bà ta chỉ thẳng vào Hạ Uyên, thét lên bằng âm thanh bén nhọn: "Ngươi dám nói ngươi không thao túng lũng đoạn muối, không cho vay nặng lãi, không mua quan bán chức không?!"
Hạ Hành giễu cợt nhìn bà ta, hồi lâu mới nói: "Không có chứng cứ thì chính là vu oan hãm hại, không biết Ôn quý tần thân là phi tử mà lại quan tâm việc triều chính như vậy, là có dụng ý gì?"
Ôn quý tần nhìn hắn, hận đến thấu xương, nhưng không thốt ra được câu nào, bả vai khẽ run, từ từ cúi đầu, một hồi lâu sau không nhìn bất cứ ai, vịn tay cung nữ lảo đảo rời đi.
Khúc Khinh Cư nhìn bộ dáng này của Hạ Uyên, nhớ tới vụ án ở Giang Nam, vụ án đó cứ vậy mà gác lại sao? Đầu óc lão hoàng đế đúng là bị úng nước rồi, đại sự liên quan đến dân chúng bực này, tại sao có thể xem như trò đùa như thế?
Thân là đế vương, bởi vì thiên vị nhi tử của mình mà không màng đến sống chết của dân chúng. Cho vay nặng lãi, thao túng lũng đoạn thị trường muối, mua quan bán chức, đều là chuyện lớn tày trời. Nếu không phải bị vạch trần ra, thì không biết còn che giấu gây ác đến mức nào nữa. Nếu người bị tố giác không phải là đứa con cưng của mình, thì hoàng thượng sẽ không hề biết những chuyện này, huống hồ càng không thèm quản đến. Đám người hoàng thất bọn họ, ỷ mình tôn quý rồi muốn làm gì thì làm sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng nảy sinh ra một loại cảm giác ghê tởm khó hiểu. Để một người như thế làm hoàng đế, đúng là hại nước hại dân mà. Nếu lúc trước Tiên hoàng sinh thêm một đứa con trai, chỉ sợ đế vị cũng sẽ không rơi vào đầu loại người như vậy.
Lúc này một thái giám vội vã đi ra, nói là hoàng thượng cho gọi Thụy vương vào trong yết kiến.
Khúc Khinh Cư nhìn tiểu thái giám cúi đầu khom lưng đón Hạ Uyên vào, sau đó dời tầm mắt, đi theo Hạ Hành xuống bậc thềm cẩm thạch. Cho đến khi ngồi trên xe ngựa trở về phủ Đoan Vương, nàng mới nhìn Hạ Hành nói: "Vương gia, bách tính trên thế gian này thật không dễ dàng." Nói xong, nàng đưa tay vén rèm xe lên, nhìn dân chúng mặc áo vải bên đường đang nép vào nhường đường cho xe ngựa của bọn họ đi, nét mặt đầy thật thà kính sợ và cẩn thận.
Nàng không phải tiểu thư thế gia chân chính, mặc dù thích y phục đẹp thức ăn ngon. Nhưng sẽ không lấy chuyện áp bức người khác, hy sinh cả đống người để thỏa mãn dục vọng của mình là chuyện đương nhiên.
Hạ Hành không ngờ Khúc Khinh Cư sẽ nói lời này với mình. Hắn lẳng lặng nhìn đối phương, vào lúc này trên mặt nàng không có sự quyến rũ, không có nụ cười, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không đặt trên người hắn, thế nhưng hắn lại cảm thấy, ngay khoảnh khắc này, nàng đáng nhận được sự tôn trọng nhất từ trước đến nay.
Hắn theo tay của nàng nhìn đám người trên phố, ánh mắt dần dần trầm tĩnh lại, một hồi lâu sau, hắn rũ mắt xuống nói: "Đúng là bọn họ không dễ dàng gì, người đứng đầu cần phải cần chính nghiêm minh hơn."
Khúc Khinh Cư buông rèm xuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Hành, đột nhiên cười rộ lên, nàng gật đầu một cái, như đã quyết định chuyện gì đó: "Vương gia cao kiến, ta tin chàng."
Hạ Hành trầm mặc nhìn nàng, đưa tay cầm tay của nàng, thở dài một tiếng: "Nàng đó."
Khúc Khinh Cư cúi đầu nhìn tay mình trong tay hắn, có lẽ người ở trước mắt này không phải là nam nhân tốt, nhưng có thể trở thành một vị hoàng đế tốt. Nàng vốn không thèm để ý đến việc ai sẽ làm Hoàng đế, nhưng sau ngày hôm nay, nàng lại hi vọng người nam nhân này sẽ trở thành đế vương hơn bao giờ hết.
Nàng không phải Thánh mẫu, nàng là một con người, cho nên không thể nào chấp nhận được cách làm của Khánh Đức đế và Hạ Uyên, không thể đồng ý với tư tưởng thối nát đó của bọn họ được.
Cho nên. . . . . . Nếu Hạ Hành muốn làm Hoàng đế, nàng sẽ ủng hộ hắn.
Phủ Thành vương và phủ Đoan Vương cách nhau một con đường. Lúc Hạ Minh cáo từ nhị ca nhị tẩu thì y cảm thấy không khí giữa hai người họ có gì đó hơi khác thường, mặc dù vẫn thân mật như thường, nhưng lại nhiều hơn một loại cảm giác khó mà nói thành lời, không thể giải thích rõ được.
Sau khi Hạ Minh về đến phủ Thành vương, liền nhận được danh sách liệt kê sính lễ sẽ đưa đến phủ La Thượng Thư do Lễ bộ biên soạn, đây đều là những lễ vật theo tiêu chuẩn của hoàng thất, nếu như y không có ý kiến gì thì bọn họ sẽ theo đó mà chuẩn bị.
Đặt bản danh sách qua một bên, Hạ Minh nhớ đến cảnh nhị ca ở cùng với nhị tẩu, gọi Tôn Hải tới, thêm vào không ít những món lễ vật quý giá, mặc dù y không được sủng ái, nhưng vẫn là Vương Gia tôn quý, không nghèo túng đến mức không thể bổ sung thêm ít lễ vật nào.
Ngày hôm sau, quan viên Lễ bộ nhận lại danh sách từ phủ Thành vương, sau khi xem xong không khỏi cảm khái, Thành vương này đúng là hào phòng, La Thượng Thư cũng coi như thật có phúc.
Vài ngày sau, danh sách những sĩ tử thi kỳ thi mùa xuân được công bố, phần lớn đều là con nhà thế gia. Có người thông minh phát hiện ra, trong bảng danh sách lần này, không có tên của những người do Ninh vương tiến cử, người được Thuỵ vương tiến cử cũng không nhiều lắm, những người đứng đầu danh sách đa số là thứ tử trong những gia tộc không nổi danh lắm. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Ninh Vương bây giờ đã bị giam giữ, những người do hắn ta tiến cử không lọt vào danh sách cũng là chuyện đương nhiên, nhưng người của Thụy vương cũng không có mấy ai, việc này nói lên điều gì?
Rất nhanh đã có người dò la được chuyện mấy ngày trước Thụy vương tranh cãi ầm ĩ với kế mẫu ngay trước cung Thiên Khải. Trong lòng mấy quan viên bảo thủ không khỏi than thở, dù cho thân phận kế mẫu không cao, nhưng dù gì cũng là mẹ đẻ của Ninh vương, Thuỵ vương làm như vậy thật sự là không để ai vào mắt, thật quá ngông cuồng rồi.
Sau khi công bố danh sách sĩ tử không bao lâu là đến thi đình. Lúc này Hạ Hành vẫn dưỡng thương trong phủ, trong phủ thường xuyên nhận được ban thưởng của hoàng thượng, hoàng hậu hoặc Kính quý phi. Những đồ ban thưởng này đều được Khúc Khinh Cư bảo người nhập hết vào khố phòng.
Nàng nhớ lúc vào cung bái kiến phụ hoàng thì ông có ám chỉ Hạ Hành sau khi dưỡng thương xong thì vào triều nghị sự càng sớm càng tốt. Nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Hạ Hành, hiển nhiên là muốn kéo dài qua kỳ khoa cử mới thượng triều.
"Vương gia xem bồn hoa ta vừa cắt tỉa này thế nào?" Khúc Khinh Cư buông cây kéo trong tay, thấy Hạ Hành đi vào, liền ngoắc gọi hắn tới thưởng thức tác phẩm mới của mình.
Nhìn bồn cây cảnh kia, trong lúc nhất thời Hạ Hành không thể tìm ra được từ ngữ thích hợp nào để hình dung, bởi vì cây cảnh quan trọng nhất ở ý cảnh, mà vương phi của hắn lại cường bạo cắt tỉa bồn cây cảnh đó thành một lùm tròn quay.
"Hình dáng rất... Lạ, rất có ý vị riêng." Hạ Hành cười đưa tay sờ sờ lùm cây tròn quay, thấy nhánh cây rơi đầy bàn cũng không ghét bỏ, hắn nói: "Hôm nay ta đi cùng Tứ đệ đưa sính lễ đến phủ La Thượng Thư, La lão phu nhân có hỏi thăm nàng."
"La lão phu nhân chiếu cố ta rất nhiều, có lẽ nhìn thấy Vương gia nên tiện thể nhớ đến ta đó." Khúc Khinh Cư cười cười, quay người rửa tay trong chậu nước do Kim Trản bưng lên, vừa lau tay vừa nói: "Quà cưới tặng cho La cô nương ta đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Hạ Hành cũng không cảm thấy hứng thú lắm với chuyện của nữ nhân, nghe nói thế cũng chỉ cười cười. Đối với nữ nhân mà mình tin tưởng, giao hậu viện cho nàng, hắn không cần phải quan tâm quá nhiều.
"Không lâu nữa tứ đệ sẽ thành gia lập thất." Hắn nhíu mày nói: "Năm nay trong cung tuyển vào không ít tú nữ, không biết phụ hoàng có ý định gì đây."
Động tác lau tay của Khúc Khinh Cư khựng lại, ngay sau đó đưa khăn tay cho nha hoàn sau lưng, đuôi lông mày nàng khẽ động: "Ý của Vương gia là, trong phủ sẽ có người mới vào?"
Hạ Hành cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng, cũng không có gì khác thường, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy có gì đó không đúng, hắn do dự một lúc mới nói: "Chuyện này ta không chắc, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không nhìn trúng ai đâu."
"Ai thèm quản chàng có nhìn trúng ai hay không, dù sao ngày còn dài mỹ nhân còn nhiều mà." Khúc Khinh Cư đứng lên, lườm hắn, nói: "Vương Gia, thiếp cảm thấy hơi khó chịu, nên vào nghỉ ngơi trước đây." Nói xong, vịn tay Mộc Cận xoay người rời đi.
Hạ Hành vuốt mũi, bất đắc dĩ cười ra tiếng, đứng dậy đi theo sau nàng vào trong. Không hiểu sao khi thấy Khúc Khinh Cư lườm mình, hắn lại cảm thấy thoải mái thư sướng hết cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.