Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 84: Anh làm khó dễ được em
Cung Ninh
14/06/2014
Cô chắp nối tất cả các
mảnh ghép lại với nhau, có lẽ ngay từ giây phút biết được sẽ cùng cô
quay quảng cáo, anh đã bắt đầu đào hố rồi, Tần Phái là đồng lõa. Cô đi
một đêm không về biệt thự, cũng điện thoại báo mà chú Ngô cùng dì Tần
cũng không tra hỏi một chút nào, tất nhiên là do Tần Phái che giấu.
“Uhm!” Anh ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, thanh âm giống như thực buồn ngủ, mang theo khàn khàn thản nhiên.
Cô bị tức nghẹn, không nghĩ tới anh sẽ thành thật như vậy, phản đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Hơn nữa ngày, mới nghẹn ra một câu ngốc ngốc: “Vì sao?” Hỏi xong, cô hối hận, đáp án không phải đã rõ ràng sao?
Anh lại còn thật sự trả lời, “Anh rất nhớ em.” Ý nghĩa ngắn gọn.
Nếu cô không lọt hố thì sao? Lời này cô thức thời không có hỏi ra miệng. Cô khẳng định sẽ lọt, bởi vì cô không thể bỏ mặc anh. Nhưng mà để ý thì để ý, không nên dùng tâm kế như vậy.
Cô có một chút hơi hướng tức giận, trong con ngươi mang ý cười xẹt qua một tia sáng nguy hiểm.
Cô xoay người, thành công làm cho anh mở mắt, “Làm sao vậy?” Cánh tay vòng qua, nhanh chóng chế trụ vòng eo của cô, dường như lo lắng cô sẽ giãy né ra.
“Dịch Dương…” Cô mềm mại gọi, vòng eo động một cái, đầu tựa như con thỏ nhỏ lủi một chút chui vào trong lòng của anh cười khẽ.
Anh kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó cô nghe được anh tiếng rít lên ở trong không khí.
Phải biết rằng, đêm qua sau màng kích tình kia, giờ phút này tất cả quần áo đều hỗn độn tán loạn ở dưới giường. Mà người đàn ông vào buổi sớm mai, là yếu ớt nhất.
“Hôm nay anh không có trực ban sao?” Cô vòng tay ra sau gáy của anh, thổi khí.
“Có.” Mỗi một dây thần kinh của anh đều bắt đầu bu chặt, mím môi, miệt mài theo đuổi cô gái nhỏ không an phận ở trong lòng. Cô mà tích cực chủ động như thế, quả thực chính là thiên cổ kỳ văn.
“Oh, người ta còn tưởng rằng có thể cùng anh có thể ở thêm một chút chứ, ở trên giường!” Cô sẵng giọng, ánh mắt nửa mở nửa khép, câu nói đảo ngược, có vẻ có vô hạn uyển tích, cái trán ở ngay cổ của anh cọ đến cọ đi. Đột nhiên, cô vừa nhấc tay, ở vị trí ngay cổ gần phía bên phải cái cằm, hé miệng, khẽ cắn mạnh. Với chút sức lực đó, anh không cảm nhận đến một tia đau đớn nào, mà chỉ nhột nhột, ngứa ngứa, tựa như dòng điện phút chốc xuyên thẳng qua tim lao đến giữa cơ thể, tay đang vòng lấy eo cô chợt căng thẳng.
“Chỉ cần không phải cả một ngày, một lúc hai lúc thế này hẳn là không có vấn đề…” Cung đã kéo, tên đã trên dây, không thể nghĩ tới mục tiêu đột nhiên nhảy ra lệch khỏi quỹ đạo.
“Thế này sao được? Công tác quan trọng hơn, em cũng không muốn giữ chân anh đâu.” Cô bình tĩnh nhàn nhã đẩy cánh tay anh ra, túm lấy chăn ngồi dậy mặc quần áo.
“Bây giờ còn chưa tới bảy giờ.” Anh nhíu nhíu mày.
“Chim chóc đã sớm bắt được sâu.”
Anh bỡn cợt cong lên khóe miệng, vươn cánh tay đến, kéo cô trở lại chăn, nhanh chóng chòm người lên.
“Anh làm gì chứ?” Cô kêu to.
“Bắt sâu.” Anh nói giọng khàn khàn.
Cô âm thầm cắn lưỡi, vừa tức vừa giận, lại không thể nề hà, bất quá, cũng không phải không có chút thu hoạch nào.
Anh ăn sạch sẽ, một lần nữa ngồi dậy, đã là qua chín giờ. Cô mặc lại quần áo ngày hôm qua, dùng bàn chải của anh đánh răng, anh từ ngoài cửa đi đến, hưới bên cạnh cô dựa vào, cầm dao cạo râu, sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào gương, đột nhiên đứng hình.
Sau đó tầm mắt lắc lắc gật gật liếc về phía cô.
Cô vô tội nháy mắt mấy cái.
Anh nâng cằm lên, cái cổ phía bên phải chuyển qua cho cô, trên đó có hai hàng dấu răng rõ ràng, thời gian phạm tội hẳn là trước đó không lâu.
Cô ục ục ục súc một ngụm nước, đem bọt kem đánh răng trong miệng súc sạch, hất đầu, vẻ mặt nghiêm nghị “Đúng, là em làm, anh làm khó dễ gì được em”.
Anh bật cười, sủng nịch nhéo nhéo má cô, nói: “Nghịch ngợm! Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Á? Tại sao anh không phát hỏa, không nóng nảy chứ? Cô giương mắt nhìn, buồn bực.
“Là cơm hay là mì, bằng không chúng ta đi ra ngoài ăn?”
Trong tủ lạnh của anh cũng y như lúc trước, nhét đầy các nguyên liệu nấu ăn, còn có hoa quả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiếp đãi khách.
Anh làm cơm, xào rau, món canh là cô ra tay, canh sườn giá đỗ, dưỡng dạ dày.
“Hôm nay anh thật sự trực ban?” Khi ăn cơm, cô nhìn cổ của anh, thử hỏi.
Anh cười như có như không nhìn cô, đôi môi mỏng hơi hơi giật giật, cặp mắt tuấn lãng đen như mực như điểm màu sơn, sâu kín lóe sáng.
“Có phải em có cảm giác tội lỗi gì hay không?”
“Vì sao em phải có? Em lại không có làm sai cái gì?” Cô thế nhưng thực bình tĩnh, đầu chôn ở trong bát, chuyên tâm ăn cơm
Cơm nước xong, hợp lực thu dọn bát đũa xong xuôi, hai người liền ra cửa.
Cô một thân mặc quần áo ngày hôm qua, lại ở cùng một chỗ với anh, tự nhiên có thể làm cho người khác liên tưởng đến chuyện khác, cô không để anh chạy xe đến trước biệt viện, tới đầu đường đã đi xuống xe.
Anh rất thông cảm, sờ sờ mặt của cô, “Anh phát tin tức xong sẽ điện thoại cho em.”
“Anh… Đừng chạm em, tự giải quyết cho tốt đi!” Cô đi thẳng tới phía trước, liều mạng áp chế cảm xúc muốn quay đầu lại. Đến cửa biệt viện, khi đẩy ra cánh cửa rào gỗ, cô lặng lẽ liếc nhìn lại, anh đã đi rồi.
Trong sân biệt viện có mấy bồn hoa cúc nở rộ, vàng óng ánh, màu tím, tuyết trắng, tuyệt đẹp không thể tả, từng đợt từng đợt hương hoa cúc theo gió bay tới, cô không khỏi hít sâu một ngụm, sau đó, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên thoáng đãng thông suốt.
Cô cúi đầu tìm cái chìa khóa mở cửa, một bên thì suy nghĩ, anh đêm nay phát tin không có việc gì chứ?
Á? Chìa khóa căn hộ của anh khi nào thì lại cùng một chỗ với chùm chìa khóa của cô? Cô cầm cả chùm chìa khóa, ngây ngẩn cả người.
***
Hạ Dịch Dương trực ban, vừa đến đài, đầu tiên là đến chỗ tổ biên đạo, xem bản tin truyền hình và báo chí buổi tối. Giang Nhất Thụ cùng anh đi lên thang máy, thấy anh vẫn mãi ôm cổ, “Sao vậy? Bị sái cổ?”
Anh cười cười, không nói phải cũng không nói không phải.
Ra thang máy, anh xoay chân, đi thẳng đến phòng hóa trang.
Giang Nhất Thụứng sững sờ.
Từ Tinh là sư phụ hóa trang lão làng ở đài CCTV, đã ở kênh tin tức hơn mười năm, rất nhiều nam chủ trì cùng phát thanh viên đều thích tìm cô hóa trang. Cô hóa trang tự nhiên, có trình tự, có thể che nhiều khuyết điểm.
Hạ Dịch Dương gõ cửa, nghe được bên trong có người đáp: “Vào đi!”
“Chào Từ sư phụ!” Hạ Dịch Dương cung kính chào hỏi.
Từ Tinh đang xem sách, thắc mắc nói: “Anh không phải phát bản tin buổi chiều sao? Bây giờ đến làm gì?”
Hạ Dịch Dương mặt đỏ lên, buông lỏng tay, “Từ sư phụ, cô nhìn xem, chỗ này có biện pháp nào chữa cháy không?”
Từ Tinh ngước mắt lên, phốc cái nở nụ cười, “Ai nha, cắn tốt như vậy? Rất thẳng hàng.”
Hạ Dịch Dương cúi đầu, “Cô ấy thích đùa giỡn với tôi.” Ngữ khí ôn nhu đến mức tận cùng.
“Cô ấy?” Từ Tinh trừng mắt lên, một hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần. Hạ biên tập có nề nếp lại nói ra chuyện cùng với bạn gái đùa điên như vậy?
“Đánh phấn dày lên có thể che khuất không?” Hạ Dịch Dương mở lời.
Từ Tinh lắc đầu, “Không có cách nào, trừ phi anh mặc lễ phục thắt nơ lên đài phát sóng, bằng không tối nay cả nước sẽ sôi trào. Trước kia nghe nói ở một đài tỉnh nào có vụ vị nữ biên tập xuất hiện dấu hôn ngân, nếu CCTV cũng ra một vụ… Ha ha!” Từ Tinh thực không phúc hậu cười ha ha.
Tin tức trực tiếp, cũng không phải tham gia sự kiện, đương nhiên không thể mặc lễ phục thắt nơ. Hạ Dịch Dương ra khỏi phòng hoá trang, phải đến văn phòng tổ trưởng.
“Tổ trưởng, đêm nay tôi muốn nhờ những người khác giúp lên ban.” Anh áy náy nói.
Tổ trưởng nhướng mày, “Vì sao?”
Anh không nói lời nào, chỉ chường cái mặt ra. Không ngoài dự đoán, trong phòng tĩnh lặng cực kỳ, chỉ nghe đến tổ trưởng hít mạnh một hơi. “Này… Này là tình huống rất đạc biệt, quả thật phải xem là xử lý tình huống khẩn cấp, tôi sẽ sắp xếp. Dịch Dương, cậu cái kia… Không có việc gì chứ?”
Tổ trưởng cũng là người đàn ông đã qua mười năm hôn nhân, nhưng lại không có cách nào truy hỏi cặn kẽ đối với cái dấu răng thẳng thớm kia, tuy rằng trong lòng anh ta cũng tò mò muốn chết.
“Cám ơn tổ trưởng, tôi không sao, đoán chừng ngày mai sẽ nhạt bớt.” Hạ Dịch Dương trả lời tự nhiên rộng rãi.
“Khụ, khụ… Lần sau nếu lại phát sinh loại sự tình này, cậu nên đề nghị cô ấy đổi cái vị trí khác, ví dụ như ngực, bụng…” Tổ trưởng tận tình.
“Cô ấy hiện tại tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chờ về sau lớn lên, làm thế nào còn có thể làm chuyện ngây thơ như vậy?”
Tổ trưởng cười cười, “Vậy cũng phải!”
“Ngô chủ nhiệm hôm nay có ở văn phòng không?”
“Có! Hiện tại cậu cái dạng này, đi báo công tác sẽ không tốt lắm đâu?”
Hạ Dịch Dương mỉm cười trả lời: “Không phải công tác, là một chút việc riêng của tôi.”
“Uhm!” Anh ngay cả ánh mắt cũng chưa mở, thanh âm giống như thực buồn ngủ, mang theo khàn khàn thản nhiên.
Cô bị tức nghẹn, không nghĩ tới anh sẽ thành thật như vậy, phản đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Hơn nữa ngày, mới nghẹn ra một câu ngốc ngốc: “Vì sao?” Hỏi xong, cô hối hận, đáp án không phải đã rõ ràng sao?
Anh lại còn thật sự trả lời, “Anh rất nhớ em.” Ý nghĩa ngắn gọn.
Nếu cô không lọt hố thì sao? Lời này cô thức thời không có hỏi ra miệng. Cô khẳng định sẽ lọt, bởi vì cô không thể bỏ mặc anh. Nhưng mà để ý thì để ý, không nên dùng tâm kế như vậy.
Cô có một chút hơi hướng tức giận, trong con ngươi mang ý cười xẹt qua một tia sáng nguy hiểm.
Cô xoay người, thành công làm cho anh mở mắt, “Làm sao vậy?” Cánh tay vòng qua, nhanh chóng chế trụ vòng eo của cô, dường như lo lắng cô sẽ giãy né ra.
“Dịch Dương…” Cô mềm mại gọi, vòng eo động một cái, đầu tựa như con thỏ nhỏ lủi một chút chui vào trong lòng của anh cười khẽ.
Anh kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó cô nghe được anh tiếng rít lên ở trong không khí.
Phải biết rằng, đêm qua sau màng kích tình kia, giờ phút này tất cả quần áo đều hỗn độn tán loạn ở dưới giường. Mà người đàn ông vào buổi sớm mai, là yếu ớt nhất.
“Hôm nay anh không có trực ban sao?” Cô vòng tay ra sau gáy của anh, thổi khí.
“Có.” Mỗi một dây thần kinh của anh đều bắt đầu bu chặt, mím môi, miệt mài theo đuổi cô gái nhỏ không an phận ở trong lòng. Cô mà tích cực chủ động như thế, quả thực chính là thiên cổ kỳ văn.
“Oh, người ta còn tưởng rằng có thể cùng anh có thể ở thêm một chút chứ, ở trên giường!” Cô sẵng giọng, ánh mắt nửa mở nửa khép, câu nói đảo ngược, có vẻ có vô hạn uyển tích, cái trán ở ngay cổ của anh cọ đến cọ đi. Đột nhiên, cô vừa nhấc tay, ở vị trí ngay cổ gần phía bên phải cái cằm, hé miệng, khẽ cắn mạnh. Với chút sức lực đó, anh không cảm nhận đến một tia đau đớn nào, mà chỉ nhột nhột, ngứa ngứa, tựa như dòng điện phút chốc xuyên thẳng qua tim lao đến giữa cơ thể, tay đang vòng lấy eo cô chợt căng thẳng.
“Chỉ cần không phải cả một ngày, một lúc hai lúc thế này hẳn là không có vấn đề…” Cung đã kéo, tên đã trên dây, không thể nghĩ tới mục tiêu đột nhiên nhảy ra lệch khỏi quỹ đạo.
“Thế này sao được? Công tác quan trọng hơn, em cũng không muốn giữ chân anh đâu.” Cô bình tĩnh nhàn nhã đẩy cánh tay anh ra, túm lấy chăn ngồi dậy mặc quần áo.
“Bây giờ còn chưa tới bảy giờ.” Anh nhíu nhíu mày.
“Chim chóc đã sớm bắt được sâu.”
Anh bỡn cợt cong lên khóe miệng, vươn cánh tay đến, kéo cô trở lại chăn, nhanh chóng chòm người lên.
“Anh làm gì chứ?” Cô kêu to.
“Bắt sâu.” Anh nói giọng khàn khàn.
Cô âm thầm cắn lưỡi, vừa tức vừa giận, lại không thể nề hà, bất quá, cũng không phải không có chút thu hoạch nào.
Anh ăn sạch sẽ, một lần nữa ngồi dậy, đã là qua chín giờ. Cô mặc lại quần áo ngày hôm qua, dùng bàn chải của anh đánh răng, anh từ ngoài cửa đi đến, hưới bên cạnh cô dựa vào, cầm dao cạo râu, sờ sờ cằm, ánh mắt nhìn thẳng vào gương, đột nhiên đứng hình.
Sau đó tầm mắt lắc lắc gật gật liếc về phía cô.
Cô vô tội nháy mắt mấy cái.
Anh nâng cằm lên, cái cổ phía bên phải chuyển qua cho cô, trên đó có hai hàng dấu răng rõ ràng, thời gian phạm tội hẳn là trước đó không lâu.
Cô ục ục ục súc một ngụm nước, đem bọt kem đánh răng trong miệng súc sạch, hất đầu, vẻ mặt nghiêm nghị “Đúng, là em làm, anh làm khó dễ gì được em”.
Anh bật cười, sủng nịch nhéo nhéo má cô, nói: “Nghịch ngợm! Giữa trưa muốn ăn cái gì?”
Á? Tại sao anh không phát hỏa, không nóng nảy chứ? Cô giương mắt nhìn, buồn bực.
“Là cơm hay là mì, bằng không chúng ta đi ra ngoài ăn?”
Trong tủ lạnh của anh cũng y như lúc trước, nhét đầy các nguyên liệu nấu ăn, còn có hoa quả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tiếp đãi khách.
Anh làm cơm, xào rau, món canh là cô ra tay, canh sườn giá đỗ, dưỡng dạ dày.
“Hôm nay anh thật sự trực ban?” Khi ăn cơm, cô nhìn cổ của anh, thử hỏi.
Anh cười như có như không nhìn cô, đôi môi mỏng hơi hơi giật giật, cặp mắt tuấn lãng đen như mực như điểm màu sơn, sâu kín lóe sáng.
“Có phải em có cảm giác tội lỗi gì hay không?”
“Vì sao em phải có? Em lại không có làm sai cái gì?” Cô thế nhưng thực bình tĩnh, đầu chôn ở trong bát, chuyên tâm ăn cơm
Cơm nước xong, hợp lực thu dọn bát đũa xong xuôi, hai người liền ra cửa.
Cô một thân mặc quần áo ngày hôm qua, lại ở cùng một chỗ với anh, tự nhiên có thể làm cho người khác liên tưởng đến chuyện khác, cô không để anh chạy xe đến trước biệt viện, tới đầu đường đã đi xuống xe.
Anh rất thông cảm, sờ sờ mặt của cô, “Anh phát tin tức xong sẽ điện thoại cho em.”
“Anh… Đừng chạm em, tự giải quyết cho tốt đi!” Cô đi thẳng tới phía trước, liều mạng áp chế cảm xúc muốn quay đầu lại. Đến cửa biệt viện, khi đẩy ra cánh cửa rào gỗ, cô lặng lẽ liếc nhìn lại, anh đã đi rồi.
Trong sân biệt viện có mấy bồn hoa cúc nở rộ, vàng óng ánh, màu tím, tuyết trắng, tuyệt đẹp không thể tả, từng đợt từng đợt hương hoa cúc theo gió bay tới, cô không khỏi hít sâu một ngụm, sau đó, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên thoáng đãng thông suốt.
Cô cúi đầu tìm cái chìa khóa mở cửa, một bên thì suy nghĩ, anh đêm nay phát tin không có việc gì chứ?
Á? Chìa khóa căn hộ của anh khi nào thì lại cùng một chỗ với chùm chìa khóa của cô? Cô cầm cả chùm chìa khóa, ngây ngẩn cả người.
***
Hạ Dịch Dương trực ban, vừa đến đài, đầu tiên là đến chỗ tổ biên đạo, xem bản tin truyền hình và báo chí buổi tối. Giang Nhất Thụ cùng anh đi lên thang máy, thấy anh vẫn mãi ôm cổ, “Sao vậy? Bị sái cổ?”
Anh cười cười, không nói phải cũng không nói không phải.
Ra thang máy, anh xoay chân, đi thẳng đến phòng hóa trang.
Giang Nhất Thụứng sững sờ.
Từ Tinh là sư phụ hóa trang lão làng ở đài CCTV, đã ở kênh tin tức hơn mười năm, rất nhiều nam chủ trì cùng phát thanh viên đều thích tìm cô hóa trang. Cô hóa trang tự nhiên, có trình tự, có thể che nhiều khuyết điểm.
Hạ Dịch Dương gõ cửa, nghe được bên trong có người đáp: “Vào đi!”
“Chào Từ sư phụ!” Hạ Dịch Dương cung kính chào hỏi.
Từ Tinh đang xem sách, thắc mắc nói: “Anh không phải phát bản tin buổi chiều sao? Bây giờ đến làm gì?”
Hạ Dịch Dương mặt đỏ lên, buông lỏng tay, “Từ sư phụ, cô nhìn xem, chỗ này có biện pháp nào chữa cháy không?”
Từ Tinh ngước mắt lên, phốc cái nở nụ cười, “Ai nha, cắn tốt như vậy? Rất thẳng hàng.”
Hạ Dịch Dương cúi đầu, “Cô ấy thích đùa giỡn với tôi.” Ngữ khí ôn nhu đến mức tận cùng.
“Cô ấy?” Từ Tinh trừng mắt lên, một hồi lâu còn chưa lấy lại tinh thần. Hạ biên tập có nề nếp lại nói ra chuyện cùng với bạn gái đùa điên như vậy?
“Đánh phấn dày lên có thể che khuất không?” Hạ Dịch Dương mở lời.
Từ Tinh lắc đầu, “Không có cách nào, trừ phi anh mặc lễ phục thắt nơ lên đài phát sóng, bằng không tối nay cả nước sẽ sôi trào. Trước kia nghe nói ở một đài tỉnh nào có vụ vị nữ biên tập xuất hiện dấu hôn ngân, nếu CCTV cũng ra một vụ… Ha ha!” Từ Tinh thực không phúc hậu cười ha ha.
Tin tức trực tiếp, cũng không phải tham gia sự kiện, đương nhiên không thể mặc lễ phục thắt nơ. Hạ Dịch Dương ra khỏi phòng hoá trang, phải đến văn phòng tổ trưởng.
“Tổ trưởng, đêm nay tôi muốn nhờ những người khác giúp lên ban.” Anh áy náy nói.
Tổ trưởng nhướng mày, “Vì sao?”
Anh không nói lời nào, chỉ chường cái mặt ra. Không ngoài dự đoán, trong phòng tĩnh lặng cực kỳ, chỉ nghe đến tổ trưởng hít mạnh một hơi. “Này… Này là tình huống rất đạc biệt, quả thật phải xem là xử lý tình huống khẩn cấp, tôi sẽ sắp xếp. Dịch Dương, cậu cái kia… Không có việc gì chứ?”
Tổ trưởng cũng là người đàn ông đã qua mười năm hôn nhân, nhưng lại không có cách nào truy hỏi cặn kẽ đối với cái dấu răng thẳng thớm kia, tuy rằng trong lòng anh ta cũng tò mò muốn chết.
“Cám ơn tổ trưởng, tôi không sao, đoán chừng ngày mai sẽ nhạt bớt.” Hạ Dịch Dương trả lời tự nhiên rộng rãi.
“Khụ, khụ… Lần sau nếu lại phát sinh loại sự tình này, cậu nên đề nghị cô ấy đổi cái vị trí khác, ví dụ như ngực, bụng…” Tổ trưởng tận tình.
“Cô ấy hiện tại tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, chờ về sau lớn lên, làm thế nào còn có thể làm chuyện ngây thơ như vậy?”
Tổ trưởng cười cười, “Vậy cũng phải!”
“Ngô chủ nhiệm hôm nay có ở văn phòng không?”
“Có! Hiện tại cậu cái dạng này, đi báo công tác sẽ không tốt lắm đâu?”
Hạ Dịch Dương mỉm cười trả lời: “Không phải công tác, là một chút việc riêng của tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.