Chương 7
Bình Sinh Hoan
31/03/2023
9
Nhưng kết quả là bọn họ thậm chí còn không chia tay.
Trình Tử Mộ bỗng nhiên xuất hiện, bởi vì quá đột ngột nên khiến tôi lầm tưởng là mình hoa mắt.
Hắn chạy đến nhà hàng, trên tay cầm theo áo khoác đen, áo sơ mi thấm mồ hôi ướt đẫm. Tóc mái của hắn cũng lộn xộn, tay kia còn cầm theo một bó hoa hồng.
Cả người hắn chật vật nhưng lại lãng mạn một cách lạ kỳ.
Hắn nhìn sắc mặt Tần Thư đã trở nên cứng đờ, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi:
“Tiểu Thư, xin lỗi, anh tới muộn rồi.
“Trên đường xe anh gặp vấn đề, điện thoại di động cũng vừa hết pin. Anh mượn điện thoại người khác gọi cho em nhưng em lại không nhấc máy.”
Khuôn mặt Tần Thư lộ ra vẻ kinh ngạc, Trình Tử Mộ dừng một chút rồi mới nói:
“Anh chạy ra đường bắt taxi nhưng không bắt được. Gọi điện cho trợ lý thì lại bị tắc đường không đến kịp. Anh định ôm theo cả bó hoa hồng nhưng vì lớn quá không chạy được, nên chỉ mang được cho em bó hoa nhỏ có vài bông. Nói ra thì có chút buồn cười, hình như mọi thứ trên đường đi đều cản trở anh đến tìm em, nhưng cũng may mắn là em vẫn còn đợi anh.”
Tần Thư bật khóc, lúc đầu chỉ là im lặng rơi nước mắt, nhưng vài giây sau thì nhào vào ngực Trình Tử Mộ rồi khóc lên thành tiếng.
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình khi đó, tôi chỉ biết là mình còn sốc hơn cả Tần Thư.
Trình Tử Mộ cũng không rõ cô ấy khóc vì cái gì, chỉ cho là vì mình đến chậm nên khiến Tần Thư buồn lòng, hắn vừa luôn miệng xin lỗi vừa an ủi Tần Thư.
Một hồi lâu sau, Tần Thư mới rời khỏi vòng tay hắn. Cô ấy định vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, đột nhiên lại bị Trình Tử Mộ kéo cổ tay. Sau đó hắn quỳ một gối xuống đất, và đột ngột đưa ra một chiếc nhẫn trước mặt Tần Thư.
Hắn nghiêm túc mở miệng: “Tần Thư, em nguyện ý gả cho anh không?”
Đối với tôi thì đây quả thực là một màn cầu hôn thất bại.
Không có hoa, không có không khí lãng mạn, cũng không có đám bạn hò reo. Chỉ có một người cầu hôn trong bộ dạng chật vật, và cô gái được cầu hôn thì đã khóc đến lem cả lớp trang điểm.
Vài giây sau, Tần Thư hỏi một vấn đề mà chính tôi cũng muốn hỏi hắn:. ngôn tình ngược
“Chúng ta mới ở bên nhau nửa năm, có phải là quá nhanh rồi không?”
“Tiểu Thư, anh xác định là anh yêu em nên muốn nhanh chóng cưới em về nhà, anh chờ không nổi. Nhưng nếu em cảm thấy nhanh quá thì để lần sau anh chuẩn bị cẩn thận, chuyện hôm nay đột ngột quá, nhưng anh vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thư à.”
Bởi vì xác định là yêu cô ấy nên muốn nhanh chóng cưới cô ấy về nhà.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới tôi và Tần Thư bên nhau 5 năm, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng có ý tưởng là muốn cầu hôn cô ấy.
Nhìn Tần Thư vươn tay để đeo nhẫn, tôi chỉ cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, tôi lập tức bay ra khỏi nhà hàng.
Sự hối hận và ghen tị trong lòng từng chút một thiêu đốt trái tim tôi.
Chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì đã bay đến phòng bệnh của Lạc Hoan.
Cô ta đang ăn cháo rồi tủm tỉm nói cười với người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, chính là cái tên lắm mồm hôm trước - Tiêu tổng.
Khi nhìn thấy hắn thờ ơ thì Lạc Hoan cũng dần mất đi kiên nhẫn.
“Tiêu Nhiên, anh có tinh thần công việc một chút được không? Lúc em chọn hạng mục thì cũng không nghĩ tới là hợp tác cùng công ty Trình Tử Mộ. Hắn còn chẳng để ý thì anh khó chịu cái gì?”
“Với lại quá khứ của em và hắn đã qua từ 800 năm trước rồi, còn anh thì sao? Hôm ở tiệc rượu thì nói nhăng nói cuội làm cho Trình Tử Mộ ghim em đến giờ, lần trước em làm sai có tí xíu mà hắn mắng em không kịp vuốt mặt, mắng em khóc luôn tại chỗ, em có thần kinh mới có ý định quay về với hắn.”
Sau một lúc lâu, Tiêu Nhiên mới thở dài rồi vuốt ve khuôn mặt cô ta:
“Cũng không phải là chỉ làm sai tí xíu đâu, cái dự án đó em đụng chỗ nào là xòe chỗ đó, Trình Tử Mộ mấy lần gọi điện giục anh phải đổi người rồi đấy.”
Đụng đâu hỏng đó?
Vậy nên mỗi lần Trình Tử Mộ nói là dự án xuất hiện vấn đề, thì thực sự chỉ là vấn đề mà thôi?
Những câu nói tiếp theo tôi không kịp nghe nữa, tâm tình tôi ch.ết lặng rồi bay ra khỏi bệnh viện.
Chỉ trong một khoảnh khắc mà tất cả dường như đã thay đổi, hai người họ yêu đương rồi chia tay như bình thường. Lạc Hoan chỉ đơn giản là hợp tác chứ không phải muốn nối lại tình xưa, Trình Tử Mộ cũng không còn vương vấn người yêu cũ.
Lạc Hoan và Cố Lê không giống nhau, Trình Tử Mộ và tôi cũng không giống nhau.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Nhưng kết quả là bọn họ thậm chí còn không chia tay.
Trình Tử Mộ bỗng nhiên xuất hiện, bởi vì quá đột ngột nên khiến tôi lầm tưởng là mình hoa mắt.
Hắn chạy đến nhà hàng, trên tay cầm theo áo khoác đen, áo sơ mi thấm mồ hôi ướt đẫm. Tóc mái của hắn cũng lộn xộn, tay kia còn cầm theo một bó hoa hồng.
Cả người hắn chật vật nhưng lại lãng mạn một cách lạ kỳ.
Hắn nhìn sắc mặt Tần Thư đã trở nên cứng đờ, lúc này mới nhẹ nhõm thở phào một hơi:
“Tiểu Thư, xin lỗi, anh tới muộn rồi.
“Trên đường xe anh gặp vấn đề, điện thoại di động cũng vừa hết pin. Anh mượn điện thoại người khác gọi cho em nhưng em lại không nhấc máy.”
Khuôn mặt Tần Thư lộ ra vẻ kinh ngạc, Trình Tử Mộ dừng một chút rồi mới nói:
“Anh chạy ra đường bắt taxi nhưng không bắt được. Gọi điện cho trợ lý thì lại bị tắc đường không đến kịp. Anh định ôm theo cả bó hoa hồng nhưng vì lớn quá không chạy được, nên chỉ mang được cho em bó hoa nhỏ có vài bông. Nói ra thì có chút buồn cười, hình như mọi thứ trên đường đi đều cản trở anh đến tìm em, nhưng cũng may mắn là em vẫn còn đợi anh.”
Tần Thư bật khóc, lúc đầu chỉ là im lặng rơi nước mắt, nhưng vài giây sau thì nhào vào ngực Trình Tử Mộ rồi khóc lên thành tiếng.
Tôi không thể diễn tả được cảm giác của mình khi đó, tôi chỉ biết là mình còn sốc hơn cả Tần Thư.
Trình Tử Mộ cũng không rõ cô ấy khóc vì cái gì, chỉ cho là vì mình đến chậm nên khiến Tần Thư buồn lòng, hắn vừa luôn miệng xin lỗi vừa an ủi Tần Thư.
Một hồi lâu sau, Tần Thư mới rời khỏi vòng tay hắn. Cô ấy định vào nhà vệ sinh để trang điểm lại, đột nhiên lại bị Trình Tử Mộ kéo cổ tay. Sau đó hắn quỳ một gối xuống đất, và đột ngột đưa ra một chiếc nhẫn trước mặt Tần Thư.
Hắn nghiêm túc mở miệng: “Tần Thư, em nguyện ý gả cho anh không?”
Đối với tôi thì đây quả thực là một màn cầu hôn thất bại.
Không có hoa, không có không khí lãng mạn, cũng không có đám bạn hò reo. Chỉ có một người cầu hôn trong bộ dạng chật vật, và cô gái được cầu hôn thì đã khóc đến lem cả lớp trang điểm.
Vài giây sau, Tần Thư hỏi một vấn đề mà chính tôi cũng muốn hỏi hắn:. ngôn tình ngược
“Chúng ta mới ở bên nhau nửa năm, có phải là quá nhanh rồi không?”
“Tiểu Thư, anh xác định là anh yêu em nên muốn nhanh chóng cưới em về nhà, anh chờ không nổi. Nhưng nếu em cảm thấy nhanh quá thì để lần sau anh chuẩn bị cẩn thận, chuyện hôm nay đột ngột quá, nhưng anh vẫn muốn chúc em sinh nhật vui vẻ, Tiểu Thư à.”
Bởi vì xác định là yêu cô ấy nên muốn nhanh chóng cưới cô ấy về nhà.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới tôi và Tần Thư bên nhau 5 năm, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng có ý tưởng là muốn cầu hôn cô ấy.
Nhìn Tần Thư vươn tay để đeo nhẫn, tôi chỉ cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, tôi lập tức bay ra khỏi nhà hàng.
Sự hối hận và ghen tị trong lòng từng chút một thiêu đốt trái tim tôi.
Chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì đã bay đến phòng bệnh của Lạc Hoan.
Cô ta đang ăn cháo rồi tủm tỉm nói cười với người đàn ông lạnh lùng ngồi đối diện, chính là cái tên lắm mồm hôm trước - Tiêu tổng.
Khi nhìn thấy hắn thờ ơ thì Lạc Hoan cũng dần mất đi kiên nhẫn.
“Tiêu Nhiên, anh có tinh thần công việc một chút được không? Lúc em chọn hạng mục thì cũng không nghĩ tới là hợp tác cùng công ty Trình Tử Mộ. Hắn còn chẳng để ý thì anh khó chịu cái gì?”
“Với lại quá khứ của em và hắn đã qua từ 800 năm trước rồi, còn anh thì sao? Hôm ở tiệc rượu thì nói nhăng nói cuội làm cho Trình Tử Mộ ghim em đến giờ, lần trước em làm sai có tí xíu mà hắn mắng em không kịp vuốt mặt, mắng em khóc luôn tại chỗ, em có thần kinh mới có ý định quay về với hắn.”
Sau một lúc lâu, Tiêu Nhiên mới thở dài rồi vuốt ve khuôn mặt cô ta:
“Cũng không phải là chỉ làm sai tí xíu đâu, cái dự án đó em đụng chỗ nào là xòe chỗ đó, Trình Tử Mộ mấy lần gọi điện giục anh phải đổi người rồi đấy.”
Đụng đâu hỏng đó?
Vậy nên mỗi lần Trình Tử Mộ nói là dự án xuất hiện vấn đề, thì thực sự chỉ là vấn đề mà thôi?
Những câu nói tiếp theo tôi không kịp nghe nữa, tâm tình tôi ch.ết lặng rồi bay ra khỏi bệnh viện.
Chỉ trong một khoảnh khắc mà tất cả dường như đã thay đổi, hai người họ yêu đương rồi chia tay như bình thường. Lạc Hoan chỉ đơn giản là hợp tác chứ không phải muốn nối lại tình xưa, Trình Tử Mộ cũng không còn vương vấn người yêu cũ.
Lạc Hoan và Cố Lê không giống nhau, Trình Tử Mộ và tôi cũng không giống nhau.
Nhưng tại sao mọi chuyện lại như thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.