Chương 4: giận hờn cũng có lý do của nó!
Zillen
10/12/2024
Sau hôm hội trại đó, đàn anh coi như giận tôi về mọi mặt. Từ việc học hành đến giúp đỡ tôi trong những lúc con xe tôi bị hỏng.
Tôi còn nhớ như khắc hận thù trong lòng. Bữa đó tôi đang đi bộ tới trường, không xa lắm cơ mà với một con người ít đi bộ như tôi thì rất rất xa.
Lúc vừa đi một đoạn, cơ chân tôi thấy hơi oải rồi. Lúc đó tôi thấy đàn anh đi ngang qua. Lập tức gọi lớn: “Anh Vinh! Anh chở em đi học với, nay xe em bị hỏng rồii!”
Đã không thèm dừng lại thì thôi đi, nay còn lật giọng điêu ngoa với tôi luôn cơ: “Kệ em. Có anh Đăng của em ở sau đấy.”- Nói rồi tôi quay lưng lại nhìn, thì đúng là có anh Đăng ở phía sau thiệc.
Anh Đăng tiến tới gần cũng khó hiểu không kém gì tôi. Anh Đăng dừng nghe, còn cẩn thận cuốn áo ở yên sau để tôi ngồi. Chở tôi được đoạn anh mới hỏi: “Anh Vinh nhà mày giận gì mày à, sao nay trông vô tình vậy?”
Quái thật. Anh Vinh thì nói anh Đăng của tôi, còn anh Đăng thì nói anh Vinh nhà mày. Rốt cuộc là như nào vậy..: “Em chịu. Lúc nãy nói giọng giận hờn đó chắc em đã đắc tội gì rồi mà em không nhớ”
Đưa tôi tới trường, anh Đăng bảo tôi vào trong trường đợi một tí rồi anh chạy xe đi đâu đó. Trong lúc đợi chờ như đã dặn, tôi vô tình bắt gặp bạn cùng bàn, Linh. Nó cùng với biểu cảm khiêu khích, vừa tiến tới vừa trông mưu mô.
Và đúng thật, nó tới chưa chào nhau gì đã nói móc tôi một câu đau điếng: “Nay Huyên đi xe chung với anh Đăng à, không nhờ anh Vinh chở à. Không biết nay ngày gì mà Huyên thay lòng đổi dạ vậy nè.”
Tôi nhìn nó từ đầu xuống chân, mới điêu ngoa đáp lại nó. Tay khoanh lại, hất cằm: “Đâu như ai kia ngày nào cũng phải đi xe một mình, lúc lại nhờ em trai chở đi học!”
Biết tôi là dạng không thể cãi thắng được, nó lập tức rút quân. Vừa rời mắt khỏi nó, tôi lập tức thấy hình bóng của anh Vinh ở phía xa. Định chạy lại hướng nhà xe thì anh Đăng đã tới. Ra là anh đi mua đồ ăn sáng, và sữa đậu nành nên bắt tôi đợi.
“Ở lại thêm tí nữa, anh có chuyện muốn nói”- Nói xong anh Đăng đi vào trong cất xe rồi mới quay lại chỗ tôi đợi. Trong lúc đợi anh Đăng, thì anh Vinh ở bên kia chỉ lẵng lặng vào lớp. Mặc dù thế nhưng vẫn cố gắng quay lại nhìn.
Đợi được một lúc thì anh Đăng cũng ra tới nơi. Tôi và anh Đăng vào trong trường, đi cùng nên hầu như là tôi nhai bánh, còn anh thì chăm chú kể chuyện phiến.
“Mày cũng đừng buồn về anh hàng xóm vừa thất tình đó của mày nữa. Hôm trước sợ người ta đồn thổi về mối quan hệ không rõ ràng của mày với anh mày, nên anh mới phải kè kè bên cạnh. Giờ cứ tạm thời như vậy đi, đợi mấy hôm nữa chuyện tình của nó lắng xuống. Mày tha hồ rủ anh Vinh ôn toán”
Tôi như không quan tâm chuyện anh Vinh chia tay chia chân với ai, chỉ là..: “Kệ anh ấy. Chia tay với bồ thì liên quan gì mà nay tự dưng lại làm mặt như dỗi em. Với cả! Anh Vinh là của nhà anh ấy, em là của nhà em. Không hề có chuyện anh Vinh của em hay của ai cả. Anh tốt nhất là đừng có bôn ba lắm chuyện!”
Dứt câu, tôi chạy một mạch về lớp. Mặt hậm hực vụ lúc nãy bị anh Vinh bơ hai lần liên tiếp. Còn anh Đăng như nào ở sau, tôi kệ!
..
Đang ngồi chép bài hăng say, thì con Linh nó mới gào lên với tôi. Tay chỉ thẳng ra hướng hành lang, nói lớn: “Mày nỡ lòng nào để cho trai đẹp đợi mày ở ngoài cửa vậy à!?”
Nhìn theo hướng tay nó, tôi thấy anh Đăng đang đứng đợi tôi. Người dựa vào cửa, mắt hướng vào lớp tôi. Vì là giờ ra về, tan học từ lâu nhưng tôi vẫn muốn ở lại làm nốt bài. Không ngờ lại bị kéo về như thế này.
“Đưa balo anh cầm cho”- Thấy lời đề nghị hết sức mờ ám, tôi từ chối thẳng: “Dạ thôi”
“Tan học lâu rồi sao giờ vẫn chưa muốn về? Dạo này bị ai nhập vào hả, tự dưng chăm quá vậy nè ta ơi?”
Anh Đăng thực sự là một ngày không chọc tiết tôi, anh ý không chịu được hay sao ấy! Cứ phải để người ta điên tiết lên, cứ phải để người ta cọc cằn mới chịu thì phải!?
“Khi sáng ăn no quá ngủ quên, em không chép bài nên giờ chép thôi. Với cả.. Không ai chở về.. Em định nhờ con Nhi chở về thì thấy anh gọi về đấy!?”
Kể lễ đầu đuôi, tôi như giận hờn nói bằng giọng chanh chảnh. Cứ như thể vì anh Đăng mà tôi bỏ lỡ một chuyện quan trọng nào đó rồi vậy. Nhưng trái với tôi, anh Đăng lại thản nhiên đáp lại: “Vậy cho anh xin lỗi, để bù cho bé Huyên anh có cái này..”
Đang tò mò thì anh Đăng đưa tôi một mẩu giấy nhỏ. Bảo mở ra rồi đi theo. Và rồi anh Đăng chạy ra cổng trường, dựng con xe đạp lên rồi chạy mất hút..
Chả quan tâm anh Đăng có mưu mô gì, cơ mà chắc hẳn là người chở tôi về không phải ổng rồi đó. Thôi thì cùng lắm tí nữa quay lại nhờ con Linh, bạn cùng bàn chở về vẫn được.
Theo như những chỉ dẫn ở trên mẩu giấy được vẽ xiên vẹo kia, thì ‘đích đến’ là nhà xe của khối anh chị. Tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là ổng lười quá hóa ngáo, nhờ tôi đi lấy cái gì đó rồi hôm sau đưa lại cho ổng.
Nhưng.. Có một vấn đề là tụi lớp mười như tụi tôi, rất sợ đi nhầm hoặc để xe ở khối anh chị. Sợ mấy anh chị thấy nhỏ con rồi lấy cớ trêu chọc. Nghĩ đi thì cũng phải suy ngẫm lại, giờ này chắc mấy anh chị về rồi. Không còn ai ở nhà xe đâu.. Tự trấn an bản thân là thế.
Cơ mà gặp là vẫn gặp.
“Âyda, bé con nào lại lạc vào đây thế này?”
“Bé tới tìm ai hả? Cần anh tìm hộ cho không?”
Đàn anh đàn chị có hút thuốc, mùi nồng nặc khiến tôi có chút sờ sợ mà bất giác lui lại vài bước. Thấy thế anh chị khối trên càng lúc càng lộng hành. Lúc bàn tay kia chuẩn bị chạm vào vai tôi, thì lập tức có người tiến tới.
“Né ra. Bé con này tới tìm tao”
Là anh Vinh! Một học bá bao người mến mộ, sao giờ lại trông như giang hồ pha ke quá vậy nè trời!!
“À vậy hả. Sau nhắc nhở bồ mới đừng có bén mảng tới đây nữa đấy nhé”- Đàn anh nọ vừa nói vừa cười, thể hiện sự trêu chọc, châm điếm là nhiều.
Tạm biệt đàn anh đàn chị xong, anh Vinh như bật lại công tắc thư sinh của mọi khi: “Huyên. Có phải thằng Đăng nó gọi em tới đây không?”
“Dạ. Không ạ!”- Lời nói rất vững, nhưng ánh mắt thì thể hiện nổi lo sợ là nhiều. Anh Vinh biết ngay tôi đang nói dối.
“Vậy chắc em cũng nghe anh chia tay chị Nhi rồi nhỉ?”
Tôi thành thật trả lời ngay khi anh vừa dứt câu, giọng rất dứt khoát: “Dạ!”
“Và chuyện thằng Đăng sợ em liên lụy tới anh nên..”
“Em muốn biết lý do hai người chia tay”
Nghe thấy tôi nói thẳng vào vấn đề chính, anh Vinh ban đầu có hơi ngạc nhiên, sau đổi sang thở dài rồi đẩy con xe đạp ra cổng trường.
Vừa chở tôi về vừa kể chuyện.
“Như nãy em cũng thấy rồi, rằng Nhi không thích anh chơi với hội vừa rồi. Sau này Nhi cố hỏi lý do anh chơi chung với hội đó, hai bọn anh đã cãi nhau. Cũng vì đây mới là con người thật của anh, còn học bá này nọ đó thực sự là do người ngoài tự nhìn vào rồi tự đánh giá. Chứ anh chưa từng khẳng định bản thân như này như kia.”
Trông anh Vinh như thế, nhưng bên trong anh thực sự là có nổi khổ riêng..
..
Tâm sự một hồi mới biết, hồi sáng anh Vinh giận tôi là vì tôi thất hứa. Đợt hội trại, anh Vinh bảo tôi trở lại trại của lớp anh. Để anh cho thứ gì đó. Thế mà bữa đó tôi lại theo chân anh Đăng đi chơi, mà quên mất vụ hứa hẹn với anh Vinh. Làm anh ấy ngồi đợi đến khi cả trường về.
Ngày hôm sau lại biết tin anh Đăng chở tôi đi chơi, và thế là gián tiếp làm cơn giận hờn đó nhân đôi..
Tôi còn nhớ như khắc hận thù trong lòng. Bữa đó tôi đang đi bộ tới trường, không xa lắm cơ mà với một con người ít đi bộ như tôi thì rất rất xa.
Lúc vừa đi một đoạn, cơ chân tôi thấy hơi oải rồi. Lúc đó tôi thấy đàn anh đi ngang qua. Lập tức gọi lớn: “Anh Vinh! Anh chở em đi học với, nay xe em bị hỏng rồii!”
Đã không thèm dừng lại thì thôi đi, nay còn lật giọng điêu ngoa với tôi luôn cơ: “Kệ em. Có anh Đăng của em ở sau đấy.”- Nói rồi tôi quay lưng lại nhìn, thì đúng là có anh Đăng ở phía sau thiệc.
Anh Đăng tiến tới gần cũng khó hiểu không kém gì tôi. Anh Đăng dừng nghe, còn cẩn thận cuốn áo ở yên sau để tôi ngồi. Chở tôi được đoạn anh mới hỏi: “Anh Vinh nhà mày giận gì mày à, sao nay trông vô tình vậy?”
Quái thật. Anh Vinh thì nói anh Đăng của tôi, còn anh Đăng thì nói anh Vinh nhà mày. Rốt cuộc là như nào vậy..: “Em chịu. Lúc nãy nói giọng giận hờn đó chắc em đã đắc tội gì rồi mà em không nhớ”
Đưa tôi tới trường, anh Đăng bảo tôi vào trong trường đợi một tí rồi anh chạy xe đi đâu đó. Trong lúc đợi chờ như đã dặn, tôi vô tình bắt gặp bạn cùng bàn, Linh. Nó cùng với biểu cảm khiêu khích, vừa tiến tới vừa trông mưu mô.
Và đúng thật, nó tới chưa chào nhau gì đã nói móc tôi một câu đau điếng: “Nay Huyên đi xe chung với anh Đăng à, không nhờ anh Vinh chở à. Không biết nay ngày gì mà Huyên thay lòng đổi dạ vậy nè.”
Tôi nhìn nó từ đầu xuống chân, mới điêu ngoa đáp lại nó. Tay khoanh lại, hất cằm: “Đâu như ai kia ngày nào cũng phải đi xe một mình, lúc lại nhờ em trai chở đi học!”
Biết tôi là dạng không thể cãi thắng được, nó lập tức rút quân. Vừa rời mắt khỏi nó, tôi lập tức thấy hình bóng của anh Vinh ở phía xa. Định chạy lại hướng nhà xe thì anh Đăng đã tới. Ra là anh đi mua đồ ăn sáng, và sữa đậu nành nên bắt tôi đợi.
“Ở lại thêm tí nữa, anh có chuyện muốn nói”- Nói xong anh Đăng đi vào trong cất xe rồi mới quay lại chỗ tôi đợi. Trong lúc đợi anh Đăng, thì anh Vinh ở bên kia chỉ lẵng lặng vào lớp. Mặc dù thế nhưng vẫn cố gắng quay lại nhìn.
Đợi được một lúc thì anh Đăng cũng ra tới nơi. Tôi và anh Đăng vào trong trường, đi cùng nên hầu như là tôi nhai bánh, còn anh thì chăm chú kể chuyện phiến.
“Mày cũng đừng buồn về anh hàng xóm vừa thất tình đó của mày nữa. Hôm trước sợ người ta đồn thổi về mối quan hệ không rõ ràng của mày với anh mày, nên anh mới phải kè kè bên cạnh. Giờ cứ tạm thời như vậy đi, đợi mấy hôm nữa chuyện tình của nó lắng xuống. Mày tha hồ rủ anh Vinh ôn toán”
Tôi như không quan tâm chuyện anh Vinh chia tay chia chân với ai, chỉ là..: “Kệ anh ấy. Chia tay với bồ thì liên quan gì mà nay tự dưng lại làm mặt như dỗi em. Với cả! Anh Vinh là của nhà anh ấy, em là của nhà em. Không hề có chuyện anh Vinh của em hay của ai cả. Anh tốt nhất là đừng có bôn ba lắm chuyện!”
Dứt câu, tôi chạy một mạch về lớp. Mặt hậm hực vụ lúc nãy bị anh Vinh bơ hai lần liên tiếp. Còn anh Đăng như nào ở sau, tôi kệ!
..
Đang ngồi chép bài hăng say, thì con Linh nó mới gào lên với tôi. Tay chỉ thẳng ra hướng hành lang, nói lớn: “Mày nỡ lòng nào để cho trai đẹp đợi mày ở ngoài cửa vậy à!?”
Nhìn theo hướng tay nó, tôi thấy anh Đăng đang đứng đợi tôi. Người dựa vào cửa, mắt hướng vào lớp tôi. Vì là giờ ra về, tan học từ lâu nhưng tôi vẫn muốn ở lại làm nốt bài. Không ngờ lại bị kéo về như thế này.
“Đưa balo anh cầm cho”- Thấy lời đề nghị hết sức mờ ám, tôi từ chối thẳng: “Dạ thôi”
“Tan học lâu rồi sao giờ vẫn chưa muốn về? Dạo này bị ai nhập vào hả, tự dưng chăm quá vậy nè ta ơi?”
Anh Đăng thực sự là một ngày không chọc tiết tôi, anh ý không chịu được hay sao ấy! Cứ phải để người ta điên tiết lên, cứ phải để người ta cọc cằn mới chịu thì phải!?
“Khi sáng ăn no quá ngủ quên, em không chép bài nên giờ chép thôi. Với cả.. Không ai chở về.. Em định nhờ con Nhi chở về thì thấy anh gọi về đấy!?”
Kể lễ đầu đuôi, tôi như giận hờn nói bằng giọng chanh chảnh. Cứ như thể vì anh Đăng mà tôi bỏ lỡ một chuyện quan trọng nào đó rồi vậy. Nhưng trái với tôi, anh Đăng lại thản nhiên đáp lại: “Vậy cho anh xin lỗi, để bù cho bé Huyên anh có cái này..”
Đang tò mò thì anh Đăng đưa tôi một mẩu giấy nhỏ. Bảo mở ra rồi đi theo. Và rồi anh Đăng chạy ra cổng trường, dựng con xe đạp lên rồi chạy mất hút..
Chả quan tâm anh Đăng có mưu mô gì, cơ mà chắc hẳn là người chở tôi về không phải ổng rồi đó. Thôi thì cùng lắm tí nữa quay lại nhờ con Linh, bạn cùng bàn chở về vẫn được.
Theo như những chỉ dẫn ở trên mẩu giấy được vẽ xiên vẹo kia, thì ‘đích đến’ là nhà xe của khối anh chị. Tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là ổng lười quá hóa ngáo, nhờ tôi đi lấy cái gì đó rồi hôm sau đưa lại cho ổng.
Nhưng.. Có một vấn đề là tụi lớp mười như tụi tôi, rất sợ đi nhầm hoặc để xe ở khối anh chị. Sợ mấy anh chị thấy nhỏ con rồi lấy cớ trêu chọc. Nghĩ đi thì cũng phải suy ngẫm lại, giờ này chắc mấy anh chị về rồi. Không còn ai ở nhà xe đâu.. Tự trấn an bản thân là thế.
Cơ mà gặp là vẫn gặp.
“Âyda, bé con nào lại lạc vào đây thế này?”
“Bé tới tìm ai hả? Cần anh tìm hộ cho không?”
Đàn anh đàn chị có hút thuốc, mùi nồng nặc khiến tôi có chút sờ sợ mà bất giác lui lại vài bước. Thấy thế anh chị khối trên càng lúc càng lộng hành. Lúc bàn tay kia chuẩn bị chạm vào vai tôi, thì lập tức có người tiến tới.
“Né ra. Bé con này tới tìm tao”
Là anh Vinh! Một học bá bao người mến mộ, sao giờ lại trông như giang hồ pha ke quá vậy nè trời!!
“À vậy hả. Sau nhắc nhở bồ mới đừng có bén mảng tới đây nữa đấy nhé”- Đàn anh nọ vừa nói vừa cười, thể hiện sự trêu chọc, châm điếm là nhiều.
Tạm biệt đàn anh đàn chị xong, anh Vinh như bật lại công tắc thư sinh của mọi khi: “Huyên. Có phải thằng Đăng nó gọi em tới đây không?”
“Dạ. Không ạ!”- Lời nói rất vững, nhưng ánh mắt thì thể hiện nổi lo sợ là nhiều. Anh Vinh biết ngay tôi đang nói dối.
“Vậy chắc em cũng nghe anh chia tay chị Nhi rồi nhỉ?”
Tôi thành thật trả lời ngay khi anh vừa dứt câu, giọng rất dứt khoát: “Dạ!”
“Và chuyện thằng Đăng sợ em liên lụy tới anh nên..”
“Em muốn biết lý do hai người chia tay”
Nghe thấy tôi nói thẳng vào vấn đề chính, anh Vinh ban đầu có hơi ngạc nhiên, sau đổi sang thở dài rồi đẩy con xe đạp ra cổng trường.
Vừa chở tôi về vừa kể chuyện.
“Như nãy em cũng thấy rồi, rằng Nhi không thích anh chơi với hội vừa rồi. Sau này Nhi cố hỏi lý do anh chơi chung với hội đó, hai bọn anh đã cãi nhau. Cũng vì đây mới là con người thật của anh, còn học bá này nọ đó thực sự là do người ngoài tự nhìn vào rồi tự đánh giá. Chứ anh chưa từng khẳng định bản thân như này như kia.”
Trông anh Vinh như thế, nhưng bên trong anh thực sự là có nổi khổ riêng..
..
Tâm sự một hồi mới biết, hồi sáng anh Vinh giận tôi là vì tôi thất hứa. Đợt hội trại, anh Vinh bảo tôi trở lại trại của lớp anh. Để anh cho thứ gì đó. Thế mà bữa đó tôi lại theo chân anh Đăng đi chơi, mà quên mất vụ hứa hẹn với anh Vinh. Làm anh ấy ngồi đợi đến khi cả trường về.
Ngày hôm sau lại biết tin anh Đăng chở tôi đi chơi, và thế là gián tiếp làm cơn giận hờn đó nhân đôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.