Chương 6: Lần cuối gặp cũng là lần cuối có tình cảm
Zillen
10/12/2024
Chuyện đàn anh đi học đại học là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra.
Năm đó tôi mới chỉ là một đứa lớp mười trẩu ơ, chưa lo chưa nghĩ ngợi gì. Nhưng đến khi tôi cảm nhận rằng thời gian không chờ đợi ai cả, và nó sẽ đưa con người ta sang một trang hoàn toàn mới. Thì đã quá muộn.
“Anh Vinh..”
Dù không khóc sướt mướt như mẹ anh Vinh, nhưng tôi lại trưng ra cái bộ mặt từ biệt anh lần cuối. Cứ như thể tôi với anh có mối quan hệ rất bền vững, còn hơn cả tình yêu nam nữ.
Đàn anh tiến tới an ủi tôi vài câu, còn động viên tôi nữa: “Huyên, anh chỉ đi học như mọi lần thôi. Cứ coi như đây là lần đặc biệt nhất. Và nhớ, nhớ ở nhà ôn lại những phần anh dặn em trước đó nhé. Thi tốt nghiệp xong anh sẽ có quà cho em.”
..
Thời điểm đó mọi thứ trôi qua rất nhanh. Nó khiến tôi cảm thấy như ba tháng chia tay anh Vinh đi học xa, chỉ mới đó mà lớp tôi đã chuẩn bị thi giữa kì I luôn rồi.
Lúc đó thời gian của mỗi người đều có hạn. Hầu hết đều chú tâm vào ôn luyện những kiến thức cũ. Đợi tới cuối học kì I thì sẽ tổ chức thi thử. Xong học hết kiến thức năm lớp mười hai, cũng là lúc luyện một ngày vài đề..
Trong những lúc mở đầu của năm cuối lớp mười hai đầy áp lực này. Gia đình thì luôn hối thúc tôi không được đùa đòi theo những bạn bè không tốt. Thầy cô trên trường thì luôn ngân nga bài ca thời gian có hạn. Nào có thể trách được tôi luôn trong trạng thái tiêu cực..?
Nhưng may thay, tôi còn có anh Đăng. Anh ấy học cao đẳng ở trên phố, không xa nhà cũng không quá gần. Lúc biết tin tôi vừa thi giữa kì xong môn cuối cùng của tuần. Anh Đăng đã phóng con xe cup 50 của ảnh xuống trường đèo tôi đi chơi.
Cùng với câu cửa miệng..: “Học hành áp lực, thoải mái mới làm được bài. Yên tâm, anh thả vía cho mày thi tốt nên giờ mày cần phải bồi bổ cho cái bụng mày trước đã”
Anh Đăng không hối thúc tôi, cũng không lề mề trong việc chọn món ăn hay những món đồ nhỏ xinh mà tôi đang băn khoăn. Anh nói: “Em muốn chọn món nào, chọn đi. Hoặc để anh mua cả hai”
Tôi vội khua tay từ chối vế sau của anh, khăng khăng là vẫn nên chọn một món. Sau một lúc suy nghĩ, thì tôi chọn theo món đồ mà tôi cần dùng nhất. Lúc đi ra ngoài cửa hàng, đã mua xong đồ thì tôi lại thấy anh ở lại thêm một lúc tại quầy thanh toán.
Lúc sau trở ra ngoài, anh Đăng không để tôi hỏi, anh tự trả lời: “Cái này, tặng em!”
Là món đồ tôi trăn trở đắn đo chọn ban nãy.
“Sao anh lại mua cho em thêm cái này?”
Anh trả lời thuận theo ý tôi: “Trên đời có hai kiểu người. Một là luôn tiêu tiền theo sở thích, một là tiêu tiền cho thứ mình cần nhất. Cái gì cũng có tốt xấu, nếu mua theo sở thích thì ta sẽ thích ngắm chúng lâu hơn. Còn nếu mua để mình dùng nhưng không thích nó, thì sẽ rất nhanh bị phai mờ.”
“Cảm ơn anh Đăng”- Tôi cầm chặt món quà anh Đăng mua tặng cho tôi trong tay. Thực sự cảm ơn anh Đăng, vì tôi vốn dĩ đã chọn được ngành nghề tương lai mà mình thích nhưng lại bị thay đổi bởi gia đình. Lý do rất đơn giản.
Sau này mẹ sẽ nhờ bác hai hỗ trợ việc làm. Ba sẽ chuẩn bị ngành nghề tốt đẹp cho con sắp tới.
Giờ thì tôi đã nhận ra. Nếu tôi cứ đi theo những con đường có sẵn thì thứ được gọi là khám phá, thú vị sẽ không còn. Đổi lại cái thứ được gọi là tương lai tốt đẹp kia, không chừng lại là thứ giết chết một con người luôn hướng tới nghệ thuật như tôi.
“Anh Đăng”
“Ừ ơi?”- Anh ngơ ngác quay qua nhìn tôi đang đi ngang hàng với anh.
“Cảm ơn anh. Những thứ anh làm cho em, từ che giấu tình cảm với bạn thân anh, để em không tủi thân khi biết tình cảm của anh Vinh và chị Nhi. Và cái này”- Tôi khẽ đưa móc đồ anh Đăng vừa mua cho tôi lên.
Trái với những cảm xúc vui vẻ như vỡ òa của tôi. Người đối diện như lờ đi tất cả, mà chỉ đáp lại ‘Ừm’. Tất cả những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi của tôi như bị rơi tụt xuống đáy vực thẳm.
..
Về đến nhà, thứ tôi có thể làm nhanh nhất đó chính là ăn tối, tắm rửa và phi thẳng lên giường. Ngồi nhìn túi đồ vừa mới được mua, tôi lại nhớ tới vẻ mặt sầu bi của anh Đăng. Cũng có thể anh Đăng gặp chuyện tình cảm và không có ai tâm sự. Hoặc cũng có thể là anh đi chơi với tôi cả chiều nên mệt.
Cơ thể như bị rút cạn năng lượng, tôi cần được nạp lại năng lượng vốn có. Trong lúc mơ màng tôi lại nhớ tới anh Vinh..
Dẫu biết tình cảm của mình dành cho một người rất sâu đậm, nhưng lại chả thể nhận ra tình cảm của người khác dành cho mình.
Năm đó tôi mới chỉ là một đứa lớp mười trẩu ơ, chưa lo chưa nghĩ ngợi gì. Nhưng đến khi tôi cảm nhận rằng thời gian không chờ đợi ai cả, và nó sẽ đưa con người ta sang một trang hoàn toàn mới. Thì đã quá muộn.
“Anh Vinh..”
Dù không khóc sướt mướt như mẹ anh Vinh, nhưng tôi lại trưng ra cái bộ mặt từ biệt anh lần cuối. Cứ như thể tôi với anh có mối quan hệ rất bền vững, còn hơn cả tình yêu nam nữ.
Đàn anh tiến tới an ủi tôi vài câu, còn động viên tôi nữa: “Huyên, anh chỉ đi học như mọi lần thôi. Cứ coi như đây là lần đặc biệt nhất. Và nhớ, nhớ ở nhà ôn lại những phần anh dặn em trước đó nhé. Thi tốt nghiệp xong anh sẽ có quà cho em.”
..
Thời điểm đó mọi thứ trôi qua rất nhanh. Nó khiến tôi cảm thấy như ba tháng chia tay anh Vinh đi học xa, chỉ mới đó mà lớp tôi đã chuẩn bị thi giữa kì I luôn rồi.
Lúc đó thời gian của mỗi người đều có hạn. Hầu hết đều chú tâm vào ôn luyện những kiến thức cũ. Đợi tới cuối học kì I thì sẽ tổ chức thi thử. Xong học hết kiến thức năm lớp mười hai, cũng là lúc luyện một ngày vài đề..
Trong những lúc mở đầu của năm cuối lớp mười hai đầy áp lực này. Gia đình thì luôn hối thúc tôi không được đùa đòi theo những bạn bè không tốt. Thầy cô trên trường thì luôn ngân nga bài ca thời gian có hạn. Nào có thể trách được tôi luôn trong trạng thái tiêu cực..?
Nhưng may thay, tôi còn có anh Đăng. Anh ấy học cao đẳng ở trên phố, không xa nhà cũng không quá gần. Lúc biết tin tôi vừa thi giữa kì xong môn cuối cùng của tuần. Anh Đăng đã phóng con xe cup 50 của ảnh xuống trường đèo tôi đi chơi.
Cùng với câu cửa miệng..: “Học hành áp lực, thoải mái mới làm được bài. Yên tâm, anh thả vía cho mày thi tốt nên giờ mày cần phải bồi bổ cho cái bụng mày trước đã”
Anh Đăng không hối thúc tôi, cũng không lề mề trong việc chọn món ăn hay những món đồ nhỏ xinh mà tôi đang băn khoăn. Anh nói: “Em muốn chọn món nào, chọn đi. Hoặc để anh mua cả hai”
Tôi vội khua tay từ chối vế sau của anh, khăng khăng là vẫn nên chọn một món. Sau một lúc suy nghĩ, thì tôi chọn theo món đồ mà tôi cần dùng nhất. Lúc đi ra ngoài cửa hàng, đã mua xong đồ thì tôi lại thấy anh ở lại thêm một lúc tại quầy thanh toán.
Lúc sau trở ra ngoài, anh Đăng không để tôi hỏi, anh tự trả lời: “Cái này, tặng em!”
Là món đồ tôi trăn trở đắn đo chọn ban nãy.
“Sao anh lại mua cho em thêm cái này?”
Anh trả lời thuận theo ý tôi: “Trên đời có hai kiểu người. Một là luôn tiêu tiền theo sở thích, một là tiêu tiền cho thứ mình cần nhất. Cái gì cũng có tốt xấu, nếu mua theo sở thích thì ta sẽ thích ngắm chúng lâu hơn. Còn nếu mua để mình dùng nhưng không thích nó, thì sẽ rất nhanh bị phai mờ.”
“Cảm ơn anh Đăng”- Tôi cầm chặt món quà anh Đăng mua tặng cho tôi trong tay. Thực sự cảm ơn anh Đăng, vì tôi vốn dĩ đã chọn được ngành nghề tương lai mà mình thích nhưng lại bị thay đổi bởi gia đình. Lý do rất đơn giản.
Sau này mẹ sẽ nhờ bác hai hỗ trợ việc làm. Ba sẽ chuẩn bị ngành nghề tốt đẹp cho con sắp tới.
Giờ thì tôi đã nhận ra. Nếu tôi cứ đi theo những con đường có sẵn thì thứ được gọi là khám phá, thú vị sẽ không còn. Đổi lại cái thứ được gọi là tương lai tốt đẹp kia, không chừng lại là thứ giết chết một con người luôn hướng tới nghệ thuật như tôi.
“Anh Đăng”
“Ừ ơi?”- Anh ngơ ngác quay qua nhìn tôi đang đi ngang hàng với anh.
“Cảm ơn anh. Những thứ anh làm cho em, từ che giấu tình cảm với bạn thân anh, để em không tủi thân khi biết tình cảm của anh Vinh và chị Nhi. Và cái này”- Tôi khẽ đưa móc đồ anh Đăng vừa mua cho tôi lên.
Trái với những cảm xúc vui vẻ như vỡ òa của tôi. Người đối diện như lờ đi tất cả, mà chỉ đáp lại ‘Ừm’. Tất cả những cảm xúc vui vẻ, phấn khởi của tôi như bị rơi tụt xuống đáy vực thẳm.
..
Về đến nhà, thứ tôi có thể làm nhanh nhất đó chính là ăn tối, tắm rửa và phi thẳng lên giường. Ngồi nhìn túi đồ vừa mới được mua, tôi lại nhớ tới vẻ mặt sầu bi của anh Đăng. Cũng có thể anh Đăng gặp chuyện tình cảm và không có ai tâm sự. Hoặc cũng có thể là anh đi chơi với tôi cả chiều nên mệt.
Cơ thể như bị rút cạn năng lượng, tôi cần được nạp lại năng lượng vốn có. Trong lúc mơ màng tôi lại nhớ tới anh Vinh..
Dẫu biết tình cảm của mình dành cho một người rất sâu đậm, nhưng lại chả thể nhận ra tình cảm của người khác dành cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.