Chương 19: Mục đích dẫn tới..
Zillen
10/12/2024
Một sáng nọ. Trời không xanh không nắng, có thể nói bộc bạch ra là mưa từ sáng tới tận chiều tối. Thời tiết rõ ràng là rất xấu. Nhưng tôi vẫn cứ phải lê lết ra khỏi nhà là vẫn phải lết. Sao phải dùng từ lê lết mà không phải bước đi nhẹ nhàng? Là vì tôi bị ép phải ra ngoài, và còn là sáng sớm nữa..
Trong lúc tôi còn lưu luyến chiếc giường ấm áp tôi đã nảy ra một ý tưởng. Đó là bật lại người kia, hoặc có thể nói ra thứ trong lòng mình đang cố kìm nén. Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, thế lực là thứ quyết định ý thức chịu tránh nhiệm của tôi.
Chính vì thế nên sau nửa tiếng chuẩn bị, tôi đã lên đường gặp cái ‘thế lực’ ghê gớm đó. Còn ai khác ngoài Minh Huy Trình, kẻ đã vạch ra cái thân phận cao thấp đó với tôi từ khi tôi đặt chân tới thành phố này.
Nhưng nói kiểu gì thì cũng phải kể lại quy trình, cội nguồn của chuyện này..
..
Trở về hôm tôi đi triển lãm tranh và gặp anh ta..
Nghe thấy tiếng đàn anh gọi, tôi mới kịp hoàn hồn lại rồi tiến tới chỗ đàn anh Gia Nghĩa. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu cứ tiếp tục thì sẽ không có chuyện tôi tiếp cận Minh Huy Trình hay là nói chuyện hỏi thăm.
Cho tới khi đàn anh Gia Nghĩa từ chối việc báo cáo lại quá trình quan sát của tôi nãy giờ. Mà trái lại còn yêu cầu tôi: “Nếu em và người đó vẫn chưa chắc chắn rằng đã hết nợ, thì hãy tới nói chuyện với người ta. Cũng đừng né tránh hiện tại quá nhiều, điều đó khiến thứ em càng né tránh sẽ càng tự tới.”
Tôi tự tin dám chắc chắn rằng đàn anh đã tin câu chuyện tôi là con nợ và Minh Huy Trình là chủ nợ mà tôi bịa ra lần trước..
Dù gì thì đàn anh cũng tin, tôi cũng đâu dám biện hộ thêm vài lời dối trá gì nữa. Nên đành hùa theo lời nói dối khi đó tự bịa ra, cúi đầu chào tạm biệt. Cùng lúc đó ánh mắt tôi tia thấy người phụ nữ ban nãy rảnh rỗi đi đánh giá từng bức tranh cùng với tôi.
Vì phép lịch sự nên tôi cũng cúi chào cô ấy khi đang ở khoảng cách kha khá xa. Thấy cô ấy đang tiến lại gần, cộng với thông tin giao tiếp vừa rồi thì khả năng cô ấy tới gặp đàn anh Gia Nghĩa là rất cao. Nói vài câu rồi rời đi trước khi người đó tiến lại gần hơn.
Tôi cố gắng bước nhanh, ánh mắt dò tìm Minh Huy Trình. Dẫu biết người nói lời từ biệt là tôi, nhưng không hiểu sao cảm xúc hiện tại của tôi lại dâng lên, khó mà kiểm soát được. Tìm quanh một lúc tôi dần hết hy vọng.
Sao có thể tìm được lúc không ngờ, mà cố tình đi tìm đến cả cái bóng cũng không thấy là như nào??
Đi quay ra về trong sự hụt hẫn. Tôi tự hỏi lý do tại sao những cảm xúc không đáng có kia lại xuất hiện. Tại sao tôi lại cảm nhận rõ được sự chân thành ấy của anh ta, dù cho trước đó tôi luôn miệng bảo anh ta tìm tới tôi chỉ đơn giản là ‘lợi dụng’ hay ‘chỉ rảnh rỗi trêu đùa tôi thôi’.
Chưa ra khỏi, thì điện thoại tôi lại reo lên. Dừng lại mở điện thoại nghe máy. Là một số lạ..: “Alo? Cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy ạ.”- Không nghe thấy tiếng đáp, tôi giơ điện thoại ra xem người ta có còn nghe máy nữa hay không. Thấy vẫn còn, nên tôi ráng đợi thêm một chút. Không hiểu sao nhưng lần này tôi lại chả thèm nghi ngờ người ở đầu dây bên kia gọi chỉ để trêu, mà còn im lặng chờ đợi..
Tầm năm giây sau đầu dây bên kia mới có người cất tiếng trả lời. Mà cũng không hẳn, nói đúng hơn là ra lệnh cho tôi thì hơn..: “Quay lưng lại nhìn lên trên này.”- Không hề nghi ngờ gì, cứ thế mà quay lại theo người kia nói.
Minh Huy Trình.
Anh ta đang đứng ở lầu một, khung cửa kiếng nên tôi có thể thấy và nhận ra anh ta là Minh Huy Trình quyền lực kia. Đưa điện thoại xuống, tôi định chạy lên tìm gặp anh ta trực tiếp, ở khoảng cách gần. Chứ không phải kiểu gặp mặt xa cách như này.
Minh Huy Trình liền đưa tay lên lắc lắc chiếc điện thoại, ý nói tôi nghe máy lại, rồi ra hiệu tôi đừng di chuyển. Vừa đưa điện thoại gần tai, anh ta đã nói luôn mục đích của anh ta, của cái bản chất thật kia..
“Em muốn gặp anh cũng được, nhưng phải bắt em phải chờ thêm một lúc. Để anh hẹn em hôm khác.”- Dừng lại một lát rồi anh ta như nhớ ra cái gì đó, rồi nói tiếp: “Miễn là anh gọi, gặp anh cũng không được tránh và càng không được lờ đi. Nếu không thì.”
Anh ta nói tới đó rồi lẵng lặng tắt máy, cùng với biểu cảm đắc ý. Minh Huy Trình quay vào trong, không lâu sau đó tôi lại thấy thấp thoáng bóng dáng của đàn anh Gia Nghĩa bên cạnh là cô gái khi nãy. Đang khoác tay hiên ngang tiến tới hướng Minh Huy Trình vừa rẽ sang.
Ngay khi đàn anh Gia Nghĩa quay đầu nhìn, thì tôi đã bị đám vệ sĩ của Minh Huy Trình ‘lôi đi’ ra ngoài xe. Hoặc có thể nói một cách trịnh trọng thì là hộ tống tôi về tận cửa nhà..
..
Gia Nghĩa: “Sao ở ngoài lại có đám người mặc áo đen, đang lôi một người nào đó ra khỏi đây vậy”- Anh ta định tiến lại gần cửa kiếng nhìn kĩ hơn thì bị ngăn lại.
“Một người quan trọng và không cần tốn thời gian đứng phơi nắng ngoài đó”- Minh Huy Trình đáp lại một câu nửa ẩn ý nửa châm điếm. Anh ta đang cố nói móc ở nơi này tốn thời gian, nhưng lại không nhắm chỉ người bị lôi ra ngoài kia, mà là cố ý nhằm tới Gia Nghĩa.
..
Tôi về nhà vẫn không hiểu nổi cái tính cách của Minh Huy Trình. Ý của anh ta là đang nhắm tới cái gì, mà có thể đe dọa được tôi?
Về trọ, tôi trong lúc đang ngồi nghĩ xem anh ta có thể đe dọa tôi với cái gì. Thì điện thoại có một tin nhắn gửi tới: “Thời gian qua cháu làm việc ổn áp lắm, cơ mà kinh tế của tiệm không được ổn định. Nếu được thì bác sẽ trả lương cho cháu đầy đủ, và tuần sau nghỉ làm nhé.”
Đọc tới đây tôi như nghe được một tin mà đến cả tôi cũng không dám tin cho được. Tôi nghi ngờ Minh Huy Trình có liên quan tới chuyện này. Lập tức gọi cho anh ta: “Hử? Bé con nhớ anh rồi à?”
Vừa nghe tới đó là đủ biết bên cạnh anh là có người, Minh Huy Trình không đơn giản. Anh ta không châm điếm, trêu chọc người khác tới ọc máu thì cũng mất kiểm soát. Tôi nói thẳng vào vấn đề.
“Nếu anh dám khiến tôi nghỉ việc, tôi không tha cho anh đâu.”- Đơn giản vì đây là tiền trọ, tiền ăn uống sinh hoạt của tôi. Ba mẹ chỉ đóng khoản tiền học và tiền trọ một phần. Còn những thứ thiếu khác thì tự tôi phải xoay sở. Anh ta mà dám cắt con đường này của tôi, thì phải rất lâu sau tôi mới có một công việc làm thêm ổn định.
Minh Huy Trình nghe thế liền đáp: “Vậy.. Thứ bảy tuần này tôi đợi em ở chỗ cũ nhé.”- Dứt câu, anh ta bắt máy. Mặc kệ ý kiến sau đó của tôi..
Trong lúc tôi còn lưu luyến chiếc giường ấm áp tôi đã nảy ra một ý tưởng. Đó là bật lại người kia, hoặc có thể nói ra thứ trong lòng mình đang cố kìm nén. Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, thế lực là thứ quyết định ý thức chịu tránh nhiệm của tôi.
Chính vì thế nên sau nửa tiếng chuẩn bị, tôi đã lên đường gặp cái ‘thế lực’ ghê gớm đó. Còn ai khác ngoài Minh Huy Trình, kẻ đã vạch ra cái thân phận cao thấp đó với tôi từ khi tôi đặt chân tới thành phố này.
Nhưng nói kiểu gì thì cũng phải kể lại quy trình, cội nguồn của chuyện này..
..
Trở về hôm tôi đi triển lãm tranh và gặp anh ta..
Nghe thấy tiếng đàn anh gọi, tôi mới kịp hoàn hồn lại rồi tiến tới chỗ đàn anh Gia Nghĩa. Điều đó đồng nghĩa với việc nếu cứ tiếp tục thì sẽ không có chuyện tôi tiếp cận Minh Huy Trình hay là nói chuyện hỏi thăm.
Cho tới khi đàn anh Gia Nghĩa từ chối việc báo cáo lại quá trình quan sát của tôi nãy giờ. Mà trái lại còn yêu cầu tôi: “Nếu em và người đó vẫn chưa chắc chắn rằng đã hết nợ, thì hãy tới nói chuyện với người ta. Cũng đừng né tránh hiện tại quá nhiều, điều đó khiến thứ em càng né tránh sẽ càng tự tới.”
Tôi tự tin dám chắc chắn rằng đàn anh đã tin câu chuyện tôi là con nợ và Minh Huy Trình là chủ nợ mà tôi bịa ra lần trước..
Dù gì thì đàn anh cũng tin, tôi cũng đâu dám biện hộ thêm vài lời dối trá gì nữa. Nên đành hùa theo lời nói dối khi đó tự bịa ra, cúi đầu chào tạm biệt. Cùng lúc đó ánh mắt tôi tia thấy người phụ nữ ban nãy rảnh rỗi đi đánh giá từng bức tranh cùng với tôi.
Vì phép lịch sự nên tôi cũng cúi chào cô ấy khi đang ở khoảng cách kha khá xa. Thấy cô ấy đang tiến lại gần, cộng với thông tin giao tiếp vừa rồi thì khả năng cô ấy tới gặp đàn anh Gia Nghĩa là rất cao. Nói vài câu rồi rời đi trước khi người đó tiến lại gần hơn.
Tôi cố gắng bước nhanh, ánh mắt dò tìm Minh Huy Trình. Dẫu biết người nói lời từ biệt là tôi, nhưng không hiểu sao cảm xúc hiện tại của tôi lại dâng lên, khó mà kiểm soát được. Tìm quanh một lúc tôi dần hết hy vọng.
Sao có thể tìm được lúc không ngờ, mà cố tình đi tìm đến cả cái bóng cũng không thấy là như nào??
Đi quay ra về trong sự hụt hẫn. Tôi tự hỏi lý do tại sao những cảm xúc không đáng có kia lại xuất hiện. Tại sao tôi lại cảm nhận rõ được sự chân thành ấy của anh ta, dù cho trước đó tôi luôn miệng bảo anh ta tìm tới tôi chỉ đơn giản là ‘lợi dụng’ hay ‘chỉ rảnh rỗi trêu đùa tôi thôi’.
Chưa ra khỏi, thì điện thoại tôi lại reo lên. Dừng lại mở điện thoại nghe máy. Là một số lạ..: “Alo? Cho hỏi ai ở đầu dây bên kia vậy ạ.”- Không nghe thấy tiếng đáp, tôi giơ điện thoại ra xem người ta có còn nghe máy nữa hay không. Thấy vẫn còn, nên tôi ráng đợi thêm một chút. Không hiểu sao nhưng lần này tôi lại chả thèm nghi ngờ người ở đầu dây bên kia gọi chỉ để trêu, mà còn im lặng chờ đợi..
Tầm năm giây sau đầu dây bên kia mới có người cất tiếng trả lời. Mà cũng không hẳn, nói đúng hơn là ra lệnh cho tôi thì hơn..: “Quay lưng lại nhìn lên trên này.”- Không hề nghi ngờ gì, cứ thế mà quay lại theo người kia nói.
Minh Huy Trình.
Anh ta đang đứng ở lầu một, khung cửa kiếng nên tôi có thể thấy và nhận ra anh ta là Minh Huy Trình quyền lực kia. Đưa điện thoại xuống, tôi định chạy lên tìm gặp anh ta trực tiếp, ở khoảng cách gần. Chứ không phải kiểu gặp mặt xa cách như này.
Minh Huy Trình liền đưa tay lên lắc lắc chiếc điện thoại, ý nói tôi nghe máy lại, rồi ra hiệu tôi đừng di chuyển. Vừa đưa điện thoại gần tai, anh ta đã nói luôn mục đích của anh ta, của cái bản chất thật kia..
“Em muốn gặp anh cũng được, nhưng phải bắt em phải chờ thêm một lúc. Để anh hẹn em hôm khác.”- Dừng lại một lát rồi anh ta như nhớ ra cái gì đó, rồi nói tiếp: “Miễn là anh gọi, gặp anh cũng không được tránh và càng không được lờ đi. Nếu không thì.”
Anh ta nói tới đó rồi lẵng lặng tắt máy, cùng với biểu cảm đắc ý. Minh Huy Trình quay vào trong, không lâu sau đó tôi lại thấy thấp thoáng bóng dáng của đàn anh Gia Nghĩa bên cạnh là cô gái khi nãy. Đang khoác tay hiên ngang tiến tới hướng Minh Huy Trình vừa rẽ sang.
Ngay khi đàn anh Gia Nghĩa quay đầu nhìn, thì tôi đã bị đám vệ sĩ của Minh Huy Trình ‘lôi đi’ ra ngoài xe. Hoặc có thể nói một cách trịnh trọng thì là hộ tống tôi về tận cửa nhà..
..
Gia Nghĩa: “Sao ở ngoài lại có đám người mặc áo đen, đang lôi một người nào đó ra khỏi đây vậy”- Anh ta định tiến lại gần cửa kiếng nhìn kĩ hơn thì bị ngăn lại.
“Một người quan trọng và không cần tốn thời gian đứng phơi nắng ngoài đó”- Minh Huy Trình đáp lại một câu nửa ẩn ý nửa châm điếm. Anh ta đang cố nói móc ở nơi này tốn thời gian, nhưng lại không nhắm chỉ người bị lôi ra ngoài kia, mà là cố ý nhằm tới Gia Nghĩa.
..
Tôi về nhà vẫn không hiểu nổi cái tính cách của Minh Huy Trình. Ý của anh ta là đang nhắm tới cái gì, mà có thể đe dọa được tôi?
Về trọ, tôi trong lúc đang ngồi nghĩ xem anh ta có thể đe dọa tôi với cái gì. Thì điện thoại có một tin nhắn gửi tới: “Thời gian qua cháu làm việc ổn áp lắm, cơ mà kinh tế của tiệm không được ổn định. Nếu được thì bác sẽ trả lương cho cháu đầy đủ, và tuần sau nghỉ làm nhé.”
Đọc tới đây tôi như nghe được một tin mà đến cả tôi cũng không dám tin cho được. Tôi nghi ngờ Minh Huy Trình có liên quan tới chuyện này. Lập tức gọi cho anh ta: “Hử? Bé con nhớ anh rồi à?”
Vừa nghe tới đó là đủ biết bên cạnh anh là có người, Minh Huy Trình không đơn giản. Anh ta không châm điếm, trêu chọc người khác tới ọc máu thì cũng mất kiểm soát. Tôi nói thẳng vào vấn đề.
“Nếu anh dám khiến tôi nghỉ việc, tôi không tha cho anh đâu.”- Đơn giản vì đây là tiền trọ, tiền ăn uống sinh hoạt của tôi. Ba mẹ chỉ đóng khoản tiền học và tiền trọ một phần. Còn những thứ thiếu khác thì tự tôi phải xoay sở. Anh ta mà dám cắt con đường này của tôi, thì phải rất lâu sau tôi mới có một công việc làm thêm ổn định.
Minh Huy Trình nghe thế liền đáp: “Vậy.. Thứ bảy tuần này tôi đợi em ở chỗ cũ nhé.”- Dứt câu, anh ta bắt máy. Mặc kệ ý kiến sau đó của tôi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.