Chương 17: Thực sự là xuất phát từ sự chân thành hay là:
Zillen
10/12/2024
Tới nhà sách, Minh Huy Trình thả cho tôi tự do đi lựa sách. Còn anh ta đi vòng vòng ngắm nghía từng thứ mà anh ta cho là ‘kì lạ’.
Vừa vào sẽ có một khu chỉ bán những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, như là kẹp tóc màu hồng, hình dán các thứ. Anh ta dừng lại nhìn thứ gì đó, chính vì thế mà tôi cũng tò mò theo. Bất chợt anh ta ngước lên tìm tôi, khi ánh mắt chạm nhau tôi là người né tránh.
Mặc dù mục đích ban đầu thì không có, nhưng một khi đã bước vào thì thứ gì tôi cũng cần, tôi cũng thích.
Sau một hồi chọn lựa tôi đã quyết định mua vài thứ như màu vẽ, bút, cọ, đủ thứ mà tôi cho là đang thiếu. Nhìn thì ít cơ mà lúc tính tiền thì không hề nhỏ. Biết là vậy nhưng khó mà không mua cho được.
Lúc đang đợi nhân viên tính tiền tôi cũng lôi ví tiền ra để tính tiền. Minh Huy Trình cũng gom được không ít thứ ‘cần mua’ tới quầy. Anh ta còn nói vào nhân viên hãy tính luôn đống đồ này vào phần của tôi, và..: “Vợ cầm tiền không tiện đứng ra thanh toán”
Sau câu nói ấy là bao ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn lên tôi. Tiếng xì xào kia thấp thoáng lọt vào tai tôi, như là anh này đẹp vậy chị kia cũng phải có phúc lắm, anh này đúng là chung thủy này kia. Nghe mà muốn tống vào tai họ ‘Đi mà lấy anh ta, còn tôi đếch thèm!?’
..
Người ngỏ ý muốn cầm túi đồ là anh ta, người chở tôi cũng là anh ta. Nhưng vấn đề anh ta quỵt trắng trợn số tiền tôi đi làm còng lưng kia là không hề có ý muốn trả!?!!
Tức, đương nhiên phải tức. Nhưng nếu nói bộc bạch ra, còn nói với giọng điệu cay đắng thì kiểu gì cũng sẽ không có cái kết tốt đẹp. Mặc dù mối quan hệ của bọn tôi đang dần đổi sang chiều hướng là con nợ và chủ nợ. Cơ mà tính về quyền lực thì thân là chủ nợ tôi đây, thì nào dám đụng tới cộng tóc của anh ta?!
Còn mấy thứ Minh Huy Trình mua khi nãy cũng trái với giao diện của anh ta. Nhất là cây lược gấp gọn và chiếc gương màu hường kia.. Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Tiền bạc có thể để sau đòi, nhưng vấn đề mua đồ này thực sự khiến tôi tò mò muốn hỏi: “Anh mua những thứ này là để cho em gái anh à”
Minh Huy Trình lập tức tấp xe vô lề đường, xuống xe rồi mới bỏ mũ hiểm xuống. Lúc này tôi mới biết được vẻ mặt của anh ta không hề vui một tí nào cả..
“Chị ta nói luôn cả chuyện tôi có em gái nữa à?”- Tự dưng anh ta hỏi ngược lại tôi. Cổ họng nghẹn cứng, như thể đang ngăn tôi hỏi ngược lại anh ta “sao lại ‘nữa à’?” nhưng nghĩ lại cũng không nên chọc ai đó tức điên lên.
“Không ai cả, tôi chỉ nghĩ vậy. Chứ đâu ai là mua mấy thứ này không đem tặng cho em gái?”
Minh Huy Trình như được gỡ khúc mắc, những nếp nhăn trên trán khẽ dãn ra, biểu cảm cũng trở nên dịu hơn như hồi nãy. Anh ta bắt đầu nói với giọng điệu ngọt hơn và điều đó khiến tôi có chút lo lắng: “Không có em gái, anh mua tặng em.”
Đây là thứ vô lý nhất tôi từng thấy, từng nghe lấy. Ai lại bắt người khác mua đống đồ đó rồi cũng bắt người đó trả tiền cơ chứ?? Những suy nghĩ hiện rõ trên mặt, Minh Huy Trình thấy tôi im lặng cũng mở lời nhằm xóa đi cái bầy không khí yên ắng này.
“Tại chị họ, chị ta hay nói dối những chuyện không đâu nên anh sợ em hiểu lầm.”- Chần chờ vài giây anh ta lại nói tiếp: “Anh cũng vì em mà thay đổi, nếu em không thích thì ta có thể-”
Nghe tới vấn đề anh ta muốn tiếp cận tôi vì có ý tốt, và nghĩ tới những hành động lần gặp đầu tiên thì tôi không tin!
“Minh Huy Trình. Anh cũng biết thừa tôi quen anh cũng vì nghĩ anh là anh Vinh. Tôi cũng không muốn coi anh như thế thân, và điều đó cũng quá đáng. Ngày hôm nay coi như tôi gợi ý cho anh đi đâu đó cho tâm trạng thoải mái hơn. À mà còn việc anh vì tôi mà thay đổi, tôi cũng không cần. Hiện tại công việc làm thêm cũng tốt, học hành cũng tạm. Chính vì thế cho nên anh không cần cố tình tới gặp tôi nữa, tạm thời tránh mặt nhau đi”
Sau lời từ biệt đó Minh Huy Trình chỉ đứng ngây người im lặng, tôi cũng rời đi. Bắt taxi về trọ. Cầm đống đồ về phòng, tôi liền nghĩ tới việc anh ta là người nghiêm túc như nào, trưởng thành ra sao và còn đứng ở khu bán toàn đồ dành dễ thương kia.
Những thứ anh ta làm cho tôi, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng nếu không xuất phát từ sự chân thành mà là để lợi dụng thì mối quan hệ này cũng nên dừng lại.
Vừa đặt túi đồ xuống điện thoại tôi đã reo lên. Là từ một số tài khoản lạ chuyển tiền cho tôi. Tên người gửi là Minh Huy Trình.. Chưa kể chuyện đó không đáng ngạc nhiên bằng việc số tiền gửi tới.. Gấp năm lần số tiền tôi chi ra cho đống đồ tôi mua vừa rồi..
Vừa vào sẽ có một khu chỉ bán những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh, như là kẹp tóc màu hồng, hình dán các thứ. Anh ta dừng lại nhìn thứ gì đó, chính vì thế mà tôi cũng tò mò theo. Bất chợt anh ta ngước lên tìm tôi, khi ánh mắt chạm nhau tôi là người né tránh.
Mặc dù mục đích ban đầu thì không có, nhưng một khi đã bước vào thì thứ gì tôi cũng cần, tôi cũng thích.
Sau một hồi chọn lựa tôi đã quyết định mua vài thứ như màu vẽ, bút, cọ, đủ thứ mà tôi cho là đang thiếu. Nhìn thì ít cơ mà lúc tính tiền thì không hề nhỏ. Biết là vậy nhưng khó mà không mua cho được.
Lúc đang đợi nhân viên tính tiền tôi cũng lôi ví tiền ra để tính tiền. Minh Huy Trình cũng gom được không ít thứ ‘cần mua’ tới quầy. Anh ta còn nói vào nhân viên hãy tính luôn đống đồ này vào phần của tôi, và..: “Vợ cầm tiền không tiện đứng ra thanh toán”
Sau câu nói ấy là bao ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn lên tôi. Tiếng xì xào kia thấp thoáng lọt vào tai tôi, như là anh này đẹp vậy chị kia cũng phải có phúc lắm, anh này đúng là chung thủy này kia. Nghe mà muốn tống vào tai họ ‘Đi mà lấy anh ta, còn tôi đếch thèm!?’
..
Người ngỏ ý muốn cầm túi đồ là anh ta, người chở tôi cũng là anh ta. Nhưng vấn đề anh ta quỵt trắng trợn số tiền tôi đi làm còng lưng kia là không hề có ý muốn trả!?!!
Tức, đương nhiên phải tức. Nhưng nếu nói bộc bạch ra, còn nói với giọng điệu cay đắng thì kiểu gì cũng sẽ không có cái kết tốt đẹp. Mặc dù mối quan hệ của bọn tôi đang dần đổi sang chiều hướng là con nợ và chủ nợ. Cơ mà tính về quyền lực thì thân là chủ nợ tôi đây, thì nào dám đụng tới cộng tóc của anh ta?!
Còn mấy thứ Minh Huy Trình mua khi nãy cũng trái với giao diện của anh ta. Nhất là cây lược gấp gọn và chiếc gương màu hường kia.. Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Tiền bạc có thể để sau đòi, nhưng vấn đề mua đồ này thực sự khiến tôi tò mò muốn hỏi: “Anh mua những thứ này là để cho em gái anh à”
Minh Huy Trình lập tức tấp xe vô lề đường, xuống xe rồi mới bỏ mũ hiểm xuống. Lúc này tôi mới biết được vẻ mặt của anh ta không hề vui một tí nào cả..
“Chị ta nói luôn cả chuyện tôi có em gái nữa à?”- Tự dưng anh ta hỏi ngược lại tôi. Cổ họng nghẹn cứng, như thể đang ngăn tôi hỏi ngược lại anh ta “sao lại ‘nữa à’?” nhưng nghĩ lại cũng không nên chọc ai đó tức điên lên.
“Không ai cả, tôi chỉ nghĩ vậy. Chứ đâu ai là mua mấy thứ này không đem tặng cho em gái?”
Minh Huy Trình như được gỡ khúc mắc, những nếp nhăn trên trán khẽ dãn ra, biểu cảm cũng trở nên dịu hơn như hồi nãy. Anh ta bắt đầu nói với giọng điệu ngọt hơn và điều đó khiến tôi có chút lo lắng: “Không có em gái, anh mua tặng em.”
Đây là thứ vô lý nhất tôi từng thấy, từng nghe lấy. Ai lại bắt người khác mua đống đồ đó rồi cũng bắt người đó trả tiền cơ chứ?? Những suy nghĩ hiện rõ trên mặt, Minh Huy Trình thấy tôi im lặng cũng mở lời nhằm xóa đi cái bầy không khí yên ắng này.
“Tại chị họ, chị ta hay nói dối những chuyện không đâu nên anh sợ em hiểu lầm.”- Chần chờ vài giây anh ta lại nói tiếp: “Anh cũng vì em mà thay đổi, nếu em không thích thì ta có thể-”
Nghe tới vấn đề anh ta muốn tiếp cận tôi vì có ý tốt, và nghĩ tới những hành động lần gặp đầu tiên thì tôi không tin!
“Minh Huy Trình. Anh cũng biết thừa tôi quen anh cũng vì nghĩ anh là anh Vinh. Tôi cũng không muốn coi anh như thế thân, và điều đó cũng quá đáng. Ngày hôm nay coi như tôi gợi ý cho anh đi đâu đó cho tâm trạng thoải mái hơn. À mà còn việc anh vì tôi mà thay đổi, tôi cũng không cần. Hiện tại công việc làm thêm cũng tốt, học hành cũng tạm. Chính vì thế cho nên anh không cần cố tình tới gặp tôi nữa, tạm thời tránh mặt nhau đi”
Sau lời từ biệt đó Minh Huy Trình chỉ đứng ngây người im lặng, tôi cũng rời đi. Bắt taxi về trọ. Cầm đống đồ về phòng, tôi liền nghĩ tới việc anh ta là người nghiêm túc như nào, trưởng thành ra sao và còn đứng ở khu bán toàn đồ dành dễ thương kia.
Những thứ anh ta làm cho tôi, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng nếu không xuất phát từ sự chân thành mà là để lợi dụng thì mối quan hệ này cũng nên dừng lại.
Vừa đặt túi đồ xuống điện thoại tôi đã reo lên. Là từ một số tài khoản lạ chuyển tiền cho tôi. Tên người gửi là Minh Huy Trình.. Chưa kể chuyện đó không đáng ngạc nhiên bằng việc số tiền gửi tới.. Gấp năm lần số tiền tôi chi ra cho đống đồ tôi mua vừa rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.