Chương 68: Đại kết cục
Hiểu Rõ Là Ta
30/05/2016
Hiệu suất làm việc của nhà họ Diệp không thể chê, hôn lễ đúng hạn được cử hành. Đối với Đào Tư Di mà nói, nhiệm vụ của cô rất đơn giản, đó là tham dự đúng hạn.
Khách quý tham dự đều có chút hiểu biết cơ bản về cô dâu mới, tổng thể mà nói gia thế trong sạch nhưng đáng tiếc đã từng ly hôn một lần, rất nhiều người không rõ vì sao nhà họ Diệp lại cho con dâu như vậy vào cửa.
Cùng với hôn lễ của bọn họ là mấy gia tộc lớn nhỏ ở Bắc Kinh nổi lên một trận gió lạ, rất nhiều người nhao nhao hướng người trong nhà nói rõ tình yêu không môn đăng hộ đối của mình, dù sao đã có Diệp Lan Trăn bừa bãi kia làm ví dụ. Việc này ước chừng khiến đám người lớn trong nhà suy nghĩ nát óc.
Nhưng bọn họ cũng không thể bày tỏ quá nhiều, dù sao nhà họ Diệp cũng không thể chọc, trừ việc giữ trầm mặc thì còn biết làm gì, có vết xe đổ của nhà họ Tôn, không ai dám dễ dàng biểu lộ ý châm chọc với bọn họ.
Đào Tư ngồi trong phòng trang điểm chờ chuyên viên trang điểm cho cô, phụ nữ có thai không thích hợp phấn son, nhưng hôm nay là ngày quan trọng nên vẫn trang điểm nhẹ nhàng một chút. Diệp Lan Trăn đã phái người dặn dò toàn bộ mỹ phẩm đều phải là thành phần thiên nhiên, hiệu quả trang điểm dựa vào chuyên nghiệp là tốt, bất quá miễn cưỡng cũng coi như được thông qua.
Thân thích nhà họ Đào cũng không nhiều, có vài người thưa thớt đều là chỗ Đào Tư Di quen biết.
Chu Chính Đạo và Mã Đằng Diệu đều được coi là người bên nhà gái, cứ như vậy, tuy người không nhiều nhưng trận thế vẫn ổn. Đương nhiên không khỏi có một vài khách quý tán thưởng. Phải biết rằng hai người kia đều là người không khuất phục người nhà họ Diệp, có thể so sánh với nhà họ Diệp, lại cho cô dâu mặt mũi như vậy thật đúng là khiến người ta bất khả tư nghị.
Tôn Văn đến khi điển lễ sắp bắt đầu, sự xuất hiện của bà dẫn tới hội trường được một trận thán phục.
Ngay khi Đào Tư Di nhìn thấy Tôn Văn ngồi trên ghế dành cho khách quý, trong lòng ngũ vị đều đủ.
“Anh không hỏi ý kiến của em nhưng mặc kệ em có nhận bà hay không, anh biết em vẫn hy vọng được thấy bà.” Diệp Lan Trăn săn sóc trình bày sự sắp xếp của mình bên tai Đào Tư Di.
“Vâng…” Đào Tư Di có chút kích động, cô thừa nhận quả thật vào thời khắc hôm nay cô rất muốn gặp được Tôn Văn.
Nhạc đệm nay rất nhanh qua đi. Điển lễ long trọng mà mới mẻ độc đáo, nhân viên tham dự rất nhiều. Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di đi kính rượu, thường thường hỏi thân thể cô có chịu nổi hay không.
Người nhà họ Tôn, Tôn Văn, cha Đào, không tránh khỏi phải gặp nhau. Trong điển lễ, ba phía đều kiềm chế kích động của mình. Vật đổi sao dời gặp lại, lại không kích động như tưởng tượng trước đó, bất quá có một số việc cần nói rõ ràng.
Khi Đào Tư Di được tiễn về phòng nghỉ cho cô dâu, cha Đào và Tôn Văn rốt cuộc đi đến một nơi vắng người đã ước hẹn.
Hai người cùng chăm chú nhìn nhau một hồi, như thế nào cũng không tìm thấy tim đập nhanh như lúc ban đầu, không khỏi đồng thời cùng cười khổ.
“Bà khỏe không.” Cha Đào phát hiện trừ những lời này, ông không biết nên hỏi cái gì.
“Không tồi, nuôi con gái lớn như vậy, ông vất vả rồi.” Tôn Văn cười nước mắt chảy xuống.
Bọn họ đều biết rất nhiều chuyện không cách nào trở về nguyên điểm, trừ bỏ cảm khái lỗi tại vận mệnh thì không còn cách khác. Hơn hai mươi mấy năm không có đối phương, mỗi người trong bọn họ đều không thể dứt bỏ thứ gì đó.
Trở về không được, trừ một tiếng thở dài, còn có thể còn lại chút gì.
Hai người như hai người bạn cũ bắt tay nhau, rồi cùng xoay người hai hướng khác đi theo quỹ đạo của mình.
Khách quý tham dự đều có chút hiểu biết cơ bản về cô dâu mới, tổng thể mà nói gia thế trong sạch nhưng đáng tiếc đã từng ly hôn một lần, rất nhiều người không rõ vì sao nhà họ Diệp lại cho con dâu như vậy vào cửa.
Cùng với hôn lễ của bọn họ là mấy gia tộc lớn nhỏ ở Bắc Kinh nổi lên một trận gió lạ, rất nhiều người nhao nhao hướng người trong nhà nói rõ tình yêu không môn đăng hộ đối của mình, dù sao đã có Diệp Lan Trăn bừa bãi kia làm ví dụ. Việc này ước chừng khiến đám người lớn trong nhà suy nghĩ nát óc.
Nhưng bọn họ cũng không thể bày tỏ quá nhiều, dù sao nhà họ Diệp cũng không thể chọc, trừ việc giữ trầm mặc thì còn biết làm gì, có vết xe đổ của nhà họ Tôn, không ai dám dễ dàng biểu lộ ý châm chọc với bọn họ.
Đào Tư ngồi trong phòng trang điểm chờ chuyên viên trang điểm cho cô, phụ nữ có thai không thích hợp phấn son, nhưng hôm nay là ngày quan trọng nên vẫn trang điểm nhẹ nhàng một chút. Diệp Lan Trăn đã phái người dặn dò toàn bộ mỹ phẩm đều phải là thành phần thiên nhiên, hiệu quả trang điểm dựa vào chuyên nghiệp là tốt, bất quá miễn cưỡng cũng coi như được thông qua.
Thân thích nhà họ Đào cũng không nhiều, có vài người thưa thớt đều là chỗ Đào Tư Di quen biết.
Chu Chính Đạo và Mã Đằng Diệu đều được coi là người bên nhà gái, cứ như vậy, tuy người không nhiều nhưng trận thế vẫn ổn. Đương nhiên không khỏi có một vài khách quý tán thưởng. Phải biết rằng hai người kia đều là người không khuất phục người nhà họ Diệp, có thể so sánh với nhà họ Diệp, lại cho cô dâu mặt mũi như vậy thật đúng là khiến người ta bất khả tư nghị.
Tôn Văn đến khi điển lễ sắp bắt đầu, sự xuất hiện của bà dẫn tới hội trường được một trận thán phục.
Ngay khi Đào Tư Di nhìn thấy Tôn Văn ngồi trên ghế dành cho khách quý, trong lòng ngũ vị đều đủ.
“Anh không hỏi ý kiến của em nhưng mặc kệ em có nhận bà hay không, anh biết em vẫn hy vọng được thấy bà.” Diệp Lan Trăn săn sóc trình bày sự sắp xếp của mình bên tai Đào Tư Di.
“Vâng…” Đào Tư Di có chút kích động, cô thừa nhận quả thật vào thời khắc hôm nay cô rất muốn gặp được Tôn Văn.
Nhạc đệm nay rất nhanh qua đi. Điển lễ long trọng mà mới mẻ độc đáo, nhân viên tham dự rất nhiều. Diệp Lan Trăn cùng Đào Tư Di đi kính rượu, thường thường hỏi thân thể cô có chịu nổi hay không.
Người nhà họ Tôn, Tôn Văn, cha Đào, không tránh khỏi phải gặp nhau. Trong điển lễ, ba phía đều kiềm chế kích động của mình. Vật đổi sao dời gặp lại, lại không kích động như tưởng tượng trước đó, bất quá có một số việc cần nói rõ ràng.
Khi Đào Tư Di được tiễn về phòng nghỉ cho cô dâu, cha Đào và Tôn Văn rốt cuộc đi đến một nơi vắng người đã ước hẹn.
Hai người cùng chăm chú nhìn nhau một hồi, như thế nào cũng không tìm thấy tim đập nhanh như lúc ban đầu, không khỏi đồng thời cùng cười khổ.
“Bà khỏe không.” Cha Đào phát hiện trừ những lời này, ông không biết nên hỏi cái gì.
“Không tồi, nuôi con gái lớn như vậy, ông vất vả rồi.” Tôn Văn cười nước mắt chảy xuống.
Bọn họ đều biết rất nhiều chuyện không cách nào trở về nguyên điểm, trừ bỏ cảm khái lỗi tại vận mệnh thì không còn cách khác. Hơn hai mươi mấy năm không có đối phương, mỗi người trong bọn họ đều không thể dứt bỏ thứ gì đó.
Trở về không được, trừ một tiếng thở dài, còn có thể còn lại chút gì.
Hai người như hai người bạn cũ bắt tay nhau, rồi cùng xoay người hai hướng khác đi theo quỹ đạo của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.