Chương 20
Sainry
29/03/2023
"Cô tên là Addy à?" Thời điểm sau khi Mavis rời khỏi căn phòng kia cô liền đứng ở chuồng thỏ để cho thỏ ăn cà rốt, Reid cũng từ đâu xuất hiện thân thiện vui vẻ tiến lại gần cô. Anh ta thực sự rất tò mò về người con gái ít nói nhưng có một điều gì đó rất cuốn hút như thế này.
"..."
Mavis dường như người câm điếc, cô không hề để ý tới người đàn ông bên cạnh mà chỉ chăm chú nhẹ nhàng làm công việc của mình, không ai biết trong đầu cô bây giờ đang nghĩ gì, chỉ biết thái độ cùng biểu cảm của cô vô cùng thờ ơ cùng hờ hững gần như là vô cảm.
Reid bên này không nhận được phản ứng gì từ người con gái trước mặt, anh liền tiến lại gần hơn bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống, trên tay còn cầm một củ cà rốt từ trong cái giỏ ở tay cô, sau đó ánh mắt anh nhìn nhìn vào bên trong chuồng. Những chú thỏ con cùng thỏ mẹ và thỏ cha đang quây quần bên nhau ăn cà rốt đến ngon lành, gia đình của chúng tiêu biểu toàn bộ đều là màu trắng tinh đẹp mắt cùng đôi mắt đỏ ruby đáng yêu không thể cưỡng lại được.
Reid bất quá trong lòng có chút căng thẳng, từ ban nãy đến giờ người con gái bên cạnh anh nửa lời cũng không hé ra, làm cho không khí giữa hai người liền trở nên ngượng ngùng.
Mà Mavis bên này vẫn tập trung cho nốt số cà rốt vào bên trong chuồng, cô vốn chẳng hề quan tâm tới sự tồn tại của cái người đang muốn cùng cô luyên thuyên nói chuyện kia. Cho dù ngày trước hay bây giờ cũng vậy, ở trong tổ chức hay ở ngoài cũng vậy, tính cách của Mavis vẫn luôn là cái gì đó khiến người ta vừa khó đoán lại vừa bị lôi cuốn một cách bí ẩn. Nhưng cũng bởi vì như vậy mà có không ít kẻ vì cái tính cách này của cô mà muốn hãm hại cô, hãm hại danh tiếng của cô, khiến cho cô thân bại danh liệt, dìm cô tới tận cùng chân trời góc bể. Chỉ là.. Mavis cô chưa từng quan tâm tới điều này, một vài phần vì cô quá có thực lực, một vài phần họ có muốn cũng không dám dùng vũ lực hãm hại cô, vì The Run không ai không biết tới danh tiếng của cô, cũng không ai cũng không biết tới siêu năng lực khiếp sợ của cô.
Nói đoạn, củ cà rốt cuối cùng trên tay Mavis được bỏ vào trong chuồng thỏ xong, cô cũng không nói không rằng cầm giỏ xoay người bước đi, từ đầu đến cuối đều không nói nửa lời với người đàn ông đeo kính đứng như trời trồng kia. Điều này khiến cho Reid âm thầm ảo não, cô ấy thật khó gần quá đi.
Thời điểm Mavis đang đứng ở bụi hoa gần tòa lầu nhỏ cổ điển như giành cho quý tộc phương Tây thời xưa nghỉ ngơi uống trà để tưới nước, Reid vẫn giống như ban nãy, anh ta lần này không nhanh không chậm lại gần bên cạnh của cô, mà cô cũng phát giác ra được sự hiện diện của người đàn ông kia, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, tên này là người mới tới làm vì sao còn đeo bám cô? Sao hắn không cuốn xéo đi làm việc của mình đi? Nghĩ tới đây, Mavis chỉ nhíu mày nhẹ một cái, ánh mắt vô cảm lãnh khốc liếc sang Reid, khiến cho anh ta giật mình, sống lưng như có dòng điện chạy xoẹt qua tạo cảm giác ớn lạnh.
Addy thật đáng sợ! Anh cũng không có muốn làm gì cô mà!
Bên này Mavis thu hồi lại tâm tư, biểu cảm cô vô tình đi tiếp tục công việc của mình mà chẳng quan tâm đến tên đang đứng kia nữa, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, đừng có cản trở cô thực thi nhiệm vụ là được.
Đột nhiên từ xa, một đám nữ sinh đang đi về phía của tòa lầu nhỏ bên cạnh chỗ của Reid và Mavis đang đứng kia, đi đầu nổi bật là một cô gái mái tóc vàng dày và dài xuống quá thắt lưng eo, mang nét đẹp chuẩn phương Tây với bộ dáng kiêu ngạo sắc sảo, sống mũi cao, làn da trắng muốt, đôi môi cùng lối trang điểm quyến rũ tạo nên nét cuốn hút xinh đẹp trưởng thành riêng.
Bởi vì đây là trường quốc tế nổi tiếng nhất tiểu bang California, nên các lớp học cùng chương trình giảng dạy và các học viên đều là từ cấp bậc trung học đến đại học. Vì thế có thể dựa vào huy hiệu được cài trên đồng phục mà phân biệt cấp bậc của học sinh, ví như bây giờ. Cô gái nổi bật giữa đám nữ sinh kia là huy hiệu mũ *caro bạc, là cấp bậc đại học năm hai. Bên cạnh là hai nữ sinh cũng có cùng huy hiệu như vậy. Reid ban đầu cũng chỉ nhìn một cái rồi muốn quay sang tiếp tục câu chuyện muốn bắt chuyện với Mavis, nhưng lại bị đám nữ sinh kia nhìn thấy, rồi cô gái nổi bật nhất ban nãy liền to tiếng gọi thật to.
"Thầy Reid!"
Khoảnh khắc Reid vừa quay đầu lại thì bóng dáng nữ sinh kia liền nhanh chóng lao tới, ý đồ muốn nhào vào lòng của anh ta. Điều này khiến cho anh ta trong lòng biến sắc, đột ngột tránh lé thật cẩn thận ra. Chỉ thấy rằng nữ sinh kia mất đà, không kịp dừng lại liền ngã nhào vào Mavis, khiến cho cô chưa phản ứng lại được tình huống, theo quán tính cả hai ngã xuống dưới nền cỏ.
"Sao thầy lại tránh đi vậy? Đáng lí ra thầy phải đỡ lấy em chứ?" Nữ sinh kia vội chồm dậy, một hai câu xin lỗi cũng không thốt ra, cô ta hướng mắt về phía Reid trách móc.
"Trò Hellan à, em đứng dậy đi đã, cẩn thận không làm bị thương cô Addy!" Reid lúc này không để ý tới lời nữ sinh kia nói, anh chỉ một mực muốn quan tâm tới Mavis đang sa sầm vẻ mặt vô cảm kia ở dưới nền đất. Có phải cô bị thương rồi không?
"Cô Addy?" Nữ sinh kia bây giờ mới phát hiện ra bản thân còn đang ngồi trên người Mavis, cô ta cũng chỉ quét mắt từ trên xuống dưới Mavis một hồi, sau đó không nói gì mà đứng dậy.
*Các huy hiệu phân biệt cấp bậc của học viên:
1. Trung học (lớp 10-12): Huy hiệu cánh diều
- Lớp 10: Cánh diều đồng
- Lớp 11: Cánh diều bạc
- Lớp 12: Cánh diều vàng
2. Đại học (năm nhất - năm tư): Huy hiệu mũ caro
· Năm nhất: Caro đồng
· Năm hai: Caro bạc
· Năm ba: Caro vàng
· Năm tư: Caro kim cương
3. Năm lăm đại học không cần phải đeo huy hiệu tuy nhiên vẫn phải mặc đồng phục của trường và phải đeo cà vạt.
"..."
Mavis dường như người câm điếc, cô không hề để ý tới người đàn ông bên cạnh mà chỉ chăm chú nhẹ nhàng làm công việc của mình, không ai biết trong đầu cô bây giờ đang nghĩ gì, chỉ biết thái độ cùng biểu cảm của cô vô cùng thờ ơ cùng hờ hững gần như là vô cảm.
Reid bên này không nhận được phản ứng gì từ người con gái trước mặt, anh liền tiến lại gần hơn bên cạnh cô rồi ngồi xổm xuống, trên tay còn cầm một củ cà rốt từ trong cái giỏ ở tay cô, sau đó ánh mắt anh nhìn nhìn vào bên trong chuồng. Những chú thỏ con cùng thỏ mẹ và thỏ cha đang quây quần bên nhau ăn cà rốt đến ngon lành, gia đình của chúng tiêu biểu toàn bộ đều là màu trắng tinh đẹp mắt cùng đôi mắt đỏ ruby đáng yêu không thể cưỡng lại được.
Reid bất quá trong lòng có chút căng thẳng, từ ban nãy đến giờ người con gái bên cạnh anh nửa lời cũng không hé ra, làm cho không khí giữa hai người liền trở nên ngượng ngùng.
Mà Mavis bên này vẫn tập trung cho nốt số cà rốt vào bên trong chuồng, cô vốn chẳng hề quan tâm tới sự tồn tại của cái người đang muốn cùng cô luyên thuyên nói chuyện kia. Cho dù ngày trước hay bây giờ cũng vậy, ở trong tổ chức hay ở ngoài cũng vậy, tính cách của Mavis vẫn luôn là cái gì đó khiến người ta vừa khó đoán lại vừa bị lôi cuốn một cách bí ẩn. Nhưng cũng bởi vì như vậy mà có không ít kẻ vì cái tính cách này của cô mà muốn hãm hại cô, hãm hại danh tiếng của cô, khiến cho cô thân bại danh liệt, dìm cô tới tận cùng chân trời góc bể. Chỉ là.. Mavis cô chưa từng quan tâm tới điều này, một vài phần vì cô quá có thực lực, một vài phần họ có muốn cũng không dám dùng vũ lực hãm hại cô, vì The Run không ai không biết tới danh tiếng của cô, cũng không ai cũng không biết tới siêu năng lực khiếp sợ của cô.
Nói đoạn, củ cà rốt cuối cùng trên tay Mavis được bỏ vào trong chuồng thỏ xong, cô cũng không nói không rằng cầm giỏ xoay người bước đi, từ đầu đến cuối đều không nói nửa lời với người đàn ông đeo kính đứng như trời trồng kia. Điều này khiến cho Reid âm thầm ảo não, cô ấy thật khó gần quá đi.
Thời điểm Mavis đang đứng ở bụi hoa gần tòa lầu nhỏ cổ điển như giành cho quý tộc phương Tây thời xưa nghỉ ngơi uống trà để tưới nước, Reid vẫn giống như ban nãy, anh ta lần này không nhanh không chậm lại gần bên cạnh của cô, mà cô cũng phát giác ra được sự hiện diện của người đàn ông kia, chỉ là trong lòng có chút khó chịu, tên này là người mới tới làm vì sao còn đeo bám cô? Sao hắn không cuốn xéo đi làm việc của mình đi? Nghĩ tới đây, Mavis chỉ nhíu mày nhẹ một cái, ánh mắt vô cảm lãnh khốc liếc sang Reid, khiến cho anh ta giật mình, sống lưng như có dòng điện chạy xoẹt qua tạo cảm giác ớn lạnh.
Addy thật đáng sợ! Anh cũng không có muốn làm gì cô mà!
Bên này Mavis thu hồi lại tâm tư, biểu cảm cô vô tình đi tiếp tục công việc của mình mà chẳng quan tâm đến tên đang đứng kia nữa, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, đừng có cản trở cô thực thi nhiệm vụ là được.
Đột nhiên từ xa, một đám nữ sinh đang đi về phía của tòa lầu nhỏ bên cạnh chỗ của Reid và Mavis đang đứng kia, đi đầu nổi bật là một cô gái mái tóc vàng dày và dài xuống quá thắt lưng eo, mang nét đẹp chuẩn phương Tây với bộ dáng kiêu ngạo sắc sảo, sống mũi cao, làn da trắng muốt, đôi môi cùng lối trang điểm quyến rũ tạo nên nét cuốn hút xinh đẹp trưởng thành riêng.
Bởi vì đây là trường quốc tế nổi tiếng nhất tiểu bang California, nên các lớp học cùng chương trình giảng dạy và các học viên đều là từ cấp bậc trung học đến đại học. Vì thế có thể dựa vào huy hiệu được cài trên đồng phục mà phân biệt cấp bậc của học sinh, ví như bây giờ. Cô gái nổi bật giữa đám nữ sinh kia là huy hiệu mũ *caro bạc, là cấp bậc đại học năm hai. Bên cạnh là hai nữ sinh cũng có cùng huy hiệu như vậy. Reid ban đầu cũng chỉ nhìn một cái rồi muốn quay sang tiếp tục câu chuyện muốn bắt chuyện với Mavis, nhưng lại bị đám nữ sinh kia nhìn thấy, rồi cô gái nổi bật nhất ban nãy liền to tiếng gọi thật to.
"Thầy Reid!"
Khoảnh khắc Reid vừa quay đầu lại thì bóng dáng nữ sinh kia liền nhanh chóng lao tới, ý đồ muốn nhào vào lòng của anh ta. Điều này khiến cho anh ta trong lòng biến sắc, đột ngột tránh lé thật cẩn thận ra. Chỉ thấy rằng nữ sinh kia mất đà, không kịp dừng lại liền ngã nhào vào Mavis, khiến cho cô chưa phản ứng lại được tình huống, theo quán tính cả hai ngã xuống dưới nền cỏ.
"Sao thầy lại tránh đi vậy? Đáng lí ra thầy phải đỡ lấy em chứ?" Nữ sinh kia vội chồm dậy, một hai câu xin lỗi cũng không thốt ra, cô ta hướng mắt về phía Reid trách móc.
"Trò Hellan à, em đứng dậy đi đã, cẩn thận không làm bị thương cô Addy!" Reid lúc này không để ý tới lời nữ sinh kia nói, anh chỉ một mực muốn quan tâm tới Mavis đang sa sầm vẻ mặt vô cảm kia ở dưới nền đất. Có phải cô bị thương rồi không?
"Cô Addy?" Nữ sinh kia bây giờ mới phát hiện ra bản thân còn đang ngồi trên người Mavis, cô ta cũng chỉ quét mắt từ trên xuống dưới Mavis một hồi, sau đó không nói gì mà đứng dậy.
*Các huy hiệu phân biệt cấp bậc của học viên:
1. Trung học (lớp 10-12): Huy hiệu cánh diều
- Lớp 10: Cánh diều đồng
- Lớp 11: Cánh diều bạc
- Lớp 12: Cánh diều vàng
2. Đại học (năm nhất - năm tư): Huy hiệu mũ caro
· Năm nhất: Caro đồng
· Năm hai: Caro bạc
· Năm ba: Caro vàng
· Năm tư: Caro kim cương
3. Năm lăm đại học không cần phải đeo huy hiệu tuy nhiên vẫn phải mặc đồng phục của trường và phải đeo cà vạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.