Chương 0:
Han
13/08/2014
Một câu chuyện đã từ rất lâu rồi, một câu chuyện về một cuộc đời. Trải qua mười một năm, nó như ngày này vẫn im dấu trong lòng con người, giống như một vết sẹo lồi mà bạn sẽ mãi mãi nhớ đến nó. Mười một năm, nói dài thì thật là dài nhưng quãng thời gian đó cũng thật là ngắn.
Mười một năm với những bao thăng trầm. Hai năm sống như một người vô tri vô giác, chín năm còn lại sống trong một cái mặt nạ với trái tim yếu ớt.
Một trăm hai mươi ba tháng trìm đắm trong ký ức giống như một cơn ác mộng.
Bốn nghìn không trăm mười bảy ngày làm một cô nhi không cha không mẹ.
Chín mươi sáu nghìn bốn trăm linh tám giờ làm một con người với vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhưng trong năm triệu bảy trăm tám mươi tư nghìn bốn trăm tám mươi phút đều yếu đuối, một trái tim dễ tổn thương.
Từ năm, từng ngày, từng giờ, từng phút, thậm chí từng giây đều phải sống cùng nỗi sợ hãi với bóng tối và sự ngang bướng khi đối diện với ánh sáng. Một quá khứ không bao giờ có thể quên. Nó giống như một con quỷ hút đi sinh mệnh trong màn đêm và trả lại nó cho bạn khi tia sáng đầu tiên trong ngày lấp ló. Những cơn ác mộng cứ như vậy luôn lặp đi lặp lại. Một con người có thể bước tiếp với cuộc đời bỏ lại đằng sau quá khứ đau thương?
Căn phòng tràn ngập trong một thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Căn phòng này không bao giờ tắt đèn, bởi vì chủ nhân của nó cực kỳ sợ bóng tối. Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Trên chiếc giường lớn có một cô gái đang nằm, cô ta dường như đang ngủ. Nhưng giấc ngủ đó lại không hề bình yên. Hà Vi Băng đôi lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt trắng bệch, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Đầu óc cô trở nên quay cuồng. Cô cảm giác dường như nó đang ở một thế giới khác. Cô đang ở đâu? Tại sao cô không nhìn thấy gì cả? Chung quanh chỉ toàn một màu trắng xoá. Cô… cô không nhìn thấy bất cứ một thứ gì cả. Tất cả mọi vật đầu im lặng đến đáng sợ, như là một màn sương mờ đang bao vây lấy cô.
“ Bố, mẹ con muốn ra biển.”
Đột nhiên có tiếng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau. Theo bản năng, cô quay đầu lại. Mọi vật hiện lên trước mắt cô không còn là một màu trắng có phần ghê rợn nữa. Nó thấy một chiếc xe ôtô đang chạy trên con đường nhỏ, trong xe hình như là một gia đình. Bên trong luôn tràn ngập tiếng cười.
Bất giác cô cảm thấy trong lòng có cái gì đó ấm áp một cách kì lạ. Cảm giác này…?
“ Được rồi. Chúng ta đang đi đây. Đợi một chút đi con.”
“ Dạ.”
“ Con sắp được thấy biển rồi.”
Cô nhìn thấy một cô bé thò đầu ra khỏi xe vẫy vẫy về phía trước. Đột nhiên, trong lòng cô rấy lên một cảm giác sợ hãi đến tột cùng. Cô cảm thấy như có một áp lực nào đó đè chặt lên mình, bóp chặt trái tim nó khiến cho cô không thể thở được. Cô không hiểu đó là cảm giác đó là gì nhưng cô cảm nhận rằng được cô sắp mất đi một thứ gì đó… một thứ vô cùng quan trọng. Dường như…
Cô chỉ muốn hét lên. Hét lên thật to rằng:
DỪNG LẠI ĐI!!!!!!!!
Dừng lại! Đừng! Dừng lại đi! Làm ơn…
Cô chỉ muốn hét thật to như vậy thôi. Nhưng lời nói khi đến cổ thì bị một thứ gì đó chặn lại. Cô không thể…
Cô không muốn! Thật sự không muốn!
“KÍT!!!”
“ RẦM!!”
Máu! Cô thấy máu! Rất nhiều! Rất nhiều máu! Từng giọt máu cứ chảy không ngừng… không làm sao có thể dừng lại được…
Toàn thân cô ngập tràn trong máu. Thứ mùi tanh nồng bốc lên khiến nó khó thở. Cô không thể thở được…
Mọi thứ dường như thật mờ ảo, hiện thực… quá khứ… và tương lai… bao giờ mới dừng lại…
Vù… vù…
Một trận gió lớn thổi đến. Xung quanh cô như đảo lộn, mọi thứ đều xoay vòng. Như một cơn bão sắp ập đến…
Đôi lông mày cô lại nhíu lại, mồ hôi túa ra, đôi bàn tay trắng bệch quờ quạng trong không khí như tìm kiếm cái gì đó… hay chăng là một ai đó…
Trước mặt cô bây giờ vẫn là một màu trắng. Nhưng dường như có quy củ hơn. Phải, cô đang ở trong bệnh viện.
“ Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Đừng doạ con… hu hu…”
“ Bố… hức… hứa sẽ…hức… đi chơi… với con mà… hức…”
Ngay trước mặt cô, các bác sĩ, y tá đang đẩy hai cái cáng vào phòng cấp cứu. Trên xe là một người đàn ông và một người phụ nữ người bê bết máu.
Đằng sau là một cô bé chừng 6, 7 tuổi đang chạy theo, khóc. Cô bé cố nắm lấy hai bàn tay đang dần lạnh buốt của họ như không muốn rời…
Cảnh tượng này… cô … ba người bọn họ…
Tim cô đột nhiên nhói lên… rất đau…rõ ràng hai người nằm trên cáng kia là…
“ Bố mẹ… hức… đừng… bỏ con…hức…”
Bố mẹ của cô!
Cô thật sự muốn chạy lại ôm lấy họ… nhưng… chân cô giờ không thể bước nổi một bước nào cả… mắt cô nhoè đi… những giọt nước mặn chát cứ thế tuôn rơi… như sẽ không dừng lại… như họ… cũng không bao giờ quay lại…
Một giọt nước mặt lăn trên mặt cô. Hà Vi Băng đột nhiên mở to mắt ra. Cô ngồi dậy, thở hổn hển. Cô lại mơ thấy giấc mơ đó. Cô lại mơ về cái chết của cha mẹ cô. Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Hôm đó, chiếc xe chở gia đinh cô gặp tai nạn. Nhưng… oái oăn thay trong ba người, ba, mẹ và cô chỉ có một mình cô sống sót. Cô cứ như thế mà trở thành trẻ mồ côi. Nhưng cũng không hẳn là trẻ mồ côi, người thân còn lại của cô là một người bác ruột và con trai bác ấy. Cũng chính là anh họ cô, Lee Woon Kyo.
Từ sau tai nạn, cô dọn về sống với họ. Bác cô rất yêu thương cô, anh họ cũng rát quý cô. Nhưng cô không nói với họ, không cười với họ. Cô mắc chứng mất ngôn ngữ. Anh họ, bác, còn có những người bạn thân của cô đều tìm cách giúp đỡ cô nhưng cô vẫn không nói được câu nào. Cả người như một cái xác không hồn. Cô còn nhớ.
“ Tiểu Băng!” Lee Woon Kyo bước chân vào phòng cô, mang thức ăn lên cho cô. Khi đó anh mới 11 tuổi.
Cô ngồi một mình tại góc phòng, không nhìn anh. Đôi mắt thấn thần nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
“ Em đã mấy ngày không ăn rồi.” Anh đặt thức ăn xuống trước mặt cô. Cô không nhìn anh, tiếp tục chìm trong suy nghĩ của mình.
Một lần khác, khi Vũ cùng Anh Phương đến chơi với cô…
“ Tiểu Băng! Ra ngoài chơi đi.” Anh Phương cùng Vũ đứng nép người sau cánh cửa phòng, thò đầu vào trong nhìn cô.
Cô không lên tiếng, cũng không nhìn lại.
Cuộc sống đó của cô cứ kéo dài như vậy cho đến một hôm. Khi cô nhìn Vũ, cô đã nói với cậu một chữ: “ Vũ.”
Lúc đó, có lẽ cô đã thông suốt rồi, hay chăng là sự im lặng đối với một đứa trẻ là không thể chịu nổi. Cô nói chữ đầu tiên sau hai năm im lặng.
Và giờ đây, khi cô đã 17 tuổi. Cô vẫn còn cơn ác mộng đó. Nó cứ đeo bám lấy cô, có lẽ là suốt cả cuộc đời. Cô một lần nữa nằm xuống, chìm vào giấc ngủ cùng những cơn ác mộng.
Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi sống như thế. Nhưng, cô đã sai. Hôm đó, bác gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện. Và câu chuyện đó đã làm thay đổi cuộc đời cô. Mãi mãi…
“ Bác tìm cháu có việc gì không?”
Cô cảm thấy không khí hôm nay có chút kỳ lạ. Dường như là có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra. Và chuyện đó, nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
“ Thật ra… bác cũng hết cách rồi.” Người bác trước mặt cô khẽ thở dài.
“ Bác! Có chuyện gì?” Hai bàn tay cô bất giác siết chặt.
“ Bác xin lỗi.” Người đàn ông đó nhìn cô, đôi mắt toát lên đầy vẻ áy náy cùng buồn bã.
“ Bác nói thật cho cháu biết! Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Hà thị… sắp phá sản rồi.”
Cô cả người dường như trấn động. Cô không nghe nhầm chứ? Hà thị. Phá sản. Đầu óc cô trở nêm hỗn đoạn, cô ngước đôi mắt chứa một tia hy vọng lên nhìn bác. Cô mong đây chỉ là một lời nói đùa. Nhưng ánh mắt của người kia đã cắt đứt đi hy vọng duy nhất của cô.
Hà thị! Chính là nỗi lực cả cuộc đời của ba cô! Cũng chính là niềm tin duy nhất của cô vào ba mẹ. Nhưng giờ, nó… sắp phá sản.
“ Không còn cách nào có thể cứ vãn sao bác?” Cô run run nói.
“ Woon Kyo cũng đã sang Hàn tìm vốn đầu tư nhưng hoàn toàn thất bại. Công ty bên đó cũng đang gặp khó khăn.”
Thả nào! Hóa ra đó là lý do anh sang Hàn.
Không khí trong phòng nhất thời rơi vào im lặng, một sự im lặng đến nghẹt thở.
“ Nhưng…” Bác đột nhiên lại lên tiếng, trong mắt có chút lững lự.
“ Bác! Bác còn cách đúng không?” Cô nắm lấy bàn tay của bác, một tia hy vọng chợt lóe lên.
“ Đúng là có một cách. Nhưng…” Bác ngập ngừng không chịu nói tiếp.
“ Bác! Chỉ cần có thể cứu được công ty. Cách gì cũng được!”
“ Có một người sống ở Hàn. Ông ta nói có thể đầu tư vào Hà thị, nhưng với một điều kiện.”
“ Điều kiện?”
“ Là cháu phải trở thành con nuôi của ông ta.”
“ Cháu…” Một niềm vui vừa mới được nhen nhóm lên trong cô bị một gáo nước lạnh dập tắt. Cả người cô cứng đờ.
“ Bác… bác bán cháu ư?”
“ Bác chưa quyết định. Bác không ép cháu. Nhưng đó là cách duy nhất để cứu vãn tình thế hiện tại.”
“ Vì sao? Vì sao ông ta lại làm như vậy?”
“ Điều này bác không thể nói cho cháu biết được.”
“ Cháu cần phải suy nghĩ.” Cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Nhận con nuôi ư? Thế có khác nào nói bán cô. Cô là một vụ mua bán ư? Cô là người vốn dĩ rất trọng tình cảm, người thân còn lại trên đời này của cô cũng chỉ bác và anh. Giờ đây lại có thêm ba nuôi? Nực cười! Cô là đồ vật để bán qua bán lại sao? Nếu nói bán cô không phải nói là một sỉ nhục sao? Cô là người trọng sĩ diện, lại ngang bướng.
Nhưng trên hết nếu cô biết tên mình có trong hộ khẩu của một người xa lại thì cô sẽ không còn là con của ba mẹ cô, không còn là người thân của bác và anh Kyo nữa. Dù chỉ là trên giấy tờ nhưng sự việc đó quá mức chịu đựng của cô.
Vậy… còn Hà thị thì phải làm sao?
Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Ở trước mặt bạn bè, cô thất thần, cô thờ ơ, cô không đi chơi với bọn họ. Bởi vì… cô đâu còn tâm trạng để mà đi chơi. Cô không nói cho họ biết. Nếu họ biết, họ nhất định sẽ phải đối. Họ biết rõ tính cách của cô mà. Thế công ty của ba cô phải làm sao? Đó là máu, là nước mắt, là cô sức cả đời của ba cô. Cô không thể để nó bị hủy.
Và rồi, cô đi đến quyết định cuối cùng. Cô nói với bác.
“ Cháu sẽ sang Hàn.”
“ Cháu chắc chắn? Bác không muốn cháu vì công ty mà…”
“ Cháu đã quyết định rồi.”
“ Bác xin lỗi. Là do bác điều hành công ty không tốt.”
“ Không phải là lỗi của bác. Là do… số mệnh thôi.”
Sau khi đồng ý chuyện đó. Cô đã thông suốt rất nhiều. Cứ thuận theo tự nhiên thôi, sự việc đến đâu thì đến. Cô cũng định khi nào cô bay sang Hàn thì sẽ nói với bạn của cô. Nhưng… cô đã tính sai một bước.
Chan Jung Gyu nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ. Cô biết, lừa dối bọn họ cũng chính là khinh rẻ tình bạn của bọn họ đối với cô. Nhưng đối với Chan Jung Gyu, nó còn có ý nghĩa nào khác?
Mười một năm với những bao thăng trầm. Hai năm sống như một người vô tri vô giác, chín năm còn lại sống trong một cái mặt nạ với trái tim yếu ớt.
Một trăm hai mươi ba tháng trìm đắm trong ký ức giống như một cơn ác mộng.
Bốn nghìn không trăm mười bảy ngày làm một cô nhi không cha không mẹ.
Chín mươi sáu nghìn bốn trăm linh tám giờ làm một con người với vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhưng trong năm triệu bảy trăm tám mươi tư nghìn bốn trăm tám mươi phút đều yếu đuối, một trái tim dễ tổn thương.
Từ năm, từng ngày, từng giờ, từng phút, thậm chí từng giây đều phải sống cùng nỗi sợ hãi với bóng tối và sự ngang bướng khi đối diện với ánh sáng. Một quá khứ không bao giờ có thể quên. Nó giống như một con quỷ hút đi sinh mệnh trong màn đêm và trả lại nó cho bạn khi tia sáng đầu tiên trong ngày lấp ló. Những cơn ác mộng cứ như vậy luôn lặp đi lặp lại. Một con người có thể bước tiếp với cuộc đời bỏ lại đằng sau quá khứ đau thương?
Căn phòng tràn ngập trong một thứ ánh sáng màu vàng nhạt. Căn phòng này không bao giờ tắt đèn, bởi vì chủ nhân của nó cực kỳ sợ bóng tối. Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Trên chiếc giường lớn có một cô gái đang nằm, cô ta dường như đang ngủ. Nhưng giấc ngủ đó lại không hề bình yên. Hà Vi Băng đôi lông mày nhíu chặt lại, khuôn mặt trắng bệch, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Đầu óc cô trở nên quay cuồng. Cô cảm giác dường như nó đang ở một thế giới khác. Cô đang ở đâu? Tại sao cô không nhìn thấy gì cả? Chung quanh chỉ toàn một màu trắng xoá. Cô… cô không nhìn thấy bất cứ một thứ gì cả. Tất cả mọi vật đầu im lặng đến đáng sợ, như là một màn sương mờ đang bao vây lấy cô.
“ Bố, mẹ con muốn ra biển.”
Đột nhiên có tiếng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau. Theo bản năng, cô quay đầu lại. Mọi vật hiện lên trước mắt cô không còn là một màu trắng có phần ghê rợn nữa. Nó thấy một chiếc xe ôtô đang chạy trên con đường nhỏ, trong xe hình như là một gia đình. Bên trong luôn tràn ngập tiếng cười.
Bất giác cô cảm thấy trong lòng có cái gì đó ấm áp một cách kì lạ. Cảm giác này…?
“ Được rồi. Chúng ta đang đi đây. Đợi một chút đi con.”
“ Dạ.”
“ Con sắp được thấy biển rồi.”
Cô nhìn thấy một cô bé thò đầu ra khỏi xe vẫy vẫy về phía trước. Đột nhiên, trong lòng cô rấy lên một cảm giác sợ hãi đến tột cùng. Cô cảm thấy như có một áp lực nào đó đè chặt lên mình, bóp chặt trái tim nó khiến cho cô không thể thở được. Cô không hiểu đó là cảm giác đó là gì nhưng cô cảm nhận rằng được cô sắp mất đi một thứ gì đó… một thứ vô cùng quan trọng. Dường như…
Cô chỉ muốn hét lên. Hét lên thật to rằng:
DỪNG LẠI ĐI!!!!!!!!
Dừng lại! Đừng! Dừng lại đi! Làm ơn…
Cô chỉ muốn hét thật to như vậy thôi. Nhưng lời nói khi đến cổ thì bị một thứ gì đó chặn lại. Cô không thể…
Cô không muốn! Thật sự không muốn!
“KÍT!!!”
“ RẦM!!”
Máu! Cô thấy máu! Rất nhiều! Rất nhiều máu! Từng giọt máu cứ chảy không ngừng… không làm sao có thể dừng lại được…
Toàn thân cô ngập tràn trong máu. Thứ mùi tanh nồng bốc lên khiến nó khó thở. Cô không thể thở được…
Mọi thứ dường như thật mờ ảo, hiện thực… quá khứ… và tương lai… bao giờ mới dừng lại…
Vù… vù…
Một trận gió lớn thổi đến. Xung quanh cô như đảo lộn, mọi thứ đều xoay vòng. Như một cơn bão sắp ập đến…
Đôi lông mày cô lại nhíu lại, mồ hôi túa ra, đôi bàn tay trắng bệch quờ quạng trong không khí như tìm kiếm cái gì đó… hay chăng là một ai đó…
Trước mặt cô bây giờ vẫn là một màu trắng. Nhưng dường như có quy củ hơn. Phải, cô đang ở trong bệnh viện.
“ Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Đừng doạ con… hu hu…”
“ Bố… hức… hứa sẽ…hức… đi chơi… với con mà… hức…”
Ngay trước mặt cô, các bác sĩ, y tá đang đẩy hai cái cáng vào phòng cấp cứu. Trên xe là một người đàn ông và một người phụ nữ người bê bết máu.
Đằng sau là một cô bé chừng 6, 7 tuổi đang chạy theo, khóc. Cô bé cố nắm lấy hai bàn tay đang dần lạnh buốt của họ như không muốn rời…
Cảnh tượng này… cô … ba người bọn họ…
Tim cô đột nhiên nhói lên… rất đau…rõ ràng hai người nằm trên cáng kia là…
“ Bố mẹ… hức… đừng… bỏ con…hức…”
Bố mẹ của cô!
Cô thật sự muốn chạy lại ôm lấy họ… nhưng… chân cô giờ không thể bước nổi một bước nào cả… mắt cô nhoè đi… những giọt nước mặn chát cứ thế tuôn rơi… như sẽ không dừng lại… như họ… cũng không bao giờ quay lại…
Một giọt nước mặt lăn trên mặt cô. Hà Vi Băng đột nhiên mở to mắt ra. Cô ngồi dậy, thở hổn hển. Cô lại mơ thấy giấc mơ đó. Cô lại mơ về cái chết của cha mẹ cô. Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời cô.
Hôm đó, chiếc xe chở gia đinh cô gặp tai nạn. Nhưng… oái oăn thay trong ba người, ba, mẹ và cô chỉ có một mình cô sống sót. Cô cứ như thế mà trở thành trẻ mồ côi. Nhưng cũng không hẳn là trẻ mồ côi, người thân còn lại của cô là một người bác ruột và con trai bác ấy. Cũng chính là anh họ cô, Lee Woon Kyo.
Từ sau tai nạn, cô dọn về sống với họ. Bác cô rất yêu thương cô, anh họ cũng rát quý cô. Nhưng cô không nói với họ, không cười với họ. Cô mắc chứng mất ngôn ngữ. Anh họ, bác, còn có những người bạn thân của cô đều tìm cách giúp đỡ cô nhưng cô vẫn không nói được câu nào. Cả người như một cái xác không hồn. Cô còn nhớ.
“ Tiểu Băng!” Lee Woon Kyo bước chân vào phòng cô, mang thức ăn lên cho cô. Khi đó anh mới 11 tuổi.
Cô ngồi một mình tại góc phòng, không nhìn anh. Đôi mắt thấn thần nhìn chằm chằm ra cửa sổ.
“ Em đã mấy ngày không ăn rồi.” Anh đặt thức ăn xuống trước mặt cô. Cô không nhìn anh, tiếp tục chìm trong suy nghĩ của mình.
Một lần khác, khi Vũ cùng Anh Phương đến chơi với cô…
“ Tiểu Băng! Ra ngoài chơi đi.” Anh Phương cùng Vũ đứng nép người sau cánh cửa phòng, thò đầu vào trong nhìn cô.
Cô không lên tiếng, cũng không nhìn lại.
Cuộc sống đó của cô cứ kéo dài như vậy cho đến một hôm. Khi cô nhìn Vũ, cô đã nói với cậu một chữ: “ Vũ.”
Lúc đó, có lẽ cô đã thông suốt rồi, hay chăng là sự im lặng đối với một đứa trẻ là không thể chịu nổi. Cô nói chữ đầu tiên sau hai năm im lặng.
Và giờ đây, khi cô đã 17 tuổi. Cô vẫn còn cơn ác mộng đó. Nó cứ đeo bám lấy cô, có lẽ là suốt cả cuộc đời. Cô một lần nữa nằm xuống, chìm vào giấc ngủ cùng những cơn ác mộng.
Cô cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi sống như thế. Nhưng, cô đã sai. Hôm đó, bác gọi cô vào phòng làm việc nói chuyện. Và câu chuyện đó đã làm thay đổi cuộc đời cô. Mãi mãi…
“ Bác tìm cháu có việc gì không?”
Cô cảm thấy không khí hôm nay có chút kỳ lạ. Dường như là có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra. Và chuyện đó, nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
“ Thật ra… bác cũng hết cách rồi.” Người bác trước mặt cô khẽ thở dài.
“ Bác! Có chuyện gì?” Hai bàn tay cô bất giác siết chặt.
“ Bác xin lỗi.” Người đàn ông đó nhìn cô, đôi mắt toát lên đầy vẻ áy náy cùng buồn bã.
“ Bác nói thật cho cháu biết! Chuyện gì đã xảy ra?”
“ Hà thị… sắp phá sản rồi.”
Cô cả người dường như trấn động. Cô không nghe nhầm chứ? Hà thị. Phá sản. Đầu óc cô trở nêm hỗn đoạn, cô ngước đôi mắt chứa một tia hy vọng lên nhìn bác. Cô mong đây chỉ là một lời nói đùa. Nhưng ánh mắt của người kia đã cắt đứt đi hy vọng duy nhất của cô.
Hà thị! Chính là nỗi lực cả cuộc đời của ba cô! Cũng chính là niềm tin duy nhất của cô vào ba mẹ. Nhưng giờ, nó… sắp phá sản.
“ Không còn cách nào có thể cứ vãn sao bác?” Cô run run nói.
“ Woon Kyo cũng đã sang Hàn tìm vốn đầu tư nhưng hoàn toàn thất bại. Công ty bên đó cũng đang gặp khó khăn.”
Thả nào! Hóa ra đó là lý do anh sang Hàn.
Không khí trong phòng nhất thời rơi vào im lặng, một sự im lặng đến nghẹt thở.
“ Nhưng…” Bác đột nhiên lại lên tiếng, trong mắt có chút lững lự.
“ Bác! Bác còn cách đúng không?” Cô nắm lấy bàn tay của bác, một tia hy vọng chợt lóe lên.
“ Đúng là có một cách. Nhưng…” Bác ngập ngừng không chịu nói tiếp.
“ Bác! Chỉ cần có thể cứu được công ty. Cách gì cũng được!”
“ Có một người sống ở Hàn. Ông ta nói có thể đầu tư vào Hà thị, nhưng với một điều kiện.”
“ Điều kiện?”
“ Là cháu phải trở thành con nuôi của ông ta.”
“ Cháu…” Một niềm vui vừa mới được nhen nhóm lên trong cô bị một gáo nước lạnh dập tắt. Cả người cô cứng đờ.
“ Bác… bác bán cháu ư?”
“ Bác chưa quyết định. Bác không ép cháu. Nhưng đó là cách duy nhất để cứu vãn tình thế hiện tại.”
“ Vì sao? Vì sao ông ta lại làm như vậy?”
“ Điều này bác không thể nói cho cháu biết được.”
“ Cháu cần phải suy nghĩ.” Cô đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Nhận con nuôi ư? Thế có khác nào nói bán cô. Cô là một vụ mua bán ư? Cô là người vốn dĩ rất trọng tình cảm, người thân còn lại trên đời này của cô cũng chỉ bác và anh. Giờ đây lại có thêm ba nuôi? Nực cười! Cô là đồ vật để bán qua bán lại sao? Nếu nói bán cô không phải nói là một sỉ nhục sao? Cô là người trọng sĩ diện, lại ngang bướng.
Nhưng trên hết nếu cô biết tên mình có trong hộ khẩu của một người xa lại thì cô sẽ không còn là con của ba mẹ cô, không còn là người thân của bác và anh Kyo nữa. Dù chỉ là trên giấy tờ nhưng sự việc đó quá mức chịu đựng của cô.
Vậy… còn Hà thị thì phải làm sao?
Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Ở trước mặt bạn bè, cô thất thần, cô thờ ơ, cô không đi chơi với bọn họ. Bởi vì… cô đâu còn tâm trạng để mà đi chơi. Cô không nói cho họ biết. Nếu họ biết, họ nhất định sẽ phải đối. Họ biết rõ tính cách của cô mà. Thế công ty của ba cô phải làm sao? Đó là máu, là nước mắt, là cô sức cả đời của ba cô. Cô không thể để nó bị hủy.
Và rồi, cô đi đến quyết định cuối cùng. Cô nói với bác.
“ Cháu sẽ sang Hàn.”
“ Cháu chắc chắn? Bác không muốn cháu vì công ty mà…”
“ Cháu đã quyết định rồi.”
“ Bác xin lỗi. Là do bác điều hành công ty không tốt.”
“ Không phải là lỗi của bác. Là do… số mệnh thôi.”
Sau khi đồng ý chuyện đó. Cô đã thông suốt rất nhiều. Cứ thuận theo tự nhiên thôi, sự việc đến đâu thì đến. Cô cũng định khi nào cô bay sang Hàn thì sẽ nói với bạn của cô. Nhưng… cô đã tính sai một bước.
Chan Jung Gyu nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ. Cô biết, lừa dối bọn họ cũng chính là khinh rẻ tình bạn của bọn họ đối với cô. Nhưng đối với Chan Jung Gyu, nó còn có ý nghĩa nào khác?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.