Chương 40
Han
18/07/2014
“ Vào đây!” Trần Hà Duy vẫn nắm chặt lấy cổ tay Vũ Linh Nhi lôi đi, kéo thẳng cô vào một cửa hàng thời trang nào đó.
“ Kính chào quý khách!” Cô nhân viên phục vụ như thường lệ chạy ngay ra tiếp khách lại nhìn thấy bộ mặt lạnh lẽo kia lòng nhiệt huyết với công việc cũng giảm xuống một nửa.
Hắn ta cũng chẳng thèm để ý đến người đằng sau bột mặt hiện tại như thế nào, mà chính xác thì hắn không quan tâm. Lôi thẳng Vũ Linh Nhi vào trong, hắn ta lấy bừa một bộ quần áo trên móc xuống ném thẳng ra đằng sao, giọng ra lệnh cho Vũ Linh Nhi.
“ Mặc vào.”
Vũ Linh Nhi nhìn bộ đồ trong tay, cô không hiểu hắn ta đang muốn gì. Mà đến hắn có khi cũng không hiểu mình đang làm gì.
“ Tai cô thật sự có vấn đề sao? Không nghe thấy tôi nói à?” Trần Hà Duy bóp chặt tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ khiến người phục vụ đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn cực kỳ không có tính nhẫn nại với mấy con người không biết sống chết này.
Nói đến cũng thật lạ. Trần Hà Duy đối với người mà hắn căm ghét thì lại cực kỳ lạnh lùng và bình tĩnh. Nhưng đối với người khác, đặc biệt là đối với con người kia, không hiểu sao lại nóng nảy và vô cùng thiếu kiên nhẫn. Đây, có thể coi là hai con người khác nhau không?
“ Tiểu thư, cô đi lối này.” Cô phục vụ kia rất biết thức thời, nhìn Vũ Linh Nhi, hướng tay chỉ vào phòng thay đồ phía trước.
Vũ Linh Nhi nhìn đến ánh mắt hung ác kia, đành quay đầu bước vào trong phòng thay đồ. Cô luôn cảm thấy sợ ánh mắt kia, trước đây thì không bao giờ như vậy. Có lẽ là bắt đầu từ cái vết trên cổ đó, cảm giác ấy mới bắt đầu xuất hiên. Cô biết hắn ta có thể bóp chết cô bất cự lúc nào. Nhưng… Cô lại thấy trong đôi mắt đó lại có cái gì kì lạ, kì lạ đến không thể diễn đạt nổi bằng lời.
“ Lấy cái này, cái này, còn cái này nữa.” Hắn ta nhìn Vũ Linh Nhi bước vào trong, trên môi lại khẽ cười lạnh một tiếng.
Hắn ta thân thủ cầm một đống quần áo trên móc xuống vứt lại cho cô phục vụ phía sau, hạ giọng nói.
“ Đưa cho cô ta thử từng cái một.”
***
Trần Hà Duy đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt hơi nhắm hờ. Cánh cửa phòng thay đồ kia từ khi đóng lại cũng đã hơn 10 phút rồi.
“ Cô định không ra sao? Hay là để tôi vào.” Hắn ta cũng không thèm mở mắt, chơi đùa với con người này khiến hắn thấy có chút thú vị, giống như chờ con mồi sa vào bẫy, cảm giác làm một gã thợ săn độc ác quả không tồi. Duy chỉ một điều mà hắn luôn không thích, đó chính là đôi mắt trống rỗng kia, cái ánh nhìn luôn khiến hắn cảm thấy bị khinh thường.
Một lúc sau, cánh cửa “cạch” một tiếng liền mở ra.
Trần Hà Duy khẽ mở mắt ra, Vũ Linh Nhi đứng ngay trước mặt hắn. Vũ Linh Nhi mặc một bô váy màu lam nhạt, kiểu dáng khá đơ giản nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã. Mái tóc dài được thả buông thả tự nhiên.
Cô gái này mặc bộ váy kia lại trông có cảm giác giống như thiên sứ lại phảng phất đâu đó hơi thở của bóng tối, ác quỷ hiện hữu giữa thiên thần, như rằng sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng đêm, giữa đen và trắng. Nhưng hắn… tuyệt đối ghét nhất cái kiểu trắng thanh thanh toát toát kia. Hắn hoàn toàn không tin trên đời này có cái gì gọi là thiện lương, tát cả đều là giả tạo. Nếu cuộc sống không có tính toán thì đã không gọi là cuộc sống. Những con người đơn thuần mãi mãi cũng sẽ không tồn tại được trong dòng đời khắc nghiệt toàn sự tranh đua kia.
“ Bộ đồ này rất hơn với cô.” Cô nhân viên ôm đống đồ cao như núi đứng bên cạnh không quên khen một câu.
“ Không tệ. Liệu cô có nghĩ cô rất giống cái loại công chúa vô dụng trong mớ truyện cổ tích lừa người gạt thiên hạ kia không?” Trần Hà Duy khẽ nhướn mày, điệu bộ đầy vẻ châm chọc.
“ Thay bộ khác đi.”
Cánh cửa một làn nữa đóng lại, cô nhân viên đứng gần hắn ta luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, nếu cô ta ngày nào cũng tiếp vị khách như này thì không sớm thì muộn cũng sẽ đứt dây thần kinh.
“ Duy! Anh làm gì ở đây?”
***
“ Duy! Anh làm gì ở đây?”
Một giọng nói có hơi ngạc nhiên từ đằng sau vang lên. Trần Hà Duy khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy Đinh Trần Hải Yến.
Cô ta nhìn thấy hắn liền đi đến, khoác tay hắn, cả đầu đều dựa vào vai hắn.
“ Anh từ khi nào lại có cái sở thích đến đây vậy?”
“ Cô quản chuyện của tôi sao?” Trần Hà Duy giật tay ra khỏi cái ôm kia, lạnh lùng nói, cũng không thèm để ý cô ta.
Đinh Trần Hải Yến hai tay hơi siết chặt, ánh mắt hiện lên vài tia buồn rồi nhanh chóng lại biến mất. Cô ta cười nhẹ, tay sờ sờ cái áo màu đen được treo ngay ngắn trên móc.
“ Anh giận em sao?”
Hắn ta đối với tình cảm của cô luôn thờ ơ như thế, luôn luôn khiến cô phải tổn thương. Nhưng cô lại như càng lún càng sâu, đến nỗi không thể nào thoát ra khỏi. Cái này có lẽ chỉ có thể trách ông trời trêu ngươi mà thôi. Cô lại có cái gì không tốt, nếu cô cần sẽ có hàng tá người theo đuổi cô. Nhưng… cô lại chỉ động tâm với mình hắn…
“ Cạch!” Cánh cửa phòng thay đồ đúng lúc này lại mở ra.
Vũ Linh Nhi mặc trên người một bộ váy màu vàng chanh bước ra ngoài.
“ Cô… Vũ Linh Nhi?” Đinh Trần Hải Yến ngạc nhiên nhìn người vừa mới bước ra, đôi mắt toát lên vẻ khó chịu. “ Sao cô ta lại…”
Đột nhiên cô ta như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Trần Hà Duy, vẻ mặt không tin hỏi hắn.
“ Anh là đi cùng cô ta sao?”
Cô ta chỉ mong đây không phải là sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật.
“ Đúng.” Thế nhưng hắn ta lại trả lời một cách không do dự, như đem Hải Yến cô đẩy xuống vực sâu không đáy, trực tiếp đâm cho cô một dao.
“ Anh…” Đinh Trần Hải Yến đôi mắt tràn đầy giận dữ không hề che giấu nhìn hắn thế nhưng cô biết cô đứng trước hắn luôn luôn là người yếu thế, cô đã thua hắn một ván từ lâu rồi.
Hải Yến quay sang trợn trừng mắt nhìn Vũ Linh Nhi, đúng lúc Linh Nhi cũng quay lại nhìn cô ta, đôi mắt vô hồn không có cảm xúc.
“ CHÁT!!!”
Một tiếng tát giòn tan vang lên, mặt Vũ Linh Nhi lệch hẳn sang một bên, in hằn cả vết năm ngón tay đỏ chói.
“ Mày cứ thích trên tức tao có phải không?” Cô ta vẫn còn chưa cảm thấy hả giận, lại giáng thêm một cái tát nữa xuống gò má đỏ bừng kia.
Vũ Linh Nhi nhận lấy hai cái tát, gò má cảm thấy đau đến bỏng rát nhưng cô không lên tiếng, cũng không phản kháng.
Cô nhân viên đứng gần đó chứng kiến cả màn kia liền toát đầy mồ hôi, ấp úng lên tiếng. “ Vị tiểu thư kia… nơi… nơi này chúng tôi là nơi làm ăn, mong cô… Á! Hai người không được đánh nhau ở đây.”
Người nhân viên kia còn chưa kịp nói hết câu, Vũ Linh Nhi đã bị đánh tới ngã sóng xoài ra sàn.
“ Hai người.” Cô nhân viên nọ vốn có ý định ngăn cản đã bị Đinh Trần Hải Yến đẩy ngã ra phía sau, cả dãy đồng treo quần áo cũng theo đó mà “rầm” một cái đổ ập xuống sàn. Cô ta sợ tới độ muốn ngất xỉu, run rẩy gọi điện thoại choc ho bảo vệ khu thương lại.
“ Bảo… bảo vê! Có người đánh nhau!... Mau lên! Mau lên đây!!!”
Trần Hà Duy vẫn đứng yên lặng dựa lưng vào tường chứng kiến mọi việc. Cứ như rằng việc này hoàn toàn không lien quan đến hắn. Hắn nhìn chằm chằm Vũ Linh Nhi, cô giống như một con vật yếu ớt không có lấy một cái móng vuốt để tự vệ, mà chính xác hơn thì không thèm chống lại. Một con người ngu ngốc! Hắn ghét nhất cái bộ dạng đó, vô cùng thảm hại nhưng vẫn luôn bị người ta chà đạp. Trong cái thế giới này, nếu mình không tự cứu lấy bản thân mình thì không ai có thể cả. Con người vốn vô tâm, là loại động vật có máu nhưng không hề có nước mắt.
“ Hai người! Dừng lại!”
Đúng lúc này bảo vệ xông tới, lôi Đinh Tràn Hải Yến như đang nổi điên giằng sẽ con mối kia ra khỏi người Vũ Linh Nhi.
“ Đám dơ bẩn các người buông tôi ra.”
“ Qúy khách! Thành thật xin lỗi.” Cô nhân viên kia khôi phục bình tĩnh, ra hiệu cho đám bảo vệ lôi cô tar a ngoài.
Vũ linh Nhi nằm trên mặt đất, cả người lại đầy vết bầm tím.
“ Nhàm chán.” Trần Hà Duy liếc mắt nhìn con người đang nằm dưới đất kia một cái rồi quay sang nó với cô nhân viên đang đứng đó.
“ Tôi mua hết những bộ vừa nãy.”
“ Kính chào quý khách!” Cô nhân viên phục vụ như thường lệ chạy ngay ra tiếp khách lại nhìn thấy bộ mặt lạnh lẽo kia lòng nhiệt huyết với công việc cũng giảm xuống một nửa.
Hắn ta cũng chẳng thèm để ý đến người đằng sau bột mặt hiện tại như thế nào, mà chính xác thì hắn không quan tâm. Lôi thẳng Vũ Linh Nhi vào trong, hắn ta lấy bừa một bộ quần áo trên móc xuống ném thẳng ra đằng sao, giọng ra lệnh cho Vũ Linh Nhi.
“ Mặc vào.”
Vũ Linh Nhi nhìn bộ đồ trong tay, cô không hiểu hắn ta đang muốn gì. Mà đến hắn có khi cũng không hiểu mình đang làm gì.
“ Tai cô thật sự có vấn đề sao? Không nghe thấy tôi nói à?” Trần Hà Duy bóp chặt tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng đáng sợ khiến người phục vụ đứng bên cạnh không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn cực kỳ không có tính nhẫn nại với mấy con người không biết sống chết này.
Nói đến cũng thật lạ. Trần Hà Duy đối với người mà hắn căm ghét thì lại cực kỳ lạnh lùng và bình tĩnh. Nhưng đối với người khác, đặc biệt là đối với con người kia, không hiểu sao lại nóng nảy và vô cùng thiếu kiên nhẫn. Đây, có thể coi là hai con người khác nhau không?
“ Tiểu thư, cô đi lối này.” Cô phục vụ kia rất biết thức thời, nhìn Vũ Linh Nhi, hướng tay chỉ vào phòng thay đồ phía trước.
Vũ Linh Nhi nhìn đến ánh mắt hung ác kia, đành quay đầu bước vào trong phòng thay đồ. Cô luôn cảm thấy sợ ánh mắt kia, trước đây thì không bao giờ như vậy. Có lẽ là bắt đầu từ cái vết trên cổ đó, cảm giác ấy mới bắt đầu xuất hiên. Cô biết hắn ta có thể bóp chết cô bất cự lúc nào. Nhưng… Cô lại thấy trong đôi mắt đó lại có cái gì kì lạ, kì lạ đến không thể diễn đạt nổi bằng lời.
“ Lấy cái này, cái này, còn cái này nữa.” Hắn ta nhìn Vũ Linh Nhi bước vào trong, trên môi lại khẽ cười lạnh một tiếng.
Hắn ta thân thủ cầm một đống quần áo trên móc xuống vứt lại cho cô phục vụ phía sau, hạ giọng nói.
“ Đưa cho cô ta thử từng cái một.”
***
Trần Hà Duy đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút túi quần, đôi mắt hơi nhắm hờ. Cánh cửa phòng thay đồ kia từ khi đóng lại cũng đã hơn 10 phút rồi.
“ Cô định không ra sao? Hay là để tôi vào.” Hắn ta cũng không thèm mở mắt, chơi đùa với con người này khiến hắn thấy có chút thú vị, giống như chờ con mồi sa vào bẫy, cảm giác làm một gã thợ săn độc ác quả không tồi. Duy chỉ một điều mà hắn luôn không thích, đó chính là đôi mắt trống rỗng kia, cái ánh nhìn luôn khiến hắn cảm thấy bị khinh thường.
Một lúc sau, cánh cửa “cạch” một tiếng liền mở ra.
Trần Hà Duy khẽ mở mắt ra, Vũ Linh Nhi đứng ngay trước mặt hắn. Vũ Linh Nhi mặc một bô váy màu lam nhạt, kiểu dáng khá đơ giản nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã. Mái tóc dài được thả buông thả tự nhiên.
Cô gái này mặc bộ váy kia lại trông có cảm giác giống như thiên sứ lại phảng phất đâu đó hơi thở của bóng tối, ác quỷ hiện hữu giữa thiên thần, như rằng sự giao hòa giữa ánh sáng và bóng đêm, giữa đen và trắng. Nhưng hắn… tuyệt đối ghét nhất cái kiểu trắng thanh thanh toát toát kia. Hắn hoàn toàn không tin trên đời này có cái gì gọi là thiện lương, tát cả đều là giả tạo. Nếu cuộc sống không có tính toán thì đã không gọi là cuộc sống. Những con người đơn thuần mãi mãi cũng sẽ không tồn tại được trong dòng đời khắc nghiệt toàn sự tranh đua kia.
“ Bộ đồ này rất hơn với cô.” Cô nhân viên ôm đống đồ cao như núi đứng bên cạnh không quên khen một câu.
“ Không tệ. Liệu cô có nghĩ cô rất giống cái loại công chúa vô dụng trong mớ truyện cổ tích lừa người gạt thiên hạ kia không?” Trần Hà Duy khẽ nhướn mày, điệu bộ đầy vẻ châm chọc.
“ Thay bộ khác đi.”
Cánh cửa một làn nữa đóng lại, cô nhân viên đứng gần hắn ta luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, nếu cô ta ngày nào cũng tiếp vị khách như này thì không sớm thì muộn cũng sẽ đứt dây thần kinh.
“ Duy! Anh làm gì ở đây?”
***
“ Duy! Anh làm gì ở đây?”
Một giọng nói có hơi ngạc nhiên từ đằng sau vang lên. Trần Hà Duy khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy Đinh Trần Hải Yến.
Cô ta nhìn thấy hắn liền đi đến, khoác tay hắn, cả đầu đều dựa vào vai hắn.
“ Anh từ khi nào lại có cái sở thích đến đây vậy?”
“ Cô quản chuyện của tôi sao?” Trần Hà Duy giật tay ra khỏi cái ôm kia, lạnh lùng nói, cũng không thèm để ý cô ta.
Đinh Trần Hải Yến hai tay hơi siết chặt, ánh mắt hiện lên vài tia buồn rồi nhanh chóng lại biến mất. Cô ta cười nhẹ, tay sờ sờ cái áo màu đen được treo ngay ngắn trên móc.
“ Anh giận em sao?”
Hắn ta đối với tình cảm của cô luôn thờ ơ như thế, luôn luôn khiến cô phải tổn thương. Nhưng cô lại như càng lún càng sâu, đến nỗi không thể nào thoát ra khỏi. Cái này có lẽ chỉ có thể trách ông trời trêu ngươi mà thôi. Cô lại có cái gì không tốt, nếu cô cần sẽ có hàng tá người theo đuổi cô. Nhưng… cô lại chỉ động tâm với mình hắn…
“ Cạch!” Cánh cửa phòng thay đồ đúng lúc này lại mở ra.
Vũ Linh Nhi mặc trên người một bộ váy màu vàng chanh bước ra ngoài.
“ Cô… Vũ Linh Nhi?” Đinh Trần Hải Yến ngạc nhiên nhìn người vừa mới bước ra, đôi mắt toát lên vẻ khó chịu. “ Sao cô ta lại…”
Đột nhiên cô ta như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Trần Hà Duy, vẻ mặt không tin hỏi hắn.
“ Anh là đi cùng cô ta sao?”
Cô ta chỉ mong đây không phải là sự thật, tuyệt đối không phải là sự thật.
“ Đúng.” Thế nhưng hắn ta lại trả lời một cách không do dự, như đem Hải Yến cô đẩy xuống vực sâu không đáy, trực tiếp đâm cho cô một dao.
“ Anh…” Đinh Trần Hải Yến đôi mắt tràn đầy giận dữ không hề che giấu nhìn hắn thế nhưng cô biết cô đứng trước hắn luôn luôn là người yếu thế, cô đã thua hắn một ván từ lâu rồi.
Hải Yến quay sang trợn trừng mắt nhìn Vũ Linh Nhi, đúng lúc Linh Nhi cũng quay lại nhìn cô ta, đôi mắt vô hồn không có cảm xúc.
“ CHÁT!!!”
Một tiếng tát giòn tan vang lên, mặt Vũ Linh Nhi lệch hẳn sang một bên, in hằn cả vết năm ngón tay đỏ chói.
“ Mày cứ thích trên tức tao có phải không?” Cô ta vẫn còn chưa cảm thấy hả giận, lại giáng thêm một cái tát nữa xuống gò má đỏ bừng kia.
Vũ Linh Nhi nhận lấy hai cái tát, gò má cảm thấy đau đến bỏng rát nhưng cô không lên tiếng, cũng không phản kháng.
Cô nhân viên đứng gần đó chứng kiến cả màn kia liền toát đầy mồ hôi, ấp úng lên tiếng. “ Vị tiểu thư kia… nơi… nơi này chúng tôi là nơi làm ăn, mong cô… Á! Hai người không được đánh nhau ở đây.”
Người nhân viên kia còn chưa kịp nói hết câu, Vũ Linh Nhi đã bị đánh tới ngã sóng xoài ra sàn.
“ Hai người.” Cô nhân viên nọ vốn có ý định ngăn cản đã bị Đinh Trần Hải Yến đẩy ngã ra phía sau, cả dãy đồng treo quần áo cũng theo đó mà “rầm” một cái đổ ập xuống sàn. Cô ta sợ tới độ muốn ngất xỉu, run rẩy gọi điện thoại choc ho bảo vệ khu thương lại.
“ Bảo… bảo vê! Có người đánh nhau!... Mau lên! Mau lên đây!!!”
Trần Hà Duy vẫn đứng yên lặng dựa lưng vào tường chứng kiến mọi việc. Cứ như rằng việc này hoàn toàn không lien quan đến hắn. Hắn nhìn chằm chằm Vũ Linh Nhi, cô giống như một con vật yếu ớt không có lấy một cái móng vuốt để tự vệ, mà chính xác hơn thì không thèm chống lại. Một con người ngu ngốc! Hắn ghét nhất cái bộ dạng đó, vô cùng thảm hại nhưng vẫn luôn bị người ta chà đạp. Trong cái thế giới này, nếu mình không tự cứu lấy bản thân mình thì không ai có thể cả. Con người vốn vô tâm, là loại động vật có máu nhưng không hề có nước mắt.
“ Hai người! Dừng lại!”
Đúng lúc này bảo vệ xông tới, lôi Đinh Tràn Hải Yến như đang nổi điên giằng sẽ con mối kia ra khỏi người Vũ Linh Nhi.
“ Đám dơ bẩn các người buông tôi ra.”
“ Qúy khách! Thành thật xin lỗi.” Cô nhân viên kia khôi phục bình tĩnh, ra hiệu cho đám bảo vệ lôi cô tar a ngoài.
Vũ linh Nhi nằm trên mặt đất, cả người lại đầy vết bầm tím.
“ Nhàm chán.” Trần Hà Duy liếc mắt nhìn con người đang nằm dưới đất kia một cái rồi quay sang nó với cô nhân viên đang đứng đó.
“ Tôi mua hết những bộ vừa nãy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.