Chương 56
Han
19/07/2014
“ Cô dám phản kháng?”
Trần Hà Duy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Nhi. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô bất giác siết chặt thêm vài phần khiến nó lằn lên những vệt đỏ hồng.
Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày, từ cổ tay truyền đến từng đợt đau nhức.
“ Anh làm cái gì vậy?”
Đột nhiên có người đứng chắn giữa hai người bọn họ, giật tay Vũ Linh Nhi ra khỏi tay hắn.
Hoàng Thiên Vũ đẩy Vũ Linh Nhi ra đằng sau lưng mình, che chắn trước mặt cô, quan tâm hỏi.
“ Linh Nhi! Không sao chứ?”
Vũ Linh Nhi đột nhiên bị đẩy ra đằng sau, khẽ ngước lên nhìn cậu, liền nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng ấy. Cô không khỏi cảm thấy có chút ấm áp. Là cậu đang lo lắng cho cô, đã lâu lắm rồi, không có ai đối xử với cô như vậy.
Trước đây, mỗi lần cô bị thương đều luôn có người đó quan tâm, chăm sóc cô. Dù chỉ là một vết thương nhỏ thôi cũng làm anh lo cuống cả lên. Nhưng… bây giờ người ấy đã không còn. Cái cảm giác được người ta quan tâm cũng đã mất dần đi trong lòng cô. Đâu còn lại gì ngoài sự lạnh lẽo?
Thế nhưng… giờ đây, dường như cô lại cảm nhận được sự hiện diện của nó trong con người này….
“ Cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện của tôi.” Trần Hà Duy nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm.
Người này, ngay từ đầu cậu đã thấy không được bình thường, mỗi khi đứng trước hắn ta là lại như có một cỗ áp lực vô hình khiến cậu cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là khi hắn ta gây khó dễ cho Linh Nhi.
“ Linh Nhi là bạn tôi.” Hoàng Thiên Vũ đáp lại ánh nhìn của hắn, đôi mắt bình thường linh hoạt giờ trở nên bình tĩnh đến phát sợ. Cậu nắm chặt lấy cánh tay Vũ Linh Nhi ở đằng sau lưng mình.
Vũ Linh Nhi đứng yên lặng đằng sau cậu, đôi mắt nâu khói hết nhìn sang nguwofi này lai nhìn sang người kia. Hai người này là sao vậy?
“ Tôi không có thời gian mà chơi đùa cùng cậu.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. Đôi tay nhanh như chớp tung một cú đấm vào bên má phải của cậu. Cú đấm này lực cũng không phải là nhẹ.
Hoàng Thiên Vũ bị đánh bất ngờ, cả người ngã xuống đất. Máu từ khóe miệng tràn ra. Cậu hơi nhíu mày, lau lau máu nơi khóe miệng. Từ dưới đất nhìn trên đã không thấy bóng dáng Trần Hà Duy cùng Vũ Linh Nhi đâu.
Phía xa xa nơi cuối đường, một chiếc mô tô mang theo hai dáng người xé gió lao vụt đi.
Hoàng Thiên Vũ chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu lấy tay phủi phủi đống đất cát trên quần áo. Nhìn theo hướng chiếc mô tô vừa rời khỏi, lẩm bẩm:
“ Tên kia là cái loại gì vậy chứ?”
Tại sao hắn ta lại biết Linh Nhi? Hắn sẽ không làm gì cậu ấy chứ? Theo những gì hôm qua cậu nhìn thấy ở quán bar, con người này hoàn toàn không đơn giản. - Trong lòng cậu lại dấy lên một cỗ lo lắng không tên. Liệu sẽ không có việc gì chứ?
“ Vũ! Đứng đây làm gì?” Lưu Anh Phương từ trong trường bước ra, nhìn thấy cậu đứng lù lù một đống ở giữa cổng trường không khỏi cảm thấy tò mò.
“ Trời! Mặt cậu bị là sao vậy?” Anh Phương vừa nhìn thấy bên máu bị sưng đỏ kia liền trợn tròn mắt lên.
“ Mặt? Bị là sao vậy?” Hà Vi Băng đi sau Lưu Anh Phương nhìn đến mặt Hoàng Thiên Vũ kia không khỏi nhíu mày.
Không phải là cậu bị người ta đánh đấy chứ? Vũ ít nhiều gì cũng lấy được cái đai đen karate, mặc dù luận về võ học thì không bằng cô nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng bị người ta đánh chứ? – Đây là Hà Vi Băng nghĩ vậy.
“ Không có gì.” Hoàng Thiên Vũ khoát khoát tay. Đây cũng không phải là vết thương lớn lao gì, vài ngày sẽ khỏi thôi. “ Mà Gyu đâu?”
“ Cậu ta nói có việc nên đi về trước rồi.” Hà Vi Băng nhìn đồng hồ, cũng đã 4 rưỡi chiều rồi.
“ Reng! Reng! Reng!”
“ Alo! Bác.”
“ Cháu biết rồi.”
Hà Vi Băng sau khi nhận điện thoại của ai đó thì liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại cho hai người kia một câu:
“ Tớ có việc phải đi trước đây.”
“ Tớ cũng về đây.” Hoàng Thiên Vũ trong lòng mang theo bao nhiêu nghi hoặc hôm nay hoàn toàn không có tâm trạng, thất thểu ra về.
“ Mấy người này làm sao vậy chứ?” Lưu Anh Phương cứ như vậy đứng ngẩn ra ở trước cổng trường.
***
Bầu trời dần dần ngả sang một tông màu khác, những tia nắng cuối cùng của ngày cũng sắp bị dập tắt. Đường phố bắt đầu được lên đèn sáng trưng. Bây giờ vừa đúng 5 giờ 30 phút chiều. Trên con phố đông đúc người qua lại, tấm biểu quảng cáo bằng đèn led của một quán bar nhấp nháy đủ thứ màu sắc thành công thu hút sự chút ý của mọi người.
Ngoài cửa quán bar, Trần Hà Duy cũng không thèm để ý đến Vũ Linh Nhi chật vật ở đằng sau, một đường lôi thẳng cô vào bên trong.
Hiện tại bây giờ vẫn còn sớm nên quán bar hầu như không có khách, chỏ có những nhân viên phục vụ đang dọn dẹp. Quả cầu đèn treo ở trên trần nhà cứ xoay tròn, tạo thành những mảng màu lẫn lỗn, lại có chút mập mờ, lúc sáng lúc tối.
Vũ Linh Nhi không quen với thứ ánh sáng này bởi vì nó khiến cô cảm thấy khó chịu. Còn có… tiếng nhạc…
“ Trần thiếu gia sao hôm nay đến sớm thế?” Không biết xuất hiện ra một người đàn bà to béo, da mặt đắp lên một tầng phấn dày cộp trong trắng toát nhìn chẳng khác nào là ma cả. Còn thứ nước hia nồng nặc trên người bà ta càng khiến cho người đối diện thêm phần khó chịu. Bà ta là chủ quán bar này.
“ Hôm nay cậu còn dẫn theo bạn gái tới à?” Bà ta nhìn ra đằn sau hắn, cái môi đánh son đỏ choét mỉm cười một cái nhìn thật sự là kinh khủng.
“ Đừng có nhiều lời.” Hắn ta tâm tình đã không tốt lại còn gặp phải hạng người như người này càng cảm thấy khó chịu. Hắn đến liếc mắt một cái cũng không buồn.
“ Cậu vẫy như mọi khi sao?” Hắn ta đã là khách quen ở đây, bà chủ quán tất nhiên cũng biết tình tình hắn vỗn không tốt đâu có dám nhiều lời, không khéo chọc giận đến đại thiếu gia thì đến cả cháo còn không có mà ăn.
“ Vậy như mọi…” Hắn lên tiếng, muốn mong chóng thoát khỏi cá người đàn bà cả người nồng nặc mùi nước hoa này. Nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy có một trận đau đớn nho nhỏ từ bàn tay truyền đến.
Hắn hơi nghiêng đầu ra sau, cúi xuống.
Vũ Linh Nhi từ khi bước vào đây đã cảm thấy khó chịu, đặc biệt là tiếng nhạc ồn ào đó khiến cô cảm thấy sợ hãi. Đối với người quanh năm suốt tháng chỉ đối diện với căn nhà yên tĩnh đến lạnh lẽo kia mà nói thì đây thực sự là một thế giới mà cô không muốn bước vào. Cô sợ hãi, cô trốn tránh nó, cô nép mình trong bốn bước tường âm u không lối ra ấy. Cô thà cả đời ở trong đó cũng hoàn toàn không muốn bước vào một nơi như thế này. Nơi đầy rẫy những con người đáng sợ.
Trần Hà Duy nhìn chằm và Vũ Linh Nhi. Hắn thấy đôi vai nhỏ bé kia run lên từng hồi. Đôi mắt vô hồn kia nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, cặp lông mi cong dài khẽ rung nhẹ. Rõ ràng là cô ta đang sợ hãi.
Đột nhiên lòng hắn lại nảy sinh lên một cảm giác kỳ lạ, sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một tia thương xót hiếm thấy.
“ Crắc!” Khối băng trong tim hắn như bị nứt một vết nhỏ.
Vết nứt đó không rõ ràng, cũng không dễ thấy nhưng dường như… hắn lại nhận ra được sự thay đổi đó. Kỳ lạ.
“ Thôi khỏi. Đặt một phòng riêng.” Hắn ta nhanh chóng quay đầu sang nhìn người đàn bà kia, một phút thương hại dường như đã làm thay đổi quyết định của hắn.
Thứ tình cảm thương hại mà hắn đã đốt sạch tự nhiên lại vì một con vật yếu ớt lúc nào cũng có thể bị hắn bóp chết mà nảy sinh.
“ Đi!”
Hắn cũng không thèm ở lại dây dưa với bà ta, kéo thẳng Vũ Linh Nhi vào căn phòng VIP gần đó.
Trần Hà Duy hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Vũ Linh Nhi. Bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô bất giác siết chặt thêm vài phần khiến nó lằn lên những vệt đỏ hồng.
Vũ Linh Nhi hơi nhíu mày, từ cổ tay truyền đến từng đợt đau nhức.
“ Anh làm cái gì vậy?”
Đột nhiên có người đứng chắn giữa hai người bọn họ, giật tay Vũ Linh Nhi ra khỏi tay hắn.
Hoàng Thiên Vũ đẩy Vũ Linh Nhi ra đằng sau lưng mình, che chắn trước mặt cô, quan tâm hỏi.
“ Linh Nhi! Không sao chứ?”
Vũ Linh Nhi đột nhiên bị đẩy ra đằng sau, khẽ ngước lên nhìn cậu, liền nhìn thấy đôi mắt đầy lo lắng ấy. Cô không khỏi cảm thấy có chút ấm áp. Là cậu đang lo lắng cho cô, đã lâu lắm rồi, không có ai đối xử với cô như vậy.
Trước đây, mỗi lần cô bị thương đều luôn có người đó quan tâm, chăm sóc cô. Dù chỉ là một vết thương nhỏ thôi cũng làm anh lo cuống cả lên. Nhưng… bây giờ người ấy đã không còn. Cái cảm giác được người ta quan tâm cũng đã mất dần đi trong lòng cô. Đâu còn lại gì ngoài sự lạnh lẽo?
Thế nhưng… giờ đây, dường như cô lại cảm nhận được sự hiện diện của nó trong con người này….
“ Cậu tốt nhất đừng xen vào chuyện của tôi.” Trần Hà Duy nhíu mày nhìn chằm chằm vào cậu ta, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm.
Người này, ngay từ đầu cậu đã thấy không được bình thường, mỗi khi đứng trước hắn ta là lại như có một cỗ áp lực vô hình khiến cậu cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là khi hắn ta gây khó dễ cho Linh Nhi.
“ Linh Nhi là bạn tôi.” Hoàng Thiên Vũ đáp lại ánh nhìn của hắn, đôi mắt bình thường linh hoạt giờ trở nên bình tĩnh đến phát sợ. Cậu nắm chặt lấy cánh tay Vũ Linh Nhi ở đằng sau lưng mình.
Vũ Linh Nhi đứng yên lặng đằng sau cậu, đôi mắt nâu khói hết nhìn sang nguwofi này lai nhìn sang người kia. Hai người này là sao vậy?
“ Tôi không có thời gian mà chơi đùa cùng cậu.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi, cười lạnh một tiếng. Đôi tay nhanh như chớp tung một cú đấm vào bên má phải của cậu. Cú đấm này lực cũng không phải là nhẹ.
Hoàng Thiên Vũ bị đánh bất ngờ, cả người ngã xuống đất. Máu từ khóe miệng tràn ra. Cậu hơi nhíu mày, lau lau máu nơi khóe miệng. Từ dưới đất nhìn trên đã không thấy bóng dáng Trần Hà Duy cùng Vũ Linh Nhi đâu.
Phía xa xa nơi cuối đường, một chiếc mô tô mang theo hai dáng người xé gió lao vụt đi.
Hoàng Thiên Vũ chống tay xuống đất từ từ đứng dậy, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu lấy tay phủi phủi đống đất cát trên quần áo. Nhìn theo hướng chiếc mô tô vừa rời khỏi, lẩm bẩm:
“ Tên kia là cái loại gì vậy chứ?”
Tại sao hắn ta lại biết Linh Nhi? Hắn sẽ không làm gì cậu ấy chứ? Theo những gì hôm qua cậu nhìn thấy ở quán bar, con người này hoàn toàn không đơn giản. - Trong lòng cậu lại dấy lên một cỗ lo lắng không tên. Liệu sẽ không có việc gì chứ?
“ Vũ! Đứng đây làm gì?” Lưu Anh Phương từ trong trường bước ra, nhìn thấy cậu đứng lù lù một đống ở giữa cổng trường không khỏi cảm thấy tò mò.
“ Trời! Mặt cậu bị là sao vậy?” Anh Phương vừa nhìn thấy bên máu bị sưng đỏ kia liền trợn tròn mắt lên.
“ Mặt? Bị là sao vậy?” Hà Vi Băng đi sau Lưu Anh Phương nhìn đến mặt Hoàng Thiên Vũ kia không khỏi nhíu mày.
Không phải là cậu bị người ta đánh đấy chứ? Vũ ít nhiều gì cũng lấy được cái đai đen karate, mặc dù luận về võ học thì không bằng cô nhưng cũng không đến nỗi dễ dàng bị người ta đánh chứ? – Đây là Hà Vi Băng nghĩ vậy.
“ Không có gì.” Hoàng Thiên Vũ khoát khoát tay. Đây cũng không phải là vết thương lớn lao gì, vài ngày sẽ khỏi thôi. “ Mà Gyu đâu?”
“ Cậu ta nói có việc nên đi về trước rồi.” Hà Vi Băng nhìn đồng hồ, cũng đã 4 rưỡi chiều rồi.
“ Reng! Reng! Reng!”
“ Alo! Bác.”
“ Cháu biết rồi.”
Hà Vi Băng sau khi nhận điện thoại của ai đó thì liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ để lại cho hai người kia một câu:
“ Tớ có việc phải đi trước đây.”
“ Tớ cũng về đây.” Hoàng Thiên Vũ trong lòng mang theo bao nhiêu nghi hoặc hôm nay hoàn toàn không có tâm trạng, thất thểu ra về.
“ Mấy người này làm sao vậy chứ?” Lưu Anh Phương cứ như vậy đứng ngẩn ra ở trước cổng trường.
***
Bầu trời dần dần ngả sang một tông màu khác, những tia nắng cuối cùng của ngày cũng sắp bị dập tắt. Đường phố bắt đầu được lên đèn sáng trưng. Bây giờ vừa đúng 5 giờ 30 phút chiều. Trên con phố đông đúc người qua lại, tấm biểu quảng cáo bằng đèn led của một quán bar nhấp nháy đủ thứ màu sắc thành công thu hút sự chút ý của mọi người.
Ngoài cửa quán bar, Trần Hà Duy cũng không thèm để ý đến Vũ Linh Nhi chật vật ở đằng sau, một đường lôi thẳng cô vào bên trong.
Hiện tại bây giờ vẫn còn sớm nên quán bar hầu như không có khách, chỏ có những nhân viên phục vụ đang dọn dẹp. Quả cầu đèn treo ở trên trần nhà cứ xoay tròn, tạo thành những mảng màu lẫn lỗn, lại có chút mập mờ, lúc sáng lúc tối.
Vũ Linh Nhi không quen với thứ ánh sáng này bởi vì nó khiến cô cảm thấy khó chịu. Còn có… tiếng nhạc…
“ Trần thiếu gia sao hôm nay đến sớm thế?” Không biết xuất hiện ra một người đàn bà to béo, da mặt đắp lên một tầng phấn dày cộp trong trắng toát nhìn chẳng khác nào là ma cả. Còn thứ nước hia nồng nặc trên người bà ta càng khiến cho người đối diện thêm phần khó chịu. Bà ta là chủ quán bar này.
“ Hôm nay cậu còn dẫn theo bạn gái tới à?” Bà ta nhìn ra đằn sau hắn, cái môi đánh son đỏ choét mỉm cười một cái nhìn thật sự là kinh khủng.
“ Đừng có nhiều lời.” Hắn ta tâm tình đã không tốt lại còn gặp phải hạng người như người này càng cảm thấy khó chịu. Hắn đến liếc mắt một cái cũng không buồn.
“ Cậu vẫy như mọi khi sao?” Hắn ta đã là khách quen ở đây, bà chủ quán tất nhiên cũng biết tình tình hắn vỗn không tốt đâu có dám nhiều lời, không khéo chọc giận đến đại thiếu gia thì đến cả cháo còn không có mà ăn.
“ Vậy như mọi…” Hắn lên tiếng, muốn mong chóng thoát khỏi cá người đàn bà cả người nồng nặc mùi nước hoa này. Nhưng đột nhiên hắn lại cảm thấy có một trận đau đớn nho nhỏ từ bàn tay truyền đến.
Hắn hơi nghiêng đầu ra sau, cúi xuống.
Vũ Linh Nhi từ khi bước vào đây đã cảm thấy khó chịu, đặc biệt là tiếng nhạc ồn ào đó khiến cô cảm thấy sợ hãi. Đối với người quanh năm suốt tháng chỉ đối diện với căn nhà yên tĩnh đến lạnh lẽo kia mà nói thì đây thực sự là một thế giới mà cô không muốn bước vào. Cô sợ hãi, cô trốn tránh nó, cô nép mình trong bốn bước tường âm u không lối ra ấy. Cô thà cả đời ở trong đó cũng hoàn toàn không muốn bước vào một nơi như thế này. Nơi đầy rẫy những con người đáng sợ.
Trần Hà Duy nhìn chằm và Vũ Linh Nhi. Hắn thấy đôi vai nhỏ bé kia run lên từng hồi. Đôi mắt vô hồn kia nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, cặp lông mi cong dài khẽ rung nhẹ. Rõ ràng là cô ta đang sợ hãi.
Đột nhiên lòng hắn lại nảy sinh lên một cảm giác kỳ lạ, sâu trong đáy mắt lại ẩn chứa một tia thương xót hiếm thấy.
“ Crắc!” Khối băng trong tim hắn như bị nứt một vết nhỏ.
Vết nứt đó không rõ ràng, cũng không dễ thấy nhưng dường như… hắn lại nhận ra được sự thay đổi đó. Kỳ lạ.
“ Thôi khỏi. Đặt một phòng riêng.” Hắn ta nhanh chóng quay đầu sang nhìn người đàn bà kia, một phút thương hại dường như đã làm thay đổi quyết định của hắn.
Thứ tình cảm thương hại mà hắn đã đốt sạch tự nhiên lại vì một con vật yếu ớt lúc nào cũng có thể bị hắn bóp chết mà nảy sinh.
“ Đi!”
Hắn cũng không thèm ở lại dây dưa với bà ta, kéo thẳng Vũ Linh Nhi vào căn phòng VIP gần đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.