Chương 6
Han
18/07/2014
" Đúng rồi! Chiều nay ở trường tớ có gặp một cô gái."
" Hoàng Thiên Vũ! Khai thật ra coi, rốt cuộc là ai." Hà Vi Băng cất cái máy tính sang một bên, hai tay chống cằm, nụ cười đến là sảo quyệt, nhìn chằm chằm con người ngây thơ trước mặt bằng ánh mắt gian trá.
" Thật sao? Có xinh như tớ không." Phương Phương ngồi bên cạnh lắc lắc tay cậu.
"Cô ấy tên là Linh Nhi, trông rất dễ thương." Tiểu Vũ tiếp tục nhấm nháp miếng bánh ngọt, lên tiếng.
" Linh Nhi?" Jung Gyu khẽ nhíu mày, trước đây rõ ràng đã từng nghe thấy tên này rồi.
" Tên này nghe có vẻ quen quen." Hà đại tiểu thư nghịch mấy lọn tóc dài của mình.
" Cô gái đó sống ở căn biệt thự đối diện kia kìa." Tiểu Vũ qua ô cửa sổ, chỉ sang căn biệt thự màu trắng bên đối diện.
Cả ba người nhất loạt quay sang, mắt lập tức trợn tròn.
" Là bên kia sao?" Phương Phương ngạc nhiên hỏi.
" ý cậu là, Vũ Linh Nhi?" Chan Jung Gyu quay ngược lại nhìn đại thiếu gia nghi ngờ hỏi.
" Các cậu biết cô ấy à?" Tiểu Vũ mắt sáng như sao, tươi cười nói.
" Học cùng lớp, ít nhất cũng phải biết cái tên chứ. Hơn nữa đại tiểu thư nhà họ Vũ, chỉ sợ rằng không ai không biết." Hà Vi Băng ngáp dài một cái, ánh mắt hướng về căn biệt thự kia nhàm chán nói.
" Cậu tốt nhất là không để ý thì hơn." Jung Gyu không biết lôi đâu ra quyển truyện vừa lật từng trang vừa nói.
" Con người đó gì đâu mà kì cục." Phương Phương bĩu môi nói. " Tớ chẳng thấy có ddierm gì là dễ thương cả."
" Không biết trước đây tớ đã gặp cô ấy bao giờ chưa nhỉ?" Thiên Vũ nhìn lên trần nhà, dòng ký ức mơ hồ vụt qua.
" Chắc là chưa."
" Để ý làm gì, chỉ thêm phiền phức thôi."
Tiểu Vũ đột nhiên im lặng không nói gì. Đầu óc cậu vốn dĩ là đơn giản, suy nghĩ nhiều như vậy cậu cũng không có hơi để làm. Cậu chỉ cảm thấy cô gái đó rất kỳ lạ, lại có chút gì đó quen quen mà không biết là tại sao?
"í! Tiểu Vũ, cho tớ mấy chậu xương rồng này đi." Phương Phương không biết từ khi này đã mon mem đến gần lan can nơi có để rất nhiều chậu hoa xương rồng nhỏ xinh.
Đại thiếu gia hồn từ trên trời hạ cánh một cách nhanh chóng. Mắt thấy Lưu Anh Phương đang cầm một chậu xương rồng, cậu ta không nhanh không chậm mà tiến tới giựt ngay chậu xương rồng trên tay cô bạn, nâng như nâng trứng, dứt khoát nói:
" Không được!"
Cái tính cánh trẻ con từ con người này lại bắt đầu trỗi dậy.
Cậu ta đặt cậy xương rồng vào chỗ cũ, đuổi luôn kẻ phá hoại ra khỏi chỗ khác.
" Hoàng Thiên Vũ! Cậu đúng là đồ nhỏ mọn." Phương Phương hai tay chốc hông phụng phịu nói.
" Cậu thích thì đi mà mua. Cái này tớ trồng, phải mang từ Mĩ về đấy biết không?"
" Phương Phương, cậu không phải là biết tính của cậu ta rồi sao?" Hà Vi Băng nằm trên giường nhàn nhã nói. Đôi mắt đã có phần hơi díp lại, có lẽ là buồng ngủ rồi.
Jung Gyu ngồi một bên nghe mấy con người này tán phét có điểm không khỏi buồn cười, tiếp tục chúi mũi vào đọc truyện.
" Cậu coi tớ không bằng một cái chậu cây đó sao?"
" Tất nhiên!" Tiểu Vũ lấy tay xoa xoa quanh cái chậu màu nâu được làm rất tinh xảo, soi xét một cách kỹ lưỡng. Cậu.... có lẽ, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến lời hứa đó. Đoạn ký ức ngắn khẽ vụt qua...
“ Xương rồng?”
“Đúng rồi. Cậu biết ý nghĩ của nó là gì không?”
"Không..."
" Nó là loài cây có sức sống mạnh hơn bất cứ loài nào. Cậu không thấy thế sao?"
" Nhưng... nó có rất nhiều gai, chạm vào sẽ đau đấy..."
" Cậu ngốc thật, chỉ cần không chạm vào sẽ không thấy đau."
" Vậy sao?"
" ừ! Khi nào gặp tớ sẽ tặng cho cậu một chậu xương rồng, được không."
" Hứa rồi nhé."
" Hứa mà."
***
Con đường tất nập người qua lại, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến người ta cảm thấy chói mắt và nóng bức. Bên vỉa hè hiện lên một bóng dáng nhỏ nhắn.
" Anh hai." Cô bé có đôi mắt to tròn long lanh, mặc trên người một bộ váy công chúa, mái tóc dài được buộc cao bằng một chiếc nơ to trông vô cùng đáng yêu. Cô bé đó chừng 7, 8 tuổi vẫy vẫy tay với chàng trai phía trước.
Ngay phía bên đường, chàng trai phía trước khoảng 16, 17 tuổi. Anh ta có một khuôn mặt anh tuấn, mái tóc màu đen khẽ bay nhẹ. Đôi mắt tràn ngập ấm áp nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt.
" Anh hai đến đón Nhi sao?"
" Nhi Nhi, lại đây!"
Cô bé gật gật cái đầu, những lọn tóc vung vẩn nhìn đến là yêu, chậm rãi từng bước một đi sang bên kia.
Đột nhiên đằng sau truyền đến một thứ âm thanh chói ta, cái ánh sáng màu đỏ khiến cô bé chói mắt.
"RầM!!!!"
Một tiếng động khủng khiến vang lên, mọi thứ xung quanh như tối sầm, không còn gì khác ngoài một màu đen ghê rợn. Chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương ngày một xa dần...
"Anh hai..."
Vũ Linh Nhi mở to đôi mắt, ngồi bật dậy, cả khuôn mặt trắng bệch, mồi hôi ướt đẫm cả người, đôi môi hồng hào giờ đây trở nên tái nhợt. Cả người toàn thân run rẩy, không ngừng thở dốc.
Vãn là giấc mơ đáng sợ đó, cái quá khứ mà cô luôn muốn chôn giấu đi đó. Như một con quỷ hút máu, từng chút, từng chút lấy đi sự sống của cô, bóp chặt trái tim đầy vết thương đến không thể nào thở được. Từng giọt máu như nhuốm bẩn cả con người, tí tách chảy mãi không ngừng, toàn thân như xộc lên một mùi máu tanh đến khủng khiếp. Tai cô như ù đi, không nghe thấy bất cứ một thứ gì.
Đôi mắt vô hồn như ngây dại nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra từ cây đèn ngủ đặt gần giường, bỗng chốc cô thấy tất cả mọi thứ xung quanh thật đáng sợ, bóng tối đó thật đáng sợ...
Đôi bàn tay run run khẽ chạm vào công tắc điện, cả căn phòng đột nhiên sáng trưng.
Vũ Linh Nhi toàn thân lạnh toát, ngồi bó gối lặng im trên giường, hai bàn tay siết chặt tới nõi trắng bệch. Đôi mắt màu nâu khói mờ đi vì nước. Những giọt lệ trong suốt không ngừng tuôi rơi trên khuôn mặt xinh đẹp..
" Hoàng Thiên Vũ! Khai thật ra coi, rốt cuộc là ai." Hà Vi Băng cất cái máy tính sang một bên, hai tay chống cằm, nụ cười đến là sảo quyệt, nhìn chằm chằm con người ngây thơ trước mặt bằng ánh mắt gian trá.
" Thật sao? Có xinh như tớ không." Phương Phương ngồi bên cạnh lắc lắc tay cậu.
"Cô ấy tên là Linh Nhi, trông rất dễ thương." Tiểu Vũ tiếp tục nhấm nháp miếng bánh ngọt, lên tiếng.
" Linh Nhi?" Jung Gyu khẽ nhíu mày, trước đây rõ ràng đã từng nghe thấy tên này rồi.
" Tên này nghe có vẻ quen quen." Hà đại tiểu thư nghịch mấy lọn tóc dài của mình.
" Cô gái đó sống ở căn biệt thự đối diện kia kìa." Tiểu Vũ qua ô cửa sổ, chỉ sang căn biệt thự màu trắng bên đối diện.
Cả ba người nhất loạt quay sang, mắt lập tức trợn tròn.
" Là bên kia sao?" Phương Phương ngạc nhiên hỏi.
" ý cậu là, Vũ Linh Nhi?" Chan Jung Gyu quay ngược lại nhìn đại thiếu gia nghi ngờ hỏi.
" Các cậu biết cô ấy à?" Tiểu Vũ mắt sáng như sao, tươi cười nói.
" Học cùng lớp, ít nhất cũng phải biết cái tên chứ. Hơn nữa đại tiểu thư nhà họ Vũ, chỉ sợ rằng không ai không biết." Hà Vi Băng ngáp dài một cái, ánh mắt hướng về căn biệt thự kia nhàm chán nói.
" Cậu tốt nhất là không để ý thì hơn." Jung Gyu không biết lôi đâu ra quyển truyện vừa lật từng trang vừa nói.
" Con người đó gì đâu mà kì cục." Phương Phương bĩu môi nói. " Tớ chẳng thấy có ddierm gì là dễ thương cả."
" Không biết trước đây tớ đã gặp cô ấy bao giờ chưa nhỉ?" Thiên Vũ nhìn lên trần nhà, dòng ký ức mơ hồ vụt qua.
" Chắc là chưa."
" Để ý làm gì, chỉ thêm phiền phức thôi."
Tiểu Vũ đột nhiên im lặng không nói gì. Đầu óc cậu vốn dĩ là đơn giản, suy nghĩ nhiều như vậy cậu cũng không có hơi để làm. Cậu chỉ cảm thấy cô gái đó rất kỳ lạ, lại có chút gì đó quen quen mà không biết là tại sao?
"í! Tiểu Vũ, cho tớ mấy chậu xương rồng này đi." Phương Phương không biết từ khi này đã mon mem đến gần lan can nơi có để rất nhiều chậu hoa xương rồng nhỏ xinh.
Đại thiếu gia hồn từ trên trời hạ cánh một cách nhanh chóng. Mắt thấy Lưu Anh Phương đang cầm một chậu xương rồng, cậu ta không nhanh không chậm mà tiến tới giựt ngay chậu xương rồng trên tay cô bạn, nâng như nâng trứng, dứt khoát nói:
" Không được!"
Cái tính cánh trẻ con từ con người này lại bắt đầu trỗi dậy.
Cậu ta đặt cậy xương rồng vào chỗ cũ, đuổi luôn kẻ phá hoại ra khỏi chỗ khác.
" Hoàng Thiên Vũ! Cậu đúng là đồ nhỏ mọn." Phương Phương hai tay chốc hông phụng phịu nói.
" Cậu thích thì đi mà mua. Cái này tớ trồng, phải mang từ Mĩ về đấy biết không?"
" Phương Phương, cậu không phải là biết tính của cậu ta rồi sao?" Hà Vi Băng nằm trên giường nhàn nhã nói. Đôi mắt đã có phần hơi díp lại, có lẽ là buồng ngủ rồi.
Jung Gyu ngồi một bên nghe mấy con người này tán phét có điểm không khỏi buồn cười, tiếp tục chúi mũi vào đọc truyện.
" Cậu coi tớ không bằng một cái chậu cây đó sao?"
" Tất nhiên!" Tiểu Vũ lấy tay xoa xoa quanh cái chậu màu nâu được làm rất tinh xảo, soi xét một cách kỹ lưỡng. Cậu.... có lẽ, đến bây giờ vẫn còn nhớ đến lời hứa đó. Đoạn ký ức ngắn khẽ vụt qua...
“ Xương rồng?”
“Đúng rồi. Cậu biết ý nghĩ của nó là gì không?”
"Không..."
" Nó là loài cây có sức sống mạnh hơn bất cứ loài nào. Cậu không thấy thế sao?"
" Nhưng... nó có rất nhiều gai, chạm vào sẽ đau đấy..."
" Cậu ngốc thật, chỉ cần không chạm vào sẽ không thấy đau."
" Vậy sao?"
" ừ! Khi nào gặp tớ sẽ tặng cho cậu một chậu xương rồng, được không."
" Hứa rồi nhé."
" Hứa mà."
***
Con đường tất nập người qua lại, ánh nắng mặt trời gay gắt khiến người ta cảm thấy chói mắt và nóng bức. Bên vỉa hè hiện lên một bóng dáng nhỏ nhắn.
" Anh hai." Cô bé có đôi mắt to tròn long lanh, mặc trên người một bộ váy công chúa, mái tóc dài được buộc cao bằng một chiếc nơ to trông vô cùng đáng yêu. Cô bé đó chừng 7, 8 tuổi vẫy vẫy tay với chàng trai phía trước.
Ngay phía bên đường, chàng trai phía trước khoảng 16, 17 tuổi. Anh ta có một khuôn mặt anh tuấn, mái tóc màu đen khẽ bay nhẹ. Đôi mắt tràn ngập ấm áp nhìn cô bé nhỏ nhắn trước mặt.
" Anh hai đến đón Nhi sao?"
" Nhi Nhi, lại đây!"
Cô bé gật gật cái đầu, những lọn tóc vung vẩn nhìn đến là yêu, chậm rãi từng bước một đi sang bên kia.
Đột nhiên đằng sau truyền đến một thứ âm thanh chói ta, cái ánh sáng màu đỏ khiến cô bé chói mắt.
"RầM!!!!"
Một tiếng động khủng khiến vang lên, mọi thứ xung quanh như tối sầm, không còn gì khác ngoài một màu đen ghê rợn. Chỉ còn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương ngày một xa dần...
"Anh hai..."
Vũ Linh Nhi mở to đôi mắt, ngồi bật dậy, cả khuôn mặt trắng bệch, mồi hôi ướt đẫm cả người, đôi môi hồng hào giờ đây trở nên tái nhợt. Cả người toàn thân run rẩy, không ngừng thở dốc.
Vãn là giấc mơ đáng sợ đó, cái quá khứ mà cô luôn muốn chôn giấu đi đó. Như một con quỷ hút máu, từng chút, từng chút lấy đi sự sống của cô, bóp chặt trái tim đầy vết thương đến không thể nào thở được. Từng giọt máu như nhuốm bẩn cả con người, tí tách chảy mãi không ngừng, toàn thân như xộc lên một mùi máu tanh đến khủng khiếp. Tai cô như ù đi, không nghe thấy bất cứ một thứ gì.
Đôi mắt vô hồn như ngây dại nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra từ cây đèn ngủ đặt gần giường, bỗng chốc cô thấy tất cả mọi thứ xung quanh thật đáng sợ, bóng tối đó thật đáng sợ...
Đôi bàn tay run run khẽ chạm vào công tắc điện, cả căn phòng đột nhiên sáng trưng.
Vũ Linh Nhi toàn thân lạnh toát, ngồi bó gối lặng im trên giường, hai bàn tay siết chặt tới nõi trắng bệch. Đôi mắt màu nâu khói mờ đi vì nước. Những giọt lệ trong suốt không ngừng tuôi rơi trên khuôn mặt xinh đẹp..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.