Chương 72
Han
13/08/2014
“ Nhi Nhi! Giờ ăn trưa lúc nãy cậu đi đâu vậy? Tôi tìm mãi mà chẳng thấy.” Hoàng Thiên Vũ vừa nhìn thấy Vũ Linh Nhi bước vào lớp thì liền chạy ngay ra khỏi chỗ, tiếp tục bám dính lấy cô không ngừng.
“ Tôi?”
Vũ Linh Nhi ngồi lại vào chỗ, cậu cũng theo đó mà ngồi vào ghế của mình.
“ Thôi, không nói chuyện đó nữa. Cậu biết ngày mai là ngày gì không?”
Vũ Linh Nhi lắc lắc đầu, hỏi lại. “ Ngày gì?”
“ Mai là ngày thành lập trường.” Cậu đắc ý nói. “ Chiều tôi dẫn cậu đi mua đồ. Được không?”
Bên kia, Lưu Anh Phương nhìn thấy một màn này liền lắc đầu, quay sang nói với người ngồi bên cạnh.
“ Tiểu Băng. Cậu có nghĩ là rơi trúng bẫy rồi không?”
Hà Vi Băng hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Câu hỏi kia cô dĩ nhiên là không để trong đầu.
“ Tiểu Băng!” Anh Phương khẽ lắc lắc vai kẻ đang như người mất hồn kia.
“ Chuyện gì?” Hà Vi Băng giật mình một cái, quay đầu nhìn người bên cạnh, mù mờ hỏi.
“ Cậu dạo này làm sao thế hả?” Lưu Anh Phương không nhịn được mà hỏi. Dạo gần đây người này rất hay để hồn đi đâu đó, cũng không thường xuyên cảm thấy vui vẻ.
“ Không có. Mà vừa nãy cậu nói gì?”
“ Không có gì.”
***
Tối ngày hôm sau, đúng 7 giờ, cậu đã đứng trước phòng khách nhà họ Vũ.
“ Linh Nhi. Nhanh lên một chút.” Cậu nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Vũ Linh Nhi từ trên tầng đi xuống. Cô mặc một một váy màu lam nhạt dài đến đầu gối, mái tóc ngắn được chải gọn gàng ôm sát vào khuôn mặt. Nhìn cô trông rất dễ thương.
“ Rất đẹp nha.” Cậu giơ ngón cái ra trước mặt cô, miệng thì vẫn không ngừng cười.
“ Được rồi! Đi thôi!” Cậu một lần nữa nhìn đồng hồ, kéo tay Vũ Linh Nhi bước ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói: “ Quản gia Kim, có thể chúng cháu sẽ về muộn một chút.”
“ Hai người đi vui vẻ.” Ông quản gia cười nói.
Dạo gần đâu cô chủ thay đổi rất nhiều, điều đó cũng làm ông cảm thấy rất vui. Cậu Hoàng thiếu gia kia cũng rất thường đến đây chơi, cũng hay rủ Linh Nhi ra ngoài. Ông ban đầu cũng cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi.
***
“ Nếu cậu sợ thì đi sát vào tôi đây này.” Hoàng Thiên Vũ nói với Vũ Linh Nhi đang đi đằng sau mình.
Trong hội trường thực sự rất đông người, lại khá ồn ào. Vài tháng gần đây mặc dù cô có thể tiếp xúc với nhiều người, nhưng cô vẫn là không thích những chỗ đông người. Cậu phát hiện ra mỗi lúc đi ở chỗ đông người, Vũ Linh Nhi luôn cúi đầu, điều đó chứng tỏ cô vẫn đang sợ hãi. Cậu biết căn bệnh đó không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi. Chính vì vậy cậu mới quyết định dẫn Vũ Linh Nhi đến bữa tiệc này.
“ Vũ!” Đột nhiên không biết từ đâu có người chạy đến. Cậu chỉ cần nghe cái giọng kia là đã biết là ai rồi.
“ Linh Nhi! Chào!” Lưu Anh Phương đứng trước mặt cậu, hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau, vẫn vẫy tay chào với Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi khẽ gật đầu. Lưu Anh Phương cũng rất hay bắt chuyện với cô, cô với cô gái đõ cũng nói câu được câu không.
“ Phương Phương! Hai người kia đâu?”
“ Cậu cũng biết mà. Tiểu Băng đâu có thích tiệc tùng. Còn Gyu hình như là đi đâu đó. Không biết!” Lưu Anh Phương lắc lắc cái đầu, sau đó lại chuồn đi đâu mất dạng.
“ Tiểu Vũ!”
Có hai người khác đi đến trước mặt cậu, một nam một nữ.
“ Chị Linh?” Cậu có chút ngạc nhiên mà lên tiếng.
Phương Tử Linh đứng trước mặt cậu, bên cạnh còn có một người con trai khác. Cô chỉ vào người đó, giới thiệu.
“ Anh ấy là cựu học sinh của trường này. Hôm nay chị cùng anh ấy tới đây.”
“ À. Chào anh!” Cậu khẽ gật đầu, hướng người kia chào hỏi.
“ Chào em.” Anh ta cũng gật đầu chào lại cậu.
“ Vũ. Cô bé kia là ai vậy?” Phương Tử Linh Nhi cô gái đứng đằng sau cậu, có chút tò mò.
“ Cậu ấy là bạn em.” Hoàng Thiên Vũ kéo cô lên đứng trước mặt hai người kia.
Vũ Linh Nhi khẽ cúi đầu, cô không quen tiếp xúc với người lạ.
“ Cậu ấy hơi ít nói.”
“ Không sao. Cô bé nhìn rất dễ thương.” Phương Tử Linh cười nói. Cô bé này thật sự rất thu hút ánh nhìn của người khác.
“ Xin lỗi. Anh có việc. Mấy đứa cứ nói chuyện đi.” Đàn anh đi cùng Phương Tử Linh nói một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Trong hội trường đột nhiên nổi nhạc.
“ Vũ. Chị mời em nhảy một bản được không?” Phương Tử Linh cười, giơ tay ra trước mặt cậu.
“ Được thôi.”
“ Cậu ra kia ngồi đợi tôi một chút được không?” Cậu khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Vũ Linh Nhi, tay chỉ về phía dãy ghế trống đằng kia.
Vũ Linh Nhi nhìn theo hướng cậu, gật đầu. Trong đôi mắt đột nhiên lại có chút sợ hãi.
“ Không cần sợ.”
Phương Tử Linh nhìn cậu. Đột nhiên cô lại nghĩ: Vũ không khỏi quá chăm sóc cho cô bé đó đi. Trong lòng cô đột nhiên nổi lên một cảm giác lạ.
Vũ Linh Nhi ngồi ở góc phòng. Người qua lại có nhìn cô nhưng cũng chẳng mấy để tâm. Cô đột nhiên lại cảm thấy ở trong này có chút không thoải mãi. Cô liền đứng lên, theo hướng cửa đi ra ngoài.
Mọi người hầu hết đầu tập trung ở trong hội trường nên bên ngoài cực kỳ ít người. Không khí cũng thật im lặng, rất thoải mái. Cô vẫn là không thích ứng nổi những nơi ồn ào.
Gió đêm khá lạnh, bởi vì đây đang là mùa đông mà lại lạnh thêm vài phần. Cả người Vũ Linh Nhi khẽ run rẩy. Cô nghĩ cô nên đi bộ đâu đó để cho cơ thể ấm lên một chút. Cô khẽ quay người, dời khỏi hội trường.
Cô phát hiện ra trong trường còn rất nhiều nơi mà cô chưa từng đến bao giờ. Ví dụ như nơi này. Cô không rõ nơi này gọi là gì. Từ phía dưới cô cũng có thể nhìn đến tận nơi cao nhất, bên trên lại đặc biệt không có mái che, còn có rất nhiều đèn treo ở đấy nữa. Nếu nhìn từ xa thì có lẽ chỉ thấy được mấy điểm sáng đó. Giống như vì sao giữa bầu trời đêm.
Một cầu thang dài theo hình xoắn dẫn cô lên trên cao. Đến nơi cao nhất cô nhìn thấy một cái kính thiên văn, hóa ra nơi này dùng để ngắm sao. Cô không hề biết trong trường còn có nơi như thế này. Men theo lan can, đột nhiên cô lại nhìn thấy một người. Người đó đứng cách cô không xa lắm, tầm chục bước chân gì đó.
Anh ta ngồi dựa lưng vào lan can ngắm trăng. Trăng đêm nay lại đặc biệt sáng. Anh ta khẽ quay, nhìn thấy cô liền đứng dậy.
***
“ Linh Nhi không biết đi đâu rồi.” Hoàng Thiên Vũ sau quay trở lại chỗ mấy hàng ghế kia thì đã không thấy Vũ Linh Nhi đâu cả. Cậu không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Cô vốn vẫn không thể tiếp xúc với người lạ, hôm nay lại thực có nhiều người.
“ Vũ! Sao lại đứng đây? Linh Nhi đâu?” Lưu Anh Phương trên tay cầm một đĩa bánh ngọt nhỏ, hỏi cậu.
“ Không biết, chẳng thấy đâu cả.” Cậu hơi nhíu mày.
“ Chắc chỉ ở đâu đó quanh trường thôi. Không cần lo.”
“ Tớ phải đi tìm cái đã.” Hoàng Thiên Vũ quay người, đi ra khổi hội trường.
“ Xem ra mình đoán thật sự không sai rồi. Chỉ mong là mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.”
Lưu Anh Phương nhìn theo dáng Hoàng Thiên Vũ, không khỏi lắc đầu. Cậu thật sự đã yêu Vũ Linh Nhi sao?
“ Tôi?”
Vũ Linh Nhi ngồi lại vào chỗ, cậu cũng theo đó mà ngồi vào ghế của mình.
“ Thôi, không nói chuyện đó nữa. Cậu biết ngày mai là ngày gì không?”
Vũ Linh Nhi lắc lắc đầu, hỏi lại. “ Ngày gì?”
“ Mai là ngày thành lập trường.” Cậu đắc ý nói. “ Chiều tôi dẫn cậu đi mua đồ. Được không?”
Bên kia, Lưu Anh Phương nhìn thấy một màn này liền lắc đầu, quay sang nói với người ngồi bên cạnh.
“ Tiểu Băng. Cậu có nghĩ là rơi trúng bẫy rồi không?”
Hà Vi Băng hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Câu hỏi kia cô dĩ nhiên là không để trong đầu.
“ Tiểu Băng!” Anh Phương khẽ lắc lắc vai kẻ đang như người mất hồn kia.
“ Chuyện gì?” Hà Vi Băng giật mình một cái, quay đầu nhìn người bên cạnh, mù mờ hỏi.
“ Cậu dạo này làm sao thế hả?” Lưu Anh Phương không nhịn được mà hỏi. Dạo gần đây người này rất hay để hồn đi đâu đó, cũng không thường xuyên cảm thấy vui vẻ.
“ Không có. Mà vừa nãy cậu nói gì?”
“ Không có gì.”
***
Tối ngày hôm sau, đúng 7 giờ, cậu đã đứng trước phòng khách nhà họ Vũ.
“ Linh Nhi. Nhanh lên một chút.” Cậu nhìn đồng hồ, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Vũ Linh Nhi từ trên tầng đi xuống. Cô mặc một một váy màu lam nhạt dài đến đầu gối, mái tóc ngắn được chải gọn gàng ôm sát vào khuôn mặt. Nhìn cô trông rất dễ thương.
“ Rất đẹp nha.” Cậu giơ ngón cái ra trước mặt cô, miệng thì vẫn không ngừng cười.
“ Được rồi! Đi thôi!” Cậu một lần nữa nhìn đồng hồ, kéo tay Vũ Linh Nhi bước ra ngoài, còn không quên quay đầu lại nói: “ Quản gia Kim, có thể chúng cháu sẽ về muộn một chút.”
“ Hai người đi vui vẻ.” Ông quản gia cười nói.
Dạo gần đâu cô chủ thay đổi rất nhiều, điều đó cũng làm ông cảm thấy rất vui. Cậu Hoàng thiếu gia kia cũng rất thường đến đây chơi, cũng hay rủ Linh Nhi ra ngoài. Ông ban đầu cũng cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ thì tốt hơn rồi.
***
“ Nếu cậu sợ thì đi sát vào tôi đây này.” Hoàng Thiên Vũ nói với Vũ Linh Nhi đang đi đằng sau mình.
Trong hội trường thực sự rất đông người, lại khá ồn ào. Vài tháng gần đây mặc dù cô có thể tiếp xúc với nhiều người, nhưng cô vẫn là không thích những chỗ đông người. Cậu phát hiện ra mỗi lúc đi ở chỗ đông người, Vũ Linh Nhi luôn cúi đầu, điều đó chứng tỏ cô vẫn đang sợ hãi. Cậu biết căn bệnh đó không phải ngày một ngày hai là có thể khỏi. Chính vì vậy cậu mới quyết định dẫn Vũ Linh Nhi đến bữa tiệc này.
“ Vũ!” Đột nhiên không biết từ đâu có người chạy đến. Cậu chỉ cần nghe cái giọng kia là đã biết là ai rồi.
“ Linh Nhi! Chào!” Lưu Anh Phương đứng trước mặt cậu, hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau, vẫn vẫy tay chào với Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi khẽ gật đầu. Lưu Anh Phương cũng rất hay bắt chuyện với cô, cô với cô gái đõ cũng nói câu được câu không.
“ Phương Phương! Hai người kia đâu?”
“ Cậu cũng biết mà. Tiểu Băng đâu có thích tiệc tùng. Còn Gyu hình như là đi đâu đó. Không biết!” Lưu Anh Phương lắc lắc cái đầu, sau đó lại chuồn đi đâu mất dạng.
“ Tiểu Vũ!”
Có hai người khác đi đến trước mặt cậu, một nam một nữ.
“ Chị Linh?” Cậu có chút ngạc nhiên mà lên tiếng.
Phương Tử Linh đứng trước mặt cậu, bên cạnh còn có một người con trai khác. Cô chỉ vào người đó, giới thiệu.
“ Anh ấy là cựu học sinh của trường này. Hôm nay chị cùng anh ấy tới đây.”
“ À. Chào anh!” Cậu khẽ gật đầu, hướng người kia chào hỏi.
“ Chào em.” Anh ta cũng gật đầu chào lại cậu.
“ Vũ. Cô bé kia là ai vậy?” Phương Tử Linh Nhi cô gái đứng đằng sau cậu, có chút tò mò.
“ Cậu ấy là bạn em.” Hoàng Thiên Vũ kéo cô lên đứng trước mặt hai người kia.
Vũ Linh Nhi khẽ cúi đầu, cô không quen tiếp xúc với người lạ.
“ Cậu ấy hơi ít nói.”
“ Không sao. Cô bé nhìn rất dễ thương.” Phương Tử Linh cười nói. Cô bé này thật sự rất thu hút ánh nhìn của người khác.
“ Xin lỗi. Anh có việc. Mấy đứa cứ nói chuyện đi.” Đàn anh đi cùng Phương Tử Linh nói một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Trong hội trường đột nhiên nổi nhạc.
“ Vũ. Chị mời em nhảy một bản được không?” Phương Tử Linh cười, giơ tay ra trước mặt cậu.
“ Được thôi.”
“ Cậu ra kia ngồi đợi tôi một chút được không?” Cậu khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Vũ Linh Nhi, tay chỉ về phía dãy ghế trống đằng kia.
Vũ Linh Nhi nhìn theo hướng cậu, gật đầu. Trong đôi mắt đột nhiên lại có chút sợ hãi.
“ Không cần sợ.”
Phương Tử Linh nhìn cậu. Đột nhiên cô lại nghĩ: Vũ không khỏi quá chăm sóc cho cô bé đó đi. Trong lòng cô đột nhiên nổi lên một cảm giác lạ.
Vũ Linh Nhi ngồi ở góc phòng. Người qua lại có nhìn cô nhưng cũng chẳng mấy để tâm. Cô đột nhiên lại cảm thấy ở trong này có chút không thoải mãi. Cô liền đứng lên, theo hướng cửa đi ra ngoài.
Mọi người hầu hết đầu tập trung ở trong hội trường nên bên ngoài cực kỳ ít người. Không khí cũng thật im lặng, rất thoải mái. Cô vẫn là không thích ứng nổi những nơi ồn ào.
Gió đêm khá lạnh, bởi vì đây đang là mùa đông mà lại lạnh thêm vài phần. Cả người Vũ Linh Nhi khẽ run rẩy. Cô nghĩ cô nên đi bộ đâu đó để cho cơ thể ấm lên một chút. Cô khẽ quay người, dời khỏi hội trường.
Cô phát hiện ra trong trường còn rất nhiều nơi mà cô chưa từng đến bao giờ. Ví dụ như nơi này. Cô không rõ nơi này gọi là gì. Từ phía dưới cô cũng có thể nhìn đến tận nơi cao nhất, bên trên lại đặc biệt không có mái che, còn có rất nhiều đèn treo ở đấy nữa. Nếu nhìn từ xa thì có lẽ chỉ thấy được mấy điểm sáng đó. Giống như vì sao giữa bầu trời đêm.
Một cầu thang dài theo hình xoắn dẫn cô lên trên cao. Đến nơi cao nhất cô nhìn thấy một cái kính thiên văn, hóa ra nơi này dùng để ngắm sao. Cô không hề biết trong trường còn có nơi như thế này. Men theo lan can, đột nhiên cô lại nhìn thấy một người. Người đó đứng cách cô không xa lắm, tầm chục bước chân gì đó.
Anh ta ngồi dựa lưng vào lan can ngắm trăng. Trăng đêm nay lại đặc biệt sáng. Anh ta khẽ quay, nhìn thấy cô liền đứng dậy.
***
“ Linh Nhi không biết đi đâu rồi.” Hoàng Thiên Vũ sau quay trở lại chỗ mấy hàng ghế kia thì đã không thấy Vũ Linh Nhi đâu cả. Cậu không khỏi cảm thấy có chút lo lắng. Cô vốn vẫn không thể tiếp xúc với người lạ, hôm nay lại thực có nhiều người.
“ Vũ! Sao lại đứng đây? Linh Nhi đâu?” Lưu Anh Phương trên tay cầm một đĩa bánh ngọt nhỏ, hỏi cậu.
“ Không biết, chẳng thấy đâu cả.” Cậu hơi nhíu mày.
“ Chắc chỉ ở đâu đó quanh trường thôi. Không cần lo.”
“ Tớ phải đi tìm cái đã.” Hoàng Thiên Vũ quay người, đi ra khổi hội trường.
“ Xem ra mình đoán thật sự không sai rồi. Chỉ mong là mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.”
Lưu Anh Phương nhìn theo dáng Hoàng Thiên Vũ, không khỏi lắc đầu. Cậu thật sự đã yêu Vũ Linh Nhi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.