Chương 7
Bunny
12/01/2017
CHƯƠNG 7
Trở lại tiểu ốc, mở khóa, đẩy cửa bước vào, Thường Mộ rất an tĩnh nằm trên giường mà ngủ. Hắn thực thoải mái a! Cái họa đồ lung tung đã làm mình cùng Phán Phán tìm một ngày bên ngoài. Loại này bản lĩnh dối trá như lão cha hắn. Đáng giận hơn là Phán Phán còn muốn lưu hắn lại đây, chỉ cần nghĩ đến điểm này thì một chút thoải mái cũng không có.
“Uy! Thức dậy!” Vỗ vỗ cho hắn tỉnh lại.
Mở ra một mắt mắt còn lại vẫn nhắm, nghịch ngợm cười: “Ta không ngủ, ta chờ ngươi về!”
Hứa Điểm lấy ra họa đồ đã bị xé nát: “Họa đồ của ngươi.”
“Tiểu nương, ta có việc muốn nói với ngươi” Thường Mộ nhanh nhẹn ngồi dậy, đánh gãy lời nói Hứa Điểm: “Tại Minh Giới lâu như vậy, ngươi có hay không gặp qua cha ta?”
“Cái gì?” Hứa Điểm có phần giật mình.
“Tiểu nương ngươi ở đây, nhất định biết cha ta vẫn còn ở địa ngục chịu phạt. Ta hôm nay, ở huyết trì gặp qua hắn. Ngươi có gặp qua bộ dáng thê thảm của hắn tại huyết trì?” kinh ngạc nhìn Thường Mộ. Y không rõ Thường Mộ là ý tứ gì? Muốn thay cha hắn cầu tình? Nghĩ như vậy, y lạnh lùng trả lời: “Gặp thì sao? Chưa gặp thì sao? Phàm là xuống địa ngục, đều là vô cùng thê thảm, gieo gió ắt gặp bão, ta sẽ không đồng tình cùng bọn họ dù chỉ nửa điểm”
“Không! Tiểu nương, ngươi hiểu lầm ý ta!” vẻ mặt tuấn tú thoáng mở miệng nghiêm túc hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, cha ta và ta giống nhau? Hắn kia khuôn mặt quả khó coi, một tí thịt cũng không còn chỉ là một bộ hài cốt! Vì cái gì nói ta cùng hắn giống nhau như đúc!”
Hứa Điểm bị biểu tình của hắn làm cho không biết phải làm như thế nào. Khóc không phải, cười không được, khen không đúng, mắng không xong, khóe miệng không tự chủ liền co rúm.
Nhìn mặt Thường Mộ thế này, nhất thời đại não không hiểu sao lại lâm vào bế tắc, yết hầu như bị đánh nghẹn, một chữ đều không nói được. Cũng như mấy ngày trước, hắn luôn nói lão cha như thế nào xấu xí, như thế nào khó coi, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nghi ngờ khiếu thẩm mỹ hay do y kén vợ kén chồng, tiếp lại còn ám chỉ chính mình anh tuấn vô song, một dạ một lòng, chẳng qua, đến cùng, hắn lại nói một điều mà Hứa Điểm không ngờ… “Nhưng nói lại, hắn tại nơi đây chịu phạt suốt hai mươi năm, tiểu nương không thể tha thứ hắn?”
Hừ! Hứa Điểm trong lòng cười lạnh. Chỉ biết tên này quả thật không đơn thuần. “Ta sẽ không tha thứ cho hắn” Hứa Điểm cường ngạng một ngụm cự tuyệt.
“Tiểu nương, ngươi hãy quên Thường Lập đi, ngươi cứ như vậy sẽ phá hư đi tâm mình chỉ làm mình khó chịu thêm thôi, từ này về sau, chỉ cần biết một ôn nhu Mộc Nhĩ được không?”
“Cái gì Mộc Nhĩ?”
“Mộc Nhĩ a, sự phụ ta hay gọi ta như thế” Thường Mộ có điểm đắc chí: “Thế nào? Rất dễ nghe? Sau này, ngươi cũng có thể gọi ta như thế.”
“Không có chuyện đó đâu” Hứa Điểm không muốn tái cùng tên hỗn đãn này nói bậy, quả thực, tránh hắn càng xa càng tốt! Nhưng vừa rồi hắn nói ‘sư phụ’, lập tức túm lấy cơ hội: “Ngươi nhanh nói sư phụ ngươi đang ở đâu?”
“Ngươi trước đáp ứng sau này gọi ta là Mộc Nhĩ”
“Được rồi…”
“Mộc…Mộc…Nhĩ”
“Ai! Tiểu nương! Ta hảo yêu ngươi!” Thường Mộ kích động liền nhảy vọt qua, nhưng lại bị Hứa Điểm đẩy ra, “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi nên nói rõ sư phụ ngươi đang ở đâu?”
“Ta đây nói nga, ngươi nghe cho rõ, sư phụ lão nhân ta trụ tại —-Vô Danh sơn”
“….” Hứa Điểm thở ra một hơi, tựa như nản lòng.
Giữa lúc chuẩn bị một cái tát đánh tới, ngoài cửa Tiểu Hắc âm trầm cúi đầu, tiến vào, trình lên nhất kiện y phục sợ hãi nói: “Hứa đại nhân, vết máu trên khố tử không thể tẩy sạch, vẫn còn một chút vết tích…”
Đây là Minh Giới quỷ nô, như gia nô trong các nhà giàu tại dương gian, chuyên làm các loại chuyện vặt. Hứa Điểm kỳ quái nhìn qua y phục vấn: “Y phục này rất lâu ta không sử dụng qua, lại không cho ngươi tẩy a”
Quỷ nô chỉ Thường Mộ trả lời: “Vị tiểu ca này giao cho nô tỳ tẩy, còn cố ý phân phó nhất định phải tẩy sạch, nô tỳ tẩy thật lâu nhưng vẫn không hết…”
“Thường Mộ ngươi cư nhiên mặc y phục ta ra ngoài?” Hứa Điểm bắt đầu rít gào.
“Đúng vậy, ngươi cũng không dùng đầu ngẫm lại, nếu không như thế làm sao ta có thể nhìn thấy cha ta a?” Thường Mộ không biết lớn nhỏ, vỗ vào ót y: “ Sao lại ngốc như thế, trách không được cha ta như vậy xuẩn mà vẫn có thể lừa được ngươi”
Một câu nói, lửa giận liền như được tiếp thêm thiêu qua điểm mấu chốt, y cho quỷ nô lui ra, hung hăng nắm lấy vạt áo Thường Mộ “Ta không muốn cùng ngươi tranh sự tình này, ngươi hiện tại nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai, bằng không đừng trách ta dụng hình ép ngươi”
“Dụng hình? Ngươi muốn dụng hình?” Thường Mộ không tin cười nói: “Hảo, cứ tự nhiên.”.
Bất quá, chiêu kích đối với Hứa Điểm lúc này có đều không thích hợp. Hắn không ngờ rằng y làm thật, Hứa Điểm quay người bảo hai gã quỷ sai cao lớn không chút lưu tình đem hắn ra ngoài.
Có lẽ, lúc này tiểu nương đã điên rồi, hôm qua mới có chút ôn nhu hôm nay lại bay đâu mất…
Phán Phán trở lại Minh Giới chuyện đầu tiên làm là tu bổ đoạn bút vừa nhặt được, đáng tiếc, ghế còn chưa tọa qua, lại bị sắc mặt khó coi của Hứa Điểm kéo đến Diêm Vương điện. Không phải đã bảo y cùng Thường Mộ làm quen dần, từ từ có được tín nhiệm của hắn, sau đó, mới chậm rãi hỏi hắn sư phụ kia tột cùng là người nào, thế nào lại nhanh như vậy trở mặt? Ai…thật nhứt đầu…
Diêm Vương điện không có ai, chỉ có Thường Mộ tâm không cam lòng quỳ xuống, trái phải hai bên quỷ sai ấn vai hắn, xunh quanh đều mang lên các hình cụ, nào là rút gân lột da, xẻ thịt lóc xương, than lửa,… sử dụng những hình cụ này tại Diêm Vương điện chỉ có Phán Phán, nhưng cho tới bây giờ hắn chỉ dùng chúng đế chế biến đồ ăn a, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng chúng trên người Thường Mộ.
Thường Mộ nhìn Hứa Điểm cùng Phán Quan tới, lập tức vẻ mặt ủy khuất: “Đây là muốn làm gì?” Phán Phán đi xuống dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thường Mộ. Hứa Điểm hơi nghiêng đầu đáp: “Đương nhiên là vấn sư phụ của hắn đang ở nơi nào, Diêm Vương nói qua phải điều tra”
“Chúng ta hôm khác đi tìm thử tòa Vô Danh sơn ấy lần nữa”
“Quỷ mới tin lời hắn”
“Ngươi không phải quỷ treo cổ? Còn là Lệ quỷ? A hiện tại lại là Vô Thường quỷ”
“Ta…” Hứa Điểm nói không nên lời. Vô lực phản bác, chỉ có thể mở mắt trừng ngài. Thạch Khanh luôn bảo vệ Thường Mộ, thật là không có cách nào. Nếu Diêm Vương là lão đại Minh Giới, thì kẻ luôn cười này là lão nhị, đành phải nhu hòa khí, cười: “Hảo, ta nói sai, ta phải nói, ngay cả quỷ cũng không tin tưởng lời hắn, được rồi chứ? Ta muốn ngưu đầu mã diện mang khảo tội thạch đến”
“Chậc chậc, như thế ngoan? (hung ác, tàn nhẫn) Ngươi là nương hắn như thế nào lục thân không nhận?”
“Ta không phải nương hắn”
Hứa Điểm rống to, đương lúc ‘chi lưu, chi lưu’ Ngưu đầu mã diện mang ra một khối đá lớn cao giọng hô: “Nương tiểu tử, khảo tội thạch đã đưa đến!”
Hứa Điểm xoay người mắng: “***, ai nói ta là nương hắn!?” hảo khó đọc(1)
Mã huynh sợ lập tức câm miệng, ngưu huynh tắc gãi gãi lỗ tai, sau nói: “Hôm qua a, Thường gia một đêm chết hết, ngươi liền tiếp lấy lệnh câu hồn. Tất cả mọi người đều nói ngươi đi đón phu gia (nhà chồng) của ngươi đến đây. Mà chẳng phải hài tử Thường gia luôn miệng gọi ngươi tiểu nương sao? Chẳng lẽ hắn là tướng công ngươi?”
Hứa Điểm âm trầm hỏi: “Là ai nói điều này đầu tiên?”
Đừng xem ngưu đầu bày ra bộ mặt ngốc, lúc cần thông minh cũng rất thông minh, lập tức lắc lắc đầu cho rằng chính mình từ trước đến nay luôn hậu tri hậu giác (biết sau hiểu sau), Minh Giới đại sự tiểu sự gì cũng biết, nhưng đối với người khởi nguyên quả thật không được rõ lắm. Hứa Điểm không hỏi nhiều, chuẩn bị điều tra, dù tra ra hay không cũng hảo báo thù a! Nếu nói theo nghĩa khí thì đây chính là loại tiểu nhân! Âm thầm, nhượng Thường Mộ quỳ trên khảo tội thạch, hai tay ôm ngực, bày ra tư thế cao cao tại thượng, đứng phía trước.
Phán phán lập tức nói với Tiểu quỷ sai bên cạnh: “Nhanh thỉnh Diêm vương đến điện xem kịch”
“Ân” Tiểu quỷ sai lĩnh mệnh đi.
“Quỳ lên nói chuyện!” Khối đá này không có gì đặc biệt Thường Mộ liền quỳ lên, hai tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn chịu thẩm.
“Ngươi nói, sư phụ ngươi tên gì? Ngụ tại chổ nào?”
Thường Mộ cúi đầu nhìn khối nham thạch đen tuyền này. Chẳng lẽ nói dối nói thật sự chọc thủng ta? Trước thử xem sao! “Sư phụ ta là… Vô Danh đạo trưởng, trụ tại Vô Danh sơn”
“Xích—” nham thạch đen tuyền nhanh biến thành hồng sắc, như than đã được đun nóng, “Oa nha nha” nóng đến mức hắn kêu to, chi lưu một tiếng liền vọt tới cột tại đại điện.
Mẹ a! Cái gì khảo tội thạch, chính xác là khảo tội thạch(2), người quỳ trên này không nhanh chóng biến thành mộc nhĩ mới là lạ
“Xuống dưới” Hứa Điểm xoay đầu quát.
“Không xuống!”
“Ngươi xuống dưới cho ta!” Hứa Điểm dùng niệm lực túm lấy hắn, lệnh ngưu đầu mã diễn đè hắn quỳ trên khảo tội thạch.
“Hiện tại ngươi biết sợ rồi sao?” Hứa Điểm có điểm đắc ý, cười nói: “Ngoan ngoãn mà khai đi, tột cùng sư phụ ngươi là ai?”
“Sợ, ta sợ a, ta thừa nhận, ta thẳng thắn” với vẻ mặt cầu xin giơ hai tay lên đầu hàng. Ngưu đầu mã diện thoáng cũng giảm đi lực đạo, nào ngờ nhân cơ hội này phốc một cái liền trốn sau lưng Phán Phán, suy nghĩ một lát nói: “Ta biết sư phụ ta ở đâu, lão nhân hắn là ai, nhưng…ta không thể nói. Sư phụ dưỡng dục ta mười năm, dạy ta mười năm, ta không thể cho các ngươi đi bắt hắn, ngươi hận cha ta cứ cừu hận lên đầu ta là đủ rồi, hà tất truy cứu cả sư phụ ta? Ta cho ngươi quan báo tư thù, mọi việc cha ta gây ra ta sẽ gánh hết là được.”
“Ta từ lúc này trở thành quan báo tư thù?” tuy rằng Hứa Điểm hiện tại cực lực thanh minh, thế nhưng ngưu đầu mã diện cùng những người hiện tại có mặt điều hăng say thảo luận… “Xem ra Hứa đại nhân lúc sinh tiền, y tại phu gia chắc chịu không ít thiệt thòi a!”
“Không những thế! Ta nghe nói Hứa đại nhân là do tướng công y thú xếp hàng thứ hai, ngươi không nghe tiều hài tử kia gọi là tiểu nương sao?”
“Nghe nói tại dương gian làm thị thiếp, ngày sống rất khó a. Phải xem sắc mặt phụ mẫu, sắc mặt tướng công còn có đại phu nhân nữa a”
“Ai…bởi vậy, tuổi trẻ đã đến Minh Giới báo danh, thực là mệnh khổ a..”
Hứa Điểm nghe mấy lời loạn thất bát tao này, thật là tức đến chấn thương mà! Nếu không đem đầu lưỡi hai tên này cắt bỏ. Y hội không hả giận!
“Thường Mộ! Ngươi lăn ra đây cho ta!”
“Lăn đến không bị ngươi đánh chết mời là lạ!” Thường Mộ còn thè lưỡi.
“Quên đi quên đi..” Phán Quan tại giữa giả vờ ngớ ngẩn không hiểu để thay Thường Mộ làm lá chắn. Ba người tranh qua cãi lại, Ngưu đầu một bên bình luận: “Thấy không? Hiện tại Hứa đại nhân kiên trì ngược đãi hài tử đại phu nhân, kỳ thật mở miệng cũng không tiện…chúng ta là hảo huynh đệ vì thế cứ mở một mắt nhắm một mắt, coi như không thấy loại quan báo tư thù này là được”.
Không một lời dị nghị tất cả đều gật đầu đồng ý, nghe tất loạn ngôn này, đầu y cứ như muốn bốc hỏa. Liếc mắt nhìn qua đám người. Mở miệng trách móc Phán Phán: “Thạch đại nhân! Ngươi tránh ra! Thân là Phán Quan vì sao cản trở ta phá an? Lẽ nào ngài không hy vọng sớm một chút giải quyết?”
Thường Mộ đi ra trước mặt Phán Phán nói: “Thạch đại nhân thật là tấm lòng rộng lượng, ôn nhu thiện lương, quan tâm thuộc hạ, thương cảm dân tình, làm sao giống ngươi? Lòng dạ hẹp hòi, bụng con gà con, có cừu oán tất báo, lục thân không nhận!”
“Ngươi…Ngươi…” Hứa Điểm tức đến không nói nên lời, thẳng tay đánh tới, trước đem Thạch Khanh ném sang một bên, sau bắt lấy Thường Mộ sai gã tiểu quỷ đem hình cụ tới.
Thường Mộ không biết đây là cái gì, mắt thấy nhiều đao sắc bén sắp trạc vào mông, lập tức dùng kim quang hộ thể! Phán Phán hét thảm lên một tiếng: “A! Nghiền thịt của ta!”
Hứa Điểm xoay tay nắm ngay lỗ tai Hắn, bắt hắn ngồi lên hình cụ tiếp theo, Thường Mộ bắn ra kim quang phá hủy vật này, lập tức tiếng kêu thảm thiết của Thạch đại nhân vang lên: “A! Nướng thịt của ta!”
Ngưu đầu thấy nước mắt giàn giụa của ngài lập tức nói: “Không quan hệ, lần sao Thạch đại nhân làm thịt viên, ngưu đầu ta sẽ tự tay làm cho ngài”.
Phán Phán cầm những mảnh nhỏ hình cụ, hướng cái hình cụ thứ ba Hứa Điểm chuẩn bị đến liền quát dẹp đường: “Hứa Điểm mau dừng lại! Phi tu bổ hình cụ phải khấu vào lương bổng của ngươi!” chiêu này quả là hiệu nghiệm, người nọ như bão đang nổi,lập tức dừng lại. Không có lương nghĩa là không có đồ ăn ngon, không có y phục hảo mặc, không có minh tệ cũng không thể hướng Phán Quan đổi ngân phiếu, ra ngoài làm việc thấy nơi nơi phồn hoa chỉ có thể nuốt nước miếng vào bụng…
Hứa Điểm buông lỗ tai Thường Mộ, mặt không chút biểu tình nhìn hắn. Sau một lát xoay người hướng Phán Quan: “Thạch đại nhân, án tử này ta không theo, ngài tìm ngước khác”.
Phán Phán đưa tay lên, liền biến ra một tiểu bàn toán: ‘sát sát sát’ thanh âm vang lên: “Thiên đao sàng một cái ba vạn sáu nghìn minh nguyên, bào cách một cái(3), ba vạn hai nghìn minh nguyên. Tổng cộng, sáu vạn tám nghìn minh nguyên, trừ đồ đã lâu, lấy số chẳn, còn sáu vạn minh nguyên, Hứa Điểm lương tháng một vạn hai nghìn minh nguyên, vậy khấu trừ ngươi năm tháng lương.”
Hứa Điểm như hóa đá. Phán Phán lại bổ sung: “Đương nhiên, nếu phá án tử này, tiền thưởng là tám vạn minh nguyên”.
Tám vạn minh nguyên..như vậy trừ khoảng bồi thường sáu vạn vẫn còn lại hai vạn…
Thường Mộ quỷ quỷ cười dắt Hứa Điểm đến trước khảo tội thạch, sau đó tự giác quỳ lên, bắt đầu nói: “Tiểu nương, đừng nóng giận, ta vừa chỉ là cùng ngươi ngoạn a!”
Khảo tội thạch không có phản ứng gì, xem ra là thật. Hứa Điểm nâng mắt lên nhìn hắn. Lần này hắn muốn khai cung? Thấy thế nào cũng không giống lắm.
Thường Mộ nói tiếp: “Tiểu nương nhất định nghĩ ta rất gây sự, như cha ta giống nhau, miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ, ngươi cho tới bây giờ cũng không tin ta. Bất quá, hiện tại có khảo tội thạch, ta quỳ trên đây, nói ra những điều trong lòng, như vậy ngươi sẽ không hoài nghi lời ta nói là thật tâm hay trái lương tâm. Đúng không?”
Nói không sai, Hứa Điểm không khỏi nhìn vào hai mắt hắn.
“Ta hạ sơn ly khai sư phụ, bởi vì tưởng gia gia nãi nãi ất gặp quả báo. Ta một điểm cũng không sợ chết, lại còn nghĩ khi tới Minh Giới là có thể theo đuổi ái nhân trong lòng, chết chính là giúp ta có sự bắt đầu. Ta cho rằng như vậy an bài hội tốt, lại không nghĩ tới hung thủ thất tín, giết cả Thường gia. Thế nhưng, đây là do Thường gia nợ hắn, oan oan báo báo bao giờ kết thúc, ta không hề muốn truy cứu, cũng thỉnh Minh Giới các ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha hắn…Mặc khác, ta thật không ngờ đuổi theo ái nhân lại như thế khó khăn, ngươi hận cha ta, liền hận luôn cả ta, ngươi không thể tha thứ cha ta, liền cả ta cũng không thể đặc xá…Ta ở lại Minh Giới, quỳ tại chổ này, là cam tâm tình nguyện. Nếu như ta không muốn, ngay ngày đầu tiên sẽ không ngoan ngoãn cùng các ngươi đến nơi này…Thế nhưng ta vẫn đến là vì ngươi. Hơn nữa ta khẩn cầu Phán Quan đại nhân lưu ta tại đây làm tiểu quỷ, khẩn cầu hắn nhượng ta và ngươi cùng ở một chổ, bởi vì ta tưởng sau này ta với ngươi như hình với bóng. Nếu ta cứ vậy nói thẳng ra ngươi nhất định sẽ không tin, ngay vừa rồi ngươi ninh lỗ tai ta, ta đã nghĩ đến điểm tốt của khảo tội thạch…” Thường Mộ ôn nhu cười, ngữ khí chậm rãi mà nói: “Bởi vì…ta quỳ tại đây nói, ngươi không tin ta, ngươi cũng tin vào khảo tội thạch…Tiểu nương, ta thực sự yêu ngươi đã mười năm…”
Khảo tội thạch vẫn như trước không hề phản ứng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thường Mộ. Người này quả thật thông minh, chưa từng có ai dám lợi dụng khảo tội thạch mà nói lên tình ý. Sau này khảo tội thạch nên đổi tên thành: “Ái tình biểu lộ thạch”
Hứa Điểm như trước không biểu tình, nhưng thực sự đang cố nổ lực đè ép cảm động đang dâng lên.
Thường Mộ khẽ thở dài một cái, như trước thâm tình mà nhìn y: “Ta biết tiểu nương bị cha ta tổn thương quá sâu, chân tình bị giẫm đạp khiến cho thương tích khắp thân, thế nhưng ngươi không nên từ nay về sau bảo hộ gao gắt chính mình, không để bất luận kẻ nào tiếp cận ngươi. Ngươi rất giống với cái loại sâu trùng mà ta hết lần này đến lần khác xé vỡ lớp vỏ bên ngoài. Ta biết, tướng mạo ta là một sai lầm, cái này đã khiến cho ta không thể tiếp cận ngươi, sở dĩ ta luôn miệng gọi ngươi là ‘tiểu nương’ không phải ta muốn nhận thân, mà là khắc khắc nhắc nhở ngươi, ta không phải Thường Lập, ta chính là Thường Mộ…thỉnh cho ta một cơ hội, ta sẽ bảo vệ ngươi đến vĩnh viễn.”
… … …
“Hảo…hảo cảm nhân. Ta đã lâu không thấy được một màn cảm động lòng người đến thế này….”Phán Phán lấy ra khăn tay, bắt đầu chà sát nước mắt. Xong, đưa sang Hứa Điểm, Hứa Điểm thân thủ gạt tay hắn, rõ ràng tầm mắt đã mơ hồ chứa nước thế mà còn bướng bỉnh: “Ta không khóc, lấy tay ngươi ra”
Mã huynh tâm tình kích động, rất muốn tạo chút không khí đầy mơ mộng. Tự cho mình thông minh đem ra nhất kiện tiền giấy bạch sắc, ném lên không trung làm cho chúng bay khắp nơi, cho rằng như cảnh lê hoa lay động, may là Phán Phán thân thủ nhanh nhẹn. Bắt nó biến thành những cánh hoa hồng nhạt từ không trung bay lượn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đôi môi Hứa Điềm. Chờ hắn cho một lời thuyết phục, ngay tại mảnh chỉ treo chuông này. Diêm vương sải bước tiến vào Diêm Vương điện. Thấy hình cụ một bên đã tan nát, còn một đám người rảnh rỗi. Đặc biệt thấy mắt Phán Phán lệ nóng mơ hồ,lòng liền bồn chồn. Không phải nói xem diễn sao? Như thế nào lại như thế: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Không, không có gì…ngươi tới chậm” Phán Phán nhanh chóng thu hồi hình cụ, vẻ mặt tươi cười liền giải thích: “Thường Mộ đã quyết định vì Minh Giới phục vụ, chúng ta đang giảng Minh Giới hình pháp. Cho nên xuất ra đạo cụ. Không nghĩ đến tiểu tử này cực thông minh, trăm năm khó gặp. Chúng ta đều cảm động đến rơi nước mắt…chính là trong quá trình giảng lại không cẩn thận liền lộng hư…”
“Thế diễn đâu?”
“Đã xong”
“Nga” diêm vương không để ý. Quay đầu đánh giá Thường Mộ, cảm giác đây là một ‘khối thượng đẳng’ liền hướng Hứa Điểm: “Đây là…con ngươi”
“Ai nói hắn là con ta?”
“Quỷ tịch có ghi, ngươi trước khi chết là người của Thường gia, cho nên ta mới cho ngươi tiếp nhận án tử này.”
“Đại nhân người đối với những người khác cũng là như vậy?”
“Đúng vậy” ngài nói: “Ta nói ngươi quản những việc liên quan đến phu gia của ngươi”
“…” nguyên lai đây là bắt đầu cội nguồn! Đáng tiếc, tìm được sẽ như thế nào? Hứa Điểm chỉ có thế nén giận…
Thạch Khanh nho nhỏ hỏi tiểu quỷ đi truyền Diêm Vương “Diêm vương vừa rồi đang làm gì? Như thế nào lại đến chậm.”
“Hồi bẩm Thạch đại nhân, Diêm Vương vừa nghe ngài thỉnh đến xem diễn, liền thay xiêm y, chải lại tóc, nên mới đến chậm”
“Nga…” Diêm Vương thể diện như vậy, trách không được khi người chết đều phải trang điểm.
Hai nhóm tiểu quỷ trong điện nhanh chóng bỏ đi. Hứa Điểm thừa lúc mọi người ra ra vào vào, cũng quay trở về tiểu ốc của mình. Thấy tiểu nương rời khỏi, hắn liền đuổi theo.
Thu thập hoàn tất, ai cũng đều tự trở về ốc của mình. Sau khi trở về phòng Hứa Điểm nằm đưa lưng về phía Thường Mộ, không còn tâm trí lo lắng vấn đề sư phụ của hắn nữa. Còn hắn lại nằm trên giường của mình nhìn chằm chằm lên trần nhà không vội vấn y có hay không tiếp nhận chính mình chỉ là suy nghĩ gì đó, Thạch Khanh đốt ngọn nến trong phòng mình, dùng các loại phương pháp cố gắng đem đoạn bút nối lại, Diêm Vương tại trước tiểu ốc Thạch Khanh mà nhìn trộm hắn, rất nhanh liền tiêu thất trong bóng đêm…
Ngày hôm sau Hứa Điềm trở nên im lặng. Không quan tâm đến ai, đặc biệt là Thường Mộ. Giờ nghỉ và làm việc của Minh Giới thật là lộn xộn. Nói thẳng ra là tối đen như mực, chỉ có canh giờ không có ngày đêm. Hứa Điểm mỗi ngày đều bận rộn, nào là “gia môn”, sau đến “Thường gia diệt môn huyết án” một đại án tử, phải để sang một bên, vùi đầu vào những việc vụn nhặt trước. Lúc trở về thấy Thường Mộ đã ngủ, cùng lúc phát hiện giường chính mình đã được trải gọn gàng.
Thường Mộ cũng không nhàn rỗi. Vì trở thành thành viên Minh Giới, mỗi ngày đều theo ngưu đầu mã diện học luật pháp, hình tắc, giới quy, làm việc và nghỉ ngơi,…rất bận rộn làm hắn không có thời gian quấn quýt tiểu nương. Hơn một tháng sau lúc Ngưu đầu huynh nói đến miệng văng cả nước bọt để giảng về địa ngục tầng thứ mười, Thường Mộ một bên chăm chú nghe giảng, một bên không quên mở tiểu ô để tránh nước bọt văng lên đầu. Thẳng đến Huyết trì vang lên “Mộ nhi Mộ nhi”, hắn mới nhớ đến còn có sự tình cha giao phó chưa hoàn thành.
Vì vậy ngày này. Thường Mộ cố ý nằm trên gường chờ y trở về. Mặc kệ phải chờ bao lâu
Trùng hợp Hứa Điểm hôm nay bị Phán Phán bám lấy. Bởi vì người nào đó rốt cục cũng làm cho đồ bỏ đoạn bút kia nối lại được, phía trên cán được điêu khắc một cách tinh xảo với những long văn bằng vàng bọc bên ngoài, hắn thập phần đắc ý, cùng từ nay về sau bút này mệnh danh là “phán quan bút” nhưng khi Thạch Khanh đề bút viết tự, không hiểu sau đầu bút lại không dính mực nước trong lúc vô tình xẹt qua trang giấy lại phẩn lên một vết máu, thật là tà môn.
Hứa Điểm đề nghị Phán Quan đem cái tà bút này ném đi, nhưng cái tên lòng hiếu kỳ quá lớn này nhất định dính lấy y đồng thảo luận. Kết quả lâu như vậy vẫn không có gì.
Mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, y lê thân về phòng, gặp một ánh mắt quan tâm nhìn mình. Thường Mộ thực hảo đem một ly trà thơm đến bên.
“Tiểu nương ngươi về rồi? Uống chén trà.”
“Ân”. Hứa Điểm bình thản tiếp nhận, nhấm một ngụm, thực ngọt.
Hắn cười cười ngồi xuống, nói: “Tiểu nương, ngồi đi, ta đấm lưng, xoa chân cho ngươi. Thuận tiện có chuyện muốn cùng ngươi nói?”
“Giờ tý đã đến, các huynh đệ ra ngoài câu hồn chuẩn bị xuất phát” bên ngoài quỷ sai canh đã gõ tính thời điểm.
Bên trong phòng, chính là giờ tán gẫu….
Mặt không thay đổi ngồi xuống. Nhìn chằm chằm sàn nhà. Y đoán rằng Thường Mộ nói với chính mình có thể hay không cho hắn một cơ hội? Nhưng y đã đoán sai. Hắn chỉ hơi mỉm cười, nắm lấy bả vai Hứa Điểm xoa nắn, lực đạo không lớn không nhỏ. “Tiểu nương…ngươi cho tới bây giờ vẫn hận cha ta?”
“Lại muốn như thế nào?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thể hay không bằng lòng tha thứ cho cha ta?”
“Ta sẽ không tha thứ cho hắn”, có lẽ so với trước kia hận ý đã không còn. Nhưng tha thứ! Cho tới bây giờ Hứa Điểm vẫn không nghĩ tới. “Đối với ta mà nói. Hắn đã phạm vào sai lầm không thể cứu vãn. Ta không nghĩ sẽ tha thứ cho hắn.”
“Nếu như thế, tiểu nương ngươi cũng đã phạm vào sai lầm không thể cứu vãn”
“Ân?” Hứa Điểm quay đầu, nhìn Thường Mộ: “Ngươi nói xem, ta phạm vào sai lầm gì không thể vãn hồi?”
“Có a!” Thường Mộ dừng một chút, cũng quay đầu nhìn Hứa Điểm, “Ít nhất…ngươi đã làm cho một tiểu hài tử, vừa sinh ra đã không có phụ mẫu!”
Trong mắt Hứa Điểm lóe ra một chút rung động.
Đúng vậy, Thường Mộ nói đúng. Tâm bị loại sự tình này hung hăng trạc đến, trước kia cũng từng nghĩ đến vẫn đề này, lúc Thường Mộ là hài tử vẫn có từng nhìn trộm qua tình hình của hắn. Nhưng là theo thời gian trôi qua, chuyện cũng dần dần bị phai nhạt. Hiện tại, đột nhiên nhắc tới, liền đánh vào lòng của y, nhất thời làm y không thể trả lời.
Không sai, hắn không phạm vào sai lầm gì, lại làm hại hắn vừa sinh ra đã không có phụ mẫu, như vậy tiểu tử cho dù cuộc sống không hề thiếu cái thứ gì, nhưng tâm hồn vẫn có điểm không hoàn hảo….
Hứa Điểm không hiểu vì cái gì, lại đau lòng cho Thường Mộ. Đột nhiên sinh ra loại cảm xúc này, y lại ngang ngạnh, ngoan tâm nói: “Cho dù ta phạm vào sai lầm không thể vãn hồi. Nhưng ta vẫn không tha thứ cho cha ngươi, ngươi cũng có thể không tha thứ cho ta.”.
“Tiểu nương, ta không phải ý tứ này, cho tới bây giờ ta cũng sẽ không trách ngươi. Ta chỉ là không muốn ngươi cứ đem oán hận trói buộc chính mình, van cầu ngươi, tha thứ cha ta. Buông tha chính mình, cũng cho ta cơ hội. Nếu ngươi không chấp nhận ta, ta cũng không ngại thay cha ta là vật bỏ. Ngươi có thể quên cha ta phá hư, chỉ nhớ hắn hảo. Từ nay về sau, coi ta là hắn, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi…”
“Ta…” nhìn thấy thâm tình Thường Mộ, rốt cuộc không đủ dũng khí nói lên lời. Thẳng đến bàn tay hắn xoa xoa trước mặt mình mới phát hiện, nước mắt đã rời ra từ khi nào.
Thường Mộ tới gần một chút, ôn nhu nói: “Tiểu nương, ngươi nhìn ngươi đi, vẫn như vậy thiện lương, chỉ vài câu đã rơi nước mắt. Nhất định đã đáp ứng phải không?”
Hứa Điểm bên trái quay một chút, bên phải một chút, tái quay một chút. Cuối cùng cắn răng, thế nhưng không quay đầu lại liền xông ra ngoài. Thường Mộ còn chưa kịp kêu, thì y đã không còn thấy thân ảnh.
Ngây thơ hảo đáng yêu không thể đánh động y, oanh oanh liệt liệt y tựa hồ cũng không để ý. Hiện tại nhu tình lại làm y bỏ chạy. Chiến thuật cần chỉnh, cần chỉnh a!
Nhưng vừa mới lắc lắc đầu cho tỉnh, Thường Mộ đã thấy Hứa Điểm đứng trước mặt. Tuy rằng biểu tình vẫn như vậy nhưng khí thế cùng cảm giác dường như đã rất khác. Y vươn tay, trong tay có một quả tim đầy máu. “Này cho ngươi”
“Cái gì vậy?”
“Hừ” kinh miệt nở nụ cười, “Ngươi không phải muốn ta tha thứ cha ngươi sao? Đây là tim của ta, ngươi hoàn dương thành người, mang nó đến nơi ta tự vẫn. Là cái viện kia, ngươi biết chứ?”
Thường Mộ gật gật đầu.
“Ở đó làm lễ cũng tế siêu độ vong hồn. Sau đó, đem trái tim này đốt thành tro, làm thành nước bùa cùng ta đính ước từ nay về sau nếu một ngày ly khai ta sẽ gặp phải ác báo. Ngươi làm theo như vậy, ta liền tha thứ cha ngươi. Thế nào?”
“Hảo! Hảo! Thật tốt quá!” thường Mộ liền đáp ứng. Vội vàng nhận lấy trái tim. “Ngươi giúp ta nói với Thạch đại nhân một tiếng, ta đi một chuyến trở lại dương gian, sửa chữa phần mộ của Thường gia, an bài di sản. Đại khái nhiều nhất sẽ không qua bảy ngày”.
Hứa Điểm chỉ mới gật đầu được một nửa. Thường Mộ liền nhanh chóng chạy đi. Cái tốc độ kia khiến Hứa Điểm một điều bất an trong lòng…
Thất thần nhìn xung quanh không có ai, nhìn lại thấy Phán Quan đã đến, ôm đầu nói bị Thường Mộ lao vào, còn hỏi Hứa Điểm: “Vừa rồi là tim của ngươi sao?”
“Như thế nào lại đúng. Đó chỉ là tim của một con lợn thôi, lừa hắn một chút, xem thành tâm được bao nhiêu.”.
“Nếu như hắn không quay về. Ngươi tín như thế nào?”.
“Không trở lại là tốt nhất! Một mình thanh tĩnh!”
Trong ngoài đều không đồng nhất! Ánh mắt vừa rồi không phải là mong chờ? Phán Phán bất đắc dĩ cười cười. Trở lại việc phải làm. Mở sổ bộ ghi chép. An bài Hứa Điểm nhiệm vụ tháng sau.
Nhìn tháng sau có trừ yêu, Hứa Điểm không khỏi lo lắng. Do dự một chút, đành đem sự việc nói ra.
“Phán Phán, ta cảm thấy niệm lực không được lớn như trước. Ta hảo lo lắng, một ngày không còn oán hận Thường Lập, cổ lực này sẽ mất đi, ta sẽ không thể thay Minh Giới trợ giúp”.
“Đây là nguyên nhân ngươi không chịu tha thứ hắn?”
“Có thể nói là nguyên nhân lớn nhất” Hứa Điểm ngẩng đầu, áp lực của việc này dường như đã hiện lên trên mặt. “Ta sợ, thời gian trôi qua, cái loại hận ý này sẽ phai nhạt, đến lúc đó…”
Phán Phán vỗ vai y, cắt đứt lời nói. Không để y nói tiếp. Hắn như tiền bối nói với y: “Hứa Điểm, niệm lực kỳ thật là một loại thần lực. Ngươi oán hận một người, sẽ sinh ra oán niệm, bên cạnh đó, ngươi yêu một người, sẽ có ái niệm, ái niệm so với oán niệm mạnh hơn gấp nhiều lần. Vì ái niệm so không giống oán niệm, nó không biến mất, yêu hội vĩnh viễn theo thời gian, dùng không bao giờ kiệt. Hãy vứt bỏ oán niệm, mà dùng ái niệm xem sao.”.
“Ái niệm!”.
Hứa Điểm ngơ ngác nhìn Phán Phán, gật đầu thật mạnh cổ vũ: “Đúng! Ái niệm.”
Ái niệm…ái niệm..Hứa Điểm lặp đi lặp lại, ái niệm chẳng lẽ là thương hắn?
Phán Quan, mọi thời điểm nhìn thấy đều nghĩ là đại ngoan đồng. Có đôi khi, lại mơ hồ, còn có điểm ngốc. Rất ít khi biểu hiện là tiền bối có trí tuệ cùng khí chất. Nhưng mặc kệ là như thế nào, Hứa Điểm đều cảm thấy vị Phán Quan đại nhân này hảo thân thiết…
“Hứa Điểm, chúng ta đi xem Thường Mộ!”
“Không đi!”.
“Đi thôi! Ta nghĩ nên xem thử”
“Không đi…”
Tuy rằng không phải là tình nguyện,nhưng đã bị Phán Phán kéo hắn ra cửa lên tiểu tam hướng Tiên Nhạc trấn.
Chỉ một chút, Thường Mộ đã đến Thường gia.
Trong nhà quả thật hổn loạn. Do ngoại công ngoại bà làm chủ cố gắng cản bọn người nhận làm thân nhân mà khóc tang nhằm bảo vệ di sản Thường gia.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy hắn. Hắn liến nhanh đến thu hồi kết giới Hứa uyển. Rồi đến thân thể chính mình thi pháp. Nhìn như đang ngủ, như mảnh hổ chụp mồi,nhào về phía thi thể chính mình…. Duỗi thẳng tứ chi, thư giãn gân cốt, đứng lên đi đi lại lại, trừ bỏ có cảm giác tê tê bên ngoài ra, hầu hết tất cả đều có thể, liền tiến đến nơi Hứa Điểm tự sát. Này thoạt nhìn so với mười năm trước càng xuống cấp hơn, mạng nhện phủ khắp. Âm khí tăng thêm mười phần, đúng là nơi ma quái.
Dâng hương, chấp tay niệm tụng, không nghĩ tới trên tường liền xuất hiện một chữ “VONG” bằng máu. Giống như đều mọi người thường nói.
“Hứa Điểm, đây là hận của ngươi sao?”
Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận tâm tình của y năm đó…nơi này đã mở lòng, bị lừa dối tình cảm, dường như đã không còn yêu, rơi vào tuyệt vọng cùng oán hận..
Thường Mộ hai tay nâng lên quả tim kia nhưng không hề có máu. Đọc chú ngữ, lửa nơi bàn tay lập tức bao quanh nó. Thông qua hỏa diễm đỏ rực Thường Mộ thấy một thân Hứa Điểm vận y phục đỏ, mang theo oán hận cùng tuyệt vọng, đem chính mình giam cầm trong hồng lăng. Cắn răng nhắm mắt lại, cuối cùng một giọt nước mắt rơi xuống cổ…thực đắng…. Hứa Điểm a Hứa Điểm, vì cái gì ngày ấy cùng ngươi liễu ngạn sơ ngộ không phải là ta?
Thường Mộ nhìn quả tim chậm rã bị thiêu thành tro, cảm giác như chính là tim mình. Thẳng đến khi hỏa diễm tiêu thất, ngực mới không còn đau. Lấy một chén rượu, ngẩng đầu uống sạch, chén rượu này cùng tưởng tượng giống nhau, đắng – khổ.
Trên tường “vong” chậm rãi hiện ra một chữ “tâm”
“Vong?” Hứa Điểm ngươi rốt cuộc đã quên cha ta, rốt cuộc đã quên oán hận?.
Dần dần thư thái nở nụ cười, “Khanh khanh….” chữ kia dần dần tiêu thất, hoàn toàn biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa…
Vừa lòng quay đầu lại, mới phát hiện Hứa Điểm đứng ngây ngốc nhìn chính mình.
“Tiểu nương…” Thường Mộ lập tức cười chạy lại “Sao ngươi tới đây?”
Mặt có điểm đỏ, vốn chỉ muốn xem thử, nhưng lại bị Phán Phán bắt vào cùng Thường Mộ nói vài câu, bằng không hắn sẽ hét to, đáng giận mà! Cho nên liền nói: “Đi ngang qua, tiến vào thế nào….”
“Ngươi có thể đi ngang qua tiến vào xem, là ta cảm động rồi” Thường Mộ ôn nhu cười, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Hứa Điểm “Tiểu nương, ta thề, ta sẽ không để trên mặt ngươi xuất hiện cái loại thương tâm kia đâu”
Gió nhẹ nhàng thổi, mái tóc Hứa Điểm nhẹ bay, phất làm cái mũi ngứa, ê ẩm…Thường Mộ hắn miệng lưỡi thật tru trơn, lại nói hưu nói vượn.
“Ta…ta còn có việc, phải đi” trong lòng bị tiểu tử kia làm cho khẩn trương. Vội vàng xoay người, hướng tường vọt tới. “Khấu” đầu đụng vào vách, không biết mạnh hay không mà vôi trên tường đều bong ra thành từng mảnh.
“Tiểu nương!” Thường Mộ vội vàng chạy đến!
“Ô ô ô…ô.ô.ô…”Hứa Điểm ngồi dưới đất ôm đầu khóc lớn.
Thường Mộ nhìn thấy Hứa Điểm gặp nguy liền vạn phần kích động, nhìn y khóc lại đau lòng không thôi. Quỳ xuống gao gắt ôm y vào lòng, “Tiểu nương, có phải hay không Mộc Nhĩ nói những điều không nên nói? Tiểu nương, xin lỗi, Mộc Nhĩ sẽ giải thích, ngươi trăm ngàn lần đừng tự sát!”
Hứa Điểm dở khóc dở cười, mắng: “Ngu ngốc! Ai muốn tự sát? Ô ô…ta chỉ là quên dùng thuật xuyên tường…đau quá…”
“A?” không phải là tự sát! Thường Mộ vui vẻ, nhẹ nhàng xem đầu y, hảo đáng thương, đã đỏ cả rồi, hơn nữa đôi mắt mở to đầy nước..thật muốn…thật muốn…ai, không nói…
“Tiểu nương, để ta nhu nhu cho ngươi”
“Không cần! Ta phải đi rồi!” Hứa Điểm đứng dậy xoa xoa mông lập tức bỏ chạy, lần này sẽ không quên dùng thuật xuyên tường.
Hạnh phúc trong lòng nhẹ nhẹ dâng lên, hắn cảm thấy rất nhanh chóng bắt được tâm ấy! suy nghĩ cũng đã ngây cười, cách tường cao hô to: “Tiểu nương! Bảy ngày sau gặp lại!”.
Chuyện trọng yếu nhất đã làm xong, Thường Mộ đi ra ngoài thấy ngoại công đang đuổi đám người nhận thân, đem gia sản giao lại cho hai vị lão nhân gia, lại nói chính mình “Đã chết”.
Ngoại công nghĩ hài tử tuổi nhỏ phải chịu đả kích lớn nên có chút hàm hồ, cũng không để ý lắm. Chính là theo ý tứ của hắn, thỉnh người đến tu sửa phần mộ Thường gia, mộ “Thường Mộ” đổi thành “Thường Vô”. Còn có chuẩn bị một tân mộ khác.
Mang bận rộn cùng giải quyết mọi chuyện, chớp mắt liền sáu ngày đã trôi qua. Cuối cùng ở lại dương gian một ngày, chính trực cùng Thường gia “đoạn thất”.
Hôm nay, Thường Mộ ra ngoài mua áo liệm tiền giấy, cấp người nhà nơi âm ti. Đến cửa áo liệm liền thấy kỳ lạ, hỏi tiểu nhị mới biết hài tử năm tuổi của ông chủ không hiểu vì sao lại mất tích, cả nhà đã đi lên núi tìm. Còn nói, gần đây trong trấn nhiều người đã mất con, chuyện thật là kỳ bí!
Thường Mộ nghe qua tiểu nhị nói, quan sát xung quanh. Sau về nhà dặn ngoại công lo hậu sự, liền xuất môn. Rốt cuộc không tính trở về.
Cảm thấy Tây sơn ven Vong Ưu hồ yêu khí khá nặng, không hiểu được là loại yêu quái gì. Nhưng là lại cảm thấy cái này cùng với hài tử mất tích trên trấn có liên quan.
Từng là lương dân tại Tiên Nhạc trấn, giời còn là tiểu quỷ Minh Giới. Thường Mộ quyết định trước hết nên thay mọi người diệt trừ yêu quái.
Quả nhiên không ngoài dự tính, đi được nửa ngày, tại một hang động bí ẩn Thường Mộ phát hiện mấy cổ xương khô của tiểu hài tử, xung quanh tràn ngập khí hư thối cùng chướng khí. Chậm rãi bước vào một động khẩu hẹp, bên trong trống trải, trên đỉnh còn có những bức tượng cao. “tí tách, tí tách” tiếng nước từ không trung mang theo âm khí nhẹ nhàng rơi xuống, yêu khí càng lúc càng đậm. Thường Mộ vạn phần khẳng định yêu quái ngay tại bên trong! Vừa chuyển sang, bắt gặp ánh mắt màu đỏ quen thuộc.
“Hoa Linh?!” không khỏi nhăn mày, tuy rằng trước mắt cự xà cùng Hoa Linh giống nhau. Nhưng yêu khí so với trước tăng hơn nhiều. Chẳng lẽ xà yêu đã lớn lên? Hay là con của Hoa Linh? Hay là cha?
Mãng xà trong đêm, phun ra những khí hư, Thường Mộ từng bước đi lên. Hoa Linh mở miệng mắng: “Thường gia tiểu súc sinh…ngươi như thế nào còn chưa chết?” nếu nó nói những lời này, chứng minh nó chính là Hoa Linh. Lúc trước thất tính đã hại chết cả nhà, phải rất cố gắng mới thuyết phục chính mình tha thứ. Nhưng hiện tại nó lại ăn qua nhiều hài tử, vì sao? Cho dù nó là bằng hữu A Vô, cũng phải diệt nó!
Thường Mộ hai tay ôm ngực nói “Thường gia tiểu súc sinh nghe nói Tiên Nhạc trấn có yêu quái quấy nhiễu, đã đến quỷ môn quan đành quay về thay dân trừ hại!”
“Ha ha ha…” Hoa Linh cuồng vọng cười “Thường gia các ngươi mới là tai họa! ta giết cả nhà các ngươi, nên mới hoàn toàn rơi vào ma đao, khống chế không được tâm trí chính mình, lại càng không ngừng hút tinh phách hài nhi. Đây là báo ứng a! lúc đó ta nên tuân thủ lời hứa cùng ngươi….ha ha ha…”
Nói đến đây, Thường gia vẫn có lỗi. Nhưng cũng không hoàn toàn, nhân quả báo ứng, ai biết chắc được? “Ngươi đã rơi vào ma đạo, lại không ngừng tàn sát sinh linh, ta sẽ không tái khách khí! Thường gia ta thực xin lỗi ngươi! ”
“Hừ hừ, ngươi cho là ngươi có khả năng đó ? ”
Hoa linh mạnh mẽ quét đuôi qua. Thương Mộ nhảy lên, Nó liền mở to miệng hướng về phía hắn….
——————
Chú giải:
(1): cái phần *** này là của tác giả!
(2): khảo đầu(考): hỏi/vấn/điều tra. khảo thứ hai (烤): nướng.
(3): hình cụ bằng sắt hơ lửa in vào người tội phạm, kiểu tra tấn cổ xưa của TQ Đăng bởi: admin
Trở lại tiểu ốc, mở khóa, đẩy cửa bước vào, Thường Mộ rất an tĩnh nằm trên giường mà ngủ. Hắn thực thoải mái a! Cái họa đồ lung tung đã làm mình cùng Phán Phán tìm một ngày bên ngoài. Loại này bản lĩnh dối trá như lão cha hắn. Đáng giận hơn là Phán Phán còn muốn lưu hắn lại đây, chỉ cần nghĩ đến điểm này thì một chút thoải mái cũng không có.
“Uy! Thức dậy!” Vỗ vỗ cho hắn tỉnh lại.
Mở ra một mắt mắt còn lại vẫn nhắm, nghịch ngợm cười: “Ta không ngủ, ta chờ ngươi về!”
Hứa Điểm lấy ra họa đồ đã bị xé nát: “Họa đồ của ngươi.”
“Tiểu nương, ta có việc muốn nói với ngươi” Thường Mộ nhanh nhẹn ngồi dậy, đánh gãy lời nói Hứa Điểm: “Tại Minh Giới lâu như vậy, ngươi có hay không gặp qua cha ta?”
“Cái gì?” Hứa Điểm có phần giật mình.
“Tiểu nương ngươi ở đây, nhất định biết cha ta vẫn còn ở địa ngục chịu phạt. Ta hôm nay, ở huyết trì gặp qua hắn. Ngươi có gặp qua bộ dáng thê thảm của hắn tại huyết trì?” kinh ngạc nhìn Thường Mộ. Y không rõ Thường Mộ là ý tứ gì? Muốn thay cha hắn cầu tình? Nghĩ như vậy, y lạnh lùng trả lời: “Gặp thì sao? Chưa gặp thì sao? Phàm là xuống địa ngục, đều là vô cùng thê thảm, gieo gió ắt gặp bão, ta sẽ không đồng tình cùng bọn họ dù chỉ nửa điểm”
“Không! Tiểu nương, ngươi hiểu lầm ý ta!” vẻ mặt tuấn tú thoáng mở miệng nghiêm túc hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, cha ta và ta giống nhau? Hắn kia khuôn mặt quả khó coi, một tí thịt cũng không còn chỉ là một bộ hài cốt! Vì cái gì nói ta cùng hắn giống nhau như đúc!”
Hứa Điểm bị biểu tình của hắn làm cho không biết phải làm như thế nào. Khóc không phải, cười không được, khen không đúng, mắng không xong, khóe miệng không tự chủ liền co rúm.
Nhìn mặt Thường Mộ thế này, nhất thời đại não không hiểu sao lại lâm vào bế tắc, yết hầu như bị đánh nghẹn, một chữ đều không nói được. Cũng như mấy ngày trước, hắn luôn nói lão cha như thế nào xấu xí, như thế nào khó coi, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nghi ngờ khiếu thẩm mỹ hay do y kén vợ kén chồng, tiếp lại còn ám chỉ chính mình anh tuấn vô song, một dạ một lòng, chẳng qua, đến cùng, hắn lại nói một điều mà Hứa Điểm không ngờ… “Nhưng nói lại, hắn tại nơi đây chịu phạt suốt hai mươi năm, tiểu nương không thể tha thứ hắn?”
Hừ! Hứa Điểm trong lòng cười lạnh. Chỉ biết tên này quả thật không đơn thuần. “Ta sẽ không tha thứ cho hắn” Hứa Điểm cường ngạng một ngụm cự tuyệt.
“Tiểu nương, ngươi hãy quên Thường Lập đi, ngươi cứ như vậy sẽ phá hư đi tâm mình chỉ làm mình khó chịu thêm thôi, từ này về sau, chỉ cần biết một ôn nhu Mộc Nhĩ được không?”
“Cái gì Mộc Nhĩ?”
“Mộc Nhĩ a, sự phụ ta hay gọi ta như thế” Thường Mộ có điểm đắc chí: “Thế nào? Rất dễ nghe? Sau này, ngươi cũng có thể gọi ta như thế.”
“Không có chuyện đó đâu” Hứa Điểm không muốn tái cùng tên hỗn đãn này nói bậy, quả thực, tránh hắn càng xa càng tốt! Nhưng vừa rồi hắn nói ‘sư phụ’, lập tức túm lấy cơ hội: “Ngươi nhanh nói sư phụ ngươi đang ở đâu?”
“Ngươi trước đáp ứng sau này gọi ta là Mộc Nhĩ”
“Được rồi…”
“Mộc…Mộc…Nhĩ”
“Ai! Tiểu nương! Ta hảo yêu ngươi!” Thường Mộ kích động liền nhảy vọt qua, nhưng lại bị Hứa Điểm đẩy ra, “Tốt lắm, tốt lắm, ngươi nên nói rõ sư phụ ngươi đang ở đâu?”
“Ta đây nói nga, ngươi nghe cho rõ, sư phụ lão nhân ta trụ tại —-Vô Danh sơn”
“….” Hứa Điểm thở ra một hơi, tựa như nản lòng.
Giữa lúc chuẩn bị một cái tát đánh tới, ngoài cửa Tiểu Hắc âm trầm cúi đầu, tiến vào, trình lên nhất kiện y phục sợ hãi nói: “Hứa đại nhân, vết máu trên khố tử không thể tẩy sạch, vẫn còn một chút vết tích…”
Đây là Minh Giới quỷ nô, như gia nô trong các nhà giàu tại dương gian, chuyên làm các loại chuyện vặt. Hứa Điểm kỳ quái nhìn qua y phục vấn: “Y phục này rất lâu ta không sử dụng qua, lại không cho ngươi tẩy a”
Quỷ nô chỉ Thường Mộ trả lời: “Vị tiểu ca này giao cho nô tỳ tẩy, còn cố ý phân phó nhất định phải tẩy sạch, nô tỳ tẩy thật lâu nhưng vẫn không hết…”
“Thường Mộ ngươi cư nhiên mặc y phục ta ra ngoài?” Hứa Điểm bắt đầu rít gào.
“Đúng vậy, ngươi cũng không dùng đầu ngẫm lại, nếu không như thế làm sao ta có thể nhìn thấy cha ta a?” Thường Mộ không biết lớn nhỏ, vỗ vào ót y: “ Sao lại ngốc như thế, trách không được cha ta như vậy xuẩn mà vẫn có thể lừa được ngươi”
Một câu nói, lửa giận liền như được tiếp thêm thiêu qua điểm mấu chốt, y cho quỷ nô lui ra, hung hăng nắm lấy vạt áo Thường Mộ “Ta không muốn cùng ngươi tranh sự tình này, ngươi hiện tại nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai, bằng không đừng trách ta dụng hình ép ngươi”
“Dụng hình? Ngươi muốn dụng hình?” Thường Mộ không tin cười nói: “Hảo, cứ tự nhiên.”.
Bất quá, chiêu kích đối với Hứa Điểm lúc này có đều không thích hợp. Hắn không ngờ rằng y làm thật, Hứa Điểm quay người bảo hai gã quỷ sai cao lớn không chút lưu tình đem hắn ra ngoài.
Có lẽ, lúc này tiểu nương đã điên rồi, hôm qua mới có chút ôn nhu hôm nay lại bay đâu mất…
Phán Phán trở lại Minh Giới chuyện đầu tiên làm là tu bổ đoạn bút vừa nhặt được, đáng tiếc, ghế còn chưa tọa qua, lại bị sắc mặt khó coi của Hứa Điểm kéo đến Diêm Vương điện. Không phải đã bảo y cùng Thường Mộ làm quen dần, từ từ có được tín nhiệm của hắn, sau đó, mới chậm rãi hỏi hắn sư phụ kia tột cùng là người nào, thế nào lại nhanh như vậy trở mặt? Ai…thật nhứt đầu…
Diêm Vương điện không có ai, chỉ có Thường Mộ tâm không cam lòng quỳ xuống, trái phải hai bên quỷ sai ấn vai hắn, xunh quanh đều mang lên các hình cụ, nào là rút gân lột da, xẻ thịt lóc xương, than lửa,… sử dụng những hình cụ này tại Diêm Vương điện chỉ có Phán Phán, nhưng cho tới bây giờ hắn chỉ dùng chúng đế chế biến đồ ăn a, chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng chúng trên người Thường Mộ.
Thường Mộ nhìn Hứa Điểm cùng Phán Quan tới, lập tức vẻ mặt ủy khuất: “Đây là muốn làm gì?” Phán Phán đi xuống dùng ánh mắt đồng tình nhìn Thường Mộ. Hứa Điểm hơi nghiêng đầu đáp: “Đương nhiên là vấn sư phụ của hắn đang ở nơi nào, Diêm Vương nói qua phải điều tra”
“Chúng ta hôm khác đi tìm thử tòa Vô Danh sơn ấy lần nữa”
“Quỷ mới tin lời hắn”
“Ngươi không phải quỷ treo cổ? Còn là Lệ quỷ? A hiện tại lại là Vô Thường quỷ”
“Ta…” Hứa Điểm nói không nên lời. Vô lực phản bác, chỉ có thể mở mắt trừng ngài. Thạch Khanh luôn bảo vệ Thường Mộ, thật là không có cách nào. Nếu Diêm Vương là lão đại Minh Giới, thì kẻ luôn cười này là lão nhị, đành phải nhu hòa khí, cười: “Hảo, ta nói sai, ta phải nói, ngay cả quỷ cũng không tin tưởng lời hắn, được rồi chứ? Ta muốn ngưu đầu mã diện mang khảo tội thạch đến”
“Chậc chậc, như thế ngoan? (hung ác, tàn nhẫn) Ngươi là nương hắn như thế nào lục thân không nhận?”
“Ta không phải nương hắn”
Hứa Điểm rống to, đương lúc ‘chi lưu, chi lưu’ Ngưu đầu mã diện mang ra một khối đá lớn cao giọng hô: “Nương tiểu tử, khảo tội thạch đã đưa đến!”
Hứa Điểm xoay người mắng: “***, ai nói ta là nương hắn!?” hảo khó đọc(1)
Mã huynh sợ lập tức câm miệng, ngưu huynh tắc gãi gãi lỗ tai, sau nói: “Hôm qua a, Thường gia một đêm chết hết, ngươi liền tiếp lấy lệnh câu hồn. Tất cả mọi người đều nói ngươi đi đón phu gia (nhà chồng) của ngươi đến đây. Mà chẳng phải hài tử Thường gia luôn miệng gọi ngươi tiểu nương sao? Chẳng lẽ hắn là tướng công ngươi?”
Hứa Điểm âm trầm hỏi: “Là ai nói điều này đầu tiên?”
Đừng xem ngưu đầu bày ra bộ mặt ngốc, lúc cần thông minh cũng rất thông minh, lập tức lắc lắc đầu cho rằng chính mình từ trước đến nay luôn hậu tri hậu giác (biết sau hiểu sau), Minh Giới đại sự tiểu sự gì cũng biết, nhưng đối với người khởi nguyên quả thật không được rõ lắm. Hứa Điểm không hỏi nhiều, chuẩn bị điều tra, dù tra ra hay không cũng hảo báo thù a! Nếu nói theo nghĩa khí thì đây chính là loại tiểu nhân! Âm thầm, nhượng Thường Mộ quỳ trên khảo tội thạch, hai tay ôm ngực, bày ra tư thế cao cao tại thượng, đứng phía trước.
Phán phán lập tức nói với Tiểu quỷ sai bên cạnh: “Nhanh thỉnh Diêm vương đến điện xem kịch”
“Ân” Tiểu quỷ sai lĩnh mệnh đi.
“Quỳ lên nói chuyện!” Khối đá này không có gì đặc biệt Thường Mộ liền quỳ lên, hai tay đặt trên đầu gối ngoan ngoãn chịu thẩm.
“Ngươi nói, sư phụ ngươi tên gì? Ngụ tại chổ nào?”
Thường Mộ cúi đầu nhìn khối nham thạch đen tuyền này. Chẳng lẽ nói dối nói thật sự chọc thủng ta? Trước thử xem sao! “Sư phụ ta là… Vô Danh đạo trưởng, trụ tại Vô Danh sơn”
“Xích—” nham thạch đen tuyền nhanh biến thành hồng sắc, như than đã được đun nóng, “Oa nha nha” nóng đến mức hắn kêu to, chi lưu một tiếng liền vọt tới cột tại đại điện.
Mẹ a! Cái gì khảo tội thạch, chính xác là khảo tội thạch(2), người quỳ trên này không nhanh chóng biến thành mộc nhĩ mới là lạ
“Xuống dưới” Hứa Điểm xoay đầu quát.
“Không xuống!”
“Ngươi xuống dưới cho ta!” Hứa Điểm dùng niệm lực túm lấy hắn, lệnh ngưu đầu mã diễn đè hắn quỳ trên khảo tội thạch.
“Hiện tại ngươi biết sợ rồi sao?” Hứa Điểm có điểm đắc ý, cười nói: “Ngoan ngoãn mà khai đi, tột cùng sư phụ ngươi là ai?”
“Sợ, ta sợ a, ta thừa nhận, ta thẳng thắn” với vẻ mặt cầu xin giơ hai tay lên đầu hàng. Ngưu đầu mã diện thoáng cũng giảm đi lực đạo, nào ngờ nhân cơ hội này phốc một cái liền trốn sau lưng Phán Phán, suy nghĩ một lát nói: “Ta biết sư phụ ta ở đâu, lão nhân hắn là ai, nhưng…ta không thể nói. Sư phụ dưỡng dục ta mười năm, dạy ta mười năm, ta không thể cho các ngươi đi bắt hắn, ngươi hận cha ta cứ cừu hận lên đầu ta là đủ rồi, hà tất truy cứu cả sư phụ ta? Ta cho ngươi quan báo tư thù, mọi việc cha ta gây ra ta sẽ gánh hết là được.”
“Ta từ lúc này trở thành quan báo tư thù?” tuy rằng Hứa Điểm hiện tại cực lực thanh minh, thế nhưng ngưu đầu mã diện cùng những người hiện tại có mặt điều hăng say thảo luận… “Xem ra Hứa đại nhân lúc sinh tiền, y tại phu gia chắc chịu không ít thiệt thòi a!”
“Không những thế! Ta nghe nói Hứa đại nhân là do tướng công y thú xếp hàng thứ hai, ngươi không nghe tiều hài tử kia gọi là tiểu nương sao?”
“Nghe nói tại dương gian làm thị thiếp, ngày sống rất khó a. Phải xem sắc mặt phụ mẫu, sắc mặt tướng công còn có đại phu nhân nữa a”
“Ai…bởi vậy, tuổi trẻ đã đến Minh Giới báo danh, thực là mệnh khổ a..”
Hứa Điểm nghe mấy lời loạn thất bát tao này, thật là tức đến chấn thương mà! Nếu không đem đầu lưỡi hai tên này cắt bỏ. Y hội không hả giận!
“Thường Mộ! Ngươi lăn ra đây cho ta!”
“Lăn đến không bị ngươi đánh chết mời là lạ!” Thường Mộ còn thè lưỡi.
“Quên đi quên đi..” Phán Quan tại giữa giả vờ ngớ ngẩn không hiểu để thay Thường Mộ làm lá chắn. Ba người tranh qua cãi lại, Ngưu đầu một bên bình luận: “Thấy không? Hiện tại Hứa đại nhân kiên trì ngược đãi hài tử đại phu nhân, kỳ thật mở miệng cũng không tiện…chúng ta là hảo huynh đệ vì thế cứ mở một mắt nhắm một mắt, coi như không thấy loại quan báo tư thù này là được”.
Không một lời dị nghị tất cả đều gật đầu đồng ý, nghe tất loạn ngôn này, đầu y cứ như muốn bốc hỏa. Liếc mắt nhìn qua đám người. Mở miệng trách móc Phán Phán: “Thạch đại nhân! Ngươi tránh ra! Thân là Phán Quan vì sao cản trở ta phá an? Lẽ nào ngài không hy vọng sớm một chút giải quyết?”
Thường Mộ đi ra trước mặt Phán Phán nói: “Thạch đại nhân thật là tấm lòng rộng lượng, ôn nhu thiện lương, quan tâm thuộc hạ, thương cảm dân tình, làm sao giống ngươi? Lòng dạ hẹp hòi, bụng con gà con, có cừu oán tất báo, lục thân không nhận!”
“Ngươi…Ngươi…” Hứa Điểm tức đến không nói nên lời, thẳng tay đánh tới, trước đem Thạch Khanh ném sang một bên, sau bắt lấy Thường Mộ sai gã tiểu quỷ đem hình cụ tới.
Thường Mộ không biết đây là cái gì, mắt thấy nhiều đao sắc bén sắp trạc vào mông, lập tức dùng kim quang hộ thể! Phán Phán hét thảm lên một tiếng: “A! Nghiền thịt của ta!”
Hứa Điểm xoay tay nắm ngay lỗ tai Hắn, bắt hắn ngồi lên hình cụ tiếp theo, Thường Mộ bắn ra kim quang phá hủy vật này, lập tức tiếng kêu thảm thiết của Thạch đại nhân vang lên: “A! Nướng thịt của ta!”
Ngưu đầu thấy nước mắt giàn giụa của ngài lập tức nói: “Không quan hệ, lần sao Thạch đại nhân làm thịt viên, ngưu đầu ta sẽ tự tay làm cho ngài”.
Phán Phán cầm những mảnh nhỏ hình cụ, hướng cái hình cụ thứ ba Hứa Điểm chuẩn bị đến liền quát dẹp đường: “Hứa Điểm mau dừng lại! Phi tu bổ hình cụ phải khấu vào lương bổng của ngươi!” chiêu này quả là hiệu nghiệm, người nọ như bão đang nổi,lập tức dừng lại. Không có lương nghĩa là không có đồ ăn ngon, không có y phục hảo mặc, không có minh tệ cũng không thể hướng Phán Quan đổi ngân phiếu, ra ngoài làm việc thấy nơi nơi phồn hoa chỉ có thể nuốt nước miếng vào bụng…
Hứa Điểm buông lỗ tai Thường Mộ, mặt không chút biểu tình nhìn hắn. Sau một lát xoay người hướng Phán Quan: “Thạch đại nhân, án tử này ta không theo, ngài tìm ngước khác”.
Phán Phán đưa tay lên, liền biến ra một tiểu bàn toán: ‘sát sát sát’ thanh âm vang lên: “Thiên đao sàng một cái ba vạn sáu nghìn minh nguyên, bào cách một cái(3), ba vạn hai nghìn minh nguyên. Tổng cộng, sáu vạn tám nghìn minh nguyên, trừ đồ đã lâu, lấy số chẳn, còn sáu vạn minh nguyên, Hứa Điểm lương tháng một vạn hai nghìn minh nguyên, vậy khấu trừ ngươi năm tháng lương.”
Hứa Điểm như hóa đá. Phán Phán lại bổ sung: “Đương nhiên, nếu phá án tử này, tiền thưởng là tám vạn minh nguyên”.
Tám vạn minh nguyên..như vậy trừ khoảng bồi thường sáu vạn vẫn còn lại hai vạn…
Thường Mộ quỷ quỷ cười dắt Hứa Điểm đến trước khảo tội thạch, sau đó tự giác quỳ lên, bắt đầu nói: “Tiểu nương, đừng nóng giận, ta vừa chỉ là cùng ngươi ngoạn a!”
Khảo tội thạch không có phản ứng gì, xem ra là thật. Hứa Điểm nâng mắt lên nhìn hắn. Lần này hắn muốn khai cung? Thấy thế nào cũng không giống lắm.
Thường Mộ nói tiếp: “Tiểu nương nhất định nghĩ ta rất gây sự, như cha ta giống nhau, miệng lưỡi trơn tru, hoa ngôn xảo ngữ, ngươi cho tới bây giờ cũng không tin ta. Bất quá, hiện tại có khảo tội thạch, ta quỳ trên đây, nói ra những điều trong lòng, như vậy ngươi sẽ không hoài nghi lời ta nói là thật tâm hay trái lương tâm. Đúng không?”
Nói không sai, Hứa Điểm không khỏi nhìn vào hai mắt hắn.
“Ta hạ sơn ly khai sư phụ, bởi vì tưởng gia gia nãi nãi ất gặp quả báo. Ta một điểm cũng không sợ chết, lại còn nghĩ khi tới Minh Giới là có thể theo đuổi ái nhân trong lòng, chết chính là giúp ta có sự bắt đầu. Ta cho rằng như vậy an bài hội tốt, lại không nghĩ tới hung thủ thất tín, giết cả Thường gia. Thế nhưng, đây là do Thường gia nợ hắn, oan oan báo báo bao giờ kết thúc, ta không hề muốn truy cứu, cũng thỉnh Minh Giới các ngươi giơ cao đánh khẽ, buông tha hắn…Mặc khác, ta thật không ngờ đuổi theo ái nhân lại như thế khó khăn, ngươi hận cha ta, liền hận luôn cả ta, ngươi không thể tha thứ cha ta, liền cả ta cũng không thể đặc xá…Ta ở lại Minh Giới, quỳ tại chổ này, là cam tâm tình nguyện. Nếu như ta không muốn, ngay ngày đầu tiên sẽ không ngoan ngoãn cùng các ngươi đến nơi này…Thế nhưng ta vẫn đến là vì ngươi. Hơn nữa ta khẩn cầu Phán Quan đại nhân lưu ta tại đây làm tiểu quỷ, khẩn cầu hắn nhượng ta và ngươi cùng ở một chổ, bởi vì ta tưởng sau này ta với ngươi như hình với bóng. Nếu ta cứ vậy nói thẳng ra ngươi nhất định sẽ không tin, ngay vừa rồi ngươi ninh lỗ tai ta, ta đã nghĩ đến điểm tốt của khảo tội thạch…” Thường Mộ ôn nhu cười, ngữ khí chậm rãi mà nói: “Bởi vì…ta quỳ tại đây nói, ngươi không tin ta, ngươi cũng tin vào khảo tội thạch…Tiểu nương, ta thực sự yêu ngươi đã mười năm…”
Khảo tội thạch vẫn như trước không hề phản ứng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thường Mộ. Người này quả thật thông minh, chưa từng có ai dám lợi dụng khảo tội thạch mà nói lên tình ý. Sau này khảo tội thạch nên đổi tên thành: “Ái tình biểu lộ thạch”
Hứa Điểm như trước không biểu tình, nhưng thực sự đang cố nổ lực đè ép cảm động đang dâng lên.
Thường Mộ khẽ thở dài một cái, như trước thâm tình mà nhìn y: “Ta biết tiểu nương bị cha ta tổn thương quá sâu, chân tình bị giẫm đạp khiến cho thương tích khắp thân, thế nhưng ngươi không nên từ nay về sau bảo hộ gao gắt chính mình, không để bất luận kẻ nào tiếp cận ngươi. Ngươi rất giống với cái loại sâu trùng mà ta hết lần này đến lần khác xé vỡ lớp vỏ bên ngoài. Ta biết, tướng mạo ta là một sai lầm, cái này đã khiến cho ta không thể tiếp cận ngươi, sở dĩ ta luôn miệng gọi ngươi là ‘tiểu nương’ không phải ta muốn nhận thân, mà là khắc khắc nhắc nhở ngươi, ta không phải Thường Lập, ta chính là Thường Mộ…thỉnh cho ta một cơ hội, ta sẽ bảo vệ ngươi đến vĩnh viễn.”
… … …
“Hảo…hảo cảm nhân. Ta đã lâu không thấy được một màn cảm động lòng người đến thế này….”Phán Phán lấy ra khăn tay, bắt đầu chà sát nước mắt. Xong, đưa sang Hứa Điểm, Hứa Điểm thân thủ gạt tay hắn, rõ ràng tầm mắt đã mơ hồ chứa nước thế mà còn bướng bỉnh: “Ta không khóc, lấy tay ngươi ra”
Mã huynh tâm tình kích động, rất muốn tạo chút không khí đầy mơ mộng. Tự cho mình thông minh đem ra nhất kiện tiền giấy bạch sắc, ném lên không trung làm cho chúng bay khắp nơi, cho rằng như cảnh lê hoa lay động, may là Phán Phán thân thủ nhanh nhẹn. Bắt nó biến thành những cánh hoa hồng nhạt từ không trung bay lượn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào đôi môi Hứa Điềm. Chờ hắn cho một lời thuyết phục, ngay tại mảnh chỉ treo chuông này. Diêm vương sải bước tiến vào Diêm Vương điện. Thấy hình cụ một bên đã tan nát, còn một đám người rảnh rỗi. Đặc biệt thấy mắt Phán Phán lệ nóng mơ hồ,lòng liền bồn chồn. Không phải nói xem diễn sao? Như thế nào lại như thế: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
“Không, không có gì…ngươi tới chậm” Phán Phán nhanh chóng thu hồi hình cụ, vẻ mặt tươi cười liền giải thích: “Thường Mộ đã quyết định vì Minh Giới phục vụ, chúng ta đang giảng Minh Giới hình pháp. Cho nên xuất ra đạo cụ. Không nghĩ đến tiểu tử này cực thông minh, trăm năm khó gặp. Chúng ta đều cảm động đến rơi nước mắt…chính là trong quá trình giảng lại không cẩn thận liền lộng hư…”
“Thế diễn đâu?”
“Đã xong”
“Nga” diêm vương không để ý. Quay đầu đánh giá Thường Mộ, cảm giác đây là một ‘khối thượng đẳng’ liền hướng Hứa Điểm: “Đây là…con ngươi”
“Ai nói hắn là con ta?”
“Quỷ tịch có ghi, ngươi trước khi chết là người của Thường gia, cho nên ta mới cho ngươi tiếp nhận án tử này.”
“Đại nhân người đối với những người khác cũng là như vậy?”
“Đúng vậy” ngài nói: “Ta nói ngươi quản những việc liên quan đến phu gia của ngươi”
“…” nguyên lai đây là bắt đầu cội nguồn! Đáng tiếc, tìm được sẽ như thế nào? Hứa Điểm chỉ có thế nén giận…
Thạch Khanh nho nhỏ hỏi tiểu quỷ đi truyền Diêm Vương “Diêm vương vừa rồi đang làm gì? Như thế nào lại đến chậm.”
“Hồi bẩm Thạch đại nhân, Diêm Vương vừa nghe ngài thỉnh đến xem diễn, liền thay xiêm y, chải lại tóc, nên mới đến chậm”
“Nga…” Diêm Vương thể diện như vậy, trách không được khi người chết đều phải trang điểm.
Hai nhóm tiểu quỷ trong điện nhanh chóng bỏ đi. Hứa Điểm thừa lúc mọi người ra ra vào vào, cũng quay trở về tiểu ốc của mình. Thấy tiểu nương rời khỏi, hắn liền đuổi theo.
Thu thập hoàn tất, ai cũng đều tự trở về ốc của mình. Sau khi trở về phòng Hứa Điểm nằm đưa lưng về phía Thường Mộ, không còn tâm trí lo lắng vấn đề sư phụ của hắn nữa. Còn hắn lại nằm trên giường của mình nhìn chằm chằm lên trần nhà không vội vấn y có hay không tiếp nhận chính mình chỉ là suy nghĩ gì đó, Thạch Khanh đốt ngọn nến trong phòng mình, dùng các loại phương pháp cố gắng đem đoạn bút nối lại, Diêm Vương tại trước tiểu ốc Thạch Khanh mà nhìn trộm hắn, rất nhanh liền tiêu thất trong bóng đêm…
Ngày hôm sau Hứa Điềm trở nên im lặng. Không quan tâm đến ai, đặc biệt là Thường Mộ. Giờ nghỉ và làm việc của Minh Giới thật là lộn xộn. Nói thẳng ra là tối đen như mực, chỉ có canh giờ không có ngày đêm. Hứa Điểm mỗi ngày đều bận rộn, nào là “gia môn”, sau đến “Thường gia diệt môn huyết án” một đại án tử, phải để sang một bên, vùi đầu vào những việc vụn nhặt trước. Lúc trở về thấy Thường Mộ đã ngủ, cùng lúc phát hiện giường chính mình đã được trải gọn gàng.
Thường Mộ cũng không nhàn rỗi. Vì trở thành thành viên Minh Giới, mỗi ngày đều theo ngưu đầu mã diện học luật pháp, hình tắc, giới quy, làm việc và nghỉ ngơi,…rất bận rộn làm hắn không có thời gian quấn quýt tiểu nương. Hơn một tháng sau lúc Ngưu đầu huynh nói đến miệng văng cả nước bọt để giảng về địa ngục tầng thứ mười, Thường Mộ một bên chăm chú nghe giảng, một bên không quên mở tiểu ô để tránh nước bọt văng lên đầu. Thẳng đến Huyết trì vang lên “Mộ nhi Mộ nhi”, hắn mới nhớ đến còn có sự tình cha giao phó chưa hoàn thành.
Vì vậy ngày này. Thường Mộ cố ý nằm trên gường chờ y trở về. Mặc kệ phải chờ bao lâu
Trùng hợp Hứa Điểm hôm nay bị Phán Phán bám lấy. Bởi vì người nào đó rốt cục cũng làm cho đồ bỏ đoạn bút kia nối lại được, phía trên cán được điêu khắc một cách tinh xảo với những long văn bằng vàng bọc bên ngoài, hắn thập phần đắc ý, cùng từ nay về sau bút này mệnh danh là “phán quan bút” nhưng khi Thạch Khanh đề bút viết tự, không hiểu sau đầu bút lại không dính mực nước trong lúc vô tình xẹt qua trang giấy lại phẩn lên một vết máu, thật là tà môn.
Hứa Điểm đề nghị Phán Quan đem cái tà bút này ném đi, nhưng cái tên lòng hiếu kỳ quá lớn này nhất định dính lấy y đồng thảo luận. Kết quả lâu như vậy vẫn không có gì.
Mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, y lê thân về phòng, gặp một ánh mắt quan tâm nhìn mình. Thường Mộ thực hảo đem một ly trà thơm đến bên.
“Tiểu nương ngươi về rồi? Uống chén trà.”
“Ân”. Hứa Điểm bình thản tiếp nhận, nhấm một ngụm, thực ngọt.
Hắn cười cười ngồi xuống, nói: “Tiểu nương, ngồi đi, ta đấm lưng, xoa chân cho ngươi. Thuận tiện có chuyện muốn cùng ngươi nói?”
“Giờ tý đã đến, các huynh đệ ra ngoài câu hồn chuẩn bị xuất phát” bên ngoài quỷ sai canh đã gõ tính thời điểm.
Bên trong phòng, chính là giờ tán gẫu….
Mặt không thay đổi ngồi xuống. Nhìn chằm chằm sàn nhà. Y đoán rằng Thường Mộ nói với chính mình có thể hay không cho hắn một cơ hội? Nhưng y đã đoán sai. Hắn chỉ hơi mỉm cười, nắm lấy bả vai Hứa Điểm xoa nắn, lực đạo không lớn không nhỏ. “Tiểu nương…ngươi cho tới bây giờ vẫn hận cha ta?”
“Lại muốn như thế nào?”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có thể hay không bằng lòng tha thứ cho cha ta?”
“Ta sẽ không tha thứ cho hắn”, có lẽ so với trước kia hận ý đã không còn. Nhưng tha thứ! Cho tới bây giờ Hứa Điểm vẫn không nghĩ tới. “Đối với ta mà nói. Hắn đã phạm vào sai lầm không thể cứu vãn. Ta không nghĩ sẽ tha thứ cho hắn.”
“Nếu như thế, tiểu nương ngươi cũng đã phạm vào sai lầm không thể cứu vãn”
“Ân?” Hứa Điểm quay đầu, nhìn Thường Mộ: “Ngươi nói xem, ta phạm vào sai lầm gì không thể vãn hồi?”
“Có a!” Thường Mộ dừng một chút, cũng quay đầu nhìn Hứa Điểm, “Ít nhất…ngươi đã làm cho một tiểu hài tử, vừa sinh ra đã không có phụ mẫu!”
Trong mắt Hứa Điểm lóe ra một chút rung động.
Đúng vậy, Thường Mộ nói đúng. Tâm bị loại sự tình này hung hăng trạc đến, trước kia cũng từng nghĩ đến vẫn đề này, lúc Thường Mộ là hài tử vẫn có từng nhìn trộm qua tình hình của hắn. Nhưng là theo thời gian trôi qua, chuyện cũng dần dần bị phai nhạt. Hiện tại, đột nhiên nhắc tới, liền đánh vào lòng của y, nhất thời làm y không thể trả lời.
Không sai, hắn không phạm vào sai lầm gì, lại làm hại hắn vừa sinh ra đã không có phụ mẫu, như vậy tiểu tử cho dù cuộc sống không hề thiếu cái thứ gì, nhưng tâm hồn vẫn có điểm không hoàn hảo….
Hứa Điểm không hiểu vì cái gì, lại đau lòng cho Thường Mộ. Đột nhiên sinh ra loại cảm xúc này, y lại ngang ngạnh, ngoan tâm nói: “Cho dù ta phạm vào sai lầm không thể vãn hồi. Nhưng ta vẫn không tha thứ cho cha ngươi, ngươi cũng có thể không tha thứ cho ta.”.
“Tiểu nương, ta không phải ý tứ này, cho tới bây giờ ta cũng sẽ không trách ngươi. Ta chỉ là không muốn ngươi cứ đem oán hận trói buộc chính mình, van cầu ngươi, tha thứ cha ta. Buông tha chính mình, cũng cho ta cơ hội. Nếu ngươi không chấp nhận ta, ta cũng không ngại thay cha ta là vật bỏ. Ngươi có thể quên cha ta phá hư, chỉ nhớ hắn hảo. Từ nay về sau, coi ta là hắn, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh ngươi…”
“Ta…” nhìn thấy thâm tình Thường Mộ, rốt cuộc không đủ dũng khí nói lên lời. Thẳng đến bàn tay hắn xoa xoa trước mặt mình mới phát hiện, nước mắt đã rời ra từ khi nào.
Thường Mộ tới gần một chút, ôn nhu nói: “Tiểu nương, ngươi nhìn ngươi đi, vẫn như vậy thiện lương, chỉ vài câu đã rơi nước mắt. Nhất định đã đáp ứng phải không?”
Hứa Điểm bên trái quay một chút, bên phải một chút, tái quay một chút. Cuối cùng cắn răng, thế nhưng không quay đầu lại liền xông ra ngoài. Thường Mộ còn chưa kịp kêu, thì y đã không còn thấy thân ảnh.
Ngây thơ hảo đáng yêu không thể đánh động y, oanh oanh liệt liệt y tựa hồ cũng không để ý. Hiện tại nhu tình lại làm y bỏ chạy. Chiến thuật cần chỉnh, cần chỉnh a!
Nhưng vừa mới lắc lắc đầu cho tỉnh, Thường Mộ đã thấy Hứa Điểm đứng trước mặt. Tuy rằng biểu tình vẫn như vậy nhưng khí thế cùng cảm giác dường như đã rất khác. Y vươn tay, trong tay có một quả tim đầy máu. “Này cho ngươi”
“Cái gì vậy?”
“Hừ” kinh miệt nở nụ cười, “Ngươi không phải muốn ta tha thứ cha ngươi sao? Đây là tim của ta, ngươi hoàn dương thành người, mang nó đến nơi ta tự vẫn. Là cái viện kia, ngươi biết chứ?”
Thường Mộ gật gật đầu.
“Ở đó làm lễ cũng tế siêu độ vong hồn. Sau đó, đem trái tim này đốt thành tro, làm thành nước bùa cùng ta đính ước từ nay về sau nếu một ngày ly khai ta sẽ gặp phải ác báo. Ngươi làm theo như vậy, ta liền tha thứ cha ngươi. Thế nào?”
“Hảo! Hảo! Thật tốt quá!” thường Mộ liền đáp ứng. Vội vàng nhận lấy trái tim. “Ngươi giúp ta nói với Thạch đại nhân một tiếng, ta đi một chuyến trở lại dương gian, sửa chữa phần mộ của Thường gia, an bài di sản. Đại khái nhiều nhất sẽ không qua bảy ngày”.
Hứa Điểm chỉ mới gật đầu được một nửa. Thường Mộ liền nhanh chóng chạy đi. Cái tốc độ kia khiến Hứa Điểm một điều bất an trong lòng…
Thất thần nhìn xung quanh không có ai, nhìn lại thấy Phán Quan đã đến, ôm đầu nói bị Thường Mộ lao vào, còn hỏi Hứa Điểm: “Vừa rồi là tim của ngươi sao?”
“Như thế nào lại đúng. Đó chỉ là tim của một con lợn thôi, lừa hắn một chút, xem thành tâm được bao nhiêu.”.
“Nếu như hắn không quay về. Ngươi tín như thế nào?”.
“Không trở lại là tốt nhất! Một mình thanh tĩnh!”
Trong ngoài đều không đồng nhất! Ánh mắt vừa rồi không phải là mong chờ? Phán Phán bất đắc dĩ cười cười. Trở lại việc phải làm. Mở sổ bộ ghi chép. An bài Hứa Điểm nhiệm vụ tháng sau.
Nhìn tháng sau có trừ yêu, Hứa Điểm không khỏi lo lắng. Do dự một chút, đành đem sự việc nói ra.
“Phán Phán, ta cảm thấy niệm lực không được lớn như trước. Ta hảo lo lắng, một ngày không còn oán hận Thường Lập, cổ lực này sẽ mất đi, ta sẽ không thể thay Minh Giới trợ giúp”.
“Đây là nguyên nhân ngươi không chịu tha thứ hắn?”
“Có thể nói là nguyên nhân lớn nhất” Hứa Điểm ngẩng đầu, áp lực của việc này dường như đã hiện lên trên mặt. “Ta sợ, thời gian trôi qua, cái loại hận ý này sẽ phai nhạt, đến lúc đó…”
Phán Phán vỗ vai y, cắt đứt lời nói. Không để y nói tiếp. Hắn như tiền bối nói với y: “Hứa Điểm, niệm lực kỳ thật là một loại thần lực. Ngươi oán hận một người, sẽ sinh ra oán niệm, bên cạnh đó, ngươi yêu một người, sẽ có ái niệm, ái niệm so với oán niệm mạnh hơn gấp nhiều lần. Vì ái niệm so không giống oán niệm, nó không biến mất, yêu hội vĩnh viễn theo thời gian, dùng không bao giờ kiệt. Hãy vứt bỏ oán niệm, mà dùng ái niệm xem sao.”.
“Ái niệm!”.
Hứa Điểm ngơ ngác nhìn Phán Phán, gật đầu thật mạnh cổ vũ: “Đúng! Ái niệm.”
Ái niệm…ái niệm..Hứa Điểm lặp đi lặp lại, ái niệm chẳng lẽ là thương hắn?
Phán Quan, mọi thời điểm nhìn thấy đều nghĩ là đại ngoan đồng. Có đôi khi, lại mơ hồ, còn có điểm ngốc. Rất ít khi biểu hiện là tiền bối có trí tuệ cùng khí chất. Nhưng mặc kệ là như thế nào, Hứa Điểm đều cảm thấy vị Phán Quan đại nhân này hảo thân thiết…
“Hứa Điểm, chúng ta đi xem Thường Mộ!”
“Không đi!”.
“Đi thôi! Ta nghĩ nên xem thử”
“Không đi…”
Tuy rằng không phải là tình nguyện,nhưng đã bị Phán Phán kéo hắn ra cửa lên tiểu tam hướng Tiên Nhạc trấn.
Chỉ một chút, Thường Mộ đã đến Thường gia.
Trong nhà quả thật hổn loạn. Do ngoại công ngoại bà làm chủ cố gắng cản bọn người nhận làm thân nhân mà khóc tang nhằm bảo vệ di sản Thường gia.
Dù sao cũng không ai nhìn thấy hắn. Hắn liến nhanh đến thu hồi kết giới Hứa uyển. Rồi đến thân thể chính mình thi pháp. Nhìn như đang ngủ, như mảnh hổ chụp mồi,nhào về phía thi thể chính mình…. Duỗi thẳng tứ chi, thư giãn gân cốt, đứng lên đi đi lại lại, trừ bỏ có cảm giác tê tê bên ngoài ra, hầu hết tất cả đều có thể, liền tiến đến nơi Hứa Điểm tự sát. Này thoạt nhìn so với mười năm trước càng xuống cấp hơn, mạng nhện phủ khắp. Âm khí tăng thêm mười phần, đúng là nơi ma quái.
Dâng hương, chấp tay niệm tụng, không nghĩ tới trên tường liền xuất hiện một chữ “VONG” bằng máu. Giống như đều mọi người thường nói.
“Hứa Điểm, đây là hận của ngươi sao?”
Nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận tâm tình của y năm đó…nơi này đã mở lòng, bị lừa dối tình cảm, dường như đã không còn yêu, rơi vào tuyệt vọng cùng oán hận..
Thường Mộ hai tay nâng lên quả tim kia nhưng không hề có máu. Đọc chú ngữ, lửa nơi bàn tay lập tức bao quanh nó. Thông qua hỏa diễm đỏ rực Thường Mộ thấy một thân Hứa Điểm vận y phục đỏ, mang theo oán hận cùng tuyệt vọng, đem chính mình giam cầm trong hồng lăng. Cắn răng nhắm mắt lại, cuối cùng một giọt nước mắt rơi xuống cổ…thực đắng…. Hứa Điểm a Hứa Điểm, vì cái gì ngày ấy cùng ngươi liễu ngạn sơ ngộ không phải là ta?
Thường Mộ nhìn quả tim chậm rã bị thiêu thành tro, cảm giác như chính là tim mình. Thẳng đến khi hỏa diễm tiêu thất, ngực mới không còn đau. Lấy một chén rượu, ngẩng đầu uống sạch, chén rượu này cùng tưởng tượng giống nhau, đắng – khổ.
Trên tường “vong” chậm rãi hiện ra một chữ “tâm”
“Vong?” Hứa Điểm ngươi rốt cuộc đã quên cha ta, rốt cuộc đã quên oán hận?.
Dần dần thư thái nở nụ cười, “Khanh khanh….” chữ kia dần dần tiêu thất, hoàn toàn biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa…
Vừa lòng quay đầu lại, mới phát hiện Hứa Điểm đứng ngây ngốc nhìn chính mình.
“Tiểu nương…” Thường Mộ lập tức cười chạy lại “Sao ngươi tới đây?”
Mặt có điểm đỏ, vốn chỉ muốn xem thử, nhưng lại bị Phán Phán bắt vào cùng Thường Mộ nói vài câu, bằng không hắn sẽ hét to, đáng giận mà! Cho nên liền nói: “Đi ngang qua, tiến vào thế nào….”
“Ngươi có thể đi ngang qua tiến vào xem, là ta cảm động rồi” Thường Mộ ôn nhu cười, nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Hứa Điểm “Tiểu nương, ta thề, ta sẽ không để trên mặt ngươi xuất hiện cái loại thương tâm kia đâu”
Gió nhẹ nhàng thổi, mái tóc Hứa Điểm nhẹ bay, phất làm cái mũi ngứa, ê ẩm…Thường Mộ hắn miệng lưỡi thật tru trơn, lại nói hưu nói vượn.
“Ta…ta còn có việc, phải đi” trong lòng bị tiểu tử kia làm cho khẩn trương. Vội vàng xoay người, hướng tường vọt tới. “Khấu” đầu đụng vào vách, không biết mạnh hay không mà vôi trên tường đều bong ra thành từng mảnh.
“Tiểu nương!” Thường Mộ vội vàng chạy đến!
“Ô ô ô…ô.ô.ô…”Hứa Điểm ngồi dưới đất ôm đầu khóc lớn.
Thường Mộ nhìn thấy Hứa Điểm gặp nguy liền vạn phần kích động, nhìn y khóc lại đau lòng không thôi. Quỳ xuống gao gắt ôm y vào lòng, “Tiểu nương, có phải hay không Mộc Nhĩ nói những điều không nên nói? Tiểu nương, xin lỗi, Mộc Nhĩ sẽ giải thích, ngươi trăm ngàn lần đừng tự sát!”
Hứa Điểm dở khóc dở cười, mắng: “Ngu ngốc! Ai muốn tự sát? Ô ô…ta chỉ là quên dùng thuật xuyên tường…đau quá…”
“A?” không phải là tự sát! Thường Mộ vui vẻ, nhẹ nhàng xem đầu y, hảo đáng thương, đã đỏ cả rồi, hơn nữa đôi mắt mở to đầy nước..thật muốn…thật muốn…ai, không nói…
“Tiểu nương, để ta nhu nhu cho ngươi”
“Không cần! Ta phải đi rồi!” Hứa Điểm đứng dậy xoa xoa mông lập tức bỏ chạy, lần này sẽ không quên dùng thuật xuyên tường.
Hạnh phúc trong lòng nhẹ nhẹ dâng lên, hắn cảm thấy rất nhanh chóng bắt được tâm ấy! suy nghĩ cũng đã ngây cười, cách tường cao hô to: “Tiểu nương! Bảy ngày sau gặp lại!”.
Chuyện trọng yếu nhất đã làm xong, Thường Mộ đi ra ngoài thấy ngoại công đang đuổi đám người nhận thân, đem gia sản giao lại cho hai vị lão nhân gia, lại nói chính mình “Đã chết”.
Ngoại công nghĩ hài tử tuổi nhỏ phải chịu đả kích lớn nên có chút hàm hồ, cũng không để ý lắm. Chính là theo ý tứ của hắn, thỉnh người đến tu sửa phần mộ Thường gia, mộ “Thường Mộ” đổi thành “Thường Vô”. Còn có chuẩn bị một tân mộ khác.
Mang bận rộn cùng giải quyết mọi chuyện, chớp mắt liền sáu ngày đã trôi qua. Cuối cùng ở lại dương gian một ngày, chính trực cùng Thường gia “đoạn thất”.
Hôm nay, Thường Mộ ra ngoài mua áo liệm tiền giấy, cấp người nhà nơi âm ti. Đến cửa áo liệm liền thấy kỳ lạ, hỏi tiểu nhị mới biết hài tử năm tuổi của ông chủ không hiểu vì sao lại mất tích, cả nhà đã đi lên núi tìm. Còn nói, gần đây trong trấn nhiều người đã mất con, chuyện thật là kỳ bí!
Thường Mộ nghe qua tiểu nhị nói, quan sát xung quanh. Sau về nhà dặn ngoại công lo hậu sự, liền xuất môn. Rốt cuộc không tính trở về.
Cảm thấy Tây sơn ven Vong Ưu hồ yêu khí khá nặng, không hiểu được là loại yêu quái gì. Nhưng là lại cảm thấy cái này cùng với hài tử mất tích trên trấn có liên quan.
Từng là lương dân tại Tiên Nhạc trấn, giời còn là tiểu quỷ Minh Giới. Thường Mộ quyết định trước hết nên thay mọi người diệt trừ yêu quái.
Quả nhiên không ngoài dự tính, đi được nửa ngày, tại một hang động bí ẩn Thường Mộ phát hiện mấy cổ xương khô của tiểu hài tử, xung quanh tràn ngập khí hư thối cùng chướng khí. Chậm rãi bước vào một động khẩu hẹp, bên trong trống trải, trên đỉnh còn có những bức tượng cao. “tí tách, tí tách” tiếng nước từ không trung mang theo âm khí nhẹ nhàng rơi xuống, yêu khí càng lúc càng đậm. Thường Mộ vạn phần khẳng định yêu quái ngay tại bên trong! Vừa chuyển sang, bắt gặp ánh mắt màu đỏ quen thuộc.
“Hoa Linh?!” không khỏi nhăn mày, tuy rằng trước mắt cự xà cùng Hoa Linh giống nhau. Nhưng yêu khí so với trước tăng hơn nhiều. Chẳng lẽ xà yêu đã lớn lên? Hay là con của Hoa Linh? Hay là cha?
Mãng xà trong đêm, phun ra những khí hư, Thường Mộ từng bước đi lên. Hoa Linh mở miệng mắng: “Thường gia tiểu súc sinh…ngươi như thế nào còn chưa chết?” nếu nó nói những lời này, chứng minh nó chính là Hoa Linh. Lúc trước thất tính đã hại chết cả nhà, phải rất cố gắng mới thuyết phục chính mình tha thứ. Nhưng hiện tại nó lại ăn qua nhiều hài tử, vì sao? Cho dù nó là bằng hữu A Vô, cũng phải diệt nó!
Thường Mộ hai tay ôm ngực nói “Thường gia tiểu súc sinh nghe nói Tiên Nhạc trấn có yêu quái quấy nhiễu, đã đến quỷ môn quan đành quay về thay dân trừ hại!”
“Ha ha ha…” Hoa Linh cuồng vọng cười “Thường gia các ngươi mới là tai họa! ta giết cả nhà các ngươi, nên mới hoàn toàn rơi vào ma đao, khống chế không được tâm trí chính mình, lại càng không ngừng hút tinh phách hài nhi. Đây là báo ứng a! lúc đó ta nên tuân thủ lời hứa cùng ngươi….ha ha ha…”
Nói đến đây, Thường gia vẫn có lỗi. Nhưng cũng không hoàn toàn, nhân quả báo ứng, ai biết chắc được? “Ngươi đã rơi vào ma đạo, lại không ngừng tàn sát sinh linh, ta sẽ không tái khách khí! Thường gia ta thực xin lỗi ngươi! ”
“Hừ hừ, ngươi cho là ngươi có khả năng đó ? ”
Hoa linh mạnh mẽ quét đuôi qua. Thương Mộ nhảy lên, Nó liền mở to miệng hướng về phía hắn….
——————
Chú giải:
(1): cái phần *** này là của tác giả!
(2): khảo đầu(考): hỏi/vấn/điều tra. khảo thứ hai (烤): nướng.
(3): hình cụ bằng sắt hơ lửa in vào người tội phạm, kiểu tra tấn cổ xưa của TQ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.