Thế Thân Ai Trúng Virus Chập Mạch
Chương 39: Ngày thường muôn năm
Túy Thư Nam Phi
18/09/2023
Lục Hành Thâm quay về sở nghiên cứu, trước khi đi vào cửa đã qua hành lang dài dằng dặc, bước tới trước cửa phòng 996.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, người máy mô phỏng không những lắp thêm cửa lên cửa sổ sát đất mà còn dán từng miếng móc ngoài cửa chính, bên trên treo rất nhiều bảng hiệu tự chế bằng bìa cứng, vẽ một đống quả mê tang làm trang trí, ở giữa viết "Phòng của 996" thật to.
Kiểu chữ sạch sẽ, ngay ngắn thẳng hàng, ngang ra ngang dọc ra dọc, dường như còn có thể nhìn thấy vệt bút chì chưa được tẩy sạch, có vẻ là áng chừng khoảng cách trước mới viết.
Rất giống học sinh tiểu học.
Không hề giống chữ của Lâm Ngọc Âm.
Lục Hành Thâm vốn định đi thẳng vào, khi thấy tấm bảng nhỏ lại đổi ý, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ vang lên, bên trong có giọng nói vọng ra.
"Mời vào ~"
Lục Hành Thâm đẩy cửa ra chỉ đứng im đó, không đi vào mà quan sát căn phòng xa lạ một vòng.
Hắn nhớ mang máng căn phòng này vốn mang phong cách tối giản, trừ việc hắn bảo quản gia khuân giường đến thì không làm chuyện gì khác.
Người máy mô phỏng không có nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ, chỉ cần ngồi bên giường cắm sạc là được.
Bây giờ bức tường trắng lạnh lẽo lẫn sàn nhà kim loại không thấy đâu, thay vào đó là từng chiếc thảm lông dê màu cafe ghép lại, bức tường giấy màu vàng nhạt, bộ chăn ga gối đổi thành một bộ mang chủ đề Cappuccino.
Mà UR996 đang ôm một thùng sơn, tay phải cầm chổi quét, dưới chân trải đầy nilon, đang vẽ các loại hoa văn trang trí lên tường.
Vào khoảnh khắc quay lại thấy Lục Hành Thâm, 996 lập tức đặt thùng sơn xuống, tay kia cầm chổi quét vương đầy sơn chưa khô, vui vẻ đi nhanh tới chỗ hắn.
Lục Hành Thâm bỗng muốn đóng cửa.
Mùi sơn không quá nồng nhưng hắn không muốn đạp lên thảm, cũng không muốn chạm phải bất cứ vệt sơn ướt nào.
Cũng may Hạ Ca kịp thời dừng lại trước mặt hắn, cẩn thận chắp tay sau lưng, không gây kích động thêm cho người mắc chứng sạch sẽ.
"Sao không đi cửa thủy tinh? Tôi còn tưởng anh về làm việc nữa."
Lục Hành Thâm im lặng mấy giây.
Vì sao không đi đường cửa kính cho nhanh...
Đương nhiên là vì không chịu công nhận đó là một cánh cửa.
Hắn tránh né không đáp, nói với 996: "Về sau cậu sẽ phải đi học thay Lâm Ngọc Âm, lát nữa tôi sẽ gửi ít thông tin cho cậu, cậu chuẩn bị đi."
Hạ Ca hít sâu một hơi, miệng há to, ngạc nhiên đứng sững ra, lại xuất hiện dấu hiệu chết máy.
Lạch cạch, chổi quét rơi xuống chân, sơn loang bẩn thảm, văng thành những giọt màu lam dính lên đôi trên chân của Hạ Ca.
Lục Hành Thâm nhắm mắt, không muốn nhìn tiếp.
"Thật, thật ư? Tôi đi học thay cậu ấy? Cậu ấy bị sao vậy? Tôi đi học được không?"
Hạ Ca không tin nổi, không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Vậy mà không chết máy thật.
Chưa chờ Lục Hành Thâm trả lời, cậu đã a một tiếng, cúi xuống nhặt chổi quét lên thả lại vào thùng, lại lấy khăn ướt ra ngồi xuống lau chùi thảm và chân mình.
Kết quả là làm vệt sơn xanh loang thành mảng lớn.
Lục Hành Thâm bắt đầu đau đầu.
Hắn nên bảo 996 cất cái chổi quét trước đã.
Hắn im lặng rời mắt, nói 996 lát nữa thu dọn sau.
Hai người đứng trước cửa trò chuyện.
Hạ Ca xấu hổ cúi đầu: "Có phải vì tôi làm loạn buổi kiểm tra thể dục nên y mới không muốn đi học không? Xin lỗi, lúc ấy tôi phấn khích quá."
"Đương nhiên không phải." Lục Hành Thâm giải thích: "Sức khỏe Lâm Ngọc Âm không ổn định, cậu ta không muốn cho người khác biết mình còn chưa khỏe hẳn. Dù có thể lấy cớ bị bệnh trở lại, nhưng nếu đi học tiếp sẽ luôn bị người khác hỏi thăm lúc nào sẽ hồi phục thể năng."
"À... Cũng phải."
Hạ Ca gật đầu, hiểu theo mạch suy nghĩ của Lục Hành Thâm: "Thật ra không thể hồi phục nhanh được vậy đúng không? Quả thật rất áp lực."
Hạ Ca rất hiểu cảm giác luôn khiến người khác kỳ vọng rồi lại thất vọng vì sức khỏe không tốt.
Cậu đã từng thề thốt mình có thể khỏe lên, cũng từng được bạn bè mong chờ, chờ cậu khỏi bệnh sẽ đi chơi với nhau.
Kết quả mãi cho tới lúc tốt nghiệp vẫn không chờ được đến ngày ấy, dù là sự quan tâm ấm áp cũng sẽ hóa thành áp lực.
"Cho nên cậu đừng nghĩ nhiều."
Trong mắt Lục Hành Thâm như lóe lên ý cười: "Cậu lấy được nhiều vinh dự cho cậu ta như thế, cậu ta vui còn không kịp, dù là giả nhưng cảm giác theo đuổi giấc mơ sẽ để lại dư vị rất lâu cho cậu ta."
"Vậy à..."
Hạ Ca vẫn không hiểu lắm, nhưng cậu không nghĩ nhiều: "Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi chưa từng học đại học..."
"Rất đơn giản, đi học nghe giảng vào thời gian cố định, đảm bảo mật độ xuất hiện cho cậu ta, lúc nào cần trình diện nộp bài tập thì đi thay cậu ta là được."
Lục Hành Thâm gõ nhẹ vào trí não, nhìn đồng hồ: "Về sau sẽ gửi tài liệu cho cậu, trong một tuần cậu tới trường ba lần là được."
"Vâng!"
Có tài liệu hẳn sẽ không khó lắm, Hạ Ca tích cực đồng ý, Lục Hành Thâm rời đi ngay.
Hạ Ca thử lấy nước chà thảm một hồi vẫn không sạch, chỉ có trên chân chà nhiều là sạch sẽ.
Cũng may thảm không phải loại to mà được ghép lại, cho nên cậu cầm luôn miếng kia đi ra tìm quản gia.
Dường như không phải hôm nào chú Đức cũng sẽ đến sở nghiên cứu mà cứ ba ngày tới một lần, trừ khi Lục Hành Thâm gọi, chủ yếu thường là đến dọn dẹp cho sạch sẽ.
Cậu nhớ hôm qua chú Đức đã nói hôm nay sẽ tới.
Trên hành lang dán đầy mấy tấm ảnh cậu chụp trước đó, Hạ Ca đi vài bước, đột nhiên nhớ ra chưa đi giày nên lại quay về.
Lắp một tấm thảm, trang trí bức tường đã tiêu hao gần hết một ngày của Hạ Ca.
Cậu còn phải làm rất nhiều điều, ví dụ như làm giá sách, túi sách...
Về sau còn phải thường xuyên đến trường.
Bây giờ nhớ đến chuyện này, Hạ Ca vẫn không có cảm giác chân thực, cậu cứ vậy mà đến trường ư?
Một tuần đi ba lần, gặp lại bạn bè, đi dạo trong sân trường xinh đẹp.
Nghĩ sao vẫn thấy khó tin.
Cậu lập tức chia sẻ tin tốt này cho Trần Tiếu Niên.
Trần Tiếu Niên vui vẻ gửi thời khóa biểu cho cậu, nói hết mỗi tuần mình có lớp lớn lớp nhỏ nào hay lên lớp ở đâu cho Hạ Ca.
Hạ Ca sửng sốt.
Trần Tiếu Niên: [Mau gửi của cậu qua đây cho tôi xem nữa!]
Hạ Ca thật thà nói mình còn chưa có cái này, về sau sẽ nói lại cho cậu ta.
Lúc này Trần Tiếu Niên mới giải thích cần biết chương trình học của nhau để khi nào tiện làm bài tập với nhau, trước kia Lâm Ngọc Âm nghỉ học quá nhiều, lên lớp đi học cũng chọn ngồi phía sau, Trần Tiếu Niên vốn không chú ý tới người này.
Nếu không phải được chia làm bài tập nhóm với nhau, Trần Tiếu Niên sẽ không biết mình học chung môn với Lâm Ngọc Âm.
Trần Tiếu Niên nói tiếp: [Về sau nếu rảnh thì có thể đi ăn chung với nhau tuy cậu không cần lắm, ban đầu tôi còn đang phát sầu vì Sở Việt và Nhan Hiểu Phong nhiều lần hỏi thăm cậu qua tôi, còn muốn tụ tập nữa, tôi không biết phải nói sao, bây giờ thì đỡ rồi.]
Tụ tập?
Hạ Ca đọc tin nhắn, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ câu nói này.
Có phải như vậy tức là bọn họ đã xem cậu như bạn bè rồi không? Cho nên muốn đi chơi với nhau?
Là vậy ư?
À, chẳng những có thể được đi học mà còn được chơi đùa với bạn bè.
Cậu nhìn số tiền tiêu vặt Lục Hành Thâm cho mình dần ít đi, một suy nghĩ mới chợt lóe lên.
Giá như có thêm chút tiền nữa thì tốt rồi.
Đến đêm, Hạ Ca sơn xong vách tường, trên giấy dán tường màu vàng nhạt có thêm các hoa văn dây leo uốn cong, đủ loại máy bay, sách vở, bánh gato và mèo chó đáng yêu ngổn ngang xếp gần nhau, trông rất bắt mắt.
Cậu vẫn chưa thỏa mãn, lại chạy tới phòng bếp sơ sài của sở nghiên cứu.
Nơi đó đã từng chỉ có một chiếc tủ lạnh, bây giờ lại có thêm một cái lò vi sóng, bên trên bày một số bộ đồ ăn.
Hạ Ca lấy nguyên liệu nấu ăn ra, vui vẻ ngâm nga bài hát, làm ba món mặn một món canh.
Từ sau khi có vị giác cậu thích xuống bếp nấu ăn hơn hẳn, dù sao cũng không thấy mệt, nếu không phải lo lãng phí, có thể cậu sẽ còn làm thêm mấy món tráng miệng.
Một món trong đó là bánh cải thảo nướng, Hạ Ca làm xong dọn dẹp bếp, đi xuống tầng gọi chú Đức và Lục Hành Thâm cùng ăn cơm.
Lục Hành Thâm vốn không muốn ra, hệ thống chuyển hóa năng lượng định lắp vào trong cơ thể người máy phức tạp hơn dự đoán, khó nhất là thu nhỏ thể tích.
Hắn không muốn ngày nào 996 cũng ôm cái bụng tròn vo đi ăn buffet.
Hạ Ca chạy quanh Lục Hành Thâm, liên miệng khuyên: "Đi ăn thôi, tôi nấu mất hai tiếng á, nhiều đồ ăn vậy mình tôi với chú Đức ăn không hết, đến lúc đó lỡ tôi gắng gượng nhét hết vào sợ bụng sẽ to lên."
Bây giờ Lục Hành Thâm không lọt tai nhất chuyện "bụng sẽ to lên".
Ban nãy hắn vừa đi xuống một chuyến, thử dùng mấy thứ đã báo hỏng, hình ảnh kia đúng là quá...
Lục Hành Thâm đứng dậy, biết nếu mình không đồng ý, 996 sẽ nói thêm chừng mười phút.
Vừa nãy 996 biết mình sắp được đi học, nếu bây giờ bắt cậu im lặng sẽ càng mệt hơn bình thường.
Trước bàn ăn, chú Đức đã chuẩn bị đầy đủ, Lục Hành Thâm chậm chạp đi tới, tay phải bị Hạ Ca nắm chặt, gần như là bị kéo tới đây.
Nhìn thấy cảnh ấy, chú Đức vui mừng nở nụ cười.
Hạ Ca là người tích cực nhất trong chuyện ăn uống, là người đầu tiên nếm thử bánh cải thảo nướng mình thích nhất.
Nhưng mùi vị thơm ngọt như trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Hạ Ca nhăn mặt, cố gắng nhịn xuống mới không phun ngược ra.
"Chua quá?!"
Thấy phản ứng của cậu, Lục Hành Thâm không hề động vào món ăn mà nghi ngờ nhìn cậu.
Theo lý thuyết, sau khi có hệ thống vị giác sẽ không xuất hiện tình trạng này.
"Tôi, tôi nấu xong không nếm... Nhưng sao lại ra vị này được? Trước đó tôi đã từng nấu một lần, rõ ràng lần đó rất ngon..."
Vậy mà hỏng rồi!
Vẫn là chú Đức có kinh nghiệm đứng dậy đi kiểm tra số nguyên liệu nấu ăn còn dư lại, sau đó lần lượt đưa chúng nó lên ngửi thử, cuối cùng tìm ra đáp án: "Không phải lỗi của nhóc Lục, bơ lạt đã biến chất, sữa bò cũng có mùi lạ, còn những thứ khác có lẽ vẫn bình thường."
"Thế mà hỏng mất..."
Hạ Ca uể oải, chọc đũa lên đĩa thức ăn, tiếc nuối không thôi: "Biết thế tôi cứ nếm trước rồi làm."
Chú Đức xoa đầu cậu: "Bình thường không ai nếm thử nguyên liệu nấu ăn như sữa bò hay bơ lạt cả, không trách cậu được."
Hạ Ca lại nếm thử mấy món khác, vẫn ổn, mấy món khác không thất bại!
"Ừm! Cảm ơn chú Đức!"
Lục Hành Thâm không nói gì thêm, thêm hay bớt một món đều không có gì khác đối với hắn.
Hạ Ca ăn sang món hấp khác, trạng thái thất thần.
Từ khi cậu nấu cơm, bàn ăn đã biến thành bàn tròn, ba người ngồi chung với nhau, khoảng cách kéo lại rất gần.
Hạ Ca cầm đũa gắp cho Lục Hành Thâm một đũa cà rốt nhỏ.
Lục Hành Thâm không thích cà rốt, hàng mày nhăn lại.
Hạ Ca xịch cái ghế bên dưới, nhích tới từng chút một: "Lục Hành Thâm..."
"Trong lúc ăn không được nói chuyện, đi ngủ cũng không được nói."
"Ò." Hạ Ca lau miệng: "Lục Hành Thâm, tôi không có mũi á."
Lục Hành Thâm khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt qua nhìn cậu, dùng ánh mắt hỏi lại: Không có mũi, vậy dưới mắt cậu là gì đây?
"Tôi có ngửi thấy mùi đâu!"
Hạ Ca nghiêm túc nói: "Trước kia không phát hiện có gì lạ, nhưng bây giờ thấy thật ra rất nguy hiểm, anh có phát hiện không?"
Lục Hành Thâm: "Không."
Hạ Ca: "Vậy hả? Nhưng hôm nay lúc tôi giặt thảm, chú Đức nói mùi rất gay mũi, vậy mà tôi không biết."
Lục Hành Thâm công nhận chuyện này, nhưng hắn không nói.
Phòng 996 pha trộn quá nhiều mùi hương kỳ lạ, mà hắn không quan tâm cho lắm.
Dù sao cũng là phòng dùng để ngừa 996 phá hoại những căn phòng khác, hắn vốn đã không trông cậy người máy có thể ngoan ngoãn để yên.
"Nếu như biết mùi dầu nồng như thế tôi đã không mua rồi."
Một tay Hạ Ca chống cằm, ngẩng lên nhìn Lục Hành Thâm nói: "Tôi không muốn làm sai trong tình huống không biết gì, Lục Hành Thâm, tôi không muốn mùi hun phải anh, cũng không muốn không biết nguyên liệu nấu ăn bị hỏng."
Lục Hành Thâm đặt đũa xuống, uống một hớp cafe: "Với lại nếu ngày nào trên người tôi bị dính bẩn, cứ để vậy tới trường sẽ xong đời!"
Lục Hành Thâm để tách cafe xuống: "Sao cậu cứ phải làm hôi người làm gì?"
Hắn thực sự không muốn chuyện ngoài ý muốn dẫn tới tình huống này.
"Ví dụ như tôi ăn sầu riêng chẳng hạn, cứ nghĩ đánh răng một lần sẽ mất mùi."
Hạ Ca bắt đầu lấy ví dụ: "Còn có chao, phô mai xanh, tỏi... À mà tôi ăn sầu riêng được không? Tôi chưa từng được nếm thử á."
Lục Hành Thâm thở dài, nâng tay day ấn đường.
Không biết vì sao hắn cứ có cảm giác lượng công việc ngày càng nhiều, tựa như không bao giờ hết bận.
Hạ Ca đáng thương nhìn hắn, hai tay nắm chặt nhau đặt ở giữa ngực: "Xin anh đấy, cho tôi chiếc mũi hoàn chỉnh đi mà."
Hệt như đang cầu nguyện.
Lục Hành Thâm đau đầu: "Làm theo thứ tự, hôm nay ngủ đã."
Hạ Ca thấy hắn không từ chối thì reo lên.
Đêm đến nằm trên giường ngắm sao trời bên ngoài, Hạ Ca không ngừng vui vẻ vì chút tính toán bí mật chưa bị phát hiện.
Thật ra cậu đã sớm muốn có khứu giác.
Muốn có khứu giác là vì muốn ngửi thấy mùi hoa, muốn thưởng thức mùi thơm sữa bò chứ không phải chỉ để kịp thời phát hiện đồ ăn quá hạn hoặc nếm phải mùi vị đáng sợ nào đó.
Nhưng cậu lại không nói như vậy, đúng là quá gian xảo.
Hạ Ca ôm chăn cười ha ha, lăn trên giường một vòng, đúng lúc kim giây, kim giờ và kim phút cùng chỉ đến số mười hai trên đồng hồ thì chìm vào giấc ngủ say.
Hôm nay cậu lại nằm mơ.
Trong giấc mơ Hạ Ca cũng đang ăn từng viên kẹo ngọt lịm, bánh trái nhiều không đếm xuể, lấy mãi không hết, ăn mãi không cạn.
Thậm chí còn có kẹo sầu riêng, trong mơ cậu còn ngửi thấy mùi sầu riêng, thối đâu mà thối? Rõ ràng thơm như thế!
Nhưng ăn một hồi, răng cậu bắt đầu đau.
Những thứ không có trong hiện thực đều có thể mô phỏng trong giấc mơ, bao gồm cả đau đớn.
Đau răng sẽ phải đi khám nha sĩ, trong mơ Hạ Ca quên mất mình sẽ không bị sâu răng, sợ hãi không chịu được, ôm quai hàm chui vào trong chăn, từ chối đi khám.
Giọng nói của y tá vang lên ngoài chăn: "Hạ Ca ngoan nào, nếu không đi khám thì răng sẽ bị sâu ăn sạch, rụng hết đấy!"
"Đừng!"
Hạ Ca vội hất chăn ra ngồi dậy hét lớn, răng cửa cũng rụng xuống.
Tiếp theo là những chiếc răng khác, lạch cạch, từng chiếc một nối đuôi nhau rơi ra, rụng đầy tay cậu.
Cậu sún hết răng rồi!
Ba giờ sáng, Hạ Ca bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Thật đáng sợ...
Ác mộng quá chân thực, khi tỉnh ngủ, một thứ rơi ra khỏi miệng, Hạ Ca sợ tới mức bật đèn lên xem.
May quá, không phải răng.
Là viên kẹo hoa quả cứng cậu ăn trước khi đi ngủ...
Vì ngủ nên kẹt trong miệng không ăn tiếp.
Hạ Ca ném viên kẹo đi, không dám ngủ tiếp nữa, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy chăn mền của mình nhảy xuống giường, bước trên hành lang trống rỗng u ám.
"Lục, Lục Hành Thâm..."
Hạ Ca lần mò dựa theo con đường trong trí nhớ, nhanh chóng đẩy cánh cửa không khóa ra, sờ soạng trong đêm đen trèo lên giường Lục Hành Thâm rồi chui vào.
Cậu cứ có cảm giác răng sắp rụng mất, đáng sợ quá.
Hơi thở Lục Hành Thâm dần nặng nề, mày khẽ nhíu lại, chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhập nhèm buồn ngủ hé nửa đôi mắt đỏ ngầu, trong không gian tối tăm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc trông dịu dàng hơn hẳn.
Khi đôi mắt mông lung thấy rõ người bên cạnh là 996, cảnh giác lúc vừa tỉnh biến mất, lần nữa nhắm lại, suýt nữa đã ngủ tiếp.
"Lục Hành Thâm, cho tôi ngủ chung một đêm với anh được không? Tôi mơ thấy ác mộng..."
Hạ Ca thấy hắn mở mắt, nói với hắn bằng giọng điệu thì thầm mang theo chút gượng gạo, nắm lấy tay phải hắn, cực kỳ đáng thương: "Tôi có cảm giác răng tôi sắp rụng hết rồi, tôi ăn nhiều kẹo lắm, phải làm sao đây..."
"..."
Lục Hành Thâm buồn ngủ đến không muốn mở mắt, lúc này hắn vẫn còn ít lý trí, trở mình nằm nghiêng đối diện với 996, hơi thở lúc nông lúc sâu, chậm chạp nói: "Người máy không sâu răng, cũng sẽ không rụng."
"Thật không? Không rụng thật à?"
"Ừ ừ."
Mắt Lục Hành Thâm không mở ra được, vô thức vươn tay kéo người máy không yên thân vào trong chăn, bàn tay lành lạnh đặt trên hai mắt cậu: "Ngủ đi."
Trong không gian tăm tối, Hạ Ca bị che khuất mắt, được lời cam đoan làm cho bình tĩnh lại, cuối cùng thở hắt ra, lần nữa thiếp đi.
Chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, người máy mô phỏng không những lắp thêm cửa lên cửa sổ sát đất mà còn dán từng miếng móc ngoài cửa chính, bên trên treo rất nhiều bảng hiệu tự chế bằng bìa cứng, vẽ một đống quả mê tang làm trang trí, ở giữa viết "Phòng của 996" thật to.
Kiểu chữ sạch sẽ, ngay ngắn thẳng hàng, ngang ra ngang dọc ra dọc, dường như còn có thể nhìn thấy vệt bút chì chưa được tẩy sạch, có vẻ là áng chừng khoảng cách trước mới viết.
Rất giống học sinh tiểu học.
Không hề giống chữ của Lâm Ngọc Âm.
Lục Hành Thâm vốn định đi thẳng vào, khi thấy tấm bảng nhỏ lại đổi ý, nhẹ nhàng gõ cửa.
Cốc cốc cốc, ba tiếng gõ vang lên, bên trong có giọng nói vọng ra.
"Mời vào ~"
Lục Hành Thâm đẩy cửa ra chỉ đứng im đó, không đi vào mà quan sát căn phòng xa lạ một vòng.
Hắn nhớ mang máng căn phòng này vốn mang phong cách tối giản, trừ việc hắn bảo quản gia khuân giường đến thì không làm chuyện gì khác.
Người máy mô phỏng không có nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ, chỉ cần ngồi bên giường cắm sạc là được.
Bây giờ bức tường trắng lạnh lẽo lẫn sàn nhà kim loại không thấy đâu, thay vào đó là từng chiếc thảm lông dê màu cafe ghép lại, bức tường giấy màu vàng nhạt, bộ chăn ga gối đổi thành một bộ mang chủ đề Cappuccino.
Mà UR996 đang ôm một thùng sơn, tay phải cầm chổi quét, dưới chân trải đầy nilon, đang vẽ các loại hoa văn trang trí lên tường.
Vào khoảnh khắc quay lại thấy Lục Hành Thâm, 996 lập tức đặt thùng sơn xuống, tay kia cầm chổi quét vương đầy sơn chưa khô, vui vẻ đi nhanh tới chỗ hắn.
Lục Hành Thâm bỗng muốn đóng cửa.
Mùi sơn không quá nồng nhưng hắn không muốn đạp lên thảm, cũng không muốn chạm phải bất cứ vệt sơn ướt nào.
Cũng may Hạ Ca kịp thời dừng lại trước mặt hắn, cẩn thận chắp tay sau lưng, không gây kích động thêm cho người mắc chứng sạch sẽ.
"Sao không đi cửa thủy tinh? Tôi còn tưởng anh về làm việc nữa."
Lục Hành Thâm im lặng mấy giây.
Vì sao không đi đường cửa kính cho nhanh...
Đương nhiên là vì không chịu công nhận đó là một cánh cửa.
Hắn tránh né không đáp, nói với 996: "Về sau cậu sẽ phải đi học thay Lâm Ngọc Âm, lát nữa tôi sẽ gửi ít thông tin cho cậu, cậu chuẩn bị đi."
Hạ Ca hít sâu một hơi, miệng há to, ngạc nhiên đứng sững ra, lại xuất hiện dấu hiệu chết máy.
Lạch cạch, chổi quét rơi xuống chân, sơn loang bẩn thảm, văng thành những giọt màu lam dính lên đôi trên chân của Hạ Ca.
Lục Hành Thâm nhắm mắt, không muốn nhìn tiếp.
"Thật, thật ư? Tôi đi học thay cậu ấy? Cậu ấy bị sao vậy? Tôi đi học được không?"
Hạ Ca không tin nổi, không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Vậy mà không chết máy thật.
Chưa chờ Lục Hành Thâm trả lời, cậu đã a một tiếng, cúi xuống nhặt chổi quét lên thả lại vào thùng, lại lấy khăn ướt ra ngồi xuống lau chùi thảm và chân mình.
Kết quả là làm vệt sơn xanh loang thành mảng lớn.
Lục Hành Thâm bắt đầu đau đầu.
Hắn nên bảo 996 cất cái chổi quét trước đã.
Hắn im lặng rời mắt, nói 996 lát nữa thu dọn sau.
Hai người đứng trước cửa trò chuyện.
Hạ Ca xấu hổ cúi đầu: "Có phải vì tôi làm loạn buổi kiểm tra thể dục nên y mới không muốn đi học không? Xin lỗi, lúc ấy tôi phấn khích quá."
"Đương nhiên không phải." Lục Hành Thâm giải thích: "Sức khỏe Lâm Ngọc Âm không ổn định, cậu ta không muốn cho người khác biết mình còn chưa khỏe hẳn. Dù có thể lấy cớ bị bệnh trở lại, nhưng nếu đi học tiếp sẽ luôn bị người khác hỏi thăm lúc nào sẽ hồi phục thể năng."
"À... Cũng phải."
Hạ Ca gật đầu, hiểu theo mạch suy nghĩ của Lục Hành Thâm: "Thật ra không thể hồi phục nhanh được vậy đúng không? Quả thật rất áp lực."
Hạ Ca rất hiểu cảm giác luôn khiến người khác kỳ vọng rồi lại thất vọng vì sức khỏe không tốt.
Cậu đã từng thề thốt mình có thể khỏe lên, cũng từng được bạn bè mong chờ, chờ cậu khỏi bệnh sẽ đi chơi với nhau.
Kết quả mãi cho tới lúc tốt nghiệp vẫn không chờ được đến ngày ấy, dù là sự quan tâm ấm áp cũng sẽ hóa thành áp lực.
"Cho nên cậu đừng nghĩ nhiều."
Trong mắt Lục Hành Thâm như lóe lên ý cười: "Cậu lấy được nhiều vinh dự cho cậu ta như thế, cậu ta vui còn không kịp, dù là giả nhưng cảm giác theo đuổi giấc mơ sẽ để lại dư vị rất lâu cho cậu ta."
"Vậy à..."
Hạ Ca vẫn không hiểu lắm, nhưng cậu không nghĩ nhiều: "Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi chưa từng học đại học..."
"Rất đơn giản, đi học nghe giảng vào thời gian cố định, đảm bảo mật độ xuất hiện cho cậu ta, lúc nào cần trình diện nộp bài tập thì đi thay cậu ta là được."
Lục Hành Thâm gõ nhẹ vào trí não, nhìn đồng hồ: "Về sau sẽ gửi tài liệu cho cậu, trong một tuần cậu tới trường ba lần là được."
"Vâng!"
Có tài liệu hẳn sẽ không khó lắm, Hạ Ca tích cực đồng ý, Lục Hành Thâm rời đi ngay.
Hạ Ca thử lấy nước chà thảm một hồi vẫn không sạch, chỉ có trên chân chà nhiều là sạch sẽ.
Cũng may thảm không phải loại to mà được ghép lại, cho nên cậu cầm luôn miếng kia đi ra tìm quản gia.
Dường như không phải hôm nào chú Đức cũng sẽ đến sở nghiên cứu mà cứ ba ngày tới một lần, trừ khi Lục Hành Thâm gọi, chủ yếu thường là đến dọn dẹp cho sạch sẽ.
Cậu nhớ hôm qua chú Đức đã nói hôm nay sẽ tới.
Trên hành lang dán đầy mấy tấm ảnh cậu chụp trước đó, Hạ Ca đi vài bước, đột nhiên nhớ ra chưa đi giày nên lại quay về.
Lắp một tấm thảm, trang trí bức tường đã tiêu hao gần hết một ngày của Hạ Ca.
Cậu còn phải làm rất nhiều điều, ví dụ như làm giá sách, túi sách...
Về sau còn phải thường xuyên đến trường.
Bây giờ nhớ đến chuyện này, Hạ Ca vẫn không có cảm giác chân thực, cậu cứ vậy mà đến trường ư?
Một tuần đi ba lần, gặp lại bạn bè, đi dạo trong sân trường xinh đẹp.
Nghĩ sao vẫn thấy khó tin.
Cậu lập tức chia sẻ tin tốt này cho Trần Tiếu Niên.
Trần Tiếu Niên vui vẻ gửi thời khóa biểu cho cậu, nói hết mỗi tuần mình có lớp lớn lớp nhỏ nào hay lên lớp ở đâu cho Hạ Ca.
Hạ Ca sửng sốt.
Trần Tiếu Niên: [Mau gửi của cậu qua đây cho tôi xem nữa!]
Hạ Ca thật thà nói mình còn chưa có cái này, về sau sẽ nói lại cho cậu ta.
Lúc này Trần Tiếu Niên mới giải thích cần biết chương trình học của nhau để khi nào tiện làm bài tập với nhau, trước kia Lâm Ngọc Âm nghỉ học quá nhiều, lên lớp đi học cũng chọn ngồi phía sau, Trần Tiếu Niên vốn không chú ý tới người này.
Nếu không phải được chia làm bài tập nhóm với nhau, Trần Tiếu Niên sẽ không biết mình học chung môn với Lâm Ngọc Âm.
Trần Tiếu Niên nói tiếp: [Về sau nếu rảnh thì có thể đi ăn chung với nhau tuy cậu không cần lắm, ban đầu tôi còn đang phát sầu vì Sở Việt và Nhan Hiểu Phong nhiều lần hỏi thăm cậu qua tôi, còn muốn tụ tập nữa, tôi không biết phải nói sao, bây giờ thì đỡ rồi.]
Tụ tập?
Hạ Ca đọc tin nhắn, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ câu nói này.
Có phải như vậy tức là bọn họ đã xem cậu như bạn bè rồi không? Cho nên muốn đi chơi với nhau?
Là vậy ư?
À, chẳng những có thể được đi học mà còn được chơi đùa với bạn bè.
Cậu nhìn số tiền tiêu vặt Lục Hành Thâm cho mình dần ít đi, một suy nghĩ mới chợt lóe lên.
Giá như có thêm chút tiền nữa thì tốt rồi.
Đến đêm, Hạ Ca sơn xong vách tường, trên giấy dán tường màu vàng nhạt có thêm các hoa văn dây leo uốn cong, đủ loại máy bay, sách vở, bánh gato và mèo chó đáng yêu ngổn ngang xếp gần nhau, trông rất bắt mắt.
Cậu vẫn chưa thỏa mãn, lại chạy tới phòng bếp sơ sài của sở nghiên cứu.
Nơi đó đã từng chỉ có một chiếc tủ lạnh, bây giờ lại có thêm một cái lò vi sóng, bên trên bày một số bộ đồ ăn.
Hạ Ca lấy nguyên liệu nấu ăn ra, vui vẻ ngâm nga bài hát, làm ba món mặn một món canh.
Từ sau khi có vị giác cậu thích xuống bếp nấu ăn hơn hẳn, dù sao cũng không thấy mệt, nếu không phải lo lãng phí, có thể cậu sẽ còn làm thêm mấy món tráng miệng.
Một món trong đó là bánh cải thảo nướng, Hạ Ca làm xong dọn dẹp bếp, đi xuống tầng gọi chú Đức và Lục Hành Thâm cùng ăn cơm.
Lục Hành Thâm vốn không muốn ra, hệ thống chuyển hóa năng lượng định lắp vào trong cơ thể người máy phức tạp hơn dự đoán, khó nhất là thu nhỏ thể tích.
Hắn không muốn ngày nào 996 cũng ôm cái bụng tròn vo đi ăn buffet.
Hạ Ca chạy quanh Lục Hành Thâm, liên miệng khuyên: "Đi ăn thôi, tôi nấu mất hai tiếng á, nhiều đồ ăn vậy mình tôi với chú Đức ăn không hết, đến lúc đó lỡ tôi gắng gượng nhét hết vào sợ bụng sẽ to lên."
Bây giờ Lục Hành Thâm không lọt tai nhất chuyện "bụng sẽ to lên".
Ban nãy hắn vừa đi xuống một chuyến, thử dùng mấy thứ đã báo hỏng, hình ảnh kia đúng là quá...
Lục Hành Thâm đứng dậy, biết nếu mình không đồng ý, 996 sẽ nói thêm chừng mười phút.
Vừa nãy 996 biết mình sắp được đi học, nếu bây giờ bắt cậu im lặng sẽ càng mệt hơn bình thường.
Trước bàn ăn, chú Đức đã chuẩn bị đầy đủ, Lục Hành Thâm chậm chạp đi tới, tay phải bị Hạ Ca nắm chặt, gần như là bị kéo tới đây.
Nhìn thấy cảnh ấy, chú Đức vui mừng nở nụ cười.
Hạ Ca là người tích cực nhất trong chuyện ăn uống, là người đầu tiên nếm thử bánh cải thảo nướng mình thích nhất.
Nhưng mùi vị thơm ngọt như trong tưởng tượng lại không xuất hiện.
Hạ Ca nhăn mặt, cố gắng nhịn xuống mới không phun ngược ra.
"Chua quá?!"
Thấy phản ứng của cậu, Lục Hành Thâm không hề động vào món ăn mà nghi ngờ nhìn cậu.
Theo lý thuyết, sau khi có hệ thống vị giác sẽ không xuất hiện tình trạng này.
"Tôi, tôi nấu xong không nếm... Nhưng sao lại ra vị này được? Trước đó tôi đã từng nấu một lần, rõ ràng lần đó rất ngon..."
Vậy mà hỏng rồi!
Vẫn là chú Đức có kinh nghiệm đứng dậy đi kiểm tra số nguyên liệu nấu ăn còn dư lại, sau đó lần lượt đưa chúng nó lên ngửi thử, cuối cùng tìm ra đáp án: "Không phải lỗi của nhóc Lục, bơ lạt đã biến chất, sữa bò cũng có mùi lạ, còn những thứ khác có lẽ vẫn bình thường."
"Thế mà hỏng mất..."
Hạ Ca uể oải, chọc đũa lên đĩa thức ăn, tiếc nuối không thôi: "Biết thế tôi cứ nếm trước rồi làm."
Chú Đức xoa đầu cậu: "Bình thường không ai nếm thử nguyên liệu nấu ăn như sữa bò hay bơ lạt cả, không trách cậu được."
Hạ Ca lại nếm thử mấy món khác, vẫn ổn, mấy món khác không thất bại!
"Ừm! Cảm ơn chú Đức!"
Lục Hành Thâm không nói gì thêm, thêm hay bớt một món đều không có gì khác đối với hắn.
Hạ Ca ăn sang món hấp khác, trạng thái thất thần.
Từ khi cậu nấu cơm, bàn ăn đã biến thành bàn tròn, ba người ngồi chung với nhau, khoảng cách kéo lại rất gần.
Hạ Ca cầm đũa gắp cho Lục Hành Thâm một đũa cà rốt nhỏ.
Lục Hành Thâm không thích cà rốt, hàng mày nhăn lại.
Hạ Ca xịch cái ghế bên dưới, nhích tới từng chút một: "Lục Hành Thâm..."
"Trong lúc ăn không được nói chuyện, đi ngủ cũng không được nói."
"Ò." Hạ Ca lau miệng: "Lục Hành Thâm, tôi không có mũi á."
Lục Hành Thâm khẽ ngẩng đầu, lạnh lùng quét mắt qua nhìn cậu, dùng ánh mắt hỏi lại: Không có mũi, vậy dưới mắt cậu là gì đây?
"Tôi có ngửi thấy mùi đâu!"
Hạ Ca nghiêm túc nói: "Trước kia không phát hiện có gì lạ, nhưng bây giờ thấy thật ra rất nguy hiểm, anh có phát hiện không?"
Lục Hành Thâm: "Không."
Hạ Ca: "Vậy hả? Nhưng hôm nay lúc tôi giặt thảm, chú Đức nói mùi rất gay mũi, vậy mà tôi không biết."
Lục Hành Thâm công nhận chuyện này, nhưng hắn không nói.
Phòng 996 pha trộn quá nhiều mùi hương kỳ lạ, mà hắn không quan tâm cho lắm.
Dù sao cũng là phòng dùng để ngừa 996 phá hoại những căn phòng khác, hắn vốn đã không trông cậy người máy có thể ngoan ngoãn để yên.
"Nếu như biết mùi dầu nồng như thế tôi đã không mua rồi."
Một tay Hạ Ca chống cằm, ngẩng lên nhìn Lục Hành Thâm nói: "Tôi không muốn làm sai trong tình huống không biết gì, Lục Hành Thâm, tôi không muốn mùi hun phải anh, cũng không muốn không biết nguyên liệu nấu ăn bị hỏng."
Lục Hành Thâm đặt đũa xuống, uống một hớp cafe: "Với lại nếu ngày nào trên người tôi bị dính bẩn, cứ để vậy tới trường sẽ xong đời!"
Lục Hành Thâm để tách cafe xuống: "Sao cậu cứ phải làm hôi người làm gì?"
Hắn thực sự không muốn chuyện ngoài ý muốn dẫn tới tình huống này.
"Ví dụ như tôi ăn sầu riêng chẳng hạn, cứ nghĩ đánh răng một lần sẽ mất mùi."
Hạ Ca bắt đầu lấy ví dụ: "Còn có chao, phô mai xanh, tỏi... À mà tôi ăn sầu riêng được không? Tôi chưa từng được nếm thử á."
Lục Hành Thâm thở dài, nâng tay day ấn đường.
Không biết vì sao hắn cứ có cảm giác lượng công việc ngày càng nhiều, tựa như không bao giờ hết bận.
Hạ Ca đáng thương nhìn hắn, hai tay nắm chặt nhau đặt ở giữa ngực: "Xin anh đấy, cho tôi chiếc mũi hoàn chỉnh đi mà."
Hệt như đang cầu nguyện.
Lục Hành Thâm đau đầu: "Làm theo thứ tự, hôm nay ngủ đã."
Hạ Ca thấy hắn không từ chối thì reo lên.
Đêm đến nằm trên giường ngắm sao trời bên ngoài, Hạ Ca không ngừng vui vẻ vì chút tính toán bí mật chưa bị phát hiện.
Thật ra cậu đã sớm muốn có khứu giác.
Muốn có khứu giác là vì muốn ngửi thấy mùi hoa, muốn thưởng thức mùi thơm sữa bò chứ không phải chỉ để kịp thời phát hiện đồ ăn quá hạn hoặc nếm phải mùi vị đáng sợ nào đó.
Nhưng cậu lại không nói như vậy, đúng là quá gian xảo.
Hạ Ca ôm chăn cười ha ha, lăn trên giường một vòng, đúng lúc kim giây, kim giờ và kim phút cùng chỉ đến số mười hai trên đồng hồ thì chìm vào giấc ngủ say.
Hôm nay cậu lại nằm mơ.
Trong giấc mơ Hạ Ca cũng đang ăn từng viên kẹo ngọt lịm, bánh trái nhiều không đếm xuể, lấy mãi không hết, ăn mãi không cạn.
Thậm chí còn có kẹo sầu riêng, trong mơ cậu còn ngửi thấy mùi sầu riêng, thối đâu mà thối? Rõ ràng thơm như thế!
Nhưng ăn một hồi, răng cậu bắt đầu đau.
Những thứ không có trong hiện thực đều có thể mô phỏng trong giấc mơ, bao gồm cả đau đớn.
Đau răng sẽ phải đi khám nha sĩ, trong mơ Hạ Ca quên mất mình sẽ không bị sâu răng, sợ hãi không chịu được, ôm quai hàm chui vào trong chăn, từ chối đi khám.
Giọng nói của y tá vang lên ngoài chăn: "Hạ Ca ngoan nào, nếu không đi khám thì răng sẽ bị sâu ăn sạch, rụng hết đấy!"
"Đừng!"
Hạ Ca vội hất chăn ra ngồi dậy hét lớn, răng cửa cũng rụng xuống.
Tiếp theo là những chiếc răng khác, lạch cạch, từng chiếc một nối đuôi nhau rơi ra, rụng đầy tay cậu.
Cậu sún hết răng rồi!
Ba giờ sáng, Hạ Ca bừng tỉnh khỏi ác mộng.
Thật đáng sợ...
Ác mộng quá chân thực, khi tỉnh ngủ, một thứ rơi ra khỏi miệng, Hạ Ca sợ tới mức bật đèn lên xem.
May quá, không phải răng.
Là viên kẹo hoa quả cứng cậu ăn trước khi đi ngủ...
Vì ngủ nên kẹt trong miệng không ăn tiếp.
Hạ Ca ném viên kẹo đi, không dám ngủ tiếp nữa, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy chăn mền của mình nhảy xuống giường, bước trên hành lang trống rỗng u ám.
"Lục, Lục Hành Thâm..."
Hạ Ca lần mò dựa theo con đường trong trí nhớ, nhanh chóng đẩy cánh cửa không khóa ra, sờ soạng trong đêm đen trèo lên giường Lục Hành Thâm rồi chui vào.
Cậu cứ có cảm giác răng sắp rụng mất, đáng sợ quá.
Hơi thở Lục Hành Thâm dần nặng nề, mày khẽ nhíu lại, chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhập nhèm buồn ngủ hé nửa đôi mắt đỏ ngầu, trong không gian tối tăm, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc trông dịu dàng hơn hẳn.
Khi đôi mắt mông lung thấy rõ người bên cạnh là 996, cảnh giác lúc vừa tỉnh biến mất, lần nữa nhắm lại, suýt nữa đã ngủ tiếp.
"Lục Hành Thâm, cho tôi ngủ chung một đêm với anh được không? Tôi mơ thấy ác mộng..."
Hạ Ca thấy hắn mở mắt, nói với hắn bằng giọng điệu thì thầm mang theo chút gượng gạo, nắm lấy tay phải hắn, cực kỳ đáng thương: "Tôi có cảm giác răng tôi sắp rụng hết rồi, tôi ăn nhiều kẹo lắm, phải làm sao đây..."
"..."
Lục Hành Thâm buồn ngủ đến không muốn mở mắt, lúc này hắn vẫn còn ít lý trí, trở mình nằm nghiêng đối diện với 996, hơi thở lúc nông lúc sâu, chậm chạp nói: "Người máy không sâu răng, cũng sẽ không rụng."
"Thật không? Không rụng thật à?"
"Ừ ừ."
Mắt Lục Hành Thâm không mở ra được, vô thức vươn tay kéo người máy không yên thân vào trong chăn, bàn tay lành lạnh đặt trên hai mắt cậu: "Ngủ đi."
Trong không gian tăm tối, Hạ Ca bị che khuất mắt, được lời cam đoan làm cho bình tĩnh lại, cuối cùng thở hắt ra, lần nữa thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.