[Thế Thân] Cố Cận Ngôn! Tôi Sẽ Không Yêu Anh Nữa
Chương 12: Cố Cận Ngôn Hối Hận
Khánh Linh
02/07/2024
Cơn mưa lớn không ngừng dội xuống người Minh Nguyệt trên đất. Lúc này, dì Lâm cũng đã nhìn thấy Minh Nguyệt.
" Thiếu Phu nhân ". Dì Lâm vội vàng chạy đến bên Minh Nguyệt. Bà ấy nâng cô lên, liên tục gọi Minh Nguyệt: " Thiếu Phu nhân!Thiếu Phu nhân! Cô làm sao vậy?Mau tỉnh lại đi Thiếu Phu nhân ". Trong ánh mắt của dì Lâm đầy sự lo lắng cho Minh Nguyệt.
Đối với dì Lâm, Minh Nguyệt cũng giống như Cố Cận Ngôn, hai người đều vô cùng quan trọng đối với bà ấy. Bà ấy không hy vọng ai trong hai người xảy ra chuyện gì?
" Thiếu gia! Thiếu Phu nhân ngất xỉu rồi.Thiếu gia!Thiếu gia! ". Dì Lâm hướng ánh mắt về phía phòng của Cố Cận Ngôn, không ngừng hết lớn.
Dì Lâm rất muốn đưa Minh Nguyệt lên xe đến bệnh viện, nhưng với sức lực của bà ấy không thể nâng Minh Nguyệt lên được. Bây giờ cũng đã là nửa đêm tất cả người làm trong nhà đều không có ai ở biệt thự, người duy nhất có thể giúp dì Lâm chỉ có thể là Cố Cận Ngôn.
Ngoài dì Lâm, tất cả người làm làm việc ở biệt thự của Cố Cận Ngôn đều không được ở lại qua đêm, qua 21 giờ tối, tất cả bọn họ đều phải rời khỏi biệt thự, không ai được phép ở lại.
Trong phòng của Cố Cận Ngôn. Lúc này, Cố Cận Ngôn và Thần Xuyên đang giải quyết công việc của tập đoàn.
Không gian tĩnh lặng trong căn phòng, bỗng chốc bị tiếng gọi của dì Lâm làm xáo trộn.
" Cố Tổng! Thiếu Phu nhân ngất rồi ". Thần Xuyên nhìn Cố Cận Ngôn, ánh mắt thăm dò.
Ánh mắt của Cố Cận Ngôn khi nghe được lời nói của dì Lâm, trong ánh mắt của hắn lúc đó có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng lại trở nên lạnh lùng:" Mặc kệ cô ta, không phải chưa chết sao? ". Cố Cận Ngôn thản nhiên đáp. Giọng điệu không chút quan tâm nào vẫn tiếp tục làm việc.
Tiếng nói của dì Lâm liên tục vang lên, khiến bàn tay anh không ngừng nắm chặt chiếc bút trên tay. Chiếc bút trong tay anh chưa được 1 phút thì lập tức bị bẻ gãy.
" Thật phiền phức ". Cố Cận Ngôn đứng dậy, quay người nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
" Rõ ràng quan tâm lại làm như không quan tâm, thật không hiểu nổi ". Thần Xuyên nhìn theo Cố Cận Ngôn, giọng điệu bất lực nói. Thần Xuyên thở dài một cái rồi đi theo sau Cố Cận Ngôn.
Bên ngoài căn biệt thự. Cố Cận Ngôn nhanh chóng đi đến gần Minh Nguyệt, hắn mặc kệ trời mưa, đội mưa đi đến gần Minh Nguyệt.
" Thiếu gia! Phải đưa Thiếu Phu nhân đến bệnh viện, người của Thiếu Phu nhân lạnh toát rồi ". Dì Lâm lo lắng nói.
Cố Cận Ngôn nhìn Minh Nguyệt, gương mặt trắng bệch của cô. Trong đôi mắt của hắn hiện ra một tia thương xót. Hắn cũng không biết lý do vì sao bản thân lại có ánh mắt đó. Đối với hắn Minh Nguyệt là thế thân cho Thanh Nguyệt, chỉ là một thế thân mà thôi. Đối với hắn, Minh Nguyệt không có chút giá trị ngoài là thế thân của Thanh Nguyệt. Cô không đáng được thương xót, không xứng đáng nhận được sự quan tâm của hắn.
Cố Cận Ngôn cúi người xuống, ôm Minh Nguyệt lên bước nhanh đến chiếc xe Rolls-Royce màu đen của mình. Thần Xuyên cũng nhanh chóng bước lên xe, lái chiếc xe rời khỏi căn biệt thự của Cố Cận Ngôn.
Cố Cận Ngôn nhìn Minh Nguyệt trong lòng mình, cả người cô lúc này đã lạnh toát, yếu ớt như người sắp chết vậy. Sắc mặt hắn dần tối lại, ánh mắt hiện ra sự lo lắng. Hắn cũng không biết vì sao trong lúc này, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi, lo lắng.
Hắn không biết bản thân đang sợ hãi, lo lắng điều gì? Hắn không muốn Minh Nguyệt chết, hắn muốn cô sống.
Cố Cận Ngôn cởi áo khoác của mình xuống trùm lên người Minh Nguyệt, hắn ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng mình. Muốn làm ấm người cho cô.
...----------------...
10 phút sau. Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Cố Cận Ngôn mở cửa bước xuống xe, ôm Minh Nguyệt chạy nhanh vào bệnh viện.
Minh Nguyệt nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Chiếc đèn bên ngoài phòng cấp cứu được bật lên.
Cố Cận Ngôn đứng bên cạnh ngoài phòng bệnh, bàn tay ban nãy ôm cô của hắn đã lạnh toát. Bàn tay hắn không ngừng run rẩy, hắn hoàn toàn không thể khống chế. Cũng không biết tay hắn run rẩy vì lạnh hay vì sợ hãi.
Lần đầu trong cuộc đời hắn, hắn cảm thấy hối hận. Hối hận vì đuổi Minh Nguyệt xuống đường trong khi trời đang mưa lớn. Hối hận vì bản thân không quay lại đón cô về lại để cô đội mưa đi bộ về. Nếu hắn không làm điều ngu ngốc như vậy có lẽ Minh Nguyệt đã không thành ra thế này.
" Tiêu Minh Nguyệt! Cô không được chết ".
...----------------...
00 giờ đêm hôm đó, chiếc đàn trên cửa phòng cấp cứu tắt đi. Bác sĩ và y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu.
" Cô ấy sao rồi? ". Cố Cận Ngôn nhìn thấy bác sĩ lập tức bước đến gần, vội vàng hỏi trong lời nói cũng có thêm sự lo lắng. Hắn lo lắng vì sợ sẽ nghe được tin bản thân không một nghe nhất.
" Bệnh nhân không sao. Nhưng phải chú ý, cơ thể của cô ấy rất yếu, không thể chịu được lạnh. Sau này phải thực sự chú ý "
" Tôi biết rồi ". Cố Cận Ngôn thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
" Thiếu Phu nhân ". Dì Lâm vội vàng chạy đến bên Minh Nguyệt. Bà ấy nâng cô lên, liên tục gọi Minh Nguyệt: " Thiếu Phu nhân!Thiếu Phu nhân! Cô làm sao vậy?Mau tỉnh lại đi Thiếu Phu nhân ". Trong ánh mắt của dì Lâm đầy sự lo lắng cho Minh Nguyệt.
Đối với dì Lâm, Minh Nguyệt cũng giống như Cố Cận Ngôn, hai người đều vô cùng quan trọng đối với bà ấy. Bà ấy không hy vọng ai trong hai người xảy ra chuyện gì?
" Thiếu gia! Thiếu Phu nhân ngất xỉu rồi.Thiếu gia!Thiếu gia! ". Dì Lâm hướng ánh mắt về phía phòng của Cố Cận Ngôn, không ngừng hết lớn.
Dì Lâm rất muốn đưa Minh Nguyệt lên xe đến bệnh viện, nhưng với sức lực của bà ấy không thể nâng Minh Nguyệt lên được. Bây giờ cũng đã là nửa đêm tất cả người làm trong nhà đều không có ai ở biệt thự, người duy nhất có thể giúp dì Lâm chỉ có thể là Cố Cận Ngôn.
Ngoài dì Lâm, tất cả người làm làm việc ở biệt thự của Cố Cận Ngôn đều không được ở lại qua đêm, qua 21 giờ tối, tất cả bọn họ đều phải rời khỏi biệt thự, không ai được phép ở lại.
Trong phòng của Cố Cận Ngôn. Lúc này, Cố Cận Ngôn và Thần Xuyên đang giải quyết công việc của tập đoàn.
Không gian tĩnh lặng trong căn phòng, bỗng chốc bị tiếng gọi của dì Lâm làm xáo trộn.
" Cố Tổng! Thiếu Phu nhân ngất rồi ". Thần Xuyên nhìn Cố Cận Ngôn, ánh mắt thăm dò.
Ánh mắt của Cố Cận Ngôn khi nghe được lời nói của dì Lâm, trong ánh mắt của hắn lúc đó có chút kinh ngạc nhưng nhanh chóng lại trở nên lạnh lùng:" Mặc kệ cô ta, không phải chưa chết sao? ". Cố Cận Ngôn thản nhiên đáp. Giọng điệu không chút quan tâm nào vẫn tiếp tục làm việc.
Tiếng nói của dì Lâm liên tục vang lên, khiến bàn tay anh không ngừng nắm chặt chiếc bút trên tay. Chiếc bút trong tay anh chưa được 1 phút thì lập tức bị bẻ gãy.
" Thật phiền phức ". Cố Cận Ngôn đứng dậy, quay người nhanh chóng bước ra khỏi phòng.
" Rõ ràng quan tâm lại làm như không quan tâm, thật không hiểu nổi ". Thần Xuyên nhìn theo Cố Cận Ngôn, giọng điệu bất lực nói. Thần Xuyên thở dài một cái rồi đi theo sau Cố Cận Ngôn.
Bên ngoài căn biệt thự. Cố Cận Ngôn nhanh chóng đi đến gần Minh Nguyệt, hắn mặc kệ trời mưa, đội mưa đi đến gần Minh Nguyệt.
" Thiếu gia! Phải đưa Thiếu Phu nhân đến bệnh viện, người của Thiếu Phu nhân lạnh toát rồi ". Dì Lâm lo lắng nói.
Cố Cận Ngôn nhìn Minh Nguyệt, gương mặt trắng bệch của cô. Trong đôi mắt của hắn hiện ra một tia thương xót. Hắn cũng không biết lý do vì sao bản thân lại có ánh mắt đó. Đối với hắn Minh Nguyệt là thế thân cho Thanh Nguyệt, chỉ là một thế thân mà thôi. Đối với hắn, Minh Nguyệt không có chút giá trị ngoài là thế thân của Thanh Nguyệt. Cô không đáng được thương xót, không xứng đáng nhận được sự quan tâm của hắn.
Cố Cận Ngôn cúi người xuống, ôm Minh Nguyệt lên bước nhanh đến chiếc xe Rolls-Royce màu đen của mình. Thần Xuyên cũng nhanh chóng bước lên xe, lái chiếc xe rời khỏi căn biệt thự của Cố Cận Ngôn.
Cố Cận Ngôn nhìn Minh Nguyệt trong lòng mình, cả người cô lúc này đã lạnh toát, yếu ớt như người sắp chết vậy. Sắc mặt hắn dần tối lại, ánh mắt hiện ra sự lo lắng. Hắn cũng không biết vì sao trong lúc này, trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác sợ hãi, lo lắng.
Hắn không biết bản thân đang sợ hãi, lo lắng điều gì? Hắn không muốn Minh Nguyệt chết, hắn muốn cô sống.
Cố Cận Ngôn cởi áo khoác của mình xuống trùm lên người Minh Nguyệt, hắn ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng mình. Muốn làm ấm người cho cô.
...----------------...
10 phút sau. Chiếc xe dừng lại trước cửa bệnh viện. Cố Cận Ngôn mở cửa bước xuống xe, ôm Minh Nguyệt chạy nhanh vào bệnh viện.
Minh Nguyệt nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Chiếc đèn bên ngoài phòng cấp cứu được bật lên.
Cố Cận Ngôn đứng bên cạnh ngoài phòng bệnh, bàn tay ban nãy ôm cô của hắn đã lạnh toát. Bàn tay hắn không ngừng run rẩy, hắn hoàn toàn không thể khống chế. Cũng không biết tay hắn run rẩy vì lạnh hay vì sợ hãi.
Lần đầu trong cuộc đời hắn, hắn cảm thấy hối hận. Hối hận vì đuổi Minh Nguyệt xuống đường trong khi trời đang mưa lớn. Hối hận vì bản thân không quay lại đón cô về lại để cô đội mưa đi bộ về. Nếu hắn không làm điều ngu ngốc như vậy có lẽ Minh Nguyệt đã không thành ra thế này.
" Tiêu Minh Nguyệt! Cô không được chết ".
...----------------...
00 giờ đêm hôm đó, chiếc đàn trên cửa phòng cấp cứu tắt đi. Bác sĩ và y tá bước ra khỏi phòng cấp cứu.
" Cô ấy sao rồi? ". Cố Cận Ngôn nhìn thấy bác sĩ lập tức bước đến gần, vội vàng hỏi trong lời nói cũng có thêm sự lo lắng. Hắn lo lắng vì sợ sẽ nghe được tin bản thân không một nghe nhất.
" Bệnh nhân không sao. Nhưng phải chú ý, cơ thể của cô ấy rất yếu, không thể chịu được lạnh. Sau này phải thực sự chú ý "
" Tôi biết rồi ". Cố Cận Ngôn thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.