Chương 6
Sơ Hòa
29/11/2022
Editor: Mờ Mờ
“A!”
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ kéo kín mít, ánh sáng yếu ớt ngoài khung cửa không thể lọt vào được dù chỉ là một tia nhỏ. Người đàn ông mơ thấy ác mộng đột nhiên giật bắn mình lên, bờ vai không ngừng run rẩy.
Trong bóng tối như mực đậm chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của anh.
Mấy phút sau tiếng thở hổn hển mới dần chậm lại. Anh co đôi chân lại, vòng tay ôm lấy đầu gối, chiếc áo thun bằng cotton dán sát vào lưng.
Anh nhỏ giọng gọi thầm một cái tên, tay run rẩy giơ lên, ngón tay quơ quào nắm chặt mái tóc.
Mái tóc ngắn mới cắt có hơi nhoi nhói, anh mờ mịt nhìn chằm chằm lòng bàn tay bị đâm đau, một lúc lâu sau mới nhớ ra buổi sáng anh vừa đổi kiểu tóc mới.
Mỗi lần giật mình tỉnh dậy từ trong mơ là anh chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Anh bật đèn giường lên, nhổm người dậy xuống giường đến phòng vệ sinh rửa mặt, cởi chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi ra, tìm thuốc ngủ sau đó rót nước lạnh uống ực một hơi.
Trước đó thời tiết trở lạnh, mọi người đều bảo mùa hè đã qua rồi, nhưng mấy hôm nay lại nóng lên, buổi tối cũng không thấy hạ nhiệt xuống. Anh không vội mặc áo ngủ mới vào, thả chậm từng bước trong phòng ngủ, bụng cũng phập phồng lên xuống theo hô hấp với biên độ nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể phát hiện ra được đường viền cơ bụng lờ mờ trên đó — cơ bụng có săn chắc đi nữa mà không rèn luyện trong một khoảng thời gian dài thì cũng sẽ dần biến mất.
Mấy phút sau, anh cầm di động lên, lung tung không có mục đích mở album ảnh ra.
Những người trẻ tuổi trong ảnh đều rất nổi bật, có người nở nụ cười rạng rỡ, có người lại giả vờ lạnh lùng, nói chung đều rất tự tin.
Người tự tin dường như tỏa ra một vầng sáng chữa lành cực kỳ chói mắt.
Anh dần bình tĩnh lại, tiếp tục lướt xuống, chợt thấy một tấm ảnh chụp bị mờ.
“Tấm này còn chưa xóa à.” Anh vừa lẩm bẩm vừa ấn vào “xóa ảnh”, nhưng ngón tay lại ngừng trên phím “chắc chắn xóa ảnh” một lúc lâu.
Tấm ảnh này chụp lén hồi trưa, giữa tấm này và mấy tấm chụp lén lúc chiều bị bắt được cách nhau hàng trăm tấm chụp những người dạo phố, người đàn ông hung dữ kia không phát hiện ra, anh cũng không chú ý tới, ấy mới để cho tấm hình này “may mắn thoát khỏi nguy hiểm”.
Chốc lát sau, anh ấn vào “hủy bỏ”, giữ lại tấm ảnh bị nhòe thành dòng ý thức kia.
(*) Dòng ý thức là một thuật ngữ văn học chỉ một xu hướng sáng tạo văn học khởi điểm từ đầu thế kỷ 20, tái hiện trực tiếp đời sống nội tâm, xúc cảm và liên tưởng ở con người.
Bộ nhớ di động không thể lưu nhiều ảnh như vậy, thuốc ngủ chưa phát huy tác dụng, anh dứt khoát đến phòng sách mở máy vi tính lên, chuẩn bị chép ảnh sang — đây là thói quen nghề nghiệp của anh, tất cả ảnh đều phải sắp xếp gọn gàng cái nào ra cái nấy, một phần lưu lại trong máy tính, hai phần khác thì lưu trong ổ đĩa cứng USB.
Lúc chép ảnh sang, anh lại ngắm nghía tấm ảnh bị mờ kia một lát.
So sánh với những tấm ảnh khác thì tấm này quá xấu, hoàn toàn không có bất cứ giá trị gì để lưu lại. Anh đắn đo nửa phút, cuối cùng vẫn cho nó vào thư mục “ảnh chụp đường phố Thịnh Hi”.
Dù sao cũng chỉ có 2MB mà thôi, cũng không tốn bộ nhớ là bao.
Sau khi giải quyết xong ảnh chụp, rốt cuộc cũng cảm thấy buồn ngủ. Anh đi đến bên cửa sổ cầm khung ảnh bằng gỗ lên, lòng bàn tay lướt nhẹ lên mặt thủy tinh, thì thầm: “Vừa nãy tôi lại mơ thấy cậu.”
Chốc lát sau anh lại nói: “Cậu có khỏe không?”
Không ai trả lời, đến cả rèm cửa sổ cũng chẳng thèm nhúc nhích lấy một chút.
Anh thở dài, nhìn chằm chằm vào người trong ảnh: “Chúng ta thỏa thuận thế này nhé, lần sau lúc bước vào giấc mơ của tôi thì đừng để tôi nhìn thấy… hình ảnh tàn nhẫn như vậy nữa.”
Tấm ảnh đã ố vàng, nhưng nụ cười trên khóe môi của người nọ vẫn chói mắt giống như tất cả những người trẻ tuổi tự tin ở quảng trường Thịnh Hi.
Sau đợt cảnh báo màu cam cuối cùng về nhiệt độ cao của mùa hè qua đi, rốt cuộc mùa thu cũng đến rồi.
Tuy rằng bản kế hoạch du lịch mùa thu của Văn Quân đưa ra bị phê bình thậm tệ không còn gì để nói, còn bị đưa cho tổ trưởng mục du lịch ẩm thực Triệu Vũ “sửa đổi hoàn toàn”, nhưng cuối cùng bản kế hoạch được duyệt lại chính là phần tổng hợp của hai bản kế hoạch trước đó anh nộp lên.
Hứa Sính nói rất đúng, ngoại trừ bản kế hoạch cuối cùng thì hai bản kế hoạch khác làm khá ổn. Hơn nữa tour du lịch cũng thuộc hạng mục hợp tác theo lệ với những nhà kinh doanh, mỗi quý hằng năm thậm chí là mỗi tháng đều có, bị ảnh hưởng từ nguồn đầu tư và tài trợ, xem như đổi thành người khác đến phụ trách thì cũng không chắc có thể làm ra màu mè gì hơn.
Văn Quân cầm bản kế hoạch được duyệt, kéo vành mũ lưỡi trai màu đen thấp xuống, tâm trạng khá là bình tĩnh.
Ngày đầu tiên vác kiểu tóc mới đi làm, Văn Quân gần như trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm của bộ phận New Media, ánh mắt tất cả mọi người nhìn anh đều rất phức tạp, thậm chí có người còn ghé sát vào nhìn, nét mặt ngạc nhiên nói: “Thầy, thầy Văn? Anh cắt kiểu tóc này à?”
Từ “thầy” mang theo mấy phần tôn trọng ấy mà đặt lên người anh thì chẳng khác gì chê cười và khinh miệt, anh luôn biết điều này nhưng vẫn cảm thấy hơi lúng túng, bèn giải thích: “Chủ Nhật mới đi cắt, thời tiết quá nóng, tỉa ngắn lại một chút.”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười của đám người Lý Tiêu —
“Thời tiết quá nóng? Bây giờ trời sắp vào thu cả rồi, thầy Văn cũng biết kể chuyện cười quá nhỉ.”
“Thầy Văn của chúng ta học cao hiểu rộng, tất nhiên kể chuyện cười là nghề của thầy rồi.”
“Đúng thế, dù sao đến cái tuổi đó rồi thì phải trải sự đời nhiều hơn chúng ta chứ.”
Văn Quân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, anh cầm ly nước lên, vội vàng đi đến phòng giải khát ở bên ngoài phòng làm việc.
Nếu như chạy, vậy chẳng khác gì chạy trối chết. Anh không thể chạy, chỉ có thể cố gắng đi thật nhanh. Nhưng cho dù như thế, lúc đi đến cửa vẫn nghe được tiếng châm chọc của Lý Tiêu: “Già đầu rồi còn để kiểu tóc đó, tưởng mình là siêu sao hai mươi tuổi à?”
Suốt cả ngày anh cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, sau khi tan làm lập tức đến cửa hàng mua hai chiếc mũ lưỡi trai, chuẩn bị thay phiên nhau đội.
Anh không để ý đến tin tức trong giới showbiz, căn bản không biết kiểu tóc ông chủ tiệm Tóc Đẹp hớt cho anh là kiểu tóc thịnh hành gần đây, càng không biết rằng một vài nghệ sĩ đi theo con đường hoạt bát sáng sủa cũng sẽ hớt kiểu tóc này. Lúc ấy nhìn kiểu tóc mới của mình, anh chỉ nghĩ đây là kiểu húi cua theo phong cách tương đối Tây, nào biết trong đó còn có nhiều trò như vậy. Lúc ở quảng trường Thịnh Hi, xung quanh có rất nhiều trai xinh gái đẹp, thời trang độc lạ cũng không phải là ít, anh xen lẫn vào trong đó thì chẳng thấy mình lạc loài là bao, song lúc đến đơn vị mới biết kiểu tóc này nổi bật đến cỡ nào.
Cắt tóc vốn chỉ là để cho vẻ ngoài nhìn thoải mái trưởng thành hơn một chút, nếu có thể tăng thêm cảm giác sành điệu thì tất nhiên rất tốt, nhưng nổi bật quá thì lại không được. Chốn làm việc không phải sàn trình diễn, đạo lý này anh hiểu hơn ai khác.
Thật ra anh vốn định quay lại tiệm Tóc Đẹp để ông chủ tỉa tót lại cho anh một chút, đổi thành kiểu tóc húi cua bình thường nhất, nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh có thể trở thành người mẫu dưới ống kính của người khác vì hớt kiểu tóc này thì anh lại có chút không nỡ.
Từ “đẹp trai” mà cậu chàng tên Kha Kình kia nói với anh khi giơ ống kính lên chính là lời khen ngợi duy nhất mà anh nghe được trong khoảng thời gian này.
Lúc về nhà đi ngang qua tiệm Tóc Đẹp, ông chủ đang đứng trước cửa tiệm hút thuốc, vừa nhìn thấy anh đội mũ lưỡi trai thì lập tức đấm ngực dậm chân: “Anh đội mũ chi thế? Uổng phí tay nghề của ông đây mất rồi!”
Anh hỏi kiểu tóc này gần đây thịnh hành lắm phải không, ông chủ nói thật cho anh biết, bảo kiểu tóc này do mấy em trai trẻ trong giới giải trí đào lên. Chẳng qua muốn nói đến thịnh hành thì nó đã nổi từ mười mấy năm trước rồi, hồi đó có rất nhiều chàng trai mười tám, mười chín tuổi cắt kiểu này, vừa đẹp trai vừa năng động…
Anh không nói gì, lúc về nhà anh đứng trước gương nhìn suốt cả buổi, sau đó pha cà phê mở máy tính lên, bận rộn đến khuya. Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt anh lại ngắm kiểu tóc mới thêm một lần, nhớ đến lời của ông chủ, đột nhiên ánh mắt trở nên tối đi.
Hôm đó sau khi bị đuổi về trường học thì Nhiễm Túc không nhận được tin tức gì từ Tuân Mộ Sinh nữa, ban đầu cậu cũng không nhận ra được điều gì, nhưng ngày tháng trôi qua cậu lại thấy hơi sợ. Chủ Nhật, cậu không nhịn được bèn gọi điện cho Tuân Mộ Sinh, cẩn thận e dè nói: “Anh ơi?”
“Chuyện gì?” Trong biệt thự trống vắng, Tuân Mộ Sinh dựa trên ghế sô pha, tay phải cầm điều khiển từ xa của tivi, màn hình chiếu kênh Trung Ương 7, đang phát tin tức ông cụ nhà nông nghiên cứu cách trồng rau làm giàu.
Nhiễm Túc nghe thấy tiếng trên tivi, vô cùng ngạc nhiên: “Anh ơi anh thích xem kênh nông nghiệp sao?”
“Kênh Quốc phòng nông nghiệp.” Tuân Mộ Sinh có hơi mất kiên nhẫn: “Đúng lúc đang phát tin tức nhà nông thôi.”
“Ồ.” Nhiễm Túc vội vàng lựa lời: “Anh thích tin tức quân sự, suýt chút nữa thì em quên mất.”
Tuân Mộ Sinh nhìn chằm chằm tivi, chân mày hơi nhíu lại.
Nhiễm Túc nghe một hồi mới mềm giọng nói: “Anh ơi, lâu lắm rồi anh không đến thăm em.”
Tuân Mộ Sinh đối xử với bạn tình luôn rất tốt, tình cờ nổi nóng một chút, sau đó cũng sẽ dùng tiền để bồi thường. Vừa nghe cái giọng điệu tủi thân đáng thương này của Nhiễm Túc thì đã biết mục đích đối phương gọi cú điện thoại này để làm gì.
Nhưng độ này hắn đang kiêng cử giữ mình, chẳng có dục vọng với bất cứ ai.
Có lẽ là vì mơ thấy Văn Quân — người trong lòng mà hắn đã gặp gỡ vào 13 năm trước. Trong mơ mãi mãi là ánh mặt trời rực rỡ, giống như buổi chiều hôm ấy. Nhưng mộng rồi cũng sẽ tỉnh, mở mắt ra thì tất cả đều trở về với vắng lặng.
Qua nhiều năm như thế, số lần hắn mơ thấy Văn Quân không hề ít nhưng chưa bao giờ nhiều như thế này. Hai ba năm gần đây, số lần nằm mơ thấy Văn Quân có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà điều làm hắn lo lắng nhất là, không những Văn Quân trong trí nhớ ngày một mơ hồ mà đến cả trong mơ hắn cũng dần dần không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Song, hiện tại hắn lại mơ thấy Văn Quân rất rõ ràng. Nhưng điều buồn cười chính là gương mặt của Văn Quân trong giấc mơ giống y đúc với người đàn ông ngày đó hắn gặp ở quảng trường Thịnh Hi!
Hắn có thể tìm được người giống Văn Quân trong đời thực, như từng mơ thấy bọn họ sẽ trở thành Văn Quân.
Bọn họ là thế thân, vĩnh viễn không phải là người đó trong lòng hắn.
Khi lần đầu mơ thấy giấc mơ này, nửa đêm hắn choàng tỉnh, chỉ cảm thấy khó thể tin được.
Lần thứ hai mơ thấy “Văn Quân”, lại như một thói quen.
Đến lần thứ ba thì cuối cùng hắn cũng tìm được lý do cho mình, bởi vì Hình Ngạn — người đàn ông giống Văn Quân kia để kiểu tóc giống hệt như Văn Quân của năm đó.
“Anh ơi.” Nhiễm Túc lại gọi một tiếng: “Anh ơi, có phải anh đang khó chịu không?”
“Không có.” Tuân Mộ Sinh xoa xoa mi tâm, không hề trách móc nặng lời với bạn giường nhỏ của mình: “Sao vậy, nhớ tôi?”
“Tất nhiên nhớ anh rồi!” Giọng điệu Nhiễm Túc thay đổi, giọng nói cũng tươi sáng hơn rất nhiều: “Anh ơi, anh xem bây giờ trời cũng trở lạnh rồi, cuối tuần sau em dẫn anh ra ngoài chơi một chút được không?”
“Em dẫn tôi?”
“Vâng ạ, em dẫn anh đi!” Nhiễm Túc có chút tinh nghịch nói: “Anh ơi, suốt mùa hè đều là anh dẫn em đi chơi ở khắp nơi. Bây giờ đến lượt em dẫn anh đi được không? Mùa thu ở vùng ngoại ô Trọng Thành rất đẹp, cũng có rất nhiều đồ ăn. Em dẫn anh đi, bảo đảm làm cho anh hài lòng!”
Tuân Mộ Sinh nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình cũng nên thư giãn một chút: “Cuối tuần sau à?”
“Vâng. Anh à, được không?”
“Em đi chuẩn bị đi.”
Nếu bản kế hoạch bị Triệu Vũ sửa đổi rồi thì cột người phụ trách sẽ ghi tên của Triệu Vũ. Văn Quân không có ý kiến, mà có so đo thì cũng cãi không lại — Triệu Vũ là tổ trưởng, mặc dù mới 26 tuổi nhưng đã làm việc ở bộ phận New Media này gần 5 năm, kinh nghiệm thật sự nhiều hơn anh.
“Sự kiện tuần này chưa bắt đầu.” Triệu Vũ để mấy xấp tư liệu của nhà kinh doanh lên bàn Văn Quân: “Anh chịu trách nhiệm chuẩn bị phần này, hôm nay ra ngoài tăng ca chạy mấy chuyến, buổi tối về khởi động chương trình.”
“Buổi tối?” Văn Quân ngẩng đầu lên: “Tôi làm khởi động?”
Triệu Vũ hừ cười: “Cả tổ đều tăng ca vì sự kiện lần này, sao nào, thầy Văn nghĩ ra ngoài chạy việc xong thì về nhà luôn à?”
“Tôi chỉ hỏi thế.” Văn Quân gom tài liệu lại: “Sau khi liên hệ với nhà kinh doanh thì tôi sẽ quay về tăng ca.”
“Tranh thủ thời gian.” Triệu Vũ gõ gõ bàn: “Sau khi khởi động chương trình chắc chắn sẽ nhận được một vài phản hồi, đêm nay phải thức suốt đêm chuẩn bị.”
“Mấy cậu lại phải thức đêm à?” Hứa Sính cầm cốc trà đi ngang qua, cười nói: “Vất vả quá nhỉ?”
“Còn cách nào nữa đâu? Du lịch ẩm thực nhìn thoải mái vậy thôi chứ lần nào tổ chức sự kiện mới bọn tôi chẳng mệt gần chết?” Triệu Vũ tựa vào bên cạnh bàn làm việc của Văn Quân, nói đùa: “Nếu không sếp Hứa điều vài người sang đây giúp đỡ chút đi?”
Văn Quân nhìn Hứa Sính một cái. Bởi vì nhà có chống lưng, Hứa Sính có biệt danh là “sếp Hứa”, ban đầu chỉ có vài người gọi như thế, lần nào hắn ta cũng sẽ chỉnh lại, sau đó thì ngay cả Lưu Tồn cũng gọi “sếp Hứa” như mọi người, thế là hắn ta chẳng buồn giải thích nữa.
“Được chứ.” Hứa Sính thế mà đồng ý cái rụp: “Nếu như tối nay khởi động thì tuần này là tuần đầu tiên trong chuỗi sự kiện đúng không?”
“Đúng, ngày Chủ Nhật khổ cực nhất sắp đến rồi.” Triệu Vũ cười khổ: “Toàn bộ hành trình và sự kiện, người khác chơi đùa, nhà kinh doanh kiếm tiền, bọn tôi thì mệt sắp tắt thở.”
“Văn Quân cũng đi à?” Hứa Sính đột nhiên hỏi.
Văn Quân lập tức ngước mắt lên.
“Tất nhiên phải đi rồi.” Triệu Vũ nói: “Cả tổ đều đi.”
“Tôi cung cấp xe cho các cậu nhé.” Hứa Sính cười nói: “Tôi, Trương Xuân, anh Phượng, An Bảo, chúng tôi sẽ đến giúp đỡ một tay.”
Triệu Vũ không ngờ mình chỉ nói đùa mà lại kéo được Hứa Sính vào thật, lập tức mừng rỡ như điên.
Hứa Sính trò chuyện với hắn ta suốt cả buổi, đợi khi hắn ta đi khỏi mới quay sang nói với Văn Quân: “Chủ Nhật tôi đi chung tổ với anh nhé, anh còn chưa tham gia hoạt động thế này bao giờ, đến lúc đó nếu như gặp phiền phức hay là trục trặc gì thì cứ để cho tôi giải quyết là được rồi.”
Hết chương 6
“A!”
Rèm cửa sổ trong phòng ngủ kéo kín mít, ánh sáng yếu ớt ngoài khung cửa không thể lọt vào được dù chỉ là một tia nhỏ. Người đàn ông mơ thấy ác mộng đột nhiên giật bắn mình lên, bờ vai không ngừng run rẩy.
Trong bóng tối như mực đậm chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của anh.
Mấy phút sau tiếng thở hổn hển mới dần chậm lại. Anh co đôi chân lại, vòng tay ôm lấy đầu gối, chiếc áo thun bằng cotton dán sát vào lưng.
Anh nhỏ giọng gọi thầm một cái tên, tay run rẩy giơ lên, ngón tay quơ quào nắm chặt mái tóc.
Mái tóc ngắn mới cắt có hơi nhoi nhói, anh mờ mịt nhìn chằm chằm lòng bàn tay bị đâm đau, một lúc lâu sau mới nhớ ra buổi sáng anh vừa đổi kiểu tóc mới.
Mỗi lần giật mình tỉnh dậy từ trong mơ là anh chẳng thể nào ngủ tiếp được nữa. Anh bật đèn giường lên, nhổm người dậy xuống giường đến phòng vệ sinh rửa mặt, cởi chiếc áo thun ướt đẫm mồ hôi ra, tìm thuốc ngủ sau đó rót nước lạnh uống ực một hơi.
Trước đó thời tiết trở lạnh, mọi người đều bảo mùa hè đã qua rồi, nhưng mấy hôm nay lại nóng lên, buổi tối cũng không thấy hạ nhiệt xuống. Anh không vội mặc áo ngủ mới vào, thả chậm từng bước trong phòng ngủ, bụng cũng phập phồng lên xuống theo hô hấp với biên độ nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì gần như không thể phát hiện ra được đường viền cơ bụng lờ mờ trên đó — cơ bụng có săn chắc đi nữa mà không rèn luyện trong một khoảng thời gian dài thì cũng sẽ dần biến mất.
Mấy phút sau, anh cầm di động lên, lung tung không có mục đích mở album ảnh ra.
Những người trẻ tuổi trong ảnh đều rất nổi bật, có người nở nụ cười rạng rỡ, có người lại giả vờ lạnh lùng, nói chung đều rất tự tin.
Người tự tin dường như tỏa ra một vầng sáng chữa lành cực kỳ chói mắt.
Anh dần bình tĩnh lại, tiếp tục lướt xuống, chợt thấy một tấm ảnh chụp bị mờ.
“Tấm này còn chưa xóa à.” Anh vừa lẩm bẩm vừa ấn vào “xóa ảnh”, nhưng ngón tay lại ngừng trên phím “chắc chắn xóa ảnh” một lúc lâu.
Tấm ảnh này chụp lén hồi trưa, giữa tấm này và mấy tấm chụp lén lúc chiều bị bắt được cách nhau hàng trăm tấm chụp những người dạo phố, người đàn ông hung dữ kia không phát hiện ra, anh cũng không chú ý tới, ấy mới để cho tấm hình này “may mắn thoát khỏi nguy hiểm”.
Chốc lát sau, anh ấn vào “hủy bỏ”, giữ lại tấm ảnh bị nhòe thành dòng ý thức kia.
(*) Dòng ý thức là một thuật ngữ văn học chỉ một xu hướng sáng tạo văn học khởi điểm từ đầu thế kỷ 20, tái hiện trực tiếp đời sống nội tâm, xúc cảm và liên tưởng ở con người.
Bộ nhớ di động không thể lưu nhiều ảnh như vậy, thuốc ngủ chưa phát huy tác dụng, anh dứt khoát đến phòng sách mở máy vi tính lên, chuẩn bị chép ảnh sang — đây là thói quen nghề nghiệp của anh, tất cả ảnh đều phải sắp xếp gọn gàng cái nào ra cái nấy, một phần lưu lại trong máy tính, hai phần khác thì lưu trong ổ đĩa cứng USB.
Lúc chép ảnh sang, anh lại ngắm nghía tấm ảnh bị mờ kia một lát.
So sánh với những tấm ảnh khác thì tấm này quá xấu, hoàn toàn không có bất cứ giá trị gì để lưu lại. Anh đắn đo nửa phút, cuối cùng vẫn cho nó vào thư mục “ảnh chụp đường phố Thịnh Hi”.
Dù sao cũng chỉ có 2MB mà thôi, cũng không tốn bộ nhớ là bao.
Sau khi giải quyết xong ảnh chụp, rốt cuộc cũng cảm thấy buồn ngủ. Anh đi đến bên cửa sổ cầm khung ảnh bằng gỗ lên, lòng bàn tay lướt nhẹ lên mặt thủy tinh, thì thầm: “Vừa nãy tôi lại mơ thấy cậu.”
Chốc lát sau anh lại nói: “Cậu có khỏe không?”
Không ai trả lời, đến cả rèm cửa sổ cũng chẳng thèm nhúc nhích lấy một chút.
Anh thở dài, nhìn chằm chằm vào người trong ảnh: “Chúng ta thỏa thuận thế này nhé, lần sau lúc bước vào giấc mơ của tôi thì đừng để tôi nhìn thấy… hình ảnh tàn nhẫn như vậy nữa.”
Tấm ảnh đã ố vàng, nhưng nụ cười trên khóe môi của người nọ vẫn chói mắt giống như tất cả những người trẻ tuổi tự tin ở quảng trường Thịnh Hi.
Sau đợt cảnh báo màu cam cuối cùng về nhiệt độ cao của mùa hè qua đi, rốt cuộc mùa thu cũng đến rồi.
Tuy rằng bản kế hoạch du lịch mùa thu của Văn Quân đưa ra bị phê bình thậm tệ không còn gì để nói, còn bị đưa cho tổ trưởng mục du lịch ẩm thực Triệu Vũ “sửa đổi hoàn toàn”, nhưng cuối cùng bản kế hoạch được duyệt lại chính là phần tổng hợp của hai bản kế hoạch trước đó anh nộp lên.
Hứa Sính nói rất đúng, ngoại trừ bản kế hoạch cuối cùng thì hai bản kế hoạch khác làm khá ổn. Hơn nữa tour du lịch cũng thuộc hạng mục hợp tác theo lệ với những nhà kinh doanh, mỗi quý hằng năm thậm chí là mỗi tháng đều có, bị ảnh hưởng từ nguồn đầu tư và tài trợ, xem như đổi thành người khác đến phụ trách thì cũng không chắc có thể làm ra màu mè gì hơn.
Văn Quân cầm bản kế hoạch được duyệt, kéo vành mũ lưỡi trai màu đen thấp xuống, tâm trạng khá là bình tĩnh.
Ngày đầu tiên vác kiểu tóc mới đi làm, Văn Quân gần như trở thành tiêu điểm trong tiêu điểm của bộ phận New Media, ánh mắt tất cả mọi người nhìn anh đều rất phức tạp, thậm chí có người còn ghé sát vào nhìn, nét mặt ngạc nhiên nói: “Thầy, thầy Văn? Anh cắt kiểu tóc này à?”
Từ “thầy” mang theo mấy phần tôn trọng ấy mà đặt lên người anh thì chẳng khác gì chê cười và khinh miệt, anh luôn biết điều này nhưng vẫn cảm thấy hơi lúng túng, bèn giải thích: “Chủ Nhật mới đi cắt, thời tiết quá nóng, tỉa ngắn lại một chút.”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười của đám người Lý Tiêu —
“Thời tiết quá nóng? Bây giờ trời sắp vào thu cả rồi, thầy Văn cũng biết kể chuyện cười quá nhỉ.”
“Thầy Văn của chúng ta học cao hiểu rộng, tất nhiên kể chuyện cười là nghề của thầy rồi.”
“Đúng thế, dù sao đến cái tuổi đó rồi thì phải trải sự đời nhiều hơn chúng ta chứ.”
Văn Quân như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, anh cầm ly nước lên, vội vàng đi đến phòng giải khát ở bên ngoài phòng làm việc.
Nếu như chạy, vậy chẳng khác gì chạy trối chết. Anh không thể chạy, chỉ có thể cố gắng đi thật nhanh. Nhưng cho dù như thế, lúc đi đến cửa vẫn nghe được tiếng châm chọc của Lý Tiêu: “Già đầu rồi còn để kiểu tóc đó, tưởng mình là siêu sao hai mươi tuổi à?”
Suốt cả ngày anh cứ như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, sau khi tan làm lập tức đến cửa hàng mua hai chiếc mũ lưỡi trai, chuẩn bị thay phiên nhau đội.
Anh không để ý đến tin tức trong giới showbiz, căn bản không biết kiểu tóc ông chủ tiệm Tóc Đẹp hớt cho anh là kiểu tóc thịnh hành gần đây, càng không biết rằng một vài nghệ sĩ đi theo con đường hoạt bát sáng sủa cũng sẽ hớt kiểu tóc này. Lúc ấy nhìn kiểu tóc mới của mình, anh chỉ nghĩ đây là kiểu húi cua theo phong cách tương đối Tây, nào biết trong đó còn có nhiều trò như vậy. Lúc ở quảng trường Thịnh Hi, xung quanh có rất nhiều trai xinh gái đẹp, thời trang độc lạ cũng không phải là ít, anh xen lẫn vào trong đó thì chẳng thấy mình lạc loài là bao, song lúc đến đơn vị mới biết kiểu tóc này nổi bật đến cỡ nào.
Cắt tóc vốn chỉ là để cho vẻ ngoài nhìn thoải mái trưởng thành hơn một chút, nếu có thể tăng thêm cảm giác sành điệu thì tất nhiên rất tốt, nhưng nổi bật quá thì lại không được. Chốn làm việc không phải sàn trình diễn, đạo lý này anh hiểu hơn ai khác.
Thật ra anh vốn định quay lại tiệm Tóc Đẹp để ông chủ tỉa tót lại cho anh một chút, đổi thành kiểu tóc húi cua bình thường nhất, nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh có thể trở thành người mẫu dưới ống kính của người khác vì hớt kiểu tóc này thì anh lại có chút không nỡ.
Từ “đẹp trai” mà cậu chàng tên Kha Kình kia nói với anh khi giơ ống kính lên chính là lời khen ngợi duy nhất mà anh nghe được trong khoảng thời gian này.
Lúc về nhà đi ngang qua tiệm Tóc Đẹp, ông chủ đang đứng trước cửa tiệm hút thuốc, vừa nhìn thấy anh đội mũ lưỡi trai thì lập tức đấm ngực dậm chân: “Anh đội mũ chi thế? Uổng phí tay nghề của ông đây mất rồi!”
Anh hỏi kiểu tóc này gần đây thịnh hành lắm phải không, ông chủ nói thật cho anh biết, bảo kiểu tóc này do mấy em trai trẻ trong giới giải trí đào lên. Chẳng qua muốn nói đến thịnh hành thì nó đã nổi từ mười mấy năm trước rồi, hồi đó có rất nhiều chàng trai mười tám, mười chín tuổi cắt kiểu này, vừa đẹp trai vừa năng động…
Anh không nói gì, lúc về nhà anh đứng trước gương nhìn suốt cả buổi, sau đó pha cà phê mở máy tính lên, bận rộn đến khuya. Lúc vào phòng vệ sinh rửa mặt anh lại ngắm kiểu tóc mới thêm một lần, nhớ đến lời của ông chủ, đột nhiên ánh mắt trở nên tối đi.
Hôm đó sau khi bị đuổi về trường học thì Nhiễm Túc không nhận được tin tức gì từ Tuân Mộ Sinh nữa, ban đầu cậu cũng không nhận ra được điều gì, nhưng ngày tháng trôi qua cậu lại thấy hơi sợ. Chủ Nhật, cậu không nhịn được bèn gọi điện cho Tuân Mộ Sinh, cẩn thận e dè nói: “Anh ơi?”
“Chuyện gì?” Trong biệt thự trống vắng, Tuân Mộ Sinh dựa trên ghế sô pha, tay phải cầm điều khiển từ xa của tivi, màn hình chiếu kênh Trung Ương 7, đang phát tin tức ông cụ nhà nông nghiên cứu cách trồng rau làm giàu.
Nhiễm Túc nghe thấy tiếng trên tivi, vô cùng ngạc nhiên: “Anh ơi anh thích xem kênh nông nghiệp sao?”
“Kênh Quốc phòng nông nghiệp.” Tuân Mộ Sinh có hơi mất kiên nhẫn: “Đúng lúc đang phát tin tức nhà nông thôi.”
“Ồ.” Nhiễm Túc vội vàng lựa lời: “Anh thích tin tức quân sự, suýt chút nữa thì em quên mất.”
Tuân Mộ Sinh nhìn chằm chằm tivi, chân mày hơi nhíu lại.
Nhiễm Túc nghe một hồi mới mềm giọng nói: “Anh ơi, lâu lắm rồi anh không đến thăm em.”
Tuân Mộ Sinh đối xử với bạn tình luôn rất tốt, tình cờ nổi nóng một chút, sau đó cũng sẽ dùng tiền để bồi thường. Vừa nghe cái giọng điệu tủi thân đáng thương này của Nhiễm Túc thì đã biết mục đích đối phương gọi cú điện thoại này để làm gì.
Nhưng độ này hắn đang kiêng cử giữ mình, chẳng có dục vọng với bất cứ ai.
Có lẽ là vì mơ thấy Văn Quân — người trong lòng mà hắn đã gặp gỡ vào 13 năm trước. Trong mơ mãi mãi là ánh mặt trời rực rỡ, giống như buổi chiều hôm ấy. Nhưng mộng rồi cũng sẽ tỉnh, mở mắt ra thì tất cả đều trở về với vắng lặng.
Qua nhiều năm như thế, số lần hắn mơ thấy Văn Quân không hề ít nhưng chưa bao giờ nhiều như thế này. Hai ba năm gần đây, số lần nằm mơ thấy Văn Quân có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà điều làm hắn lo lắng nhất là, không những Văn Quân trong trí nhớ ngày một mơ hồ mà đến cả trong mơ hắn cũng dần dần không thể thấy rõ mặt mũi của đối phương.
Song, hiện tại hắn lại mơ thấy Văn Quân rất rõ ràng. Nhưng điều buồn cười chính là gương mặt của Văn Quân trong giấc mơ giống y đúc với người đàn ông ngày đó hắn gặp ở quảng trường Thịnh Hi!
Hắn có thể tìm được người giống Văn Quân trong đời thực, như từng mơ thấy bọn họ sẽ trở thành Văn Quân.
Bọn họ là thế thân, vĩnh viễn không phải là người đó trong lòng hắn.
Khi lần đầu mơ thấy giấc mơ này, nửa đêm hắn choàng tỉnh, chỉ cảm thấy khó thể tin được.
Lần thứ hai mơ thấy “Văn Quân”, lại như một thói quen.
Đến lần thứ ba thì cuối cùng hắn cũng tìm được lý do cho mình, bởi vì Hình Ngạn — người đàn ông giống Văn Quân kia để kiểu tóc giống hệt như Văn Quân của năm đó.
“Anh ơi.” Nhiễm Túc lại gọi một tiếng: “Anh ơi, có phải anh đang khó chịu không?”
“Không có.” Tuân Mộ Sinh xoa xoa mi tâm, không hề trách móc nặng lời với bạn giường nhỏ của mình: “Sao vậy, nhớ tôi?”
“Tất nhiên nhớ anh rồi!” Giọng điệu Nhiễm Túc thay đổi, giọng nói cũng tươi sáng hơn rất nhiều: “Anh ơi, anh xem bây giờ trời cũng trở lạnh rồi, cuối tuần sau em dẫn anh ra ngoài chơi một chút được không?”
“Em dẫn tôi?”
“Vâng ạ, em dẫn anh đi!” Nhiễm Túc có chút tinh nghịch nói: “Anh ơi, suốt mùa hè đều là anh dẫn em đi chơi ở khắp nơi. Bây giờ đến lượt em dẫn anh đi được không? Mùa thu ở vùng ngoại ô Trọng Thành rất đẹp, cũng có rất nhiều đồ ăn. Em dẫn anh đi, bảo đảm làm cho anh hài lòng!”
Tuân Mộ Sinh nghĩ nghĩ, hắn cảm thấy mình cũng nên thư giãn một chút: “Cuối tuần sau à?”
“Vâng. Anh à, được không?”
“Em đi chuẩn bị đi.”
Nếu bản kế hoạch bị Triệu Vũ sửa đổi rồi thì cột người phụ trách sẽ ghi tên của Triệu Vũ. Văn Quân không có ý kiến, mà có so đo thì cũng cãi không lại — Triệu Vũ là tổ trưởng, mặc dù mới 26 tuổi nhưng đã làm việc ở bộ phận New Media này gần 5 năm, kinh nghiệm thật sự nhiều hơn anh.
“Sự kiện tuần này chưa bắt đầu.” Triệu Vũ để mấy xấp tư liệu của nhà kinh doanh lên bàn Văn Quân: “Anh chịu trách nhiệm chuẩn bị phần này, hôm nay ra ngoài tăng ca chạy mấy chuyến, buổi tối về khởi động chương trình.”
“Buổi tối?” Văn Quân ngẩng đầu lên: “Tôi làm khởi động?”
Triệu Vũ hừ cười: “Cả tổ đều tăng ca vì sự kiện lần này, sao nào, thầy Văn nghĩ ra ngoài chạy việc xong thì về nhà luôn à?”
“Tôi chỉ hỏi thế.” Văn Quân gom tài liệu lại: “Sau khi liên hệ với nhà kinh doanh thì tôi sẽ quay về tăng ca.”
“Tranh thủ thời gian.” Triệu Vũ gõ gõ bàn: “Sau khi khởi động chương trình chắc chắn sẽ nhận được một vài phản hồi, đêm nay phải thức suốt đêm chuẩn bị.”
“Mấy cậu lại phải thức đêm à?” Hứa Sính cầm cốc trà đi ngang qua, cười nói: “Vất vả quá nhỉ?”
“Còn cách nào nữa đâu? Du lịch ẩm thực nhìn thoải mái vậy thôi chứ lần nào tổ chức sự kiện mới bọn tôi chẳng mệt gần chết?” Triệu Vũ tựa vào bên cạnh bàn làm việc của Văn Quân, nói đùa: “Nếu không sếp Hứa điều vài người sang đây giúp đỡ chút đi?”
Văn Quân nhìn Hứa Sính một cái. Bởi vì nhà có chống lưng, Hứa Sính có biệt danh là “sếp Hứa”, ban đầu chỉ có vài người gọi như thế, lần nào hắn ta cũng sẽ chỉnh lại, sau đó thì ngay cả Lưu Tồn cũng gọi “sếp Hứa” như mọi người, thế là hắn ta chẳng buồn giải thích nữa.
“Được chứ.” Hứa Sính thế mà đồng ý cái rụp: “Nếu như tối nay khởi động thì tuần này là tuần đầu tiên trong chuỗi sự kiện đúng không?”
“Đúng, ngày Chủ Nhật khổ cực nhất sắp đến rồi.” Triệu Vũ cười khổ: “Toàn bộ hành trình và sự kiện, người khác chơi đùa, nhà kinh doanh kiếm tiền, bọn tôi thì mệt sắp tắt thở.”
“Văn Quân cũng đi à?” Hứa Sính đột nhiên hỏi.
Văn Quân lập tức ngước mắt lên.
“Tất nhiên phải đi rồi.” Triệu Vũ nói: “Cả tổ đều đi.”
“Tôi cung cấp xe cho các cậu nhé.” Hứa Sính cười nói: “Tôi, Trương Xuân, anh Phượng, An Bảo, chúng tôi sẽ đến giúp đỡ một tay.”
Triệu Vũ không ngờ mình chỉ nói đùa mà lại kéo được Hứa Sính vào thật, lập tức mừng rỡ như điên.
Hứa Sính trò chuyện với hắn ta suốt cả buổi, đợi khi hắn ta đi khỏi mới quay sang nói với Văn Quân: “Chủ Nhật tôi đi chung tổ với anh nhé, anh còn chưa tham gia hoạt động thế này bao giờ, đến lúc đó nếu như gặp phiền phức hay là trục trặc gì thì cứ để cho tôi giải quyết là được rồi.”
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.