Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 126: Bí mật được bật mí
Ngoc Mi Tran
20/09/2022
Người kia từ từ xoay người lại, bước lại gần Vương Bảo An.
"Anh...anh đừng tới đây."
"Anh muốn làm gì?"
Người kia vẫn không có ý định dừng lại, khoảng cách dần bị thu hẹp.
Người kia bất ngờ vòng tay ôm lấy cô, chẳng hiểu sao tim cô đập nhanh bất thường. Khi hồi tỉnh lại thì liền đẩy thật mạnh anh ta ra, xoay người bắt đầu ra đòn.
Người kia cũng nhẹ nhàng đáp trả, cho đến khi hai tay cô đều đã bị khống chế không thể nhúc nhích.
"Anh mau buông tôi ra."
"Cút ra." Vương Bảo An dùng hết sức bình sinh để thoát ra nhưng người này quá mạnh. Cô không thể làm gì được hắn. Trong lòng nhủ thầm: "Thôi xong, thôi xong rồi lần này xui xẻo làm sao gặp phải tên sát nhân giết người hàng loạt lại còn ham mê nữ sắc. Phải làm sao bây giờ?"1
Gương mặt người này bị che lại rất khó nhìn rõ, anh ta áp sát lại gần cô.
Đang mải mê suy nghĩ cách thoát thân thì một giọng nói vang lên bên tai. Giọng nói ấy thực sự khiến cả người Vương Bảo An run rẩy. Không phải vì sợ mà là vì...vì nó quen thuộc quá đỗi.
"Biết sợ rồi sao? Mèo nhỏ."
Vương Bảo An sửng sốt ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Người kia bắt đầu cởi chiếc mũ đen ra, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn đường sáng rực.
Mắt Vương Bảo An đã bắt đầu lưng chừng, hơi thở như bị ngưng trệ, thật khó thở.
Người kia nở nụ cười ôn nhu nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng không giấu nổi xúc động.
"Hàn...Hàn Thiên."
"Thiên Thiên..."
"Là anh thật sao?"
Vương Bảo An nhún người ôm chầm lấy người kia thật chặt.
"Đây...đây là ảo giác sao?" Nước mắt đã rơi xuống, lăn dài trên gò má cô.
Cảm xúc trong cô bây giờ thật khó tả, hỗn loạn vô cùng. Nếu thật sự là ảo giác do chính cô tạo ra thì cứ để cô sống mãi trong nó, mãi mãi không bao giờ thoát ra.
Hàn Thiên vòng tay ôm chặt lấy cô.
"Là anh, người thật 100%. Đây không phải ảo giác." Nhìn thấy cô như vậy anh, tim anh nhói lên từng hồi.
Vương Bảo An buông anh ra, hai tay áp lên má anh.
Gương mặt này, giọng nói này đích thị là anh thật rồi, không phải là ảo giác, cũng không phải do cô tự tưởng tượng ra.
Cô vòng tay qua cổ kéo anh áp sát mặt mình. Lần này coi chủ động hôn anh, một nụ hôn cuồng nhiệt như giải tỏa hết bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiên uất hận tủi hờn mà cô đã chịu trong suốt thời gian qua.
Hàn Thiên bế phốc cô lên, đảo khách làm chủ đáp lại nụ hôn ấy. Nụ hôn cứ kéo dài triền miên, vừa tách ra lại chụm lại.
"Anh xin lỗi thời gian qua để em phải chịu ấm ức nhiều rồi."
Vương Bảo An òa khóc như một đứa trẻ: "Anh là đồ khốn, tại sao lại đối xử như vậy với em? Tại sao lại giả chết để lừa em?"
"Anh có biết thời gian qua em sống khó khăn như thế nào không? Anh ác lắm. Tại sao lại ác với em như vậy?"
"Hàn Thiên bây giờ anh muốn gì? Em hận anh,em chính là hận anh. Cả đời này cũng đừng mong em tha thứ cho anh."
Bao nhiêu uất hận được kìm nén nay đều được xả ra hết, cô vừa khóc vừa nói như muốn hét vào mặt anh.
Hét một hồi thì giọng cũng khàn đi. Hàn Thiên ôm cô mỗi lúc lại thêm chặt.
"Anh xin lỗi Bảo An, anh không muốn lừa em. Cũng không dám lừa em."
"Em đừng như vậy mà."
"Thời gian qua tất cả mọi chuyện em phải chịu, anh tự nguyện hiến dâng thân mình mặc em xử trí. Bảo An đừng giận nữa được không? Chúng ta về nhà trước, anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em."
Giọng điệu của Hàn Thiên như đang khẩn thiết cầu xin.
Vương Bảo An có thể cảm nhận được anh đang run rẩy.
Cô cũng dần lấy lại được bình tĩnh: "Được, chúng ta về nhà. Nhưng..." Nhìn lại ba thi thể dưới đất cô toan nói gì đó.
"Yên tâm sẽ có người đến lo liệu."
Khi trở về nhà Hàn Thiên nhẹ nhàng, cẩn thận từng cử chỉ. Anh đưa cô đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác. Trời cũng đã quá khuya, anh tính sáng mai sẽ bắt đầu kể cho cô nghe.
Vương Bảo An cũng không làm khó anh, nhìn sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống kia cũng đủ hiểu những ngày qua anh sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Chiếc giường rộng rãi đầy lạnh lẽo nay đã được bao bọc bởi hơi ấm cơ thể. Vẫn là vòng tay ấm áp đầy an toàn ấy thật khiến người ta an tâm mà.
Cả hai đều chìm vào giấc ngủ, anh rúc sâu vào người cô sau bao ngày xa cách. Tưởng chừng âm dương cách biệt nhưng may mắn thay ông trời vẫn còn chút thương xót.
Không gian tĩnh lặng của màn đêm, tiểu Mun cũng đã cuộn tròn mà ngủ. Trán Vương Bảo An rịn một lớp mồ hôi lạnh, cô giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy.
Nhìn sang bên cạnh, anh vẫn đang ngủ cô liền thở phào một hơi. Cơn ác mộng này đã theo cô gần một tuần, nay lại lặp lại theo thường lệ.
Vẫn là cảnh tượng ấy, cảnh chiếc máy bay phát nổ trên không trung đầy hãi hùng. Mỗi lần nhìn thấy nó cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Hàn Thiên cũng đã tỉnh, anh ngồi dậy lo lắng nhìn cô.
"Em sao vậy?"
"Em...em không sao đâu. Xin lỗi làm anh thức giấc rồi."
"Em lại mơ thấy ác mộng?"
"Ừm. Nhưng không sao nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Anh mau nằm xuống ngủ đi."
Vương Bảo An kéo chăn nằm xuống ôm ngang bụng anh.
"Ngủ thôi, em không sao nữa rồi."
"Anh...anh đừng tới đây."
"Anh muốn làm gì?"
Người kia vẫn không có ý định dừng lại, khoảng cách dần bị thu hẹp.
Người kia bất ngờ vòng tay ôm lấy cô, chẳng hiểu sao tim cô đập nhanh bất thường. Khi hồi tỉnh lại thì liền đẩy thật mạnh anh ta ra, xoay người bắt đầu ra đòn.
Người kia cũng nhẹ nhàng đáp trả, cho đến khi hai tay cô đều đã bị khống chế không thể nhúc nhích.
"Anh mau buông tôi ra."
"Cút ra." Vương Bảo An dùng hết sức bình sinh để thoát ra nhưng người này quá mạnh. Cô không thể làm gì được hắn. Trong lòng nhủ thầm: "Thôi xong, thôi xong rồi lần này xui xẻo làm sao gặp phải tên sát nhân giết người hàng loạt lại còn ham mê nữ sắc. Phải làm sao bây giờ?"1
Gương mặt người này bị che lại rất khó nhìn rõ, anh ta áp sát lại gần cô.
Đang mải mê suy nghĩ cách thoát thân thì một giọng nói vang lên bên tai. Giọng nói ấy thực sự khiến cả người Vương Bảo An run rẩy. Không phải vì sợ mà là vì...vì nó quen thuộc quá đỗi.
"Biết sợ rồi sao? Mèo nhỏ."
Vương Bảo An sửng sốt ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Người kia bắt đầu cởi chiếc mũ đen ra, khuôn mặt mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn đường sáng rực.
Mắt Vương Bảo An đã bắt đầu lưng chừng, hơi thở như bị ngưng trệ, thật khó thở.
Người kia nở nụ cười ôn nhu nhìn cô, ánh mắt đầy dịu dàng không giấu nổi xúc động.
"Hàn...Hàn Thiên."
"Thiên Thiên..."
"Là anh thật sao?"
Vương Bảo An nhún người ôm chầm lấy người kia thật chặt.
"Đây...đây là ảo giác sao?" Nước mắt đã rơi xuống, lăn dài trên gò má cô.
Cảm xúc trong cô bây giờ thật khó tả, hỗn loạn vô cùng. Nếu thật sự là ảo giác do chính cô tạo ra thì cứ để cô sống mãi trong nó, mãi mãi không bao giờ thoát ra.
Hàn Thiên vòng tay ôm chặt lấy cô.
"Là anh, người thật 100%. Đây không phải ảo giác." Nhìn thấy cô như vậy anh, tim anh nhói lên từng hồi.
Vương Bảo An buông anh ra, hai tay áp lên má anh.
Gương mặt này, giọng nói này đích thị là anh thật rồi, không phải là ảo giác, cũng không phải do cô tự tưởng tượng ra.
Cô vòng tay qua cổ kéo anh áp sát mặt mình. Lần này coi chủ động hôn anh, một nụ hôn cuồng nhiệt như giải tỏa hết bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiên uất hận tủi hờn mà cô đã chịu trong suốt thời gian qua.
Hàn Thiên bế phốc cô lên, đảo khách làm chủ đáp lại nụ hôn ấy. Nụ hôn cứ kéo dài triền miên, vừa tách ra lại chụm lại.
"Anh xin lỗi thời gian qua để em phải chịu ấm ức nhiều rồi."
Vương Bảo An òa khóc như một đứa trẻ: "Anh là đồ khốn, tại sao lại đối xử như vậy với em? Tại sao lại giả chết để lừa em?"
"Anh có biết thời gian qua em sống khó khăn như thế nào không? Anh ác lắm. Tại sao lại ác với em như vậy?"
"Hàn Thiên bây giờ anh muốn gì? Em hận anh,em chính là hận anh. Cả đời này cũng đừng mong em tha thứ cho anh."
Bao nhiêu uất hận được kìm nén nay đều được xả ra hết, cô vừa khóc vừa nói như muốn hét vào mặt anh.
Hét một hồi thì giọng cũng khàn đi. Hàn Thiên ôm cô mỗi lúc lại thêm chặt.
"Anh xin lỗi Bảo An, anh không muốn lừa em. Cũng không dám lừa em."
"Em đừng như vậy mà."
"Thời gian qua tất cả mọi chuyện em phải chịu, anh tự nguyện hiến dâng thân mình mặc em xử trí. Bảo An đừng giận nữa được không? Chúng ta về nhà trước, anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em."
Giọng điệu của Hàn Thiên như đang khẩn thiết cầu xin.
Vương Bảo An có thể cảm nhận được anh đang run rẩy.
Cô cũng dần lấy lại được bình tĩnh: "Được, chúng ta về nhà. Nhưng..." Nhìn lại ba thi thể dưới đất cô toan nói gì đó.
"Yên tâm sẽ có người đến lo liệu."
Khi trở về nhà Hàn Thiên nhẹ nhàng, cẩn thận từng cử chỉ. Anh đưa cô đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác. Trời cũng đã quá khuya, anh tính sáng mai sẽ bắt đầu kể cho cô nghe.
Vương Bảo An cũng không làm khó anh, nhìn sắc mặt nhợt nhạt thiếu sức sống kia cũng đủ hiểu những ngày qua anh sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Chiếc giường rộng rãi đầy lạnh lẽo nay đã được bao bọc bởi hơi ấm cơ thể. Vẫn là vòng tay ấm áp đầy an toàn ấy thật khiến người ta an tâm mà.
Cả hai đều chìm vào giấc ngủ, anh rúc sâu vào người cô sau bao ngày xa cách. Tưởng chừng âm dương cách biệt nhưng may mắn thay ông trời vẫn còn chút thương xót.
Không gian tĩnh lặng của màn đêm, tiểu Mun cũng đã cuộn tròn mà ngủ. Trán Vương Bảo An rịn một lớp mồ hôi lạnh, cô giật mình tỉnh giấc ngồi bật dậy.
Nhìn sang bên cạnh, anh vẫn đang ngủ cô liền thở phào một hơi. Cơn ác mộng này đã theo cô gần một tuần, nay lại lặp lại theo thường lệ.
Vẫn là cảnh tượng ấy, cảnh chiếc máy bay phát nổ trên không trung đầy hãi hùng. Mỗi lần nhìn thấy nó cơ thể cô không ngừng run rẩy.
Hàn Thiên cũng đã tỉnh, anh ngồi dậy lo lắng nhìn cô.
"Em sao vậy?"
"Em...em không sao đâu. Xin lỗi làm anh thức giấc rồi."
"Em lại mơ thấy ác mộng?"
"Ừm. Nhưng không sao nữa, mọi chuyện đã qua rồi. Anh mau nằm xuống ngủ đi."
Vương Bảo An kéo chăn nằm xuống ôm ngang bụng anh.
"Ngủ thôi, em không sao nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.