Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 107: Chạm mặt
Ngoc Mi Tran
02/09/2022
Bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng năm sao bậc nhất toàn thành phố. Chỉ mới hơn sáu giờ ba mươi bên lề đường đã đậu rất nhiều siêu xe hạng sang và có loại chỉ vừa ra mắt cách đây không lâu, đều là phiên bản giới hạn. Thật không thể khiến người ta ngừng choáng ngợp.
Phía trước cửa có vài người đàn ông mặc vest đen kiểm thiệp rồi lịch sự mời khách.
"Chào ngài."
Hàn Thiên đưa thiệp cho bọn họ.
Người kia hơi cúi người rồi đưa tay ra phía trước: "Mời ngài vào trong."
Nhà hàng được bày trí sang trọng. Tất cả những người có tiếng tăm, quan chức lớn của toàn thành phố đều được mời đến.
Các cậu ấm cô chiêu vận lên trên mình những bộ quần áo sang trọng, đeo lên những trang sức đắt giá lấp lánh. Chủ yếu cũng chỉ để khoe khoang, chứng tỏ sự giàu có của gia tộc.
Mọi người bắt tay làm quen, kính rượu chào hỏi. Thật náo nhiệt.
Hàn Thiên vừa bước vào đã được mọi người vây kín xung quanh. Khỏi phải nói sức ảnh hưởng của của họ nhà Hàn không chỉ ở trong nước mà ngoài nước cũng rất lớn.
"Hi, I'm Liam, nice to meet you, General Han."
(Xin chào, tôi là Liam rất vui được gặp Hàn tổng.)
Một người đàn ông trẻ tuổi với đôi mắt màu xanh dương đưa tay ra phía trước chào hỏi anh.
Hàn Thiên theo phép lịch sự cũng đưa tay chạm nhẹ: "Oh, Hello."
Chào hỏi xong xuôi mọi người cũng đều tản đi hết, Hàn Thiên đi lại bên bàn lấy một ly rượu rồi chọn một góc vắng ngồi xuống.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn gửi tới. Anh đặt ly rượu xuống bàn rồi mở điện thoại ra xem.
Ting~ Vương Bảo An mới từ nhà Mặc Diệp Tư về, vừa mở điện thoại lên thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh. Cô gọi lại thì không ai bắt máy, có lẽ là vào đúng lúc Hàn Thiên bị mọi người vây quanh chào hỏi nên không nghe thấy tiếng chuông.
"Em vừa mới về."
"Bên đó xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm, có một số chuyện cần phải giải quyết." Anh soạn tin nhắn gửi đi.
"Có nghiêm trọng không?"
"Không có gì đáng lo."
Vương Bảo An dù không ở cạnh bên anh, không biết biểu cảm hiện tại của anh như thế nào nhưng cô có một chuyện cô có thể chắc chắn tên này đang lừa cô. Nếu không nghiêm trọng thì tên bám người như Hàn Thiên sẽ chịu ở lại đó thêm một thời gian sao? Chuyện đó là không thể nào.
Vương Bảo An cũng không có ý định sẽ vạch trần, anh không nói cho cô biết ắc hẳn có lí do riêng của mình.
"Phải rồi, ba hôm nữa Hàn Duệ sẽ về lại bên đây. Hay em cũng đi với nó đi, anh nhớ em muốn điên lên rồi."
"Vậy để em thu xếp thời gian rồi sẽ báo lại cho anh." Vương Bảo An vừa soạn tin nhắn vừa mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu nướng.
"Được, giờ anh đang dự một buổi tiệc, cũng sắp bắt đầu rồi. Lát về sẽ gọi cho em."
"Vâng. Uống ít thôi đấy."
"Anh biết rồi, tuân lệnh vợ yêu." Hàn Thiên vừa soạn tin nhắn vừa cười ngây ngốc.
"Ây yo chẳng phải Hàn tổng đây sao?" Một cô gái ăn mặc gợi cảm tay cầm ly rượu vang đỏ đứng trước mặt anh.
"Có phiền nếu tôi mời anh một ly?"
Hàn Thiên sắc mặt lập tức thay đổi trở về với dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, anh ngước mắt nhìn cô ta một cái. Mùi nước hoa nồng nặc của cô ta làm anh có chút khó chịu. Nhưng vì giữ phép lịch sự nên anh vẫn nâng ly rượu cụm với cô ta.
"Được Hàn tổng đây nể mặt thật quá vịnh dự." Mộng Kiều vừa định bước tới ngồi cạnh anh thì anh đã nhanh tay để chiếc điện thoại lên bàn. Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, ngay lập tức đập vào mắt cô ta là hình ảnh Vương Bảo An và Hàn Thiên đang chạm môi. Thật quá ngọt ngào.
"Hàn tổng đã có bạn gái rồi sao? Cô gái này thật tốt số."
"Cô sai rồi, em ấy không phải bạn gái tôi."
Vừa nghe thấy vậy nụ cười trên môi Mộng Kiều lại cong lên. Nhưng ngay lập tức lại cứng đờ.
"Mà em ấy là vợ tôi."
Mộng Kiều ban đầu còn định nhắm tới anh nhưng giờ anh đã có vợ cô ta cũng chẳng còn hứng thú liền bỏ đi tìm mục tiêu mới.
Mộng Kiều vừa đi thì Hàn Trí Minh liền xuất hiện. Anh ta mang theo nụ cười không mấy thiện cảm lại gần anh.
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Vừa nghe thấy giọng nói này Hàn Thiên cất điện thoại vào túi, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
"Đã lâu không gặp."
Ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết đối phương của hai người đấu trọi gay gắt. Mãi đến khi vị MC cất tiếng mở màn buổi tiệc thì ánh mắt ấy mới miễn cưỡng thu lại.
"Cuộc chơi chỉ vừa mới mở màn, kịch hay còn ở phía trước, chúng ta từ từ chơi. Thù mới nợ cũ cũng từ từ tính." Hàn Trí Minh cầm ly rượu lắc lắc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tôi sẽ không thua đâu. Chúng ta hãy đợi xem đến cuối cùng ai mới kẻ thảm bại. Đừng đắc ý quá sớm." Hàn Thiên nhướng mày đáp trả.
"Vậy sao?" Hàn Trí Minh lấy trong túi áo ra một sấp ảnh rồi đẩy về phía Hàn Thiên: "Người em dâu này cũng thật đẹp, tôi cũng rất thích cô ta."
Hàn Thiên trong lòng đã sớm dậy sóng, cơn tức giạn như miệng núi lửa trực phun trào nhưng vẫn phải cố gắng nén xuống. Vương Bảo An chính là điểm yếu của anh vì vậy anh càng không thể để bản thân mất bình tĩnh trước hắn. Hắn muốn anh nổi điên lên còn hắn ở một bên đắc ý? Muốn dùng chiêu hèn hạ này để khiêu khích anh? E là mưu đồ này của hắn không thành rồi.
Hàn Thiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, chất giọng lạnh lùng cất lên: "Anh dám động tới em ấy? Tôi lấy mạng chó của anh."
[Tác giả: Mùng 1 hoan hỉ, hoan hỉ. Chúc các nàng một tháng mới tốt lành.]
Phía trước cửa có vài người đàn ông mặc vest đen kiểm thiệp rồi lịch sự mời khách.
"Chào ngài."
Hàn Thiên đưa thiệp cho bọn họ.
Người kia hơi cúi người rồi đưa tay ra phía trước: "Mời ngài vào trong."
Nhà hàng được bày trí sang trọng. Tất cả những người có tiếng tăm, quan chức lớn của toàn thành phố đều được mời đến.
Các cậu ấm cô chiêu vận lên trên mình những bộ quần áo sang trọng, đeo lên những trang sức đắt giá lấp lánh. Chủ yếu cũng chỉ để khoe khoang, chứng tỏ sự giàu có của gia tộc.
Mọi người bắt tay làm quen, kính rượu chào hỏi. Thật náo nhiệt.
Hàn Thiên vừa bước vào đã được mọi người vây kín xung quanh. Khỏi phải nói sức ảnh hưởng của của họ nhà Hàn không chỉ ở trong nước mà ngoài nước cũng rất lớn.
"Hi, I'm Liam, nice to meet you, General Han."
(Xin chào, tôi là Liam rất vui được gặp Hàn tổng.)
Một người đàn ông trẻ tuổi với đôi mắt màu xanh dương đưa tay ra phía trước chào hỏi anh.
Hàn Thiên theo phép lịch sự cũng đưa tay chạm nhẹ: "Oh, Hello."
Chào hỏi xong xuôi mọi người cũng đều tản đi hết, Hàn Thiên đi lại bên bàn lấy một ly rượu rồi chọn một góc vắng ngồi xuống.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn gửi tới. Anh đặt ly rượu xuống bàn rồi mở điện thoại ra xem.
Ting~ Vương Bảo An mới từ nhà Mặc Diệp Tư về, vừa mở điện thoại lên thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ của anh. Cô gọi lại thì không ai bắt máy, có lẽ là vào đúng lúc Hàn Thiên bị mọi người vây quanh chào hỏi nên không nghe thấy tiếng chuông.
"Em vừa mới về."
"Bên đó xảy ra chuyện gì sao?"
"Ừm, có một số chuyện cần phải giải quyết." Anh soạn tin nhắn gửi đi.
"Có nghiêm trọng không?"
"Không có gì đáng lo."
Vương Bảo An dù không ở cạnh bên anh, không biết biểu cảm hiện tại của anh như thế nào nhưng cô có một chuyện cô có thể chắc chắn tên này đang lừa cô. Nếu không nghiêm trọng thì tên bám người như Hàn Thiên sẽ chịu ở lại đó thêm một thời gian sao? Chuyện đó là không thể nào.
Vương Bảo An cũng không có ý định sẽ vạch trần, anh không nói cho cô biết ắc hẳn có lí do riêng của mình.
"Phải rồi, ba hôm nữa Hàn Duệ sẽ về lại bên đây. Hay em cũng đi với nó đi, anh nhớ em muốn điên lên rồi."
"Vậy để em thu xếp thời gian rồi sẽ báo lại cho anh." Vương Bảo An vừa soạn tin nhắn vừa mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu nướng.
"Được, giờ anh đang dự một buổi tiệc, cũng sắp bắt đầu rồi. Lát về sẽ gọi cho em."
"Vâng. Uống ít thôi đấy."
"Anh biết rồi, tuân lệnh vợ yêu." Hàn Thiên vừa soạn tin nhắn vừa cười ngây ngốc.
"Ây yo chẳng phải Hàn tổng đây sao?" Một cô gái ăn mặc gợi cảm tay cầm ly rượu vang đỏ đứng trước mặt anh.
"Có phiền nếu tôi mời anh một ly?"
Hàn Thiên sắc mặt lập tức thay đổi trở về với dáng vẻ lạnh lùng ban đầu, anh ngước mắt nhìn cô ta một cái. Mùi nước hoa nồng nặc của cô ta làm anh có chút khó chịu. Nhưng vì giữ phép lịch sự nên anh vẫn nâng ly rượu cụm với cô ta.
"Được Hàn tổng đây nể mặt thật quá vịnh dự." Mộng Kiều vừa định bước tới ngồi cạnh anh thì anh đã nhanh tay để chiếc điện thoại lên bàn. Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, ngay lập tức đập vào mắt cô ta là hình ảnh Vương Bảo An và Hàn Thiên đang chạm môi. Thật quá ngọt ngào.
"Hàn tổng đã có bạn gái rồi sao? Cô gái này thật tốt số."
"Cô sai rồi, em ấy không phải bạn gái tôi."
Vừa nghe thấy vậy nụ cười trên môi Mộng Kiều lại cong lên. Nhưng ngay lập tức lại cứng đờ.
"Mà em ấy là vợ tôi."
Mộng Kiều ban đầu còn định nhắm tới anh nhưng giờ anh đã có vợ cô ta cũng chẳng còn hứng thú liền bỏ đi tìm mục tiêu mới.
Mộng Kiều vừa đi thì Hàn Trí Minh liền xuất hiện. Anh ta mang theo nụ cười không mấy thiện cảm lại gần anh.
"Xin chào, đã lâu không gặp."
Vừa nghe thấy giọng nói này Hàn Thiên cất điện thoại vào túi, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
"Đã lâu không gặp."
Ánh mắt sắc lạnh như muốn giết chết đối phương của hai người đấu trọi gay gắt. Mãi đến khi vị MC cất tiếng mở màn buổi tiệc thì ánh mắt ấy mới miễn cưỡng thu lại.
"Cuộc chơi chỉ vừa mới mở màn, kịch hay còn ở phía trước, chúng ta từ từ chơi. Thù mới nợ cũ cũng từ từ tính." Hàn Trí Minh cầm ly rượu lắc lắc, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tôi sẽ không thua đâu. Chúng ta hãy đợi xem đến cuối cùng ai mới kẻ thảm bại. Đừng đắc ý quá sớm." Hàn Thiên nhướng mày đáp trả.
"Vậy sao?" Hàn Trí Minh lấy trong túi áo ra một sấp ảnh rồi đẩy về phía Hàn Thiên: "Người em dâu này cũng thật đẹp, tôi cũng rất thích cô ta."
Hàn Thiên trong lòng đã sớm dậy sóng, cơn tức giạn như miệng núi lửa trực phun trào nhưng vẫn phải cố gắng nén xuống. Vương Bảo An chính là điểm yếu của anh vì vậy anh càng không thể để bản thân mất bình tĩnh trước hắn. Hắn muốn anh nổi điên lên còn hắn ở một bên đắc ý? Muốn dùng chiêu hèn hạ này để khiêu khích anh? E là mưu đồ này của hắn không thành rồi.
Hàn Thiên nhìn thẳng vào mắt anh ta, chất giọng lạnh lùng cất lên: "Anh dám động tới em ấy? Tôi lấy mạng chó của anh."
[Tác giả: Mùng 1 hoan hỉ, hoan hỉ. Chúc các nàng một tháng mới tốt lành.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.