Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 44
Ngoc Mi Tran
16/07/2022
"Như mọi người đã thấy trên màn hình hiển thị rất rõ những bằng chứng mà Vương tổng đã thu thập được. Trần tổng đây và Minh tổng đã cấu kết với
nhau biển thủ công quỹ, cắt xén tiền thưởng của nhân viên."
Trần Tuấn Hải nhíu mày đứng dậy:"Châu tổng, Minh tổng và tôi trước kia quan hệ rất tốt thường xuyên qua lại nhưng không phải vì vậy mà cô buộc tôi tội cấu kết đấy chứ?"
Lí Kiệt cũng đứng dậy lấy ra một sấp tài liệu:"Trần tổng khoan hãy nóng vội. Mọi người xem trên tay tôi là tệp tài liệu cho thấy có một nguồn tiền lớn hàng tháng đều được rót vào tài khoản riêng của Minh tổng. Sau đó đều được chuyển lại vào tài khoản bên nước ngoài của thư kí Bạch- cấp dưới thân cận của Trần tổng."
Anh truyển tài liệu xuống dưới cho tất cả mọi người cùng xem.
"Không biết về những tài liệu này, Trần tổng còn có gì muốn nói?"
Trần Tuấn Hải bật cười:"Haha, sao đây là tất cả những chứng cứ mà các người có?" Lão ta vỗ vỗ tay rồi thản nhiên ngồi xuống:"Vậy tôi cũng có câu hỏi ngược lại cho Châu tổng và Lí tổng đây. Trong số bằng chứng hai người đưa ra vừa rồi, cái nào có thể chứng minh tôi có liên quan đến chuyện này? Đây rõ là là một cuộc giao dịch giữa Minh tổng và thư kí Bạch thì liên quan gì đến tôi?"
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia thâm độc:"Hay là vì thư kí Bạch là cấp dưới của tôi nên tôi nên Châu tổng cũng đem toàn bộ tội danh đổ lên người tôi?"
Châu Hân Hân siết chặt tay:"Ông..." Cô nào đã suy tính đến nước đi nào của lão, thật không hổ là tên cáo già.
Lí Kiệt cắn răng:"Trần tổng, ông làm việc quả là không để lại chút sơ hở nào."
Cả anh và Châu Hân Hân quá sơ xuất, thật không ngờ lại bị lật ngược ngay lúc này.
"Đúng là những chứng cứ này không chỉ đích danh Trần tổng đây nhưng tôi đoán số tiền thiếu hụt của tập đoàn đang ở trong tài khoản riêng của ông." Châu Hân Hân hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
"Vậy xin hỏi Châu tổng còn bằng chứng gì? Đưa ra chứng minh đi. Nếu không tôi sẽ xem như hai người đang cố ý phỉ báng tôi."
Trần Tuấn Hải giả bộ ngó nghiêng xung quanh:"Hai người không để ý sao? Minh tổng và thư kí Bạch đều không có mặt ở đây. Xem chừng đã sớm chia chát rồi bỏ trốn rồi cũng nên."
Ông ta nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng đắc ý:"Thay vì tiếp tục ở đây phỉ báng tôi, Châu tổng à cô nên cho người đi bắt hai người họ về chịu án thì tốt hơn đấy. Và tiện thể cũng nên cân nhắc xem mức phạt về tội vu khống phỉ báng người khác như thế nào?"
Trần Tuấn Hải tối qua đã cho thư kí Bạch một số tiền lớn và sắp xếp cho anh ra rời khỏi đây rồi. Cho dù đám người Châu Hân Hân có tìm cũng sẽ không tìm ra.
Châu Hân Hân ra hiệu ánh mắt cho thư kí Lưu:"Đi đi."
Thư kí Lưu sau đó cũng lập tức rời khỏi.
"Trần tổng ông cũng đừng vội đắc ý."
Hàn Duệ đã hack được vào camara của tập đoàn Châu thị và quan sát toàn bộ buổi họp vừa rồi. Anh không nhịn được mà phun ra hai từ:"Ngu ngốc."
Tấm màn hình bỗng tối đen lại, chớp nháng chớp nháng rồi hiện lên một người. Người này không lộ mặt chỉ thấy nửa thân đến cần cổ, đôi tay thon dài làm điểm nhấn.
Cả phòng họp ai nấy đều sững sờ.
"Trần Tuấn Hải, xem ra ông ra sớm thu xếp chu toàn mọi chuyện." Giọng nói đã qua xử lí nên căn bản không thể đoán ra đối phương là ai.
Trần Tuấn Hải bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, con ngươi co rút nhìn vào màn hình lớn.
Ting~
Ting~
Ting~
Ting~
Tinh~
Điện thoại của tất cả mọi người trong phòng đều nhận được một file văn bản.
Châu Hân Hân liền mở ra, bên trong là tất cả chứng cớ tội ác rõ ràng của Trần Tuấn Hải bao gồm cả vụ việc bắt cóc Vương Bảo An vừa rồi.
Phía dưới là một đoạn ghi âm chừng 3 phút về cuộc nói chuyện của lão và Minh Diệu. Hai người đang lên kế hoạch bắt cóc Vương Bảo An nhằm xóa sạch mọi dấu vết phạm pháp.
Trần Tuấn Hải không thể cười được nữa, sắc mặt hết xanh lại trắng, lão đập nát chiếc điện thoại rồi quát lên:"Tất cả chỉ là vu khống bịa đặt."
Người trong màn hình lại lên tiếng:"Có phải bịa đặt hay không thì đợi một lát nữa sẽ rõ."
Hàn Duệ đã gửi một tin cho nhân viên thủ tục tại trụ sở chính của Ủy ban thị trường chứng khoán. Theo thời gian ước lượng thì chỉ khoảng một lát nữa bọn họ sẽ tới.
Theo quy định thì Trần Tuấn Hải buộc phải chấp nhận việc tra soát hợp pháp hóa. Toàn bộ nhà cửa, văn phòng, két sắt, tài khoản ngân hàng của lão ta đều bị tra soát triệt để. Lúc có còn sợ không tìm thêm được chứng cứ gì sao?
Châu Hân Hân trầm ngâm nhìn vào màn hình, người này là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Không quá 5 phút sau người của Ủy Ban thị trường chứng khoán đã tới.
"Xin chào chúng tôi được lệnh tra soát tài sản của phó tổng giám đốc Trần Tuấn Hải của tập đoàn Châu thị."
Trần Tuấn Hải lập tức ngã khụy, tất cả âm mưu kế hoạch đã bị bại lộ. Lão ta sẽ mất trắng tất cả chỉ trong vòng một giờ đồng hồ.
Một số kẻ đã từng qua lại với lão hiện đang có mặt trong phòng họp này đều đang lo sợ, xem ra tất cả lần này đều khó mà thoát khỏi.
Trần Tuấn Hải nhíu mày đứng dậy:"Châu tổng, Minh tổng và tôi trước kia quan hệ rất tốt thường xuyên qua lại nhưng không phải vì vậy mà cô buộc tôi tội cấu kết đấy chứ?"
Lí Kiệt cũng đứng dậy lấy ra một sấp tài liệu:"Trần tổng khoan hãy nóng vội. Mọi người xem trên tay tôi là tệp tài liệu cho thấy có một nguồn tiền lớn hàng tháng đều được rót vào tài khoản riêng của Minh tổng. Sau đó đều được chuyển lại vào tài khoản bên nước ngoài của thư kí Bạch- cấp dưới thân cận của Trần tổng."
Anh truyển tài liệu xuống dưới cho tất cả mọi người cùng xem.
"Không biết về những tài liệu này, Trần tổng còn có gì muốn nói?"
Trần Tuấn Hải bật cười:"Haha, sao đây là tất cả những chứng cứ mà các người có?" Lão ta vỗ vỗ tay rồi thản nhiên ngồi xuống:"Vậy tôi cũng có câu hỏi ngược lại cho Châu tổng và Lí tổng đây. Trong số bằng chứng hai người đưa ra vừa rồi, cái nào có thể chứng minh tôi có liên quan đến chuyện này? Đây rõ là là một cuộc giao dịch giữa Minh tổng và thư kí Bạch thì liên quan gì đến tôi?"
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia thâm độc:"Hay là vì thư kí Bạch là cấp dưới của tôi nên tôi nên Châu tổng cũng đem toàn bộ tội danh đổ lên người tôi?"
Châu Hân Hân siết chặt tay:"Ông..." Cô nào đã suy tính đến nước đi nào của lão, thật không hổ là tên cáo già.
Lí Kiệt cắn răng:"Trần tổng, ông làm việc quả là không để lại chút sơ hở nào."
Cả anh và Châu Hân Hân quá sơ xuất, thật không ngờ lại bị lật ngược ngay lúc này.
"Đúng là những chứng cứ này không chỉ đích danh Trần tổng đây nhưng tôi đoán số tiền thiếu hụt của tập đoàn đang ở trong tài khoản riêng của ông." Châu Hân Hân hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
"Vậy xin hỏi Châu tổng còn bằng chứng gì? Đưa ra chứng minh đi. Nếu không tôi sẽ xem như hai người đang cố ý phỉ báng tôi."
Trần Tuấn Hải giả bộ ngó nghiêng xung quanh:"Hai người không để ý sao? Minh tổng và thư kí Bạch đều không có mặt ở đây. Xem chừng đã sớm chia chát rồi bỏ trốn rồi cũng nên."
Ông ta nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng đắc ý:"Thay vì tiếp tục ở đây phỉ báng tôi, Châu tổng à cô nên cho người đi bắt hai người họ về chịu án thì tốt hơn đấy. Và tiện thể cũng nên cân nhắc xem mức phạt về tội vu khống phỉ báng người khác như thế nào?"
Trần Tuấn Hải tối qua đã cho thư kí Bạch một số tiền lớn và sắp xếp cho anh ra rời khỏi đây rồi. Cho dù đám người Châu Hân Hân có tìm cũng sẽ không tìm ra.
Châu Hân Hân ra hiệu ánh mắt cho thư kí Lưu:"Đi đi."
Thư kí Lưu sau đó cũng lập tức rời khỏi.
"Trần tổng ông cũng đừng vội đắc ý."
Hàn Duệ đã hack được vào camara của tập đoàn Châu thị và quan sát toàn bộ buổi họp vừa rồi. Anh không nhịn được mà phun ra hai từ:"Ngu ngốc."
Tấm màn hình bỗng tối đen lại, chớp nháng chớp nháng rồi hiện lên một người. Người này không lộ mặt chỉ thấy nửa thân đến cần cổ, đôi tay thon dài làm điểm nhấn.
Cả phòng họp ai nấy đều sững sờ.
"Trần Tuấn Hải, xem ra ông ra sớm thu xếp chu toàn mọi chuyện." Giọng nói đã qua xử lí nên căn bản không thể đoán ra đối phương là ai.
Trần Tuấn Hải bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, con ngươi co rút nhìn vào màn hình lớn.
Ting~
Ting~
Ting~
Ting~
Tinh~
Điện thoại của tất cả mọi người trong phòng đều nhận được một file văn bản.
Châu Hân Hân liền mở ra, bên trong là tất cả chứng cớ tội ác rõ ràng của Trần Tuấn Hải bao gồm cả vụ việc bắt cóc Vương Bảo An vừa rồi.
Phía dưới là một đoạn ghi âm chừng 3 phút về cuộc nói chuyện của lão và Minh Diệu. Hai người đang lên kế hoạch bắt cóc Vương Bảo An nhằm xóa sạch mọi dấu vết phạm pháp.
Trần Tuấn Hải không thể cười được nữa, sắc mặt hết xanh lại trắng, lão đập nát chiếc điện thoại rồi quát lên:"Tất cả chỉ là vu khống bịa đặt."
Người trong màn hình lại lên tiếng:"Có phải bịa đặt hay không thì đợi một lát nữa sẽ rõ."
Hàn Duệ đã gửi một tin cho nhân viên thủ tục tại trụ sở chính của Ủy ban thị trường chứng khoán. Theo thời gian ước lượng thì chỉ khoảng một lát nữa bọn họ sẽ tới.
Theo quy định thì Trần Tuấn Hải buộc phải chấp nhận việc tra soát hợp pháp hóa. Toàn bộ nhà cửa, văn phòng, két sắt, tài khoản ngân hàng của lão ta đều bị tra soát triệt để. Lúc có còn sợ không tìm thêm được chứng cứ gì sao?
Châu Hân Hân trầm ngâm nhìn vào màn hình, người này là ai mà lại có bản lĩnh lớn như vậy?
Không quá 5 phút sau người của Ủy Ban thị trường chứng khoán đã tới.
"Xin chào chúng tôi được lệnh tra soát tài sản của phó tổng giám đốc Trần Tuấn Hải của tập đoàn Châu thị."
Trần Tuấn Hải lập tức ngã khụy, tất cả âm mưu kế hoạch đã bị bại lộ. Lão ta sẽ mất trắng tất cả chỉ trong vòng một giờ đồng hồ.
Một số kẻ đã từng qua lại với lão hiện đang có mặt trong phòng họp này đều đang lo sợ, xem ra tất cả lần này đều khó mà thoát khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.