Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 113: Hàn Mẫn Nhu
Ngoc Mi Tran
10/09/2022
Ba ngày vậy mà lại trôi qua rất nhanh, kì nghỉ phép cũng đã hết. Vương Bảo An phải cùng Hàn Duệ về nước.
"Sao con không ở lại thêm vài ngày?" Tưởng Lam nuối tiếc tiễn cô.
"Con còn rất nhiều việc chưa làm. Có thời gian rảnh con sẽ qua thăm hai người."
"Nhớ phải giữ gìn sức khỏe."
"Con biết rồi. Ba mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe."
"Con chào ba, mẹ."
Hàn Thiên vẫn còn mối nguy hại là Hàn Trí Minh nên tạm thời chưa thể về cùng cô. Lần này giống với lần trước, để đảm bảo không có chuyện gì bất trắc xảy ra, anh sẽ cùng cô ngồi máy bay về nước. Sau đó mới quay trở lại.
...
Trình Nhất Hoan, Lí Kiệt và Châu Hân Hân đã đợi sẵn ở sân bay.
Hàn Duệ bước xuống trước rồi đi thẳng về phía ô tô.
"Chào anh bạn nhỏ, có nhớ tôi không?"
"Anh đoán xem." Hàn Duệ liếc anh ta một cái rồi mở cửa xe ngồi vào bên trong, tiếp tục mở laptop làm việc.
Vương Bảo An vẫn bị Hàn Thiên níu lại.
"Bảo An, lại phải xa em thêm một thời gian nữa. Anh rất không đành lòng."
"Yên tâm giải quyết công việc ổn thỏa, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân." Cô vòng một tay qua cổ anh kéo anh xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Thật hiếm khi thấy cô chủ động như thế, Hàn Thiên từ khách đảo qua làm chủ đáp lại một nụ hôn sâu. Nụ hôn cứ kéo dài triền miên cho tới khi Vương Bảo An cảm thấy môi tê dại liền đẩy anh ra.
"Em xuống dưới đây."
"Anh đi với em."
Châu Hân Hân vừa thấy cô thì reo lên: "Bảo An."
Cả hai ôm chầm lấy nhau.
"Mình nhớ cậu quá."
"Mình cũng rất nhớ cậu."
"Hàn tổng."
"Ừm. Em ấy tạm thời nhờ hai người chăm sóc."
Lí Kiệt cười nhạt: "Tôi coi Bảo An như em gái, chuyện này anh không cần lo."
"Sắp trễ chuyến bay rồi, anh mau đi đi."
Khuyến luyến mãi không rời cuối cùng Hàn Thiên cũng chịu lên máy bay. Lần này trở lại đó nhất định phải giải quyết triệt để mọi ân oán với Hàn Trí Minh. Anh vẫn còn nợ cô một bộ váy cưới, ngày anh trở về nhất định sẽ biến cô trở thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
...
Tối hôm đó, Lí Kiệt và Châu Hân Hân đã mua sẵn nguyên liệu đến nhà cô mở tiệc liên hoan. Mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ đến tận đêm khuya rồi mới ra về.
Vì ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại cộng thêm khi nãy có uống chút rượu nên vừa đặt lưng xuống giường Vương Bảo An liền ngủ một giấc đến sáng.
Cốc...cốc...cốc...cô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nhìn sang đồng hồ đã gần tám giờ sáng.
Những tia nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ dọi thẳng vào phòng. Cô uể oải ngồi dậy dụi dụi mắt.
Tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Cốc...cốc...cốc...
"Ai vậy?"
Cánh cửa vừa mở ra, một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi ung dung đi vào trước sự ngơ ngác của Vương Bảo An.
"Em là?"
"Chị là Vương Bảo An, cô bạn gái hiện tại của anh Hàn Thiên?" Cô gái kia cao giọng nói.
"Ừm."
"Chị gái, tôi khuyên chị nên từ bỏ anh ấy đi. Chị không xứng đâu." Cô gái kia dựa lưng vào cạnh tường liếc nhìn về phía Vương Bảo An.
Trong đầu cô lúc này cũng vừa hay kịp nảy số: Chẳng lẽ đây lại là vận đào hoa của Hàn Thiên? Được lắm, tìm đến tận cửa luôn rồi.
Vương Bảo An không mảy may tức giận: "Chỗ nào không xứng?"
"Chỗ nào của chị cũng không xứng."
"Vậy chắc em xứng?"
"Chị..."
Cô nhìn tổng quan cô ta một lượt. Qua cách ăn mặc thì chắc chắn là một tiểu thư nhà danh giá. Ngoại hình cũng rất xinh đẹp. Chỉ có điều cách ăn nói lại rất cao ngạo.
Chưa kịp phản ứng thì cô ta đã tấn công cô.
"Chị biết võ?"
Vương Bảo An hơi nghiêng người né cú đấm vừa rồi.
"Cũng tạm."
"Rất thú vị."
"Hàn Mẫn Nhu, em đang làm gì?" Hàn Duệ trên tay xách cặp lồng cơm đứng trước cửa.
"Anh...anh Hàn Duệ."
"Còn không mau dừng lại."
"Ồ, em biết rồi." Hàn Mẫn Nhu lập tức trở về dáng vẻ ngoan ngoãn đứng cúi mặt.
Vương Bảo An ù ù ặc ặc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi nãy Hàn Duệ gọi cô ta là Hàn Mẫn Nhu, là người nhà họ Hàn?
"Chị Bảo An, thật xin lỗi. Con bé là con của người chú ruột em, tính tình có hơi nghịch ngợm. Nó không làm chị bị thương chứ?"
"Không có."
Hàn Mẫn Nhu đi lại đứng trước mặt cô rồi cúi người: "Chị dâu, em xin lỗi. Khi nãy chỉ muốn đùa với chị một chút."
"Không sao." Vương Bảo An thầm nghĩ: "Người nhà họ Hàn có vẻ ai cũng thích đùa."
"Chị Bảo An bữa sáng nhà bếp chuẩn bị, anh em nói mang đến cho chị một phần."
"Cảm ơn em."
Vương Bảo An vui vẻ nhận lấy hộp cơm trên tay Hàn Duệ.
"Vậy em tới tập đoàn trước, gặp lại chị sau nha."
"Ừm."
"Hàn Mẫn Nhu còn không mau đi? Muốn quậy nữa?"
Hàn Mẫn Nhu xua xua tay: "Không có, anh cứ ra trước đi em còn mấy câu muốn nói với chị dâu."
"Chị Bảo An, khi nãy hành xử không tốt, mong chị không để bụng. Em nghe bác nói nhiều về chị nên muốn thử xem chị có giống như lời bác ý nói không?"
Hàn Mẫn Nhu lấy từ trong túi xách ra một hộp quà nho nhỏ: "Tặng chị xem như là món quà gặp mặt."
"Cảm ơn em."
"Vậy em phải đi rồi, Bye bye chị."
"Sao con không ở lại thêm vài ngày?" Tưởng Lam nuối tiếc tiễn cô.
"Con còn rất nhiều việc chưa làm. Có thời gian rảnh con sẽ qua thăm hai người."
"Nhớ phải giữ gìn sức khỏe."
"Con biết rồi. Ba mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe."
"Con chào ba, mẹ."
Hàn Thiên vẫn còn mối nguy hại là Hàn Trí Minh nên tạm thời chưa thể về cùng cô. Lần này giống với lần trước, để đảm bảo không có chuyện gì bất trắc xảy ra, anh sẽ cùng cô ngồi máy bay về nước. Sau đó mới quay trở lại.
...
Trình Nhất Hoan, Lí Kiệt và Châu Hân Hân đã đợi sẵn ở sân bay.
Hàn Duệ bước xuống trước rồi đi thẳng về phía ô tô.
"Chào anh bạn nhỏ, có nhớ tôi không?"
"Anh đoán xem." Hàn Duệ liếc anh ta một cái rồi mở cửa xe ngồi vào bên trong, tiếp tục mở laptop làm việc.
Vương Bảo An vẫn bị Hàn Thiên níu lại.
"Bảo An, lại phải xa em thêm một thời gian nữa. Anh rất không đành lòng."
"Yên tâm giải quyết công việc ổn thỏa, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân." Cô vòng một tay qua cổ anh kéo anh xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn. Thật hiếm khi thấy cô chủ động như thế, Hàn Thiên từ khách đảo qua làm chủ đáp lại một nụ hôn sâu. Nụ hôn cứ kéo dài triền miên cho tới khi Vương Bảo An cảm thấy môi tê dại liền đẩy anh ra.
"Em xuống dưới đây."
"Anh đi với em."
Châu Hân Hân vừa thấy cô thì reo lên: "Bảo An."
Cả hai ôm chầm lấy nhau.
"Mình nhớ cậu quá."
"Mình cũng rất nhớ cậu."
"Hàn tổng."
"Ừm. Em ấy tạm thời nhờ hai người chăm sóc."
Lí Kiệt cười nhạt: "Tôi coi Bảo An như em gái, chuyện này anh không cần lo."
"Sắp trễ chuyến bay rồi, anh mau đi đi."
Khuyến luyến mãi không rời cuối cùng Hàn Thiên cũng chịu lên máy bay. Lần này trở lại đó nhất định phải giải quyết triệt để mọi ân oán với Hàn Trí Minh. Anh vẫn còn nợ cô một bộ váy cưới, ngày anh trở về nhất định sẽ biến cô trở thành cô dâu đẹp nhất, hạnh phúc nhất.
...
Tối hôm đó, Lí Kiệt và Châu Hân Hân đã mua sẵn nguyên liệu đến nhà cô mở tiệc liên hoan. Mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ đến tận đêm khuya rồi mới ra về.
Vì ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, lại cộng thêm khi nãy có uống chút rượu nên vừa đặt lưng xuống giường Vương Bảo An liền ngủ một giấc đến sáng.
Cốc...cốc...cốc...cô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Nhìn sang đồng hồ đã gần tám giờ sáng.
Những tia nắng ấm áp chiếu qua ô cửa sổ dọi thẳng vào phòng. Cô uể oải ngồi dậy dụi dụi mắt.
Tiếng gõ cửa càng thêm dồn dập.
Cốc...cốc...cốc...
"Ai vậy?"
Cánh cửa vừa mở ra, một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi ung dung đi vào trước sự ngơ ngác của Vương Bảo An.
"Em là?"
"Chị là Vương Bảo An, cô bạn gái hiện tại của anh Hàn Thiên?" Cô gái kia cao giọng nói.
"Ừm."
"Chị gái, tôi khuyên chị nên từ bỏ anh ấy đi. Chị không xứng đâu." Cô gái kia dựa lưng vào cạnh tường liếc nhìn về phía Vương Bảo An.
Trong đầu cô lúc này cũng vừa hay kịp nảy số: Chẳng lẽ đây lại là vận đào hoa của Hàn Thiên? Được lắm, tìm đến tận cửa luôn rồi.
Vương Bảo An không mảy may tức giận: "Chỗ nào không xứng?"
"Chỗ nào của chị cũng không xứng."
"Vậy chắc em xứng?"
"Chị..."
Cô nhìn tổng quan cô ta một lượt. Qua cách ăn mặc thì chắc chắn là một tiểu thư nhà danh giá. Ngoại hình cũng rất xinh đẹp. Chỉ có điều cách ăn nói lại rất cao ngạo.
Chưa kịp phản ứng thì cô ta đã tấn công cô.
"Chị biết võ?"
Vương Bảo An hơi nghiêng người né cú đấm vừa rồi.
"Cũng tạm."
"Rất thú vị."
"Hàn Mẫn Nhu, em đang làm gì?" Hàn Duệ trên tay xách cặp lồng cơm đứng trước cửa.
"Anh...anh Hàn Duệ."
"Còn không mau dừng lại."
"Ồ, em biết rồi." Hàn Mẫn Nhu lập tức trở về dáng vẻ ngoan ngoãn đứng cúi mặt.
Vương Bảo An ù ù ặc ặc chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi nãy Hàn Duệ gọi cô ta là Hàn Mẫn Nhu, là người nhà họ Hàn?
"Chị Bảo An, thật xin lỗi. Con bé là con của người chú ruột em, tính tình có hơi nghịch ngợm. Nó không làm chị bị thương chứ?"
"Không có."
Hàn Mẫn Nhu đi lại đứng trước mặt cô rồi cúi người: "Chị dâu, em xin lỗi. Khi nãy chỉ muốn đùa với chị một chút."
"Không sao." Vương Bảo An thầm nghĩ: "Người nhà họ Hàn có vẻ ai cũng thích đùa."
"Chị Bảo An bữa sáng nhà bếp chuẩn bị, anh em nói mang đến cho chị một phần."
"Cảm ơn em."
Vương Bảo An vui vẻ nhận lấy hộp cơm trên tay Hàn Duệ.
"Vậy em tới tập đoàn trước, gặp lại chị sau nha."
"Ừm."
"Hàn Mẫn Nhu còn không mau đi? Muốn quậy nữa?"
Hàn Mẫn Nhu xua xua tay: "Không có, anh cứ ra trước đi em còn mấy câu muốn nói với chị dâu."
"Chị Bảo An, khi nãy hành xử không tốt, mong chị không để bụng. Em nghe bác nói nhiều về chị nên muốn thử xem chị có giống như lời bác ý nói không?"
Hàn Mẫn Nhu lấy từ trong túi xách ra một hộp quà nho nhỏ: "Tặng chị xem như là món quà gặp mặt."
"Cảm ơn em."
"Vậy em phải đi rồi, Bye bye chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.