Thế Thân: Hàn Tổng Anh Là Đồ Khốn
Chương 141: NGOẠI TRUYỆN: Hàn Duệ × Trình Nhất Hoan(3)
Ngoc Mi Tran
14/11/2022
Qua lần tâm sự vừa rồi Hàn Duệ đã xác định được tình cảm bản thân dành cho Trình Nhất Hoan là gì.
Nhưng vẫn còn một điều đáng lo ngại, liệu gia đình sẽ chấp nhận sao?
Nhận thấy được điều mà Hàn Duệ đang lo lắng, Vương Bảo An lại nhẹ nhàng an ủi: "Tình yêu không phân biệt độ tuổi, giới tính, màu da. Miễn là điều em muốn thì tất cả mọi người sẽ luôn ủng hộ em."
"Cảm ơn chị. Em biết bản thân phải làm gì rồi." Hàn Duệ vui vẻ cầm theo điện thoại chạy thẳng ra ngoài lái xe rời đi mất. Nét u sầu khi nãy như chưa từng tồn tại.
Đúng là một khi con người ta đứng trước chuyện tình cảm thì đều cảm thấy rất rối bời, nó như một mê cung chẳng thể thoát ra. Bởi vậy Hàn Duệ dù có thông minh đến đâu cũng không tránh khỏi.
Vương Bảo An cười cười tự nhủ: chẳng phải trước kia bản thân cũng từng như vậy? Nhìn lại những gì bản thân đang có thật giống như một giấc mơ dài.
Cô cũng không quên gọi với theo: "Hàn Duệ nhớ giữ an toàn."
Hàn Duệ biết được vị trí của Trình Nhất Hoan qua Hàn Thiên. Anh lập tức đặt chuyến bay gần nhất dự khoảng 9 giờ tối sẽ tới nơi.
...
Trình Nhất Hoan từ sau khi trở về, thời gian đầu thường xuyên làm bạn với rượu. Có lần suýt phải nhập viện. Khiết Mộng thấy con trai mình như vậy thì xót xa vô cùng. Bà cũng tìm đủ mọi cách thăm dò lí do nhưng vô ích.
Trình lão gia lại không được nhẫn nại như vậy, ông liền tìm mối hôn sự mới cho anh. Ngày và giờ cũng đã lên, đối tượng xem mắt cũng đã có. Trình Nhất Hoan hiểu rõ người cha này của mình, ông nói là sẽ làm vì vậy liền thỏa hiệp.
Ngay ngày hôm sau, anh lập tức theo ông lên tập đoàn nhậm chức. Mối hôn sự kia cũng tạm gác lại.
Sau ngày hôm đó, không còn thấy một Trình Nhất Hoan say khướt thảm hại nữa mà thay vào đó là một con người cuồng công việc. Thời gian lớn anh đều ở tập đoàn. Có hôm vì quá miệt mài mà quên ăn quên uống. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ anh cuồng công việc đến điên rồi. Nhưng chỉ anh mới hiểu chỉ có cách này mới khiến bản thân không nghĩ về người ấy nữa.
Chỉ trong vòng một tháng, Trình Nhất Hoan gầy đi trông thấy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Khiết Mộng cũng vì điều này mà lo lắng không thôi. Để tránh tình trạng bỏ bữa của anh, bà thường xuyên nấu cơm trưa mang đến đợi anh ăn xong mới rời khỏi. Cũng vì vậy mà cơ thể anh không bị suy kiệt vì thiếu dinh dưỡng.
Khiết Mộng cũng thường xuyên lải nhải trách cứ chồng mình đã ép con thành ra như vậy.
"Đấy ông xem, ông đã vừa lòng chưa. Con nó không thích ông còn một mực ép nó về. Ông đúng là làm tôi tức chết."
Mỗi lần như vậy Trình lão gia đều không phản bác lại nửa lời, ngậm ngùi nghe vợ trách mắng.
Phòng tổng giám đốc.
Trình Nhất Hoan đang lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím.
Thần sắc có vẻ không được tốt cho lắm.
Tập tài liệu bên bàn đã được xử lí gần xong, nhìn sang đồng hồ đã gần 9 giờ tối.
Tít...tít...anh bấm số gọi cho Khiết Mộng: "Alo mẹ, tối nay con không về, còn một số tài liệu cần xử lí gấp."
"Tiểu Hoan công việc thì công việc để mai hẵng làm. Về nghỉ ngơi đi con."
"Tài liệu cần gấp mà mẹ. Lát xong con sẽ ngủ tại tập đoàn mẹ không cần lo."
Chỉ nghe tiếng thở dài từ đầu dây bên kia: "Được rồi nhớ làm xong sớm rồi nghỉ. Phải rồi đã ăn tối chưa?". Xin hãy đọc
Nhưng vẫn còn một điều đáng lo ngại, liệu gia đình sẽ chấp nhận sao?
Nhận thấy được điều mà Hàn Duệ đang lo lắng, Vương Bảo An lại nhẹ nhàng an ủi: "Tình yêu không phân biệt độ tuổi, giới tính, màu da. Miễn là điều em muốn thì tất cả mọi người sẽ luôn ủng hộ em."
"Cảm ơn chị. Em biết bản thân phải làm gì rồi." Hàn Duệ vui vẻ cầm theo điện thoại chạy thẳng ra ngoài lái xe rời đi mất. Nét u sầu khi nãy như chưa từng tồn tại.
Đúng là một khi con người ta đứng trước chuyện tình cảm thì đều cảm thấy rất rối bời, nó như một mê cung chẳng thể thoát ra. Bởi vậy Hàn Duệ dù có thông minh đến đâu cũng không tránh khỏi.
Vương Bảo An cười cười tự nhủ: chẳng phải trước kia bản thân cũng từng như vậy? Nhìn lại những gì bản thân đang có thật giống như một giấc mơ dài.
Cô cũng không quên gọi với theo: "Hàn Duệ nhớ giữ an toàn."
Hàn Duệ biết được vị trí của Trình Nhất Hoan qua Hàn Thiên. Anh lập tức đặt chuyến bay gần nhất dự khoảng 9 giờ tối sẽ tới nơi.
...
Trình Nhất Hoan từ sau khi trở về, thời gian đầu thường xuyên làm bạn với rượu. Có lần suýt phải nhập viện. Khiết Mộng thấy con trai mình như vậy thì xót xa vô cùng. Bà cũng tìm đủ mọi cách thăm dò lí do nhưng vô ích.
Trình lão gia lại không được nhẫn nại như vậy, ông liền tìm mối hôn sự mới cho anh. Ngày và giờ cũng đã lên, đối tượng xem mắt cũng đã có. Trình Nhất Hoan hiểu rõ người cha này của mình, ông nói là sẽ làm vì vậy liền thỏa hiệp.
Ngay ngày hôm sau, anh lập tức theo ông lên tập đoàn nhậm chức. Mối hôn sự kia cũng tạm gác lại.
Sau ngày hôm đó, không còn thấy một Trình Nhất Hoan say khướt thảm hại nữa mà thay vào đó là một con người cuồng công việc. Thời gian lớn anh đều ở tập đoàn. Có hôm vì quá miệt mài mà quên ăn quên uống. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ anh cuồng công việc đến điên rồi. Nhưng chỉ anh mới hiểu chỉ có cách này mới khiến bản thân không nghĩ về người ấy nữa.
Chỉ trong vòng một tháng, Trình Nhất Hoan gầy đi trông thấy, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Khiết Mộng cũng vì điều này mà lo lắng không thôi. Để tránh tình trạng bỏ bữa của anh, bà thường xuyên nấu cơm trưa mang đến đợi anh ăn xong mới rời khỏi. Cũng vì vậy mà cơ thể anh không bị suy kiệt vì thiếu dinh dưỡng.
Khiết Mộng cũng thường xuyên lải nhải trách cứ chồng mình đã ép con thành ra như vậy.
"Đấy ông xem, ông đã vừa lòng chưa. Con nó không thích ông còn một mực ép nó về. Ông đúng là làm tôi tức chết."
Mỗi lần như vậy Trình lão gia đều không phản bác lại nửa lời, ngậm ngùi nghe vợ trách mắng.
Phòng tổng giám đốc.
Trình Nhất Hoan đang lướt những ngón tay thon dài trên bàn phím.
Thần sắc có vẻ không được tốt cho lắm.
Tập tài liệu bên bàn đã được xử lí gần xong, nhìn sang đồng hồ đã gần 9 giờ tối.
Tít...tít...anh bấm số gọi cho Khiết Mộng: "Alo mẹ, tối nay con không về, còn một số tài liệu cần xử lí gấp."
"Tiểu Hoan công việc thì công việc để mai hẵng làm. Về nghỉ ngơi đi con."
"Tài liệu cần gấp mà mẹ. Lát xong con sẽ ngủ tại tập đoàn mẹ không cần lo."
Chỉ nghe tiếng thở dài từ đầu dây bên kia: "Được rồi nhớ làm xong sớm rồi nghỉ. Phải rồi đã ăn tối chưa?". Xin hãy đọc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.